Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 40: Thượng Dương Thầm Nghĩ Thật Đáng Yêu Nha!!


Bạn đang đọc Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL – Chương 40: Thượng Dương Thầm Nghĩ Thật Đáng Yêu Nha!!


Cùng thời gian đó, bên ngoài cửa tiểu khu nơi Bách Đồ sinh sống.
Kim Húc từ đường quốc lộ quẹo cua vào, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe thương vụ từ trong tiểu khu đi ra, trên ghế phó lái có một cô gái đang nói chuyện điện thoại, Kim Húc đã từng gặp qua rồi, đó là cô Phạm- người đại diện của Bách Đồ.
Hắn nhìn thời gian, biết đây là bọn họ muốn xuất phát để đi đến nơi chụp ảnh tạo hình gì đó…… Tùy tiện đi, dù sao cũng là đi chụp ảnh nga.
Xe của Kim Húc và xe thương vụ kia lướt qua nhau, hắn nhấn chân ga chạy lên phía trước thì quay đầu lại, sau đó liền chạy theo sau xe thương vụ.
Cứ chạy theo một đoạn đường như vậy, Kim Húc chậm rãi nhận ra, không chỉ có một mình xe của hắn là đang đi theo sau chiếc xe thương vụ kia.
Còn có một chiếc xe hơi màu đen cũng đang chạy theo xe thương vụ, cửa sổ xe có dán giấy decal kính một chiều.

Kim Húc nhớ lại, hình như là từ khi đi đến đoạn bên ngoài cổng lớn nơi tiểu khu của Bách Đồ ở, chiếc xe màu đen này đã không xa không gần mà đi theo rồi.
Là phóng viên tin tức giải trí ư? Hay là mấy người được gọi là paparazzi kia?
Kim Húc cũng không mấy chắc chắn về suy đoán của mình, chỉ có thể nhìn ra được là chiếc xe màu đen này không thích hợp, nhưng nếu thật sự là phóng viên giải trí, lỡ như gây ra ầm ĩ thì sẽ rước lấy phiền toái không đáng có cho đương sự đi.

