Kim Giáp Môn

Chương:Diệt Sông Thần Hiếu Tử Hoan Tâm-phế Trang Ngộ U Linh Lão Quỷ


Đọc truyện Kim Giáp Môn – Chương 3Diệt Sông Thần Hiếu Tử Hoan Tâm-phế Trang Ngộ U Linh Lão Quỷ

Tử Siêu và Kỳ Lan lạ mang mặt nạ như lúc ở Bạng Phụ, còn Cuồng Sinh khôi phục mặt thật. Họ muốn dụ cho Liễu Quả xuất hiện. Ba người đi về phía Nam để đến Trường An, tìm Vạn Bác Tú Sĩ. Quá ngọ, họ còn cách thành Nam Dương mười dặm, thấy ven rừng có ngôi tửu quán liền ghé vào. Khu vực này vắng vẻ, hy vọng bọn Liễu Quả sẽ yên tâm xuất hiện.
Nhân thủ Vô Ảnh Đàn đã phục kín trong khu rừng sau quán chờ đợi. Một lát sau, một kỵ mã chạy ngang qua cửa nhưng không dừng lại. Gã đi thêm hai chục trượng nữa mới rút phi tiễn phóng lên trời. Tiếng rít cao vút, lanh lảnh báo hiệu cho lực lượng phía sau. Năm mươi thớt ngựa phóng đến như bay. Vây chặt tửu quán, lần này nhân thủ ít hơn nhưng đi đầu là năm người mặt áo xanh. Một tên cười ghê rợn:
– Vạn Xảo Cuồng Sinh! Lão thoát được chặng mai phục thứ nhất nhưng đừng hòng sống sót dưới tay bọn lão phu.
Cuồng Sinh vờ vĩnh hỏi:
– Chư vị thuộc bang hội nào và có hiềm khích gì với lão phu?
Tên kia gằn giọng:
– Bang chủ bổn bang chỉ muốn lão mãi mãi câm mệng mà thôi!
Tử Siêu nghĩ thầm: “Vậy là Liễu Quả chưa biết việc bọn chàng lên Thiếu Lâm tự “
Chàng rú lên báo hiệu cho thuộc hạ Thanh Long môn rồi vung đao lướt ra. Chàng quyết chiếm tiên cơ nên vận đủ mười hai thành công lục đánh chiêu thứ mười bảy trong pho Thanh Long đao pháp, Thanh Long Thế Phát. Đao quang lồng lộng, xoáy tít như cuồng phong, đảo lộn trên đầu mấy lão áo xanh.
Năm thanh trường kiếm vung lên chia nhau đỡ đòn và tấn công hai sườn cửa Tử Siêu. Bọn này công lực thâm hậu, phối hợp nhịp nhàng nên thoát chết. Nhưng mắt và vai bị Bạch Long đao rạch nát, máu tuôn xối xả. Họ kinh hoảng đứng vào phương vị, lập thành kiếm trận, vây chặt đối phương. Năm lão liên thủ chặt chẽ, kẻ trước người sau công vào yếu huyệt khiến Tử Siêu không phát huy được đao pháp của mình. Chàng có thể giết một hai đối thủ nhưng không tránh được lưỡi kiếm của bọn còn lại.
Mặt trận của anh em Vô Ảnh Đàn thì khá hơn. Đao pháp và độc châm của họ đã sát hại hơn nửa số võ sĩ hắc y. Cuồng Sinh và Kỳ Lan ngồi yên trong quán theo dõi cục diên. Lão bảo nàng:
– Năm gã này lã Quân Sơn Ngũ Sát. Kiếm trận của bọ chúng rất lợi hại. Lan nhi chuẩn bị hỗ trợ cho Tử Siêu.
Kỳ Lan gật đầu, cao giọng nói:
– Tướng công! Mau bỏ đao dùng chưởng pháp!
Tử Siêu mừng rỡ, chém mạnh vài đao, đẩy dãn vòng vây. Chàng cắm đao vào vỏ rồi xuất chiêu Ma Ảnh Luân Vũ. Song thủ chàng hóa thành muôn ngàn bàn tay ma quái, quay cuồng đảo lộn. Đối phương và người bên ngoài quan chiến, có cảm giác như chàng là một vị phật ngàn tay.
Chưởng kình đánh bạt lưỡi kiếm, giáng vào ngực Quân Sơn Ngũ Sát chẳng sót một tên. Chúng văng ngược ra sau, hộc máu chết tươi, không kịp gào thét. Tử Siêu ngẩn người trước uy lực của chiêu chưởng thần kỳ.
Cuồng Sinh chạy lại lột khăn bịt mặt và vạch ngực áo một tên xem thử. Trên tâm thất gã, dấu chưởng ấn sáu ngón mờ mờ. Lão sửa sang áo xác chết và giáng mạnh vào ngực mỗi tên một quyền để xóa dấu vết. Lúc này Vô Ảnh Đàn cũng đã giết đến tên cuối cùng. Kinh Phi Độ định đem xác chết đi dấu, nhưng Tử Siêu xua tay:
– Không cần đâu! Vào gọi chủ quán ra đây!
Lão run rẩy bước ra, dập đầu lạy lục:
– Xin đại hiệp cứ coi như tiểu nhân không thấy gì hết.
Chàng dịu giọng bảo:
– Dẫu ta không giết lão thì chủ nhân của đám xác chết này cũng không tha lão đâu. Ta cho lão một trăm lượng bạc, mau mau dọn hành lý tìm nơi khác làm ăn.
Lão mừng như sống lại, nhận tờ ngân phiếu rồi cùng ba lão tiểu nhị chạy mất. Kỳ Lan bàn rằng:
– Sau hai lần thất bại, đối phương sẽ đưa đến lực lượng hùng hậu hơn. Có giết bọn đầu sai cũng vô ích, Chi bằng đi đường tắt xuống Trường Sa. Trước sau gì Liễu Quả cũng giương cờ lập phái, lúc ấy chúng ta đối phó cũng không muộn.Tử Siêu đồng ý quay sang bảo Kinh Phi Độ:
– Anh em bám theo bọn ta cực khổ cả tháng nay. Bất tất phải đi nữa, mau trở về Trường An nghỉ ngơi.
Kinh Phi Độ kính cẩn thưa:
– Cung mẩm môn chủ, bọn thuộc hạ đã quen công việc, chỉ thấy vui khi hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa, từ ngày theo môn chủ, ngân lượng đầy túi, đến đâu cũng được ăn chơi tHỏa thích, có gì gọi là khổ?
Quả thực vậy, Kỳ Lan là người rộng rãi, ban phát rất hậu. Ai cũng rủng rỉnh vài trăm lượng trong người, họ không thích đi theo sao được? Ngày Thanh Long môn chưa được phép tái xuất, bọn đao thủ kiêu dũng này ở nhà đuổi gà cho vợ, nhục nhã vô cùng. Nay được sống lại cảm giác kiêu dũng, thỏa chí bình sinh, lòng rất biết ơn môn chủ.
