Kim Giáp Môn

Chương:Kim Điêu Vạn Lý Tầm Thân Phụ-đế Địa Anh Hùng Hý Lão Ma


Đọc truyện Kim Giáp Môn – Chương 9Kim Điêu Vạn Lý Tầm Thân Phụ-đế Địa Anh Hùng Hý Lão Ma

Tử Siêu đem thủ cấp của Liễu Quả thần tăng và Thiên Thủ Thần lập đàn cúng tế phụ mẫu. Mối đại thù đã trả xong, lòng chàng vô cùng thanh thản. Kỳ Lan và Thu Uyên hối thúc chàng đi Lan Châu cầu khẩn Thông Triệt hòa thượng chỉ dẫn cách trị tuyệt chứng.
Tử Siêu bàn giao sự vụ Kim Giáp Môn cho ba vị đàn chủ rồi đưa hai ái thê lên đường. Vạn Xảo Cuồng Sinh và Khuất Nham Tuyền cũng tháp tùng. Trước lúc khởi hành, chàng gọi Dã Nhi đến dặn dò:
– Ngươi ở lại trang học hỏi pho Thanh Long Đao pháp, không được buông lung tính khí. Nếu ngoan ngoãn, lúc trở về ta sẽ cưới cho một người vợ đẹp!
Dã Nhi mừng rỡ thề thốt luôn miệng. Tuy nhiên, Kỳ Lan đã phòng xa nên trao bảo bối cho Kinh Phi Độ. Chiếc còi sắt nhỏ này, khi Dã Nhi nghe tiếng sẽ đau đớn vô cùng! Đây là tuyệt học Thần Châm Cung!
Đường xa đến hơn ngàn dặm, nên hai vị phu nhân phải ngồi xe! Khuất Nham Tuyền làm xà ích, Tử Siêu và Cuồng Sinh cưỡi ngựa!
Để tránh mặt U Linh Giáo và tai mắt của Hồng Điểm Thiên Tôn, năm người đã cải trang rất cẩn thận. Họ đóng giả làm một gia đình quyền quý về thăm quê.
Trời đã vào mùa đông nên tuyết rơi nhiều, phủ trắng đường đi, nhưng cảnh vật vẫn còn vài nét của mùa thu. Họ cố tình đi đường bộ để thưởng thức phong cảnh, Kỳ Lan và Thu Uyên đã mua những chiếc áo choàng lông đắt giá nhất, nhờ vậy năm người không đến nỗi lạnh lắm. Trong xe lại có cả lồng than hồng bằng đồng nên rất ấm cúng.
Tử Siêu tranh thủ học pho đao pháp của thiên hạ đệ nhất đao. Thanh Hắc Vân Đao nặng gấp bốn lần đao thường nên rất vừa tay chàng. Dù vậy, Thiên Ma Côn thân thiết cũng vẫn nằm trong xe.
Dọc đường, họ ghé vào phạn điếm hay tửu quán đều nghe bàn tán về cái chết của Nhất Thống bang chủ. Ai nấy đều cho rằng chính U Linh Giáo chủ đã dùng thủ đoạn, tiêu diệt kình địch của mình. Họ chỉ thắc mắc tại sao Nhất Thống bang chủ và Thiên Thủ Thần lại mất đầu?
Chỉ có phái Thiếu Lâm biết Liễu Quả là kẻ thù của Tử Siêu. Nhưng họ chẳng bao giờ nói ra cả! Chàng lấy đi chiếc thủ cấp cũng là để bảo toàn thanh danh cho Thiếu Lâm. Không ai biết Thiếu Lâm có phản đồ!
Hơn mười ngày trôi qua, bọn Tử Siêu đến Trường An. Sau cuộc đăng trình mệt nhọc, hai nữ nhân đòi nghỉ ngơi vài ngày ở cố đô để thưởng ngoạn thắng cảnh nơi này. Tử Siêu đành chiều ý họ. Chàng và Kỳ Lan đã từng ở đây, nhưng lúc ấy tâm trạng nặng nề, u uất vì mối phụ thù, chẳng lòng dạ nào mà đi dạo.