Hơn nữa, thân phận của đương sự đặc thù, Bách Đồ rõ ràng là không muốn mang chuyện bản thân bị đe dọa này ra mà thông báo cho toàn thể bàn dân thiên hạ đều biết a.
40 phút sau, bên ngoài một studio nào đó.
Xe thương vụ dừng lại, Kim Húc chú ý tới chiếc xe hơi màu đen kia cũng chậm rãi dừng lại theo, còn cố ý tìm một góc khuất không gây chú ý nữa.
Kim Húc đem xe ngừng lại ở đường cái đối diện, lẳng lặng nhìn chăm chú vào xe thương vụ và chiếc xe có dáng vẻ khả nghi kia.
Sự kiện đe dọa đã tăng cấp độ, hiển nhiên điều này khiến cho Lương Tỉ cảm thấy rất bất an, anh ta đã tạm thời gác lại hết mọi công việc trong tay của mình để đi cùng với Bách Đồ đến studio chụp ảnh tạo hình, đi theo còn có một người đại diện cùng hai nam trợ lý.
Khi xuống xe, trợ lý một trước một sau, người đại diện vẫn đang gọi điện thoại, Lương Tỉ như chim sợ cành cong mà bảo vệ bên cạnh của Bách Đồ, còn Bách Đồ thì cúi đầu, đeo mắt kính khẩu trang che kín hết khuôn mặt.
Nhân viên làm việc tại studio ra đón rồi dẫn bọn họ vào bên trong.
Kim Húc nhìn chiếc xe hơi màu đen kia, trong lòng thầm suy đoán, ở trong xe đó sẽ là ai đây? Paparazzi? Nghi phạm?
Nếu là nghi phạm của vụ án đe dọa, vậy thì hiện tại nhóm người Bách Đồ đã đi vào trong, gã theo đến đây là vì muốn thực hiện hành vi phạm tội một lần nữa, cho nên bây giờ là đang chuẩn bị hành động sao?
Mấy phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa của vị trí điều khiển chiếc xe đó mở ra, một người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang che kín mít bước xuống.
Kim Húc hết sức chăm chú lưu ý từng nhất cử nhất động của người này.
Là nam giới, nhìn không ra tuổi tác, không quá cao cũng không tính là thấp, không mập cũng không gầy, nhìn không ra có thân thủ hay không, dù có che đến kín mít như vậy cũng không khiến người ta chú ý.
Kim Húc:?
Người đàn ông đó vậy mà lại đang đi thẳng đến xe của hắn.
Phân cục Hải Điện.
Khúc Liệu Nguyên lấy được kết quả giám định của video theo dõi, gọi điện thoại cho Thượng Dương, hỏi anh đang ở đâu.
“Còn đang ở bên trường đại học này.”Giọng Thượng Dương nghe ra có chút mỏi mệt.
“Làm sao vậy?” Khúc Liệu Nguyên chọc anh nói, “Chủ nhiệm Thượng lên lớp giáo dục tư tưởng cho nữ sinh viên đại học, vậy mà lại mệt mỏi như thế sao?”
“……” Thượng Dương vừa nghe bốn chữ nữ sinh đại học này, ngay đến cơn rối loạn căng thẳng sau sang chấn cũng muốn nổi lên luôn rồi, anh nói, “ Kết quả bên cậu thế nào?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Đoạn video giám sát phòng thí nghiệm chiều qua đã bị phủ lên nội dung của video cũ, chứng cứ Diêm Hàng có mặt ở hiện trường là giả.”
Có thể phát hiện ra chứng cứ trọng đại này, anh ta đương nhiên là rất vui nga.
Thượng Dương lại không hưng phấn giống như trong tưởng tượng của anh ta, nói: “Vất vả rồi.

Ba chúng ta gặp mặt trước đi, nhìn xem hôm nay Kim Húc có đột phá gì hay không.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Được, bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
Thượng Dương nhìn tin nhắn WeChat mà Kim Húc mới trả lời anh, nói: “Cậu ta ở studio mà Bách Đồ đang chụp ảnh tạo hình, tôi gửi định vị cho cậu, trực tiếp đi đến bên kia sẽ gặp.”
Studio nào đó.
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên gần như là đồng thời tới cửa, trợ lý của Bách Đồ đi ra ngoài dẫn hai người đến phòng hóa trang, Bách Đồ vẫn còn đang hóa trang đâu.
Vừa tiến vào cửa phòng hóa trang, hai người bọn họ liền nhìn thấy Kim Húc.
Người này đang khoanh tay đứng ở một bên cửa, không biết lôi từ đâu ra một cái kính mát, hắn đứng ở nơi này quan sát mỗi người ra ra vào vào, cứ y như là vệ sĩ được Bách Đồ thuê đến vậy.
Anh vệ sĩ cool ngầu này nhìn hai người bọn họ nói: “Tới rồi à.”
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sao cậu lại suất khí như vậy a!”
Kim Húc: “……”
Bình thường trong phòng này chỉ có Bách Đồ, chuyên viên trang điểm cùng trợ lý phòng hóa trang, hôm nay lại đặc biệt có thêm mấy vị.
Chuyên viên trang điểm đang thu dọn hộp trang điểm của mình, Bách Đồ cũng chỉ đơn giản dùng ánh mắt để chào hỏi hai vị công an mới tới này, nhưng cũng không dùng xưng hô “công an” với bọn họ.
Bách Đồ đã hóa trang xong, vốn dĩ ngoại hình của anh ấy đã cực đẹp, hóa trang phù hợp lại càng là dệt hoa trên gấm, đã soái lại càng soái hơn, mỗi người ở đây đều không thể không thừa nhận rằng đây chính là người có giá trị nhan sắc đỉnh cao nhất mà bọn họ từng gặp,.
Chờ chuyên viên trang điểm thu dọn xong, Bách Đồ nhìn trợ lý ra hiệu, trợ lý hiểu ý cũng đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Bách Đồ và tiểu đội ba người, anh ấy mới nói: “Trời lạnh như vậy mà còn vất vả cho các anh phải chạy đến đây nữa, thật là ngại quá.

