Đọc truyện Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh – Chương 25: Lưới bẫy ôn nhu tại website TruyenChu.Vip
Anh ta bước đi xem rất thong thả, kỳ thực lại nhanh phàm tốc, nếu không phải là bậc có khinh công siêu nhân, sẽ không có bước đi như vậy. Mậu Văn trầm giọng nói :
– Vị đạo nhân đó ngươi đã gặp qua lần nào chưa?
Trình Thất nhíu mày trả lời :
– Đạo nhân đeo kiếm, trong võ lâm ngoài đệ tử Võ Đương ra không có mấy ai. Nhưng đạo nhân Võ Đương đều vận áo bào xanh lam. Loại đạo nhân đeo kiếm vận áo bào màu xám tro này, tiểu nhân chẳng hề biết lai lịch từ đâu…
Mậu Văn gật nhẹ đầu, bước lên cầu thang. thầm nghĩ trong đầu :
– Một tăng một đạo, xem ra đều là những bậc phi thường. Nhưng lai lịch không rõ, sao cùng xuất hiện ở thành Gia Hưng này.
Ngước ánh mắt lên, thấy Loạn Phật Đầu Đà đang tựa người bên song cửa, ánh mắt đảo nhìn khách vãng lai, tợ hồ như đang tìm một người nào.
Mậu Văn đằng hắng một tiếng, lão ta quay lại, đôi mày rậm đang nhíu sát, thoáng vẻ trầm ngâm, trầm giọng hỏi :
– Vừa rồi có một đạo nhân mặc áo bào màu xám, ngươi có thấy không?
Mậu Văn ngạc nhiên hỏi lại :
– Vị đạo nhân đó chẳng lẽ có điểm gì khác lạ lắm hay sao?
Loạn Phát Đầu Đà trả lời :
– Trong giang hồ đao nhân đeo kiếm vận áo xám như vậy, năm xưa chỉ có phái Hoa Sơn, đồng thời phải là những tay kiếm thủ nhất đẳng trong phái. Nhưng Hoa Sơn kiếm phái mười mấy năm nay thanh thế chìm lặng, ta thật không nghĩ ra ở thành Gia Hưng này sao lại đột ngột xuất hiện tung tích của nhất đẳng kiếm thủ phái Hoa Sơn.
Mậu Văn trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, thấy lão ta ngửa cố uống một bát rượu, nói tiếp :
– Ta trên đường đến đây, cũng gặp rất nhiều cao thủ võ lâm lai lịch không rõ ràng như vậy, đều có vẻ vội vã, không biết những người này có lai lịch từ đâu, có ý đồ gì?
Mậu Văn buột miệng nói :
– Theo người khác nhìn nhận, đại sư há không phải là một trong những nhân vật đó hay sao?
Loạn Phát Đầu Đà thoáng ngạc nhiên, đoạn ngẩng đầu cười lớn :
– Ha ha, ta đâu có gì đáng để nói.
Mậu Văn thần sắc vẫn không thay đổi, đợi lão cười xong mới nói :
– Thời gian gần đây nhiều cao thủ võ lâm ẩn hiện ở Giang Nam, e rằng họ có liên quan đến Anh Hùng đại hội của Mao Cao.
Loạn Phát Đầu Đà cười khà khà nói :
– Anh hùng đại hội của Mao Cao là cái quái gì chứ? Ta sao phải…
Lão ta đột ngột nặng lời, nụ cười cũng tắt hẳn, sắc mặt thay đổi, trầm giọng hỏi :
– Ngươi nếu không phải là người trong võ lâm, sao lại biết rõ chuyện võ lâm như vậy?
Mậu Văn mỉm cười đáp :
– Tại hạ tuy không phải là người trong võ lâm, nhưng may được làm quen với một số hiệp sĩ võ lâm, bình nhật thường hay trò chuyện cùng nhau, do đó tại hạ có biết được phần nào.
Loạn Phát Đầu Đà chớp chớp ánh mắt nhìn, hỏi tiếp :
– Ngươi cư trú lâu ở Giang Nam, lại quen biết nhiều, vậy có từng nghe một lão nhân một tay từ ải ngoại đến, thời gian gần đây xuất hiện ở Giang Nam không?
Mậu Văn nghe đối phương hỏi đến câu đó, thần sắc trở nên thận trong, ngẫm nghĩ trong giây lát, buông giọng nói :
– Đại sư đến Giang Nam chính là vì chuyện đó hay sao?
