Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 77: Bách niên giai lão
Vừa lúc ấy cánh cửa lại mở, một thiếu nữ bưng vào một mâm thức ăn thơm phức, Lê Tường chợt nhớ ra, bẽn lẽn thanh minh :
– Chết thật, anh, em quên mất là anh chưa kịp ăn gì!
Sở Vân hít một hơi dài mùi thức ăn thơm ngon đang lan tỏa khắp phòng nói :
– Mùi thức ăn thơm quá, bụng anh sôi lên đây này. Nói thế chứ anh còn chịu được mà, xin mời mẹ dùng trước đã!
Lê thị phu nhân như mở cờ trong bụng, vui vẻ nói :
– Ha ha ta không đói đâu, con ăn trước đi! Quả là đứa con hiếu thảo! Ha ha..
Hôm nay tại Quan Vân các chật cứng người đến dự hôn lễ, có đủ hảo hán bốn phương. Danh lưu cự phú, có người khí phách hiên ngang, lại có cả văn sĩ nho sinh, đủ mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, nam có nữ có, có trẻ có già… ai nấy đều lộ vẻ hoan hỉ vui mừng..
Sở Vân trong bộ trường bào bằng gấm màu lam mỉm cười tươi rói, Lê Tường xiêm y áo váy màu đỏ, trùm khăn đỏ, e thẹn xuống kiệu, bước vào chào hai vị lão nhân gia!
Cổ Yển La Hán trong vai người chủ lễ, kéo dài giọng đọc lớn :
– Bái cao đường… Tân lang tân nương hổ bái nhất lễ..
Rồi ông ta lại đọc những lời chúc tụng, những câu dặn dò :
– Bách niên hảo hợp, ngũ thế kỳ xương, long phượng hòa ô, cộng nhập động phòng!
Thế là sáu vị phù dâu và sáu vị phù rể đưa cặp tân lang tân nương nhập nội. Lê Kỳ và Lê phu nhân nhìn nhau mỉm cười, mắt rớm lệ.
Tả Quải Tử Tống Bang cũng đưa tay chấm nước mắt nhìn Bách Hoa Tiên Tử vừa vui vừa buồn nói :
– Ái muội! Các con cũng đều đã lớn cả rồi, nhớ ngày nào còn bồng bế Hương nhi nhỏ bé trong tay, vậy mà đã có ngày hôm nay…
– Muội cũng rất vui mừng nhị ca à! Nhưng cứ như cảm thấy mất đi một cái gì đó.. cứ thấy trống vắng, như buồn buồn thiếu thiếu cái gì đó..
– Phải đấy, bé Hương ngày nào đã không còn bé nữa, nhưng trong mắt chúng ta vẫn là một người còn non nớt chẳng hiểu biết gì cả, dù đã là một người vợ hiền thục!
Các anh em Kim Điêu minh từ Tử Tâm Điêu Cừu Hạo trở xuống ai cũng thấy hoan hỉ, vui mừng tột độ, giá như không vì giữ lễ thì họ đã vỗ tay vang trời rồi.
Tân khách ngồi chật cả mấy trăm bàn tiệc, ai cũng khen chú rể khí độ phi phàm, phong thái uy nghi, tuấn tú đĩnh ngộ, còn cô dâu tuy che mặt bởi tấm khăn hồng, nhưng ai nấy đều khen ngợi, là một trang quốc sắc thiên hương, đoan trang hiền thục. Mọi người vào bàn cười nói huyên náo, ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Một lúc sau thì hai vị thủ lĩnh Đại Hồng sơn, Lê phu nhân, Bách Hoa Tiên Tử, Tử Tâm Điêu Cừu Hạo, Cuồng Ưng Bành Mã, Cổ Yển La Hán cùng bước ra tiếp khách. Cặp vợ chồng trẻ đi suốt các dãy bàn mời rượu tân khách. Lúc này Lê Tường đã thay bộ váy áo khác đeo bạch ngọc phật tọa Xảo ý quan hoa lấp lánh rực sáng như một vì sao, nàng đẹp như tiên nữ, nhẹ nhàng dựa vào Sở Vân đáp từ mọi lời chúc tụng và kẻ cả chòng ghẹo vui vẻ của các vị tân khách, thật là duyên dáng.
