Đọc truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL – Chương 80: Không Muốn Trưởng Thành
Biên tập: Ginny.
Đêm nay là lần đầu Diệp Trọng Huy chủ động hẹn La Diễn ra ngoài.
La Diễn mừng như nhặt được vàng, quanh đi quẩn lại trong phòng riêng non nửa ngày trời để chọn xiêm y ăn diện, biết Hằng Chi không thích cái tính táo bạo xốc nổi của mình, La Diễn quyết định chọn một bộ trường sam màu lam đậm, vừa chín chắn vừa tôn lên khí chất trầm ổn, từ trong ra ngoài, ôi chao, quả là phong phạm của một chính nhân quân tử.
Hai người hẹn gặp tại một gian trà quán ở thành nam.
Khi La Diễn đến nơi, Diệp Trọng Huy đã uống xong một chung trà.
Trời về đêm, Diệp Trọng Huy không quá gây chú ý như ban ngày, nhưng hễ ai đi ngang qua nhìn thấy gương mặt ấy cũng phải sững người một đỗi.
La Diễn từ xa đã thấy bóng dáng của Diệp Trọng Huy, người này vẫn như một cây mặc trúc, thẳng tắp đoan nghiêm, mái tóc dài luôn ngay ngắn chỉnh tề lúc này chỉ dùng một sợi dây trắng buộc lên, bạch y tóc đen, không khác gì trích tiên bước ra từ bích họa.
Tim La Diễn nhảy lên thình thịch, gắng gượng gom lại trấn tĩnh, ngồi xuống vị trí đối diện, cười hì hì: “Sao đột nhiên Hằng Chi lại nhớ tới ngu huynh mà hẹn gặp nơi này?”
Khi thốt ra những lời ấy, La Diễn phải dùng hết hơi hết sức đè lại chột dạ trong lòng, từ chỗ này qua thêm một con đường nữa, rẽ vào một ngõ, chính là Yên Liễu Hạng mà La Diễn thường đến.
Chỉ riêng cái tên thôi nghe xong đã biết nơi đó là cái dạng gì, thời trẻ La Diễn phóng khoáng u mê, thường xuyên lưu luyến mấy nơi câu lan ngõa xá, sau này ra làm quan rồi, ngày càng trưởng thành, hiểu biết hơn xưa, phóng túng giảm đi không ít, bình thường đến cũng chỉ nghe hát giải sầu.
La Diễn xưa nay làm người không quá cố kỵ nhiều thứ, trong triều cũng có không ít đồng liêu cùng chí hướng, thỉnh thoảng gặp gỡ một hai người, cùng ngồi xuống uống một chung trà luận đàm thi họa, tính ra cũng có thể coi là phong nhã.
Ví như cái vị Lễ Bộ Thẩm Lâm Thẩm đại nhân kia, cũng nhờ vậy mà quen biết.
La Diễn nhấp một ngụm trà, len lén quan sát nam tử đang thưởng trà đối diện, mặt như hàn ngọc, lãnh lãnh thanh thanh, giống như thiên sơn ngạo tuyết, chẳng nhiễm bụi trần.
Hai má La Diễn không hiểu sao bỗng hơi nong nóng, mấy nơi không sạch sẽ như thế, Hằng Chi là tiên nhân, cả đời không nên đặt chân đến gần mới phải.
Diệp Trọng Huy buông chén xuống bàn, nói: “Hành Diểu, ta có chuyện muốn hỏi.”
Chỉ hai chữ “Hành Diểu” vừa thốt ra, tâm can La Diễn run rẩy dữ dội, vội vàng chỉnh trang lại sắc mặt sao cho đoan chính, đáp: “Hằng Chi cứ hỏi, ta biết sẽ không giấu, có sẽ nói hết.”
Mắt Diệp Trọng Huy chợt hiện ý cười: “Sâu trong Yên Liễu Hạng ở thành nam có một hoa lâu, nơi đó có gì đáng để người ta tìm đến?”
