Đọc truyện Kim Kiếm Lệnh – Chương 27: Giữa đêm khuya rình xem luyện võ
Nhưng kể ra chuyện này cũng không có gì là lạ. Thanh Phúc cung ở Lao Sơn là nơi nổi tiếng nhất giang hồ, thì khi nào lại có kẻ dám vuốt râu hùm mà phải canh phòng nghiêm ngặt.
Tuy nhiên đêm nay lại khác hẳn. Nơi đây không còn là nơi bất khả xâm phạm nữa và người dám vuốt râu hùm cũng đã đến nơi rồi.
Vệ Thiên Tường vừa đặt chân đến đây, đưa mắt nhìn xem quang cảnh vắng lặng xung quanh, nghĩ bụng :
– “Đỗ Thanh Phong, Lý Thành Hóa, hai tên khốn nạn đã gây tội ác tày trời! Đêm nay nhất định ta không để cho một tên nào chạy thoát”.
Sau khi suy nghĩ, chàng nhìn lại tình hình một lần nữa không khỏi sửng sốt :
– Ủa, Quán chủ Đỗ Thanh Phong ở nhà phía sau cơ mà. Hay là mình cứ đi vào nhà sau xem thử rồi sẽ hay.
Nghĩ thế thì thân hình Vệ Thiên Tường đã bay vọt lên cao như một mũi tên lìa ná, lướt trên không trung như cánh én, xẹt về phía bên trái.
Chàng vừa khẽ đặt chân xuống đầu tường bỗng nghe từ phía sâu bên trong, cách đó không xa có những tiếng chân di động nhẹ nhàng và những tiếng kêu vo vo rất nhỏ.
Từ khi luyện được “Nghịch Thiên huyền công” tai mắt của Vệ Thiên Tường trở nên nhạy bén, phản ứng vô cùng thần tốc.
Mặc dầu những tiếng ấy rất nhỏ nhưng tai chàng nghe được hết sức rõ rang. Vừa nghe động, lập tức chàng rùn mình thấp xuống, nấp ngay sau bức tường, nhìn xem bên dưới.
Đêm ấy là một đêm thượng tuần! Vành trăng bạc mỏng dính vừa nhô lên chưa bao lâu thì ánh sang yếu ớt mơ màng trên mặt đát vừa bắt đầu đẫm sương.
Mặc dầu trong cảnh nửa sáng nửa tối, nhưng đôi mắt như sao của Vệ Thiên Tường vẫn nhìn rõ và phân biệt được tất cả mọi vật hiện ra bên dưới.
Đây là một chiếc sân khá rộng ở nhà hành lang phía đông. Bên cạnh có xây một tòa non bộ khá lớn. Cây cỏ mọc lơ thơ, cảnh vật có vẻ thanh nhã lắm.
Trước thềm mặt đất rất bằng phẳng rộng rãi có trải một lớp cát khá dày.
Trên khoảnh đất, có một bóng người đang hoa chân múa tay quay cuồng, chạy vòng theo bìa sân cát. Những tiếng chân bước và tiếng reo vo vo đều do chân tay của bong ấy phát ra.
Kẻ này đang chăm chú luyện võ.
Đối với một người luyện võ thì luyện chạy nhảy, hoa chân múa tay là một việc rất thông thường đâu có gì là lạ.
Nhưng sau khi quan sat kỹ, Vệ Thiên Tường đã trợn mắt há mồm nhìn sững vì quá sức ngạc nhiên.
Hình dạng người kia hết sức nhỏ bé, mình mặc một chiếc đạo bào rộng rãi thùng thình, thật không xứng đáng một tý nào hết.
Cứ mỗi bận hắn múa may quay cuồng và chạy quanh một vòng, thân hình hắn bỗng nhiên rút nhỏ lại. Không mấy chốc, hắn chỉ còn độ một thước cao.
Vệ Thiên Tường vội đưa tay lên dụi mắt, tưởng mình đã hoa mắt trông lầm. Chàng cố trấn tĩnh tinh thần xem thật kỹ và nhận định thử mình đang mơ hay sự thật.
