Đọc truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL – Chương 58: Báu Vật
Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm nhìn vật trên tay Cố Sâm, giọng không chắc lắm: “Khăn tay này… có hơi quen quen.”
Nụ cười trên môi Cố Sâm cứng đờ, đưa khăn tay tới sát mặt Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm nhìn kỹ lại xem.”
Diệp Trọng Cẩm cảm thấy kỳ quái lắm luôn, không lẽ trong cái khăn này có ngụ ý kỳ lạ gì, y chậm chạp giơ ngón tay chạm thử rồi thốt lên: “Chất liệu vải giống hệt gấm của Giang Nam, cùng loại mà A Cẩm đang dùng.”
Phòng Diệp Trọng Cẩm có tận mấy hộp đựng khăn tay loại này, trắng xanh vàng có đủ, rồi lại phân ra thành loại có thêu hoa văn, loại không thêu hoa văn, loại thêu chữ, loại không thêu chữ, bình thường y tặng khăn cho không ít người, lượng khăn lưu lạc bên ngoài ngày một nhiều, riết rồi không nhớ nổi cái nào là cái nào nữa.
Thấy y hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với vật trong tay mình, Cố Sâm hít sâu một hơi, xếp lại khăn cho ngay ngắn rồi cẩn thận cất vào tay áo.
Hôm ấy ở phủ Quốc Công, A Cẩm đem khăn tùy thân tặng cho An Linh Vi khiến hắn ghen đỏ mắt, mặt dày mày dạn ép một tiểu cô nương giao đồ cho mình.
Thế mà giờ xem xem, nhóc quỷ này căn bản không thèm để chuyện đó trong lòng, tặng khăn cho con gái người ta rồi quên sạch, còn hắn lại để ý từng li từng tí, thử hỏi có khác gì một kẻ ngốc đáng cười không… Không nhớ cũng tốt, quên luôn càng tốt.
Cố Sâm ho khụ một tiếng, nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn ra phía xa, bâng quơ nói: “Cảnh trí rừng đào này cũng được lắm, A Cẩm bồi cô đi dạo một lúc đi.”
Ngặt nỗi Diệp Trọng Cẩm không theo ý hắn, y nhíu mày trầm tư, bỗng nhớ có một hôm y về phòng, Hạ Hà ôm đống xiêm y y thay trong ngày đi giặt, có hỏi y một câu: “Tiểu chủ tử, khăn tay hôm nay của người đâu rồi? Nô tỳ tìm mãi mà không thấy.”
“Tặng Linh Vi biểu tỷ rồi, hôm nay ở phủ Quốc Công gặp biểu tỷ, biểu tỷ bị dọa khóc quá trời, ta đưa cho biểu tỷ lau nước mắt.”
Hôm ấy, Cố Sâm và ca ca mình liên thủ bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta khiến cô nàng khóc thảm khóc thương, sau đó dường như y đã tặng cho An Linh Vi một chiếc khăn để lau nước mắt.
Đồng tử Diệp Trọng Cẩm lóe lên, giơ tay chụp lại ống tay áo của Cố Sâm, tay còn lại vói vào trong mò mẫm.
Chuyện liên quan đến mặt mũi còn hay mất của thái tử điện hạ, Cố Sâm nào cho phép làm bậy như vậy, vội vàng giữ chặt móng vuốt nhỏ của y, cất giọng dọa dẫm: “Còn quấy rối nữa cô lập tức ném ngươi xuống ao.”
Ngài dám?
Diệp Trọng Cẩm không để ý lời dọa dẫm của hắn, nhoẻn miệng nở nụ cười: “A Cẩm nhớ ra rồi, đây là khăn tay hôm trước A Cẩm tặng cho Linh Vi biểu tỷ, sao lại rơi vào tay của thái tử ca ca thế này?”
Vừa nói vừa nhíu mày, rồi như chợt hiểu ra điều gì, dùng giọng điệu ngây thơ cùng cực, hỏi: “Không phải là cướp về đó chứ?”
Cố Sâm nghẹn lại, cố gắng điều chỉnh sắc mặt, chém đinh chặt sắt nói: “Cô nhặt được.”
Diệp Trọng Cẩm rủ mắt, mím môi cười trộm, cuối cùng vẫn không vạch trần.
Người này vô cùng sĩ diện, chọc quá thì không hay.
