Đọc truyện Kim Phi Tích Bỉ – Chương 37: Kịch đèn chiếu
Nhiều ngày kế tiếp không còn ánh mặt trời mà thay vào đó nghênh đón một đợt mưa lũ kéo dài không ngớt, liên tiếp hơn 10 ngày, cả thành Thượng Dương giống như ngập trong nước.
Bên trong Thụy vương phủ, mưa từ mái ngói lưu ly róc rách chảy xuống như muốn gội rửa sạch sẽ hết thảy mọi thứ cho dù là vui vẻ hay ưu thương, thế nhưng đã không thể trở về với sự tồn tại vốn có của nó.
Ngày qua ngày, mưa trút xuống không ngừng.
Giờ ngọ hôm sau, Sương Lan Nhi chống tay ở song cửa sổ nhìn khoảng sân vườn rợp cỏ cây đã được nước mưa gột rửa trở nên sạch sẽ sáng bóng, trong đầu suy nghĩ đến thất thần.
Cách một làn hơi nước mông lung nhìn vọng ra bên ngoài, tường trắng ngói đỏ càng thêm rõ ràng. Chỉ là phía cuối xuất hiện một bóng dáng màu trắng đang chậm rãi đến gần, càng lúc càng gần hơn, rõ ràng có thể đoán ra có người đang đi tới.
Sương Lan Nhi nhẹ nhíu mày, con ngươi đen láy trong trẻo mà lạnh lùng, Trầm thái y vừa mới rời khỏi, vậy là ai tới?
Đang mải nghĩ ngợi, người đó cũng đã gần kề, trong tay cầm một tán ô Lô Châu trắng thuần. Tán ô hơi thấp, cơ hồ che khuất khuôn mặt của người đi tới.
Hắn từng bước từng bước một, chậm rãi đi về phía nàng.
Tràn ngập sân vườn là những khóm hoa vàng nhạt nở rộ càng giống hơn là trắng như tuyết, gió mưa trong không trung khẽ thổi bay những cánh hoa mỏng manh, giống như những bông tuyết bay tán loạn.
Mà hắn cứ như vậy thong thả lướt nhẹ đi tới.
Nàng giơ tay lên che lấy làn môi có chút lạnh cóng, chặn lấy hô hấp của chính mình, trong đầu dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kế tiếp.
Tán ô trắng thuần không một chút trang trí. Tán hơi nâng lên liền lộ ra cái trán luôn đeo một dải hắc ngọc, đôi mắt trong suốt giống như vạch ra một khoảng trời mưa bụi để thấy được ánh mặt trời. Giữa khung cảnh mưa rơi lất phất, hắc cùng bạch, như thế nào lại hài hòa đến hoàn mỹ.
Trong nháy mắt nàng thậm chí còn tưởng mình lại lần nữa rơi vào mộng cảnh cho đến khi hắn duỗi tay đưa cho nàng một tán ô khác, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: “Đi, ta đưa nàng tới một chỗ.”
Mười ngón tay nàng cứng đờ mà cầm lấy tán ô, mất một lúc nàng cứ thế mà lặng thinh không nhúc nhích như một bức thạch bàn. Sương Lan Nhi hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt nở một nụ cười cứng nhắc: “Được.”
Nàng lẳng lặng đi theo hắn ra khỏi cửa phủ, lên xe ngựa đi tới một nơi xa hoa trong thành Thượng Dương.
Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn giữ im lặng, trong lòng không có một chút gợn sóng.
Trái tim nàng từ sau đêm hôm đó, nàng đã quyết tâm đóng nó lại cất giữ thật sâu trong một cái hòm không bao giờ thấy được ánh mặt trời. Ngày ngày tịch mịch trôi qua nàng đã học được cái gọi là hờ hững lạnh nhạt.