Phó đàn chủ Khuất Nham Tuyền vốn có danh hiệu là Bạch Diện Diêm La. Những mặt nạ của bọn Tử Siêu đang dùng là của gã. Tử Siêu cười bảo:
– Nếu anh em không ngại gian khổ thì cứ tiếp tục đi theo. Nhưng để đánh lạc hướng bọn Liễu Quả, chúng ta phải tăng nhân số lên mới được. Vậy Kinh Đàn chủ và Khuất phó đàn chủ đi với chúng ta, còn anh em âm thầm bám sát.
Năm người hóa trang rồi lại cắt rừng, không đi theo đường quan đạo nữa. Khi đến gần bến sông Hoài mới trở ra. Quả nhiên họ đã vượt chặn mai phục thứ ba. Bên kia sông là huyện thành Tín Dương. Trời gần xụp tối nên đò ngang không qua sông nữa. Bọn Tử Siêu đành vào lữ quán gần đấy qua đêm. Sanh ý tháng này ế ẩm nên tầng trên chỉ có mình toán Tử Siêu ở. Chàng cho bày tiệc rượu để thưởng trăng. Nhìn vầng trăng tròn sáng rực trên không, bùi ngùi nói:
– Rằm tháng sau đã là ngày kỵ tiên phụ và đại mẫu. Không biết chúng ta có về kịp Trường An hay không?
Kỳ Lan thỏ thẻ:
– Trong Khúc gia trang cũng không có linh vị của họ. Nếu chẳng về kịp, phu thê chúng ta ghé vào ngôi chùa nào đó bày đàn cúng tế cũng được.
Tử Siêu yên lòng, nâng chén mời. Thù tạc một hồi, Cuồng Sinh than rằng:
– Nếu Liễu Quả luyện thành Kim Cương thần công và đao pháp của Lạc Trường Lưu, e rằng mốt thù của Siêu nhi sẽ không trả nổi.
Tử Siêu cười mát:
– Lão chỉ ẩn mặt chừng hai năm là đủ. Dẫu thần công chưa luyện xong cũng chẳng có ai tầm thù. Vì vậy, tiểu điệt phải tìm cho được lão.
Kỳ Lan hỏi Cuồng Sinh:
– Kim điểu đâu sao không thấy?
Lão cười khà khà nói:
– Tiểu kim rất ham chơi nhưng chỉ gọi là đến ngay.
Lão rút còi sắt, ra lan can thổi lên. Tiếng còi cao vút đến tận vầng mây bạc. Lát sau, Kim nhi như mũi tên vàng bay lại. Kỳ Lan cau mày:
– Lớp lông vàng óng của nó rất dễ bị lộ. Khuất đàn chủ hãy bôi đen giùm ta.
Cuồng Sinh giữ chặt linh điểu để cho họ Khuất tô màu. Kim điểu thản nhiên thò mỏ mổ những hạt lạc trong đĩa. Khi được buông ra, nó lại bay đi. Cuồng Sinh cười bảo:
– Kim điểu có khả năng truy tung rất tốt. Nó nhớ mùi còn giỏi hơn chó săn bội phần.
Tan tiệc, phu thê Tử Siêu trở lại phòng riêng. Chàng buông mình xuống giường, nằm cạnh nương tử. Kỳ Lan hạnh phúc ôm lấy tấm thân trần lực lưỡng.
Tử Siêu bỗng thở dài bảo:
– Ta cảm giác rằng Lan muội đang che dấu ta một điều gì đó. Nếu không thể thực lòng với nhau thì mối lương duyên sao có thể bền vững được.
Kỳ Lan gối đầu lên vai chàng thỏ thẻ:
– Tướng công thắc mắc điều gì?

– Xét vai vế Lại sư thúc thì sư phụ nàng phải là bậc tiền bối lừng danh. Tại sao nàng lại không biết võ công và lại chịu để biểu thúc đem ra chợ bán như một con vật?
Kỳ Lan ngượng ngùng:
– Thiếp không dám nhắc đến ân sư vì bị người cấm đoán. Còn về võ công thiếp cũng được học rất nhiều nhưng không có nội lực để thi thố. Riêng việc đành lòng bán thân là do muốn đền ơn mai táng phụ mẫu của biểu thúc. Năm mười ba tuổi, thiếp đi lạc trong rừng sâu, được ân sư nuôi dưỡng. Lúc lớn lên, tìm đường trở lại thì song thân đã qua đời. Ở với biểu thúc mấy năm thì ông làm ăn thua lỗ. Thiếp không bán mình thì lấy gì để đền ơn? Thực ra thiếp đã định tự sát nếu gặp người chủ độc ác. May sao tướng công hết dạ yêu thương nên thiếp mới sống đến hôm nay.
Lệ nàng ứa ra, ướt đẫm ngực Tử Siêu. Chàng cảm động vuốt tóc nàng an ủi:
– Ta vì quá yêu thương nàng nên mới trách lầm như vậy. Nương tử đừng buồn!
Kỳ Lan run giọng:
– Thiếp xấu xí như ma lem mà được chàng trân trọng, yêu mến, lòng này rất hổ thẹn. Nếu không cứu được chàng thoát khỏi tử hạn, thiếp nguyện cùng chàng nắm tay xuống suối vàng.
Tử Siêu cười khà khà:
– Không được! tốt nhất là nàng nên ở lại với con chúng ta.
Sáng ra, cả bọn qua sông. Cuối giờ đã đến Tín Dương, họ ghé vào phạn điếm dùng cơm. Kỳ Lan bảo Kinh Phi Độ:
– Đàn chủ cho anh em dò la xem nhà của Lam Khả Trường ở đâu? Nếu gặp thì hỏi Khúc cô nương có ở đó không?
Phi Độ nhận lệnh bước ra sai bảo thuộc hạ. Hai khắc sau một hán tử ngồi vào bàn thì thầm:
– Bẩm môn chủ và phu nhân, nhà họ Lam bị tập kích đêm hôm kia. Nghe nói cả Lam lão lẫn Vân Chi đều bị bắt mang đi. Hung thủ là một toán hắc y bịt mặt.
Kỳ Lan gật đầu cho gã lui rồi bàn với Tử Siêu:
– Tướng công! Nếu quả thật Liễu Quả ác tăng là kẻ chủ mưu vụ huyết án Hạng gia trang, thì tam thần cũng ở chung với lão. Như vậy Khúc Vân Chi có thể vô tình thổ lộ việc chàng chính là Tử Siêu. Từ đó, đối phương sẽ truy ra chúng ta đang tìm Vạn Bác Tú Sĩ nên mới đi về Nam. Chắc chắn lão đã biết chuyện chàng mang tuyệt chứng. Liễu Quả sẽ đem hết lực lượng chặn đường, hoặc chờ ta ở Trường Sa.
Tử Siêu cau mày:
– Với những chiếc mặt nạ tinh xảo này, ta không tin rằng bọn chúng nhận ra được. Chỉ lo lão ác tăng sát hại Tú Sĩ để triệt đường sống của ta thôi. Phải tìm cách báo cho lão ta biết ngay.
Cuồng Sinh gật gù:
– Siêu nhi ngày càng thông tuệ. Ta sẽ bảo kim nhi đưa thư đến báo trước. Bảo lão tạm lánh đến Động Đình Hồ chờ đợi, nơi ấy có một cố hữu, là Động Đình Ngư Phủ Lỗ Tiêu Thảo.
