Đọc truyện Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh – Chương 8: Hổ Phách thần kiếm tại website TruyenChu.Vip
Nhưng liên quan như thế nào?
Thạch Lân suy nghĩ mãi vẫn không ra.
Mao Băng sau khi rời khỏi nhà, người trong Trung Nguyên chỉ có anh ta biết Mao Băng bị hai quái khách bất đi, nhưng anh ta không nói ra, vì nghĩ rằng nói ra làm gì?
Hồ Chi Huy uống xong cốc trà, bước tới cạnh bàn định pha cốc khác, bỗng thất thanh kêu lên :
– Thanh Kim kiếm đâu?
Ngẩng đầu lên nhìn, song cửa vẫn đóng kín, gã ta án tay trên bàn tống cửa bay ra, bên ngoài là tiểu viện, không có một bóng người.
Gã ta cấp hoảng và phẫn nộ đến phát cuồng, bay trở lại vào phòng. Lúc này mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng trong phòng còn mờ nhạt. Hồ Chi Huy chú mắt nhìn lên đỉnh phòng, không thấy dấu vết gì cả.
Cả ba người cũng ở trong phòng, thế nhưng thanh Kim kiếm để trên bàn lại không cánh mà bay, vả lại trong bọn họ có hai người là võ lâm cao thủ Thạch Lân ngạc nhiên hỏi :
– Thanh Kim kiếm mất đi đâu?
Hồ Chi Huy ngồi phịch xuống ghế, nét mặt trông tiều tụy đáng thương.
Mậu Văn bước tới cạnh bàn, trên nét mặt thanh tú toát lên thần sắc mà người khác không thể hiểu được. Chàng đưa tay sửa lại áo, mở lời khuyên :
– Kim kiếm đã mất, đau lòng cũng vô ích.
Hồ huynh phải nhanh nghĩ ra kế sách để đối phó mới được.
Ánh thái dương rọi vào song cửa, chiếu lên trên tay áo rộng của chàng ta, làm óng ánh tợ như kim quang, nhưng Thạch Lân và Hồ Chi Huy không chú ý đến.
Mậu Văn lần đầu đến Hàng Châu, ngày xuân ấm áp, chàng vươn mình hít hơi sâu, cảm thấy trong lòng thư thái.
Hồ Chi Huy sau khi gặp nhiều biến cố, còn một biện pháp duy nhất là tìm tới Mao Cao nhờ cứu viện. Thực ra người bị hứng chịu chính là Mao Cao chứ không phải gã ta.
Hồ Chi Huy nôn nóng được gặp Mao Cao, nhưng Mậu Văn lại muốn đi ngắm cảnh Tây Hồ trước. Người đến Hàng Châu mà không thưởng ngoạn cảnh Tây Hồ, xưa nay dường như không có. Hồ Chi Huy vì có ý muốn lôi kéo Mậu Văn, nên vui vẻ đáp lời.
Nước hồ trong xanh, ánh thái dương tỏa chiếu lên muôn văn hạt nhỏ óng ánh tợ như minh châu. Mậu Văn thả bước trên đê, cảm thấy trong lòng thanh thản.
Bỗng từ nơi khóm liễu rủ ven đê, lướt ra một chiếc thuyền buồm, một người vén rèm khoang thuyền bước ra, giọng thánh thót cất lên :
– Tam thúc, các người cũng đến đây à?
Phóng ánh mắt nhìn, thì ra là Mao Văn Kỳ.
Mậu Văn mặt lộ vê vui mừng, nhưng nguyên nhân của nỗi vui mừng đó thật khó có ai hiểu thấu. Hồ Chi Huy cười ha hả nói :
– Huynh đệ ngu thúc muốn du hồ, khổ nỗi không có thuyền, gặp được cô nương thật là rất hay.
Mao Văn Kỳ cười khanh khách nói :
– Tiểu điệt du hồ một mình buồn khôn xiết gặp các người càng tốt.
