Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 180


Đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi – Chương 180

Editor: An Kin

Hai người trên nóc nhà nghe vậy, nhanh chóng phi thân lên, trong giây lát liền tới chỗ Yến Minh Hiên cách đó không xa, hai người chắp tay thi lễ với Yến Minh Hiên

“Miễn lễ.” Yến Minh Hiên nâng tay, thanh âm uy nghiêm, khách sáo, “Không biết vì chuyện gì mà cung chủ đến?”

“Đến đưa cho Hàn vương phi bằng chứng.” Người mang che mặt người nhàn nhạt mở miệng, đưa ánh mắt nhìn về phía Lam Linh.

Mọi người vừa nghe thanh âm của người mang mũ che mặt, lại nhìn tay nàng nắm sáo ngọc, lập tức hiểu, hóa ra Vô Ưu Cung cung chủ là một nữ tử!

Một nữ tử có bản lãnh lớn như thế? Có thể khống chế Vô Ưu Cung cường đại như thế, đến cùng nàng là một nữ tử như thế nào?

Trong nháy mắt, ánh mắt ngưỡng mộ của dân chúng nhanh chóng mang theo tìm tòi nghiên cứu, bọn họ thật muốn nhìn xuyên qua mũ che mặt để biết bộ dáng phía dưới lụa trắng của Vô Ưu Cung cung chủ.

Ở nơi nam nhân làm chủ này, một đại nữ nhân so với nam nhân còn mạnh hơn đủ để hấp dẫn tầm mắt của mọi người!

Ánh mắt thâm thúy của Yến Kinh Hàn lẳng lặng rơi vào mũ che mặt, mặc dù cách năm năm, mặc dù giống nhau cách ăn mặc, nhưng trong lòng Yến Kinh Hàn sinh ra một tia hoài nghi, hắn cảm thấy nàng cũng không phải là Vô Ưu Cung cung chủ hắn đã gặp, nhưng nếu không phải, thì nàng ta là ai? Vì sao nàng ta phải giả mạo Vô Ưu Cung cung chủ?


Lam Kim Châu vừa nghe có người muốn chủ độnglàm chứng cho Lam Linh, lập tức bò dậy, đưa tay chỉ hướng người mang mũ che mặt, “Ngươi dựa vào cái gì làm chứng cho nàng, ngươi cùng nàng là quan hệ như thế nào, nói!” Lam Kim Châu đã bị phẫn nộ gây hôn mê đầu, có người nhận làm chứng cho Lam Linh liền nghĩ nàng sẽ bị thảm, nàng nhất định phải ngăn cản!

Người mang mũ che mặt không lên tiếng, cũng không hề cử động, nhưng lúc Lam Kim Châu vừa dứt lời, thị nữ bên cạnh nàng liền tát một cái lên mặt Lam Kim Châu, Lam Kim Châu lập tức lảo đảo té lăn quay ra đất.

“Cung chủ là người nào mà một nữ nhân thị phi như ngươi có thể chỉ?” Thanh âm thị nữ lạnh thấu xương làm cho nhiệt độ xung quanh nháy mắt thấp xuống vài phần.

Dân chúng cũng không cảm thấy cách làm của người thị nữ này có gì không ổn, ở trong lòng của bọn họ, Vô Ưu Cung cung chủ và thần tồn tại giống nhau, Lam Kim Châu lại lại có thể chỉ trích? Bọn họ thậm chí cảm thấy nàng ta được thị nữ đánh một cái tátxem như nhẹ, phải nên trực tiếp đem chặt ngón tay của nàng!

“Người đâu! Bắt Lam Kim Châu cho trẫm!” Yến Minh Hiên gầm lên một tiếng, nữ nhân không biết sống chết này cũng dám chỉ ngón tay người hắn muốn lôi kéo, rõ ràng là muốn chết!

Theo Yến Minh Hiên, Vô Ưu Cung cung chủ nếu đã tự mình ra mặt làm chứng cho Lam Linh, như vậy Lam Kim Châu đã không có khả năng xoay chuyển tình thế, như vậy sao hắn lại không biết thời biết thế mà bắt Lam Kim Châu, cũng là đưa cho Vô Ưu Cung cung chủ một cái nhân tình, về sau tìm nàng làm việc khả năng liền phương tiện nhiều.

“Dạ!” Hai ngự tiền thị vệ lập tức tiến lên đem Lam Kim Châu giải đến một bên.

“Hoàng thượng, thần nữ không phục! Các nàng nhất định là có qua lại giao hảo!” Lam Kim Châu dùng sức giãy giụa, lại không hề nghĩ ngợi liền kêu to!


