Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 15: Xác Minh Nghi Ngờ Của Anh!!


Bạn đang đọc Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL – Chương 15: Xác Minh Nghi Ngờ Của Anh!!


Đồn công an Tùng Sơn.
Nhóm công an nhân dân dù bận rộn vẫn đâu ra đấy, giống như mọi ngày trong quá khứ.
Phó đồn trưởng Trương đã đi ra ngoài làm việc.
Hôm trước, khi Thượng Dương cùng Viên Đinh đến, cậu công an nhân dân đã tiếp đón bọn họ vẫn còn ở đây, Thượng Dương còn nhớ vị công an trẻ này họ Lý.
Công an nhân dân Tiểu Lý cũng nhận ra Thượng Dương, vội đứng lên chào đón, còn tưởng rằng anh lại đến tìm Kim Húc, nên thật nhiệt tình dẫn anh vào văn phòng của cục trưởng ở lầu một ngồi chờ.
“Ngày đó tôi không biết anh có quan hệ tốt với cục trưởng của chúng tôi như vậy, còn tưởng rằng chỉ là bạn học bình thường thôi, hiện tại mọi người đều đã biết quan hệ của các anh không phải như vậy rồi! Khi đến sở Tùng Sơn này, thì anh cứ xem như mình đã về đến nhà đi, đừng khách sáo với chúng tôi, cục trưởng của chúng tôi có giấu trà ngon lắm, bản thân anh ấy cũng không nỡ uống, để tôi lấy pha cho anh nha.”
Thượng Dương lúc trước còn chửi thầm Kim Húc vì công tác tại cấp cơ sở lâu ngày nên cũng trở nên lảm nhảm lắm miệng, lần này thì thật sự đã được mở mang kiến thức, hoàn toàn không thể mở miệng nói câu nào a.

căn bản không đỡ được lòng nhiệt tình này, đành luôn miệng nói: “Không cần, không cần……”
Tiểu Lý tiếp tục phát huy lòng nhiệt tình: “Để tôi lấy hai tờ báo tạp chí mới phát hành cho anh xem nha, ngày thường cục trưởng Kim ít khi đi làm việc đúng giờ lắm, chúng tôi có báo mới cũng không đặt vào trong văn phòng của anh ấy.

Chủ nhiệm Thượng, bình thường anh thích xem cái gì? Trong sở của chúng tôi có 《 Báo công an nhân dân 》《 Thế giới công an hiện đại》《 Công an trích văn 》……”
Trong nội tâm của Thượng Dương rít gào: Cấp cơ sở các cậu thật sự cho là cả ngày chúng tôi chỉ đọc báo uống trà, không có việc gì làm cả sao?!
Anh không thể không nâng tông âm lượng lên: “Thật sự không cần! Kim Húc biết tôi đến sở của các cậu, tôi không phải đến để uống trà đọc báo, tôi đang hỗ trợ điều tra vụ án vứt xác ngày 26.10.”
Tiểu Lý dừng bước, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, một giây sau nghiêm túc hẳn lên: “Vậy chúng tôi có thể giúp gì được cho anh, anh cứ việc nói đi.”
Thượng Dương chỉ cảm thấy bên lỗ tai vẫn còn vang ong ong, nói: “Có thể giúp tôi tìm đồng nghiệp tương đối hiểu biết về Lưu Vệ Đông đến đây không? Nếu người đó bận thì tôi có thể chờ một lát.”
“Lưu Vệ Đông à? Vậy thì không cần tìm đồng nghiệp khác đâu,” Tiểu Lý nói, “Gã là tên vô lại tương đối nổi tiếng trong khu vực quản lý của sở chúng tôi, chúng tôi đều biết gã.

Sau khi mẹ gã vì mất liên lạc mà đến đây báo án, lúc đó cũng chính tôi là người thụ lý, điều tra được gã đến bến xe đường dài cũng là tôi.


Anh muốn biết cái gì thì cứ việc hỏi tôi là được.”
Hai ngày nay, Thượng Dương đi theo Kim Húc cùng nhau đào sâu vào vụ án này, đối với người bị tình nghi Lưu Vệ Đông cũng đã có một số hiểu biết nhất định.
Ví dụ như Lưu Vệ Đông kia có ngoại hình không tồi, dựa vào nhan sắc để dụ dỗ phụ nữ có chứng nhan khống, còn là con ma bài bạc thối nát, dây dưa với vợ trước không thôi.