“Khụ khụ khụ…”
Ngụm trà mới vừa nuốt vào nghẹn ngay cuống họng, mặt La Diễn đỏ bừng, lúng túng nói: “Ngươi… Ngươi sao lại hỏi chuyện này, kẻ nào nói gì với ngươi? Không đúng, ai lại dám đem mấy chuyện dơ bẩn như vậy thổi vào tai ngươi, đúng là dòng nghiệp chướng!”
Diệp Trọng Huy buông mắt, nhớ tới nụ cười tinh ranh của đệ đệ, quỷ ranh kia rõ ràng là cố ý dụ mình tới đây.
Biết đệ đệ đùa dai nhưng hắn vẫn muốn tìm hiểu, hắn muốn nhìn thử xem cái gọi là “nơi hạ lưu” mà khi hỏi tới ai ai cũng ấp úng rốt cuộc là một nơi như thế nào.
“Dẫn ta tới đó.”
La Diễn suýt chút ngã lăn khỏi ghế, hốt hoảng xua tay: “Hằng Chi, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ riêng chuyện này thì không, không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp, cái loại địa phương như vậy… sao có thể để ngươi đặt chân đến.”
Diệp Trọng Huy nhướng mày: “Ngươi có thể, ta thì không?”
“Hai ta sao có thể so sánh được, ta hồ đồ thành thói, còn ngươi xưa nay luôn giữ mình trong sạch, mấy nơi như thế ngươi nhìn không nổi đâu, đừng tự làm bẩn mắt mình…” Huống chi người này chính bản thân La Diễn còn ngại mình không đủ đoan chính, nhìn thẳng cũng không dám, sao có thể cho kẻ khác chiếm lời.
Sắc mặt Diệp Trọng Huy càng lãnh đạm: “Nếu ngươi không muốn, ta tự đi.”
“…”
La Diễn đập bàn: “Ta đi! Có ta trông chừng, xem xem tiểu yêu tinh nào dám động vào ngươi!”
Thấy Diệp Trọng Huy nhíu mày, La Diễn “khụ” một tiếng, giải thích: “Hai nhà chúng ta là thế giao, ta lại lớn hơn Hằng Chi vài tuổi, sao có thể khoanh tay nhìn ngươi dính vào mấy nơi như vậy, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao trở về khai báo với Diệp bá phụ, làm sao còn mặt mũi về gặp phụ thân mình?”
Diệp Trọng Huy lại nhìn La Diễn một lúc lâu, trước đây có vài chuyện hắn không biết, cho nên chưa từng nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện kia, khó tránh khỏi đa tâm hơn xưa một chút.
Hắn chậm rãi nói: “La Hành Diểu, ngươi đối với ta, không phải là có tâm tư khác đó chứ?”
Thanh âm nhẹ nhàng hời hợt, rơi vào tai lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Trong lòng La Diễn cực kỳ khó chịu, ngoài mặt vẫn cười ha ha: “Cái gì mà tâm tư khác? Hai ta cùng trường mấy năm, Hằng Chi còn không biết tính ta sao, ta xưa nay yêu mỹ nhân, trọng tài hoa, mà Hằng Chi vừa là mỹ nhân vừa là tài tử, ta đương nhiên rất yêu quý người bằng hữu là ngươi rồi.”
Trước khi Diệp Trọng Huy kịp nói thêm gì, La Diễn vội vàng nói tiếp: “Có điều, sao đột nhiên lại muốn tới nơi đó, đừng nói là động tình với nam nhân rồi?”
Nói xong, tim gan đều xoắn lại.
Diệp Trọng Huy lạnh lùng đáp: “Hiếu kỳ.”
Có được đáp án, lòng La Diễn hoàn toàn buông lỏng, trong mắt La Diễn, Hằng Chi không bao giờ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà hạ thấp giá trị bản thân lừa gạt người khác cho qua chuyện, nếu đã nói là hiếu kỳ thì nhất định là hiếu kỳ.