Cơn gió cuối hè nhè nhẹ lướt qua, trên một hàng lang sơn đỏ, một đứa bé phấn điêu ngọc mài đang ngồi vắt vẻo, trên mặt là nụ cười bướng bỉnh, đứng cạnh là một thiếu niên huyền y, trong mắt là vẻ ngại ngùng lúng túng, chẳng qua khóe môi cũng chậm rãi cong lên, biểu lộ toàn bộ yêu thương và sủng nịch.
Cách đó không xa, một tăng nhân râu tóc bạc trắng lặng lẽ thu hết quang cảnh bên hành lang sơn đỏ ấy vào trong mắt, tăng nhân thở dài một tiếng, lẩm nhẩm niệm một câu: “A Di Đà Phật”.
Theo sau tăng nhân là một thư sinh mặc bạch y, tiếu dung ấm áp như gió xuân, đáy mắt không giấu được ước ao, buông lời cảm khái: “Tình cảm của đôi huynh đệ này thật tốt, nếu gia huynh có được một phần vạn yêu thương như vị huynh trưởng đằng kia, tại hạ đã không phải mặt dày mày dạn quấy rầy Không Trần đại sư bấy lâu, Kim Quang Tự là nơi Phật môn thanh tịnh, tại hạ nương nhờ lâu như vậy, lòng cũng áy náy không yên.”
Lão tăng khẩy Phật châu trên tay, nói: “Lưu thí chủ xin chớ nghĩ nhiều, năm xưa phụ thân thí chủ quyên tặng Kim Quang Tự không ít lần, hiện người đã đi rồi, tệ tự đương nhiên luôn sẵn lòng tương trợ, đây cũng là thiện nhân tất đạt thiện quả.
Vả lại, hai vị kia không phải là huynh đệ.”
Thư sinh lấy làm kinh ngạc: “Không phải huynh đệ cớ sao lại thân mật được nhường ấy, đại sư làm sao biết bọn họ không phải?”
Lão tăng lắc đầu, lại niệm thêm một tiếng “A Di Đà Phật.”
“Mùa thu năm nay thí chủ tham gia khoa khảo, nếu lần này đạt được cao trung, tương lai tất có cơ hội biết rõ thực hư, lão nạp không tiện nhiều lời.” Nói xong nhìn sang một đệ tử dặn dò: “Nếu vị quý nhân kia tìm, nói với người đó rằng lão nạp ra ngoài vân du, ngày về vô định.”
Đệ tử nọ gật đầu vâng dạ.
Lưu Tấn Vân giật mình, hỏi: “Đại sư muốn ra ngoài vân du ư? Sao lại đột ngột như vậy?”
Lão tăng gượng cười, đáp: “Ngã Phật tuy từ bi, nhưng không thể độ hết thế nhân.
Huống hồ, người Phật Tổ muốn độ, đã xuất hiện rồi.”
“Nhân nhân quả quả, đều là tiền nhân, hậu quả mà thôi.”
Sau khi để lại câu ấy, lão tăng biến mất sau ngã rẽ của hành lang, Lưu Tấn Vân nhìn theo bóng lưng ông, sau đó lại quay đầu tìm bóng dáng hai người bên kia, bên đó giờ cũng chỉ là đoạn hành lang trống trải, hình ảnh đẹp đẽ như được bút mực họa ra ban nãy chẳng khác gì một hồi mộng cảnh, nháy mắt đã không còn.
Ở đại điện, Diệp Nhược Dao và mẫu thân xin được quẻ xăm, vì là người đi cùng phu nhân thừa tướng, hai mẫu tử vừa quỳ bái xong đã có một tiểu hòa thượng dẫn họ đến thiền điện giải xăm.
Diệp Vân Triết không có hứng thú với mấy chuyện này, thong thả nhìn ngắm cảnh trí chung quanh.
Tới kinh thành đã hơn hai tháng mà hôn sự của đại tỷ vẫn chưa có manh mối, Diệp Vân Triết cũng hơi sốt ruột, bỗng nhớ tới lời nhắc nhở của thừa tướng thúc phụ, Diệp Vân Triết cảm thấy lời thúc phụ mình rất có lý, mình dù sao cũng còn trẻ, tôi luyện thêm vài năm nữa chưa chắc không có cơ hội, cản được mình năm nay thi hương thì còn năm sau rồi năm sau nữa, thời gian còn dài, cơ hội của mình cũng vậy.