Năm người rời phạn điếm, ra đến ngoại thành mới gọi linh điểu xuống. Cuồng Sinh cột lá thư cuộn nhỏ vào chân nó rồi nói:
– Kim nhi mau bay đến Càn Khôn thư lâu, trao thư này cho lão già ngày trước đã rượt đánh ngươi vì tội ăn trộm cá quý.
Kim điểu líu lo, ra vẻ đã nhớ, bay thảng lên không. Gần cuối tháng ba, đoàn người đến sa thị, chuẩn bị vượt sông Hoàng Hà vào đất Hồ Nam. Vạn Xảo Cuồng Sinh nhìn trời lẩm bẩm:
– Lạ thay! đúng ra Kim nhi đã phải quay về, mang theo thư phúc đáp.
Kỳ Lan đoán rằng:
– Nếu Kim nhi lọt vào tay đối phương thì chúng sẽ gài bẫy ở Động Đình Hồ chờ ta.
Kinh Phi Độ vòng tay nói:
– Để thuộc hạ và Khuất phó đàn đi trước một bước dọ thám tình hình.
Tử Siêu đồng ý:
– Được! Nhị vị cứ đi, nhưng nếu gặp nguy nhớ thoát thân ngay, đừng sính cường mà uổng mạng..
Sang đến bờ nam, hai gã phi mau về phía Động Đình Hồ. Bọn Tử Siêu giữ khoảng cách hơn dặm chờ tin. Một giờ sau, đã nhìn thấy rừng liễu xanh quanh hồ. Hai gã Kinh, Khuất xuống ngựa, lẩn nhanh vào rừng. Họ đi về phía trang viện cạnh bờ Tây.
Kinh Phi Độ ngày còn độc lai, độc vãng, có danh là Vạn Lý Truy Phong, đủ biết khinh công gã cao cường đến mức nào. Cặp hung thần này hành động rất lạnh lùng, chuẩn xác, kiểm tra hết một vòng xem có mai phục hay không. Sau đọ, họ vượt rào, êm ái phục dưới cửa sổ nghe ngóng. Tiếng cười nói trò chuyện vui vẻ, xưng hô Luân huynh, Lỗ đệ, khiến họ Kinh yên lòng, ra hiệu rút lui. Hai gã quay lại bẩm báo:
– Cung bẩm môn chủ, chung quanh không có mai phục, còn trong nhà là hai lão nhân họ Lỗ và họ Luân. Có lẽ là Động Đình Ngư Phủ và Vạn Bác Tú Sĩ.
Cuồng Sinh cau mặt:
– Thế kim điểu có đấy không?
– Bẩm lão gia không!
Tử Siêu hỏi Cuồng Sinh:
– Trong thư, sư thúc viết gì cho Tú Sĩ?
Xương Bồ cười đáp:
– Lão phu chỉ viết rằng có người đang muốn giết lão và hẹn lão đến Động Đình Hồ để thẩm định một bảo vật.
Bọn Tử Siêu an tâm phi ngựa đến Lỗ gia trang. Vô Ảnh Đàn phục ở cả bên ngoài phòng bất trắc. Vạn Bác Tú Sĩ và Động Đình Ngư Phủ nghe tiếng vó ngựa vội ra cổng đón khách. Luân Điềm Thượng là một lão thư sinh mặt trắng như trăng rằm, râu năm chòm oai vệ. Ngược lại, Lỗ Tiên Thảo mặc áo ngự lâm, đầu đội nón rách, da mặt nhăn nheo, trông rất khổ sở. Tú Sĩ cười ha hả:
– Địch nhân là ai mà lão cuồng ngươi hại ta sợ đến khiếp vía, phải mau chân chạy đến đây?
Cuồng Sinh không đáp mà hậm hực hỏi lại:
– Kim điểu của ta đâu?
Tú Sĩ tủm tỉm cười:
– Ta muốn phạt nó cái tội ăn trộm cá năm ngoái nên nhốt vào lồng sắt trong nhà.
Linh điểu nghe tiếng chủ hót lên mừng rỡ, Cuồng Sinh thở phào:
– Thế mà ta tưởng Kim nhi đã ngộ nạn rồi.
Lão giới thiệu phu thê Tử Siêu:
– Đây là điệt nữ Kỳ Lan và điệt tế Tử Siêu.
Đôi uyên ương vòng tay thi lễ. Lỗ Ngư Phủ mời khách vào trong. Cuồng Sinh vột tháo cửa lồng, kim điểu mừng vút bay ra ngoài sân, đậu trên cây hót vang. Mọi người quây quần bên bàn bát tiên, uống chén trà thơm. Lại Xương Bồ nhấp chén khề khà nói:
– Luân Huynh và Lỗ huynh chắc đã nghe nói về việc lão phu tìm được mộ phần của thiên hạ đệ nhất đao ở Bạng Phụ. Nhưng lại bị người khác phỗng tay trên, và xém chút nữa đã mạng vong. Nhị vị thử đoán xem kẻ ấy là ai?

Động Đình Ngư Phủ cười mát:
– Bọn ta đâu phải thầy bói đâu mà đoán được? Lão Cuồng cứ nói đại ra đi.
Xương Bồ thở dài, buông từng tiếng một:
– Liễu Quả thần tăng!
Hai người kia giật bắn mình, Vạn Bác Tú Sĩ xua tay:
– Lão đừng tiếc của mà nói càn, Liễu Quả đã chết cả tháng nay rồi.
Cuồng Sinh bèn kể lại chuyện giả chết của thần tăng, Tú Sĩ thắc mắc:
– Nếu có đúng là Liễu Quả đi nữa thì đâu có liên quan gì đến lão phu mà phải chạy trốn?
Cuồng Sinh cười nhạt:
– Bây giờ lão hãy trả lời câu hỏi sau đó lão phu sẽ giải thích rõ ràng. Điệt tế Tử Siêu bị chứng Tam Âm Tuyệt Mạch. Có vị danh y đã chẩn đoán rằng không thể sống đến tuổi hai mươi. Lão nổi danh là Vạn Bác, vậy có biết cách chữa trị hay không?
Luân Điền Thượng bảo Tử Siêu đưa tay cho lão xem mạch. Tú Sĩ biến săc hỏi:
– Té ra công tử luyện Nghịch Chuyển Ma Công?
Tử Siêu gật đầu. Họ Luân trầm ngâm một lúc rồi cười bảo:
– Lão phu có cách, nhưng phải đền công xứng đáng mới được!
Kỳ Lan mừng rỡ cung kính nói:
– Phu thê tiểu nữ sẽ dâng vạn lượng hoàng kim để đền ơn.
Tú Sĩ lắc đầu:
– Ta đã từng bỏ ra hàng chục vạn lượng để mua sách thì hoàng kim trong mắt ta nào có nghĩa gì?
Lão quay sang bảo Cuồng Sinh:
– Trong thư, lão có nói rằng có bảo vật nhờ ta thẩm định, sao không lấy ra đây?