Loạn Phát Đầu Đà nét mặt lộ vẻ thê lương, chậm rãi nói :
– Ta và người này đã hai mươi năm không gặp, vốn không biết lão sống chết như thế nào. Thời gian gần đây nghe nói lão ta có cơ nghiệp lớn ở ải ngoại, nhưng khi ta đến đó, lại nghe lão ta đã đi Giang Nam tìm một người.
– Tìm ai?
Mậu Văn buột miệng hỏi.
Loạn Phát Đầu Đà ánh mắt rực lên, nói :
– Một kẻ đời sau của cừu nhân…
Nói đến đó, lão ta dường như phát hiện mình hơi nhiều lời, liền quắc ánh mắt nhìn, gắt giọng :
– Ngươi nếu biết hành tung người đó thì mau nói ra cho ta, nếu không biết thì hỏi quanh quẩn làm gì?
Mậu Văn thầm cười trong lòng :
– Lão này tính tình nóng nảy, khi trưng cầu người khác mới như vậy, còn không thì chẳng có ai dám đùa với lão ta.
Chàng lại nghĩ :
– “Nhưng người này thần lực kinh thế hãi tục nếu khéo bề lợi dụng thì…”
Nghĩ như vậy, chàng liền mỉm cười nói :
– Tại ha lúc này tuy không biết, nhưng chỉ cần người đó thật sự có mặt ở Giang Nam, tại hạ tin chắc rằng nội trong một tháng sẽ tra ra tung tích lão ta.
Loạn Phát Đầu Đà tinh thần phấn chấn, thốt lời :
– Thật không?
– Tại hạ đâu dám hư ngôn vọng ngữ. Có điều không biết người đó có đặc điểm thế nào, niên kỷ bao nhiêu?
– Người đó đã ngoài sáu mươi, thần hình cao to, giọng nói như hồng chung, cũng bị cụt một tay phải, nhìn qua có phần tương tợ như ta vậy.
Mậu Văn trong lòng cũng thoạt động, miệng lại nói :
– Người này đã có đặc điểm như vậy, việc tìm kiếm sẽ không khó.
Trong ánh sương mù ban mai phủ đầu trời, chiếc xe tứ mã phi nhanh ra khỏi thành, tiến thẳng về phía Hàng Châu. Hai bên đường là những nương dâu bát ngát, phóng ánh mắt nhìn ra xa, trong màu xanh bao la của trời đất có năm ba gian nhà tranh rải rác, thỉnh thoảng lại gặp vài ba thiếu nữ Giang Nam ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng muốt, lội giữa nương dâu, ngâm nga những khúc tình ca tương tư. Không biết đối tượng mà họ đang tương tư là ai?
Mậu Văn hé mở song cửa xe, đắm nhìn phong cảnh, nét mặt thanh thản, lúc này chàng ta đã thật sự ném đi mọi lo âu phiền toái trong lòng để tận hưởng mỹ cảnh Giang Nam.
Loạn Phát Đầu Đà ngồi đối điện với chàng, lúc này lại ôm bầu rượu trong người, một loại mỹ tửu của Giang Nam.
Ra khỏi thành càng xa càng thấy vắng bóng người.
Bỗng nghe có tiếng vó nện xuống đường nặng nề và kỳ dị, từ xa tiến lại.
Loạn Phát Đầu Đà không nén nổi bao ngạc nhiên trong lòng, bèn ló đầu ra nhìn, thấy có hai con lạc đà đang tiến lại gần.
Ngồi trên lưng lạc đà lại là hai thiếu nữ mỹ lệ của miền ải ngoại vận quần lộng áo chật, có tấm khăn mỏng che ngang mặt.
Chiếc xa mã và lạc đà cùng thoảng lướt qua, nhưng trong khoảnh khắc đó đã nhìn thấy được ánh mắt long lanh như ánh nước mùa thu trong tấm khăn khi làn gió thoảng qua. Mậu Văn thầm ngạc nhiên :
– Trên đất Giang Nam này sao lại có lạc đà xuất hiện? Ngồi trên lạc đà là những thiếu nữ mỹ lệ ở miền ải ngoại?