Năm người vào Trường An đại khách điếm nghỉ trọ cho xứng đáng với vai hoá trang! Dùng cơm trưa xong, họ cùng nhau dạo khắp kinh thành cổ kính này. Tuyết đã rơi nhiều hơn, rắc trắng những mái ngói rêu phong và mặt đường lát đá. Dân Trường An xúng xính trong những chiếc áo lông lấy từ trong rương ra. Đám nam nhân khề khà bên bàn trà rượu ngắm tuyết đầu đông. Những bông tuyết như hồng lên trong ánh tà dương trông rất đẹp.
Thu Uyên than mỏi chân, đòi ghé vào quán nghỉ ngơi. Tử Siêu mỉm cười chỉ vào tửu lâu trước mặt:
– Chúng ta lên đây uống vài chung cho ấm bụng!
Cả bọn vui vẻ đi đến đấy. Bên kia đường, một chàng công tử mặc trường bào màu lam khoác áo lông trắng đi song song với họ. Trên vai gã là một con chim ưng lông vàng. Vạn Xảo Cuồng Sinh khen ngợi:
– Con chim điêu này không quý bằng kim điểu của lão phu, nhưng cũng là linh vật vùng Tái Bắc!
Lần này lão không mang kim nhi đi để tránh dòm ngó. Người mang chim kia cũng băng qua đường tiến về phía tửu lâu. Gã vào sau bọn Tử Siêu và cũng lên tầng cao nhất.
Gã lột mũ lông, thả chim xuống đất rồi gọi tiểu nhị đem rượu thịt. Thần ưng cũng dược hai cân thịt bò sống thái nhỏ.
Mặt gã trắng như ngọc, đôi mày kiếm xếch ngược lên đến tận chân tóc. Đôi mắt dài, lấp loáng hào quang, chiếc mũi hơi cong khiến gã trông rất uy vũ. Trên đôi môi dầy phảng phất nụ cười quyến rũ.
Tử Siêu thầm tán thưởng vẻ anh tuấn, mĩ mạo của hán tử tam tuần này. Nhưng Kỳ Lan lại nghĩ khác, nàng thì thầm:
– Tướng công! Ánh mắt gã này rất tà mị!
Tử Siêu gật đầu. Đã đến bữa cơm chiều nên thực khách lũ lượt kéo lên. Ngoài dân bản địa còn có nhiều khách giang hồ, vai mang đao kiếm. Bàn cuối cùng dành cho một nữ lang kiều diễm nhưng hoa dung sầu héo. Đó chính là Khúc Vân Chi.
Nàng uể oải gọi vài món nhắm và vò rượu năm cân. Nhưng Vân Chi chỉ uống mà không hề ăn. Mắt nàng nhìn về phía cuối trời Tây như nuối tiếc những giọt nắng vàng vọt sắp lịm tắt! Tử Siêu nghe lòng xót xa vô hạn! Chính chàng đã đẩy nàng vào cảnh ngộ này!
Mặt hoa dần dần hồng lên, mắt phượng đờ đẫn vì men rượu. Chàng tình cờ nhận ra gã hán tử áo lam kia nhìn Vân Chi với ánh mắt dâm tà. Có nữ nhân nào say rượu mà giữ được lòng trinh liệt đâu?
Gã đứng lên, bước lại, ngồi xuống trước mặt Vân Chi, nở nụ cười mê hoặc:
– Tại hạ mạo muội xin bồi tiếp tiểu thư vài chén rượu!
Vân Chi cố định thần, nhìn cho rõ mặt đối phương. Nàng lắc đầu:
– Các hạ không phải là người ta mong đợi, đừng quấy rầy nữa!
Hán tử không ngờ rằng nàng thẳng thắn xua đuổi như vậy, gã biến sắc gượng cười:
– Chẳng lẽ tại hạ không thể so sánh với người ấy?
Vân Chi cạn chén cười khanh khách:
– Các hạ tuy anh tuấn hơn chàng nhưng thiếu khí phách trượng phu, sao có thể so sánh được?
Giọng nàng trong trẻo thánh thoát nên mọi người đều nghe. Có kẻ ngứa mệng xen vào:
– Mỹ nhân đã nói như vậy, ngươi còn mặt mũi nào mà ngồi đấy nữa?

Hán tử tái mặt, ngửa cổ cười ghê rợn:
– Kim Điêu công tử ta từ quan ngoại vào, dọc đường đã đả bại hàng chục cao thủ thành danh, đến đây lại bị chê là thiếu khí phách trượng phu, thực đáng nực cười.
