Kim Kiếm Lệnh

Chương 6: Giang Nam đại hiệp


Đọc truyện Kim Kiếm Lệnh – Chương 6: Giang Nam đại hiệp

Vệ Thiên Tường cung kính tiếp nhận thanh kiếm nhỏ, đồng thời lắc đầu đáp :

– Điều này thật tình cháu không biết.

Lão quái ngạc nhiên vội hỏi :

– Nếu thế, cháu là người thế nào, quê quán ở đâu? Làm sao có được thanh kiếm này?

Vệ Thiên Tường vẫn chưa quên lời căn dặn của Cổ thúc thúc là không bao giờ được tiết lộ lai lịch mình cho ai biết, nên chàng lắc đầu đáp :

– Lão bá bá, xin lão bá đừng giận, cháu không thể nào nói cho lão bá biết được.

Chàng chợt nhớ lão quái vừa nói tên một người, nên lại hỏi tiếp ngay :

– Lão bá vừa nói đến Vệ Duy Tuấn, chẳng hay người đó là ai?

Lão quái vô cùng ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt nói :

– Cháu… là…

Lão quái sửng sốt một lúc rồi mới hỏi :

– Cháu nhỏ như vậy phụ thân cháu tên là gì?

Vệ Thiên Tường nghe hỏi đến phụ thân, làm sao không lộ vẻ buồn ra mặt. Chàng lắc đầu đáp :

– Cháu thật không rõ.

Lão quái càng kinh ngạc hơn nữa, “ồ” lên một tiếng trố mắt nhìn chàng. Đoạn lão thở dài nói một mình như tự nhủ :

– Người ta gọi võ lâm là chốn giang hồ quả thật không phải vô lý, vì trong võ lâm luôn luôn có phong ba bão táp chẳng khác gì mặt sông, mặt hồ vậy.

Vệ Thiên Tường chẳng hiểu lão quái nói như vậy là có ý thế nào, chàng hỏi :

– Lão bá bá, vừa rồi nói “có chút quan tâm mong chờ thanh kiếm này” chẳng hay đó là việc gì vậy?

Lão quái lạ lùng hỏi :

– Cháu nhỏ không nghe sư phụ cháu nói đến hay sao?

Vệ Thiên Tường đáp :

– Thưa lão bá cháu không có sư phụ.

Lão quái trợn mắt :

– Vậy ai truyền dạy võ công cho cháu?

Vệ Thiên Tường thấy lão quái không có ác ý nên cứ tình thực đáp :

– Cháu học võ công của các vị thúc thúc.

Lão quái nhân đột nhiên “À” một tiếng, đôi mắt sáng rực như chợt hiểu :

– Có phải sáu vị thúc thúc dạy cháu không?

Vệ Thiên Tường sửng sốt không ngờ lão quái biết mình có sáu vị thúc thúc. Chàng gật đầu, ngây người ra không nói được lời nào nữa.

Lão quái lại gặng hỏi :

– Có phải Lục Đinh Giáp không?

Vệ Thiên Tường cả mừng vội đáp :

– Lão bá cũng quen bết cả sáu vị thúc thúc của cháu phải không? Quả thực sáu vị đó gọi là Lục Đinh Giáp. Nếu vậy lão bá chắc biết lai lịch của thanh kiếm vàng này.

Lão quái câu hỏi thì lắc đầu, nhưng đến câu hỏi sau thì lão lại gật đầu, đoạn nói :

– Với sáu vị Lục Đinh Giáp đó, lão phu chỉ nghe người ta nói đến thôi, chớ lão không quen biết. Nhưng lão rõ lai lịch thanh kiếm này tức là thanh Kim Kiếm lệnh.


Vệ Thiên Tường nghe nói mừng quá tưởng muốn nhảy cẫng lên, chàng reo lên :

– A, lão bá bá nói mau cho cháu nghe.

Lão quái cười tươi nét mặt :