Vừa dứt dòng suy nghĩ, thấy Loạn Phát Đầu Đà nhướng cao đôi mày, mở tung cửa xe, trầm giọng :
– Đó rồi…
Mậu Văn chưa kịp nói gì, Loạn Phát Đầu Đà đã lao người ra khỏi xe, thi triển khinh công thân pháp bay theo phía hai con lạc đà.
Chiếc xe vẫn chạy như thường, nhưng trong lòng Mậu Văn càng rối rắm thêm.
Từ khi chàng bước chân vào giang hồ, được mọi chuyện đều bố trí rất chu mật, bất cứ chuyện gì phát sinh đều không thể làm cho chàng kinh ngạc, vì mọi chuyện đều nằm trong sự trù hoạch của chàng.
Nhưng lúc này, Loạn Phát Đầu Đà, thiếu niên đạo nhân, cho đến hai con lạc đà xuất hiện, là những nỗi nghi vấn mà hàng không thể lý giải được.
Những điều đó xem ra tuy không liên quan gì đến Mậu Văn, nhưng trong lòng chàng vẫn nảy sinh một sự cảnh giác và thận trọng đối với những điều vừa xảy ra.
Chiếc xe chạy đi không biết bao lâu, bỗng nghe Trình Thất gọi với giọng ngạc nhiên :
– Công tử, nhìn kìa.
Chiếc xe chạy chậm lại, Mậu Văn ló đầu nhìn, thấy trong dải màu xanh bát ngát phía trước hiện ra một hồ nước hình bán nguyệt trong xanh, rộng độ bốn năm trượng, dài khoảng mười lăm trượng.
Bốn bề vắng lặng, phía bên kia bờ có hai túp lều tròn như cái bánh bao, năm bảy con lạc đà và chín mười con ngựa đang gặm cỏ bên bờ hồ.
Giọng Trình Thất cất lên :
– Kỳ quái thật. Ở đất Giang Nam này sao có người miền ải ngoại? Tiểu nhân nghe nói đã lâu, hôm nay mới thấy được.
Một con cò trắng lượn sát xuống mặt hồ, chợt nghe “tách” một tiếng, đã cắp một con cá trong miệng lao vút đi.
Ở phía hai túp lều có một đứa trẻ vận áo vàng vỗ tay reo lên :
– Trên trời có một cánh cò xuất hiện. Dưới nước có ngàn con cá hoảng kinh.
Mậu Văn trong lòng chợt động, thầm nghĩ :
– “Một đứa trẻ đã có lời lẽ như vậy, chủ nhân trong trướng nhất định không phải là tục khách. Có điều kỳ quái là ở đất Giang Nam này sao lại xuất hiện nhiều cao nhân đến thế?”
Đang suy nghĩ, từ trong trướng bước ra một thiếu nữ vận quần rộng áo chật, có mảnh khăn che mặt, đưa tay vẫy gọi Mậu Văn.
Mậu Văn thoáng ngạc nhiên, nghe thiếu nữ cất cao giọng gọi :
– Khách nhân đối mặt, mời huynh xuống xe được chứ? Chủ nhân tiện nữ mời huynh vào trướng.
Khẩu âm nghe ra tuy lạ lùng, nhưng trong trẻo tựa như ngân linh vọng ra.
Trong tiếng gọi đứa trẻ áo vàng đã vòng qua bờ hồ chạy lại gần. Mậu Văn đang ngỡ ngàng, đứa trẻ đã nắm tay áo kéo đi, cười nhí nhảnh nói :
– Ngựa đẹp. Xe đẹp. Người cũng đẹp.
Mậu Văn mỉm cười cúi xuống hỏi :
– Tiểu đệ, chủ nhân các người là ai? Gọi ta làm gì?
Hoàng y tiểu đồng chớp ánh mắt đen lánh lắc đầu đáp :
– Tôi cũng không biết, có lẽ chủ nhân nhận ra công tử.
Mậu Văn nảy sinh lòng hiếu kỳ, đi theo đứa trẻ sang bờ bên kia.
Mảnh khăn che mặt thoáng động, khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ hiện ra, hàm răng trắng như ngọc, đưa tay nhẹ vẫy Mậu Văn, rồi đi vào trong trướng, giọng cười thánh thót vang lên :
– Lão gia, khách nhân đã đến.
Mậu Văn đằng hắng một tiếng, nghe trong trướng có tiếng nói trầm trầm vọng ra :
– Nhanh mời khách nhân vào, lượng thứ cho lão phu đi đứng bất tiện, không ra nghênh tiếp được.