Mọi người chấn động, không ngờ gã công tử mảnh mai này lại là Đại Sát Tinh, được giang hồ nhắc nhở mấy tháng nay. Chỉ với đôi bàn tay không, gã đã giết Hà Bắc Tam Hùng, đả thương Sơn Tây Đại Hào, đuổi chạy Diên An Thất Kiếm.
Khúc Vân Chi cũng đã nghe nhắc đến danh hiệu của gã. Nàng mỉm cười lắc đầu:
– Các hạ chỉ là ngôi sao mờ nhạt so với vầng dương rạng rỡ.
Thu Uyên đã nghe Kỳ Lan kể về nàng nên nhéo vào lưng Tử Siêu:
– Tướng công! Khúc cô nương đang nói về chàng đấy!
Tử Siêu cười khổ, thương cho mối tuyệt tình của Vân Chi. Nàng đã lỡ yêu kẻ giết phụ thân mình. Kim Điêu công tử thẹn quá hóa giận, gã gằn giọng nói:
– Kẻ ấy là ai mà nàng tôn sùng hắn như vậy? Bổn công tử sẽ xé xác hắn ra làm mồi cho kim điêu.
Mặt gã đanh lại trông vô cùng tàn độc. Đôi nhãn quang xanh biếc lấp loáng, huyệt mi tâm nổi lên một bớt son hồng. Kỳ Lan lẩm bẩm:
– Sao gã này lại có những đặc điểm giống hệt như Hồng Điểm Thiên Tôn?
Vạn Xảo Cuồng Sinh hạ giọng:
– Ta nghe đồn ba mươi năm trước Thiên Tôn xuất quan sang Mãn Châu, đến núi Trường Bạch tìm báu vật. Có lẽ lão đã lấy vợ và đẻ ra gã này! Nhìn dung mạo thì chẳng khác gì Thiên Tôn lúc thiếu thời.
Cuồng Sinh là sư đệ của Thần Châm nương nương nên không lạ gì mặt mũi tỷ phu. Tử Siêu nghe Kim Điêu công tử đòi xé xác mình, chàng không hề giận, nhưng khi biết gã là hậu nhân của Hồng Điểm Thiên Tôn, chàng lại sanh lòng chán ghét.
Tử Siêu chưa kịp phản ứng thì Vân Chi đã vung tay tát vào mặt của Kim Điêu công tử. Gã chụp lấy cổ tay nàng, cười nhạt:
– Bổn công tử sẽ bắt nàng đi để xem tên tiểu tử kia có dám đến cứu nàng hay không?
Tử Siêu đứng lên trầm giọng quát:
– Buông nàng ra!
Âm thanh như tiếng sấm rền khiến gã không tự chủ được, bất giác lỏng tay. Vân Chi nhận ra người trong mộng, nàng giật phắt tay về, chạy đến bên Tử Siêu, gục vào ngực chàng khóc nức nở. Tử Siêu vỗ về:
– Chi muội hãy ngồi đây với Kỳ Lan, để ta dạy cho gã một bài học!
Kim Điêu công tử thấy chàng chỉ là một thư sinh dung mạo tầm thường nên không khỏi ngạc nhiên. Nhưng gã đoán ngay ra là chàng hóa trang vì trước đấy Vân Chi không hề nhận ra chàng! Gã cất tiếng mỉa mai:
– Xem ra ngươi cũng chỉ là hạng chuột nhắt dấu mày dấu mặt!
Tử Siêu thản nhiên:
– Còn ngươi cũng chỉ là giọt máu rơi của Hồng Điểm Thiên Tôn, có gì mà vênh mặt?
Kim Điêu công tử kinh hãi, không ngờ đối phương nhận ra lai lịch bí ẩn của mình. Hơn trăm hào khách võ lâm trên tửu lầu cũng giật mình khiếp sợ. Kim Điêu công tử gằn giọng hỏi:
– Ngươi là ai mà biết rõ về ta như vậy? Hay ngươi quen biết phụ thân ta?
Chàng đoán rằng gã này vào Trung Nguyên tìm cha. Chàng dịu giọng bảo:
– Nếu các hạ muốn tìm lệnh tôn, tại hạ sẽ giúp cho!
Kim Điêu công tử mừng rõ đáp:
– Tại hạ dò hỏi mấy tháng nay mà không tìm ra thân phụ, mong các hạ chỉ giáo!
Tử Siêu mỉm cười:
– Lệnh tôn thanh vân đắc lộ, hiện nay trở thành Trấn Nam Vương của triều đình. Công tử đến Bắc Kinh, vào thẳng hoàng cung mà bái kiến.