Giọng nói tựa như chim vàng anh hót, tiếng cười trong như ngọc, ở cảnh thiên nhiên huyền ảo này trông nàng ta giống như một nàng tiên nữ. Mậu Văn ngắm nhìn nàng, bất giác đứng ngây người ra.
Chiếc thuyền từ từ tiến lại gần, Mao Văn Kỳ đứng trên mũi thuyền, tà áo tung bay trong gió, ở mặt hồ hiện lên một nàng tiên nữ đang múa, đó là hình bóng của nàng. Hồ Chi Huy nhảy lên thuyền, trầm trồ khen :
– Mao cô nương, cô nương càng ngày trông càng đẹp ra.
– Hai vị đó là ai?
Mao Văn Kỳ chỉ Thạch Lân và Mậu Văn hỏi. Hồ Chi Huy giới thiệu qua, Mao Văn Kỳ “à” một tiếng, ánh mắt long lanh như mặt nước.
Tây Hồ chăm nhìn Thạch Lân hỏi :
– Ông chính là Thạch Lân đại hiệp sao?
Nàng tươi cười nói tiếp :
– Tôi thường nghe phụ thân tôi nhắc đến Thạch đại thúc, nói đại thúc là bằng hữu tốt của a cô (Mao Băng, cô ruột của Mao Văn Kỳ).
Thạch Lân thả mắt nhìn vào cõi xa xăm.
Mao Văn Kỳ nét mặt lộ vẻ u buồn, nói :
– A cô bỏ ra đi, năm đó tiểu điệt mới ra đời. Phụ thân đi khắp nơi để kiếm tìm nhưng không thấy. Tiểu diệt không biết a cô đi đến phương trời nào?
Thạch Lân than một tiếng dài, thu hồi ánh mắt, nhìn vào trên mặt Mậu Văn, lại thấy cơ nhục trên mặt chàng ta run lên, tay nắm chặt cốc trà giống như sợ bị rơi vỡ vậy. Thạch Lân lấy làm lạ, trong đầu trỗi lên bao điều suy nghĩ như sóng triều.
Mọi người như đều chìm ngập trong hồi ức bi thương, Hồ Chi Huy vỗ bàn cười lớn nói :
– Vãn sự đừng nhắc đến làm gì, hôm nay tận hưởng vui chơi khoái lạc là chính. Thạch huynh, huynh vốn đường đường là một đại trượng phu, hôm nay sao buồn chán như vậy, ha ha ha. Đáng tội, đáng tội.
Gã ta có biết đâu, tự cổ chí kim đa tình là đấng trượng phu?
Chiếc thuyền buồm nhè nhẹ lướt đi, hai bên hoa sen tợ gấm, mời hương tỏa ngái, Mậu Văn đến bên song khoang thuyền, hít một hơi sâu, nét mặt trở nên thư giãn đi nhiều.
– Phụ thân cô nương đâu?
Hồ Chi Huy đột ngột hỏi. Mao Văn Kỳ hơi nhíu đôi mày liễu trả lời :
– Phụ thân suốt ngày lo lắng. Nghe nói “Thần Tiên Kỵ Sỹ” đã chết hết chín người, phụ thân càng phẫn nộ, nói rằng nếu chuyện đó nếu phát sinh thêm lần nữa, phụ thân sẽ phải đích thân ra tay.
Hồ Chi Huy lại thở ra, vốn muốn nói chuyện Bàng Sĩ Trạm đã chết, nhưng nhìn vào ánh mắt Mao Văn Kỳ, gã ta ngừng lại, bên tai thoạt nghe tiếng mành trúc lay động, gã ta mới hé nụ cười.
Bỗng “bình” một tiếng động lớn, cốc trà trên tay rơi xuống vỡ toang, người cũng bị bắn ngược lên trên Mao Văn Kỳ vội đưa tay đỡ chiếc bàn, con thuyền tuy bị chao đảo, nhưng mọi vật trên chiếc bàn không hề bị rơi. Nàng ta nét mặt lạnh đi, ló đầu ra ngoài nhìn, một chiếc thuyền khác đang chúi đầu sát bên.