– Chủ nhân của thanh Kim Kiếm lệnh này, tức là vị Giang Nam đại hiệp, tên gọi Vệ Duy Tuấn với một thanh kiếm ngô câu, Vệ đại hiệp đã tung hoành thiên hạ mấy chục năm trời. Võ công của Vệ đại hiệp đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, trong thiên hạ không có người địch nổi. Vệ đại hiệp thuộc dòng danh môn chính phái hành hiệp trượng nghĩa, khử bạo trừ gian, ra tay giải trừ biết bao chuyện oan khổ trên chốn giang hồ nên danh tiếng của đại hiệp đã vang lừng thiên hạ. Về sau, trong hai đạo hắc bạch giang hồ võ lâm, bất cứ việc gì dù lớn lao trọng đại đến đâu, chỉ cần một lời nói của Giang Nam đại hiệp, lập tức sóng gió, phong ba đều yên lặng thái bình, oan cừu biến thành giao hảo. Vì thế, các phái trên giang hồ công nhiên tôn Giang Nam đại hiệp lên làm Minh chủ võ lâm, đồng thời dùng vàng khối đúc thành một thanh kiếm vàng, gọi là “Chính Nghĩa Chi Kiếm” đưa tặng Vệ đại hiệp dùng làm tín vật, hiệu lệnh võ lâm, thành ra Kim Kiếm lệnh xuất hiện nơi nào thì tức như Minh chủ võ lâm đã có mặt tại nơi đó.

Vệ Thiên Tường nghe đến đó, bất giác giơ cao thanh kiếm đang cầm trên tay lên ngắm nghía, trong lòng hết sức kính mến và ngưỡng mộ uy danh đức độ của vị Giang Nam đại hiệp, đồng thời không khỏi hồi hộp tự hỏi: “Không biết vị Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn đó có phải là phụ thân mình hay không?”

Vệ Thiên Tường nghĩ đến đó vội hỏi :

– Lão bá bá, về sau như thế nào?

Lão quái nói tiếp :

– Đó là việc từ ba chục năm về trước. Lão phu lúc đó nghe danh của Giang Nam đại hiệp vang dội ngoài quan ngoại, bỗng nảy hứng vào thăm Trung Nguyên, lão liền xách kiếm một mình từ miền Tây vào Trung Nguyên…

Vệ Thiên Tường kinh lạ kêu lên một tiếng :

– A! Lão bá không phải người Trung Nguyên hay sao?

Lão quái như không nghe thấy câu hỏi của Vệ Thiên Tường lão tiếp tục nói :

– Sư môn của lão phu vốn dĩ nổi danh đệ nhất võ lâm, nên lão phu thời đó hết sức tự phụ, cho rằng trong gầm trời này không ai có thể hơn nổi lão phu về kiếm thuật. Sau khi đến Trung Nguyên, lão phu tìm ngay đến nhà Giang Nam đại hiệp bái kiến, nhưng mấy lần Giang Nam đại hiệp đều có việc vắng nhà, không được gặp lần nào. Sau có một lần lão phu đến Cửu Cung thăm bạn, ngẫu nhiên được gặp Giang Nam đại hiệp. Lão phu liền yêu cầu Giang Nam đại hiệp chứng minh kiếm thuật, chỉ giáo cho lão phu những đường kiếm tuyệt diệu của Trung Nguyên. Giang Nam đại hiệp cùng lão phu lên tận tuyệt đỉnh ngọn núi Cửu Cung giao lưu kiếm pháp. Lúc giao đấu được hơn một ngàn chiêu thì Giang Nam đại hiệp bỗng nhiên thu kiếm…

Vệ Thiên Tường thất vọng hỏi gấp :

– Giang Nam đại hiệp thua lão bá bá?

Lão quái lắc đầu.

Vệ Thiên Tường tự nhiên thấy mừng hớn hở, vội hỏi :

– Nếu vậy chắc lão bá bá thua rồi?

Lão quái vẫn lắc đầu, rồi nói :

– Đánh đến lúc đó lão phu vẫn chưa thua một đường kiếm nào. Lão phu không được thần khí bình hòa hơi thở điều hòa như Giang Nam đại hiệp. Nhưng khi đại hiệp ngừng tay, lão phu cúi đầu nhìn xuống bất giác kinh hoảng thất thần…

Vệ Thiên Tường nóng ruột làm sao, hỏi gấp :

– Làm thế nào? Lão bá nói mau cho cháu nghe.

Lão quái thở dài một tiếng nói tiếp :

– Về kiếm thuật lão phu tự nhận là không ai có thể đối địch nổi lão, ngay đến cả các bậc tiền bối thời đó cũng không hơn lão. Thế mà lão phu bị bại về tay Giang Nam đại hiệp, một thanh niên mới có ngoài hai mươi tuổi, thật không ngờ.

Vệ Thiên Tường không hiểu tại sao khi chàng nghe nói thấy Giang Nam đại hiệp đã thắng chàng có cảm tưởng như chính mình được thấy, trong lòng hớn hở vô cùng. Chàng liền hỏi :

– Lão bá bá, vì sao bá bá nhận là thua?

