Đọc truyện Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh – Chương 30: Cạm bẫy bất ngờ tại website TruyenChu.Vip
Trình Thiêm cười khà khà nói :
– Đương nhiên là bái Hải Thiên Cô Yến làm sư phụ.
Mao Cao đầu óc chao đảo, lùi lại mấy bước liên tiếp, ngồi bịch xuống ghế, Nhân Mệnh Liệp Hộ cũng nhào người xuống ghế, “choang” một tiếng, cái bát trên bàn bị lão ta quơ tay đụng rơi xuống đất vỡ hai.
Mao Cao lúc này sắc mặt khi xanh khi trắng, đủ thấy rằng trong lòng gã ta đanh kinh hoàng.
Hà Sóc song kiếm, Lâm Kỳ Trinh và Đinh Y đều là những người có liên quan đến cái chết của Cưu Độc năm xưa, do đó trong lòng cũng hết sức lo sợ.
Con của Cưu Độc nếu là đệ tử của Hải Thiên Cô Yến, có võ công cao cường, thế thì mối huyết hải thâm cừu cách đây mười tám năm, nay há không phải sắp lấy máu ra để đền trả rồi sao?
Trinh Câu quét ánh mắt nhìn một lượt đoạn bước lên một bước, dõng dạc nói với Mao Cao :
– Nam tử của Cưu Độc dù là đệ tử của Hải Thiên Cô Yến, nhưng chỉ cần có huynh đệ ta ở nơi này, các hạ còn lo sợ gì nữa?
Mao Cao đứng bật dậy, thốt lời :
– Lão…
Trình Thiêm cười tiếp lời :
– Hai huynh đệ ta đến đây là vì muốn bảo hộ các hạ.
Mao Cao ánh mắt máy động, trong lòng những muốn tin, lại không dám tin.
Gã ta thầm suy nghĩ tìm cách nên làm thế nào để thăm dò ý của hai người đến đây thật hay giả và trình độ võ công cao thấp của họ.
Lúc này đêm đã rất khuya, làn gió hiu hiu hắt thổi vào đại sảnh, làm phất động tà áo của đám người đứng sừng sững như pho tượng, khiến người ta mới nhận ra là có sự sống.
Bất cứ ai lúc này nếu nhìn bọn họ, đều không thể tin rằng những người này đã từng nắm trong tay hơn một nửa vận mệnh của võ lâm.
Bỗng nhiên, một giọng cười cuồng bạo phá tan bầu không khi trầm lặng.
Tiếng cười đó kỳ thực vang lên ở ngoài viện xa xa, nhưng đã đủ để khiến cho mọi người như muốn vỡ màng nhĩ.
Một lam y kiếm thủ vội bước vào đại sảnh, cúi người báo :
– Bên ngoài lại có khách nhân…
Mao Cao liền gác qua mọi chuyện trong đầu, đôi mắt mở to ra, hỏi :
– Ai? Sao lại đến vào đêm khuya như thế?
Lam y kiếm thủ cúi đầu đáp :
– Nghe họ tự báo tính danh là Thanh Phong Kiếm Chu Bạch Vũ của Võ Đương và Ngân Hạc đạo trưởng của Hoa Sơn phái. Lại có…
Tính danh của hai người đó được nói ra, đã khiến cho mọi người hồi phục lại sinh khí, trong đại sảnh giờ lại xôn xao hẳn lên.
Mao Cao trầm giọng hỏi :
– Họ có nói đến đây với mục đích gì không?
Lam y kiếm thủ ngập ngừng trả lời.
– Những người này dường như đều đã say, họ nói mai là ngày Tây Hồ anh hùng hội, bởi vậy đêm nay muốn đến gặp chủ nhân của anh hùng hội, lại muốn làm phiền chủ nhân kiếm vài bát rượu nồng.
Mao Cao nhíu mày trầm ngâm khoảnh khắc. Gã ta lúc này đã quá rối loạn tâm trí, không muốn có thêm những chuyện rắc rối phiền toái nữa. Nhưng gã ta đâu dám cự tuyệt những cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm này.