Sau cùng người ấy chỉ còn bằng một đứa bé mới sinh nhưng vẫn tiếp tục múa may như chong chóng và hai chân di chuyển chạy vòng quanh như cũ.
Chiếc áo đạo bào đang mặc trên người mỗi lúc càng trở nên rộng thênh thang, tựa hồ như một đống vải đang tung bay theo gió lộng tiếng kêu rần rật.
Hai chiếc tay áo cũng trở nên dài lê thê trên mặt đất.
Lạ quá, thân hình thì bé như con nít, dưới cằm lại có một bộ râu dài chấm gối, còn sắc diện thì đã già nua, da nhăn má hóp.
Nhìn kỹ, Vệ Thiên Tường thấy người ấy hao hao như Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa.
Chàng gật gù bảo bụng :
– Phải đích thực là hắn đây rồi! Không biết hắn đang luyện tập thủ pháp gì mà có vẻ kỳ quái như vậy?
Chàng nhìn sững, chẳng biết đây là bí thuật hay tiểu xảo gì mà có thể rút người bé hẳn lại.
Ngoài ra lối múa may quay cuồng và cách di chuyển của hắn cũng áp dụng rất quy củ, mặc dù mới nhìn qua tưởng hình như đang múa rối.
Sauk hi luyện chừng vài chục thế, thân hình Lý Thành Hóa lại dần dần lớn lên. Cứ mỗi vòng lớn thêm vài tấc, chạy luôn mấy chục vòng thân hình đã trở lại bình thường như cũ.
Rõ ràng là Lý Thanh Hóa không sai. Nhưng hắn cũng chưa chịu thôi.
Tiếng kêu vo vo đột nhiên biến thành ào ào, vù vù như một luồng kình phong đang thổi mạnh. Trong chớp mắt thân hình hắn đột nhiên cao thêm và lớn dần dần bằng một trượng, đầu to như cái đấu lưng lớn bằng cái bồ. Chưởng phong từ hai tay phát ra mỗi lúc càng mãnh liệt, ù ù như sấm động, ào ạt như sóng cồn.
Mặc dầu ngày nay Vệ Thiên Tường tài nghệ đã cao siêu, đảm lược nhiều nhưng cứ xem lối biểu diễn đó cũng biết được rằng thời gian hai năm nay, Lý Thành Hóa đã dày công khổ luyện tăng tiến gấp mấy lần khi xưa. Do đó chàng đã có ý thận trọng đề phòng chứ không có tư tưởng tự cao ỷ sức.
Chàng suy nghĩ một chút rồi chọn một viên gạch, kẹp vào hai ngón tay rồi bung một cái bay vào hòn nam bộ trước mặt.
Viên ngói vỡ có thể tích nhỏ lại được vận dụng đầy đủ công lực búng ra đã gây nên tiếng vo vo tựa hồ như có người khinh công giỏi đang bay lướt trên không gian.
Quả nhiên Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa, tuy đang múa may và chạy vòng quanh sân, nhưng đã phát giác được ngay tiếng động ấy.
Hắn liền ngừng hẳn lại, phục hồi nguyên hình, ngửng đầu nhìn về phía hòn non bộ, miệng lẩm bẩm nói :
– Người bạn hữu phương nào, lại dám táo bạo đang đêm vào Thanh Phúc cung dò thám sự luyện công của bần đạo. Nếu có gan hãy xin mời ra đây nói chuyện, đừng có hành vi nấp lén như vậy.
Vệ Thiên Tường thấy hắn quay nhìn về phía hòn non bộ để hỏi thì biết đã lầm kế mình nên trong bụng cười thầm. Lập tức chàng vận chân khí, nhẹ nhàng đáp đến ngay đằng sau lưng hắn, cất tiếng oang oang nói :
Thưa, tại hạ đây.
Lý Thành Hóa vừa hỏi dứt lời, bỗng đã có người đứng ngay sau lưng mình rồi thì hết sức kinh ngạc và sợ hãi.
Tuy nhiên chỉ nghe tiếng gió hắn cũng nhận được rằng đây là một cao thù có thuật khi công đề khí đến độ siêu việt thượng thừa rồi.
Nhưng chính hắn cũng không thể tưởng tượng được sự mau lẹ đến nỗi đến sát ngay bên lưng mà mình không hề hay biết.
