Đọc truyện Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh – Chương 27: Cải trang nam giới tại website TruyenChu.Vip
Không Ảo đại sư đứng dậy khỏi ghế, thấy Lương Thượng Nhân vẫn quỳ một chỗ, nói giọng bi thương :
– Đệ tử sao không nhớ lão tiền bối được, đệ tử tuy ngu muội nhưng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu không có lão thì đệ tử đã phân thây nát cốt từ lâu, đâu còn có ngày hôm nay.
Không Ảo đại sư gật đầu thầm nghĩ :
– “Người này quả là một hán tử đầy lòng trung nghĩa, cũng không uổng công ta đến đây”.
Lương Thượng Nhân cúi đầu mặc nhiên rất lâu mới đứng dậy nói.
– Đại sư có tín vật này sao không nói trước, tại hạ đội ân Vạn lão tiền bối cao ngất như núi, chỉ cần có nửa lời của Vạn lão tiền bối, thì dù có dầu sôi lửa bỏng tại hạ cũng không chối từ, huống gì là việc nhỏ này.
Không Ảo đại sư nhấn giọng :
– Chuyện này nói ra tuy dễ, nhưng thực hiện lại không dễ đâu.
– Bất kể có khó khăn đến đâu, tại hạ đều tin chắc rằng sẽ thực hiện hoàn thành, chỉ cần trên đời này thật sự có người đó.
– Thật không?
– Đại sư nếu không tin, tại hạ quỳ trước mặt tín vật này phát thệ nếu không tìm ra được người đó…
– Thí chủ nếu không tìm ra được tung tích người đó cũng không nên chết.
– Đành như vậy.
Không Ảo đại sư vui mừng, bắt đầu nói :
– Người mà bần tăng muốn truy tìm tuy không nổi danh trong giang hồ, nhưng nói ra ắt thí chủ cũng biết.
– Ai?
Không Ảo đại sư giữa hai chân mày hiện lên vẻ oán hận, ánh mắt cũng toát ra một cổ sát khí trầm giọng :
– Người này là nam tử của ma đầu Cưu Độc không có việc gì ác mà không làm năm xưa, bần tăng cũng không biết hắn ta tên gì? Nhưng đến nay đã mười bảy mười tám tuổi rồi.
Lương Thượng Nhân trong lòng chấn động, buột miệng hỏi :
– Đại sư vì sao phải tìm người này?
Không Ảo đại sư ngẩng đầu cười cuồng vọng, rít qua kẽ răng :
– Cưu Độc và ta thù chất như núi, hận sâu như biển, ta hận không xé thịt lột da hắn ra, chỉ đáng tiếc hắn không đợi ta, thù cha con trả, bởi vậy ta phải đến đây tìm con hắn.
Giọng đầy oán hận của lão ta đã làm cho Lương Thượng Nhân lạnh toát cả xương sống, đứng lặng một hồi lâu, thầm nói :
– Cưu Thứ ơi Cưu Thứ, ngươi chỉ biết tìm người báo thù, lại không biết có người tìm ngươi để phục thù, vòng dây ân cừu quanh quẩn của các ngươi, giờ bảo Lương Thượng Nhân ta làm gì mới được đây…
Thánh Thủ tiên sinh và ông ta có tình nghĩa sư đồ, lệnh của Thánh Thủ tiên sinh ông ta đương nhiên chẳng quản ngại dầu sôi lửa bỏng. Nhưng chủ nhân của tín vật này đối với ông ta lại càng có ân lớn như trời bể, ông ta vừa rồi đã phát thệ, lúc này phải biết làm sao khi một hảo hán giang hồ phải biết lấy nghĩa làm đầu, lấy tín làm trọng. Do đó lức này trong đầu óc ông ta tợ như ba đào cuồn cuộn.
Không Ảo đại sư hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mặt Lương Thượng Nhân, trầm giọng hỏi :
– Thí chủ đã nghe qua người này chưa? Thí chủ có biết người này ở đâu không?