Nỗi lo âu thứ nhất chưa giải quyết xong, tạm gác sang một bên, giờ lại chuẩn bị đương đầu tiếp với nỗi lo âu thứ hai.
Lam y kiếm thủ chấp tay đứng một bên đợi một hồi lâu liền sốt ruột hỏi.
– Nên mời họ vào, hay là…
Mao Cao xếch mày nói :
– Mời!
Ở ngoài viện tiếng cười chưa dứt, tiếng ca hát lại vang lên :
– Mười năm mài kiếm, bạn với trăng sao, cạn ráo đi cả nước mắt bình sinh…
Tiếng ca vang vảng lại có tiếng múa kiếm họa theo. Mao Cao lắc đầu than nói với huynh đệ Trình Câu :
– Thất lễ.
Rồi vội bước ra phía trước, thấy Chu Bạch Vũ áo ngoài không biết đã cởi bỏ ở đâu, lúc này người lạt trùm một chiếc áo tơi, đầu đội nón lá, tay trái vịn ở vai Ngân Hạc đao trưởng, tay phải cầm thanh trường kiếm, cười hát ầm ĩ.
Ngân Hạc đạo trưởng cũng áo tơi nón lá, tay nắm thanh trường kiếm, Chu Bạch Vũ xướng một câu, hai người cùng khua kiếm xáp vào nhau.
Mao Cao không khỏi nhíu mày, đằng hắng một tiếng, nói lớn :
– Mao mỗ không biết chư vị giá lâm, thất lễ không ra nghênh tiếp.
Chu Bạch Vũ ngưng giọng ca, cười khề khà cất giọng :
– Nếu có được một lời nói của Mao huynh, không cần nghênh tiếp cũng không sao… ha ha. Mao đại hiệp, nơi này có rượu ngon để giải khát không?
Ngân Hạc cười sang sảng tiếp lời :
– Rượu ngon giải khát… ha ha, nếu có được rượu ngon thì ta chẳng cần gì khác cả.
Chu Bạch Vũ ngất ngưởng bước lên đại sảnh, ngước mắt nhìn quanh, miệng lẩm nhẩm :
– Một, hai, ba, bốn…
Lão chợt reo lên :
– Rất tốt, rất tốt. Không ngờ Thất kiếm Tam tiên danh chấn thiên hạ hôm nay lại có mặt năm vị, tại hạ cao hứng vô cùng.
Lâm Kỳ Trinh cười tiếp lời :
– Chu đại kiếm khách, lão quá khiêm tốn, huynh đệ ta đâu có đáng gì, làm sao bằng Võ Đương thần kiếm của lão?
Chu Bạch Vũ khua hai tay lia lịa, nói :
– Đứng trước mặt Thất kiếm Tam tiên, tại hạ đâu dám đàm luận về kiếm.
Lão quát một tiếng :
– Biến.
Thủ uyển vung lên, thanh trường kiếm thoát khỏi tay bay lên găm trên rường nhà.
Ngân Hạc đạo trưởng cố ý nghiêm sắc mặt, vỗ nhẹ trên vai Chu Bạch Vũ, nói :
– Nếu luận về kiếm phắp thiên hạ, Võ Đương kiêm pháp được xưng là đại thụ kình thiên, nhất là “Cửu cửu bát thập thủ cửu liên hoàn kiếm”, kiếm liên hoàn như Trường Giang cuộn sóng, lớp lớp nối tiếp nhau, lại giống như…
Anh ta tợ như cố suy nghĩ giây lát mới nói tiếp :
– Lại giống như thơ Lý Bạch, từ Tô Thức, tràng giang đại hải bất tuyệt… ha ha, hảo thi hảo thi, hảo kiếm hảo kiếm!
Chu Bạch Vũ cười ha hả hỏi :
– Quá khen. quá khen, vậy kiếm pháp Hoa Sơn thì sao?
