Kim Đồng

Chương 50


Bạn đang đọc Kim Đồng FULL – Chương 50


Cuối tháng 12, đoàn phim đến Cáp Nhĩ Tân để ghi hình.
Một tài khoản chính thức được lập trên Weibo để nhá hàng vài bức ảnh hậu trường.

Lý Vân Sinh chưa có nhiều fan nên chỉ có hơn chục người hâm mộ để lại lời nhắn.
Cậu ta cũng thường tán gẫu với Tô Bùi trên Wechat.
Mấy ngày đầu, cậu chàng chưa thích nghi được với cường độ công việc cao nên chẳng còn mấy thời gian, tới hai ngày cuối cùng mới rảnh ra để tán dóc và gửi mấy bức ảnh trong lúc quay cho Tô Bùi.
Tô Bùi nhìn chàng trai trẻ trong trang phục diễn đứng giữa phố lúc nửa đêm, ánh đèn chiếu xuống, cậu thở ra làn hơi ấm mờ mờ với nét cười đong đầy trên khuôn mặt.
Tô Bùi cảm thấy Lý Vân Sinh tự nhiên trước ống kính như thể đây không phải lần đầu tiên cậu đóng vai chính trong phim điện ảnh vậy.
Sau khi quay xong ở Cáp Nhĩ Tân, đoàn phim sẽ đi quay ở hai địa điểm khác và hoàn thành việc ghi hình vào trước tết.

Chu Trạch than thở với Tô Bùi rằng cậu ta sẽ chẳng có xả hơi một phút nào kể từ khi bắt đầu bấm máy, bởi vì sau khi quay xong là phải gấp rút đuổi kịp phần biên tập và hậu kỳ để có thể công chiếu bộ phim vào mùa hè sang năm.
Tô Bùi ngả mũ trước sự vất vả của đạo diễn, may là nhiệm vụ biên kịch của anh đã hoàn thành.
Nhiệm vụ tại đoàn phim này coi như đã xong, bên phía đoàn phim “Lập nghiệp thập niên 80” vẫn giữ liên lạc với Tô Bùi.

Tình hình phục hồi sức khỏe của diễn viên chính sau tai nạn tương đối khả quan, nhưng vì vướng phải lịch trình nên không thể bấm máy sớm, chắc phải sang tháng sáu năm sau mới quay lại được.
Vậy nên Tô Bùi muốn tranh thủ thời gian này để viết hai truyện ngắn và ‘thai nghén’ truyện dài tiếp theo.
Bài đánh giá mà Lý Nham gửi tới hầu như đã phân tích tỉ mỉ các đầu sách của Tô Bùi, giúp anh phần nào có niềm tin rằng không phải tất cả mọi người trong giới phê bình đều chỉ được chăng hay chớ.
Đó cũng là động lực thôi thúc anh bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo.
*
Bích Quy bước vào kỳ nghỉ đông, như thường lệ, con bé đến nhà ông bà ngoại chơi một tuần.

Tết Nguyên đán năm nay, gia đình Thẩm Lam không đi du lịch nên Bích Quy có thể đến chúc tết và ở lại chơi với ông bà thêm hai ngày.
Hôm nay, vừa đưa Bích Quy đến nhà ông bà ngoại thì Tô Bùi nhận được cuộc điện thoại của Lý Vân Sinh.
Giọng cậu chàng hớn ha hớn hở.
“Anh có rảnh không sư phụ Tô? Tối nay đi chơi đi, em dẫn anh đến quán bar này hay lắm!”
Tô Bùi từ chối khéo, anh phải nghĩ cho con tim bệnh tật của mình.
“Anh không đến mấy chỗ ồn ào được đâu, tim anh không chịu nổi.”
Lý Vân Sinh nài nỉ, “Không ồn ào đâu, có cả nhạc sống nữa mà.” – với giọng điệu làm nũng như một đứa trẻ vòi vĩnh bố mẹ mua cho món đồ chơi yêu thích.
Nhưng Tô Bùi vẫn từ chối, “Hôm nay không phải sinh nhật cậu hay bất cứ ngày đặc biệt nào.”
Lý Vân Sinh nói, “Hôm nay là lần đầu tiên em quay xong show truyền hình.”
Tô Bùi không nghĩ đến việc này, lúc trước anh từng nghe Lý Vân Sinh nhắc đến việc Mimi video sắp xếp cho cậu một số cơ hội việc làm nhưng không ngờ lại nhanh tới thế.
“Họ sắp xếp cho em live stream bữa tiệc cuối năm, sau đó tham gia một show truyền hình được chia ra làm ba kỳ.