“Vân Triết, mẫu thân và tỷ tỷ con đâu rồi?” An Thị vừa thắp hương xong quay lại tìm bọn họ, bên cạnh là Diệp Trọng Huy mặt mày lạnh tanh.
Diệp Vân Triết tiến lại vài bước, đáp: “Hồi thúc mẫu, mẫu thân Vân Triết và tỷ tỷ đang ở thiền điện giải xăm.
A Cẩm biểu đệ thế nào rồi ạ?”
Hắn vừa hỏi xong lập tức nhận thấy một luồng khí lạnh đổ ập tới, mặt Diệp Trọng Huy lúc này đã lạnh như băng, An Thị bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “A Cẩm không khỏe, đang nghỉ tạm ở hậu viện.”
Dù An Thị không nói rõ, Diệp Vân Triết vẫn có thể đoán được đại khái tình hình, thúc mẫu và Trọng Huy biểu đệ thương A Cẩm đệ đệ như vậy, làm gì có chuyện để A Cẩm đệ đệ ở hậu viện một mình, hẳn là có người ở cạnh… Nói vậy, lẽ nào là thái tử điện hạ?
Diệp Vân Triết không dám suy đoán thêm nữa, chỉ gật đầu đáp lại rồi theo An Thị đến thiền điện.
Diệp Trọng Huy im lặng nãy giờ thình lình lên tiếng: “Vân Triết đường huynh, phiền huynh để ý mẫu thân ta, ta đi một lúc sẽ trở lại.”
An Thị không kịp ngăn cản, Diệp Trọng Huy đã nhanh chân đi mất, nhìn hướng đi, còn nơi nào khác ngoài thiền phòng hậu viện nữa.
“Chuyện này… Chuyện này là sao?”
An Thị nhíu mày, giọng đầy lo lắng: “Ước chừng là đi tìm đệ đệ nó rồi…” Trưởng tử tính tình cứng nhắc, rất có khả năng lại nói năng lỗ mãng đắc tội vị kia, chỉ mong thái tử điện hạ nể mặt A Cẩm, không tính toán với Huy nhi.
Hai người tiến vào thiền điện, Diệp phu nhân và Diệp Nhược Dao đang đoán xăm.
Bên bàn là một lão hòa thượng mặc cà sa, cầm thẻ xăm trên tay, lẩm nhẩm đọc: “Đương xuân cửu vũ hỉ sơ tình, ngọc thỏ kim ô tiệm tiệm minh.
Cựu sự dĩ thành tân toại sự, khán khán nhất khiêu nhập bồng doanh [1]. Xin hỏi cô nương muốn hỏi điều gì?”
[1] Tạm dịch: Đương xuân mưa dứt vui cảnh mới, trăng tỏ trời trong dần sáng ngời.
Chuyện cũ đã qua nghênh chuyện mới, giật mình nhìn cảnh hóa bồng doanh.
(bồng doanh ở đây còn gọi là bồng lai đảo, tương truyền trong bể đông có một quả núi các tiên ở, gọi là bồng lai.)
Diệp Nhược Dao lúng túng không nói gì, Diệp phu nhân bèn đáp thay nàng: “Đại sư, là muốn hỏi nhân duyên.”
Lão hòa thượng vuốt chòm râu bạc, cười nói: “Quẻ này đại cát, cho thấy vạn sự đều thành, nếu là nhân duyên thì phải nhanh tay nắm lấy cơ hội, đừng để duyên phận thoáng qua vô ích.”
Diệp Nhược Dao chợt nhớ lần đầu gặp gỡ người nam nhân ấy, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, lẽ nào người ấy là duyên phận của mình?
Diệp phu nhân không biết được tâm tư nữ nhi mình đã trôi dạt tới đâu, than thở: “Nói thì nói vậy, nhưng duyên phận này biết đi đâu tìm, đại sư, trong này chẳng hay còn chỉ điểm nào không?”
Lão hòa thượng trầm ngâm đọc lại văn tự trên thẻ, đáp: “Từ ký văn này nhìn ra, nhân duyên của cô nương này vốn dĩ không có bất kỳ liên quan gì với nhau, cũng không hề qua lại, là nhờ một vị quý nhân ở giữa, đôi bên mới có dịp quen biết.
Vị quý nhân này mệnh tướng vương công phong tước, quý không thể nói, cô nương nhờ người này mà tìm được nhân duyên, sau này vạn sự vô ưu.”