Ngân Hạc đạo trưởng khua kiếm, kiếm phong vù vù làm những ngọn đèn chao đảo sắp tắt lắc đầu nói :
– Hoa Sơn kiếm pháp ư? Khô khan. cứng cỏi, tuy nhiên… ha ha, cũng không tồi lắm.
Anh ta cười như điên, thanh trường kiếm múa tít, kiếm khí phát ra từng luồng như sóng dậy thổi toàn bộ đèn đuốc trong đại sảnh tắt sạch.
Mao Cao nhíu đôi mày lại, quát bảo :
– Đem đèn tới.
Trong màn đêm tối mịt, vị anh hùng đệ nhất võ lâm này ngầm vận khí ở hai tay để phòng bị.
Mao Cao tin rằng chân lực tự ở hai tay gã đủ sức để ứng phó mọi tình huống bất trắc xảy ra.
Có tiếng bước chân chạy rầm lập, thì ra là những thuộc hạ của Mao Cao chạy đi lấy đèn.
Giây lát sau, mười mấy tay đại hán bưng trên tay những ngọn đèn với kiểu dáng khác nhau vội vã chạy ra ánh sáng bừng tỏa lên, và chính trong giây phút ấy lại có một chuyện khiến cho người ta hết sức kinh ngạc.
Lão nhăn che mặt Nhãn Mệnh Liệp Hộ từ khi bọn Chu Bạch Vu vào đại sảnh, lào nhắm hai mắt lại, tỏ ra nhìn không quen thái độ cuồng loạn của mấy tay kiếm thủ đó.
Khi đèn đuốc tối om, lão ta càng chìm trong tĩnh lặng, không ngờ lúc này ánh đèn sáng rực lên, lão lại phát hiện có một người cao to mình khoác áo tơi đầu đội nón lá thấp đang đứng trước mặt lão, đưa tay kéo chiếc khăn che mặt của lão ra. Lão ta trong lòng đang bừng bừng nổi giận, người đội nón lá đứng trước mặt lại thất thanh kêu lên một tiếng.
Mọi người đểu đổ dồn mắt nhìn, thấy người đó đưa tay lật chiếc nón ra sau, đầu tóc xỏa bù xù, thì ra lão ta chính là Loạn Phát Đầu Đà.
Một mắt lão ta rực sáng lên, vết đao trên mặt biến thành đỏ tía, giống như vết đao trên mặt Nhân Mệnh Liệp Hộ đang ở đối diện lão ta vậy.
Nhân Mệnh Lập Hộ đứng phắt dậy, áo khoác trên người cũng tự động mở bung ra, lộ chòm râu bạc trắng, vết đao trên mặt, lộ thân hình khô gầy và cả cánh tay trái bị cụt của lão ta.
Hai người đối mặt nhìn nhau, không những có dáng người như nhau, mà cả vết đao và thân tình trên khuôn mặt cũng hoàn toàn giống nhau, chỉ trừ ra vết đao trên mặt Nhân Mệnh Liệp Hộ chạy sướt qua bên mắt nên mắt trái không bị hỏng.
Cảnh lượng đó khiến người ta không kinh ngạc sao được.
Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.
Vì thế Loạn Phát Đầu Đà bắt đầu phát run, nói đứt quãng :
– Lão…
Hốt nhiên, lão quỳ sụp xuống dưới đất, gọi to :
– Phụ thân, ông vì sao không muốn gặp tôi, ông vì sao không muốn gặp tồi chứ?
Lão ta cao to và hung dữ, lúc này lại lấy đầu đập xuống đất, cất tiếng khóc òa lên tợ một đứa trẻ lên ba vậy.
Nhân Mệnh Liệp Hộ đứng sững nhìn người đang khóc đầy thống khổ trước mặt, chòm râu dưới cằm cũng run lên giống như lá khô trong cơn gió mùa thu.
Lão ta ánh mắt không hề di động, sau đó…
Từ trong khóe mắt lươm ra hai giọt nước mắt già cỗi.