Ngoài việc lừa tiền của tình nhân, gã còn bị hiềm nghi có dính líu với tổ chức đào mộ trộm nữ thi nữa.
Cho dù không có nhiều người nắm rõ tình hình thực tế lắm, nhưng dù sao, Lưu Vệ Đông là một tên vô lại tương đối có tiếng ở địa phương, điều này cũng là danh xứng kỳ thực.
“Trước kia Lưu Vệ Đông làm nhân viên kiểm tra chất lượng ở công ty gas, ở Bạch Nguyên của chúng tôi, công việc này xem như không tệ, đãi ngộ phúc lợi đều rất tốt, đại khái được xem như có công ăn việc làm ổn định, nói ra cũng có mặt mũi.” Công an nhân dân Tiểu Lý quen thuộc nói, “Bất quá, bằng cấp của gã kỳ thật lại kém bình thường một chút, với bằng cấp đại học hình thức 3+2(*) như vậy, có thể vào công ty gas làm việc là toàn nhờ vào cha vợ của gã là nhân viên lâu năm trong công ty nên được đơn vị chiếu cố, vì vậy gã mới có thể thuận lợi ký được hợp đồng lao động.”
(*)”Bằng tốt nghiệp đại học 3 + 2″ đề cập đến hệ thống phân đoạn ba-hai cho các trường dạy nghề trung học.

Hệ thống phân đoạn ba-hai cho giáo dục nghề nghiệp trung cấp và cao đẳng là một hình thức giáo dục nghề nghiệp đại học.
Sau đó, lại bởi vì trộm trang sức vàng của mẹ vợ mà bị công ty đuổi việc.
Thượng Dương nói: “Tôi nghe đồn trưởng của các cậu nói, cha của Lưu Vệ Đông là bị bệnh đã qua đời vào mùa xuân năm ngoái.”
Tiểu Lý đầy mặt giận dữ nói: “Nói với bên ngoài là bị bệnh, nhưng thật ra là bị Lưu Vệ Đông sống sờ sờ làm cho tức chết mới đúng, gã mang hết toàn bộ tiền tích góp mua quan tài của cha mình đi đánh bạc hết, nuôi thứ con cái này thì thà nuôi chó còn sướng hơn.”
“Vậy,” Thượng Dương đúng lúc hỏi, “Chuyện này cục trưởng Kim của các cậu cũng biết à, cậu ta rất quen thuộc với Lưu Vệ Đông sao?”
Tiểu Lý hơi hơi kinh ngạc với vấn đề này, đáp: “Ngược lại cũng không thể nói là có quen hay không.

Mấy năm trước khi Lưu Vệ Đông trộm đồ, cũng chính là bị cục trưởng của chúng tôi bắt về.

À đúng rồi, vợ trước của gã còn là bác sĩ phụ trách của cục trưởng Kim, anh và cục trưởng Kim thân nhau như vậy, nhất định là biết chuyện anh ấy từng bị bệnh mà đúng không, anh ấy phải điều trị trong một khoảng thời gian khá dài mới có thể ổn định được.


Cũng chính vì vậy mà Lưu Vệ Đông vẫn luôn nghi ngờ vợ của gã và cục trưởng Kim có cái gì đó.”
“Cho nên…… tóm lại là hai người đó có cái gì hay không?” Thượng Dương cũng không phải biết rõ lắm về bệnh tình của Kim Húc, anh muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy hiện tại không phải là lúc thích hợp để hỏi chuyện này, làm rõ chuyện của Lưu Vệ Đông rồi nói sau vậy.
Tiểu Lý lời lẽ chính đáng nói: “Đương nhiên là không có! Cục trưởng của chúng tôi là một con người rất đứng đắn.”
Thượng Dương nói: “Bọn họ đã ly hôn, dù Kim Húc có yêu bác sĩ Trần thì cũng không có gì là không đứng đắn cả.”
Tiểu Lý nói: “Trước khi hai người bọn họ ly hôn, gã đã nghi ngờ cục trưởng Kim là tiểu tam nam, khi đó cục trưởng Kim còn chưa lên làm cục trưởng, Lưu Vệ Đông viết lá thư tố giác gửi đến phân cục của chúng tôi, nói tác phong của cục trưởng Kim có vấn đề, xen vào gia đình của gã, lợi dụng việc công để báo thù riêng gì gì đó, viết bậy bạ một hồi.”
Thượng Dương nói: “Lợi dụng việc công để báo thù riêng? Gã từng bị Kim Húc bắt, cho nên gã đơn phương xem Kim Húc là kẻ thù thì còn hiểu được, tại sao lại tố giác nói Kim Húc lợi dụng việc công để báo thù riêng với gã?”
Tiểu Lý rõ ràng chỉ là nghe nói lại chuyện này, bản thân cũng không biết gì, nói: “Cho nên mới nói gã viết bậy bạ.”
Thượng Dương lại hỏi cậu ta, Lưu Vệ Đông ngoại trừ thích đánh bạc, còn có hành vi không thích hợp nào khác hay không, với ý định tìm một chút manh mối về việc họ Lưu cùng họ Giả bắt tay nhau đào mộ trộm nữ thi.
Nhưng Tiểu Lý đối cái này cũng không rõ cho lắm.
Hai người đang nói chuyện, lệnh truy nã Lưu Vệ Đông được đưa đến, các đồn công an chịu trách nhiệm phát lệnh truy nã đến tất cả các nơi trong khu vực quản lý của họ, phải bảo đảm truyền đạt đến cho mỗi vị công an tiền tuyến, bao trùm tất cả các khu vực cộng đồng.
Người trong sở đều bị điều động đi, Tiểu Lý cũng phải đến khu vực mình phụ trách để phát lệnh truy nã.
“Cậu bận thì đi đi,” Thượng Dương nói, “Tôi vừa lúc đọc tạp chí uống trà một chút.