– Ôi! Các ngươi không có mắt hả?
Nghe tiếng quát từ chiếc thuyền đối diện, ló ra hai cái đầu, mặt mày đỏ gay vì đã uống nhiều rượu. Bọn họ nhướng đôi mắt lèm nhèm nhìn Mao Văn Kỳ, lên giọng trêu chọc :
– Mỹ nhân thật hung dữ.
– Thuyền cô nương nếu bị hư, sang đây ngồi bồi tiếp đại gia, đại gia sẽ bồi hoàn cho một chiếc thuyền mới.
Hồ Chi Huy đến bên song cửa quát tháo :
– Lũ chó chết, các ngươi biết ta là ai không…
Mới nói nửa lời, Mao Văn Kỳ vội cản. Vì nàng ta muốn trả đũa, bởi vậy không muốn nói ra lai lịch của mình làm gì.
Mao Văn Kỳ liền chạy ra mũi thuyền lập tức quay đầu nhắm đâm vào chiếc thuyền đối diện.
“Bình, bình” vang lên hai tiếng, đỉnh đầu của hai gã bên thuyền đối diện bị hai cú đánh như trời giáng rụt đầu vào không kịp.
Mao Văn Kỳ cười khanh khách, Mậu Văn cũng mỉm cười nhìn nàng ta, dường như rất hứng thú đối với Mao Văn Kỳ.
Còn Thạch Lân trong đầu đang nghĩ đến một chuyện.
Vừa rồi chiếc thuyền bị chấn động, cốc trà trong tay Hồ Chi Huy bị rơi xuống vỡ vụn, nhưng cốc trà trong tay Mậu Văn vẫn y nguyên, thậm chí một giọt nước cũng không bắn ra ngoài, vậy là sao? Lẽ nào chàng ta thân hoàn tuyệt học, lại cố giấu không hiển lộ ra? Nhưng nhìn bên ngoài trông chàng ta không giống một người luyện võ công.
Nếu một người luyện võ công, nhất định có những đặc điểm khác với người thường. Luyện ngoại môn công phu, đa số đều gân cốt cường tráng tay chân thô ráp, yêu bộ rấn chắc. Nếu luyện nội gia công phu thì nhãn lực rực lên, hai bên thái dương lồi ra, có luyện “Hữu Kim Chung Trạo”, “Du Chùy Quán Đỉnh”, “Thập Tam Thái Bảo”… thì những đặc điểm đó còn hiện ra rất rõ, không có cớ gì người khác không phát hiện ra cả.
Thạch Lân đang thả dòng suy nghĩ, chiếc thuyền bỗng bị chao đảo giống như có người nhảy lên. Mao Văn Kỳ cười nhí nhảnh, từ trong khoang thuyền lấy ra thanh trường kiếm có vỗ bọc được chế từ da mèo, ngoảnh đầu sang nói với Hồ Chi Huy :
– Tam thúc, tam thúc thường nghe phụ thân nói về thanh kiếm này chưa?
Hồ Chi Huy mỉm cười lắc đầu, Mao Văn Kỳ nói tiếp :
– Vậy thì bây giờ tiểu điệt để cho tam thúc xem.
“Xẹt”, nàng ta rút kiếm nhảy ra trước khoang thuyền, Mậu Văn cũng vội theo sau, giống như rất muốn được xem võ công nàng ta.
Hồ Chi Huy nói với Thạch Lân :
– Thạch huynh, chúng ta ra xem một trường náo nhiệt đi, võ công của cô ta tuyệt đối không vừa.
Thạch Lân cười tiếp lời :
– Chớ nói gì, tại hạ thấy thanh kiếm trong tay cô ta cũng đã là vật phi phàm rồi. Tuy nhiên lấy thanh kiếm đó để đối phó với bọn vô lại kia quả không xứng đáng.
Hai người cùng mỉm cười bước ra theo, vốn không để mắt tới những chuyện đang phát sinh.
Nhưng mới ló ra khỏi khoang thuyền, mới biết rằng sự tình xảy ra không thể ngờ được.
