Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 66: Giao Thời


Đọc truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL – Chương 66: Giao Thời


Biên tập: Ginny.
Cố Tuyết Di bật cười, đám công tử có mặt chung quanh tay chân mềm nhũn, bán sống bán chết chạy ra sau lưng gia bộc của mình.
Khuê tú con nhà bình thường khi cười lên ngọt ngào biết bao nhiêu, chọc người yêu thích biết bao nhiêu, vậy mà cái vị quận chúa này lại hoàn toàn đi ngược lại, dung mạo đẹp thì có đẹp, nhưng sát khí cứ lượn lờ quanh thân thế kia đố ai cảm nổi nét đẹp của nàng, chỉ thấy thật là kinh hồn táng đảm.
Diệp Trọng Huy chau mày, chưa kịp lên tiếng thì Cố Tuyết Di đã không nhanh không chậm nói: “Diệp công tử, tính khí bản quận chúa xưa nay không chịu thiệt, hôm nay huynh đệ hai vị hạ mặt mũi bản quận chúa thế này, lẽ nào các vị cho rằng, chỉ đơn giản như vậy là xong?”
Lời vừa dứt, nàng tung người lên, đầu ngón chân điểm lên lưng ngựa, thoắt cái nhảy tới mã xa bày biện công phu bên kia, lưu loát đoạt đi roi ngựa rồi đạp xa phu xuống, vung tay quất roi, trắng trợn cướp mã xa của Diệp gia và cả Diệp tiểu công tử còn ngồi bên trong.
Cố Tuyết Di cười vang, huýt sáo một cái, bạch mã nàng cưỡi khi nãy xồng xộc chạy theo sau xe ngựa, cùng lao ra ngoại thành.
Diệp Trọng Cẩm bị biến cố thình lình ập đến làm cho ngây người, mấy năm nay Cố Tuyết Di rèn luyện trong quân doanh, khí chất thổ phỉ trên người chỉ tăng không giảm, nói cướp là cướp ngay vậy đó, hoàn toàn bất chấp hậu quả.

Y vén rèm sau xe quan sát tình hình bên ngoài, Diệp Trọng Huy không biết cướp ngựa của ai đang đuổi sát phía sau, sau lưng là đoàn gia bộc của Diệp gia và mấy nhà khác chạy theo, vó ngựa rầm rầm nện xuống nền đất, bụi bay đầy trời, cục diện vô cùng hỗn loạn.
Ai cũng biết xưa nay sức khỏe của tiểu thiếu gia nhà họ Diệp rất kém, thân thể yếu hơn người thường, xóc nảy bậc này y không chịu nổi, tốc độ xe ngựa lại quá nhanh, đầu Diệp Trọng Cẩm bắt đầu ong lên, trong ngực cũng tràn lên mấy đợt nước chua, phải vất vả lắm mới ép trở xuống được.
Diệp Trọng Cẩm hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Quận chúa tỷ tỷ, mã xa không thể so bì với ngựa, ca ca sẽ chóng đuổi kịp thôi, chi bằng tỷ để ta xuống, chuyện này xem như trò đùa, trực tiếp cho qua, chúng ta cam đoan sẽ không truy cứu, tỷ thấy sao?”
Cố Tuyết Di vung mã tiên quất xuống một roi nữa, tuấn mã đen hí vang, điên cuồng tung vó, cuốn theo gió cát mịt mù.
Nàng cong khóe môi: “Chỉ bằng một mình Diệp Trọng Huy? Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó nhiều lắm chỉ học qua vài năm quyền cước, ngươi cho rằng các ngươi có bao nhiêu cân lượng, cho dù đuổi tới sáng mai, ca ca ngươi cũng chỉ chạy sau mông ngựa của bản quận chúa mà thôi.”
Diệp Trọng Cẩm trầm mặc một lúc rồi chợt hỏi: “Dường như quận chúa cảm thấy việc ức hiếp một văn nhân thể nhược và một đứa trẻ vài tuổi là chuyện rất có thể diện?”
Cố Tuyết Di dửng dưng đáp: “Vậy thì sao?”
Diệp Trọng Cẩm cong môi, cười cười: “Thảo nào, thảo nào thúc thúc Lục gia bao năm qua vẫn không vừa mắt quận chúa tỷ tỷ.”