Quay đầu nhìn lại thấy ngay sau lưng mình chừng một trượng có một chàng thư sinh mặt vàng khè, đang chắp hai tay sau lưng, nhìn mình ra vẻ nhàn hạ lắm.
Lý Thành Hóa sửng sốt nghĩ bụng :
– “Lạ thật, khắp giang hồ hiện nay, bất cứ một người nào có chút ít thanh danh ta đã biết mặt, hoặc ít ra cũng được nghe qua tên họ, hình dáng, thủ pháp sở trường! Dối với người này, nếu kể về bản lĩnh thì đâu phải người thường, thế tại sao mình nhìn mãi không nhận được là ai hết?”
Tuy trong lòng đã hết sức kinh nghi, nhưng trên nét mặt vẫn không để lộ một mảy may gì xúc cảm. Hắn giữ vẻ trầm lặng, điềm nhiên hỏi :
– Cứ như thân thủ này, tôn giá quả nhiên là một nhân vật phi thường xuất chúng. Thanh Phúc cung chẳng biết có duyên nợ gì mà đang đêm được người chiếu cố đến, xin vui long cho biết có điều chi muốn chỉ giáo?
Sở dĩ chưa biết rõ lai lịch của người lạ mặt này nên trong lối xưng hô hắn vẫn có giữ thái độ khiêm tốn, chưa dám tỏ lời trịnh thượng.
Người lạ mặt không đáp, trổ lên một hồi cười ha hả, tiếng cười làm vang động cả núi rừng, âm thanh rung chuyển khiến lá cây rơi xào xạc, đứng gần muốn bung cả lỗ tai. Rõ ràng người này có một nội công vô cùng thâm hậu.
Lý Thành Hóa chỉ nghe tiếng cười mà mặt mày đã tái xanh.
Một chặp sau, người lạ mặt thò tay vào túi lấy ra một thanh kiếm nhỏ, dài chừng ba tấc, chiếu ánh sáng vàng lấp lánh và nói :
Lý Thành Hóa, có lẽ vật này đối với các hạ cũng không phải là lạ chứ!
Vừa liếc nhìn qua, lão thất kinh lẩm bẩm :
– Kiếm Chính Nghĩa? Té ra…
Hai luồng nhỡn quang loang loáng nhìn chòng chọc vào thanh kiếm, hắn thất thanh nói :
– Tôn giá là… có phải gần đây thiên hạ đồn đại trên giang hồ… tôn giá là cháu của Võ lâm Minh chủ Giang Nam Vệ đại hiệp không?
Chàng thư sinh mặt vàng lạnh lung nói :
– Phải, chính Vệ Thiên Tường là tại hạ. Nếu các hạ đã biết như vậy thì hay lắm.
Thấy đối phương quả nhiên là cháu của Võ lâm Minh chủ Vệ Duy Tuấn, Lý Thành Hóa thất sắc vội hỏi :
– Vệ thiếu hiệp mang Kim Kiếm lệnh đến đây chắc chắn là do sứ mạng của Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp. Chẳng biết có điều chi chỉ giáo, xin hãy nói rõ ra.
Hắn vừa nói xong thì từ các đầu tường đã có bảy, tám bong người, ai ai cũng mặc đạo bào màu huyền, thân hình nhẹ nhàng mau lẹ bay xuống ngay trước mặt Lý Thành Hóa, thái độ có vẻ rất cung kính. Sau đó bọn này bước lùi ra sau vài trượng, đương nhiên bao vây xung quanh Vệ Thiên Tường. Cứ như thân pháp của bọn này thì chắc võ công của người nào cũng khá cả.
Vệ Thiên Tường mắt chiếu hào quang sang rực, cười ha ha nói :
– Vệ mỗ đến đây hôm nay không ngoài mục đích là hỏi các hạ cho biết thanh kiếm này từ đâu mà có, và đặt tại chỗ nào?
Lý Thành Hóa sửng sốt và ngơ ngác nói :
– Vệ thiếu hiệp nói như thế nào, lão phu chưa hiểu gì hết.