Lão quái lắc đầu :

– Nếu lão phu thua mà thật không biết thua lúc nào, nếu không tại sao lúc cúi đầu xuống nhìn lão phải kinh hãi bất thần như vậy? Thì ra lão phu nhìn xuống ngực áo phía dưới ở ngay chỗ huyệt Tâm Khảm thấy đã bị thủng một lỗ nhỏ như hạt gạo. Đó chính là một tuyệt kỹ của phái Thiên Sơn, tên gọi “Kiếm Tiêm Đả Huyệt” (mũi kiếm nhọn đâm huyệt). Luyện môn “Kiếm Tiêm Đả Huyệt” như vậy tức là đã đạt tới mức thu phát tự do rồi vậy.

Vệ Thiên Tường chưa được nghe nói đến loại công phu “Kiếm Tiêm Đả Huyệt” đó bao giờ, chàng hết sức lạ lùng thích thú, hai mắt mở tròn xoe nhìn lão quái như để chờ ông giải thích thêm cho nghe.

Lão quái lại nói tiếp :

– Trong khoảng thời gian mấy năm đó tức là thời kỳ cực thịnh của chủ nhân Kim Kiếm lệnh, võ lâm Trung Nguyên có thể nói là thái bình phẳng lặng, không một vụ tương tranh tàn sát dữ dội nào xảy ra, đó cũng là nhờ oai danh của Giang Nam đại hiệp. Lão phu đã nhìn nhận ông ta quả thật là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, từ đó về sau trong khoảng lối mười năm trời, lão phu không thấy một nhân vật trong võ lâm có võ công cao hơn Giang Nam đại hiệp. Theo lời tuyên truyền thời đó thì chỉ có lão Nam Cung ở núi Kiều Linh là có thể cầm cự nổi Giang Nam đại hiệp trong khoảng một ngàn chiêu, không đến nỗi bị thất bại ngay.

Vệ Thiên Tường vểnh tai nghe, mắt nhìn lão quái không chớp, chàng đang nghe đến chỗ thích thú, thấy lão quái ngừng lại liền hỏi gấp :

– Về sau như thế nào?

Lão quái thở dài :


– Khoảng hai mươi năm trước đây, lão phu đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma, hai chân hoàn toàn tê liệt đành cứ ẩn cư nơi này cho đến ngày nay. Suốt hai mươi năm trời nay lão mong đợi Giang Nam đại hiệp đi qua chốn này vì lão phu hy vọng chữa khỏi tẩu hỏa nhập ma.

Vệ Thiên Tường hỏi :

– Lão bá bá, Giang Nam đại hiệp có tài về y lý, có thể chữa khỏi tẩu hỏa nhập ma cho bá bá phải không?

Lão quái lắc đầu :

– Không phải thế, lão phu chờ Giang Nam đại hiệp đến đây chỉ là để mượn thanh Kim Kiếm lệnh thôi.

Vệ Thiên Tường chợt hiểu liền reo lên một tiếng :

– A! Thế ra thanh kiếm vàng chữa khỏi bệnh cho bá bá!

Lão quái mỉm cười lắc đầu :

– Cháu nhỏ đoán sai rồi, bệnh tẩu hỏa nhập ma này trong khắp thiên hạ chỉ có một thứ linh dược đó là thuốc “Bách Doanh đan” của Kiều Lĩnh Thần Ông Nam Cung Hột. Theo lời võ lâm tương truyền thì “Bách Doanh đan” do một trăm thứ linh dược hiếm có và một thứ nước chỉ có núi Kiều Lĩnh mới có là nước suối Bách Doanh hòa lẫn với nhau chế luyện thành. Vì một trăm thứ linh dược đó không dễ kiếm, cách chế tạo lại hết sức khó, nên cả một đời lão Nam Cung Hột chỉ chế luyện dược một lọ linh đan đó, trong lọ có một trăm viên thuốc quý như vậy đâu có thể dễ dàng đến xin lão Nam Cung. “Bách Doanh đan” của Kiều Lĩnh Thần Ông cũng như “Tuyết Tâm đan” của phái Thiên Sơn là hai chí bảo của võ lâm, cứ xét như vậy đủ hiểu lão Nam Cung gìn giữ lọ linh đan của lão như thế nào. Về phần thuốc “Tuyết Tâm đan” từ bốn chục năm trước đây, Vô Cấu thiền sư của phái Thiên Sơn tự nhiên mất hẳn tung tích trên giang hồ, thành ra “Bách Doanh đan” là một thứ linh dược duy nhất của võ lâm. Bởi thế, lão phu nghĩ nếu mượn được thanh Kim Kiếm lệnh của đại hiệp, đem đến Hắc Linh sơn lấy danh nghĩa của vị Võ lâm Minh chủ, hỏi xin lão Nam Cung Hột ba viên “Bách Doanh đan” chắc hẳn lão ta không từ khước được.