Hôm nay ngoại trừ nhân viên công tác của tôi dẫn đến, còn có người bên phía chế tác phim, nhiếp ảnh, mọi người đều là người quen cả, tôi cảm thấy hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không có việc gì đương nhiên là việc tốt a.

Anh cũng đừng để ý đến chúng tôi, ngày thường chúng tôi không có cơ hội xem minh tinh chụp ảnh cá nhân, xem như là hôm nay có thêm kiến thức vậy.”
Anh ta và Bách Đồ nói chuyện với nhau, Thượng Dương cùng Kim Húc chỉ ở bên cạnh nghe.
Kim Húc đã lấy kính mát xuống, cũng không giả làm vệ sĩ cool ngầu kia nữa.
Hắn đưa mắt nhìn qua Thượng Dương, ý tứ là muốn hỏi anh giao tiếp với An Nhiên như thế nào rồi.
Thượng Dương nhìn hắn lắc lắc đầu, ý tứ là lát nữa rồi nói.
Kim Húc ra hiệu anh cúi đầu xuống, chỉ cho anh một bên nắm tay, nơi đó có một vết trầy da, không nghiêm trọng, chỉ rách da một chút.
Thượng Dương: “?”

Kim Húc bày ra biểu tình thật ủy khuất.
Thượng Dương: “……”
Lúc này, cửa của phòng hóa trang mở ra, Lương Tỉ và người đại diện- cô Phạm đi vào, phía sau còn có một người trợ lý đi theo, người trợ lý này đang xách mấy ly cà phê Starbucks.
Vừa thấy ba vị công an đều ở đây, người đại diện bảo trợ lý đặt cà phê ở đó, rồi đi chỗ khác làm việc.
Trợ lý đặt cà phê lên bàn, sau đó xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
“Tôi đã tống cổ người nọ đi rồi.” Trong giọng nói của Lương Tỉ có chút xấu hổ, nhìn Kim Húc nói, “Anh ta thật sự không phải cố ý muốn đánh công an đâu, chỉ là hiểu lầm thôi, người đó cho rằng anh không phải là phóng viên, thì cũng chính là tên đe dọa biến thái kia.”
Kim Húc nói: “Có hiểu lầm thì cũng không thể vừa đến đã ra tay như vậy chứ, gã đó có quyền chấp pháp hay sao? Lương tiên sinh, hợp đồng mà anh ký với gã, bản thân nó vốn đã không hợp pháp rồi, những chứng cứ mà gã thu thập được thông qua thủ đoạn như theo dõi, nghe trộm…vv..

cho dù có muốn dùng chúng để bắt thủ phạm đi chăng nữa, thì mấy chứng cứ đó cũng không có hiệu lực trước pháp luật đâu, ngược lại còn ảnh hưởng đến quá trình phá án bình thường của chúng tôi nga.”
Lương Tỉ bực bội nói: “Tôi biết rồi, là tôi không đúng, được chưa? Đừng nói nữa.”
Khúc Liệu Nguyên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh công an?”
“Không có, đang nói chơi với Lương tổng thôi.” Kim Húc nói.
Thượng Dương mơ hồ đã hiểu, khó trách trên tay của Kim Húc lại có một chút trầy da, là do đánh nhau với người ta nha, mà người này……
Cô Phạm lấy cà phê từ trong túi giấy ra rồi đưa cho mọi người, cũng hoà giải với Kim Húc nói: “Công an Kim, anh đừng chấp nhặt với Lương tổng nữa, anh ta chính là một người mù luật a.