Mao Cao nhíu mày, không nói một lời. Gã ta lúc này đã hiểu ra Ngân Hạc đạo trưởng vừa rồi la hét vậy chẳng qua là để thu hút sự chú ý của người khác.
Sau đó anh ta múa kiếm làm tắt đèn để Loạn Phát Đầu Đà thừa cơ hội tiếp cận với phụ thân vốn lâu nay không nhận lão là con, và thừa cơ hội để lật chiếc khăn che mặt lên.
Mao Cao biết rõ về nội tình giữa hai cha con, bởi vậy lúc này thấy tình cảnh đáng động lòng xót thương như vậy, gã ta không những không chút cảm động, ngược lại còn cảm thấy phiền não bực bội.
Hai giọt nước mắt trên mặt Nhân Mệnh Liệp Hộ từ từ chảy xuống chòm râu bạc trắng.
Loạn Phát Đầu Đà vẫn khóc sướt mướt, vẫn nói lại câu khi nãy :
– Phụ thân, ông vì sao không muốn gặp tôi…
Nhân Mệnh Liệp Hộ đột ngột quát lớn.
– Ai là thân phụ của ngươi?
Lão ta giận dữ dậm chân rồi quay người bỏ đi. Chu Bạch Vũ và Ngân Hạc đạo trưởng cùng nhảy ra chặn ngang trước mặt.
Chu Bạch Vũ mỉm cười nói :
– Tình phụ tử sâu hơn bể, các hạ hà tất phải tuyệt tình như vậy.
Nhân Mệnh Liệp Hộ quát :
– Miễn xía vào chuyện người khác.
Đơn chưởng bạt ngang ra nhằm vào vùng ngực của Chu Bạch Vũ.
Chu Bạch Vũ lách người tránh, không ngờ chưởng của Nhân Mệnh Liệp Hộ biến thành chỉ, thủ uyển xoay nhanh điểm vào huyệt Kiên Tĩnh trên vai đối phương.
Ngàn Hạc đạo trưởng mỉm cười lên tiếng :
– Lão tiền bối, lão hà tất tự làm khổ mình.
Chàng liền đưa tay ra ngăn căn, nhưng bàn tay chẳng biết cố ý hay vô tình chộp vào Khúc Trì đại huyệt ở cùi tay Nhân Mệnh Liệp Hộ.
Nhân Mệnh Liệp Hộ ánh mắt sắc lẹm như dao, bắt giọng cười nhạt lách sang một bên, định biến chiêu phát chiêu, nhưng Loạn Phát Đầu Đà đã lao người tới, khóc to lên :
– Phụ thân, ông nếu giết thì giết tôi đây.
Lão ta ôm ghì hai chân phụ thân, không chịu buông ra.
Nhân Mệnh Liệp Hộ ánh mắt vẫn sắc bén như hai đường gươm, nhưng thân hình không thể xoay chuyển được, liền lạnh giọng :
– Giết ngươi cũng có sao đâu?
Lão ngẩng đầu cười cuồng dại, trong tiếng cười chứa đầy nỗi bi thương, gằn giọng :
– Hôm nay tuyệt đối không có gã Cưu Độc đến can thiệp như trước đâu.
Lão giơ chưởng nhằm đánh xuống chóp đầu Loan Phát Đầu Đà.
Đám quần hùng đều kinh hãi kêu lên, thấy bàn tay lão ta đưa sát đầu Loạn Phát Đầu Đà, nhưng không thể nào đánh xuống được.
Mao Cao thở dài, lên tiếng :
– Uông huynh, vãng sự đều đã thành mây khói lão nên quên nó đi.
Nhân Mệnh Liệp Hộ cười như điên dại :
– Quên đi… ha ha… quên đi…
Tiếng cười lão tợ như tiếng khóc bi thương, khiến mọi người nghe phải rùng mình khiếp hãi.
Lão ta nhấn giọng.