Trên chiếc thuyền lớn phía trước cách độ hai trượng, có năm gã đại hán đang hùng hùng hổ hổ, trường kiếm lăm lăm trên tay, trong đó có hai gã say rượu khi nãy. Hồ Chi Huy lướt mắt nhìn, dừng lại trên người hai lão nhân cao ốm đứng đầu mũi thuyền. Gã cảm thấy rất quen thuộc, tuy không biết quen nhưng ít nhất cũng có gặp ở nơi nào rồi.
Hồ Chi Huy vỗ tay nhớ ra họ là ai, vội đứng lên gọi to :
– Đại gia xin chớ động thủ, ở đây đều là người của chúng ta cả, có gì…
Nói chưa dứt lời, hai lão nhân cao ốm cùng quát lớn :
– Phế ngôn.
Một lão bay người sang với thế nhanh phàm tốc, tả chưởng vung mạnh đánh thẳng vào mặt Hồ Chi Huy. Chưởng phong tợ như đao, chưa đến nơi Hồ Chi Huy đã cảm thấy mắt đau rát.
Hồ Chi Huy vội lách đầu, né người tránh qua chiêu đó. Trong cấp hoàng gã nhận ra đối phương bi cụt tay phải, càng khẳng định được lão là ai, gã càng không dám chống trả. Nhưng đối phương xuất chiêu như điện xẹt “Vù, vù”, lại là hai chưởng, tuy cụt tay phải nhưng chưởng pháp càng lợi hại hơn.
Hồ Chi Huy bị tấn công đến nỗi không nói kịp, lại không dám chống trả.
Tình thế thật nguy kịch, Mao Văn Kỳ hét lớn bay lướt tới, lão nhân còn lại lập tức quát một tiếng, song chưởng cùng xuất, chưởng trước người sau đánh tạt ngang vào Mao Văn Kỳ. Mui thuyền vốn nhỏ hẹp, bốn người cùng giao chiến, không còn một chỗ hở nào. Mậu Văn đứng ở cửa khoang mắt nhìn theo đường chiêu của bọn họ. Thạch Lân không tiện nhúng tay vào, nhìn thân pháp của hai lão nhân nhanh đến kinh hồn, thầm nghĩ :
– “Họ là ai?”
Hồ Chi Huy sau ba chiêu đã quýnh chân loạn tay, võ công của gã vốn không như thanh danh của gã. Hai năm nay sống trong giàu sang sung sướng, thân hình căng mập, bụng càng to ra, tay chân càng trở nên chậm chạp.
Lão nhân một tay cười gằn một tiếng, độc chưởng bạt ra, chưởng phong như núi trùm xuống đầu Hồ Chi Huy đang mồ hôi nhễ nhại.
Mao Văn Kỳ tay trái múa thanh trường kiếm, thân hình lướt qua như cánh bướm, hữu chưởng tung ra một lúc mấy chưởng, như mưa hoa đầy trời, dễ dang hóa giải chưởng phong của đối phương, cứu nguy cho Hồ Chi Huy.
Thạch Lân nhìn chưởng pháp lão nhân cao ốm, đã cầm thấy công lực rất uy mãnh, đến khi nhìn thấy chưởng pháp của Mao Văn Kỳ, trong lòng càng kinh ngạc hơn. Lịch duyệt giang hồ và nhiều kinh nghiệm như anh ta, vẫn không nhìn ra chưởng pháp của Mao Văn Kỳ thuộc môn phái nào?
Hai lão nhân kia sử dụng chưởng pháp thuộc Bắc phái, chiêu thức tuy không kỳ dị, nhưng xuất chiêu cực nhanh, khiến đối phương không trở tay kịp.
Hồ Chi Huy bị vây áp, bất đắc dĩ phải hoàn chiêu chống trả, nhưng trong lòng vẫn lo sợ. Gã mới xoay thế, lão nhân một tay đột ngột xuất chiêu “Linh Long Xuất Vân” luồn tay trái vào giữa khoảng hở hai tay Hồ Chi Huy, thọc nhanh vào vùng sườn.
