Đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi – Chương 64: Động phòng (hai mươi ba) điều kiện vô sỉ
“Ngươi thật sự không nhớ rõ?”
Không biết xấu hổ, giận dữ lên, trên gương mặt nhỏ của Lam Linh càng đỏ hơn, một đôi mắt cắt nước thu đang gắt gao trừng mắt về người phía trước mới vừa nói dối không cần viết nháp.
Nhìn cánh môi Lam Linh đỏ thắm giống như mật đào, đột nhiên Yến Kinh Hàn cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, có một xúc động muốn âu yếm.
Yến Kinh Hàn nhanh chóng đè lại dục hỏa đang tùy ý quằn quại trong thân thể, trong nội tâm cũng có chút ngầm bực, hắn thế nhưng lại đối với một nữ nhân có phản ứng, hơn nữa nữ nhân này còn là con gái của Lam Trí Thân? Hắn khi nào đã chịu không được ** như thế?
Nghĩ tới đây, Yến Kinh Hàn nhanh chóng buông Lam Linh, xoay người đi về phía giường vừa đi, vừa nói: “Đêm nay không viên phòng cũng có thể, nhưng bản vương có một điều kiện.”
Lam Linh nghe lời Yến Kinh Hàn nói trong nội tâm còn chưa kịp cao hứng, thì đã nghe thấy hắn còn muốn cùng nàng ra điều kiện, không khỏi nghiến nghiến răng, người này như thế nào lại khó nói như vậy?
“Điều kiện gì?”
Yến Kinh Hàn ngồi xuống dọc theo cạnh giường, không lập tức lên tiếng, mà dùng ánh mắt yên lặng nhìn Lam Linh.
Lam Linh bị Yến Kinh Hàn nhìn như thế, trong nội tâm lập tức có một loại dự cảm xấu, tùy tiện nói: “Vương gia nếu không nói, ta xem như ngươi không có điều kiện.” Lam Linh nói xong muốn rời khỏi phòng ngủ, nàng cảm thấy chung sống với Yến Kinh Hàn trong một phòng là một việc rất nguy hiểm.
“Điều kiện chính là đêm nay ta muốn ngủ với ngươi trên cùng một giường.” Yến Kinh Hàn nói xong không hề nhìn Lam Linh, nhanh cởi bỏ giầy nằm chết dí trên giường.
Người này nhất định là cố ý! Lam Linh không nghĩ tới Yến Kinh Hàn lớn lên chi lan ngọc thụ như vậy, mà lại đối với nàng ra điều kiện vô sỉ này, ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn hận không thể đem thân thể Yến Kinh Hàn trừng ra một cái hố.
“Bản vương đáp ứng ngươi, nhất định là có thể làm được, nhưng mà vương phi có thể làm được hay không, bản vương cũng không dám bảo đảm.”
Nghe vậy, Lam Linh lại sinh ra một trận ngầm bực, người này có ý gì? Hắn ngấm ngầm hại người nói nàng sẽ chủ động hiến thân, sơ lược như, quyến rũ hắn? Nói đùa! Nàng trốn hắn còn trốn không kịp đâu.
Yến Kinh Hàn dường như có thể đoán được tâm tư không bình thường của Lam Linh, lại lần nữa lên tiếng: “Vương phi đã tin tưởng mình như vậy, còn sợ gì?”
“Hy vọng vương gia thật sự là quần tử nhất ngôn cửu đỉnh*.” Lam Linh cắn răng, đi đến ghế tròn trước bàn trang điểm ngồi xuống, lúc này nàng đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp chiêu.
[*Quân tử mhất ngôn cửu đỉnh: quân tử một lời không thay đổi]
Lam Linh gỡ những trang sức trên đầu, tháo búi tóc, đem tóc chải chỉnh tề xong, lúc này mới đứng lên cởi ra áo ngoài, đi vào bên cạnh giường.
Một thân quần áo trong màu trắng lả lướt, ba nghìn tóc đen dài gần tới eo, cùng với gương mặt yêu kiều đỏ ửng tuyệt mỹ, linh hoạt kỳ ảo giống như tiên tử không vướng khói lửa nhân gian, đồng thời lại kiều diễm như yêu tinh trong đêm tối.
Yến Kinh Hàn ngủ ở cạnh ngoài giường, nhìn thấy Lam Linh như thế, nơi nào đó trong thân thể lại bắt đầu rục rịch, thấy nàng đến đây, cũng không động đậy thân thể về phía trong, hiển nhiên là muốn Lam Linh ngủ ở phía trong giường.
Lam Linh trừng Yến Kinh Hàn một cái, cũng không khách khí với Yến Kinh Hàn, cởi bỏ giầy, trực tiếp từ trên người Yến Kinh Hàn bước qua.
Yến Kinh Hàn híp híp mắt, dám từ trên người hắn bước qua, lá gan của nàng cũng khá lớn, đến nay không ai có thể dám từ trên người hắn bước qua.
“Vương gia, chúng ta lấy giữa giường làm ranh giới, ai cũng không cho phép vượt qua sợi dây này.” Lam Linh mặc kệ Yến Kinh Hàn có đồng ý hay không, sau khi nói xong nhanh chóng nằm xuống, đưa lưng về phía Yến Kinh Hàn.
Yến Kinh Hàn nhìn xem Lam Linh cách hắn khoảng chừng ba thước, trốn tránh hắn như mãnh thú và nước lũ, trong con mắt lãnh lẽo nhanh chóng hiện lên một tia không vui, từ trước đến nay đều là hắn tránh nữ nhân giống như tránh rắn rết, không nghĩ tới ở ngày đại hôn hắn, thế nhưng hắn lại biến thành đối tượng bị ghét bỏ.
Yến Kinh Hàn đương nhiên cũng nghĩ tới đây là trò Lam Linh mềm nắn rắn buông*, nhưng Yến Kinh Hàn biết rõ đôi mắt của con người chắc chắn sẽ không lừa gạt người, ánh mắt của Lam Linh khi nhìn về phía hắn, không có một tia yêu say đắm, ngoại trừ lạnh nhạt thì chính là tức giận khinh thường cùng ghét bỏ.
[*Mềm nắn rắn buông: có thể hiểu nôm na như gặp người hiền thì bắt nạt còn gặp người “không dễ ăn” thì buông]