Đọc truyện Kim Phi Tích Bỉ – Chương 11: Nàng một kẻ điên
Sau một khắc, bức huyết thư trên tay nàng đã không còn mà đã bị hắn lấy đi.
Nàng hoàn toàn sửng sốt, không thể hoàn hồn.
Nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng ra quan Phủ Doãn thành Thượng Dương chính là hắn! Chỉ gặp nhau mới một lần, chỉ vội vàng nhìn qua , lúc ấy nàng không nghĩ gì khác ngoài việc coi hắn là một mỹ nam tử , đến giờ phút này nhìn thấy rõ ràng mới biết thế nào là rung động lòng người.
Nàng nghĩ có lẽ hắn là nam tử đẹp nhất mà nàng nhìn thấy trong suốt quãng đời của mình.
Dung nhan kia, như ánh bình minh mọc trên mặt biển khơi cuồn cuộn vô biên, trong phút chốc chiếu rọi trời cao, làm cho vạn vật trên thế gian này phải thất sắc, trăm hoa phải xấu hổ.
Nàng cũng không biết là có thể có loại nam nhân mà còn đẹp hơn cả hàng vạn mỹ nữ, quả nhiên tuyệt đại phong hoa, lóa mắt khiếp người.
Hắn lúc này một thân quan phục xanh đen, ngay ngắn ngồi chính giữa kiệu, tóc
dài cẩn thận tỉ mỉ quấn trên đỉnh đầu, đặt trong lớp sa mỏng mũ quan. Mắt hẹp dài mang theo chút ý cười lơ đãng, thần thái có lúc tản mạn mất tập trung không kiềm chế được.
Quan phục đằng trước ngực thêu khổng tước ngũ sắc, bên trong có giắt theo ngọc bội tròn rực rỡ chói sáng. Nhưng chính bởi minh châu đẹp như thế lại ở trên vẻ đẹp vượt quá giới hạn của hắn cho nên cũng thành ảm đạm thất sắc.
Khí chất như vậy, cuồng ngạo không ngăn được, quá tà mị.
Khi đó, Sương Lan Nhi vẫn cứ sửng sốt, trong đầu nàng không nhịn được suy nghĩ miên man, thật ra mà nói, người này đẹp là đẹp như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn giống như con nhà quyền quý không đàng hoàng, ăn chơi chác táng, hình tượng này thật sự so với một vị quan trên công đường không sợ cường quyền, thanh minh liêm chính đúng là không có một chút liên quan. Nếu nói hắn kẻ su nịnh, một hoa hoa công tử mơ mơ màng màng thì nàng ngay lập tức sẽ gật đầu mà tin.
Long Đằng thấy nàng giật mình ngơ người rất lâu, mày khẽ nhíu lại. Hắn tự nhiên cười, tùy ý chỉnh lại trang phục, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi kêu là Sương Lan Nhi? Là chữ “Lan” trong “hoa lan?”
Thanh âm của hắn ngân dài mà không thiếu từ tính, mềm mại như thấm vào lòng người.
Sương Lan Nhi vẫn kinh ngạc không thể hoàn hồn, toàn bộ là theo bản năng mà gật đầu: “Đúng vậy, “Sương” trong “sương giáng”(1), “Lan” trong “hoa lan”
(1) Sương giáng bắt đầu vào khoảng ngày 23,24 tháng 10; là một trong 24 tiết khí trong lịch của Trung quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Đối với Trung Hoa cổ đại, nó có ý nghĩa là “sương mù xuất hiện”
Long Đằng miễn cưỡng dựa sang một bên, hắn nhàm chán đến vô vị lấy tay vân vê cái dây mũ quan rủ xuống bên tai.
Đột nhiên đôi mắt phượng hoàng nhướn lên, đùa giỡn nói: “Như thế nào? Ngươi
xem đã đủ chưa? Sẽ lại không muốn xông đến lột đồ của ta nữa chứ. Thực đáng tiếc a, hiện tại là ban ngày ban mặt, bằng không ta rất chờ mong hai người chúng ta sẽ phát sinh chuyện gì. Còn có nhiều người xem như vậy, thực là kích thích.”
Hắn nói vậy làm Sương Lan Nhi nhớ tới đêm đó một màn lột quần áo của hắn, mặt nàng bỗng chốc đỏ lên. Giọng điệu của hắn bỡn cợt, người này quả thực là không đứng đắn.