Gã công tử nghi hoặc hỏi lại:

– Các hạ không đùa đấy chứ?
Tử Siêu nghiêm giọng:
– Tại hạ thề có hoàng thiên chứng giám, không nói sai nửa lời!
Gã yên tâm vòng tay nói:
– Tại hạ là Mặc Đoan Vân, xin nghiêng mình cảm tạ các hạ. Mong các hạ tha lỗi đã xúc phạm đến phu nhân!
Nói xong, gã thảy nén bạc lên bàn rồi xuống lầu. Câu chuyện vừa rồi khiến mọi người đều nghe rõ, họ xầm xì, bàn tán.
Tử Siêu trở lại bàn, ngồi cạnh Khúc Vân Chi. Nàng nghe Kim Điêu công tử gọi mình là phu nhân của Tử Siêu, lòng vui sướng thẹn thùng. Nãy giờ Kỳ Lan và Thu Uyên đã hết lời khuyên nàng xí xóa mối hận cũ, cùng họ hầu hạ Tử Siêu. Vạn Xảo Cuồng Sinh hạ giọng khen ngợi:
– Siêu nhi quả là người đa mưu túc trí. Phen này, Thiên Tôn sẽ khốn đốn vì chính con trai của mình!
Vân Chi mời bọn Tử Siêu về Khúc gia trang. Cảnh vật như ngày nào nhưng số gia nhân cũ đã không còn được mấy người. Vân Chi không đủ tiền thuê họ nữa, nàng chỉ giữ lại hai nữ tỳ thân tín và một bà đầu bếp. Lão bộc Lam Khải Trường mừng rỡ chạy ra đón khách. Lão nhìn dáng vóc chàng công tử đi bên cạnh Vân Chi, nhận ra ngay Tử Siêu. Lão cười ha hả:
– Thật không uổng công lão nô và tiểu thư mong đợi, cuối cùng thì công tử cũng đã đến đây!
Vân Chi hờn giận nói:
– Nếu ta không vào thành uống rượu thì chắc họ cũng chẳng thèm ghé vào đây nữa!
Kỳ Lan cười đáp:
– Chi muội sai rồi, chúng ta định sáng mai sẽ đến thăm Khúc gia trang đấy chứ!
Lam lão pha trà rồi bảo Vân Chi:
– Tiểu thư! Lão nô đã từng ghe Hạng lão gia nói với Khúc chủ nhân rằng nếu mình có con trai sẽ xin tiểu thư về làm dâu! Lúc ấy, Khúc chủ nhân đã nhận lời. Xét vì lẽ đó, nếu tiểu thư gởi thân cho Hạng công tử cũng không phải là trái với đạo lý.
Vân Chi cuối đầu bẽn lẽn, Vạn Xảo Cuồng Sinh cười ha hả:
– Nếu vậy, lão phu sẽ đại diện đàng trai đến gặp Khúc phu nhân để xin hỏi cưới Vân Chi cho Tử Siêu.
Lam lão đỡ lời:
– Trong hoàn cảnh tế nhị này, bất tất bày biện lễ nghi. Quý hồ trọn dạ yêu thương nhau là đủ!
Tối đến Kỳ Lan và Thu Uyên đẩy Vân Chi vào phòng trượng phu, khép chặt cửa lại. Cuối canh ba, Tử Siêu ôm chầm lấy nữ nhân, chìm vào giấc ngủ. Bỗng chàng nghe có tiếng vật gì rơi xuống sàn nhà, liền bật dậy. Vân Chi đang nằm sóng xoài trên mặt gạch, mặt tím đen. Chàng kinh hãi thét lên.
Mọi người đổ xô lại xem. Tử Siêu đã kịp đọc mấy dòng tuyệt mạng mà Vân Chi để lại: “Siêu ca! Thiếp đã muốn chết từ lâu, nhưng lại mong được gặp chàng lần cuối. Nay thân này đã gửi cho chàng, mối tương tư đã thỏa. Thiếp sẽ về suối vàng hầu hạ phụ thân.”
Lam lão bộc cầm lấy đọc, oà lên khóc lóc:
– Chi nhi ơi! Ta đã hại con rồi! Phải chi ta đừng câu nệ lời thề năm cũ, tiết lộ sự thực thì con đâu đến nỗi này!