Tử Siêu móc pho Lục Thủ Di Đà đặt lên bàn. Động Đình Ngư Phủ ồ lên nhưng Vạn Bác Tú Sĩ vẫn thản nhiên, cầm lấy xem xét. Cuồng Sinh nghiêm giọng:
– Luân lão huynh có biết cách mở pho tượng ra không?
Tú Sĩ lắc đầu:
– Cuồng lão không biết làm sao ta biết được? Nếu muốn mở phải có thời gian dài nghiên cứu, đâu thể một sớm một chiều mà thành công.
Tử Siêu bỗng linh cảm Luân Điềm Thượng không phải là một hảo nhân. Ở lão toát ra một vẻ sâu hiểm, thâm trầm khiến chàng e ngại. Lão vừa đặt pho tượng xuống bàn thì chàng thò tay cầm lấy, cười bảo:
– Không mở được cũng chẳng sao, sau này lập bàn thờ đặt lên cúng tế cũng được phúc lộc. Xin cáo biệt nhị vị tiền bối!
Tú Sĩ ngơ ngác:
– Thế công tử không muốn biết phương pháp giải trừ Tam Âm Tuyệt Mạch ư?
Tử Siêu nghiêm giọng:
– Tại hạ đoán ra tiền bối muốn lấy vật gì để đền ơn.
Tú Sĩ gượng cười:
– Nhưng chẳng lẽ công tử coi trọng pho tượng này hơn sinh mạng của mình?
Tử Siêu cười nhạt:
– Tôn chỉ của người học y thuật là cứu nhân độ thế. Nay tiền bối dùng sở học của mình để mưu lợi, xét ra nhân phẩm thấp kém. Tại hạ thà chịu đoản mệnh chứ không muốn bảo vật bị lọt vào tay một người như vậy. Nếu tiền bối dùng pho Quang Minh Vô Lượng thần công mưu lợi cho mình thì võ lâm tanh máu. Tại hạ dẫu sống lâu cũng hổ thẹn với đời.
Vạn Bác Tú Sĩ bị chàng thẳng thắn vạch mặt, lão giận tím gan, ngửa cổ cười dài:
– Mắng hay lắm! Không ngờ một thằng oắt con khờ khạo như ngươi lại nhìn thấu tâm cang lão phu. Nhưng đã trễ lắm rồi, hãy nhìn chung quanh xem sao?
Dứt lời, lão tung mình lướt nhanh ra sân. Động Đình Ngư Phủ cũng vậy. Bọn Tử Siêu vội đến bên song cửa nhìn ra. Chung quanh nhà đã bị hơn trăm võ sĩ hắc y vây chặt, đao tuốt trần sáng loáng. Áo quần chúng ướt nhem, chứng tỏ đã phục kích dưới hồ.Vạn Bác Tú Sĩ rút trường kiếm, còn lão ngư phủ họ Lỗ cầm cần câu thép.
Tử Siêu rút Thiên Ma Côn ráp lại rồi trao Bạch Long đao cho Cuồng Sinh:
– Sư thúc cứ ở trong này bảo vệ cho Kỳ Lan, để tiểu tế và anh em Vô Ảnh Đàn tiêu diệt bọn này.
Chàng xách côn phi thân ra cửa, rú lên cao vút, nhào đến tấn công hai lão tặc. Kinh Phi Độ và Khuất Nham Tuyền đã phát hiện bọn áo đen từ trước, nên âm thầm điều thuộc hạ áp sát. nay được lệnh, họ nhất tề phóng độc châm vào hàng ngũ đối phương. Đòn bất ngờ này loại ngay hơn bốn chục tên, khiến bọn hắc y rối loạn. Khuất Nham Tuyến và Kinh Phi Độ múa tít loan đao, đánh thủng vòng vây chạy vào trấn giữ cửa sảnh.
Bên này, Tử Siêu dũng mãnh như thiên tướng đánh bay mười mấy tên dại dột dám cản đường, xông về phía Tú Sĩ và Ngư Phủ. Lỗ Tiêu Thảo mang cần câu, cố dùng sợi dây câu bằng tơ thiên tằm xiết cổ Tử Siêu. Chàng không hề né tránh, vươn tả thủ nắm lấy sợi dây. Động Đình Ngư Phủ đâu biết chàng tuổi trẻ nhưng thần lực vô song, chỉ giật một cái đã kéo cả thân hình lão về phía mình. Họ Lỗ kinh hãi buông vũ khí, đảo bộ tránh đòn. Tay tả lão khoa lên, phóng ra một nắm ám khí có nghạnh như lưỡi câu. Nhưng Kỳ Lan đã vì trượng phu, bảo thuộc hạ vuốt từ thạch lên thân côn, nên những mũi ám khí kia dính cả vào.
Tử Siêu không hề dừng bước, vung côn ập đến. Vạn Bác Tú Sĩ vội múa kiếm tấn công hậu tâm đối phương, để giải vây cho đồng đảng. Đường kiếm của lão cực kỳ hiểm độc và uy mãnh, Tử Siêu đành phải bỏ mục tiêu. Chàng phẫn nộ quay lại bổ lưới thép xuống đầu Tú Sĩ. Chiêu Võng Nội Nan Đào này là một trong ba chiêu sát thủ. Côn ảnh giăng lưới phong toả tám hướng, bao gọn Tú Sĩ lại. Lão sợ hãi, múa tít trường kiếm, điểm nhanh vào màn côn ảnh. Tiếng tình tang liên tục như tiếng ngân. Nhưng thanh kiếm mỏng manh kia không chịu nổi sức nặng của ma côn, gẫy làm hai đoạn. Tú Sĩ vội buông kiếm, cử chưởng giáng mạnh, chân lùi nhanh.
Động Đình Ngư Phủ thấy đồng bọn lâm nguy, nhẩy đến vỗ vào lưng chàng. Tử Siêu liếc thấy, dồn công lực bảo vệ hậu tâm rồi nghiến răng hạ thủ Tú Sĩ. Tiếng chưởng chạm vồ lưng chàng hòa với tiếng xương Tú Sĩ gãy nát. Tử Siêu không thèm nhìn xác họ Luân, quay ngoắt lại tính Lỗ Tiêu Thảo. Máu miệng chàng ứa ra nhưng đường côn vẫn như sấm sét. Ngư Phủ thất kinh hồn vía, tung mình đào tẩu. Nhưng không còn kịp nữa, Thiên Ma Côn đã điểm thành năm lỗ trên thân lão.
Tử Siêu lau máu miệng, lướt đến hỗ trợ thuộc hạ. Chàng như vị hung thần đi trong tiếng rên la thảm thiết. Những xác người văng lên hoặc ngã quỵ dưới đường côn nặng như núi Thái. Bọn hắc y đã tử thương gần hết, bỗng tiếng dâu cung bật nhanh, Tử Siêu vội vung côn đánh bạt. Chàng liếc nhanh, nhận ra trận địa đã bị vây chặt bởi hàng trăm cung thủ, Tử Siêu quát vang:
– Rút hết vào trong sãnh!