Vệ Thiên Tường nghe đến đó buột mồm kê “A” một tiếng. Thì ra vừa rồi lão quái định lấy kiếm của mình chính là để xin “Bách Doanh đan” hầu chữ tẩu hỏa nhập ma chớ không có gì ác ý.

Vệ Thiên Tường liền cười nói :

– Tại sao lão bá bá không nói sớm cho cháu biết. Thanh kiếm này dù có đem luôn bên mình người cháu cũng không có ích gì. Vậy lão bá cứ cầm lấy kiếm này đi.

Nói đoạn chàng đưa thanh kiếm vàng nhỏ cho lão quái.

Lão quái giật mình nhìn Vệ Thiên Tường lão không ngờ chàng có tâm địa nhân hậu như vậy.

Lão quái vô cùng cảm kích, ngây người ngắm nhìn Vệ Thiên Tường hồi lâu lẩm bẩm tự nói :

– Thật giống như hệt!

Đoạn lão cười bảo Vệ Thiên Tường :

– Cháu nhỏ, lão phu chưa biết tại sao cháu có thanh kiếm này, thì làm sao lão có thể tiếp nhận được?

Vệ Thiên Tường nghe nói ngẩn người, cảm thấy khó nói hết sức. Chàng biết lão quái nói rất có lý, một khi lão chưa rõ nguyên nhân tại sao chàng có thanh kiếm này, dĩ nhiên lão không tiếp nhận thanh kiếm. Song chàng làm sao nói ra được bởi lẽ chính chàng cũng… không biết.

Chàng nghĩ thầm: “Lão quái xét ra là người tốt chớ không phải xấu, vậy tốt hơn là ta nên đem tình hình sự thật nói ra cho lão biết”.

Chàng nghĩ vậy rồi nói :

– Lão bá bá đang cần có “Bách Doanh đan” để chữa tẩu hỏa nhập ma, vậy xin cứ cầm lấy thanh kiếm này để xin thuốc chữa bệnh cho mau là hơn, còn về căn nguyên tại sao cháu có thanh kiếm này, thật tình cháu không biết rõ. Tuy nhiên có điều chính thực rằng thanh kiếm này là vật sở hữu của cháu. Cháu đã cất giữ thanh kiếm này suốt mười hai năm trời nay rồi.

Đôi mắt lão quái sáng rực lên, lão vội hỏi :

– Cháu nhỏ nói sao? Cháu đã có thanh kiếm này từ mười hai năm nay?

Vệ Thiên Tường lúc này nhận thấy chẳng cần phải giấu diếm lão quái này nữa, chàng đem tình thực về cuộc đời mình nói lại cho lão quái nghe. Chàng nói rõ từ lúc vị lão phu tử đem chàng ra khỏi nhà khi chàng sáu tuổi, rồi sau đó chàng lần lượt ở với sáu vị thúc thúc để luyện tập võ nghệ, cuối cùng chàng được Cổ thúc thúc trao cho gói vải để hạ sơn.

Lúc chàng đi đến trước động này, chàng mới mở gói ra và thấy có một hộp chứa thanh kiếm vàng này.

Lão quái nghe xong, liền gật đầu mấy lượt, miệng “hừ” mấy tiếng như đã đoán hiểu được phần nào nội tình câu chuyện của Vệ Thiên Tường :

– Cháu nhỏ, vị Cổ thúc thúc của cháu nói rất đúng, thanh kiếm lệnh này có quan hệ cực lớn đối với cháu cũng như đối với toàn thể võ lâm. Xét ra trình độ võ công của cháu hiện nay, các vị thúc thúc đó không thể nói rõ sự tình cho cháu biết mà cũng không thể cho cháu mở hộp lấy thanh kiếm này ra bởi lẽ cháu chưa đủ năng lực bảo vệ hộp kiếm này.

Lão quái ngưng một chút rồi lại gật đầu tiếp :

– Bây giờ lão phu hoàn toàn tin thanh kiếm này chính là vật sở hữu của cháu. Vậy cháu nhỏ cầm lấy cất đi, lão phu không thể lấy vật sở hữu của cháu nhỏ được.