Trong Yên Liễu Hạng có rất nhiều hoa lâu và sòng bạc, thậm chí có cả vài nơi cung cấp thú vui tiêu khiển cho người khác, La Diễn đích xác rất quen thuộc với nơi này, hầu như mỗi cửa mỗi nhà quanh đây La nhị công tử đều đã đại giá tham quan hết, mấy năm nay ít lui tới hơn, chỗ quen thuộc nhất là tòa lâu nằm sâu nhất trong con hẻm này – Vô Thanh Lâu.
Bảng hiệu Vô Thanh Lâu làm từ một tấm gỗ đàn hương, chữ khắc trông khá đoan trang tao nhã, được mạ một lớp sơn vàng, mới nhìn đã thấy cực kỳ tỉ mỉ, nhìn kỹ lại tạo cho người ta cảm giác kiều diễm nhu mì.
Trước cửa lâu không có mấy cô nương mời chào khách như những tòa lâu khác, chỉ có một tiểu tư mặt mày thanh tú đứng hầu, tiểu tư vừa thấy La Diễn thì bước tới chào hỏi, nụ cười cũng rất sạch sẽ: “La đại nhân đã đến, mời vào.”
Nói xong nhìn sang Diệp Trọng Huy bên cạnh, trong khoảnh khắc ấy, tiểu tư ngây ngẩn cả người.
“Vị này, vị này là…”
Không đợi Diệp Trọng Huy trả lời, La Diễn nhanh miệng đáp: “Bạn thân của bản quan, chỉ tới nghe khúc thưởng trà, không cần hầu hạ.”
Tiểu tư gật đầu đã hiểu, song vẫn không kiềm được trộm nhìn thêm, bị Diệp Trọng Huy lạnh nhạt liếc một cái, tiểu tư sững người quên luôn hô hấp, trong lòng trăn trở thở than, bảo mình bồi một nam tử như vậy, dù phải móc bạc trả cho người này để đổi một đêm đẹp cũng đáng giá.
Trời dần khuya, khách đến càng lúc càng đông, tiểu tư vội vàng dẫn họ vào trong.
Dưới ánh nến sáng rực, dọc đường gặp không ít người, có khách nhân, cũng có tiểu quan, bàn luận nào là thi từ ca phú, danh điển cổ kim, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười sang sảng, người nào không biết còn tưởng đây chỉ là tửu quán trà phường chứ nào phải nơi ong bướm.
Diệp Trọng Huy đánh giá quang cảnh xung quanh, hắn cũng cảm thấy nơi này chẳng khác gì mấy tửu quán trà phường bên ngoài, La Diễn đi cạnh lại “xùy” một tiếng, chỉ là bề mặt cho người ngoài xem, ngoài sảnh đương nhiên không có gì khác lạ, vào sương phòng rồi sẽ thấy một quang cảnh khác bất đồng.
Chẳng qua những lời ấy La Diễn chỉ giấu nhẹm trong lòng chứ không nói với Diệp Trọng Huy.
Hai người tiến vào một nhã thất, ngăn cách hoàn toàn với mấy thứ hỗn tạp bên ngoài.
Sau khi ngồi vào bàn, La Diễn gọi hai nhạc công ra sau bình phong tấu đàn, còn mình và Diệp Trọng Huy thì uống trà trò chuyện, xem ra cũng khá phong nhã ung dung.
Tiếc là lực chú ý của Diệp Trọng Huy lại không đặt ở nơi này, hắn chỉ muốn biết tình cảm ái mộ giữa nam tử với nhau rốt cuộc là làm sao mà xảy ra được.
Một khúc nhạc vừa dứt, Diệp Trọng Huy hỏi: “Ngươi thường đến đây?”
La Diễn xua tay: “Không thường không thường, thỉnh thoảng thôi, nơi này lịch sự tao nhã, khá thư thái.”
Hai nhạc công nở nụ cười, lúc đầu hai người chuyên chú nâng niu mộc cầm trông rất ra dáng thư sinh nho nhã, lúc này cười rộ lên, tư thái bỗng chốc hóa thành vô hạn phong lưu, mềm mại tận xương.