Hồ Chi Huy kinh hãi lách người, vị lão nhân hắc giọng cười, tay lão duỗi ra, bằng một động tác mạnh và cực nhanh, Hồ Chi Huy hứ một tiếng, đã bị đánh trúng “Kỳ Môn trọng huyệt”, thân hình mềm như con bún vật ngã xuống lòng thuyền.
Phía bên kia, Mao Văn Kỳ chiếm thế thượng phong, lên giọng khinh miệt :
– Các ngươi thủ pháp như vậy cũng muốn thi thố giữa giang hồ hả?
Vị lão nhân phẫn nộ hú một tiếng dài, thân hình bạo thoái, cả hai cùng bay trở về thuyền.
Mậu Văn tận mắt thấy võ công của Mao Văn Kỳ, cũng lắm phần ngạc nhiên.
Thạch Lân mỉm cười tán thán :
– Núi sông dời đổi nhân tài hiện, lớp trẻ lên thay lớp đã qua. Nàng ta có võ công như vậy…
Hồ Chi Huy huyệt đạo bị điểm, nhưng hai mắt vẫn nhìn thấy, trong lòng càng lo sợ :
– Cô ta thật liều lĩnh, sao dám động thủ với “Hà Sóc song kiếm”.
Thì ra hai lão nhân đó chính là “Hà Sóc song kiếm” Uông Nhất Bằng và Uông Nhất Minh trong “Thất kiếm Tam tiên”.
“Hà Sóc song kiếm” thân hình vừa thoái lui đứng kề cận nhau, cả hai bỗng bay lướt qua tiếp, kiếm quang tỏa như một cầu vồng vắt ngang. Đường kiếm của Uông Nhất Bằng từ ta xoay sang hữu, ngọn kiếm của Uông Nhất Minh từ hữu biến sang tả, hai ngọn kiếm xé gió vùn vụt chém bổ xuống người Mao Văn Kỳ. Danh gia thân thủ quả nhiên bất phàm, Thạch Lân thầm thốt lên: “Hảo kiếm pháp”.
Mao Văn Kỳ không hề nhích động, thì ra hai đường kiếm đó chỉ là hư chiêu.
Đến nửa chừng kiếm đột ngột chuyển hướng vạch giữa không trung nửa vòng, chém bạt xuống vừng yết hầu của Mao Văn Kỳ.
Hai ngọn kiếm cùng biến chiêu, phối hợp liên hoàn một cách điêu luyện.
Uông Nhất Bằng tay phải bị cụt, tay trái sử dụng kiếm càng hung hiểm hơn. Thì ra những năm gần đây huynh đệ họ Uông đã khổ luyện được “Lưỡng Nghi kiếm pháp”, cả hai cũng liên thủ công kích, uy lực đâu chỉ tăng lên gấp bội mà thôi.
Mao Văn Kỳ cười nhạt một tiếng, cước bộ hơi di chuyển, người đã lùi ra ngoài ba xích, tay vung lên, mọi người chỉ thấy trước mắt là những ánh hồng quang chói tỏa, không khỏi nheo mắt.
Mao Văn Kỳ đã bạt kiếm chuẩn bị tấn công.
Thanh trường kiếm phát ra màu hồng tựa như có hoa lửa, không biết làm bằng chất gì.
Kiếm vừa bạt ra, mọi người đều giật mình thất kinh. Thạch Lân hành tẩu giang hồ đã lâu, cũng không tài nào đoán ra được lai lịch thanh trường kiếm. Mậu Văn nhìn thanh kiếm không hề chớp mắt..
Huynh đệ họ Uông là danh gia kiếm pháp, thường ngày nhìn thấy vô số loại kiếm, lúc này mặt mày cũng biến sắc. Hai ngọn kiếm trên tay vạch lên nửa vòng rất lớn, nửa chừng đột ngột hóa thành mười mấy vòng rất nhỏ bao trùm lấy khắp người Mao Văn Kỳ. Đó chính là chiêu “Nhật Nguyệt Tranh Huy” trong “Lưỡng Nghi kiếm pháp” mà “Hà Sóc song kiếm” luyện tập bấy lâu nay.