Cuồng Sinh giật mình hỏi:
– Chẳng lẽ Vân Chi không phải là con của Bạch Diện Thần?
Lam lão gạt lệ đáp:
– Khúc lão gia bị chứng vô sinh nên không thể có con. Mười chín năm trước, lão phu bị kẻ thù truy sát, đưa vợ con đến Triết Giang ẩn náu. Nào ngờ vừa đến chân núi Ngũ Nhạc đã bị cừu nhân đuổi kịp. Lão phu thọ trọng thương còn chuyết thê thảm tử. Đúng lúc ấy Khúc Phong Vi đi ngang qua, ông bèn giết hung thủ rồi cứu chữa cho lão phu. Chi nhi năm ấy vừa tròn tuổi, được Khúc phu nhân chăm sóc. Cuối cùng, Khúc lão gia đề nghị lão phu cho Chi nhi làm người thừa kế họ Khúc. Bạch Diện Thần đồng ý cho lão phu ở lại kề cận con thơ, nhưng phải thề độc, không bao giờ được nhận lại con mình. Nếu biết Chi nhi cương liệt như vậy, lão phu dẫu chết cũng nói ra!
Kỳ Lan nãy giờ cố gắng chạy chữa cho Vân Chi. Nàng lần lượt nhét từng viên giải độc hoàn vào miệng nạn nhân. Đến viên thứ mười, mạch của Vân Chi bắt đầu đập lại. Nàng mừng rỡ bảo:
– Tướng công! Thếp đã tìm đúng căn bệnh. Chàng mau dùng nội lực trục độc ra!
Tử Siêu hân hoan trút luồn nội lực thâm hậu vào người Vân Chi. Chất độc theo lỗ chân lông thoát ra ngoài ướt đẫm chiếc áo ngủ của nàng. Hai khắc sau, Vân Chi cựa mình mở mắt. Thấy mọi người, nàng oà khóc:

– Sao không để ta chết đi cho xong?
Lam lão run giọng nói:
– Chi nhi! Con không phải là con ruột thịt của Khúc Phong Vi đâu. Chính ta mới thực sự là cha của con. Dưới mật thất có một ngăn đá nhỏ lưu giữ văn tự, ta sẽ lấy lên cho hài nhi xem.
Lão chạy vụt khỏi phòng, lát sau trở lại, trao cho Vân Chi một tờ hoa tiên đã ố vàng. Nàng đọc xong, ôm lấy Lam Khải Trường nức nở:
– Sao phụ thân không sớm cho hài nhi biết? Bao năm nay, hài nhi xem người như tôi tớ, quả là đáng hổ thẹn biết bao?
Lam lão vuốt tóc nàng an ủi:
– Đó không phải là lỗi của con, đừng áy náy làm gì!
Kỳ Lan bảo:
– Nếu tướng công không phát hiện sớm chắc Chi muội đã chết một cách oan uổng rồi!
Tử Siêu sụp xuống thi lễ:
– Tiểu tế khấu kiến nhạc phụ đại nhân!
Lam lão hoan hỉ:
– Có được rể quý như hiền tế, lão phu rất cao hứng!
Hai nàng kia cũng theo trượng phu bái kiến Lam Khải Trường. Lam lão nghiêm mặt:
– Ngay từ ngày mai, lão phu sẽ cho đổi nơi này thành Hạng gia trang. Hiền tế hãy về đây trong coi cơ nghiệp của mình!
Hai ngày sau, đoàn người tiếp tục lên đường đến Cam Túc nhưng có thêm một nữ nhân. Ba người ngồi trong xe nói cười vui vẻ khiến đường thiên lý thêm bớt lạnh lùng.
Đầu tháng một, bọn Tử Siêu đến Thiên Thủy, họ rụng rời nhận ra ngôi cổ tự trên miếu phủ đầy bụi bặm, không một bóng người! Trên tường có sáu chữ lớn: trảm Thiên Tôn, hữu linh dược. Cuồng Sinh gãi đầu nói:
– Đại sư huynh thần thông quảng đại, đã đoán trước chúng ta đến cầu thuốc.
Kỳ Lan thở dài:
– Té ra linh đan trị chứng Tam Âm Tuyệt Mạch lại nằm trong người Hồng Điểm Thiên Tôn. Vậy là tướng công không sao tránh né lão được rồi.
Tử Siêu mỉm cười:
– Lão âm mưu soán nghịch, gây cảnh sinh linh đồ thán, giết đi cũng phải.