Lương Thượng Nhân mặc nhiên một hồi lâu, cố gượng cười, ngập ngừng nói :
– Đại sư ở tận Côn Luân xa xôi, lại không biết có mối thù hận gì với Cưu tiên sinh nhỉ?
Không Ảo đứng lặng người rất lâu, dòng suy ngẫm như đang trở về quá khứ.
Miệng lẩm bẩm một mình, đoạn trầm giọng hỏi :
– Ta hỏi thí chủ, thù giết cha nặng, hay là đoạt vợ sâu?
Lương Thượng Nhân ngập ngừng đáp.
– Hai chữ thù và hận, ý nghĩa vốn hoàn toàn không giống nhau. Thù cha bất cộng đái thiên, nhưng hận đoạt vợ… ôi, xác thực hận cũng rất sâu.
Không Ảo đại sư bên khóe môi hiện lên một nét cười thê lương và thù hận, ngẩng đầu cười như điên dại, cất giọng hỏi :
– Thí chủ có biết ta vì sao xuất gia không? Có biết ta trước khi xuất gia là ai không?
Lương Thượng Nhân theo đuổi dòng suy nghĩ, lại nghĩ đến một người.
* * * * *
Trong ánh nắng mờ ảo của buổi sắp hoàng hôn, chùa Linh ẩn soi bóng bên bờ hồ, đây là nơi có khung cảnh thiên nhiên kỳ ảo. Xung quanh khói núi bao phủ, ánh hồng lên trong ánh nắng chiều tà.
Có một thiếu niên thư sinh non trẻ chấp tay đứng trước sơn môn, đôi mắt nhìn đăm đăm vào khoảng trời mênh mông phía trước, thần tình tuy rất an tĩnh, nhưng ở giữa đôi chân mày hàm ẩn sự nôn nóng, tợ hồ như đang chờ đợi gì.
Ngoài sơn môn, có mấy mươi kẻ ăn xin đang ngồi ăn xin ở Linh ẩn tự vốn là một cảnh thường ngày của Tây Hồ, nhưng những người ăn xin này trông rất an nhàn.
Rất lâu sau, chàng thiếu niên thư sinh quay đầu lại, ráng chiều ánh lên trên mặt chàng ta làm đôi má ửng hồng như hoa đào. Chàng nhìn quanh một lượt, đi vòng tới trước sơn môn, nhẹ giọng hỏi :
– Lăng lão tiền bối có thật sự sắp đến không?
Ngồi phía bên trái sơn môn là một thiếu niên ăn xin dáng người thon gầy, nhưng lại ngồi trên cái bao gai to tướng, lúc này đôi mắt mở to, thần quang ẩn hiện, trả lời :
– Không chắc.
Thiếu niên thư sinh thần sắc hơi biến đổi, hỏi tiếp :
– Ngươi vừa rồi nói lão ta sắp đến mà?
– Cũng có thể đến, cũng có thể không đến, có ai đoán chắc được.
Thiếu niên thư sinh nhướng cao đôi mày :
– Đã như vậy ngươi vì sao bắt ta đợi lâu thế này?
– Ai bảo ngươi đợi?
Thiếu niên thư sinh ánh mắt lạnh đi, nét mặt càng ửng hồng lên, lớn tiếng :
– Thật vô lễ, dù là Bang chủ của các ngươi gặp ta e rằng cũng không dám có thái độ như vậy.
Thiếu niên ăn xin hừ một tiếng, không nói năng gì.
Thiếu niên thư sinh quát gắt :
– Xem ngươi cũng là người luyện võ, vậy đứng dậy để thiếu gia giáo huấn ngươi một bữa.
Thiếu niên ăn xin lướt nhìn chàng ta một lượt buông giọng :
– Bổn nhân lâu nay không hề động thủ với nữ nhân.