Tổng tài bá đạo nào có hiểu luật pháp đâu, đúng không?”
Lương Tỉ: “……”
Cô Phạm và Bách Đồ trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên là mấy câu mỉa mai Lương Tỉ này là được Bách Đồ gợi ý ra.
Cô cầm ly cà phê nóng đưa cho Bách Đồ, Bách Đồ duỗi tay muốn tiếp nhận, thì bị Lương Tỉ nửa đường lấy qua, sau đó mở nắp ra xem có gì bất thường không.
Cô Phạm nói: “Chính mắt tôi nhìn chằm chằm nhân viên cửa hàng làm đấy.”
Lương Tỉ nói: “Nếu nhân viên cửa hàng là tên biến thái giả trang thì sao?”
Cô Phạm: “……”
Lương Tỉ còn chưa yên tâm, chính mình lại uống một ngụm, cảm thấy không có việc gì thì mới đậy nắp lại đưa cho Bách Đồ.
Bách Đồ bất đắc dĩ nhìn anh ta nói: “Anh cũng không cần làm quá lên như vậy đâu.”
Lương Tỉ lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện với tôi, tôi có nói là tôi đã để ý đến ngài rồi sao?”
Bách Đồ: “……”
Ba chú công an: “……”
Bên ngoài thông báo đã đến lượt Bách Đồ ra chụp hình, thế là đoàn người cùng đi ra.
Bốn người đến từ nhà sản xuất phim, trong đoàn đội chụp ảnh có hơn chục người, may mà trường quay này tương đối lớn, địa điểm chụp hình cũng tương đối trống trải, cũng không có nơi nào để người ta ẩn núp được.

Khúc Liệu Nguyên lấy thân phận là trợ lý đi theo sát Bách Đồ, anh ta cẩn thận quan sát cùng cảnh giác người và hoàn cảnh xung quanh mình.
Thượng Dương cùng Kim Húc thì đứng gần lối vào.
Ánh sáng ở nơi này có chút chói mắt nên Kim Húc lại đeo cái kính mát kia lên, còn từ phòng hóa trang lấy ra thêm một cái khác, thử thăm dò đưa cho Thượng Dương nữa, trên thực tế thì bản thân hắn lại cảm thấy là Thượng Dương sẽ không đeo đâu.
Nhưng Thượng Dương vậy mà lại nhận lấy đeo lên rồi.
Hai người tựa như một đôi vệ sĩ mặt lạnh, đều mặc đồ đen, đứng ở trước bức tường trắng, trong tay từng người đều cầm một ly Starbucks.
Có một trợ lý của nhiếp ảnh gia vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy, liền bị bức phát họa xinh đẹp này làm cho chấn động, anh ta giơ máy ảnh SLR lên muốn chụp cho bọn họ một tấm.

Bất quá, Kim Húc lại lập tức phóng ra bộ dáng hung thần ác sát không cho chụp, làm cho người trợ lý nhiếp ảnh kia ngượng ngùng mà quay đầu đi.
Trong quá trình chụp hình, lại không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đây là ảnh tạo hình nhân vật chính trong phim, không giống như chụp ảnh tạp chí, chỉ cần đơn giản làm theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia là được.

Trong lúc tiến hành chụp, còn thường xuyên bị bên phía chế tác phim kêu ngừng, sau đó lại thảo luận với nhiếp ảnh gia một lần nữa, rồi lại thảo luận với Bách Đồ, yêu cầu phải thể hiện ra tính cách của nhân vật chính nhiều hơn nữa.
“Vừa rồi cậu ra tay với ai thế?” Thượng Dương nhỏ giọng hỏi Kim Húc, “Là thám tử tư của Lương tiên sinh mời tới sao?”
Kim Húc có chút kinh ngạc, nói: “Cậu đoán được à?”
Thượng Dương nói: “Cũng không khó đoán mà.