Vệ Thiên Tường nói :

– Lão bá bá, nhưng còn việc chữa tẩu hỏa nhập ma thì sao? Lão bá đã chẳng chờ suốt hai mươi năm nay để mượn thanh kiếm này, hầu đi xin thuốc “Bách Doanh đan” về chữa bệnh hay sao? Vãn bối thành thật muốn cho lão bá mượn, xin lão bá cứ cầm lấy. Thanh kiếm này là vật sở hữu của vãn bối, nên vãn bối có toàn quyền xử trí, muốn cho ai mượn cũng được, lão bá chớ e ngại.


Lão quái cảm động, dịu dàng nói :

– Cháu nhỏ, lão phu biết cháu muốn cho mượn kiếm là do lòng chí thành của cháu. Nhưng lão phu xét ra không cần nữa, vì hai chục năm nay lão phu không hề ra tới bên ngoài, tình thế giang hồ đã biến đổi hẳn, nhiều biến cố quan trọng xảy ra mà lão phu chưa được biết. Vả lại thanh Kim Kiếm lệnh này có quan hệ rất lớn, Cổ thúc thúc củ cháu dặn dò kỹ như vậy tất phải có thâm ý, cháu hãy giữ luôn bên mình. Biết đâu thanh kiếm này chẳng liên can rất nhiều đến thân thế cháu…

Vệ Thiên Tường vẻ mặt kinh dị, nói :

– Lão bá bá, vừa rồi cháu đã thuật hết sự tình, lão bá bá có biết rõ chuyện này không, làm ơn nói cho cháu nghe thêm, cháu vô cùng cảm tạ bá bá.

Lão bá khẽ gật đầu :

– Lão phu đã ra khỏi giang hồ từ hai mươi năm nay, các biến cố võ lâm cháu không biết được nhiều. Tuy vậy lão phu cũng có thể nói cho cháu nhỏ biết thêm, nhưng…

Vệ Thiên Tường mừng rỡ, vội giục giã :

– Lão bá bá, mau nói cho cháu nghe.

Lão quái khẽ ho lên vài tiếng rồi trầm giọng khẽ nói :

– Nếu lão phu đoán không nhầm thì cháu nhỏ chính là con của Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn vậy.

Vệ Thiên Tường rung chuyển cả toàn thân, đang ngồi vội đứng phắt dậy xúc cảm vô cùng, chàng run giọng nói :

– Lão bá bá, cháu cũng đã nghĩ như vậy. Cháu chắc đúng là như vậy, vì vừ rồi khi lão bá bá nói đến tên vị Giang Nam đại hiệp thì cháu có cảm giác vị đó hình như quen thuộc với cháu lắm, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra được. Lão bá bá, cháu, cháu… muốn lão bá bá nhìn kỹ cháu xem cháu có giống Giang Nam đại hiệp không.

Lão quái gật đầu cười :

– Cháu nhỏ, từ ngày lão phu lên Cửu Cung sơn tỷ kiếm với Vệ đại hiệp đến nay đã ba mươi năm trời, tuy nhiên lão phu không thể nào quên được hình ảnh con người anh hùng đó. Dung mạo, phong độ của vị Giang Nam đại hiệp đã khắc sâu vào tâm khảm của lão phu, khiến lão phu lúc nào cũng tưởng tượng thấy Vệ đại hiệp trước mặt. Vừa rồi lão phu thấy cháu xưng là họ Vệ, lão phu đã đoán được nửa phần vì trông cháu rất giống Giang Nam đại hiệp. Sau cháu đã thuật cho lão nghe những việc xảy ra trong mười mấy năm nay lão phu càng tin chắc mình chẳng nghĩ sai. Vả lại Lục Đinh Giáp năm xưa chính là những người thân tín của Vệ đại hiệp.

Vệ Thiên Tường nghe nói cả mừng chấp tay nói :

– Lão bá bá, cháu rất đa tạ lão bá bá đã chỉ điểm cho cháu rõ. Từ nay cháu sẽ nỗ lực để tìm cha cháu, để cha con được trùng phùng.

Lão nhìn chàng môt cái rồi ngập ngừng nói :

– Sáu vị thúc thúc của cháu không nói rõ thân thế của cháu, biết chừng đâu Vệ đại hiệp có chuyện gì cơ mật phi thường, các vị sư thúc của cháu sợ cháu tuổi còn trẻ, vô tình tiết lộ chuyện đó, nên mới giấu diếm như vậy. Nhưng dù không nói bây giờ, thì chắc chắn chẳng bao lâu nữa, họ cũng phải nói cho cháu biết sự thật, vì cháu đã lớn khôn rồi. Đấy là lão phu chỉ đoán vậy thô, cháu nên kiên nhẫn chờ đợi. À, vị Cổ thúc thúc chẳng bảo cháu lên núi Nhạn Đãng là gì, chắc lúc đó Cổ thúc thúc sẽ bảo cho cháu rõ hơn. Cháu nhỏ, Cổ thúc thúc đã bảo cháu hãy tin ông ta, vậy lão khuyên cháu nên tin ông ta là hơn.