Một câu thốt ra như chuôi dao sắc lạnh đâm thẳng vào ngực Cố Tuyết Di, khiến cho nàng quận chúa cao ngạo ấy đau tới mức roi da trong tay suýt cầm không nổi.
Diệp Trọng Cẩm đang rất tức giận, hai đời y chưa từng bị người nào mạo phạm như vậy, đời trước đến cả Thành vương cha nàng cũng phải nể mặt y vài phần, ai dám bắt y ăn khổ, Cố Sâm còn không lăng trì kẻ đó ngay sao.

Hơn nữa mới rồi ẩn ý trong lời Cố Tuyết Di nói thời thời khắc khắc đều coi thường ca ca y, điểm này càng khiến Diệp Trọng Cậm tức giận.
Người nhà của mình dù tốt xấu thế nào cũng không đến lượt người ngoài chỉ trỏ.
Diệp Trọng Cẩm vịn chặt mép xe, tiếp tục quăng dao vào người Cố Tuyết Di: “Lục Tử Diên nói với ta, Trấn Viễn hầu thích nữ tử hiền lương ôn uyển, dám hỏi quận chúa, hiền, lương, ôn, uyển bốn chữ này người dính được chữ nào rồi? Khoan nói tới hầu gia là nhân trung long phượng, cho dù nam tử gia đình bình thường, ai dám cưới một cô nương như vậy vào cửa? Rước về trừ tà tránh quỷ tuy rằng không tệ lắm, song hậu trạch sẽ chẳng có lấy một ngày bình yên.”
“Mà tuổi tác của quận chúa tỷ tỷ hình như đã tròn đôi mươi rồi ấy nhỉ, nếu vẫn không ai thèm lấy, qua thêm vài năm nữa, Lục hầu gia cưới vợ nạp thiếp, sinh ra vài tiểu công tử trắng trắng tròn tròn, đến lúc đó, quận chúa vẫn cứ một thân một mình, cô đơn lạnh lẽo biết bao, nghĩ đến, thật quá đáng thương…”
“Câm miệng!!”
Cố Tuyết Di rống lên, vừa giục ngựa vừa quát: “Câm miệng! Câm miệng! Cẩm miệng!! Cái thằng nhóc quỷ không biết giữ mồm giữ miệng, có tin bản quận chúa bóp chết ngươi không?”
Diệp Trọng Cẩm nào sợ vị quận chúa ngoài mạnh trong yếu này uy hiếp, mon men hỏi lại: “Vì sao ta phải câm miệng, vừa rồi ta nói sai điều gì sao?”
Sắc mặt Cố Tuyết Di xanh mét, bởi vì mỗi câu mỗi chữ thằng nhóc ranh này nói không sai nên mới khiến nàng tức giận như thế.
Cố Tuyết Di giận đến mất lý trí, bật cười một tiếng, nắm chặt dây cương, điều khiển mã xa chạy vào đường núi.
“Không hổ là bảo bối trân quý nhất của Diệp gia, thật khéo ăn khéo nói, không biết nếu giờ bản quận chúa ném ngươi vào núi, ngươi có khả năng tự tìm đường trở ra hay không, cũng may Long Chỉ Sơn này không lớn lắm, nếu ngươi có lỡ lạc đường thì vị ca ca tài giỏi kia của ngươi cũng sẽ tìm ra ngươi nhanh thôi.”
“Ngươi… ngươi làm thật?”
Cố Tuyết Di đáp: “Ban đầu vốn bản quận chúa chỉ muốn dọa ngươi chút thôi, ai ngờ nhóc ranh ngươi ngày thường như kim chi ngọc diệp, so với thần tiên còn lắm linh khí hơn, vậy mà miệng mồm quá độc, tim bản quận chúa bị ngươi đâm thủng mấy lỗ to đùng rồi, không xả cơn giận này, bản quận chúa không phải là Cố Tuyết Di!”
Sắc mặt Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, y vén rèm nhìn ra ngoài lần nữa, xe ngựa có vẻ đã đi vào địa phận Long Chỉ Sơn rồi, mà ca ca mình bị bỏ lại đằng xa không thấy tăm tích nơi đâu.