Vệ Thiên Tường nghiến răng gầm lên :
– Lý Thành Hóa! Ở đời không có gì là bí mật cả. Hễ muốn thiên hạ đừng biết, trừ phi đừng bao giờ làm. Lục Đinh Giáp tại vì đâu mà chết, hãy nói cho mau. Ta bảo thật hễ nợ máu tât nhiên phải trả bằng máu.
Nói xong vận dụng toàn thân công lực, đưa tay trái lên quào mạnh vào đầu Lý Thành Hóa.
Khi ở Hành sơn Thủy Liêm động, Vệ Thiên Tường đã được Tu Linh Quân truyền cho môn “Tu La thần trảo”, chuyên dung để bấu vào thiên linh cái của địch nhân.
Một khi đã bị bấu trúng thì xương sọ sẽ bị bể nát hết.
Vệ Thiên Tường cho đó là thế võ quá ư âm độc nên từ khi luyện được rồi chưa dám đưa ra xử dụng lần nào.
Hôm nay chẳng qua vì quá căm hờn về việc sáu vị thúc thúc bị sát hại tàn nhẫn, oán hờn quá sâu, huống chi kẻ đại thù đang đứng trước mặt nên chàng không kể gì sự ác độc nữa, cứ xử dụng môn “Tu La thần trảo” để tấn công ngay từ chiêu đầu.
Lý Thành Hóa đã có long lo sợ ngay từ lúc Vệ Thiên Tường mới xuất hiện.
Tuy nhiên, hắn vẫn ỷ lại vào sự tiến bộ của thời gian hai năm khổ luyện gần đây, huống chi mặc dù đối phương là cháu của Vệ Duy Tuấn nhưng tuổi còn quá nhỏ, nên hắn cũng yên long.
Thấy đối phương đã ra tay, hắn nổi nóng hét lớn :
– Họ Vệ kia, mày tài giỏi bao nhiêu…
Miệng nói, tay trái vòng ra đón đánh “Tu La thần trảo” tung ra nhanh như chớp, mạnh như núi sập. Còn cách đầu Lý Thành Hóa chừng ba thước, hắn xuất tả chưởng chống đỡ.
“Bùng” một tiếng nổ vang, kình phong tỏa ra khắp bốn mặt. Thân hình Lý Thành Hóa chấn động, run lên từng hồi. Hắn loạng choạng lùi luôn năm, sáu bước mới đứng vững lại được.
Hắn lùi mấy bước thì Vệ Thiên Tường tiến lên mấy bước. Thình lình khắp xung quanh có nhiều tiếng soạt soạt vang lên.
Bao nhiêu đạo nhân đang vây Vệ Thiên Tường đã nhất tề tuốt kiếm.
Vệ Thiên Tường cười khanh khách nói :
– Lý Thành Hóa! Mầy hãy kêu hết đồng bọn cùng đến đây để Vệ mỗ khỏi bận long thanh toán nhiều lần.
– Vi ca ca, bao nhiêu mống đấy đâu có nghĩa lý gì!
Tiếng nói vừa dứt đã thấy một làn sang bạc lóe lên, cuốn luôn cả hai người đạo nhân đứng gần nhất.
Kiếm quang của Nam Cung Uyển vừa tung ra, đã loại ngay hai người ra ngoài vòng chiến đấu.
Nam Cung Uyển vừa tiếp đánh một thế thứ hai thì tám đạo nhân còn lại đã chú ý đề phòng nên nhất tề xông lai vây nàng vào giữa.
Tám thanh trường kiếm cùng vung lên, chem. xuống như mưa rào, vô cùng khốc liệt.
Nam Cung Uyển hét lên một tiếng lảnh lót. Trong tay nàng, thanh trường kiếm quay tít như chong chóng, biến thành muôn ngàn điểm tỏa sáng khắp bốn bề tám hướng.
Kiếm pháp của nàng thật vô cùng ảo diệu, uy lực phi thường. Nàng vừa đánh vừa đỡ, kiếm quay một lúc càng quay cuồng bao bọc khắp thân mình áp đảo đối phương, dồn lần chúng về một phía.