Vệ Thiên Tường thấy giọng nói của lão quái có vẻ dỗ dành, an ủi mình như vậy, chàng bỗng cảm thấy nghi hoặc lạ lùng. Song chàng nghĩ lại ngay, lão quái từ hai mươi năm nay ẩn cư trong động đá, tất nhiên có nhiều việc lão không rõ hoặc đoán sai cũng chưa biết chừng.

Dầu sao Vệ Thiên Tường cũng được an ủi rất nhiều, là đã hiểu được ít nhiều về thân phụ của mình, và có nhiều hy vọng là vị Giang Nam đại hiệp lại chính là người đã sinh thành ra chàng.

Nếu đúng sự thật như vậy Vệ Thiên Tường cảm thấy hãnh diện biết bao, vì được có một người cha là vị cái thế anh hùng, oai danh hiển hách với chức vụ Võ lâm Minh chủ.

Vệ Thiên Tường đứng trước lão quái ngẩn người suy nghĩ, nét mặt chàng luôn luôn thay đổi theo muôn ngàn ý nghĩ, khi thì lộ vẻ thật vui lúc lại đượm nét buồn rầu ảm đạm.

Lão quái cũng mở to mắt ngắm nhìn Vệ Thiên Tường, lão nhìn chàng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, hết ngó ngang khi nhìn dọc như thể một người đang xem tướng.

Lão quái gật gù lầm bẩm tự nói :

– Tư chất tốt lắm, vóc dáng cũng hoàn toàn, lại thêm học được sáu loại võ công. Thật là hiếm có.

Lão quái lẩm bẩm như vậy, rồi đột nhiên cất cao tiếng hỏi Vệ Thiên Tường :

– Cháu nhỏ, vị Cổ thúc thúc của cháu đã ba bảy lần dặn dò cháu phải tìm kiếm danh sư khổ luyện võ công, chờ khi nào võ công tăng tiến gấp mười lần bây giờ mới được mở hộp Kim Kiếm lệnh ra xem. Thí dụ bây giờ nếu có người truyền cho cháu võ công cao cường gấp mười lần, cháu nghĩ sao?

Vệ Thiên Tường lộ vẻ do dự đáp :

– Tuy Cổ thúc thúc có dặn bảo cháu như vậy, nhưng dễ gì kiếm được danh sư và cháu cũng chẳng biết ở đâu để đi tìm kiếm.

Lão quái cười khà khà nói :

– Lão phu thấy cháu có tư chất thật tốt, khác hẳn người thường, lại học được sáu loại võ công của sáu vị thúc thúc của cháu, thật là thế gian hiếm có. Vì thế lão phu thiết nghĩ nếu được lão đả thông lục kinh cho cháu, lại truyền cho cháu một môn thần công của bản môn từ xưa đến nay chưa có ai luyện thành, thì tuy chưa dám chắc là thiên hạ vô địch, nhưng nếu nói là hơn trước mười lần thì quả không phải nói ngoa. Vậy ý của cháu như thế nào?

Vệ Thiên Tường phúc chí tâm linh, vội vàng sụp lạy :

– Lão bá bá muốn cháu lạy bá bá làm sư phụ chăng?

Lão quái cười :

– Cháu nhỏ hãy đứng lên. Lão phu sẽ truyền dạy võ công cho cháu, nhưng không hề lấy danh nghĩa sư đồ.

Vệ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Lão bá bá, tại sao vậy?

Lão quái giơ tay trái khẽ phẩy một cái, lập tức Vệ Thiên Tường cảm thấy có một sức mạnh vô hình đẩy chàng đứng lên không sao cưỡng lại được.

Lão quái chậm rãi giải thích :

– Ta không muốn nhận lễ thầy trò là vì sau này cháu nhỏ còn nhiều cơ duyên may mắn nữa. Vả lại nếu cháu gia nhập môn phái của ta, cháu sẽ chịu nhiều điều cấm kỵ không tiện nói ra đây. Lão phu không muốn làm trở ngại kỳ hẹn ước của cháu trên núi Nhạn Đãng, tính ra từ nay cho đến ngày hẹn chỉ còn độ bảy ngày, kể cũng đủ cho ta truyền thụ võ công cho cháu.


Vệ Thiên Tường lộ vẻ hoài nghi :

– Lão bá, chẳng lẽ võ công luyện mau đến thế?