Mặc kệ giờ phút này hắn có làm gì, vẻ mặt cùng cử chỉ có dịu dàng đến mức nào thì đối với nàng đâu còn chút quan hệ, nàng chỉ nhìn, chỉ mỉm cười. Cũng không phải là loại vui vẻ đầy nhiệt tình, cũng không phải quá hờ hững đến không buồn đếm xỉa, chỉ là mỉm cười chấp nhận.
Thủ phủ trước mặt giống như toàn bộ xây từ vàng ngọc, cột nhà dựng từ gỗ đàn hương, đèn thạch anh ngọc bích, màn chướng thêu châu ngọc rủ xuống giống như một bức thủy mặc huyền ảo. Nơi này chính là Phong Mãn Lâu nổi tiếng thành Thượng Dương mà chủ nhân của nó cũng chính là người giàu có nhất thành – Phong Diên Tuyết.
Đại danh của Phong Diên Tuyết Sương Lan Nhi cũng không xa lạ, lời đồn về người này trong thiên hạ cũng không phải là ít. Vào bên trong Thụy vương phủ mới biết hơn phân nửa xiêm y cùng trang sức, rồi những bảo vật hiếm có đều là do Phong Diên Tuyết tự tay chọn lựa đưa tới.
Long Tiêu Đình đi vào trong Phong Mãn Lâu, phân phó Phong Diên Tuyết vài câu, Phong Diên Tuyết ngay lập tức hiểu ý, hắn quay về phía Sương Lan Nhi mỉm cười, khách khí nói: “Lan phu nhân, thỉnh chờ.”
Sương Lan Nhi cũng đáp lại bằng một nụ cười nhạt. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phong Diên Tuyết ngoài đời thực. Một người nổi bật trong giới thương nhân, không nghĩ tới lại trẻ đến vậy, có lẽ chỉ đầu hai mươi, mi tựa trăng non, đôi mắt giống như dòng suối lạnh, chi lưu phong nhã, thời điểm hắn cười lên, khóe mắt nâng lên đầy ý vị thâm trầm kín đáo lại khôn khéo thông minh.
Một lúc sau, Phong Diên Tuyết đã phái tới hai nha hoàn giúp Sương Lan Nhi thay một bộ đồ mới.
Đây là một bộ xiêm y lóng lánh dệt kim màu lam tinh khiết, trong trẻo có thể so với trời xanh, áo choàng bảy màu trong suốt kéo dài trên mặt đất, giống như cầu vồng bên người, lại giống như dải mây tía bao quanh, trên đầu cài trâm thanh tao mà hoa lệ tôn lên khuôn mặt nàng càng trở nên mê hoặc.
Phong Diên Tuyết nhẹ vỗ tay tán thưởng, cất tiếng khen ngợi: “Phu nhân thực sự là sắc đẹp hiếm có, trên thế gian này nào có thể gặp được mấy lần.”
Sương Lan nhi khẽ cười một tiếng. Nàng biết lúc này Long Tiêu Đình đang ngồi phía sau nàng cách đó không xa.
Nàng chậm rãi xoay người, nhìn hắn, không nói một lời.
Trong đôi mắt Long Tiêu Đình chợt sáng ngời, hình như còn có thể thấy yết hầu hắn di chuyển. Tay hắn nắm chặt ly trà, bàn tay dần dần dùng lực, hắn nắm một lúc lâu, lực này thật khéo cắt thành một đường ngang chiếc ly bạch ngọc tinh xảo. Khi hắn thu tay cũng là lúc ly trà vỡ thành vô số mảnh, nước trà chảy xuống tựa như như hạt trân châu.
Mãi một lúc lâu hắn mới lên tiếng, nghe kỹ thấy hắn giống như khó khăn kiềm chế xúc động: “Phong lão bản quả nhiên không thể so với người thường.”
Phong Diêu Tuyết trong mắt ánh lên ý cười, cúi người, mở ngăn tủ lấy ra một cái khay đựng rồi đặt ở trước mặt Sương Lan Nhi: “Phu nhân mời chọn. Đây đều là những vật hiếm lạ nhất trong thiên hạ, toàn bộ thành Thượng Dương này chỉ có một.”