“Lam tướng, Lam đại tiểu thư là con gái của ngươi sao? Cùng so sánh với Lam tướng khôn khéo, đầu óc này thật là làm cho người ta hoài nghi.” Nhạc Tư Ngữ nhìn Lam Trí Thân cười một tiếng, sắc mặt Lam Trí Thân xanh mét!

Vô Ưu Cung nhân đánh nữ nhi của hắn, không thể nghi ngờ là hung hăng đánh hắn một cái bạt tai vang dội, mà Yến Minh Hiên nhân cơ hội đem Lam Kim Châu bắt lại, lại là đánh hắn một cái tát, Nhạc Tư Ngữ trào phúng lại là bàn tay người thứ ba đánh hắn! Lam Trí Thân lửa giận trong lòng đã là dời sông lấp biển, lại hận không thể một cước đạp chết Lam Kim Châu!

“Không phục? Vậy ngươi liền nghe Bản cung chủđây!” Thanh âm người mang mũ che mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó nói: “Buổi tối Hàn vương phi bị bắt, Bản cung chủ ở ngoài thành nhìn thấy một người nam tử khiêng một cái túi đi vội vàng, từ túi lộ rõ hình dáng tựa hồ là người, nhưng Bản cung chủ cũng không biết quan hệ giữa tên nam tử kia cùng người trên vai hắn, cũng không lập tức ra tay, mà chỉ theo sau, về sau nghe được tên nam tử kia gọi người vai là Hàn vương phi, Bản cung chủ mới biết. Bởi vì năm năm trước, Bản cung chủ từng cùng Hàn vương gia có gặp mặt một lần, chuyện này không thể khoanh tay đứng nhìn, liền xuất thủ cứu Hàn vương phi, về sau là Hàn vương gia tự mình đi đón Hàn vương phi, trong lúc này, chuyện * theo lời Lam đại tiểu thư, Bản cung chủ thật sự là không biết từ đâu mà đến? Chẳng lẽ Bản cung chủ không thể thấy chuyện đó phát sinh?”

Hóa ra là Vô Ưu Cung cung chủ cứu Hàn vương phi, dân chúng giờ mới hiểu.

Trước kia, dân chúng chứng kiến Hàn vương gia mang theo Hàn vương phi vào thành, rối rít suy đoán là Hàn vương gia cứu Hàn vương phi, hơn nữa Hàn vương gia ở trong nội tâm dân chúng lại là thiên thần vương gia bách chiến bách thắng, cũng chưa bao giờ nói về việc này, thời gian dài, dân chúng khẳng định Hàn vương phi chính là do Hàn vương gia cứu về.

“Cung chủ nói không sai, Bản vương còn chưa kịp hướng Cung chủ tạ ân.” Yến Kinh Hàn hướng tới người mang mũ che mặt chắp ta, ngoài miệng mặc dù nói tạ ơn, nhưng trên mặt vẫn không có có một tia dư thừa như cũ.

Lam Linh nhìn nhìn Yến Kinh Hàn, trong nội tâm cười cười, nguyên lai hắn nói cũng là hạ bút thành văn, bản lĩnh này một chút cũng không kém so với nàng nha.

“Vương gia khách khí, tiện tay mà thôi, không cần câu nệ?” thanh âm người mang mũ che khiến cho người nghe không ra một chút tâm tình, nhàn nhạt, vừa nói xong, chắp tay, “Cáo từ!” Hai người liền muốn phi thân rời đi.


Thấy hai người phải đi, Lam Linh vội vàng nhìn hai người cười nói: “Đa tạ cung chủ trợ giúp, Lam Linh vô cùng cảm kích!” Nói xong, Lam Linh rõ ràng cảm nhận được hơi thở người mang mũ che mặt có chút không yên, trong nội tâm Lam Linh lại là một trận bật cười.

“Hàn vương phi khách khí.” Người mang mũ che mặt nói, tay nắm kim chuông sáo ngọc không tự giác nắm thật chặt.

Mà đúng lúc này, vài tiếng chuông thanh thúy trong nháy mắt liền kéo trở lại, ánh mắt Thượng Quan Vân Thụy liên tục nhìn vào kim chuông, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe, nhanh chóng chắn mang mũ che mặt người trước mặt, cười nói: “Bản cung nghe đại danh Cung chủ đã lâu, liên tục không có duyên gặp mặt, hôm nay nếu đã gặp được, Bản cung muốn mời Cung chủ uống một chén, không biết Cung chủ có thể giúp ta thỏa ước nguyện?”