Có thể phục vụ ở nhã thất đều là những người có tư sắc thượng thừa, gọi là thanh quan cũng chỉ là cái danh nghe êm tai đẹp mắt, thỉnh thoảng gặp phải mấy kẻ quyền thế hoặc khách nhân vung tiền như rác, có “thanh” mấy cũng không thể từ chối không bồi, chẳng qua La Diễn đúng là chưa từng ngủ cùng bọn họ, trong lòng La Diễn có người, nhìn ai cũng cảm thấy không sánh bằng người nọ.
Một nhạc công cất tiếng cười duyên: “La đại nhân đúng là không thường đến, khi đến cũng không ở quá lâu, trà nước của Vô Thanh Lâu chỉ thường thường như vậy, người đã uống quen trà ngon ngự tứ nào dễ nhìn trúng trà thô nước lã nơi này, có điều La đại nhân nói không sai, Vô Thanh Lâu của chúng tôi tuy đơn sơ, nhưng khách nhân nào tới cũng “thư thái” trở về.”
Nhạc công còn lại cũng cười cười lên tiếng: “La đại nhân thích nhất là nghe hát, nhìn vị công tử này có vẻ không quá thích cho lắm, vậy hẳn là chuộng thi từ ca phú hơn chăng? Hai người chúng tôi cũng biết đôi chút thơ ca, không biết có vinh hạnh được bồi công tử?”
Diệp Trọng Huy trầm ngâm một lúc, mở lời: “Ta đến đây không phải vì mấy thứ này, nam nhân đến đây, đại thể là vì cái gì?”
Hai nhạc công kinh ngạc nhìn nhau, nam nhân đạo mạo nghiêm trang họ gặp cũng không ít, nhưng vị trước mắt cứ như trích tiên hạ phàm, quanh thân tản ra hàn khí, lại còn do La Diễn dẫn đến, bọn họ đoán người nọ đến đây chỉ để giết thời gian, căn bản không nghĩ đến sẽ có ham muốn ở phương diện nào đó.
Sắc mặt La Diễn đen như nhọ nồi, phất tay đuổi người ra ngoài, quay nhìn Diệp Trọng Huy, giọng nói không thèm giấu đi ai oán: “Hằng Chi, ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi nói chỉ là hiếu kỳ thôi ư?”
“Hành Diểu, nam nhân cùng nam nhân, cũng có thể bên nhau đến đầu bạc sao?”
La Diễn ngơ ra, si ngốc nhìn nam tử như trích tiên trước mắt, cẩm sam nguyệt sắc bị gió phất lên, thân thể như ngọc tắm dưới ánh trăng bạc lạnh, La Diễn nói không nên lời, úp mở trả lời: “Có thể! Nếu thật lòng thích, chưa chắc là không thể.”
Diệp Trọng Huy buông mắt, một lúc lâu sau, lại nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Nói xong rảo bước đi ra gian ngoài, vừa chạm tới bậc thang thì đụng phải một người, người kia khắp người nồng nặc mùi rượu, còn lởn vởn một mùi hôi tanh tưởi cực kỳ buồn nôn.
Gã say rượu ngước mắt nhìn lên, mới nhìn một cái thôi đã ngây dại mất hồn, lồm cồm bò dậy kéo ống tay áo của Diệp Trọng Huy: “Tiểu mỹ nhân, cưng tên gì, sao gia chưa từng gặp cưng…” Vừa nói vừa chậc lưỡi, “Mua, mua ngươi tốn bao nhiêu bạc?”
Diệp Trọng Huy nhíu mày, La Diễn đúng lúc đuổi kịp thấy được cảnh ấy, hét lên: “Mau rút bàn tay bẩn thỉu của ngươi lại!” Ào ào lao tới ngăn cản gã say, người kia tuy say nhưng sức lực rất lớn, La Diễn kéo cả nửa ngày cũng không xê dịch được, Diệp Trọng Huy liếc nhìn gương mặt sốt ruột đến đỏ bừng của La Diễn, không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười, trở tay nắm lấy cổ tay La Diễn, dễ dàng kéo người lại bên mình.