Rồi cả hai phải đi khắp các gian khách phòng từ trên lầu đến ngoài hiên, từ nhà trong đến tiêu đình. Cảm ơn và đáp từ của mọi người từ kẻ làm người ở trong khắp trang trại của Đại Hồng sơn.
Bỗng Tả Quải Tử Tống Bang nhìn thấy có hai vị bước tới thì cười lớn nói :
– A, Đại La Kim Hoàn Giang Nhất Phi và Phạm Ngũ nữa, các vị đến sao không báo trước để lão phu còn hầu dài, ngồi đây để trách lão phu à?
Nghe tiếng nói ấy, Sở Vân vội từ chối mấy ly rượu, vội quay lại thì nhìn thấy Đại La Kim Hoàn trong bộ hồng bào đang nở nụ cười cùng Phạm Ngũ tiến tới.
Cừu Hạo và Bành Mã đã từng nghe Sở Vân kể lại chuyện giao đấu giữa chàng và hai vị ấy nên theo bản năng vội đứng vào vị trí thuận lợi để bảo vệ Sở Vân và Lê Tường, còn Cổ Yển La Hán thì đưa mắt ra hiệu cho chàng cảnh giác.
Lê Tường rất thông minh, hiểu ngay vấn đề nàng khẽ cười nói :
– Sở Vân không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Tống Bang cười hà hà :
– Phi lão hơn ba mươi năm nay không đến Vô Ưu sơn, lần trước gặp mặt cách đây đã bảy năm, lần này các vị đến đây thật là vạn hạnh!
Lê Kỳ cũng vui vẻ nói :
– Hôm nay tiểu nữ và Kim Điêu minh Minh chủ thành thân, tại hạ chỉ sợ Phi lão bận tu luyện nên không dám quấy nhiễu nhưng không ngờ Phi lão lại đến tận đây, và có cả Phạm Ngũ huynh, tại hạ cảm thấy áy náy quá!
Qua cách nói của hai vị đầu lĩnh Đại Hồng sơn, Sở Vân biết giữa họ và Đại La Kim Hoàn có một sự việc gì đó chưa thông cảm nhau. Hơn nữa, họ lại tỏ ra rất tôn kính lão nhân nọ và hiện nay đang cố sức để làm lành. Đại La Kim Hoàn cười cười cùng với Đại Hồng nhị tử và Lê phu nhân hàn huyên mấy câu rồi quay sang Sở Vân nói :
– Sở lão đệ, lão phu muốn mình già hơn một chút, gọi người là lão đệ nhé! Hôm nay lão phu từ hơn trăm vạn dặm vội đến đây để uống với người một ly rượu hỷ! Oan gia nên giải không nên thắt. Lão phu đã hiểu, nếu như cùng với lão đệ làm lại cái việc xấu mặt ấy thì không những làm cho thiên hạ chê cười. Lão phu cũng không nên quá xem nặng việc đó. Chúng ta không đánh nhau là vì không đánh thì không biết nhau. Hôm nay trước mặt Đại Hồng nhị tử, chúng ta bắt tay nhau giảng hòa có được không?
Sở Vân đưa tay lễ một lễ rất cung kính rồi nói :
– Ngày trước tại hạ đã mạo phạm với các vị tiền bối, nay tại hạ không dám nói hòa mà chỉ xin nhị vị tiền bối tha lỗi cho vãn bối mà thôi!
Đại La Kim Hoàn cảm thấy mát lòng mát dạ liền cười ha hả nói :
– Khá lắm. Quả xứng là đại trượng phu dám làm dám chịu. Lê lão đệ, chàng rể này của người đích thực phi phàm, lão phu tuy không phải là đối thủ của hắn nhưng suy trước tính sau, lão phu tự mình rút lui, hai vị lão đệ chớ cười..
Lúc này nỗi lo trong lòng Đại Hồng nhị tử đã mất đi, tất cả đều vui vẻ hòa nhã với nhau thật là đại cát. Sở Vân nâng ly cung kính mời Đại La Kim Hoàn và Phạm Ngũ, Phạm Ngũ sắc mặt đỏ hồng nói :
– Sở lão đệ, người quả thật là lợi hại!