Mậu Văn mỉm cười nhìn hoàng y tiểu đồng rồi bước vào trong trướng, ngước mắt nhìn quanh, thấy bên trong được trang trí rất đẹp mắt, bàn ghế đều được trải bằng da báo, vào đến đây cảm thấy người thư thái dễ chịu.
Từ sau bức rèm bằng da báo rực rỡ, một lão nhân từ từ bước ra, dáng người khom, khoác chiếc áo ngoài màu tím, mặt cũng được che bởi khăn màu tím, do đó không thể nhìn thấy diện mạo lão ta.
Nhưng đôi mắt lộ ra bên ngoài lại sáng quắc và sắc như gươm, thật không xứng đáng với dáng người khom và đi chậm chạp đó.
Mậu Văn cảm thấy lạ lùng, nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản.
Vị lào nhân quét mắt nhin qua rồi từ từ ngồi xuống ghế, mỉm cười nói :
– Các hạ cứ ngồi tự nhiên, lượng thứ cho lão phu thất lễ.
Lão nhân này rõ rằng là từ ải ngoại đến đây giọng nói rặt tiếng Hà Bắc.
Mậu Văn trong đầu trỗi dậy bao dòng suy nghĩ, vừa ôm quyền mở lời :
– Tại hạ Mậu Văn, được lão trượng gọi vào, không biết có gì kiến giáo?
Vị lão nhân chìa tay mời :
– Ngồi, ngồi… Đào cô, đem trà đây.
Thiếu nữ có tên Đào cô ẻo lả quay người đi vào sau rèm.
Hoàng y tiểu đồng lại chăm nhìn Mậu Văn không chớp mắt.
Mậu Văn vắt đầu suy nghĩ cũng đoán không ra lai lịch vị lão nhân này, càng đoán không ra dụng ý của lão ta, chỉ biết lặng lẽ ngồi xuống đợi đối phương mở lời.
Đào cô bưng bát trà bằng ngọc bích yểu điệu đi đến gần. Mậu Văn nghiêng người đón lấy.
Nước trà cũng thuộc loại mà người trên sa mạc thường dùng, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Lão nhân che mặt ánh mắt vẫn nhìn chằm vào Mậu Văn, chợt cất giọng nói :
– Các hạ là rồng giữa bầy người, cử chỉ phi phàm, không biết hiền phụ mẫu nào lại sinh ra được nam tử tuấn tú như vậy?
Lão ta trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên lại phát ra câu đó.
Mậu Văn bất chợt ngạc nhiên, miệng vẫn mỉm cười nói giọng khiêm tốn :
– Gia phụ mẫu đều là phàm nhân, buôn bán ở Việt Đông, chính lão trượng mới là rồng giữa bầy người, nhưng cũng không biết lão trượng đến Giang Nam có việc gì?
Lão nhân che mặt bỗng ngẩng đầu cười sang sảng, tiếng cười vang dội, tợ như không phải phát ra từ miệng của lão nhân yếu đuối này.
Mậu Văn bỏ nhẹ bát trà xuống, nói :
– Tại hạ tuy…
Chưa dứt lời, lão nhân che mặt đột ngột vung tay trái, hai luồng ám khí đen sì bay thẳng vào mặt Mậu Văn.
Mậu Văn trong lòng kinh hãi, thấy hai luồng ám khí phân trước sau nhằm bay thẳng vào Nghênh hương đại huyệt trên mặt.
Trong lúc đang xoay chuyển ý niệm, hai luồng ám khỉ chỉ còn cách trước mặt không đầy một xích, luồng ám khí bay sau bỗng tăng tốc, trong lúc đó luồng ám khỉ phía trước chùn thế, “binh” một tiếng, hai ám khí xáp vào nhau phát nổ và rơi xuống cạnh bên người Mậu Văn.
Thủ pháp tung ám khí kinh người, vận nội lực xảo diệu, nhắm thời gian chuẩn, trong võ lâm chỉ có năm ba người đạt được thủ pháp như vậy mà thôi.
Ám khí rơi xuống đất, lão nhân che mặt vươn người thẳng dậy, nói :
– Hảo võ công. Hảo đảm khí. Lão phu đôi mắt không mù, các hạ nhất định là đệ tử của cao nhân.