Diệp phu nhân nghe vậy vui mừng khôn xiết, liên tục cám ơn đại sư, lại thêm chút tiền nhang đèn.
An Thị cũng cười nói: “Tẩu tẩu, ta không phải cũng đã khuyên tẩu chớ nên nóng ruột, duyên phận vốn là chuyện không thể cưỡng cầu, chúng ta có nóng lòng thì “duyên” cũng không tới sớm được, Nhược Dao chất nữ tài mạo song toàn, lo gì không tìm được một lang quân như ý, tẩu xem, Phật Tổ không phải đã chỉ đường cho tẩu rồi sao, tuyệt đối không có chuyện lầm đường lạc lối.”
Diệp phu nhân đáp: “Đúng vậy, đệ muội nói rất có lý, trước đây là ta quá nóng lòng, được rồi được rồi, nếu duyên phận của Dao nhi đã đến, người làm mẫu thân như ta phải tranh thủ trộm về mấy ngày thảnh thơi, không bận lòng chuyện này nữa.”
Nhờ xin được xăm tốt nên mọi người nhẹ nhõm buông lỏng, vừa đi vừa trò chuyện.
An Thị và Diệp phu nhân đi trước chuyện trò, hai tỷ đệ theo sau cũng không nhàn rỗi, Diệp Vân Triết nháy mắt với tỷ tỷ mình.
“Chuyện gì?” Diệp Nhược Dao vén lọn tóc xỏa trên vai, hỏi.
Diệp Vân Triết nói: “Nhân duyên kia của tỷ có liên quan đến việc mấy bữa nay tỷ thường hay chạy tới ngoại viện có đúng không?”
Diệp Nhược Dao biến sắc, cả giận nói: “Không nhờ đệ quản.”
“Đệ cảnh cáo tỷ, đừng có mà hồ đồ tìm thêm một Chân Húc thứ hai, mẫu thân không chịu nổi đả kích bậc này đâu.
Gia môn chúng ta muốn tìm một nơi thật sự môn đăng hộ đối thì hơi khó, nhưng tìm người có nhân phẩm tài hoa và bản lĩnh thì không khó chút nào, tỷ mà đi làm thiếp cho người ta thì chẳng bằng cạo đầu làm ni cô còn tốt hơn.”
Diệp Nhược Dao cắn môi, tức giận nói: “Đừng có nhắc gã nam nhân kia trước mặt ta nữa, ta đây mới rời khỏi Tân Châu có mấy ngày, gã vậy mà đã rước ngay một tiểu thiếp vào cửa, những lời ngon ngọt xưa kia thì ra đều gạt người cả, cái gì si tâm không đổi, tâm sáng như trăng, vầng trăng sao mà vô tội quá, bị loại người như gã mượn danh vấy bẩn mất rồi.”
Diệp Vân Triết phì cười: “Do tỷ ngốc quá chứ sao, ngây thơ tin tưởng mấy lời hoang đường của gã làm chi.
Đệ nói chứ, thương nhân ấy à, bọn họ giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ, nói dóc như thật, lời ra khỏi miệng đều đã cân nhắc thừa thiếu cả rồi, mới có thể dễ dàng gạt người như vậy đó.”
“Ta biết rồi, đệ đừng giảng đạo với ta nữa.”
“Vậy tỷ nói nghe thử, lần này đến cùng là vừa mắt người nào, đệ thay tỷ đi nhìn xem, tỷ khoan phủ nhận, đệ đây còn không hiểu tỷ tỷ mình sao, tỷ đệ chúng ta tuy khắc khẩu nhiều năm nhưng nói thế nào vẫn là tỷ đệ cùng mẹ sinh ra, ngoại trừ phụ mẫu, trên đời này đệ chính là người mong tỷ hạnh phúc nhất, có gì mà không thể nói với đệ?”
Diệp Nhược Dao trộm nhìn mẫu thân mình một cái, sau đó nhích lại gần Diệp Vân Triết, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ kể một mình đệ nghe thôi đấy, đệ tuyệt đối không được nói lại với mẫu thân.
Thật ra ta đúng là có nhìn trúng một người, chỉ là…”
“Chỉ là thế nào? Không phải lại có gia thất rồi đó chứ?”