Đã có năm, sáu đao thủ Thanh Long Môn trúng tiễn thương. Họ nghe lệnh chàng vội nhảy vào tòa khách sảnh của Động Đình Ngư Phủ. Tử Siêu trở thành đích ngắm của hàng ngàn mũi tên bọc sắt. Chàng múa tít ma côn, lùi dần vào nhà. Tòa khách sảnh xây bằng gạch đá nên rất kiên cố. Các đao thủ chia nhau núp cạnh khung cửa chờ đợi.
Hai lão nhân mặt bịt vàng có vẻ như là thủ lãnh của toán hắc y đến sau. Một lão cao gầy, tóc bạc. Lão kia thấp đậm, to ngang, đôi giày của lão lớn gấp ba bình thường. Vạn Xảo Cuồng Sinh nhãn quang sắc bén nhận ra ngay lai lịch của họ. Lão bảo Tử Siêu:
– Siêu nhi! Dường như Hỏa Kiếm Thần và Đại Cước Thần đã xuất hiện.

Bên ngoài, lão cao gầy cười ngạo nghễ nói:
– Vạn Xảo Cuồng Sinh, nếu muốn sống thì trao ngay pho Lục Thủ Di Đà và tiểu tử họ Hạng ra đây. Hai trăm cao thủ này đều là những tay thần tiễn, đừng hòng tính chuyện thoát thân.
Tử Siêu nghe lửa thù bốc lên ngùn ngụt, nhưng nghĩ đến an nguy của Kỳ Lan, chàng cố trẫn tĩnh tìm phương cứu vãn. Kỳ Lan thấy chàng run lẩy bẩy mà vẫn không phóng ra, hiểu ra trượng phu vì mình nên nhẫn nại. Nàng đến bên thỏ thẻ:
Tướng công đừng vì thiếp mà bỏ lỡ cơ hội báo thù. Chàng cứ hạ sát hai lão ấy rồi thoát đi. Thiếp không màng đến chuyện sinh tử đâu.
Tử Siêu gượng cười:
– Lần này không giết được thì để lần sau. Nàng hãy trèo lên lưng ta, cùng nhau phá vòng vây. Chỉ cần vào được khu rừng liễu quanh trang là cung tên của bọn chúng sẽ mất tác hại.
Tử Siêu bảo đám thuộc hạ:
– Chúng ta sẽ ra bằng đường phía sau nhà. Ta đi trước mở đường, các ngươi tuyệt đối không được tham chiến. Khi lọt vào rừng, lập tức ẩn kín, chờ khi bọn chúng đuổi theo mới phản công.
Hỏa Kiêm Thần và Đại Cước Thần đã lột khăn để dụ Tử Siêu xuất hiện. Kim Hạo Đăng cười khiêu khích:
– Tử Siêu! Lão phu và Long lão đệ chính là kẻ sát hại phụ thân ngươi. Sao không ra mà báo cừu?
Tử Siêu cắn răng cõng ái thê trên lưng rồi xông ra lối sau. Từ đấy vào rừng chỉ hơn mười trượng. Thiên Ma Côn vun vút gạt phăng những mũi tên của toán hắc y. Đám cao thủ Vô Ảnh Đàn cũng múa tít loan đao bảo vệ châu thân. Thân ảnh Tử Siêu lướt tới như tia chớp, ma côn quét ngang bốn tên cung thủ, mở đường cho thuộc hạ chạy vào rừng.
Hai lão ma phác giác ra thì phe Tử Siêu đã lọt cả vào sau những hàng liễu rậm rạp. Hỏa Kiếm Thần dậm chân tức tối:
– Không ngờ tên oắt con này lại không nôn nóng như cha nó.
Lão phất tay ra hiệu cho bọn hắc y truy sát.
Tử Siêu chạy sâu vào trong, đặt Kỳ Lan ngồi xuống một gốc liễu già, giao cho Cuồng Sinh và năm thủ hạ bảo vệ rồi quay ra.
Toán hắc y thận trọng bao thành hình vòng cung, chậm rãi tiến vào. Vẫn đang còn tiết xuân, cỏ cây mơn mởn, nếu là mùa hạ thì chúng đã châm lửa, xua bọn Tử Siêu ra.
Bốn mươi lăm đao thủ Vô Ảnh Đàn phục sau những bụi cây rậm rạp. Cách bìa rừng tám, chín trượng. Họ đã kịp bẻ cành liễu nguỵ trang nên rất khó bị phác giác.
Song thần khôn ngoan đi sau cùng vì biết trước rằng sẽ gặp phục binh. Giờ đây lợi thế lại thuộc về phe Tử Siêu.. Dù đi chậm nhưng cũng phải có lúc đến nơi. Những thanh đao trong bụi bất thần xả vào thân bọn hắc y. Chỉ đợt đầu đã có hơn ba mươi tên bỏ mạng hoặc thọ thương.
Tử Siêu thân hình vạm vỡ nhưng đã luyện pho khinh công Ma Ảnh Du Phong từ nhỏ nên thân pháp rất nhẹ nhàng, linh diệu. Chàng ẩn nhẫn nằm trên ngọn liễu già chờ đợi.
Song thần vào sâu nhìn thấy bọn Kỳ Lan, mừng rỡ xông đến. Nhưng khi còn cách hai trượng, Tử Siêu mượn sức đàn hồi của cành liễu, bay đến như cánh chim ưng. Chàng đã dồn đủ mười hai thành công lực vào chiêu Tử Hạn Đáo Kỳ, khí thế như dời non, lấp biển.
Hỏa Kiếm Thần cười nhạt, vung thanh kiếm đỏ hồng xô vào màn đao quang. Đại Cước Thần đảo bộ sang tả bốn bước, vung chưởng giáng vào sườn Tử Siêu.
Hỏa Kiếm Thần Kim Hạo Đăng năm nay đã quá thất tuần, công lực thâm hậu, kiếm chiêu lại hiểm độc khôn lường.
Kiếm côn chạm nhau vang rền. Kim Hạo Đăng nghe hổ khẩu tê chồn, kinh sợ trước thần lực dòng họ Hạng. Nếu không có đạo chưởng phong hùng hậu của Đại Cước Thần, chia bớt sức côn kình, thì Kim lão đã không cầm vững kiếm.
Tử Siêu điên cuồng đánh chiêu cuối cùng trong pho Thiên Ma Côn, Trực Đáo Cửu Tuyền.
Chỉ nghe tên cũng biết chiêu thức cực kỳ bá đạo. Côn ảnh dệt thành chiếc lồng théo, vây chặt hai lão tặc. Côn kình vù vù xé không gian, như chiếc chong chóng bay đến.
Hỏa Kiếm Thần vội dồn toàn lực khiến thân kiếm nóng rực như than hồng. Kiếm quang tạo thành trái cầu lửa bao quanh thân mình.
Long lão quỷ cũng tung mình lên không, dùng cước pháp thành danh của mình tấn công hạ bàn đối phương. Đôi bàn chân to lớn của lão đã dồn đầy chân khí, có thể đạp vỡ gạch đá.
Ma côn chọc thủng màn kiếm quang, Đâm vào ngực Kim Hạo Đăng. Nhưng gót chân hữu của Long Tâm Nham cũng xắp chạm lưng chàng.