Chàng bỗng sực nhớ đến Tiểu Nga, quay sang hỏi Kỳ Lan:
– Không biết Tiểu Nga có đi theo đại sư bá không nhỉ?
Nàng tủm tỉm cười:
– Té ra tướng công chưa quên được cô bé câm xinh đẹp ấy. Chàng thử ra sau tìm xem.
Tử Siêu ngượng ngùng bước ra ngoài, đến cạnh bờ vực gọi vang:
– Tiểu Nga!
Không thấy có người đáp lại, chàng buồn bã đi vào. Vạn Xảo Cuồng Sinh cười khà khà bảo:
– Đại sư huynh đã hứa gả Tiểu Nga cho Siêu nhi, tất sẽ không quên lời. Sẽ có ngày lão mang nàng đến trao tận tay, lo lắng làm gì.
Sáu người xuống núi, kiêm trình về Lạc Dương cho kịp Tết Nguyên Tiêu. Họ có mặt ở Hồ gia trang sáng ngày cuối năm. Tử Siêu vui say suốt mấy ngày tết, mồng tám mới triển khai kế hoạch truy tìm Hồng Điểm Thiên Tôn.
Kinh Phi Độ cùng năm mươi thủ hạ xuống nghiệp thành dò la tổng đàn U Linh Giáo. Khuất Nham Tuyền và ba mươi người nữa đi Bắc Kinh. Cao thủ Kim Giáp Môn rải khắp nơi, cố tìm cho được Thiên Tôn. Trong thời gian chờ đợi, Tử Siêu khổ công rèn luyện pho Quang Minh Vô Lượng chưởng và Hắc Vân Đao pháp. Đến cuối tháng giêng, Khuất Nham Tuyền cho kim điêu bay về báo rằng Thiên Tôn đang ở Bắc Kinh. Vương phủ gần hoàng cung nên không thể nào dùng võ lực đánh vào. Gã đề nghị Tử Siêu đến ngay để cùng vào trong phủ lục soát phòng riêng Thiên Tôn may ra tìm thấy kỳ trân.
Tử Siêu vui mừng, hạ lệnh cho thuộc hạ tiến về Hà Bắc, làm hậu thuẫn, chàng sẽ đi trước một bước. Hơn mười ngày sau chàng đến Bắc Kinh. Khuất Nham Tuyền đã chờ đợi sẵn nơi cửa Nam Thành. Trông gã cứ như một tay hào phú tỉnh lẻ đến đế đô du ngoạn.
Họ Khuất đặt sẵn phòng ở Đại Đô đệ nhất khách điếm. Tử Siêu tắm gội xong, theo gã đi dạo quanh thành cho quen với đường sá. Chàng mới đến đây lần đầu nên không khỏi bỡ ngữ trước cảnh phồn hoa, sầm uất của Bắc Kinh. Con đường dẫn đến cấm thành rộng ba trượng, nền lót đá xanh bằng phẳng. Hai bên là phủ đệ hoàng thân quốc thích và đại thần.
Trấn Nam Vương phủ nằm ở bên tả cửa đóng im lìm, chỉ có vài thị vệ đứng gác. Từ ngoài không thể quan sát được địa hình bên trong. Tử Siêu quyết định đêm nay sẽ và do thám!
Về đến khách điếm, Khuất Nham Tuyền gọi một mâm rượu thịt. Hai người vừa ăn uống vừa bàn bạc kế hoạch. Tử Siêu hỏi thuộc hạ:
– Phó đàn chủ có nghe nói gì về Kim Điêu công tử hay không?
– Thưa có! Trước tết gã đến cửa ngọ môn xưng mình là nam tử của Trấn Nam Vương, từ Mãn Châu sang. Đúng lúc đó có quan cửu môn đề đốc đi đến. Lão này bèn khéo léo dò hỏi, giam lỏng trong dịch quán rồi mật báo với hoàng thượng. Ngài bèn triệu Trấn Nam Vương đến, lão chối biến tất cả và đòi đối chất với Kim Điêu công tử Mặc Đoan Vân. Lúc gặp nhau ở dịch quán, Mặc Đoan Vân thấy dung mạo khác xa, không nói nên lời! Đề đốc ra lệnh bắt giam thì gã phá vòng vây, giết chết mười mấy người, cuộc truy đuổi làm náo loạn cả kinh thành. Cuối cùng gã thoát đi được, để lại sau lưng hơn bốn mươi xác chết. Trấn Nam Vương vốn bị các đại thần trong triều ghen ghét. Họ liền cùng nhau đàn hặc lão. Hoàng thượng bèn bắt Trấn Nam Vương không được rời kinh đô, giao việc điều tra cho đại lý tự. Vì lẽ, tội tư thông với Mãn Châu bị xử rất nặng.