Mậu Văn thần sắc hơi biến đổi, liền mỉm cười đáp lời :
– Lão trượng quá khen, tại hạ có võ công gì đâu, có đảm khí gì đâu. Chẳng qua là tại hạ tin rằng lão trượng và tại hạ vô oán vô cừu, tuyệt đối không nỡ ra tay, bởi vạy mới ngồi yên. Huống gì… ha ha.
Chàng cười lớn, đoạn nói tiếp :
– Tại hạ rất muốn tránh, nhưng không biết nên tránh thế nào.
Lão nhân che mặt ném ánh mắt nhìn sắc như dao, nghiêm giọng :
– Ngươi biết lão phu không làm thương hại ngươi nên không tránh hả?
Mậu Văn cũng thâu liễm nụ cười, nét mặt trầm lại, nói :
– Tại hạ và lão trượng không quen biết, lão trượng gọi tại hạ vào đây để đùa như vậy là vì mục đích gì?
Lão nhân che mặt cười hắc hắc mấy tiếng, liền quát :
– Đào cô, Liễu nhi, các người móc mắt người này cho ta.
Mậu Văn xếch cao đôi mày kiếm, thấy Đào cô cười nhẹ nói :
– Khách nhân, thật xin lỗi.
Trong tiếng cười, ngọc uyển vung lên chĩa thẳng vào trước mặt Mậu Văn, ngũ chỉ nhọn hoắt như năm mũi kiếm đang trên đà chộp tới.
Hoàng y tiểu đồng có tên Liễu nhi cũng cười hi hí xuất thủ chỉ nhằm chĩa vào mắt phải Mậu Văn. Hai người ra tay không một chút lưu tình.
Mậu Văn không hiểu vì sao lão ta lại đối xử với chàng như vậy. Nhưng lúc này hai bàn tay đều đã sát trước mặt, nếu không tránh tất sẽ thí không hai con mắt cho họ.
Vì vậy chàng ngầm vận chân khí toàn thân dồn ra ở hai tay, lúc này chỉ cần trở bàn tay sẽ đánh bật Đào cô và Liễu nhi ra xa. Nên biết rằng chàng ta từ nhỏ đã khổ luyện Hóa Cốt thần quyền, các bộ vị trong cơ thể đều có thể cải biến và phát chiêu khiến cho người ta không thể ngờ tới. Nhưng nếu sử dụng Hóa Cốt thần quyền, thì chẳng khác gì tiết lộ lai lịch của mình cho đối phương biết.
Do vậy, chàng lúc này cơn sát khí đằng đằng trỗi dậy, muốn cho hai người này chết dưới chưởng phong của mình.
Chính trong giây phút ngắn ngủi đó, từ ngoài trướng bất ngờ có tiếng quát :
– Ngừng tay.
Đạo cô và Liễu nhi bị tiếng quát làm chùn thế, lập tức có một luồng kiếm quang sáng loáng quét ngang qua.
Kiếm quang thoáng hiện, nhằm đánh vào tay phải của Đào cô và tay trái của Liễu nhi, một chiêu hai thức nhanh như điện chớp, chỉ nghe hai tiếng “xẹt, xẹt”, tay áo của Đào cô bị rách một mảng lớn.
Liễu nhi niên kỷ tuy nhỏ, nhưng võ công cũng không vừa, thân hình rụt nhanh lại, rồi đột ngột lao lên xuất chỉ điểm vào huyệt Thiên trì ở vùng sườn đối phương.
Đào cô hoa dung thất sắc, nhìn tay áo bị rách mà lòng xiết bao nỗi ngạc nhiên. Eo lưng thon thả thoắt động, cũng phát ra một chưởng.
Hai người này chiêu thức phối hợp rất xảo diệu. Mậu Văn vẫn ngồi trên ghế, chú mục nhìn, thấy nhân vật vừa xuất hiện lại là thiếu niên đạo nhân vận áo bào màu xám.
Nhưng thấy tay áo anh ta phất động, ngọn kiếm trong tay đã phát ra bảy chiêu liên tiếp, một chiêu hai thức phân hướng nhằm vào những vùng yếu hiểm của Đào cô và Liễu nhi, giống như anh ta có mối thâm cừu đại hận gì đối với hai người này vậy.