Diệp Trọng Cẩm đang lo nghĩ, bỗng nghe một tiếng hổ gầm từ xa vọng lại, chim chóc trong rừng nháo nhào bay loạn cả lên, ngay sau đó, bóng trắng lực lưỡng của Đại Miêu hùng dũng xông vào tầm mắt.
Diệp Trọng Cẩm bi ai nghĩ, thời điểm mấu chốt nhất tới cứu mình không phải là tên âm hồn bất tán nào đó, cũng không phải thân nhân đáng tin nào đó, mà lại là sủng vật chuyên môn bị mình ăn hiếp – Đại Miêu cục cưng, thật không uổng công ngày thường gia thương ngươi.
Cố Tuyết Di nheo mắt, quay đầu nhìn tiểu bạch hổ đuổi sát không rời, nhíu mày đánh giá: “Nó vẫn chưa trưởng thành.”
Diệp Trọng Cẩm hầm hừ một tiếng, giọng nói không thèm che dấu đắc ý dào dạt: “Dù chỉ là hổ con nhưng vẫn có thể nhận biết được đường, quận chúa không phải muốn ném ta vào núi sao, không cần khách khí, tùy ý.”
Dáng vẻ không mảy may lo sợ của y khiến Cố Tuyết Di chỉ muốn quơ roi quất cho y mấy phát, nhưng nàng không dám xuống tay, nàng sợ cái người trong Đông cung kia biết được, vị đường đệ kia của nàng nhất định sẽ quân pháp bất bị thân.
Cố Tuyết Di giơ roi lên, quất tới tiểu bạch hổ đang đuổi theo phía sau, nhung tốc độ mãnh thú khi cực lực chạy rất đáng sợ, quá quanh! Đại Miêu trong nháy mắt đã vượt qua xe ngựa của bọn họ.

Cố Tuyết Di nhanh chóng cho dừng xe lại, tiểu bạch hổ nhào tới gầm gừ mấy tiếng với nàng, dọa cho tuấn mã trước xe co rúm, đến cả Cố Tuyết Di cũng vô thức lui về sau tránh né, con ấu hổ này không tính là lớn, nhưng có đủ uy phong dũng mãnh, khí thế bá đạo của nó khiến nàng không thể không dè chừng.
Cố Tuyết Di không dám lơi lỏng, nắm chặt thanh bảo kiếm bên hông, chỉ chờ con mãnh thú kia lao lên, nàng sẽ lập tức rút kiếm giết nó.
Một người một thú, bốn mắt giằng co, khí thế ác chiến vô cùng căng thẳng.
Chẳng qua nửa đường lại xuất hiện một màn làm thay đổi toàn bộ không khí, trong lúc Cố Tuyết Di sẵn sàng nghênh địch, tiểu bạch hổ bỗng “Ư ử” một tiếng rồi vọt lên xe ngựa, chui tọt vào lòng Diệp Trọng Cẩm, dáng vẻ cứ như đang ăn vạ, tủi hờn trách móc tiểu chủ nhân của mình rằng: Ngươi sao lại ném người ta ở lại rồi chạy mất như vậy.
“…”
Thật sự chẳng còn mặt mũi đâu để mất nữa, Diệp Trọng Cẩm phiền lòng không thôi.
An Thành quận chúa cũng không khá hơn là mấy, ngu người một lúc mới tỉnh lại được, hôm nay nàng vậy mà lại bị cứ thứ đồ chơi này dọa tận hai lần cơ đấy, quả là hố đen lịch sử đời này nàng không bao giờ muốn nhắc lại.
Cố Tuyết Di “khụ” một tiếng, rút kiếm chém đứt dây thừng buộc giữa hắc mã và mã xa, quất mạnh roi da lên mông tuấn mã, hắc mã hí vang rồi tung vó chạy mất, Diệp Trọng Cẩm xuống xe, bất bình nhìn Cố Tuyết Di.