Em đã quay show kể từ sau khi đóng máy, hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng rồi nên em mới muốn xả hơi thư giãn thôi hà!” – Lý Vân Sinh nói.
Tô Bùi thầm nghĩ, tốc độ đầu tư vào người mới của giới tư bản thật đáng sợ.

Một khi Mimi video đã quyết định nâng đỡ một ai là họ bắt tay vào hành động ngay, đầu tiên là gây dựng danh tiếng cho Lý Vân Sinh và sẽ còn nhiều hơn nữa các hoạt động quảng bá trước và sau khi bộ phim được ra mắt công chúng.
Tô Bùi không muốn phá hỏng niềm vui của chàng trai trẻ, nhưng anh thực sự không muốn đi bar vào tối nay.
“Con gái anh được nghỉ đông, tối nay anh hứa xem phim cùng con bé rồi.

Cậu tìm ai đi cùng đi, cứ xả hơi cho thoải mái đi!”
Lý Vân Sinh thấy Tô Bùi muốn ở bên con gái thì đành chịu thua, cậu nói, “Vậy là anh nợ em một lần đấy nhé.

Lần sau nhất định phải đi chơi cho đã đời mới thôi.”
Tô Bùi cười, “Ừ đi đi.”
Anh nghĩ với cá tính như một chú mèo hoang của Lý Vân Sinh thì chắc mai này nổi tiếng rồi cậu sẽ chẳng còn quấn riết lấy anh nữa.
*
Một tuần sau, Bích Quy trở về từ nhà ông bà ngoại, con bé được anh trai của Thẩm Lam đưa về.
Mỗi lần trở về từ nhà ông bà là con bé đều mang bánh trái hay đồ chơi về, một số do ông bà chuẩn bị, số khác do Thẩm Lam mua cho, lần nào con bé cũng háo hức khoe với bố.
Nhưng hôm nay, khi về đến nhà, Bích Quy chỉ thả cặp sách và hành lý xuống rồi thì chẳng nói chẳng rằng gì nữa.

Đến bữa cơm, con bé cũng không nhắc một câu nào về ông bà.
Hôm nay, Tô Bùi tự tay xuống bếp làm lẩu – một món ăn mà chỉ cần thả các loại gia vị, rửa rau và thịt cho vào nồi đợi sôi là xong, một kẻ không có tẹo hoa tay bếp núc nào như Tô Bùi cũng làm được.
Anh vừa thả những món mà Bích Quy thích vừa gặng hỏi con bé, “Tuần này ở nhà ông bà có vui không con?”
Bích Quy ủ rũ đáp, “Vui ạ, Đa Đa cũng đến, bọn con cùng đắp người tuyết, mợ đưa chúng con đi trượt băng nữa ạ.”
Hai bố con xử lý xong bữa tối, Bích Quy ngồi xem tivi còn Tô Bùi nằm bên cạnh đọc sách, đột nhiên con bé hỏi anh, “Bố ơi, bố biết tại sao năm nay ông bà không đi du lịch không?”
Tô Bùi chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Bố mẹ Thẩm Lam dư dả về kinh tế nên tết nào cũng đi chơi, năm nay không đi kể cũng lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều, người già mà, lúc nào cũng có những lúc sức khỏe không cho phép.
“Sao thế? Ông bà không khỏe hả con?” – đột nhiên Bích Quy hỏi chứng tỏ đã có chuyện gì đó.
Bích Quy vẫn nhìn tivi chăm chăm như thể nếu con bé nhìn bố thì nó sẽ không thể nói ra được.
“Ông bà bảo là năm nay mẹ dẫn bạn về nhà ăn tết nên muốn ở nhà để tiếp chú ấy.”
Tô Bùi vỡ nhẽ.
Có thể khiến nhà họ Thẩm nhiệt tình như vậy chứng tỏ không phải một “người bạn” bình thường, đó phải là bạn trai mới của Thẩm Lam, thậm chí có thể là đối tượng kết hôn.

Anh và Thẩm Lam đã là quá khứ, tình yêu mà anh dành cho cô như đã thuộc về đời trước, Thẩm Lam còn trẻ nên chuyện này sớm muộn gì cũng đến.
Anh hoàn toàn bình tĩnh đón nhận nó.
Nhưng Bích Quy thì khác.
“Bích Quy, lại đây nào con.” – anh đặt sách điện tử xuống và ôm con gái vào lòng.
“Mẹ nói gì với con?” – Tô Bùi nhẹ nhàng hỏi.
Bích Quy nép vào vòng tay bố, “Mẹ vui lắm ạ, mẹ bảo là chú ấy sẽ mang quà về cho con.