Đào cô và Liễu nhi tuy thân hình xoay chuyển rất nhanh, nhưng trong trướng chật hẹp tứ phía đều có ảnh kiếm phát ra tua tủa, lúc này đã thật sự lâm vào hiểm cảnh, tính mạng đang nguy ngập.
Mậu Văn cho đến lúc này càng không rõ nội tình có ẩn khuất thế nào, do đó vẫn ngồi yên một chỗ.
Lão nhân che mặt di chuyển ánh mắt nhìn theo ngọn kiếm của thiếu niên đạo nhân, bỗng lên tiếng quát :
– Ngừng tay.
Đào cô và Liễu nhi lập tức phân ra hai hướng, đều thoái lui mấy xích.
Thiếu niên đạo nhân liền thu hồi thế kiếm, đánh mắt nhìn Mậu Văn một cái, miệng thoáng hiện nụ cười, nhưng đến khi anh ta quay sang nhìn lão nhân che mặt, thần sắc trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng :
Lão nhân che mặt trầm giọng hỏi :
– Các hạ có phải là môn hạ của Hoa Sơn không? Sao lại đến đây làm loạn?
Thiếu niên đạo nhân nhếch môi cười nhạt, nhấn giọng :
– Ta nghe vùng quan ngoại có một nhóm đạo tặc giết người cướp của không gớm tay, khách lữ hành trên sa mạc đều gọi là Tái Thượng Ôn Nhu Tĩnh (cái bẫy ôn nhu).
Mậu Văn nhíu mày thầm nghĩ :
– “Cái tên thật kỳ quái”.
Thiếu niên đạo nhân nói tiếp :
– Trên sa mạc khách lữ hành đói khát chỉ cần gặp Tái Thượng Ôn Nhu Tĩnh, nhất định thây cốt chẳng còn. Không ngờ rằng Tái Thượng Ôn Nhu Tĩnh hôm nay lại đến Giang Nam. Hừ. Lẽ nào khách lữ hành trên sa mạc đều bị các ngươi giết chết sạch cả rồi sao?
Lão nhân che mặt gằng giọng :
– Ngươi nói gì. Nghe thật buồn cười.
Thiếu niên đạo nhân gắt giọng :
– Tái Thượng Ôn Nhu Tĩnh dùng mỹ nữ tuyệt sắc để dẫn dụ lữ khách trên sa mạc chui vào bẫy của họ, sau đó ra tay tàn sát để cướp của, hành động thật tàn nhẫn vô nhân tính.
Mậu Văn thoạt nhiên hiểu ra :
– Ôn Nhu Tĩnh thì ra là như vậy.
Lão nhân che mặt ném ánh mắt nhìn sắc lạnh, thiếu niên đạo nhân vung thanh trường kiếm, ngẩng đầu cười nói :
– Nhưng các ngươi hôm nay lại đụng phải Hoa Sơn Ngân Hạc này, e rằng ngươi từ nay về sau không còn hại ai được nữa.
Lão nhân che mặt lạnh giọng :
– Thật sao?
Bỗng nghe từ bên ngoài có tiếng gọi to :
– Có Mậu huynh bên trong không?
Một người xuất hiện bước nhanh vào, đó chính là Loạn Phát Đầu Đà. Lão ta cười vang :
– Rất tốt, rất tốt, quả nhiên đều có mặt ở đây cả.
Lão nhân che mặt lúc này thần sắc biến đổi khi bắt gặp ánh mắt rừng rực của Loạn Phát Đầu Đà.
Thiếu niên đạo nhân thân hình cũng chấn động run giọng hỏi :
– Lão… lão… có phải…
Mọi người đều kinh ngạc, lão nhân che mặt bỗng búng người lên không, bẻ ngoặt hướng chui vào sau rèm.
Mậu Văn thầm nghĩ :
– “Người này có phải chính là người mà Loạn Phát Đầu Đà muốn tìm hay không?”
Loạn Phát Đầu Đà liền hét lên một tiếng, bay người theo vào sau rèm.
Mậu Văn và Hoa Sơn Ngân Hạc nhìn nhau một cái, cả hai cùng bước vào theo.
Lão nhân che mặt đứng xuôi tay úp mặt vào tường, lưng xoay ra ngoài.
Loạn Phát Đầu Đà dừng bước, nói giọng có phần run :
– Lão… lão quay mặt ra để ta nhìn một cái.