Tử Siêu không thể buông tha kẻ đại cừu, chàng cắn răn phóng ma côn xuyên qua tâm thất họ Kim rồi nghiêng vai chịu một cước của Long lão tặc.
Hỏa Kíếm Thần đau đớn gào thét, buông kiếm nắm lấy ma côn, ngã ngửa ra sau. Tử Siêu cũng bắn sang một bên, máu miệng rỉ ra. Kỳ Lan kinh hãi rú lên.
Tử Siêu lăn ba vòng đứng dậy vung hữu chưởng đón chiêu của họ Long. Chàng nghe vai đau nhức nhưng biết rằng không gãy xương nên yên tâm tái chiến. Chưởng kình chạm nhau nổ vang rền. Nhờ thần lực kinh nhân nên chỉ một tay cũng cầm đồng với dối phương.
Đại Cước Thần đau lòng trước cái chết của đại ca, phối hợp chưởng pháp và cước pháp, quyết dồn kẻ thù vào tử địa.
Tử Siêu chỉ biết có hai chiêu chưởng pháp, và chỉ còn cử động được một tay nên dần dần lâm vào thế hạ phong. Nhưng nhờ thân pháp linh diệu nến không đến nỗi nào.
Vạn Xảo Cuồng Sinh lướt đến vung Bạch Long Đao chém liền mười mấy thế. Hàn quang lạnh lẽo của bảo đao khiến Đại Cước Thần chột dạ lùi lại. Lão bèn đưa đao cho Tử Siêu rồi trở về đứng cạnh Kỳ Lan.
Tử Siêu phấn khởi thi triển pho Thanh Long đao pháp. Bạch Long Đao như con rồng giương nanh múa vuốt, vờn quanh Long lão quỷ. Đại Cước Thần vẫn kiên cường chống đỡ. Chưởng kình vẫn lên tiếp tung ra. Cước pháp của lão quỷ dị phi thường nên cầm cự được khá lâu.
Tử Siêu rất khâm phục phép sử dụng đôi của chân lão. Nhưng không thể để lão sống lâu hơn. Chàng rú lên thánh thót, bốc cao hơn trượng, xuất chiêu Thanh Long Tạo Vũ. Đao quang bắn ra những tấm hàn tinh như trận mưa rào chụp xuống. Đại Cước Thần không còn đường tiến thoái, vung song chưởng đẩy lên.
Bạch Long Đao xuyên qua màn chưởng phong chặt đứt hai tay và thủ cấp họ Long. Chiếc xác không đầu ngã vật xuống thảm cỏ trong rừng liễu. Kỳ Lan mừng rỡ bước đến bảo:
– Tướng công mau lục xoát trong người họ xem có gì khả nghi không?
Tử Siêu nghe lời, vung đao rạch áo Đại Cước Thần. Một quyến sách mỏng và tấm kim bài rơi ra. Lúc này, đám võ sĩ hắc y chỉ còn lại ba mươi tên. Chúng thấy chủ tướng chết liền phá vòng vây tẩu thoát. Tử Siêu vẫy Kinh Phi Độ lại dặn dò:
– Đàn chủ cứ để chúng thoát thân vài tên rồi báo theo xem căn cứ ở đâu.
Họ Kinh dùng ám hiệu riêng của Thanh Long môn truyền lệnh cho thuộc hạ, Vòng vây khéo léo giãn ra để sáu tên lọt lưới. Số còn lại đều táng mạng.
Trong lúc Kỳ Lan chăm sóc vết thương nơi vai tả, Tử Siêu xem thử những vật vừa lấy được. Hai tấm kim bài đều chạm nổi hình rồng, mặt sau có chữ số. Của Hỏa Kiếm Thần là chữ lục, và của Đại Kiếm Thần là chữ thất. Cuồng Sinh giật mình bảo:
– Hai lão này mà chỉ đứng hàng thứ sáu, thứ bảy, xem ra Liễu Quả đã quy tụ được khá nhiều đại cao thủ.
Tử Siêu gật đầu đồng ý. Chàng lật xem quyển sách, thì ra là thư lục ghi chép pho cước pháp của Long Tâm Nham.
Kỳ Lan bôi lên vai chàng một loại cao thuốc rất kỳ diệu. Tử Siêu nghe cơn đau bớt hẳn đi, chàng bảo Khuất Nham Tuyền:
– Chúng ta phải mau chóng rút khỏi nơi đây ngay. Phó đàn chủ có biết nơi nào kín đáo để dưỡng thương và nghỉ ngơi hay không?
– Thưa có! Cách đây chừng vài dặm, có một trang viện hoang phế, nằm trong rừng tùng. Nơi ấy rất thuận tiện.
Tử Siêu bảo gã cắt đầu Hỏa Kiếm Thần, bỏ cả hai thủ cấp vào túi da đem theo. Đoàn người âm thầm rời trận địa, đi theo sự hướng dẫn của họ Khuất. Khu rừng tùng nằm cạnh bờ sông Trường Giang, gai góc, bụi rậm mọc đầy, che kín cả lối vào tòa trang viện cổ.
Đến nơi, tám đao thủ mau mắn don sạch nền sảnh để làm chỗ nghỉ chân. Khuất Nham Tuyền vào hậu viện, phát hiện một phòng còn đầy đủ giường và cửa ngỏ. Gã huy động anh em tẩy uế căn phòng.
Vô Ảnh Đàn thiện nghệ truy tung, ẩn mình nên trong bọc hành lý lúc nào cũng có sẵn những tấm vải ngụy trang. Tuỳ theo thời tiết, thời gian hay địa hình mà khoác lên người màu ấy. Khuất Nham Tuyền dùng hai mươi tấm vải căng quanh vách rồi trải lên giường, biến căn phòng xấu xí thành ấm cúng.
Lương khô và những túi da đựng rượu cũng đủ trở thành đại yến. Tử Siêu hoan hỉ khi thấy chỉ có hơn hai mươi người bị thương nhẹ, không chết một ai. Đây là kết quả của nhiều năm khổ luyện võ công và phương thức hợp đồng tác chiến. Họ luôn che chở cho nhau nên tránh được thương vong.
Trang viện này nằm cánh bờ sông chỉ chừng hai mươi trượng. Chiếc lu sành lớn sau trang viện vẫn còn nguyên vẹn, họ Khuất bèn sai bốn đao thủ vác xuống sông, rửa sạch và múc đầy mang về. Hoàng hôn buông xuống, trải ánh tà dương lên mái ngói rêu phong, lở lói, trên khu trang viên tàn tạ đầy cỏ gai và bụi rậm. Còn sót lại đâu đó và bông hoa hồng đỏ thắm.
Cảnh điêu tàn gọi lên trong lòng Tử Siêu nỗi buồn man mác, phải chăng vạn vật đều có lúc suy lúc thịnh, không lường trước được? Chàng dạo quanh hoa viên rộng lớn, phát hiện ra một giếng sâu hun hút đã cạn khô. Thành giếng xây hình bát giác, rộng đến hơn nửa trượng, nhìn xuống không thấy mặt nước đâu.