Con nghe lỏm ông bà nói chuyện trong lúc ngủ là… nếu suôn sẻ thì sang năm được uống rượu mừng…”
Rồi con bé ngước mắt nhìn bố, “Mẹ sẽ lấy người khác hả bố?”
Tô Bùi nói với Bích Quy – Thẩm Lam mãi mãi là mẹ của con và chẳng có gì có thể thay đổi điều đó cả, bố hứa đấy.
Điều mà anh đang nghĩ là nếu Thẩm Lam có thể tìm được hạnh phúc đích thực và tính cách dịu đi thì điều đó tốt cho cả Bích Quy và anh, chí ít thì cô ấy sẽ không còn thừa hơi sức để đến quấy rầy anh nữa.
Ví như việc Thẩm Lam nhằm vào Hạ Nhất Minh thái quá trước đây, giờ ngẫm lại cũng là do Thẩm Lam vống đại mọi thứ, bởi rõ ràng anh và Hạ Nhất Minh chẳng thể có gì với nhau được.
“Bố ơi,” – Bích Quy hỏi, “Bố cũng sẽ lấy người khác phải không ạ?”
Tô Bùi sững người, anh không ngờ nỗi lo lắng nhất của Bích Quy lại là chuyện này.
Anh sờ đầu con gái và nói rằng, “Bố không có ý định ấy bây giờ đâu, chờ đến khi con lên đại học thì bố sẽ suy nghĩ.”
Bấy giờ Bích Quy mới nhẹ lòng.
Tô Bùi biết mình nào còn hơi sức để đầu óc cho vấn đề ấy nữa, nhất là từ khi phát hiện ra bí mật của Hạ Nhất Minh, anh mới khám phá ra một chân trời mới, nơi mà ranh giới giữa nam và nữ đều trở nên mơ hồ.
Tô Bùi đặc biệt dặn Bích Quy không được kể chuyện này cho bà nội.

Anh thì không quan tâm nhưng khó mà đảm bảo được liệu mẹ anh, quý bà Văn Tâm Lan có vui không khi nghe được tin này.
Thế nhưng vào hai ngày trước giao thừa, Văn Tâm Lan vẫn biết, và y như rằng, bà không thích thú gì cả.
Vì đang chuẩn bị cho tết và lễ mừng thọ của ông ngoại nên Tô Bùi không tránh được mẹ mình cũng như thoát khỏi số phận bị bà cằn nhằn cả ngày trời, Văn Tâm Lan là người rất để ý thể diện nên đời nào bình tĩnh nổi trước chuyện này.
Tô Bùi thở dài, “Con đã bảo Bích Quy không được nói với mẹ rồi.”
Văn Tâm Lan bảo, “Mẹ lại cần Bích Quy nói cho à? Mẹ cũng có kênh tình báo của mình nhé.” – rồi bà lại sốt ruột giục Tô Bùi tìm một mối tốt rồi tái hôn.
“Cái cô Phương Tử Linh kia lắm tai tiếng không hợp với con thì thôi, nhưng Tiểu Nhan thì có gì không được? Lúc con nghỉ ở nhà, mẹ thấy con bé chăm sóc con chu đáo thế còn gì.” – suy đi nghĩ lại bà vẫn chấm Tiểu Nhan.
Tô Bùi đáp, “Có phải cuộc đua đâu mẹ, giờ con cũng chưa muốn kết hôn.”
Bà chỉ muốn đánh động mấy câu để giải tỏa cơn ức chế thôi, đỡ tức rồi thì còn ối việc phải chuẩn bị cho tết nhất và lễ mừng thọ.
*
Đêm giao thừa, già trẻ gái trai nhà họ Văn quây quần lại với nhau.

Năm ngoái, ông cụ Văn từng nhắc đến chuyện phân chia tài sản mai này, ý nguyện của ông là bán ngôi nhà tổ được bao nhiêu chia đều cho mỗi đứa, còn tranh thư pháp thì quyên tặng vào bảo tàng.

Năm nay là đại lễ mừng thọ tròn 90 nhưng ông cụ vẫn khỏe mạnh lắm, nghe chừng chưa cần đến di chúc.

Song vẫn có mấy người không hài lòng với việc quyên tặng tranh cho nhà nước, những bức khác thì thôi không nói làm gì, nhưng trong đó có một bức thư pháp hàng thật giá thật của Tề Bạch Thạch.
Thế nhưng tết năm nay lại xảy ra một sự cố khác.
Chuyện là con nhà bác cả, tức anh họ của Tô Bùi làm ăn thất bát, thế chấp hết nhà cửa với xe cộ rồi vẫn gánh khoản nợ gần ba triệu.