Cậu và tên thám tử tư kia đều cho rằng đối phương khả nghi, gã lại ra tay trước, cậu liền đánh một trận với gã, đúng không?”
Kim Húc nói: “Ngược lại cũng không phải là đánh một trận, chỉ là gã nói năng lỗ mãng trước, tôi bắt lấy gã ngay tại chỗ nga, vết thương trên tay là do bị đồ trang sức trên người của gã làm cho xước thôi.”
Thượng Dương tưởng tượng ra hình ảnh kia, đại khái là tên thám tử tư kia tự cho là bản thân đã thật sự bắt được nghi phạm rồi, cho nên mới đi ra khiêu khích, ai ngờ lại bị Kim Húc dùng một chiêu ấn ngã trên mặt đất.
Anh nói: “Mấy tên thám tử tư này đúng là cần phải dạy dỗ một chút, có rất nhiều tên trong số đó đều vô cùng hung hăng phách lối a.’’
Kim Húc không thể tưởng tượng nói: “Thành phố lớn của các cậu sao lại cho phép loại nghề nghiệp này tồn tại chứ? Tôi hoàn toàn không nghĩ ra bản thân mình lại có thể gặp được một người tự xưng là thám tử tư ở thế giới hiện thực như thế này nha.

Thiếu chút nữa tôi còn cho rằng đầu óc của gã này có vấn đề rồi a.”
Theo dõi đương sự không phải là phóng viên cũng không phải là nghi phạm, mà là một tên thám tử tư, điều này hoàn toàn là điểm mù trong mớ kiến thức phong phú của công an Kim nga.
Khi hắn nói ra lời này còn thật sự cảm thấy một chút ủy khuất đâu.
Thượng Dương thầm nghĩ, thật đáng yêu nha.
“Chủ yếu vẫn là……nghề thám tử tư đang rất có thị trường ở trong thành phố lớn.” Thượng Dương nói, “Lương tiên sinh thật là có bệnh vái tứ phương mà.

Thật ra những thám tử này cũng có thể điều tra nha, đôi khi còn điều tra ra được mấy chuyện làm bậy có thể cấu thành tội phạm hình sự nữa.”
Kim Húc nói: “Còn cậu thì sao? Làm sao vậy? Khi đến đây đã không vui rồi, lúc nói chuyện với An Nhiên đã xảy ra việc gì không ổn sao?”
Thượng Dương uống một hớp cà phê, nói: “May mà cậu nhắc tôi mở ghi âm trước.”
Anh đem chuyện An Nhiên đột nhiên đổ tội quấy rối tình dục lên đầu anh, bất quá vì anh đã ghi âm lại cuộc trò chuyện, cho nên tình cảnh lúc đó vô cùng xấu hổ a.
An Nhiên bị đả kích, không ngờ bản thân cô ta đổ tội không thành còn bị bắt được nhược điểm nữa.
Ngược lại là Diêm Hàng đã đứng ra thay mặt bạn gái nói lời xin lỗi với Thượng Dương, còn nói là do cô ấy khẩn trương khi giao tiếp một mình với công an, lại mới vừa tỉnh ngủ, cho nên lúc bị công an hỏi đến vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm, thì nhất thời hiểu sai ý nên đã hiểu lầm cái gì đó rồi.
“Sao cậu không kiên trì báo công an?” Kim Húc nói, “Phải làm cho bọn họ sợ một chút mới đúng.”

Thượng Dương nói: “Diêm Hàng quá mức thành khẩn, còn An Nhiên thì sợ đến mức khóc luôn rồi.”
Kim Húc: “…… Lãnh đạo, cậu dễ mềm lòng quá đi.”
Thượng Dương lại nói: “Không phải là mềm lòng.

Mà là Diêm Hàng thành khẩn đến mức không thích hợp, còn dáng vẻ bị dọa sợ của An Nhiên cũng không phải là giả vờ nga.