Hồ Chi Huy nằm ở trong lòng thuyền, mở to hai mắt nhìn, lại không thấy họ động thủ. Thì ra đầu của gã bị lệch về một bên, vì thân hình không nhúc nhích được nên đầu cũng không cục cựa được. Gã ta nằm như con heo sắp bị chọc tiết, sợ hết hồn nhưng không làm gì được.
Mao Văn Kỳ nét mặt vẫn tươi như hoa, trường kiếm trong tay vút mạnh nghênh tiếp thế chiêu của đối phương. “Hà Sóc song kiếm” bất chợt cảm thấy kiếm trong tay bị một hấp lực hút rất mạnh, đến lúc không còn giữ nổi nữa. Mao Văn Kỳ cất, giọng trong như ngọc :
– Nạp đây.
Trong ánh kiếm tỏa đặc trời, nhân ảnh vụt bay nhanh “Hà Sóc song kiếm” cùng bắn người lui lại, trong tay trống không, hai mắt trừng mở, kinh hồn thất sắc nhìn đối phương.
Mao Văn Kỳ cất giọng cười lộ hàm răng trắng muốt, tay đưa ngang ra, hai thanh trường kiếm của huynh đệ họ Uông lúc này bị hút chặt trên thanh kiếm thần kỳ của nàng. Nàng ta vung kiếm, hai thanh kiếm của huynh đệ họ Uông vút bay ra xa rơi tõm xuống hồ. Mọi người trố mắt kinh ngạc, loại công lực đó quả thật ngoài sức tưởng tượng.
“Hà Sóc song kiếm” thành danh võ lâm ba mươi năm nay, ngoại trừ Cưu Độc ra, phải nói suốt mấy mươi năm qua chưa từng gặp địch thủ Lúc này chỉ nội ba chiêu, đã bị một thiếu nữ chưa từng nghe tiếng đoạt lấy kiếm trong tay, nhục nhã biết dường nào.
Người có võ công bị đối phương đoạt lấy binh nhẫn trong tay, nỗi nhục đó không gì bằng. Huống hồ “Hà Sóc song kiếm” với thân phận như vậy, trong lòng khác nào tợ dao băm từng mảnh. Cả hai đứng sững người trợn tròn đôi mắt chăm nhìn Mao Văn Kỳ.
Năm gã đệ tử tùy tùng, bình nhật tôn kính sư phụ như thiên thần, giờ đây trong lòng trăm nỗi bi sầu, mặt mày biến sắc. Hai gã đại hán khi nãy mặt đỏ gay, giờ lại xanh như tàu lá, trong tay tuy nắm kiếm nhưng đứng sững như trời trồng Khi “Hà Sóc song kiếm” bay người lùi lại, Hồ Chi Huy cũng thấy được, trong lòng kinh hỷ giao tranh. Kinh hoảng là Mao Văn Kỳ đã đánh bức “Hà Sóc song kiếm” mà “Hà Sóc song kiếm” lại là bằng hữu của phụ thân cô ta. Món nợ này rồi biết tính sao đây?
Gã ta mừng là Mao Văn Kỳ có công lực siêu kỳ, ra tay cứu nguy cho gã.
– Kiếm pháp nhị vị quả thật cao minh.
Mao Văn Kỳ mỉm cười nói, tra thanh kiếm vào vỏ nàng ta nói tiếp :
– Tuy nhiên nhị vị nếu cậy vào chút kiếm pháp đó để muốn dương danh giữa giang hồ tùy tiện cho thuyền đâm vào người khác, thì quả là một lỗi lầm lớn.
“Hà Sóc song kiếm” sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giận đến phát run lên, nói không ra lời.
Mao Văn Kỳ cười giọng mỉa mai, đoạn nói :
– Ta biết nhị vị nhất định không phục, đúng không? Vậy cũng không can hệ gì. Sau này các vị có muốt tìm ta, cứ đến Hàng Chân tìm người tính Mao.