Trong ánh kiếm sang rực, một tiếng rú vang lên, một đạo sĩ lảo đảo ngã xuống, vai bị trọng thương. Còn lại bảy người mặc dù cố sức tấn công để chuyển ngược tình thế, nhưng Nam Cung Uyển đã áp dụng thân pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” bóng nàng ẩn ẩn hiện hiện, thấp thoáng như bóng ma, tả hữu trước sau chỗ nào cũng có ánh kiếm của nàng. Không bao lâu, thêm bốn đạo sĩ nữa bị đâm trúng, ngã quay ra đất.
Bên này, cuộc đấu của Lý Thành Hóa và Vệ Thiên Tường cũng đã gần đến kết thúc vì thắng bại đã rõ ràng.
Lý Thành Hóa thấy Vệ Thiên Tường còn sung sức, giật mình sợ hãi nghĩ bụng :
– “Không ngờ tên tiểu tử này lại lợi hại như thế này?”
Hắn vội quát lên một tiếng rồi dùng “điện giao kích” đánh chéo vào trước mặt Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường thấy Nam Cung Uyển đột nhiên xuất hiện, trong lòng thấy xao xuyến. Nhưng khi thấy nàng đã áp đảo được bọn đạo sĩ một cách dễ dàng thì đã yên long.
Nghĩ đến hình ảnh của sáu vị thúc thúc bị chết thê thảm, đột nhiên máu phục thù sôi lên sung sục, đôi mắt đỏ ngầu, dung thế “Ngu Công Di Sơn” đánh tới.
Lý Thành Hóa vội vàng tăng thêm hai thành công lực tung song chưởng chống đỡ.
Bốp bốp… liên tiếp hai tiếng vang lên! Bốn chưởng chạm mạnh vào nhau, thối lui ba bước. Vệ Thiên Tường tiến tới ba bước.
Sau một hồi thử sức, Vệ Thiên Tường nhận thấy tài nghệ của Lý Thành Hóa cũng khá cao siêu, nhưng về phần công lực so với Quỷ Kiến Sầu và Trí Giác thiền sư hãy còn kém thua một bậc.
Chàng cười gật đầu nói lớn :
– Lý Thành Hóa, có bao nhiêu tài nghệ mau mau đem hết ra đi. Té ra bàng môn công phu của người bất quá cũng vào hạng xoàng mà thôi.
Nói xong chàng tiến thêm hai bước sát bên cạnh Lý Thành Hóa, tay trái dùng “Tu La thần trảo” chuẩn bị chờ sẵn.
Lý Thành Hóa cũng đưa tả chưởng lên cao, hữu chưởng của hắn đột nhiên đỏ rực như chu sa rồi tung ta như búa bổ đập ngay vào ngực Vệ Thiên Tường.
Một luồng nóng bức như lửa bừng lên, tuôn đến thật mau. Vệ Thiên Tường quát lớn :
– Xích Lân chưởng! Được lắm!
Rồi tay trái dung “Tu La thần trảo” chặn phía trước ngực, tay phải dung “Nghịch Thiên nhất chưởng” đánh bổ ra như chớp.
Lý Thành Hóa cố dùng tàn lực dốc vào một đòn quyết định cuối cùng, nhưng không ngờ đối phương lại đồng thời dùng hai môn võ công thượng đẳng đánh ra cùng một lúc.
Thế trảo vô cùng lợi hại đã chặn đứng ngay ảnh hưởng của Xích Lân chưởng. Thế chưởng “Nghịch Thiên nhất chưởng” vừa tiếp theo như một quả núi khổng lồ đang xô mạnh vào mặt hắn, không thể nào chống đỡ nổi.
Một tiếng “bình” dữ dội, hai mắt Lý Thành Hóa tối sầm lại, người bắn như chiếc diều đứt dây bay bổng lên cao, văng xa ra gần ba trượng, miệng hộc máu tươi.
Lý Thành Hóa cố gắng ngồi phệt xuống đất vận công chữa thương.
Trong khi Vệ Thiên Tường đánh bại Lý Thành Hóa, từ bốn mặt hàng mấy chục đạo sĩ xông ra mỗi lúc một đông thêm, xúm lại vây kín hai người lại.
Nam Cung Uyển một người một kiếm tung hoành, đả thương hết năm đạo sĩ chỉ còn lại ba người cố gắng sức đánh cầm chừng.