Trình lên đơn kiện kia, lòng nàng vẫn không ngừng lo sợ, cũng không biết tại sao, đó là một thứ cảm giác bối rối vô cùng khi mà trông thấy nụ cười trêu tức của nam tử trước mặt. Nàng rốt cục cũng bình tĩnh trở lại. Trực giác nói cho nàng biết hắn không phải người xấu. Đêm đó hắn có thể bắt nàng, lại để cho nàng ức hiếp hắn, sau còn thả cho nàng đi.
Hắn sẽ giúp nàng sao? Có thể sao?
Cơn đau ở chân, ở đầu ngón tay bắt nàng phải nhớ tới cái thảm án của gia đình, nhớ tới chính mình ẩn nhẫn cùng khuất khục gần một tháng. Lúc này, chỉ một khắc này, mọi cảm xúc, sự kiên cường hoàn toàn sụp đổ, nước mắt trào ra nước biển cuồn cuộn, cứ thế mà rơi xuống mặt đất như những hạt chân châu hòa cùng một mảnh đỏ huyết của máu.
Nàng khóc thật sự nhỏ giọng, khóc đến ẩn nhẫn.
Nắng hè chói chang dường như cũng bị tiếng khóc an tĩnh cuốn vào, theo nước mắt của nàng hạ xuống, trong không khí ngập tràn một loại thanh lương khó hiểu.
Hai chân lại quỳ xuống đất, nàng tự trình báo: “Đại nhân, dân nữ Sương Lan Nhi, là một thầy thuốc. Gia đình ở phố thứ năm ngõ Đại Liệu ở cổng thành Thất Kim. Phu quân là quan thất phẩm kiểm giáo lang chuyên phụ trách thẩm tra sự việc, tên là Lý Tri Hiếu, nhà ở đầu phố cổng thành Thượng Đông. Mùng 1 tháng 7 dân nữ cùng kiểm giáo lang Lý đại nhân tổ chức đại hôn, ai nghĩ đến buổi đêm hôm đó đương triều Thụy vương đã bắt nữ đi, sau lại …”
“Từ từ. Thật sự là một vụ án dài dòng phức tạp, ta nghe có chút nhức đầu… Ngươi đợi lát nữa hãy nói tiếp.” Long Đằng đột nhiên đánh gãy lời của nàng, xoa xoa mi tâm, biểu tình nhàm chán.
Sương Lan Nhi ngạc nhiên, nàng còn chưa có nói rõ ràng đâu, cái này phức tạp? Hắn thấy nhức đầu?
Ánh mắt của Long Đằng đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, dần dần rời xuống đôi chân trần của nàng. Đôi bàn chân trắng muốt , đứng trên lớp đá trên đường, loáng thoáng có thể thấy ở lòng bàn chân những vết máu, phảng phất như hoa sen đỏ nở rộ trên một cái nền màu trắng noãn.
Đẹp, thật sự rất đẹp, chân đẹp hiếm thấy, hắn nâng cằm tinh tế thưởng thức, khóe miệng kéo lên một nụ cười xâu xa khó hiểu. Đột nhiên hắn giơ tay lên.
Quan sai lập tức hiểu ý, tiến lên bao vây Sương Lan Nhi, người cầm đầu tiến đến, chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng mà chế trụ nàng.
Sương Lan Nhi nhất thời chưa chuẩn bị, bị quan sai chế trụ, nàng gập người xuống không thể cử động. Trong lòng đột nhiên trầm xuống, nàng ngẩng đầu lên hỏi: “Đại nhân, đây là ý gì?”
Long Đằng một tay phất áo, từng bước lười nhác từ trong kiệu bước ra. Dân chúng xung quanh thấy động tĩnh, đều muốn ngóc lên nhìn thấy dung nhan của hắn, chỉ tiếc xung quanh hắn đều có quan sai vây lấy, không thể thấy rõ.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, thần thái càng lơ đãng không kiềm chế được, âm cuối cố tình mà kéo dài, từ từ nói: “Điêu dân lớn mật, ngươi nói ngươi là Sương Lan Nhi, có bằng chứng không?”
“Cái này còn cần có bằng chứng?” Sương Lan Nhi cảm thấy khó hiểu.
Hắn miết môi, nói: “Văn điệp (2) thân phận của ngươi đâu?”
(2) Văn điệp: như kiểu giấy khai sinh ý, ghi chép về thông tin cá nhân.
