Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 72: Lão Bà Thưởng Cho Anh Đấy!!


Bạn đang đọc Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL – Chương 72: Lão Bà Thưởng Cho Anh Đấy!!


Vừa mới về đến nhà ở Bắc Kinh, đến giàycũng chưa kịp thay Thượng Dương đã phải đối diện với sự thẩm vấn của mẹ mình.
Ngóng trông bạn gái mà con nói, vậy mà conhay nhỉ, còn kiếm được một người bạn trai cho mẹ?
Cái gì? Con bảo lần trước không hề nói đólà nữ? Hoá ra đã tính toán đến việc đào hố lừa mẹ từ sớm rồi sao?
Người này ở đơn vị nào? Chức vụ gì? Cấp bậcra sao?
Ba mẹ hắn làm nghề gì? À, đều mất rồi? Đứanhỏ này thật đáng thương….

Không đúng, đừng có đánh trống lảng
Vấn đề quan trọng là hai đứa đều là nam,vậy người nào làm nữ a?
Thượng Dương giải thích một chút với mẹmình các cặp đôi đồng tính nam phân chia công thụ, không ai đóng vai nữ cả, chỉphân ra trên dưới thôi.
Mẹ: “Vậy, không phải quy ước thụ cũnggiống như nữ à?
Thượng Dương: “…”
“Xem ra…”Mẹ anh nói một cáchtuyệt vọng: “Con là thụ rồi.”
Thượng Dương cũng thấy rất bất lực, đànhnói: “Đúng vậy, là con đó.

Dương cảnh giam, mẹ thấy con giống như bị biếntính không?”
Mẹ anh cũng không phải thật sự không hiểu,chỉ là nhất thời khó có thể tiếp thu sự thật này: “Trông cậu ta như thếnào, cho mẹ xem xem.”
Sau khi xem ảnh của Kim Húc, Dương cảnh giam về hưu nhàn rỗi cuối cùng cũng đã hiểu: “Mẹ biết ngay cậu ta không phảingười tầm thường mà.

Ít nhất phải đẹp trai như thế này thì mới có thể theo đuổiđược con trai của mẹ chứ.”
Trong lòng Thượng Dương nghĩ thầm, anh tựhỏi vì sao mình lại nhan cẩu như thế? Hoá ra, là do di truyền.
“Lúc trước con nói phải đợi đến khimối quan hệ ổn định rồi mới cho mẹ biết.

Vậy hiện tại hai đứa sống cùng nhau ổnkhông?”Mẹ anh hỏi.
“Vâng…!Rất tốt.” Thượng Dương khôngtránh khỏi có chút ngại ngùng, xấu hổ khi phải kể tỉ mỉ về chuyện yêu đương củamình, chỉ nói: “Bọn con vốn là bạn học cùng trường công an.

Khi đó ở chungphòng kí túc xá, thấu hiểu lẫn nhau.

Người đó rất tốt, có chí tiến thủ, khônggiống như con lười biếng chả muốn làm gì.”
Anh kể ngắn gọn về sự tích công tác từ cấpcơ sở đến cơ quan cấp tỉnh chỉ trong hơn 8 năm của Kim Húc.

Hắn chịu thiệt cáigì, lập được công gì cũng đều kể ra hết một lượt với mẹ mình nghe, trong lờinói ẩn chứa đầy sự tự hào.

Anh lại còn miêu tả trong quá khứ Kim Húc đã phảichịu đựng những gì, khổ sở ra sao, giải quyết thế nào, dựa vào bản thân để cóthể đi được đến ngày hôm nay.
Mẹ anh vừa lắng nghe, vừa quan sát tấm ảnhcủa Kim Húc, rõ ràng là rất vừa lòng đối với vẻ ngoài của hắn.

Chí tiến thủchính là thêm một điểm cộng, tiền đồ cũng không tệ.
Quan trọng nhất là làm sao một người mẹ lạikhông nhìn ra được dáng vẻ u mê của con trai mình cơ chứ?
Buổi tối bà phải về, Thượng Dương giúp mẹanh gọi xe, đưa bà đến bên ngoài tiểu khu.
“Để bé chó bên chỗ mẹ thêm mấy ngàynữa.

Cuối năm có lẽ con phải trực ban, chắc chắn không có thời gian dắt nó đidạo đâu.