Diệp Nhược Dao lắc đầu: “Người ta chưa thành thân, cũng chưa có ý trung nhân, nhân phẩm rất tốt, đối nhân xử thế ôn hòa lễ độ, hơn nữa rất biết quan tâm người khác, người đó… chàng là nam nhân tốt nhất thiên hạ… Chỉ có điều, gia thế chàng không được tốt lắm.”
Diệp Vân Triết hồ nghi: “Nhà chúng ta nào đặt nặng chuyện dòng dõi, giàu nghèo không phải là vấn đề, đệ chỉ sợ tỷ bị người ta lừa gạt, gặp trúng một tên mặt trắng chuyên ăn bám thì xong đời.”
“Chàng không phải kẻ ăn bám!”
Diệp Nhược Dao tức giận véo lên tay Diệp Vân Triết, Diệp Vân Triết đau tới nhảy dựng, la í ới: “Tỷ điên rồi, vì một người ngoài mà đánh đệ đệ ruột của tỷ, tỷ đó, mau mau gả ra ngoài đi.”
Tại thiền phòng ở hậu viện, Cố Sâm đặt chung trà xuống trản: “Ngươi vừa nói, trụ trì đi vân du rồi?”
Tiểu tăng bình tĩnh đáp: “Đúng là như vậy.”
Cố Sâm cười nhạt một tiếng: “Mỗi lần cô đến ông ấy đều vân du, cô cũng đâu phải sài lang hổ báo, đâu thể ăn thịt người.”
Tiểu tăng vẫn giữ nguyên nét mặt, đáp: “Sư phụ có dặn, nếu thí chủ tới, nhất định phải trà ngon đãi khách.
Còn những chuyện khác, thứ cho không giúp được gì, cũng xin thí chủ đừng giận lây sang sinh linh khác trong tự.” Nói xong, khom người cáo lui.
Cố Sâm nhìn chằm chằm lá trà lơ lửng trong chén, sắc mặt trầm xuống, đoạn, nâng chén trà đã nguội kia lên uống sạch, cười lạnh: “Lão lừa trọc, vậy mà lại chơi trò hề này.”
Diệp Trọng Cẩm ngồi cạnh hắn nhét miếng bánh bao vào miệng, phồng má nói: “Ngài tìm ông ấy có chuyện gì mới được.”
Cố Sâm giơ tay xoa xoa hai má không chút tỳ vết của y, ánh mắt bỗng trở nên chuyên chú: “Cô có một báu vật mất đi tìm lại được, rất sợ lại bị cướp đi, muốn thỉnh giáo Không Trần đại sư một chút, cô nên làm gì.”
Diệp Trọng Cẩm lại cắn thêm một miếng bánh bao, thầm nghĩ An ma ma quả nhiên không gạt mình, đồ chay trong này không tệ, nhất là bánh bao, có thể so với Tam Tiên Bao nổi danh nhất Túy Tiên Lâu luôn ấy chứ.
Bánh trong tay còn chưa ăn hết, Diệp Trọng Cẩm đã vươn vuốt tới lồng bánh chộp thêm một cái nữa.
Y vừa hăng say ăn bánh vừa thuận miệng gợi ý: “Nếu là báu vật hiếm có, thái tử lại sợ bị cướp mất thì chi bằng tìm một chỗ thật bí mật giấu đi, đừng cho người khác tìm được, không phải xong rồi sao?”
Cố Sâm nheo mắt nhìn y, khóe môi câu lên, tán thưởng: “Đúng là một chủ ý hay.”
Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, lòng lập tức run lên, “thứ” người này nói không phải là mình đó chứ?
Y buông bánh bao xuống, lấy khăn gấm ra cẩn thận lau sạch tay mình, đâu đấy mới nghiêm trang nói: “Vừa nãy A Cẩm nói không đúng lắm, giấu đi cũng không tốt lắm đâu, nếu giấu lâu, không chừng buồn bực tới hỏng luôn, tâm tình không tốt tất sẽ sinh bệnh, tốt nhất vẫn nên để y tự mình lựa chọn…”
Cố Sâm nhướng mày: “Ồ?”
Diệp Trọng Cẩm nghiêm túc bổ sung: “Tóm lại, tuyệt đối không được bức bách y.”
“Cô chỉ nói là một món bảo vật, A Cẩm lại ám chỉ người, cô càng lúc càng không thể hiểu.”
Mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ lên, không lẽ mình hiểu lầm ý hắn? Cái này sẽ ngượng chết người đó…
===========
Hết chương 58..