Thiếu niên thư sinh bất giác ngớ người, hai đóa hồng vân chạy dài ra tận trái tai, đứng sững người giây lát rồi giậm chân nói giọng gắt gỏng :
– Để Bang chủ các ngươi đến giáo huấn các ngươi.
Đám ăn xin cười xầm xì, thiếu niên thư sinh đã bước đi xa, trống ngực đánh dồn, rõ ràng chàng ta đang nổi giận, nhưng không thể động thủ cùng họ được, vì chàng ta cần tìm gặp vị Bang chủ của Cùng Gia bang để dò la về tin tức một người.
Ánh nắng hắt những tia chiếu yếu ớt sau cùng, thiếu niên thư sinh càng đi chậm lại, miệng bất chợt phát ra những tiếng thở than. Chàng ta trong lòng mang bao nỗi sầu tư mà ngay cả người thân cũng không thể nói ra được, vì vậy chỉ có thỉnh cầu Bang chủ Cùng Gia bang trợ giúp, nhưng Lăng bang chủ như thần long giữa khoảng trời mênh mông, biết tìm ở nơi nào bây giờ.
Chàng đưa tay trắng như ngọc vỗ ở bắp đùi một cái, chàng tuy là nữ giả nam, nhưng tính cách của nữ tính vẫn không che giấu được.
Chàng cúi đầu lặng lẽ bước đi, ngước mắt nhìn lên, thấy có hai lão nhân tóc bạc, vận trang phục sang trọng đang sánh vai đi tới, chòm râu trắng dài xõa bay trong gió.
Hai lão nhân một rất mập, một lại rất gầy, một mập một gầy đối nghịch nhau hoàn toàn.
Khi còn cách thiếu niên độ mấy xích, ánh mắt chú nhìn vào người thiếu niên.
Sau đó cả hai cùng nhìn nhau, lão bên trái nhỏ giọng :
– Giống nhỉ?
Giọng nói nghe ra rất kỳ dị.
Lão bên phải gật gật đầu, nói càng nhỏ hơn :
– Hắn ta nếu là nữ nhân…
Lão kia ngắt lời :
– Hắn vốn chính là nữ nhân. Ôi, nếu là hai mươi năm trước đây thì…
Nói đến đó, cả hai cùng ngưng lời, ánh mắt cũng hạ nhìn xuống.
Thiếu niên thư sinh nhướng cao đôi mày liễu, giận dữ nói :
– Các ngươi đang nói gì?
Chàng ta tai mắt rất linh, hai lão nhân nói tuy nhỏ nhưng đều nghe rõ cả.
Hai lão nhân cùng nhìn nhau một cái, lặng yên không trả lời, cùng bước đi ngang qua trước mặt.
Thiếu niên hơi dừng bước, cuối cùng cũng cố gắng đè cơn nộ khí trong lòng.
Chàng ta vốn là người có tính tình nóng nảy, nhưng thời gian gần đãy không biết sao lại thay đổi rất nhiều.
Chiếc mã xa đang đợi bên hàng liễu rủ xa xa, thiếu niên bước tới phía chiếc xe, sau khóm liễu bỗng có bóng người thoắt hiện, một thiếu niên vận áo vàng có gương mặt tuấn mỹ xuất hiện, bồi một nụ cười, nói :
– Cô nương sao lại đến đây? Đến để thưởng ngoạn phong cảnh, hay là vì…
Thiếu niên thư sinh trừng mắt lạnh giọng :
– Ngươi khỏi phải quan tâm.
Rồi bước đi tiếp, không ngờ kim y thiếu niên thoắl người đến chặn trước mặt, nói :
– Ta sao lại không quan tâm được, gia sư bảo ta…
Thiếu niên thư sinh quát gắt :
– Thiết Bình, ngươi không nên cho rằng được phụ thân ta đắc sủng mà quên đi thân phận của mình là gì, bổn cô nương ta chiếu theo đó để có biện pháp khắc chế ngươi.