Quỷ say không cam lòng muốn nhào qua ôm hông của Diệp Trọng Huy, Diệp Trọng Huy phiền chán nhấc chân, trực tiếp đạp gã qua một bên, nửa ngày không bò dậy nổi.
La đại nhân mới ấp ủ màn anh hùng cứu mỹ nhân tức khắc đơ người tại chỗ, trong mắt La Diễn, Hằng Chi là người đoan chính ngay thẳng, là tuyết trúc lâm lang, người có bề ngoài như vậy thường tạo cho người ta cảm giác nho nhã văn nhược, ai mà ngờ được… người ta chỉ là trông có vẻ văn nhược mà thôi.
Diệp Trọng Huy chỉnh trang lại ống tay áo, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn lướt qua, bỗng chốc ngơ ngẩn sững người, trước mắt hắn là hai cánh cửa chưa khép kín, bên trong vọng ra tiếng thở dốc đứt quãng nặng nề, từ kẽ hở nhìn vào trong, thiếu niên sắc mặt diễm mị bị một người nam nhân đặt trên bàn làm mấy chuyện càn rỡ, trông đến là hoạt sắc sinh hương, nhục dục lan tràn.
Hắn chỉ ngẩn người khoảng hai nhịp thở, sau đó quay người.
La Diễn còn ù ù cạc cạc hoài nghi tính chân thật của nhân sinh thì Diệp Trọng Huy đã quay lưng đi mất, bóng lưng vẫn thẳng tắp đoan nghiêm, nhưng không hiểu vì sao, La Diễn lại nhìn ra chút hốt hoảng sau bước chân kiên nghị ấy.
Hôm nay, Diệp Trọng Cẩm có hẹn với Đậu tiên sinh đến Mao Lư nghe giảng.
Tuổi tác của Đậu tiên sinh thật ra không quá lớn, có điều ở cái tuổi này có được học thức uyên bác như vậy không phải ai cũng làm được.
Đến cả Diệp Nham Bách cũng nói, có vài mặt ông cũng không bằng Đậu tiên sinh.
Gốc Lam Trản Hoa dạo trước đã bị Đậu Kỳ Xuân bỏ rồi, nho sĩ như ông cảm thấy chuyện diệt đi đường sống của hoa cỏ khác để sinh tồn là một điều rất đáng sợ, nuôi nó lòng ông chẳng vui vẻ gì, Diệp Trọng Cẩm biết được đã xin một gốc phong lan trong viện của mẫu thân mình mang qua tặng, xem như tâm ý bù đắp lỗi lầm.
Đậu tiên sinh vui lắm, hàn huyên với y cả buổi, sau đó như chợt nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Hằng Chi hôm nay không đến cùng con sao?”
Diệp Trọng Cẩm phiền muộn đáp: “Mấy hôm rồi con không gặp ca ca, giống như trốn tránh con vậy đó.”
Đậu tiên sinh an ủi: “Có đệ đệ làm cho người ta yêu thích như con đây Hằng Chi cớ gì lại trốn, có lẽ công vụ bề bộn quá đó thôi.
Hằng Chi là Hàn Lâm Viện Biên Tu, qua vài năm nữa, Lưu lão lui xuống, vị trí Hàn Lâm Viện Đại Học Sĩ sẽ do Hằng Chi đảm nhiệm, cũng đồng nghĩa với công sự càng lúc càng nhiều.”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút, Lưu lão? Bức “Tiếu Xuân Đồ” của ổng vẫn còn treo trong phòng y kìa, đời trước khi y qua đời, lão già này đã có một biệt hiệu, gọi là “Lưu Bách Tuế”, ca ca mình là cấp dưới của lão bất tử này, có thể thăng quan mới lạ.
Y cười gượng: “A Cẩm tùy tiện nói bậy thôi, ca ca thế nào A Cẩm hiểu rõ nhất, mấy hôm nữa có thời gian rảnh, chúng con lại tới thăm thầy.”