Con cũng phải chú ý đến thân thể của mình đấy.”Mẹ anh lải nhảivài câu.
Thượng Dương đáp từng cái một, cũng dặn dòbà ra ngoài phải mặc thêm áo ấm, chú ý đeo khẩu trang.
Mẹ anh nói: “Con đã lớn rồi, việc củamình tự mình quyết định, mẹ chỉ mong con có thể vui vẻ hạnh phúc.”

Bà nói như vậy đồng nghĩa với việc đã ngầmđồng ý chuyện tình cảm của con trai.

Mặc dù có vài điểm không hiểu hay khônghài lòng, nhưng cũng không có ý định sẽ gây trở ngại cho đôi trẻ yêu nhau.
“Nhưng…” Bà ngập ngừng.
Thượng Dương liền hiểu chuyện: “Bacon? Mẹ đừng nói với ba, con không muốn ba quản việc này.”
Bà đáp: “Sớm muộn gì ba con cũng biết.Hai năm nay tính tình ông ấy càng trở nên thất thường, mẹ cũng không chắc khiông ấy biết chuyện thì sẽ thế nào nữa.

Dù sao con cũng phải chuẩn bị tâm lý đi,đừng lạc quan quá…”
Thượng Dương ôm mẹ mình, tiễn bà lên taxi,nhìn xe đã đi khuất mới chậm rãi trở về.
Ở Bạch Nguyên, Kim Húc đang quét dọn lạicăn nhà đã ba ngày không ai ở.
Anh nhận được tin nhắn của Thượng Dương:Khi nào rảnh anh tới Bắc Kinh đi, để mẹ em gặp trực tiếp anh một chút.

Mẹ nghingờ anh phẫu thuật thẩm mỹ đấy.
Kim Húc nhất thời không kiềm chế được, vuimừng nhảy nhót như chim sẻ, quăng cái chổi trong tay đi, cũng ném luôn khuônmặt u ám của mình.
Bắc Kinh.
Lúc này Thượng Dương chỉ còn lại một mình,đang thay quần áo ở nhà.

Trước khi về mẹ anh đã giúp quét dọn một lượt, bây giờchỉ cần thay bộ chăn ga sạch sẽ là có thể nghỉ ngơi rồi.
Kim Húc trả lời tin nhắn anh: Khẩn trươngquá.
Thượng Dương nói: Anh biết mẹ em là ai à?
Kim Húc: Hồi còn đi học anh đã nhìn thấy bàấy trên bản tin.
Thượng Dương: Lúc trước mẹ em từng làm việctrong Cục an ninh quốc nội, hiện tại thì nghỉ hưu rồi, nếu không mẹ em sẽ làlãnh đạo trực tiếp của anh đó.
Kim Húc: Anh sợ.
Kim Húc: Nhớ em quá.
Thượng Dương: Mẹ đã cảnh báo em phải cẩnthận với ba, em cũng có chút sợ thật.
Kim Húc: Lão bà đừng sợ, nếu không được anhliền dẫn em đi trốn nha.
Thượng Dương: Bệnh thần kinh.
Anh không muốn xảy ra xung đột trực diệnvới ba mình.

Mấy năm nay có thể trốn được anh đều trốn, hai người gặp mặt cũngchỉ nói chuyện qua loa, không giống như ba con mà giống quan hệ cấp trên cấpdưới hơn.
Kim Húc: Hiện tại ba em chắc sẽ không đánhem mà đúng không?
Kim Húc: Có gì phải lập tức nói với anh,anh không sợ gì cả.
Thượng Dương: Hiểu rồi.
Anh đã từng bị ba đánh.

Một lần là khi điềnnguyện vọng đại học, khi đó còn mấy tháng nữa mới tròn 18 tuổi, chưa thể làmchủ được.

Từ nhỏ đã tích lũy chồng chất nỗi sợ đối với ba mình, cuối cùng lựachọn chấp nhận sắp xếp của ông ấy, ghi danh vào đại học công an.
Một lần khác là không lâu trước khi tốtnghiệp đại học.

Lúc ấy mọi người đều đăng ký tham gia thi tuyển công an, anhlại do dự không quyết định.
Trước khi rời trường, Thượng Dương đang ởngã rẽ trong cuộc đời.

Lúc đó anh rất bối rối, không chắc chắn liệu bản thân cómuốn trở thành công an hay không.


Anh bị ba phát hiện việc mình kéo dài thờigian không chịu đăng ký.