Gió xuân thổi qua rừng tùng vi vu, nhè nhẹ, làm rớt vài nhánh khô còn sót lại từ những tháng mùa đông. Khuất Nham Tuyền chạy ra, mời chàng vào dùng bữa. Tử Siêu hỏi gã:
– Trang viện này trước kia là của ai, và sao ngươi lại biết chốn này?
Họ Khuất cung kính thưa:
– Bẩm môn chủ! Nghe nói nơi này đã bỏ hoang hơn hai mươi năm. Chủ nhân của nó mang họ Chu. Ba năm trước, thuộc hạ vô tình lạc vào đây nên mới biết.
Sau một ngày tử chiến, ai nấy đều mệt mỏi, đi ngủ sớm. Khuất Nham Tuyền phân phối việc canh gác xong cũng vào đánh một giấc. Phiên của gã là canh ba.
Trong căn phòng nhỏ nơi hậu viện, Kỳ Lan đang dùng cao thuốc xoa bóp vết thương trên vai của phu tướng. Cũng may, Tử Siêu nương theo lực đạo của cú đa, lăn đi mấy vòng nên thương tích không trầm trọng. Thuốc cao rất thần diệu nên tay tả chàng đã cử động bình thường trở lại. Không có chăn mền, Tử Siêu đành đem tấm thân nóng bỏng của mình sưởi ấm cho ái thê. Nàng hạnh phục chìm vào giấc mộng.

Tử Siêu ngủ không được. Niềm vui giết được hai đại cừu nhân đã khiến chàng thao thức, nghĩ về tương lại. Kỳ Lan bỗng trở mình sang bên kia, không nép vào lòng chàng nữa. Tử Siêu cố nén tiếng thở dài khi nhớ đến số mệnh ngắn ngủi của mình.
Tình yêu và cuộc sống vợ chồng với Kỳ Lan đã cho chàng thấy cuộc đời này đẹp biết bao. Chàng không sợ chết nhưng lòng quặn đau khi nghĩ đến phút giây từ biệt.
Cuối canh hai, kim điểu bỗng bay vào phòng chàng với vẻ sợ hãi. Vạn Xảo Cuồng Sinh ngủ ở sảnh trước, nhưng không dốt lửa. Vì vậy, ánh nến leo loét đã khiên kim điểu yên tâm hơn. Tử Siêu biết có chuyện lạ, chàng nhẹ nhàng rời khỏi giường, cởi áo lông đắp cho Kỳ Lan, rồi rời phòng, cầm đao đi về phía hoa viên.
Trời không trăng nhưng ngàn sao sáng tỏ, nhờ vậy đôi mắt tinh anh của chàng nhận ra quái sự, Tử Siêu tiến gần đến khu vực giữa hoa viên. Chàng dừng lại, núp sau một bụi hoa, cách giếng cổ chừng tám trượng. Từ dưới giếng, những bóng đen tay cầm đuốc lân tinh trồi lên, xếp thành hàng ngũ. Tổng cộng có đến sáu mươi người.
Khuất Nham Tuyền vì tế nhị nên không cho người canh gác phía sau trang. Gã chỉ rải quân thành hình cánh cung, bao bọc phía trước và hai bên. Do đó, Tử Siêu nếu không nhờ kim điểu mà phát hiện ra thì cũng chẳng ai hay biết sự có mặt của lũ người thần bí đó. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc lân tinh, chàng nhận ra chúng đều trùm kín đầu, chỉ để lộ hai lỗ mắt.
Thân pháp đám người này rất linh diệu, nhẹ nhàng như bóng u linh. Cuối cùng, thủ lĩnh của bọn họ xuất hiện. Đó là một lão già cao gầy, râu tóc bạc trắng, mặt mũi đầy đặn, phương phi nhưng đôi mắt xanh biếc toát ra vẻ tà quái phi thường. Lão cũng mặt áo trắng nhưng trước ngực hiện rõ hình khô lâu bằng chất lân hỏa.
Lão phất tay ra hiệu cho toán thủ hạ tiến về phía hậu điện. Tử Siêu không dám chần chừ rút nhanh về phòng, lay gọi ái thê:
– Lan muội! Có cường địch đến!
Chàng vớ bọc hành lý, bế xộc nàng lên, thổi tắt nến rồi lướt ra phía trước, hạ giọng báo động:
– Sau vườn có sáu mươi kẻ địch, mau chuẩn bị ứng chiến.
Toán cao thủ Thanh Long Môn đã từng vào sinh ra tử nên phản ứng rất nhanh. Họ rút đao chạy về phía sau mai phục.
Lão già quái dị dẫn thủ hạ tiến về phía đại sảnh. Nhưng khi vừa lọt vào khoảng giữa sân ngăn cách với khu hậu viện thì nghe tiếng quát trầm trầm:
– Đứng lại!
Bốn mươi mấy cây đuốc đốt lên sáng rực, vây gọn toán bạch y vào giữa.
Loại đuốc đặc biệt này chỉ dài hơn gang tay, nhỏ bằng ngón cái nhưng sáng rực và cháy rất lâu. Đây cũng là một trong những vũ khí của Thanh Long Môn. Khi cần, họ có thể phóng những ngọn đuốc về phe đối phương. Chất dầu trong đuốc cháy dai không thua gì lân Hỏa, dẫu gió lớn cũng không tắt được.
Lão nhân kinh hãi, không ngờ bọn Tử Siêu đã chuẩn bị chu đáo. Lão cười nhạt bảo:
– Bọn ngươi đến quấy phá chỗ tiềm tu của lão phu, lại còn hung hăng nữa ư?
Tử Siêu lạnh lùng đáp:
– Trang viên này hoang tàn, trước lại không có chiêu bài, làm sao bọn tại hạ biết được? Hơn nữa, sao lúc chiều lão không xuất hiện xua đuổi mà giờ này mới âm thầm kéo thuộc hạ đến? Xem ra lòng dạ cũng chẳng quang minh chút nào cả.
Lão nhân tím mặt, cười vang:
– Tiểu tử ngươi giọng lưỡi khắc bạc,chắc cũng có chút bản lãnh, xứng đáng để lão phu làm vật hiến tế trong ngày khai giáo.
Vạn Xảo Cuồng Sinh cất tiếng hỏi:
– Phải chăng các hạ là U Linh Chân Nhân Lục Đảo Y?
Lão nhân ngạo nghễ nói:
– Không ngờ bổn nhân lại còn được người đời nhớ đến. Ngươi là ai mà nhận được lão phu?
Cuồng Sinh biến sắc:
– Tại hạ là Vạn Xảo Cuồng Sinh Lại Xương Bồ! Nhưng xin hỏi vì sao các hạ lại thoát khỏi vực sâu trăm trượng, cạnh núi Kinh Môn?
U Linh Chân Nhân căm hận đáp:
– Ngày ấy, lão phu bị võ lâm ngũ thần và các phái bạch đạo giáp công đánh rơi xuống vực. Nhưng trời cao có mắt, lão phu vướng vào một đám dây leo trên vách núi nên không chết. Ba ngày sau, công lực hồi phục, lão phu trèo lên và về đây ẩn náu. Sau hai mươi năm tu luyện, thần công đã viên thành nên chuẩn bị xuất đầu lộ diện, rửa mối hận xưa. Nếu các ngươi muốn sống sót, thì hãy quy phục, làm đệ tử U Linh Giáo. Sau này, lão phu làm bá chủ võ lâm tất cũng không quên phần các ngươi.