Sau khi cáo biệt Đậu tiên sinh, Diệp Trọng Cẩm đến thẳng Diêu phủ, Diệp Nhược Dao còn ít ngày nữa sẽ lâm bồn, Diêu Trân mỗi ngày đều canh giữ bên giường, Trân Vị Lâu cũng tạm đóng cửa ít hôm, y phải tìm tới tận nhà để giải tỏa cơn thèm.
Hạ nhân Diêu phủ đều nhận ra y, biết là khách quý nên không cần bẩm báo mà trực tiếp mời vào.
Tới nơi, y nhìn thấy Diêu Trân và một người không có lý do nào để xuất hiện ở Diêu phủ — Cố Sâm.
Hai người bọn họ đứng dưới lương đình, không biết đang nói gì, sắc mặt Diêu Trân có vẻ câu nệ, cẩn thận từng li từng tí.
Mà cái người nam nhân mới mấy hôm trước giả vờ đáng thương làm nũng với y giờ đây lại trở về dáng vẻ thờ ơ lãnh mạc, bỗng dưng, người nọ quay đầu, nhìn y mỉm cười.
Diệp Trọng Cẩm: “…”
Nam nhân cởi ngoại sam lót lên ghế đá, vỗ vỗ mấy cái, nói: “A Ly, ngồi.”
“Ai là A Ly của ngài!” Mi tâm Diệp Trọng Cẩm nhíu chặt, song vẫn nghe lời ngồi xuống.
Cố Sâm ngồi xổm bên chân y, ngước mắt nhìn y, trong mắt không giấu được vui mừng: “Đương nhiên là ngươi rồi, ngươi là A Ly của trẫm, trẫm đã nói, dù ngươi trốn đến chân trời góc bể trẫm cũng sẽ tìm được ngươi, ngươi xem, ngươi trốn vào thân thể của người khác, trẫm không phải đã tìm ra ngươi rồi sao?”
Hắn nghiêng đầu, dùng lòng bàn tay mình ôm hai má Diệp Trọng Cẩm, giống như chiếm được an ủi lớn nhất, khiến cho lòng đế vương bình lặng lại, hai mắt không chớp chăm chú nhìn y.
Diệp Trọng Cẩm gợi lên khóe môi: “Đúng vậy, ngài vẫn luôn tìm được ta.”
Cố Sâm hôn lên đầu ngón tay y, thấp giọng thủ thỉ: “A Ly, trẫm nhớ ngươi…”
Ánh mắt hắn quá mức mãnh liệt, Diệp Trọng Cẩm bị ánh mắt nóng rực như vậy chiếu tướng, trên trán bắt đầu túa ra một lớp mồ hôi mỏng, y vội vàng lảng sang chuyện khác: “Làm sao ngài tìm được ta?”
Cố Sâm đứng lên, bóng người cao lớn bao phủ lên người Diệp Trọng Cẩm, hắn nghiêng người đặt hai tay lên bàn đá, vây Diệp Trọng Cẩm giữa khuỷu tay, thong thả nói: “Lúc đầu chỉ đoán được ngươi là Tống Tam Bảo.
Trẫm phái người tìm ngươi, kết quả báo lại, không có người nào như vậy tiến cung, Tống Tam Bảo lên sáu đã chết bất đắc kỳ tử.
Trong khi đó ấu tử của Diệp gia vốn chết non lại sống sờ sờ, nếu chỉ riêng cái chết của Tống Tam Bảo thì còn nói xuôi được, nhưng Diệp Trọng Cẩm được sinh ra và sống bình an đến giờ là chuyện không thể nào, vừa khéo sao ngày Diệp Trọng Cẩm ra đời lại chính là ngày mà Tống Tam Bảo chết, trẫm không thể không liên tưởng tới mối quan hệ kỳ lạ này.”
“Ngài cho rằng ta sáu tuổi sống lại trong cơ thể Diệp Trọng Cẩm, cho nên ngày ấy ngài tới tướng phủ là để thăm dò ta?”