Thượng Quan Vân Thụy là thái tử Bắc Ninh, cũng chính là vua tương lai của Bắc Ninh, hành động này của hắn, theo Yến Minh Hiên chính là muốn làm quen, lôi kéo Vô Ưu Cung cung chủ, ánh mắt Yến Minh Hiên lập tức trầm xuống!

Hắn chưa kịp mở miệng lại bị Thượng Quan Vân Thụy nhanh chân đến trước? Yến Minh Hiên chặn một hơi ở trong lòng!

Làm hoàng đế, trước mắt bao người đương nhiên không thể cùng Thượng Quan Vân Thụy công khai đoạt, nếu không, chẳng phải chọc người chê cười? Hắn chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến, hy vọng Vô Ưu Cung cung chủ này không đáp ứng Thượng Quan Vân Thụy.

“Thái tử điện hạ thịnh tình, Bản cung chủ tâm lĩnh, nhưng Bản cung chủ còn có việc khác, cáo từ!” Người mang mũ che mặt vừa nói vừa chắp tay, nhanh chóng phi thân mà đi, thị nữ bên cạnh theo sát phía sau.

“Bản cung cũng cáo từ.” Thượng Quan Vân Thụy lời nói chưa dứt, người đã nhanh chóng đuổi theo Vô Ưu Cung cung chủ mà đi, Ánh Hà tự nhiên đi theo.

Nhìn phương hướng Thượng Quan Vân Thụy rời đi, ánh mắt Yến Minh Hiên trầm xuống, lập tức triệu Thanh Tuyền, rỉ tai vài câu, Thanh Tuyền lập tức nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc đó, hai tay Yến Kinh Hàn thả lỏng phía sau, âm thầm làm một thủ thế, mấy đạo nhân ảnh lập tức âm thầm đi theo sau lưng Thượng Quan Vân Thụy.


“Người đâu! Lam Kim Châu trước mắt bao người công khai vu hãm Hàn vương phi, chứng cớ vô cùng xác thực, hiện giải vào đại lý tự, chờ đợi xét xử!” Yến Minh Hiên không đợi Lam Linh lên tiếng liền mở miệng mười phần uy nghiêm, đem tức giận trong lòng phát tiết lên trên người nàng ta.

Nghe vậy, Lam Kim Châu lập tức co quắp ngã trên mặt đất, đại lý tự là nơi nào? Đi vào là người sống sót, chết mới có thể đi ra ngoài, nàng không nên vào nơi đấy.

“Phụ thân, cứu con, nữ nhi biết rõ sai rồi!” Lam Kim Châu hô to, dùng sức giãy giụa lấy vọt tới bên chân Lam Trí Thân, nàng biết rõ lúc này chỉ có cha nàng có thể cứu nàng.

Nhưng khiến cho Lam Kim Châu thất vọng chính là, nàng lại thấy được ánh mắt cha nàng nhìn về phía nàng giống như giết người, lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nàng không khỏi run lẩy bẩy!

“Phụ thân, phụ thân…” Lam Kim Châu gào thét bị kéo xuống, từ đầu đến cuối đều không có được một cái ánh mắt thương hại của cha nàng.

“Thần vô phương giáo huấn nữ nhi, thỉnh Hoàng thượng giáng tội!” Lam Trí Thân gạt vạt áo, quỳ gối phía trước long liễn Yến Minh Hiên.

Việc đã đến nước này, Lam Trí Thân biết rõ, sống chết của Lam Kim Châu đối với hắn mà nói không trọng yếu, trọng yếu là chuyện này sẽ sinh ra ảnh hưởng, hắn nhất định phải tỏ thái độ trước mặt mọi người, đem ảnh hưởng không tốt đối với Lam tướng phủ xuống đến điểm thấp nhất.

“Lam tướng, đứng lên đi, chuyện này sau hãy nói, đi Linh Vân Sơn cầu phúc quan trọng hơn.” Yến Minh Hiên sao lại có thể không hiểu dụng ý của Lam Trí Thân? Trong nội tâm cười lạnh một tiếng.

“Dạ!”

Sau đó mọi người rối rít trở về xe ngựa của mình, Lam Linh đi theo Yến Kinh Hàn lên xe ngựa, liền ngồi vào bên cạnh Yến Kinh Hàn, dán bên tai Yến Kinh Hàn nói: “Phu quân, người mang mũ che mặt kia không phải là Vô Ưu Cung cung chủ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.