Tử Siêu rất ghét những kẻ mang dã tâm thống trị người khác, chàng cười khẩy:
– Bản lãnh của lão được bao nhiêu tu vi mà đòi làm bá chủ?
Lục lão y thấy chàng tướng mạo hiên ngang, lại có trong tay mấy chục thủ hạ kiêu dũng nên muốn thu phục. Lão trầm giọng:
– Nếu trong vòng trăm chiêu mà ngươi không rơi vũ khí hay thọ thương thì lão phu bỏ qua việc xâm nhập hôm nay. Ngược lại, ngươi và bọn thủ hạ phải quy phục U Linh giáo.
Tử Siêu tin tưởng vào thần lực của mình, dẫu không thắng cũng chẳng đến nỗi để rơi ma côn nên nhận lời. Chàng vung khí giới tấn công như bão táp, côn kình uy mãnh tuyệt luân. Lục y không ngờ đối phương còn trẻ mà thần lực kinh nhân như vậy, lão vội giở pho tuyệt học U Linh Âm Phong chưởng ra thi thố.
Những đạo chưởng phong mềm mại và lạnh thấu xương quấn lấy đường côn và uy hiếp các đại huyệt trên thân trước Tử Siêu. Song thủ trắng bệch của lão thiên biến vạn hoá như ngàn vạn bàn tay ma quái chập chờn. Thân hình chân nhân tựa bóng u linh dật dờ trong lưới côn.
Tử Siêu gặp cường địch càng phấn khởi tinh thần, dở hết tài nghệ ra quyết đấu. Nhưng khí âm hàn ngày càng thấm dần vào cơ thể chàng. Đến chiêu thứ tám mươi thì tay chàng bắt đầu tê cóng. Tử Siêu kinh hãi tung mình lên không xuất chiêu Võng Nội Nan Đào. Côn ảnh bao trùm thân thể chân nhân. Lục Đảo Y cử song chưởng tống thẳng vào màn côn trên đầu.
Hai đạo cuồng phong xoáy tít như cơn lốc, chặn đứng đường côn, lão bèn phiêu thân sang hữu nửa trượng tránh chiêu và phản kích.
Tử Siêu rơi xuống, chân vừa chạm đất đã xuất chiêu Tử Hạn Đáo Kỳ. Mũi côn hoái thành hàng trăm điểm tròn xuyên qua màn chưởng phong lạnh lẽo, cuốn đến đối phương. U Linh Quá Độ của chân nhân đáng gọi là tuyệt học hãn thế. Chân lão không cử động mà thân hình lùi nhanh sáu bước. Song thủ nhịp nhành đẩy ra những đạo chưởng kình như sóng dữ nối nhau. Hãm dần đà tiến của Tử Siêu. Chàng nghe ma côn lạnh toát như băng, bàn tay tê cóng như không còn nắm vững vũ khí nữa.
Tử Siêu kinh hãi dừng chân. Chàng bấm chốt cơ quan tháo dời ma côn thành ba khúc, dắt vào lưng rồi múa chưởng xông đến.
Chân nhân đâu ngờ rằng cây côn nặng nề này lại có thể tháo ráp được. Vì vậy, lão mới đưa ra điều kiện lúc nãy. Nay chàng đã cất đi, lão chỉ còn cách đả thương chàng. Vạn Xảo Cuồng Sinh cao giọng đếm:
– Cửu thập cửu!
Tử Siêu đáp chiêu Ma Ảnh Trùng Hiện trong pho Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng. Chiêu ma chưởng này lừng danh vũ nội đã trăm năm, chân nhân thấy chưởng ảnh mù mịt quanh mình, không biết đâu là hư, là thực.
Lão cả kinh vận toàn lực xoay tít, song chưởng phủ kín toàn thân, trông như trái cầu được tạo thành bởi vạn bàn tay. Chiêu thức quái dị này quả nhiên cứu vãn được tình hình. Bốn chưởng chạm vào nhau nổ ì ầm. Chân nhân văng ra sau nửa trượng. Vì lão phải phân tán chân lực cho mọi vị trí, trong chưởng của Tử Siêu chỉ có một phương là thực, còn lại đều là hư ảo. Cái thần hiệu của Ma Ảnh Chưởng là chỗ ấy.
U Linh Chân Nhân nhục nhã nên động sát cơ, quyết không tha cho đối thủ, lão vươn vai, toàn thân căng phồng, tỏa luồn bạch khí mờ đục. Tay lão ve vẩy trong không gian, không chút kình lực nhưng nhanh như thiểm điện. Thân lão bốc lên, trôi về phía đối phương.
Tử Siêu thấy lão đỡ được chiêu Ma Ảnh Trùng Hiệu hiểu rằng U Linh Âm Phong Chưởng không phải tầm thường. Chàng dồn đủ mười hai thành công lực đánh chiêu Ma Ảnh Luân Vũ. Xét về hình thức hai chiêu này có vẻ giống nhau. Tử Siêu như vị phật ngàn tay nương theo trái cầu cương khí bay lên.
Tiếng chưởng giao nhau nổ ì ầm, nhanh như tiếng pháo giao thừa. Tử Siêu không chịu nổi công lực thâm hậu của chân nhân, chỉ sau mười tám chưởng đã dội ra xa xuống đất.
Mọi người kinh hãi thét lên, nhưng Lục Đảo Y chưa kịp đắc ý đã nghe tay hữu đau nhói. Lão nhìn lại thì thấy một mũi châm nhỏ như sợi lông bò, đuôi có chạm đầu phượng hoàng. Chất kỳ độc lan nhanh khiến tay lão tê dại. Nhớ đến một người lão khiếp vía rít lên:
– Vô Ảnh Châm!
Vừa chạm đất lão phi thân biến mất vào màn đêm. Tử Siêu lúc này đã ngất lịm, Kỳ Lan lo lắng chạy đến bên chàng và quát bảo:
– Thả cho bọn thuộc hạ lão đi.
Toán bạch y mừng rỡ nhanh chân đào tẩu hết. Kỳ Lan thăm mạch, xem xét thân thể trượng phu. Nàng thở phào nói:
– Tướng công bị chưởng kình lão ma làm chấn động huyết mạch nên ngất xỉu chứ không thọ thương.
Nàng bèn bỏ vào miệng chàng ba viên linh đan, nhờ Cuồng Sinh xoa bóp huyệt đạo. Lát sau, Tử Siêu hồi tỉnh, không thấy U Linh Chân Nhân đâu, chàng ngạc nhiên hỏi:
– Sao lão ta thắng mà lại bỏ đi?
Kỳ Lan mỉm cười:
– Tướng công đánh lão thọ thương, coi như hòa nên lão kéo thuộc hạ đi rồi.
Tử Siêu bán tin bán nghi, nhưng vì không nghe được câu nói cuối cùng của Lục Đảo y, nên đành tin lời Kỳ Lan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.