Rồi nói tiếp :
– Các vị ắt hẳn đã hành tẩu trên giang hồ không ít năm, hôm nay ta không phải đem tên tuổi phụ thân ta để hù dọa các người.
“Hà Sóc song kiếm” mặt biến sắc, cùng buột miệng hỏi :
– “Linh Xà” Mao Cao?
– Đúng.
Hà Sóc song kiếm không nói thêm tiếng nào liền dậm chân búng người bay trở về thuyền.
Mao Văn Kỳ nói với năm gã đại hán :
– Còn chưa đi hả?
Giọng nói ôn nhu, làm cả bọn sượng sùng đỏ mặt, liền cho quay thuyền đi mất.
Mao Văn Kỳ cười tựa như hoa rung, nhìn Hồ Chi Huy đang nằm bất động, bèn đi tới vỗ một cái, huyệt đạo của gã ta được giải khai, gã đứng đậy ho một tiếng, bay ra một cục đàm đặc, thấy người nhẹ hắn đi.
– Tam thúc, thật khổ cho tam thúc đấy.
Hồ Chi Huy cười gượng gạo nói :
– Khổ cho ngu thúc thì không sao, nhưng cô nương lại chuốc lấy đại họa.
Mao Văn Kỳ ngạc nhiên hỏi :
– Đại họa gì?
– Cô nương biết họ là ai không?
Mao Văn Kỳ lắc nhẹ đầu, Hồ Chi Huy nói :
– Cô nương đương nhiên là không biết, nếu như biết thì đã không động thủ rồi.
– Họ là ai?
Mao Văn Kỳ hỏi giọng cấp xúc :
– Họ chính là “Hà Sóc song kiếm” tề danh với phụ thân cô nương đấy.
Mao Văn Kỳ nghe nói bất giác đứng lặng người, Thạch Lân bước qua kinh ngạc hỏi :
– Họ chính là “Hà Sóc song kiếm” hả?
Mậu Văn đứng ở bóng tối khoang thuyền, nét mặt tựa cười không ra cười, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Mao Văn Kỳ đi tới cạnh bên, yểu điệu nói :
– Anh nhìn gì vậy? Tôi giao chiến, anh cũng không ra tay tương trợ.
Mậu Văn gượng cười đáp :
– Tại hạ không muốn vậy, nhưng sức lực không có nên chẳng dám liều lĩnh.
Mao Văn Kỳ và Mậu Văn vốn không quen biết nhau, nhưng nàng ta không một chút ngượng ngùng. Mậu Văn cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ có lẽ nàng ta từ khi sinh ra đến giờ không biết ngượng ngùng là gì.
Mậu Văn hiện nụ cười trên môi, nói :
– Kiếm của cô nương quả là một vật lạ, tại hạ có thể cầm xem được không?
– Được thôi Tuy nhiên…
– Tuy nhiên sao?
Mao Văn Kỳ rút kiếm đưa ra, Mậu Văn vội nhảy lùi hai bước. Nàng ta nói :
– Anh sờ thử xem.
Mậu Văn đứng ra xa, lắc đầu ngoày ngoạy, Hồ Chi Huy mỉm cười bước tới nói :
– Sờ thử có sao đâu?
Quả nhiên gã đưa tay sờ. Tay vừa chạm thanh kiếm, toàn thân bỗng rung mạnh bắn ngược cao cả xích, gã la vội lùi lại, mặt trắng bệch, kinh sợ hét lên :
– Thanh kiếm sao kỳ quái vậy?
– Hi hi, tam thúc mắc bẫy rồi.
Đôi nhãn châu đen lánh chuyển thìn sang Mậu Văn, nàng ta nói :
– Vậy là anh thông minh.
Thạch Lân phải bật cười, nhưng cũng cảm thấy ly kỳ cổ quái, anh ta đi khắp thiên hạ, cũng không thấy thanh kiếm nào người sờ vào lại giẫy nảy lên như vậy, thậm chí còn chưa nghe nói qua.