Lão cao to hung dữ, lúc này không những giọng nói hơi run, mà nét mặt lại càng thê lương thống khổ, như biến thành một người khác hoàn toàn.
Lão nhân che mặt vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì, tợ như không nghe thấy gì cả.
Hoa Sơn Ngân Hạc bước lên định đưa tay xoay người lão ta lại, không ngờ Loạn Phát Đầu Đà đã dang tay ngăn cản, miệng quát :
– Ngươi muốn gì?
Hoa Sơn Ngân Hạc giật mình cả kinh, ngạc nhiên lại vừa phẫn nộ, liền nói :
– Sao lại có lý đó.
Anh ta phẩy tay áo đi lại ba bước.
Mậu Văn cũng cảm thấy kỳ quái, thiếu niên đạo nhân vốn muốn trợ giúp lão ta, lão ta lại xử sự như vậy khiến cho người ta thật khó hiểu.
Lão nhân che mặt bỗng cười khan một tiếng, nói :
– Các ngươi muốn ta quay lại sao?
Loạn Phát Đầu Đà thân hình to lớn lại run lên, nói giọng đứt quãng :
– Xin… để…
Lão nhân che mặt buông giọng cười cuồng loạn, hai tay hắt lên, chiếc áo ngoài rơi xuống đất rồi dùng tay kéo mảnh khăn che mặt quay người lại…
Mậu Văn vừa nhận ra diện mạo của lão ta, kinh ngạc kêu lên một tiếng, chàng không ngờ người này lại chính là Bát Diện Linh Lung Hồ Chi Huy.
Mọi người đều ngớ người ra, chỉ có Hồ Chi Huy tiếng cười vẫn không ngớt.
Hoa Sơn Ngân Hạc nét mặt dần dần đanh lại. Mậu Văn rực ánh mắt kỳ dị.
Loạn Phát Đầu Đà bèn quát một tiếng, phóng người tới vung tay chộp lấy Hồ Chi Huy. Hồ Chi Huy nụ cười tắt hẳn, người đã bị Loạn Phát Đầu Đà xách ngược hổng đất chẳng khác nào con heo quay Hồ Chi Huy tuy linh lợi, ứng phó tài tình, nhưng lúc này đã vô cùng kinh hoảng, nhìn ánh mắt rừng rực của Loạn Phát Đầu Đà, gã ta càng không dám vùng vẫy.
Loạn Phát Đầu Đà cánh tay đưa thẳng, lại càng dễ dàng xách hổng một người to mập như vậy công lực quả kinh người, khiến Hoa Sơn Ngân Hạc cũng chăm nhìn đầy vẻ kinh ngạc.
Hồ Chi Huy nói giọng run rẩy.
– Đại sư tại hạ… có gì đắc tội với lão đâu?
Loạn Phát Đầu Đà nhìn với ánh mắt hung dữ, không nói không rằng, tợ hồ như đang căm hận Hồ Chi Huy đến tột độ.
Hồ Chi Huy càng lo hoảng, nhìn Mậu Văn với ánh mắt đáng thương, van nài :
– Mậu huynh… Mậu huynh… xin Mậu huynh nói giúp một lời để thả ta ra…
Mọi người đều là bằng hữu, dù gì đi nữa cũng là bằng hữu, có gì rồi chúng ta sẽ nói sau.
Mậu Văn cười nhạt, nói :
– Hồ huynh, các hạ giỡn mặt với người khác thì sẽ bị trả giá chứ còn nói gì nữa.
Loạn Phát Đầu Đà hừ một tiếng lạnh lùng, lão ta cho đến bấy giờ mới phát ra một tiếng, bởi vậy càng cảm thấy đáng sợ hơn.
Hồ Chi Huy mặt mày tái xanh, nhưng vẫn cố gượng nụ cười, nét mặt trông càng đáng thương và buồn cười, nói :
– Đại sư, tại hạ có gì đắc tội với lão, xin lão cứ nói ra…
Loạn Phát Đầu Đà quát một tiếng, ném Hồ Chi Huy xuống đất, lườm gã ta một cái rồi quay người bước đi. Thì ra lão ta và Hồ Chi Huy vốn không hận thù, có chăng chi là cơn phẫn nộ do thất vọng biến thành, vì lão vốn nhận định Hồ Chi Huy chính là người mà lão ta đang tìm kiếm.