– Ta vì đứa con ngỗ nghịch này đã phá tan cơ nghiệp của cả cuộc đời ta, làm mất cả cánh tay ta, chiu biết bao khổ nhục suốt hai mươi năm nay, thế mà hôm nay lại có người bảo ta quên đi?
Những gì của quá khứ cách đây hai mươi năm, giờ lại hiện rõ lên trong đầu lão ta….
Lão ta còn nhớ như in khuôn mặt khinh miệt và đáng ghét của Cưu Độc, ánh mắt hàm ẩn đầy sự mỉa mai và giễu cợt đó…
Lão còn nhớ cả lời nói lạnh lùng của Cưu Độc :
– Nhân mệnh do thiên, ngươi dù là phụ thân của nó, cũng không có quyền làm thương hại đến tính mệnh của nó. Ngươi chặt nó một cánh tay, ta cũng phải chặt ngươi một cánh tay. Ngươi rạch trên mặt nó một nhát đao, ta cũng rạch trên mặt ngươi một nhát đao. Đây chính là giáo huấn cho ngươi biết trên đời này tuyệt đối không được một ai chỉ vì sự hỷ nộ thất thường của mình mà tùy tiện tàn hại đến thân thể và tính mệnh của người khác.
Lão ta cảm thấy nửa người bên trái như lạnh đi, nhát đao năm xưa cứa vào một bên thân thể, cắt đi mất cánh tay của lão, cho đến bây giờ đã bao năm tháng đổi đời nhưng lão ta vẫn không thể quên đi được.
Nhân Mệnh Liệp Hộ nhớ lại khi lão ta đau đớn quằn quại trên đất rên xiết thì đứa con của lão lại chạy theo Cưu Độc đi mất. Từ đó lão ta phát thệ rồi có một ngày sẽ báo thù mối hận.
– Báo thù… báo thù…
Lão đột nhiên hét lên mấy tiếng, nói với Loạn Phát Đầu Đà :
– Ngươi nếu muốn nhận ta làm cha, thì phải tìm cho được nam tử của Cưu Độc, móc mắt hắn ra, chặt tay hắn đi, sau đó đến gặp ta.
Dứt lời, lão phất tay áo lao vút người bay đi.
Loạn Phát Đầu Đà gào lên :
– Phụ thân.
Rồi lao người đuổi bám theo. Chỉ trong nháy mắt, hình bóng hai người mất hẳn trong màn đêm mịt mù. Lại không biết mối ân cừu giữa hai cha con cho đến bao giờ mới kết thúc?
Càng không biết mối hận thù giữa hai cha con lão và hai cha con Cưu Độc cho đến ngày nào mới đoạn tuyệt?
Ngân Hạc đạo trưởng cúi đầu, chậm rãi nói :
– Không ngờ Thần Thương Uông Lỗ Bình niên kỷ lớn như vậy tính tình vẫn nóng nảy như xưa. Kỳ thực… ôi…
Anh ta thở ra trông có vẻ nặng nề, nhìn quanh một lượt, nói tiếp :
– Mọi người trong này có thù hằn với Cưu Độc đâu chỉ là hai cha con họ mà thôi.
Mao Cao nét mặt trầm lặng gật đầu. Trình Câu và Trình Thiêm cùng đánh mắt nhìn nhau.
Thiểm Điện Thần Đao Chu Tử Minh trên mặt lại hiện lên một nụ cười kỳ dị.
* * * * *
Mao Văn Kỳ phùng ngựa chạy cuồng, nhưng Mậu Văn càng lúc lại càng xa dần. Ngựa chạy hết tốc lực vẫn không thể đuổi kịp Mậu Văn.
Mậu Văn nghe tiếng ngựa phi sau lưng mỗi lúc một xa dần, liền bẻ ngoặt sang hướng phải chạy vào trong một cánh rừng tối om. Băng qua rừng cây lại đến một trang viện chìm ngập trong màn đêm. Chàng lướt người bay vào trong trang viện, chân vừa chạm đất đã trầm giọng gọi :
– Người đâu?