Hôm trước ngày hết hạn báo danh, ông đến trường gọianh lên văn phòng, trước mặt chủ nhiệm lớp và hai lãnh đạo nhà trường hỏi anhtại sao lại không đăng ký.

Ban đầu anh cũng ấp úng không biết nên nói thế nào,sau đó nhờ sự động viên của người thầy đáng tin cậy, anh đã bình tĩnh hạ quyếttâm, thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Anh vừa cảm thấy mình rất muốn trở thànhcông an, vừa lại không biết rằng cái “rất muốn” đó là do trong lònganh thật sự muốn hay bởi vì bị ba nhồi nhét ý niệm lâu dài mà thành.
Kể từ khi trưởng thành, anh nghĩ đây là lầnđầu tiên mình có thể trao đổi bình đẳng và thẳng thắn với người mà anh gọi là”ba”.
Không ngờ kết quả lại bị ông đánh.

Ở trướcmặt các giảng viên, một Thượng Dương đã 21 tuổi lại bị đánh giống như bốn nămtrước.

Người đánh được các giảng viên ngăn lại, Thượng Dương với vết bàn tay intrên mặt quay đầu bỏ đi.
Gần tối hôm ấy, anh ngồi trên sân thượng kýtúc xá cho tới tận nửa đêm.
Cánh cửa gỉ sắt trên sân thượng bị đẩy ra,lúc đó hắn vẫn trưng bộ mặt đáng ghét đi tới hỏi anh: Cậu làm gì ở đây thế? Mọingười tìm cậu đến phát điên rồi.
Anh trả lời: Ai cần cậu lo? Đồ thổ pháo.
(*) thổ pháo: ý chỉ những người thiếu hiểubiết.
Hiện tại cũng đã tám năm bảy tháng sau rồi.

Thượng Dương: Phải nói là anh ra tay ác hơnba em nhiều.

Kim Húc: Đánh em vậy là còn nhẹ đó.

Anh tìmem cả đêm, chạy cũng cỡ bằng hai mươi vòng sân thể dục.
Thượng Dương: Tìm em làm gì? Khi đó quan hệhai chúng ta đâu có tốt đâu.

Kim Húc: Chiều hôm đó thấy em khóc sướtmướt đi ra khỏi văn phòng khoa.
Thượng Dương: Nhảm nhí, em không có khóc!
Kim Húc: Cũng có thể không khóc, quên mấtrồi, dù sao vẫn thấy em thê thảm bước ra.
Kim Húc: Lên đó làm gì? Muốn nhảy lầu a?
Thượng Dương: Vớ vẩn.
Kim Húc: Anh biết em không dám.

Tiểu thiếugia chịu ủy khuất trong lòng, chỉ là muốn hù dọa người khác thôi, chắc hẳn cũngkhông có gan nhảy đâu.
Thượng Dương gửi sticker “Xem hôm nay em cóđánh chết anh không.”
Lúc ấy anh bị Kim Húc nói trúng suy nghĩ ấutrĩ của bản thân
Sau khi bị ba tát, anh lên sân thượng đểdọa mọi người, cuối cùng chẳng ai sợ cả.

Mà anh anh cũng không dám tự tử, chỉdám nghĩ mà thôi.
Nếu ngày ấy cuối cùng Kim Húc không tìmthấy anh, anh cũng đâu dám nhảy xuống, chỉ có thể chán nản trở về rồi vờ nhưkhông có chuyện gì xảy ra thôi.
Hơn nữa là sau khi nói chuyện với Kim Húc,sự kiên trì theo đuổi lý tưởng tốt đẹp của hắn đã cảm hóa anh, cuối cùng giúpanh kiên quyết chấp nhận.

Ngày hôm sau nghe theo suy nghĩ trong lòng mà đi đăngký.
Thượng Dương: Em xin lỗi, lúc đó em khôngnên mắng anh.