Tử Siêu cười khoan khoái:
– Sau vụ này, dẫu lão có thoát chết cũng không còn được sủng ái nữa, âm mưu tạo phản cũng khó mà thành được!
Khuất Nham Tuyền gật đầu:
– Triều đình và bách tính thiên hạ đâu biết rằnh họ thoát được tai ương vì nhờ môn chủ.
Chàng uống cạn chén, bảo:
– Lần này, nếu không lấy được linh dược cũng phải làm cho lão ma khốn đốn, từ bỏ mộng soán nghịch. Chúng ta sẽ đột nhập vào đại lý tự cung cấp thêm bằng chứng để triều đình loại trừ hiểm họa.
Đầu canh ba, tuyết rơi đầy, trăng mười hai mờ nhạt sau những đám mây mù, đôi lúc biến mất hoàn toàn! Tử Siêu và Bách Diện Diêm La Khuất Nham Tuyền nương theo bóng đêm, lần đến Trấn Nam Vương phủ.
Hồng Điểm Thiên Tôn không dám đưa thuộc hạ vào kinh đô, chỉ sử dụng cấm quân theo quy định. Bản lãnh bọn này thấp kém nên đâu thể phát hiện hai tay cao thủ có khinh công quán thế. Hơn nữa, ngoài đường quân cấm vệ qua lại liên tục, khiến bọn trong phủ rất yên tâm.
Tầng ba của ngôi đại lâu vẫn còn le lói ánh đèn. Tử Siêu và Khuất Nham Tuyền như hai bóng u linh nhảy lên tán cây cổ thụ cạnh đấy quan sát. Gió xuân lạnh lẽo thổi về khua động cành lá. Che dấu cho khách dạ hành.
Trấn Nam Vương tức Hồng Điểm Thiên Tôn Mặc Kim Lăng đang ngồi uống rượu với Phi Hoàn Tam Phật. Họ Mặc thở dài bảo:
– Không ngờ Mặc Đoan Vân lại đến Bắc Kinh, khiến cho mộng bá vương của lão phu gặp nhiều trở ngại. Nhưng ai là người biết được lại lịch bí ẩn của ta chứ?
Lão lạt ma cao gầy lên tiếng:
– Hôm trước, ở ngoại thành Lạc Dương, Thiên Tôn để lộ thần công Hồng Lô Điểm Tuyết. Có lẽ chính cái gã giao đấu với ngài đã nhận ra tuyệt học?
Thiên Tôn gật đầu:
– Lão phu cũng đoán gã này là Hạng Tử Siêu, nam tử của Kim Giáp Thần. Nhưng pho Lục Thủ Di Đà vẫn còn nguyên vẹn và ở trong tay U Linh Chân Nhân Lục Đảo Y. Hơn nữa, số người biết được lộ số võ công của ta rất ít. Đêm mai, phiền tam vị xuất thủ xuống Hà Nam hỏi Thần Châm Tiên Cơ xem gã họ Hạng có liên quan gì đến Thầm Châm Cung hay không?
Thiên Tôn đứng lên, lui vào phòng ngủ. Ba lão lạt ma cũng xuống lầu nghỉ ngơi. Lợi dụng một trận gió mạnh xào xạc cây cối, Tử Siêu tung mình lên lan can, núp dưới cửa sổ phòng ngủ, nhìn qua khe. Hồng Điểm Thiên Tôn đã thay áo, tần ngần đứng bên bàn, trên tay lão là một bình ngọc nhỏ. Thiên Tôn đổ ra lòng bàn tay bốn hạt trắng đục. Lão mỉm cười tự nói:
– Chỉ sau tháng nữa là đến thời hạn uống bốn viên thiên niên tuyết liên tử này. Lúc ấy, trong thiên hạ, còn ai là đối thủ của ta nữa?
Lão trút lại vào bình, bỏ trong túi áo ngủ rồi đi nằm. Tử Siêu biết lão công lực cao siêu, nhẹ nhàng rời chỗ, cùng Khuất Nham Tuyền trở về khách điếm. Chàng hỏi gã:
– Đại lý tự có gần đây không và việc canh gác thế nào?