Cố nữ hiệp hào sảng cười nói: “Không phải miệng lưỡi ngươi sắc bén lắm sao, muốn ở lại đây hối lỗi hay để lão hổ của ngươi đưa ngươi về?” Giọng nói tràn đầy giễu cợt, nói xong dứt khoát sải bước tới gần ái mã của mình, giật giật dây cương: “Truy Phong, chúng ta đi.”
Diệp Trọng Cẩm nhìn bóng lưng lao đi nhanh như chớp của nàng, thở dài một hơi, nói thì nói cho oai vậy thôi, mãnh thú tuy có thể dựa vào mùi để tìm kiếm con mồi, nhưng con hổ ngốc này chỉ nhận biết mỗi mùi của y, mà giờ y và nó đều đứng ngốc ở đây rồi, nói cách khác, nó cũng chẳng tìm nổi đường về.
“Sao ngươi lại ngốc như vậy chứ.” Diệp Trọng Cẩm nhéo lỗ tai Đại Miêu, oán giận: “Nếu ngươi ráng chờ đám người ca ca một chốc thôi thì tốt rồi, lúc đó có thể theo mùi của ta, dẫn bọn họ tìm tới đây.”
Đại Miêu mở to hai mắt vàng trà nhìn y, dáng vẻ nom sao mà hồn nhiên vô tội, thoắt cái quay đầu đuổi theo đám hồ điệp vừa lượn qua.
“Ngươi có phải hổ thật không đó?! Cho dù là mèo thì tốt xấu gì cũng phải biết tìm đường chứ.” Diệp Trọng Cẩm tức giận mắng: “May mà lúc vừa tới chân núi ta đã nhanh tay thả xuống một cái túi hương, nếu ca ca thấy được sẽ biết ta đang ở trên núi, chỉ có điều… Long Chỉ Sơn này, trừ rộng lớn ra thì không có thế mạnh gì khác.”
Cố Tuyết Di.
Diệp Trọng Cẩm nghiến răng nhổ bật một cây cỏ dại gần đó, thù này không báo phi quân tử!
Lúc này, dưới chân núi, một nam nhân hắc y che mặt cúi xuống nhặt lên một cái túi hương, đôi mắt tối đen tản ra hàn quang âm u, nhỏ giọng thì thầm: “Chủ tử…”
Đoạn, đem túi đặt xuống vị trí bắt mắt nhất rồi đứng dậy lao vào rừng, luận về bản lĩnh truy tung mùi vị thì hắn không thể bì với dã thú như Đại Miêu, nhưng trong một nén hương vẫn đủ để tìm ra tung tích, khi thấy một người một thú không có bất kỳ thương tổn nào, hắc y nhân thở phào nhẹ nhõm, lách người ẩn vào rừng rậm.
Hắn không lừa Xuân Ý, chủ tử của hắn chỉ có Diệp Trọng Cẩm, khác với mấy tử sĩ khác của thái tử, từ ngày thái tử lệnh hắn đến tướng phủ, hắn đã không còn nhận bất kỳ mệnh lệnh nào khác, nhiệm vụ duy nhất của hắn là ẩn mình trong bóng tối, làm một thanh lợi kiếm bảo vệ chủ tử an toàn.
Quãng đời còn lại của hắn chỉ có hai con đường, một là âm thầm bảo vệ chủ tử cho tới chết, hai là bị chủ tử phát hiện rồi đuổi đi, sau đó tự sát tạ tội.
Hắn biết bên ngoài Phúc Ninh Viện còn hai nhóm người nữa, một nhóm là phế vật của tướng phủ, nhóm còn lại là ám bộ nhận lệnh của điện hạ, có điều không biết vì sao thời gian này nhóm ám bộ thu liễm lại rất nhiều, chỉ tuần sát bên ngoài phòng của chủ tử, ngoài ra gần như không đến gần nội viện nửa bước, nếu không hắn đã không phải ra tay.
Xuân Ý là một người không an phận, chỉ cần nàng ta vẫn còn tâm tư với Diêu Trân, mai này chắc chắn sẽ rước thêm phiền phức về cho chủ tử, chi bằng dứt khoát nương theo thời thế, tống nàng ta và Diệp Nhược Dao đi, bại lộ thân phận là chuyện ngoài ý muốn, cũng may, bí mật vẫn là bí mật.
Chỉ cần có thể tiếp tục ở lại bên cạnh chủ tử, một hai mạng người thì có là gì, mà có thêm nữa cũng chẳng hề gì.
Diệp Trọng Cẩm ngồi trên một tảng đá nhỏ, dùng cánh tay trắng nõn chống cằm, lầm bầm oán hận: “Bình thường đuổi cũng không đi, đến khi cần thì một cái bóng cũng tìm không thấy.