Lão quái cười khà khà nói :

– Trong đạo võ công trên đời này, riêng về việc giảng cứu hỏa hầu, tu luyện nội kình, cũng phải mất mấy chục năm mới thành.

Vệ Thiên Tường nghe nói lại càng ngạc nhiên. Chàng nghĩ thầm nếu tu luyện nội kình hỏa hầu phải mất mấy chục năm, làm sao ông lão lại bảo chỉ trong bảy hôm thôi có thể truyền võ công cho mình được.

Lão quái như đoán được ý nghĩ của Vệ Thiên Tường nên lão cười nói :

– Cháu nhỏ, chắc cháu cho rằng lão phu nói năng như vậy là tiền hậu bất nhất, lời nói đầu mâu thuẫn với lời nói sau, có phải thế không cháu? Cháu nhỏ nên nhớ trong đạo võ công, một khi đã biết một thì có thể thông suốt được cả mười, cả trăm, cháu đã theo sáu vị thúc thúc khổ luyện nội công trong mười hai năm qua, nội lực rất thâm hậu, căn bản nội công rất sung mãn. Cháu nên nhớ, phàm các loại võ công trong thiên hạ tuy khác biết nhau về phương pháp tuy luyện hay vận dụng, nhưng cả thảy đều quy về một gốc. Cũng như muôn vạn con sông ngọn suối đều chảy ra biển cả. Cháu đã khổ luyện nội công trong mười hai năm, đã luyện sáu loại công phu khác nhau. Nhưng sáu loại nội công đó vẫn rời rạc, thân pháp không giống nhau thành thử nội lực bị phân tán ra làm sáu phía. Điều cần nhất bây giờ là phải làm thế nào phối hợp dung hòa sáu loại nội công đó thành một thứ nội lực duy nhất, như sáu con sông quy về một mối, luyện được như vậy thì nội lực của cháu sẽ được tăng tiến không sao tưởng tượng được, cháu nhỏ có biết điều đó hay không?

Vệ Thiên Tường gật đầu :

– Cổ thúc thúc đã có lần nói cho cháu biết y hệt như lời lão bá bá. Cổ thúc thúc bảo cháu phải cố sức tập luyện hợp nhất sáu loại nội công với nhau thành một nội lực duy nhất.

Lão quái cười :

– Phần lớn các nhân vật trong võ lâm tu luyện nội công hằng mấy chục năm trời cũng là vì mục đích đó nhưng người nào giỏi lắm cũng phải mất mấy chục năm mới thành công. Cháu nhỏ, lão phu sẽ đả thông mười hai đường kinh mạch cho cháu. Lão lại truyền cho cháu khẩu quyết nội công của bổn môn. Cháu cứ chiếu theo đó tu luyện. Lão phu dám chắc rằng với thiên tư thông minh của cháu, sự khổ luyện trong bảy ngày là bằng người khác khổ luyện trong nửa đời người.

Vệ Thiên Tường vô cùng cảm kích đồng thời chàng cũng mừng rỡ khôn tả, vội nói :

– Lão bá bá! Bá bá tốt quá! Sau khi lên núi Nhạn Đãng vào ngày hẹn, nhất định cháu sẽ lên núi Kiều Lĩnh, xin ba viên “Bách Doanh đan” về cho lão bá bá chữa tẩu hỏa nhập ma.

Lão quái lộ vẻ cảm động, nhưng lão nghiêm sắc mặt lại ngay :

– Cháu nhỏ, cháu nên làm theo đúng lời dặn bảo của Cổ thúc thúc. Trước khi gặp mặt được Vệ đại hiệp, cháu tuyệt đối không được đem thanh kiếm này lộ diện trên giang hồ. Cháu hiểu chưa?

Vệ Thiên Tường không ngờ lão lại nói y Cổ thúc thúc, tuy nhiên chàng vẫn lên tiếng vâng dạ tuân lệnh.

Lão quái nét mặt tươi cười nói :

– Trước khi ta đả thông kinh mạch của cháu, ta muốn truyền cho cháu các bí pháp “Tu La thất kiếm” và “Tu La thần trảo”. Hai môn công phu này, cháu không thể luyện thành trong một thời gian ngắn, cháu phải ráng sức luyện tập hàng ngày, nhưng sau khi nội công cháu tinh tiến gấp bội thì sự luyện tập hai môn võ công đó cũng không khó lắm.

Lão quái ngừng lại, nhìn Vệ Thiên Tường rồi cười khà khà mấy tiếng, nói tiếp :

– Cháu nhỏ, trước khi học kiếm pháp và thần trảo của ta, cháu không muốn biết ta là ai hay sao?