Trang viện tịch mịch vắng lặng không có tiếng người trả lời. Mậu Văn tiến thẳng vào chính viện, chỉ thấy ngọn đèn dầu hiu hắt tỏa ánh sáng lờ mờ.
Trong chính viện không có bóng người, lại có tờ giấy nhỏ được đặt ở dưới đế ngọn đèn.
Mậu Văn cầm lên xem, thấy trên giấy có viết dòng chữ :
“Công tử, bọn tôi phụng mệnh đại ca, không thể hầu tiếp công tử được nữa.”
Ký tên ở dưới là Khoái Mã Trình Thất, Thất Khiếu Vượng Bình và Trương Nhất Thông.
Mậu Văn nhíu đôi mày kiếm, bỗng nghe có tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần.
Trong đêm khuya, tiếng bước chân đó thật đáng sợ. Mậu Văn trầm giọng hỏi :
– Ai?
Bức rèm vén mở, một đại hán với thân hình lờ đờ trên mặt lằn vết đao, trên tay cầm ngọn nến tỏa ánh sáng mờ nhạt, đang tiến lại gần Mậu Văn…
Gã ta rõ ràng cũng là Hoàn Hồn.
Ánh đèn hiu hắt chiếu lên trên khuôn mặt tái nhợt, gã ta mỉm cười nhìn Mậu Văn, không ai đoán ra trong nụ cười đố có thâm ý gì.
Mậu Văn ngạc nhiên hỏi :
– Ngươi về đây rồi, vậy thi thể đó đâu?
Hoàn Hồn ánh mắt có vẻ ngơ ngác, lúc lắc đầu.
Mậu Văn trong lòng thầm chấn động, lớn tiếng :
– Ngươi nãy giờ chưa từng ra khỏi nơi này sao?
Hoàn Hồn gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời đen tối, chậm rãi nói :
– Họ đều đi cả rồi, chỉ có mình tôi ở lại nơi này.
Giọng nói cũng khô khan, tợ như từ nghĩa địa vọng lên.
Mậu Văn nhíu mày, liền lùi lại ba bước, ngồi xuống có vẻ nặng nề, tự nói một mình :
– Ngươi đã không ra khỏi đây, vậy người vừa rồi là ai chứ?
Chàng ngẩng đầu lên chăm mắt quan sát kỹ nét mặt Hoàn Hồn. Bất cứ người nào nhìn thấy khuôn mặt này đều phải phát khiếp.
Đó là khuôn mặt hoàn toàn không có sự sống, những thớ thịt trên mặt cứng đờ không có bất cứ một cử động biến hóa nào, lại thêm vệt đao dữ tợn chạy dài trên mặt, ánh mắt lờ đờ, thần sắc lờ đờ, hành động cũng lờ đờ…
Mậu Văn thầm nghĩ :
– “Nếu có người muốn giả dạng gã ta, quả thực không khó gì, chỉ cần có thân hình gần giống như gã ta là được, mà thân hình gã ta cũng rất bình thường. Nhưng… Hoàn Hồn vừa rồi là ai giả dạng mới được chứ?”
Chàng miên man suy nghĩ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng gọi thánh thót vang lên :
– Chàng ta… chàng ta cũng ở đây.
Mậu Văn kinh ngạc quay lại nhìn, thấy Mao Văn Kỳ xuất hiện, từ từ tiến lại gần, đôi nhãn châu tròn xoe chú mắt nhìn Hoàn Hồn, sau đó nhìn sang Mậu Văn, cất giọng hỏi :
– Ngươi thực ra là ai?
Mậu Văn mỉm cười tiếp lời :
– Nàng lẽ nào không nhận ra ta sao?
Mao Văn Kỳ chuyển giọng nhẹ nhàng.
– Muội nhận ra, nhưng…
Đôi nhãn chầu long lanh của nàng bất chợt lại nhòa đi bởi dòng lệ ứa trào, thân hình cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ, nói giọng run run.
– Muội toàn tâm toàn ý… nghĩ về huynh. Thế mà huynh lại không biết.