Cố Tuyết Di ức hiếp ta thảm như vậy không phải là nhờ ơn hắn cả sao, hắn vậy mà không tự thấy thẹn, không thèm quản cũng chẳng thèm hỏi đến.”
Trong bóng râm che khuất, đôi mắt tối đen của hắc y nhân hiện lên ý cười.
Diệp Trọng Cẩm oán hận đủ rồi, quay người trèo lên lưng Đại Miêu, nằm sấp trên đó, ra lệnh: “Đại Miêu, dựa vào trực giác của ngươi đi nào, nói không chừng có thể tìm được đường về đó, ngươi là lão hổ, nhất định có trực giác nhạy bén của mãnh thú, ngươi phải tin tưởng chính mình.” Cũng không biết là đang cổ vũ lão hổ hay là đang động viên mình nữa.

Lúc này đám người của Diệp Trọng Huy vừa đuổi đến chân núi, cùng lúc nhìn thấy túi hương của Diệp Trọng Cẩm để lại, Diệp Trọng Huy ngước nhìn sơn lâm sâu không thấy điểm dừng trước mắt, giọng nói ràng rét lạnh: “Cố Tuyết Di, Thành vương phủ, chờ đấy!”
Bỗng nhiên có một con tuấn mã như thiểm điện lao vụt tới, là ái mã của An Thành quận chúa, nhưng người ngồi trên ngựa không phải là vị quận chúa hoành hành ngang ngược kia, mà là thái tử điện hạ mặt trầm như mực, áo choàng hắc sắc tung bay trong gió.
Cố Sâm điều khiển ngựa lại gần, nhìn chằm chằm túi hương trên tay Diệp Trọng Huy, hai mắt đen thẳm không nhìn ra tình tự.
Diệp Trọng Huy nói: “Con ngựa này…”
“Vừa khéo gặp được biểu tỷ nên mượn bảo câu này dùng tạm.” Cố Sâm lạnh nhạt nói.
“Vậy người đâu?”
“Đi bộ về rồi, đường đi không tới trăm dặm, biểu tỷ tuy võ công cao, nhưng khinh công cực tệ, ước chừng trước khi trời tối là có thể về tới vương phủ.”
Cục tức nghẹn trong ngực Diệp Trọng Huy cuối cùng cũng thông thuận được một chút, thành kiến với Cố Sâm cũng tạm thời buông xuống, thật lòng thật dạ khen: “Rất tốt.”
Cố Sâm cong môi: “Đi theo cô, con ngựa này biết tìm đường, có thể tìm được A Cẩm nhanh thôi.”
Đoàn người trùng điệp kéo nhau lên núi, mà lúc này Diệp Trọng Cẩm đang được Đại Miêu cõng đi dạo chung quanh, y chịu xóc nảy suốt cả ngày, thể lực đã cạn sạch, ngủ gà gủ gật trên lưng Đại Miêu.
Không biết qua bao lâu, khi Diệp Trọng Cẩm mở mắt, mặt trời đã sắp lặn, y nằm cạnh một dòng suối, Đại Miêu nằm cạnh y, dùng lớp lông mềm dày của mình làm chăn cho y ủ ấm, phương xa đột nhiên bừng lên ánh lửa, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người hô lớn: “Tìm được rồi, tìm được tiểu công tử rồi!”
Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếng vó ngựa hỗn loạn, có cả tiếng hoan hô vui mừng, cả sơn lâm bỗng chốc sáng bừng.
Thình lình có một bóng đen lao tới cạnh Diệp Trọng Cẩm, y chưa kịp nhìn kỹ thì thân thể đã bị vây trong lồng ngực và hơi thở quen thuộc, người nọ hệt như phát điên, gặm cắn lung tung khắp mặt y, chỉ chốc lát gương mặt trắng nõn của Diệp Trọng Cẩm đã bị gặm ra mấy dấu răng.
Khí tức của Cố Sâm cực kỳ hỗn loạn, nỉ non không ngừng: “A Cẩm, A Cẩm…”
Ngay sau đó là hàn khí quen thuộc chỉ có ở trên người ca ca y ập đến, Diệp Trọng Cẩm bị kẹp giữa hai người, y há miệng, suy yếu thều thào gì đó.
Cố Sâm và Diệp Trọng Huy vội vàng ghé sát vào nghe, nghe thấy thanh âm yếu ớt nhẹ hẫng ấy nghiến qua từng kẽ răng, nói rằng: “Ta muốn… dạy dỗ… Cố Tuyết Di!”
===========
Hết chương 66..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.