Lời này vừa nói ra, Sương Lan Nhi giật mình, ở đêm tân hôn nàng bị bắt cóc, làm
sao có thể đem theo văn điệp thân phận ở trên người. Chỉ sợ đã cùng gia phả nhà Lý Tri Hiếu hóa thành tro bụi.
Nàng nghĩ nghĩ nói: “Văn điệp ta chắc đã đánh mất rồi, nhưng quan phủ chính quyền chắc chắn có thể tra ra.”
“Ha ha” Long Đằng híp mắt lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của nàng, cảm thấy thực vừa lòng. Hắn nói: “Quan phủ xác thực là có hồ sơ này, nhưng mà người này đã tiêu hộ rồi. À, ngươi có lẽ không rõ, vậy thì ta nói cho ngươi biết một chút, tiêu hộ chính là: Sương Lan Nhi đã chết rồi. Tường Long quốc không còn người này nữa.”
“Như thế nào? Ta rõ ràng còn…”
“Ngươi làm thế nào chứng minh? Ai có thể chứng minh ngươi là Sương Lan Nhi? Bản quan trước đó có nghe nói Sương Liên Thành cùng Lý Tri Hiếu thông đồng với địch phản quốc, chính là tử tội, đã được xác nhận, chứng cứ phạm tội đều rõ ràng.” Long Đằng lúc nói những lời này, hắn cúi người, tới gần Sương Lan Nhi, đè thấp thanh âm, cũng cố ý đem hơi thở thổi vào một cỗ nhiệt khí bên tai nàng.
Thông đồng với địch phản quốc!
Tin tức này như tai họa đột ngột giáng xuống đầu nàng, phụ thân nàng nhiều năm nay đã ốm đau nằm liệt giường, như thế nào có thể thông đồng với địch? Như thế nào có thể phản quốc? Thụy Vương muốn đem cả gia đình nàng đuổi tận giết tuyệt, còn muốn đeo lên vai họ một tội danh đại nghịch bất đạo, cả đời bị bêu xấu, vĩnh viễn không thể siêu sinh, quả nhiên là ngoan độc đến cực điểm. Tội thông đồng với địch bán nước tội ác tày trời, mặc dù có oan cũng không có người nào dám đứng ra chứng minh. Mặc dù có hàng xóm xung quanh nhận thức được nàng, chỉ sợ cũng không ai dám nhận. Dù sao thì làm gì có ai muốn bị liên lụy bởi một kẻ thông đồng với địch? Mọi người tránh còn không kịp huống chi là giúp đỡ.
Một chiêu này quả thật là quá độc, hoàn toàn đoạn tuyệt đường lui.
Lúc này Sương Lan Nhi dưới chân bỗng mềm nhũn, nếu không phải có quan sai phía sau chế trụ tay nàng thì nàng rốt cục cũng không đứng vững nổi. Ánh nắng chiếu rọi mái tóc đen nhánh cùng thân hình đơn bạc, càng làm nổi bật lên bóng dáng gầy yếu nhưng điềm đạm đáng yêu.
Long Đằng lui ra sau từng bước, trên mặt vẫn là ý cười tràn đầy vẻ bất cần đời, giống như oan khuất, mạng người trong mắt hắn đều không có giá trị để nhắc đến.
Hắn nắm lấy tay, dùng sức, huyết thư trong tay trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Nhẹ nhàng buông tay ra, hắn tao nhã phủi đi lớp bụi, xoay người bước vào bên trong nhuyễn kiệu.
Màn che lại hạ xuống. Bên trong truyền ra mấy câu nói hết sức thản nhiên, nhàn nhã mà phiêu diêu
“Ngoài đường chân trần rách nứt, lại ngăn kiệu của bản quan, trình lên một tờ giấy không liên quan, đơn kiện thì văn phong không thông. Nàng ta hành động bị điên, hồ ngôn loạn ngữ, thần trí không minh. Người tới! Đem kẻ điên này bắt giam, đợi bản quan thẩm tra rồi xét xử.”
Bắt giam? Kẻ điên?
“Không…..” Sương Lan Nhi vô lực hô.
Giờ khắc này, trong lòng nàng giờ chỉ còn thất bại. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là chính công thanh liêm, không sợ cường quyền?
Mấy ngày liền bệnh nặng, bôn ba nhiều nơi khiến cơ thể nàng đã sớm mất nước, hạ đường huyết, hơn nữa tuyệt vọng đến như vậy, Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời không còn tri giác.