Nàng cúi thấp đầu xuống, hai hàng lệ châu lên dài trên má.
Mậu Văn trong long cũng lắm phần đau buồn, nhưng miệng vẫn mỉm cười nói :
– Ta chính là ta, muội quá lo nghĩ.
Mao Văn Kỳ nói trong nước mắt :
– Huynh chớ lừa dối muội nữa, bất cứ người nào đều có thể che giấu được nỗi tâm sự của mình, nhưng trên đời này ngoài người chết ra, có ai có thể che giấu được ánh mắt của mình, có ai lại khiến cho mặt mình trở thành như đất đá được?
Mậu Văn trầm ngâm giãy lát, bỗng đứng vút dậy, cất giọng :
– Có, người đó trên mặt giống như đeo một cái mặt nạ, mặt gã ta trơ trơ như đất đá, chẳng khác nào người chết.
Vừa nói, chàng vừa phóng ánh mắt nhìn, thẳng vào Hoàn Hồn. Mao Văn Kỳ ngạc nhiên hỏi :
– Huynh nói gì?
Chưa dứt lời, bỗng nghe “choang” một tiếng, ngọn đèn bằng đồng bay rơi xuống đất trong phòng trở nên tối om.
Mậu Văn quát hỏi Hoàn Hồn :
– Ngươi làm gì vậy?
Trong màn đêm đen tối, một giọng nói lạnh lùng vang lên :
– Gã tính Cưu kia, ngươi lại mắc lừa ta rồi.
Mậu Văn giật thót người, vội lùi lại phía góc tường.
Mao Văn Kỳ thất thanh kêu lên :
– Ngươi là hậu… hậu nhân của Cưu Độc.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên :
– Không sai, hắn ta chính là nam tử của Cưu Độc, ngươi còn hy vọng gì nữa?
Giọng nói sắc xảo, tợ như không phải giọng nói của nam nhân.
Mao Văn Kỳ phát run lên :
– Sư tỉ có phải là sư tỉ không?
Mậu Văn kinh ngạc thốt lên :
– Mộ Dung Tích Sinh.
Sắc trời bên ngoài dần dần xâm nhập vào chính viện, lúc này bắt đầu nhận ra được hình dạng đối phương.
Thấy bóng người đó đứng trước song cửa, giọng lạnh lùng cất lên :
– Không sai. Ta chính là Mộ Dung Tích Sinh. Sư muội, chắn giữ ngay trước cửa, không để hắn ta trốn thoát.
Cô ta gằn giọng :
– Gã tính Cưu kia, ngươi tự cho là thông minh, kỳ thực lại là một thằng ngốc.
Ngươi muốn báo thù, thì nên dùng biện pháp đường đường chính chính, ngươi vì sao lại phải lừa dối sư muội ta chứ? Trên đời này người đáng hận nhất chính là lừa gạt tình cảm của nữ nhân. Sư muội ta thuần khiết như vậy, ngươi lại nhẫn tâm lừa dối cô ta.
Mao Văn Kỳ thốt lên giọng đau buồn :
– Sư tỉ, sư tỉ, muội… muội…
Những dòng lệ ướt đẫm hoen mi, chảy dài xuống hai bên má.
Mộ Dung Tích Sinh bảo :
– Không nên xúc động, chặn ngay ở cửa.
Cô ta nói tiếp :
– Gã tính Cưu kia, ta đã sớm nhận ra lòng dạ ngươi không tốt, chỉ đáng tiếc là không có cách để vạch mặt ngươi. Nhưng ta thấy sư muội ta ngày càng xanh xao tiều tụy, nên không thể không quan tâm đến. Ta nghĩ đi nghĩ lại, biết rằng ngươi nếu muốn báo thù, nhất định phải tìm ra chỗ sơ hở của Mao gia. Chỉ cần đối với chuyện bất lợi của Thất kiếm Tam tiên, ngươi đều dùng thiên phương bách kế để móc tìm nó ra, đúng không?