Khi anh tìm được em, em thật sự rất vui.
Kim Húc: Anh biết, khi đó em vẫn còn là mộtđứa trẻ, hiện tại thật ra cũng vẫn như vậy.
Thượng Dương: Em đã trưởng thành hơn rấtnhiều!
Kim Húc: Được, lớn rồi lớn rồi.
Thượng Dương: Em không sợ ba em nữa, ông ấychính là hổ giấy.
Kim Húc: Hổ giấy.
Thượng Dương: Hiện tại ba cũng không đánhlại em.
Kim Húc: Không đánh lại.
Thượng Dương: Dám đe dọa em, em liền tố cáoông ấy ngay.
Kim Húc: Tố cáo ông ấy luôn.
Thương Dương dở khóc dở cười nói: Anh khôngthấy chán ư?
Kim Húc: Em có đáng yêu không?
Kim Húc: Đương nhiên là đáng yêu rồi.
Kim Húc: Muốn hôn hôn em.
Thượng Dương: Hôn hôn.
Ngày hôm sau đi làm, Thượng Dương báo danhxong liền đi mở cuộc họp trước.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, trong viện nghiêncứu không có sự kiện lớn, cuộc họp cũng quanh quẩn mấy lời nói như cũ làm ngườinghe cảm thấy chán ngán.
Lãnh đạo lên tiếng, Thượng Dương lặng lẽnghịch điện thoại, lướt xem lịch sử trò chuyện tối qua với Kim Húc, đọc một látliền cảm thấy mặt nóng bừng.

Cái này là gì đây? Đều là hai người đàn ông trưởngthành mà cứ như học sinh trung học yêu sớm vậy.
Nhưng là chủ nhiệm Thượng vẫn phân thờigian đi làm và tan tầm rất rõ ràng.
Với thân phận là một phó phòng điều tranghiên cứu, lúc làm việc đều rất cẩn trọng.

Nội tâm thì không ngừng phun tàonhững buổi tối dùng đám chỉ số IQ thấp mà trò chuyện trêu đùa với đối phương.
Tan làm trở về nhà, chỉ cần người kia cóthời gian thì cả hai liền bật chế độ như học sinh trung học yêu sớm, tán gẫumấy lời thoại vô nghĩa như: Em yêu anh anh yêu em.

Hôm nay anh có nhớ em không?Em nhớ anh.

Hôm nay thời tiết không tệ, rất nhớ anh.

Hôm nay gió thổi em cũngnhớ anh nhiều.
Buổi sáng đi làm, nhàm chán xem lại lịch sửtrò chuyện trên điện thoại…
Chủ nhiệm Thượng chửi bậy tại chỗ: Đây làcái quỷ gì thế?
Một vòng luẩn quẩn ngày đêm không rõ là tốthay là xấu.
Tới gần tết âm lịch, vụ án của Phàn Tinh cótiến triển mới.
Cách đây không lâu, Tổ Chuyên Án đã dò hỏiđược từ phía luật sư tư vấn ly hôn cho Phàn Tinh.

Đạo đức nghề nghiệp của luậtsư không cho phép tiết lộ thông tin liên quan về thân chủ.

Vì vậy, Tổ Chuyên Ánđã rất nỗ lực mới có thể khiến luật sư này giữa đạo đức nghề nghiệp và đạo đứcxã hội, khó khăn lựa chọn vế sau.
Điều này đã giúp công an có được tất cảthông tin mà Phàn Tinh tham khảo vào thời điểm đó, chỉ ra những điều mà cô hiểubiết được về việc phân chia tài sản nếu Cố Thiên Kỳ bị bỏ tù hoặc bị kết án tửhình vì tội hình sự.
Thời gian cô hỏi ý kiến luật sư về vấn đềnày cách thời điểm Nhạc Hiểu Văn bị giết hại chưa đến một tháng.
Điều này xảy ra sau khi cô bày tỏ bản thânđã ngừng “nhồi nhét” các kỹ thuật giết người cho Cố Thiên Kỳ.
Thượng Dương nghe được tin tức từ ViênĐinh, sau đó chia sẻ chuyện này cho Kim Húc qua điện thoại.
“Em nghĩ như thế nào?”Kim Húchỏi.
“Không có nhận xét gì mới.”Thượng Dương nói: “Chị ấy không muốn tiếp tục phạm tội.

Việc hỏi ý kiếnluật sư chẳng qua là phòng hờ những chuyện chưa xảy ra, việc cũng không hề cómâu thuẫn.

Em vẫn muốn tin tất cả những gì chị ấy nói với em vào ngày gặp cuốicùng kia.”

Trong lời thú nhận của Phàn Tinh với bọn họhôm đó, cô không hề giấu giếm bản thân đã từng hỏi ý kiến luật sư.

Cô nhờ tưvấn hai lần, một lần trước và một lần sau khi xảy ra sự việc.