Trà ngon mà cục trưởng của các cậu cất ở chỗ nào?”
Tiểu Lý gãi gãi đầu, cậu ta đi ra ngoài một chút, một lát sau lại cầm một túi giấy kraft đưa đến, bên trong chính là hồ sơ tư liệu của Lưu Vệ Đông.
Cùng thời gian, phòng lưu trữ hồ sơ của cục thành phố.
Trước mặt Kim Húc đặt mấy phần văn kiện, chính là tất cả các vụ án đào mộ trộm nữ thi của thành phố Bạch Nguyên trong năm nay.
Tổng cộng có ba vụ, trong đó có một vụ là phối hợp hành động với công an tỉnh lân cận, nằm vùng bắt tội phạm hiện hành, mấy người bán thi và trộm thi hiện tại đều còn đang ở trong trại tạm giam chờ tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng.

Hai vụ còn lại đều là những vụ không có manh mối, sau khi thi thể nữ mất tích một thời gian, người nhà phát hiện thì vội vàng đi trình báo, vật chứng tại hiện trường đã bị tiêu hủy từ lâu, không còn một chút manh mối nào, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Một trong hai vụ này, thi thể đầu tiên bị mất trộm là một phụ nữ trung niên đã mất cách đây vài năm, hài cốt bị báo mất trộm vào khoảng đầu xuân, khi người nhà đi viếng mồ mả vào tiết thanh minh thì phát hiện rồi đi báo án, sau khi công an xem xét điều tra tại hiện trường, khoảng thời gian phần mộ bị đào đã qua hơn một tháng.
Vụ án thứ hai gần hơn, người bị đánh cắp thi thể chính là một cô gái còn rất trẻ tuổi, thời gian tử vong vào cuối tháng 9, thi thể bị trộm được báo án vào giữa tháng 10 sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, nhưng người báo án không phải người nhà, mà là cán bộ Ủy Hội Thôn.
Kim Húc nhìn đến đây, nói: “Lạ thật, người nhà không báo án, Ủy Hội Thôn lại làm thay việc người khác?”
Hắn sinh ra và lớn lên ở nông thôn nên biết rõ phong tục tập quán của nông thôn, Ủy Hội Thôn nhìn chung không quan tâm lắm về vấn đề này, cũng không có khả năng lướt qua người nhà mà mạnh mẽ nhúng tay vào như vậy.
Đồng nghiệp ở trong phòng lưu trữ hồ sơ nói: “Tôi nhớ hình như là nói, trong nhà cô gái này không còn ai, chỉ có một người anh, anh ta đã ra khỏi nhà đi làm công, Ủy Hội Thôn không liên lạc được với anh ta, sợ kéo lâu sẽ không tìm về được nữa nên mới làm chủ báo công an.”
Kim Húc xem hồ sơ, nói: “Mới mười chín tuổi, chết như thế nào?”
“Tự sát.” Đồng nghiệp đưa cho hắn xem một hồ sơ lưu trữ khác, nói, “Cũng là Ủy Hội Thôn báo công an, công an hình sự ở trong huyện đã xem qua hiện trường, không có dấu vết bị giết…… cô gái này đã mang thai được hai tháng.”
Kim Húc cũng không tiếp tục hỏi nữa, đây là một vụ án khác, huống hồ cũng không thuộc phạm vi quản lý của phân cục Nguyên Bắc.
Hắn nói: “Tự sát vào cuối tháng 9, tương đương là vừa mới chôn đã bị trộm, Ủy Hội Thôn phát hiện được cũng còn khá sớm, vậy mà không có một chút manh mối nào sao?”
Đồng nghiệp nói: “Ở trong huyện này, mấy ngày nay vẫn luôn có mưa, mộ bị đào như vậy đều sẽ bị ứ nước, có thể lưu lại manh mối gì đây?”
Kim Húc nói: “Thời gian cũng thật vừa khớp.