Ông cụ thương con thương cháu đích tôn nên đã lấy một triệu tiền riêng ra hỗ trợ hai bố con đi trả nợ giữ lấy căn nhà.
Chuyện này bị cô Ba biết nên làm ầm lên.

Nguyên là vì chồng cô Ba làm cảnh sát nên quen biết đủ mọi hạng người, mạng lưới thông tin rộng khắp, biết được chuyện nhà bác cả định ỉm đi của cụ một triệu bạc thì lấy làm nghi ngờ.
Chuyện vừa bung bét, ai nấy đều té ngửa, đã có mấy người tức tối ra mặt.
Văn Tâm Lan cũng ngây người, bà nói thầm vào tai Tô Bùi, “Vợ chồng bác cả trước nay tính toán thế mà cũng liều lĩnh cắm cả nhà cơ á?”
Tô Bùi quan sát sắc mặt của những bậc trưởng bối trong nhà, biết mọi chuyện tệ đến nơi rồi.
Quả nhiên, mọi người bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.
Cô Ba cãi nhau với bác cả, tố nhà bác cả im ỉm định bòn một triệu của bố, ai biết được có thật là làm ăn thua lỗ hay không!
Bác cả thì mắng cô Ba là đồ con gái cái bòn chỉ biết chăm chăm nhòm ngó bố già cả, bòn đi bao nhiêu của nả trong nhà, đã thế còn hay đến ăn trực nằm chờ không biết bao nhiêu lần.
Cả nhà chia làm hai phe, tranh cãi suýt thì đánh nhau.
Văn Tâm Lan không giỏi ứng phó với tình huống này nhưng bị chị cả lôi kéo, anh em ruột thịt chẳng tránh được bên nặng bên nhẹ, thế là cũng bị cuốn vào.

Tô Bùi kéo bà ra nhưng bà không chịu.
Anh chỉ đành dìu ông ngoại vào buồng trong nghỉ ngơi.
Ông cụ vào trong buồng, ngồi lên giường, nghe đàn con nhao nhao chửi bới nhau bên ngoài, mắt ông ậng nước, ông đã ở tuổi gần đất xa trời rồi, ông hỏi Tô Bùi, “Tiểu Bùi à, cháu nói xem, có phải ông già rồi lẩm cẩm không?”
Ông cụ tự trách mình phần hơn, ông cảm thấy mình xử lý không khéo nên cơ sự mới thành ra nông nỗi này.
Tô Bùi ở bên cạnh dỗ ông ngả lưng một lúc rồi mới ra ngoài.

Lúc đi ra thì đụng phải anh họ, anh ta móc mỉa, “Lại diễn với ông đấy à? Từ bé đến giờ chỉ có mày là dẻo mồm nhất, diễn giỏi nhất nhà còn gì.”
Tô Bùi dửng dưng đáp, “Chứ không thì sao nhà này lại sinh ra một nhà văn được?”
Nói xong Tô Bùi xoay người bỏ đi, đôi coi với anh ta chỉ tổ nổ ra thêm một cuộc tranh cãi khác, mà tim anh thì đang tấm tức khó chịu lắm thay.
Mấy ngày sau đó, nhà họ Văn vẫn bàn bạc chán chê chuyện này.
Tô Bùi chỉ muốn ra ngoài giải khuây, vừa hay Bích Quy đến chúc tết ông nhà ngoại và ở lại đó hai ngày, anh có thể ới một vài người bạn ra tụ tập.
Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ gọi cho Hạ Nhất Minh.

Nhưng dạo gần đây cậu ta bận việc, vẫn là những chuyến từ thiện đầu năm, và, mọi thứ đã khác trước nhiều rồi.
Tô Bùi đang nghĩ xem nên rủ rê ai thì Lý Vân Sinh lại gửi mời tới.
Lần này Tô Bùi đồng ý, Lý Vân Sinh cũng thề hứa đảm bảo là quán bar này thú vị và được giới trẻ ưa chuộng lắm, anh không uống rượu cũng không sao, cảm nhận không khí là đủ rồi!
*
Đã lâu không gặp nhưng trông Lý Vân Sinh vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi là bao, trông cậu hệt như một chàng sinh viên bình thường khi không có ống kính máy quay, nhưng vì cao dàn nên trông bắt mắt và có phong cách ăn mặc rất hợp thời trang.

Lý Vân Sinh vừa thấy Tô Bùi thì đã ôm chầm lấy anh, “Em nhớ anh lắm sư phụ Tô!”
Tô Bùi bỗng thấy hối hận chút đỉnh, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để giải sầu thôi mà.
May là Lý Vân Sinh không có thêm hành động mập mờ nào khác mà dẫn anh vào trong quán bar.