Đó là những món trang sức châu báu rực rỡ, có viên minh châu cực kỳ lớn, màu huyết san hô hiếm thấy, lại có cái màu vàng chói lòa, tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tầm mắt của Sương Lan Nhi dừng trên một chiếc gương cầm tay, chiếc gương này cực kỳ đơn giản, chỉ là màu bạc đơn giản, hoa văn cũng có chút tầm thường, cũng không có được khảm ngọc ngà châu báu gì. Thế nhưng chiếc gương này lại có chút kỳ lạ, không giống với những chiếc gương đồng bình thường lúc nhìn vào có chút mông lung. Mặt kính sáng đến lóa mắt, có thể chiếu rõ ràng tới từng điểm nhỏ.
Nàng chưa bao giờ gặp qua loại gương này, bất giác mà cầm nó trên tay.
Người ở trong gương, từng đường nét đều có thể nhìn thấy rõ ràng thậm chí ngay cả từng lỗ chân lông rất bé. Sắc mặt lệ hồng nhàn nhạt, hai tròng mắt sáng ngời, lông mày hơi nhếch lên đầy vẻ không tin, môi mím lại. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy chính mình rõ ràng như vậy, không khỏi thầm than.
Phong Diên Tuyết thấy Sương Lan Nhi chọn cái này, cười nói: “Phu nhân thật là có mắt nhìn, gương đồng cho dù có tốt đến đâu cũng không thể so với thứ này. Đây là bảo vật Tây Vực, cực kỳ hiếm có.
Long Tiêu Đình không biết từ khi nào đi tới bên cạnh nàng, cũng không kìm được mà nhìn nhìn người trong gương kia một hồi lâu, sau đó thản nhiên nói: “Thế thì lấy cái này đi.”
Sương Lan Nhi không cự tuyệt, nàng để chiếc gương vào trong tay áo, nói một câu: “Tạ ơn Vương gia.”
Giọng nói của nàng hờ hững mà xa cách khiến trong lòng Long Tiêu Đình chợt thấy nao nao, hắn kéo nàng đến bên người rồi nói: “Chúng ta đi thôi, cũng sắp bắt đầu rồi.”
Phong Diêu Tuyết lập tức cúi người cung kính đưa tiễn.
Sương Lan Nhi đi theo hắn suốt một con đường khúc khuỷu, nàng cứ nghĩ rằng hắn định đưa nàng đi dùng bữa tối, còn có thể gặp người nào đó nữa nên mới muốn nàng mặc long trọng thế này. Nào biết được thì ra hắn đưa nàng đi xem kịch đèn chiếu.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, lại thêm mưa rơi lất phất, khắp nơi đều bao phủ bởi một màu đen.
Bên trong lầu hai của quán trà lâu Mãn Đình Phương, tại một căn phòng trang nhã, tiểu nhị đi lại bận rộn, đầu tiên là đưa lên điểm tâm và trái cây. Còn phía dưới thì tiếng người nói ồn ào, mọi người đều kiễng chân lên nhìn ngó vô cùng mong đợi.
Sương Lan Nhi quay sang nhìn Long Tiêu Đình, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Kịch đèn chiếu chỉ có mấy tiểu hài tử mới biết yêu là thích xem mà thôi, hắn đường đường là Thụy vương gia mà lại có sở thích này, thật đúng là bất khả tư nghị.
Lúc này có giọng người nào đó hô to “Bắt đầu rồi!”
Đúng lúc đó toàn bộ đèn lồng của tòa trà lâu đều vụt tắt, không gian chìm vào một mảnh yên tĩnh tối đen. Mọi người giống như phối hợp rất ăn ý, không ai phát ra một tiếng, mà trên sân khấu phía trên, một luồng ánh sáng chậm rãi lan tỏa.
Diễn! Phải bắt đầu rồi………