Thời gian chênhlệch giữa hai lần với vụ án có thể tạo nghi ngờ rằng cô cố ý che giấu, nhưngcũng có thể coi là cô tuyệt tình, không nói rõ được điều gì.
Tổ Chuyên Án cũng không thể lấy điều nàylàm chứng cứ buộc tội cô.
Kim Húc cười nói: “Anh đoán được em sẽnói như thế, anh cũng thử tin tưởng vậy.”
Ý chỉ là hắn vẫn chưa hết nghi ngờ.

Nhưngđiều này không nói nói lên mâu thuẫn, thậm chí có thể nói lên suy nghĩ của cảhai bổ trợ lẫn nhau đối với mỗi một sự việc.
Thượng Dương nói: “Em nghe Viên Đinhtiết lộ, sư tỷ vẫn khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm, không cấu thành tộixúi giục.

Nhưng bên phía công tố cho rằng việc này thuộc về tội truyền đạtphương pháp phạm tội.”
Tội danh này có mức án tương đối nhẹ hơn sovới tội xúi giục.
“Anh thấy truyền thông đã đăng một bàiphỏng vấn bạn trai của Nhạc Hiểu Văn.”Kim Húc ngừng nói về chuyện PhànTinh, chuyển chủ đề: “Chủ đề là người bình thường khi gặp bạo lực mạng sẽtự cứu mình thế nào.

Em xem chưa?”
Thượng Dương nói: “Xem rồi.

Trước đâychúng ta thảo luận, cảm thấy người đàn ông này khá xui xẻo.

Nhưng xem xongphỏng vấn thì thấy bản thân cậu ta cũng cởi mở đó chứ.

Cậu ta cảm thấy đây làmột trải nghiệm sống hiếm có.

Không phải ai cũng có cơ hội gặp phải hàng triệusự công kích vô lý như thế kia.

Sau khi được chứng minh trong sạch, còn có rấtnhiều người gửi tin nhắn xin lỗi, gửi thư cho công ty cũ của cậu ta yêu cầu mờingười kia trở về công tác.

Nói theo cách của cậu ta, cậu ta giống như trung tâmcủa một cơn lốc xoáy, từ tĩnh lặng đến cát đá nổi lên bốn phía, từ chìm tronggiận dữ đến không còn gợn sóng, cuối cùng chỉ muốn cân nhắc xem nên ăn lẩu haythịt nướng vào bữa tối mà thôi.”
Sau một lúc cả hai nói chuyện về việc nàyđều cảm thấy người nam vô tội lạc quan kia, trải qua sự việc trên, hẳn là tươnglai sẽ càng tốt hơn.
“Em chuẩn bị ăn tết đến đâurồi?”Kim Húc hỏi.
“Không chuẩn bị gì cả, giao thừa thìvề nhà ăn một bữa cơm.

Buổi sáng ăn chút sủi cảo đã phải đi rồi, mùng một thìđến em trực ban.”Thượng Dương nói.
“Thật trùng hợp, mùng một anh cũngtrực ban.

Kim Húc tiếp lời: “Anh có nên mua thứ gì biếu ba mẹ em không?…!Ít nhất là gửi một món quà cho mẹ em? Bà biết về sự tồn tại của anhmà.”
Thượng Dương nói: “Chuyển khoản choem, em mua giúp anh.”
Kim Húc phát một bao lì xì hai trăm tệ, anhkhông tốn mấy giây liền nhận lấy.
Kim Húc không biết nên khóc hay nên cười:”Lão bà à, sao em lại không khách khí đến vậy chứ?”
Thượng Dương nói như thể đương nhiên:”Mua đồ cho mẹ em thì em khách khí gì chứ? Em tất nhiên sẽ không hướngkhuỷu tay ra ngoài đâu.”
(*) hướng khuỷu tay ra ngoài: ẩn dụ củaviệc làm điều gì có hại đối với bản thân, người nhà,..
Kim Húc hỏi: “Hai trăm đủ không?”
Thượng Dương đáp: “Chắp vá cũng đủrồi.”
Nói chuyện điện thoại xong, anh lại phátcho Kim Húc bao lì xì hai trăm.
Kim Húc gửi một dấu chấm hỏi: ?
Thượng Dương: Lão bà thưởng cho anh đấy,ngày lễ nên mua mấy món ngon bồi bổ chút.
Một đi một về, tương đương ai cũng khôngtốn tiền.
Trong làn gió mới của cần cù và tiết kiệm,tết đến xuân về.
VỤ ÁN 3: Nhưng kẻ được yêu nhiều hơn luônkhông bao giờ lo nghĩ (END).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.