Khi thấy đối phương từ hậu viện kéo ra thật đông quyết định tính áp đảo hai người, nàng tức điên người, hét lớn :
– Mấy tên đạo sĩ khốn kiếp đừng lau nhau mà mất mạng. Bản cô nương vì thể theo đức hiếu sinh của tạo hóa nên đã nới tay không thèm giết các mạng của chúng bây, chứ đừng tưởng bổn cô nương không dám sát giới.
Vừa nói xong, nàng nghiêng người qua một bên, mũi kiếm lay chuyển mau hơn một chút, tức thì có hai tiếng rú lên và thêm hai đạo sĩ nữa bị loại ra khỏi vòng chiến.
Vệ Thiên Tường sau khi đánh thắng Lý Thành Hóa, đứng sững bên ngoài, đôi mắt sang như điện loang loáng nhìn khắp mọi nơi quan sát trận địa. Bao nhiêu đạo sĩ mới cầm vũ khí xông vào bị nhỡn tuyến của chàng áp đảo thảy đều sợ hãi, chỉ múa may hò hét để phô trương thanh thế chứ không dám tấn công thực sự
Vệ Thiên Tường lớn tiếng quát :
Chúng bây hãy mau vào gọi Đỗ Thanh Phong ra đây tiếp ta mấy chiêu. Nếu không thì đừng trách Vệ mỗ thẳng tay tàn sát. Chừng ấy cả tòa Thanh Phúc cung này cũng sẽ bị phá tan thành bình địa, một cây cỏ cũng chẳng còn.
– A di đà Phật, tiểu thí chủ cùng Thanh Phúc cung có thù sâu oán lớn gì mà đến nỗi phải mở rộng sát giới và nặng lời cảnh cáo như vậy?
Đó là tiếng nói của một người già, âm thanh vang động nền trời, khiến bao nhiêu người thảy đều giật mình xao xuyến.
Bao nhiêu đạo sĩbỗng vội vàng thu gươm chắp tay đứng im phăng phắc.
Chỉ trong chốc lát, cảnh tượng xô xát hỗn loạn đã biến mất hoàn toàn. Bốn bề trở nên yên lặng như tờ, lắng tai chẳng nghe một tiếng động nhỏ.
Vệ Thiên Tường liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chàng thấy ngay trước tòa non bộ, một vị đạo nhân đã đứng sừng sững từ bao giờ rồi.
Vị đạo nhân ấy tóc bạc, râu dài đến rốn, mình mặc đạo bào vàng rực, đang hướng về phía chàng mỉm cười, thần thái có vẻ tiên phong đạo cốt.
Vệ Thiên Tường giật mình nghĩ thầm :
– “Người này chắc hẳn là Đỗ Thanh Phong rồi. Xem y quả nhiên là người tu hành, dáng điệu không có vẻ ác độc, lẽ nào lại là hung thủ đi sát hại sáu vị thúc thúc? Nếu không phải thì còn kẻ nào khác nữa?”
Chàng phân vân suy nghĩ chưa nói được nên lời.
Lão đạo nhìn Vệ Thiên Tường mỉm cười nói :
– Suốt hai chục năm nay bần đạo chưa hề bước chân đặt gót trên giang hồ. Ngoài việc thăm hỏi lệnh sư ra bần đạo không hề có giao du qua lại với bất cứ ai, và cũng không hề tiếp một người khách nào bên ngoài hết. Qua hai mươi năm, thật không ngờ tiểu thí chủ lại là người khách quý thứ hai của bần đạo. Vậy xin thình nhị vị vào trong nhà khách dung trà và ban cho lời chỉ giáo.
Vệ Thiên Hành thấy Đạo sĩ nói năng hòa nhã phải chăng cũng vội chấp tay nói :
– Chắc có lẽ đạo sĩ là Đỗ quán chủ rồi. Tại hạ vốn là đệ tử Tu La môn, hôm nay đến đây để thỉnh giáo đạo sĩ một việc cần thiết.