Khuất Nham Tuyền cười đáp:
– Nơi ấy chỉ có vài thị vệ gác cửa, ra vào không khó.
Tử Siêu bèn lấy bút mực viết ngay một phong thư, chàng trao cho thuộc hạ:
– Phó đàn chủ đem thư này đặt lên bàn làm việc của người đứng đầu đại lý tự, phải cẩn thận đấy!
Khuất Nham Tuyền nhận thư, băng mình qua cửa sổ. Nửa canh giờ sau, gã trở lại, hân hoan nói:
– Người thụ lý việc điều tra chính là Tứ vương gia. Lão là người cần mẫn nên ngủ ngay trong phòng làm việc. Chắc sáng ra sẽ thấy bức thư!
Đầu giờ tỵ sáng hôm sau, Tử Siêu và họ Khuất lảng vảng gần Trấn Nam Vương phủ chờ xem. Lát sau, hơn ngàn quân cấm vệ đến vây chặt Vương phủ, ập vào lục soát. Hồng Điểm Thiên Tôn biết nếu để họ bắt được Phi Hoàn Tam Phật thì không tránh khỏi rơi đầu. Lão bèn gom góp châu báu, vàng bạc chia thành bốn túi rồi cùng ba lão lạt ma phá vòng vây thoát đi.
Có gần trăm cấm quân bỏ mình dưới chưởng lực và phi hoàn của bốn lão ma! Tử Siêu dặn dò Khuất Nham Tuyền rồi bám theo. Chàng giữ khoảng cách khá xa nhưng không để mất dấu. Thỉnh thoảng chàng lưu lại ám ký để thuộc hạ biết đường mà đuổi theo.
Lúc đầu, Thiên Tôn đi theo hướng Đông Nam, được vài chục dặm, lão đổi lộ trình, băng rừng chuyển qua hướng chính Nam để tránh sự truy đuổi của cấm quân. Đến một trấn lớn giữa đường, lão ghé vào mua ngựa, thay y phục rồi tiếp tục xuôi Nam. Tử Siêu cũng vội mua một con tuấn mã đuổi theo.
Năm ngày sau, bọn Thiên Tôn đến An Dương, vào một gia trang ở Tây thành. Sáng ra, Thiên Tôn và Phi Hoàn Tam Phật xuất trang, đi về hướng Tây. Chiều tối, họ vào một sơn cốc trong rặng Ngũ Hành Sơn thuộc địa phận phủ Sơn Tây.
Tử Siêu kinh hãi nhận ra căn cứ này được xây dựng rất kiên cố và có số nhân thủ không dưới hai ngàn, Chàng tin rằng đây là sào huyệt chính của Thiên Tôn nên yên tâm trở ra, chờ bọn thủ hạ đến.
Sáng hôm sau, lực lượng Kim Giáp Môn đến nơi. Chàng giao việc giám sát khu vực này cho Kinh Phi Độ và anh em ngoại đàn rồi cùng với Khuất Nham Tuyền trở về Lạc Dương. Một đường dây liên lạc rải suốt ba trăm dặm từ Ngũ Hành Sơn đến Hồ gia trang. Tử Siêu tự biết lực lượng của mình quá ít, không thể tấn công được, chàng đành chờ cơ hội tốt.
Ba vị phu nhân mừng rỡ đón chào. Trong bữa ăn tối, chàng kể lại những chuyện ở Bắc Kinh. Vạn Xảo Cuồng Sinh giơ ngón cái khen ngợi:
– Cơ trí Siêu nhi ngày càng thâm trầm, chỉ hai đòn là đã phá tan tâm huyết bao năm của Hồng Điểm Thiên Tôn.
Thu Uyên lo lắng bảo:
– Nhưng thế lực và bản lãnh của lão ma hơn chúng ta rất nhiều, làm sao lấy được tuyết liên đây?
Tử Siêu nghiêm mặt:
– Thiên Tôn vẫn chưa chịu từ bỏ mộng đế vương đâu. Có lẽ lão sẽ dấu kín lai lịch, chinh phục võ lâm để làm công cụ tạo phản. Lúc ấy, các phái vì sự tồn vong của mình tất phải đứng lên chống lại, chúng ta sẽ có cơ hội tiêu diệt lão.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.