Cố Sâm cười nói: “Trẫm vốn cho rằng gặp một A Ly nhỏ như vậy trẫm sẽ phiền muộn lắm, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy ngươi rồi, nào chỉ đơn giản là yêu thích, một nắm bột nhỏ như vậy, một cánh tay của trẫm cũng đủ ôm nhét vào trong ngực, khiến cho người ta yêu thích đến tâm cũng mềm luôn, A Ly, “Trọng hay Trùng” ngươi còn nhớ không?”
Diệp Trọng Cẩm như sựt nhớ tới điều gì, hai má trắng nõn ửng lên sắc đỏ, liếc hắn một cái, thấy nam nhân chịu đứng đắn hơn một chút y mới hỏi: “Chỉ như vậy, ngài đã chắc rằng ta là Tống Ly?”
“Vì Diêu Trân.”
Diệp Trọng Cẩm biến sắc: “Diêu Trân là người của ngài?”
Cố Sâm áp trán mình lên trán Diệp Trọng Cẩm, cười khẽ: “Chỉ cần động não suy nghĩ một chút là biết thôi, Diêu Trân là người của ngươi, nhưng là ta đưa hắn vào tướng phủ, ngươi cho rằng với thân phận của hắn có thể bước được vào cổng tướng phủ làm đầu bếp sao? Đời trước hắn làm việc cho một đại hộ, nhưng gia đình kia chỉ là một thương nhân bình thường.”
“Ta nghĩ tài nghệ của hắn tốt, có thể khiến ngươi hài lòng, nhưng ngươi để ý hắn quá mức, trong khi với kẻ khác ngươi chỉ dùng thái độ bàng quan, khác biệt quá rõ.”
Diệp Trọng Cẩm đẩy hắn ra: “Chỉ vì nguyên do này?”
“Còn rất nhiều điểm đáng ngờ khác, muốn trẫm bóc ra từng chuyện từng chuyện cho ngươi xem không?”
Diệp Trọng Cẩm không muốn nghe nữa, hầm hừ một tiếng.
Cố Sâm bật cười: “Trước đây ngươi chưa bao giờ nổi giận như vậy.
Mỗi khi trẫm trêu chọc ngươi, ngươi cứ luôn mặt không đổi sắc, nhưng như vậy cũng đủ khiến trẫm phải kinh hồn táng đảm rồi.”
Hắn vừa nói vậy, Diệp Trọng Cẩm mới giật mình ngây ra.
Cố Sâm ôm eo y, siết y vào trong ngực, cọ cọ chóp mũi vào sườn cổ y, nhẹ giọng hỏi: “A Ly đã nhận ra ta từ lâu rồi đúng không?”
“Nhưng dù nhận ra, cũng không có ý ngả bài.”
Diệp Trọng Cẩm không biết nên nói gì, qua một lúc thật lâu, y nhỏ giọng nói: “Cố Sâm, là vì ta không dám.”
Ánh mắt đế vương lướt qua bi thương rồi nhanh chóng biến mất, hắn cúi đầu, không nặng không nhẹ cắn lên xương quai xanh của thiếu niên một cái, Diệp Trọng Cẩm bị đau rên lên: “Cái thói quen cắn người này của ngài khi nào mới chịu thay đổi vậy?”
“Hiện tại không thể ăn, cắn một cái cho đỡ đói.”
Cố Sâm giương mắt, đôi con ngươi sâu thẳm quét qua từng tấc da thịt trắng muốt của Diệp Trọng Cẩm, nơi hắn vừa cắn đã hiện lên dấu vết, tuy không quá nổi nhưng lại toát lên một loại mị diễm khó có thể diễn tả thành lời.
Cố Sâm điều chỉnh lại hô hấp, ôm người chặt hơn, Diệp Trọng Cẩm khảm trong ngực hắn đón nhận từng đợt hơi thở nóng bỏng phả xuống cổ mình, nóng đến độ muốn thiêu da bỏng thịt.
Thanh âm nam nhân khàn đi: “A Ly, mau trưởng thành có được không?”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm giật một cái, không muốn, cự tuyệt!
===========
Hết chương 80..