Cô ta dùng cách gì để tự sát?”
“Thời gian gì?” Đồng nghiệp lại nhìn vào hồ sơ, nói, “Thắt cổ.”
Kim Húc đặt tài liệu trở lại túi giấy kraft tương ứng, nói: “Được rồi, tôi đi đây.”
Đồng nghiệp quản lý hồ sơ: “Cái gì là được? Có manh mối gì sao?”
Kim Húc không trả lời, sải bước đi rồi.
Có chút manh mối, nhưng hình như không có ích cho lắm.
Cô gái đó tự sát vào cuối tháng 9, sau khi xuống mồ cũng không được an bình, thi thể đại khái chính là bị Giả Bằng Phi và Lưu Vệ Đông đánh cắp.
Theo như lời hàng xóm của Lưu Vệ Đông nói, trong nhà của Lưu Vệ Đông truyền ra mùi đốt giấy tiền vàng mã cùng mùi nhang đèn, chính là ngay sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Con người sau khi thắt cổ chết, đôi mắt sẽ lồi cùng với lưỡi nhô ra, trông rất đáng sợ.
Vậy nên đã dọa sợ Lưu Vệ Đông.


Tám chín phần mười là gã đã bị dung nhan quá mức dữ tợn của vị người chết kia hù sợ, có lẽ còn xuất hiện di chứng khiếp sợ, ảo giác gặp quỷ v.v…!Cho nên sau đó Lưu Vệ Đông mới đốt nhang đèn cùng giấy tiền vàng mã để cúng tế cô ấy.
Kim Húc lại nghĩ đến một vấn đề: “Cô ấy” bị bán sao?
Dựa theo cách nói của người em họ của Giả Bằng Phi, càng trẻ tuổi, càng tươi mới thì bán càng được giá.

Một cô gái mười chín tuổi, còn vừa mới chết không lâu, giá cả không thể thấp được.
Không thể tồn tại giả thiết người mua để ý đến tình huống của nữ thi là tự sát hoặc có thai được, Giả Bằng Phi còn rất am hiểu về việc làm giả bát tự cho người chết, cùng với việc trang điểm lại dáng vẻ bề ngoài cho nữ thi, địa điểm giao dịch là những nơi núi sâu hoang vắng tối như hũ nút, người mua chưa chắc đã có thể thấy được mặt mũi rõ ràng.
Như vậy, hiện tại “cô ấy” đã được hợp táng sau khi kết âm hôn, đã cùng một người nào đó an giấc nghìn thu ở trong một ngôi mộ nào đó rồi ư?
Giả Bằng Phi khi bán được nữ thi cũng chỉ thu tiền mặt, vậy mà nhóm công an hình sự chỉ tìm được hơn hai vạn tiền mặt ở trong nhà của gã ta, tài khoản ngân hàng cũng không có lịch sử khoản thu.

Sau khi Lưu Vệ Đông và người thứ ba chưa rõ danh tính kia giết chết Giả Bằng Phi, nếu là vì tiền bạc của cải trong nhà của gã ta, không lý nào lại có thể để sót hai vạn kia, hơn nữa nhà gã ta cũng không có dấu vết từng bị lục soát qua.
Cho nên, rất có thể ‘’cô ấy’’ còn chưa bị bán đi, là vì không tìm thấy người có ý muốn mua hay là nguyên nhân nào khác, trước mắt vẫn chưa biết được.
Vậy “cô ấy” hiện tại đang ở đâu?
Lưu Vệ Đông trốn kỹ đến không lộ mặt, có thể cũng đang sốt ruột nghĩ cách bán ra bộ nữ thi này, nếu không để càng lâu, “cô ấy” càng không được giá.
Giờ phút này, Thượng Dương đang lật xem hồ sơ của Lưu Vệ Đông, thì có phát hiện bất ngờ.
Phát hiện này cũng đã xác minh cho nghi ngờ của anh.
Hộ khẩu hiện tại của Lưu Vệ Đông thuộc khu vực quản lý của đồn công an Tùng Sơn phân cục Nguyên Bắc, nhưng đây là vì công ty gas ở lân cận, cho nên hộ khẩu của gã mới ở nơi này.
Gã sinh ra ở một khu khác của thành phố Bạch Nguyên, từ nhỏ lớn lên ở trong nội thành, khi đang học lớp 6 sơ trung thì cha mẹ ly hôn, gã được phán giao cho cha mình nuôi dưỡng, mà cha gã là một giáo viên dạy học ở trường cao trung trong hương trấn, cho nên sau đó gã được cha mình dẫn về nông thôn sinh sống, theo học trong thị trấn Lộc Minh mà cha gã đang làm việc.
Thượng Dương và Kim Húc học cùng trường bốn năm, nên cũng không xa lạ đối với cái tên thị trấn Lộc Minh này,
Đó là quê nhà của Kim Húc.
Kim Húc và Lưu Vệ Đông, là bạn học sơ trung..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.