Ngay khi bước qua cửa, Tô Bùi đã sốc một chút với cảnh tượng bên trong, cả nam lẫn nữ đều trang điểm rất đậm và mặc cả trang phục hóa trang.

Nhạc nhẽo thì không đến mức đinh tai nhức óc nhưng vẫn đủ sôi động.

Trên sân khấu là ca sĩ nghiệp dư và một vài nhóm nhạc vô danh đang biểu diễn.
Tô Bùi gọi một ly cocktail không cồn, sau đó hỏi Lý Vân Sinh việc ghi hình show truyền hình.
Lý Vân Sinh cười toe toét, “Hôm nay chúng ta không bàn công việc được không!”
Tô Bùi đồng ý, “Vậy thì không nói chuyện công việc nữa.”
Lý Vân Sinh lại hỏi, “Em có thể gọi anh là Tô Bùi không?”
Tô Bùi phải thừa nhận rằng Lý Vân Sinh rất đáng yêu, anh gật đầu, “Tại sao lại không chứ?”
Lý Vân Sinh nhoẻn cười, đang định nói gì đó thì đột nhiên có một tiếng choang lớn cắt ngang, âm thanh phát ra từ quầy bar cách chỗ họ ngồi không xa, nghe như tiếng thủy tinh vỡ.
Tô Bùi nhìn theo hướng âm thanh thì thấy hai, ba người đàn ông đang xông vào đánh nhau, bên cạnh có mấy cô gái đang hét toáng “Đừng đánh nữa!”, nhưng rồi rất nhanh sau đó, một cô bị cô khác túm tóc khiến cuộc ẩu đả càng trở nên hỗn loạn.
Tô Bùi cảm thấy tết năm nay của mình như bị sao quả tạ chiếu, đi tới đâu cũng không thoát khỏi số kiếp phân tranh.
“Chúng ta đi thôi.” – anh gọi Lý Vân Sinh.
Lý Vân Sinh chắn trước phía trước, che chắn cho anh vòng ra ngoài, thế nhưng cả hai chưa bước nổi ba bước, một trong số những kẻ ẩu đả đã bị hất văng ra xô vào đám đông khiến không ít người ngã nhoài, bàn ghế đổ kềnh la liệt.
Giữa tiếng la hét chói tai, Tô Bùi bị ai đó va phải làm anh ngã ra đất, anh chỉ cảm thấy tay mình lạnh toát rồi ướt rượt như chạm phải đồ uống bị đổ trên sàn.
“Sư phụ Tô!” – Lý Vân Sinh vội vã kéo anh lên, sợ anh bị dòng người dẫm đạp.
Tô Bùi nói, “Không sao, không sao, chúng ta đi thôi.”
Lý Vân Sinh cầm tay anh, “Anh phải đi viện thôi.”
Bấy giờ Tô Bùi mới nhận ra, thì ra không phải anh vồ phải đồ uống mà là bị thủy tinh găm vào tay, có lẽ vết cắt quá ngọt đến nỗi nhất thời anh không cảm thấy đau đớn, nhưng ngay khi máu bắt đầu chảy ra thì Tô Bùi thấy cơn đau buốt lũ lượt ập tới.
*
Hạ Nhất Minh tức tốc chạy đến khi biết chuyện, giờ thì cậu đang ấn chuông trước cửa nhà Tô Bùi.
Cửa mở, là Bích Quy ra mở.
“Chú Hạ.” – Bích Quy tỏ ra người lớn trước mặt chú Hạ.
Hạ Nhất Minh bước vào nhà và đưa cho con bé một phong bao lì xì, “Về phòng đi, chú có chuyện muốn nói với bố cháu.”
Bích Quy cầm lì xì chạy về phòng mình.
Hạ Nhất Minh vào phòng khách, thấy Tô Bùi đang nằm ườn trên ghế xem tivi.

Vừa thấy cậu, anh ngồi phắt dậy, nom điệu bộ căng thẳng hơn cả gặp phụ huynh.
Tô Bùi bị thương ở tay và đã được băng bó cẩn thận, tạm thời không thể dùng máy tính nên chỉ có thể nghỉ ngơi.
“Vết thương vặt ấy mà,” – thậm chí anh còn giơ tay trái lên khoe, “Mà may là tay trái đó.”
Hạ Nhất Minh ngồi vào cạnh anh, sau đó nói, “Sau này anh bớt đến những nơi hỗn tạp ấy đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.