Hồ Chi Huy nhẹ hẳn người, nhưng vẫn ngơ ngác không hiểu lý do vì sao.
Mậu Văn lên tiếng :
– Xin đai sư chậm bước.
Loạn Phát Đầu Đà trì nghi giây lát tồi dừng lại bất chợt thở dài một tiếng, nét mặt tỏ ra đầy thất vọng, ngẩng đầu lên than.
– Biển người mênh mông… biển ngươi mênh mông…
Mậu Văn mỉm cười tiếp lời :
– Lão cho rằng Hồ huynh này thật sự chính là vị lão nhân che mặt vừa rồi hay sao?
Loạn Phát Đầu Đà mở to mắt ra, liền quay người lại. Hồ Chi Huy lồm cồm bò dậy, bồi một nụ cười, nói :
– Tại hạ làm như vậy chỉ là vì Mao đại ca muốn biết rõ hơn về vị Mậu huynh này, bởi vậy tại hạ mới phải giả dạng như vậy để thử Mậu huynh.
Gã quay sang cười hì hì nhìn Mậu Văn, nói tiếp :
– Nhưng Mao đại ca làm vậy cũng không có ác ý gì đối với Mậu huynh, chẳng qua là vì… vì ái nữ của Mao đại ca mà thôi.
Mậu Văn vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.
Loạn Phát Đầu Đà chăm mắt nhìn Hồ Chi Huy, còn Hoa Sơn Ngân Hạc từ từ tra thanh trường kiếm vào vỏ.
Anh ta trong lòng tuy cũng lắm phần ngạc nhiên, nhưng nét mặt vẫn trầm tĩnh lạ thường, bước đến bên cạnh Mậu Văn, mỉm cười nói :
– Tại hạ không biết trong chuyện này có những uẩn khúc như vậy, thì ra các hạ lại là rể quý tương lai của Mao thí chủ. Nếu biết trước như vậy thì tại hạ bất tất phải vội vã tới đây.
Mậu Văn vốn rất cảm kích đối với anh ta, lúc này chàng càng tỏ lòng cảm phục đối với vị đạo nhân trẻ tuổi mà trầm tĩnh này, liền ôm quyền thi lễ, đáp lời :
– Tại hạ và đạo trưởng mới buổi đầu sơ ngộ, đạo trưởng lại quan tâm đến tại hạ như vậy, tại hạ vô cùng cảm kích, không thể bày tỏ bằng lời được, chỉ mong sao sau này có ngày tái ngộ.
Chàng nói giọng thành khẩn, Hoa Sơn Ngân Hạc cũng không khỏi cảm động, bèn nói :
– Bần đạo từ nay về sau e rằng phải bôn ba nhiều trên giang hồ, nếu có được bằng hữu như các hạ quả là một niềm vui lớn trong cuộc đời.
Hai người lặng nhìn nhau, như đã đồng tình kết thân bằng hữu.
Bên kia, Loạn Phát Đầu Đà cứ chằm chằm nhìn Hồ Chi Huy, khiến gã ta không dám ngẩng đầu lên.
Loạn Phát Đầu Đà ánh mắt tuy không di động, nhưng trong bể não của lão ta lại cuồn cuộn trào dâng, rồi có một đôi mắt quen thuộc hiện ra trong ký ức…
Đôi mắt đó rất quen thuộc, lại ngăn cách xa vời. Trong đôi mắt đó bao hàm sự từ tường và thân thiết, nhưng bỗng nhiên lại biến tính hung ác và bạo tàn.
Lão từ nhỏ đã chiêm vọng đôi mắt đó, noi theo những điều chứa đựng trong ánh mắt đó.
Rồi đến một ngày…
Hôm nay, đôi mắt lộ ra sau mảnh khăn che mặt vừa rồi, xem ra sao quen thuộc đến thế, và cũng ngăn cách xa vời đến thế.
Tuy đã qua bao biến đổi thăng trầm, nhưng uy lực đôi mắt đó vẫn làm cho lão ta khiếp phục…
Nhưng lúc này, đôi mắt của kẻ đang đứng đối diện lại rất giảo hoạt và khiếp nhược, đâu phải đôi mắt lộ ra trong mảnh khăn che mặt vừa rồi?
Loạn Phát Đầu Đà xoay chuyển dòng suy nghĩ. Trong lòng khơi dậy vãng sự đầy bi thương.