Lão đạo nhân nghe chàng thanh niên lạ mặt tự nhận là môn đệ Tu La môn cũng giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười nói :
– Phải, bần đạo chính là Đỗ Thanh Phong. Hai vị thí chủ từ phương xa đến đây, chắc hẳn có lời chỉ giáo. Tại chỗ này chưa phải chỗ nói chuyện. Vậy xin mời hai vị vào bên trong để tiện bề đàm đạo.
Vệ Thiên Tường thấy y ân cần mời mọc, thái độ có vẻ thành thật nên chẳng tiện chối từ. Hơn nữa chỗ này còn một số đạo sĩ nữa nếu mình tự xưng lai lịch ra e có điều không tiện nên gật đầu nói :
– Đạo trưởng đã dạy, bọn tại hạ xin tuân theo.
Lý Thành Hóa tuy bị Vệ Thiên Tường đánh hộc máu tươi nhưng nhờ có công lực thâm hậu, sau khi uống mấy viên thuốc nhắm mắt an thần điều tức một hồi đã phục hồi sức khỏe như trước.
Hắn vội vàng chạy tới trước mặt Đỗ Thanh Phong quỳ xuống thưa :
– Đệ tử làm kinh động tới sư phụ thật tội đáng muôn thác.
Đỗ Thanh Phong khoát tay nói :
– Thôi ngươi hãy đứng dậy.
Nói xong lão đưa Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển bước vào hậu viện.
Sau khi mời cả hai người ngồi, Đỗ Thanh Phong bảo Lý Thành Hóa cùng ngồi xuống đó rồi truyền đạo đồng pha trà.
Xong đâu đấy, Đỗ Thanh Phong mỉm cười nói :
– Đêm khuya hai vị mạo hiểm vào Thanh Phúc cung ắt hẳn có một nguyên nhân quan trọng, vậy xin cứ tình thật nói thẳng, bần đạo xin sẵn lòng nghe và tôn trọng ý kiến hai vị.
Vệ Thiên Tường thấy cử chỉ và lời lẽ của lão có vẻ thành thực từ tốn không để ý gì xảo trá nên không có ý giấu diếm, từ tốn đáp :
– Tại hạ vốn là cháu của Vệ Duy Tuấn. Trước đây có ước hẹn cùng Lục Đinh Giáp gặp mặt nhau trên Nhạn Đãng sơn. Nhưng khi tìm đến nơi ước hẹn thì thấy cả sáu vị đều bị sát hại, bên cạnh đó lại có để một thanh Kim kiếm. Cổ thúc thúc trước phút lâm chung có vạch trước mặt một chữ thập. Trước đây hai năm tại hạ có nghe Cổ thúc thúc kể lại câu chuyện Lý Thành Hóa đem bọn Quỷ Tiểu Tử Địch Lương và Giả lão ngũ chặn đường phục kích Đồng Thứ, kết quả bị trọng thương vì Tiểu Thiên Tinh chưởng của Đồng Thứ, do đó đôi bên có lẽ đã kết thành mối thâm cừu.
Vì thế ngày nay cứ như dấu hiệu chữ thập này, tại hạ dự đoán rất có thể là chữ viết đầu của họ Lý và họ Đỗ, kẻ đã gây nên cuộc thảm sát. Hôm nay tại hạ cố tìm đến đây, không ngoài mục đích để tìm hiểu sự thật.
Nói xong, chàng rút cây Kim Kiếm lệnh đưa ra. Đỗ Thanh Phong nghe xong câu chuyện sẽ cau mày, nghiêm nét mặt quắc mắt ngó Lý Thành Hóa sẽ mắng :
– Hay lắm, phải lắm! Hễ có nhân tất nhiên phải có quả, không có lửa làm sao có khói? Lý Thành Hóa, tại sao hai năm trước đây mầy dám tự tiện để gây sự cùng Cổ, Đồng nhị hiệp?
Lý Thành Hóa xanh mặt vội vàng quỳ xuống thưa :
– Đệ tử tự xét thấy tội mình. Sở dĩ có xảy ra việc này là vì đệ tử lỡ nghe lời dèm pha và xúi dục của Giả lão ngũ. Vì hắn có thù cùng Đồng đại hiệp nên khẩn khoản mời đệ tử đến giúp sức.