Tôi bắt đầu tiếp thu suy luận trước đó của cậu, An Nhiên đại khái là thật sự bị Diêm Hàng tẩy não rồi, quan hệ giữa hai người bọn họ có thể là một loại hình thức PUA khác.”
Kim Húc nói: “Nói như thế nào?”
“Khi tôi và An Nhiên đơn độc nói chuyện phiếm, lúc tôi nhắc đến cha mẹ của cô ta thì cảm xúc của cô ta mất khống chế, lơ đãng nói ra một câu, chính là, Diêm Hàng quá đáng thương, cho nên cô ta không thể rời khỏi Diêm Hàng được.” Thượng Dương lại nói, “Nhưng khi tôi muốn hỏi tới, thì cô ta giống như là đột nhiên phản ứng lại bản thân mình đã nói sai lời rồi.

Vừa lúc đó, Diêm Hàng lại gọi điện thoại cho tôi, thế là cô ta trốn vào phòng vệ sinh khoảng chừng hơn mười phút.

Khi Diêm Hàng vừa mới trở về, thì cô ta lại lao ra rồi chỉ vào tôi, tố cáo tôi đã quấy rối cô ta.”
Kim Húc nghĩ nghĩ, nói: “Cô ta đổ tội cho cậu, có thể là vì muốn bù lại câu nói sai của mình, muốn ra đòn phủ đầu rồi hất nước bẩn để làm rối trận tuyến của cậu, khiến cho cậu tạm thời quên đi câu nói hớ ra kia của cô ta? Cậu cảm thấy là do Diêm Hàng sai khiến cô ta sao? Cô ta ở trong phòng vệ sinh thời gian lâu như vậy, cũng đủ để Diêm Hàng từ xa dạy cho cô ta phải làm như thế nào rồi.

Nhưng đây không phải là một cách thông minh a.

Đặt giả thiết Diêm Hàng thật sự là thủ phạm chính trong vụ án đe dọa này, cậu ta sẽ dạy cho bạn gái của mình cách ngu xuẩn như vậy để tự nổ hay sao?”
Thượng Dương gật đầu đồng ý, nói: “Cho nên tôi cảm thấy là do An Nhiên tự nghĩ ra hơn.

Cô ta không phải là một cô gái có lòng dạ sâu xa gì, hành vi cử chỉ thường ngày chính là một cô gái ngây thơ mới tròn hai mươi mà thôi.

Có vẻ như cô ta không phải lo sợ tôi sẽ phát hiện ra cô ta có vấn đề gì, mà giống như càng lo sợ Diêm Hàng sẽ phát hiện ra cô ta đã nói sai điều gì hơn.

Bất quá, Diêm Hàng đã tẩy não cô ta như thế nào? Tôi nhìn cô ta cũng không giống như đã từng gặp phải bạo lực nga.”
Kim Húc nói: “Muốn PUA tẩy não để khống chế một cô gái, căn bản không cần phải sử dụng bạo lực đâu.

Còn có phát hiện gì khác không?”
“Cũng coi như là có……” Thượng Dương có chút mơ hồ, trong nháy mắt như đã phát hiện ra cái gì đó, nhưng lại không nắm bắt được.

Anh uống một ngụm nhỏ cà phê, khi nhìn thấy logo nữ thần tiên cá in trên ly thì đột nhiên ngẩn ra.
Kim Húc tự cho là hai mắt đã giấu ở sau kính mát, nên càng không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào Thượng Dương, lập tức phát hiện ra vẻ mặt của anh thay đổi, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi nhớ ra rồi.” Thượng Dương nói, “Tôi nhìn thấy một cái túi giấy ở trong nhà của cậu ta, phía trên có in logo rất quen mắt, tôi đã nhớ ra mình từng gặp qua ở đâu rồi.”
Logo trên túi giấy là một chữ Hán phồn thể, đó là một nhà hàng Nhật cao cấp, có giá bình quân là hơn một ngàn nhân dân tệ một người nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.