Vệ Thiên Tường đỏ mặt, vội vã nói để chữa thẹn :

– Lão bá bá, Tường nhi đã định hỏi danh tánh của bá bá, nhưng rồi quên mất đó!

Lão quái nói :

– Lão phu là Tu Linh Quân! Hà, như vậy đủ rồi còn ngoài ra không cần nói ngay bây giờ làm gì. Sau này, cháu lăn lộn trên chốn giang hồ tự nhiên sẽ hiểu Tu Linh Quân là người thế nào. Bây giờ, lão phu truyền khẩu quyết thất kiếm cho cháu phải nghe kỹ và ghi vào trong tâm trí.

Nói đoạn Tu Linh Quân lão quái liền đem khẩu quyết “Tu La thất kiếm” dạy cho Vệ Thiên Tường.

Vệ Thiên Tường chăm chú nghe theo, chàng thật tâm thành ý cố ghi nhớ những lời của lão quái.

Tu Linh Quân đọc xong khẩu quyết rồi giải thích từng câu, từng lời những đoạn khó hiểu cho Vệ Thiên Tường lãnh hội được toàn diện bí quyết của môn võ công hiếm có trên đời đó.

Tu Linh Quân bị tẩu hỏa nhập ma, hai chân tàn phế, không đi đứng được. Nhưng lão quái dùng tay vẽ các thế kiếm cùng cước bộ trên mặt đất cho Vệ Thiên Tường xem.

Tiếp theo sau, Tu Linh Quân lão quái bảo Vệ Thiên Tường cầm kiếm tập luyện ngay các chiêu thế đầu tiên, miệng nhắc lại các bí quyết, chân bước theo phương vị Tu La, tay múa kiếm theo các thế bí truyền.

Vệ Thiên Tường lần lượt học hết chiêu này đến chiêu khác. Tu Linh Quân lão quái luôn mồm chỉ bảo cho chàng biết, những thế biến hóa tinh diệu, bộ pháp tiến thoái như thế nào, thân hình phải xoay chuyển ra sao.

Những chỗ nào khó, Tu Linh Quân lão quái chỉ cần nhắc lại hai ba lần là Vệ Thiên Tường đã lĩnh hội được hết.

Đó là vì Vệ Thiên Tường sẵn căn bản nội công thâm hậu, chàng lại được học “Thất Sát kiếm pháp” của Cổ thúc thúc là luyện đến mức tối thuần thục cho nên lúc này chàng học “Tu La thất kiếm” rất mau lẹ.

Bài “Tu La thất kiếm” của Tu Linh Quân mặc dầu tên gọi là thất kiếm, nhưng mỗi một chiêu xuất thủ, thì bảy nhát kiếm cùng phát ra một lượt, tinh vi ảo diệu vô cùng. Thành ra bài kiếm đó biến hóa như thần, uy lực cực mạnh, thật là kỳ diệu vô luân.

Học khoảng độ một tiếng đồng hồ thì Vệ Thiên Tường hoàn toàn thuộc lòng bài “Tu La thất kiếm”. Từ nay về sau chỉ cần hàng luyện tập cho quen tay mà thôi.

Lão quái thấy Vệ Thiên Tường thông minh xuất chúng, lãnh hội mau lẹ như vậy, cũng phải kính nể, luôn luôn mỉm cười gật đầu tỏ ý hài lòng.

Tu Linh Quân lão quái nói :

– Cháu nhỏ, cháu đã quả nhiên không phụ sở vọng của lão phu. Bài kiếm pháp này năm xưa gọi là “Tu La ngũ kiếm”, lão phải ẩn cư trong động này hai mươi năm, đêm ngày nhập tọa, suy tưởng, nên đã lĩnh ngộ được vô số huyền cơ. Bởi vậy lão đã nghĩ thêm được hai chiêu nữa cho “Tu La ngũ kiếm” thành ra “Tu La thất kiếm” uy lực vì thế cũng tăng gia bội phần, bài “Tu La ngũ kiếm” năm xưa cũng có vài người biết, sau này nếu cháu ra đời gặp người sử dụng được năm thế kiếm tương đồng, thì dù họ có đối với cháu có thái độ như thế nào, cháu cũng vui lòng bỏ qua cho họ.

Tu Linh Quân nói đến, giọng hơi run run, như thể ông có vẻ cảm động vô cùng.

Xem tiếp hồi 7 Đảo Chuyển Càn Khôn, Nghịch Thiên huyền công


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.