Quỷ Cô Tử Lê Kỳ vội nói tiếp :
– Được rồi, được rồi! Vân nhi còn trẻ chưa hiểu việc đời, Phi lão giáo huấn cho con trẻ như thế là rất phải. Phạm huynh còn khách sáo làm gì?
Tiệc vui đã gần tàn, chỉ còn lại những vị đứng đầu hai phái và những nhân vật lừng danh, họ ăn uống nói cười rất thân mật và cũng rất ý tứ không làm ầm ĩ như trước nữa.
Trong Tâm Cảnh lâu, Lê Tường dựa vào lòng Sở Vân, sắc mặt hai người đều ửng đỏ, họ say rồi hay tim họ say. Nhìn ánh đèn vàng bên ngoài cửa sổ và ánh trăng lưỡi liền treo lơ lửng, hai người đều cảm thấy đêm nay sao đẹp đến thế, ấm áp đến thế. Sở Vân hôn lên mái tóc của Lê Tường nói :
– Hoa khai tịnh đái, người cũng thành đôi thành lứa!
– Tường em, chúng ta đã bị sợi tơ hồng thắt chặt nhân duyên. Cho dù chúng ta trời nam đất bắc thì anh cũng đã sớm nhận ra em, có thể đã biết em từ kiếp trước, từ hàng ngàn, hàng trăm năm trước anh đã biết em rồi!
– Nếu thế kiếp trước chúng ta vốn là vợ chồng, đời này lại thành đôi lứa, em nghĩ hàng ngàn năm trước đến nay vẫn là một cho nên chúng ta gắn bó với nhau để chứng minh chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.
– Tường em, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau trên Quảng trấn, em bảo anh hãy quay về làm ruộng qua ngày có phải không?
– Anh còn cố ý nhắc lại, em đã nói anh lừa phỉnh đủ rồi, lúc ấy trông anh nhà quê lắm, ai biết lúc ấy anh hóa trang như thế, chỉ trách em ngốc quá..
Sở Vân nói :
– Ngày ấy anh chỉ sợ hy vọng nhiều thì thất vọng lớn, nếu như lúc ấy anh nói hết ra mà em từ chối thì anh đâu đủ cam đảm để theo đuổi nữa!
– Bây giờ thì anh biết rồi, chứ lúc ấy em đuổi theo đòi anh bỏ khăn che mặt ra chẳng phải là đã tiếp nhận rồi hay sao?
Sở Vân mỉm cười bước đến bên bàn nhỏ, rót ra hai ly rượu, đưa cho Lê Tường một ly, nhìn nàng giây lát rồi bảo :
– Tiểu Tường em, ly này của em là Tầm Bồ tửu, còn của anh là Bàn Thạch tửu!
– Những cái tên gọi ấy có ý nghĩa gì trong đó?
– Bồ tửu như một mối tình vĩnh cửu, bàn thạch là sự kiên định đến cùng!
Thấy Lê Tường uống cạn ly rượu, Sở Vân cầm tay nàng nói :
– Anh sinh ra trên đời này là để đi tìm em, trong thời gian còn chưa gặp em thì anh và em trong lòng đều có dự cảm em là của anh, anh là của em. Bây giờ anh đã tìm được em, em đã gặp được anh thì chúng ta sẽ thuộc về nhau như vậy đấy!
– Vâng, chúng ta thuộc về nhau như thế này!
* * * * *
Thời gian thấm thoát thoi đưa, những ngày vui, đường mật và hạnh phúc trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã một tháng rồi, đúng giữa mùa thu.
Sở Vân đưa vợ mình và thuộc hạ ra đi trước những giọt nước mắt chia ly của những người thân yêu nhất và bạn bè thông cảm nhất ở Đại Hồng sơn.
Những người đưa tiễn đi theo họ đến hơn năm mươi dặm mới quay trở về. Đại Hồng nhị tử, Lê phu nhân, Tam đường, Ngũ đà chủ đều lưu luyến chia tay, nước mắt lưng tròng.
Lê Tường cưỡi ngựa đi sát con ngựa Song nhật câu của Sở Vân gục vào vai chàng khóc nức nở, còn Sở Vân thì cố gắng nở một nụ cười nhưng ánh mắt lại có ngấn lệ. Chàng cố gắng an ủi, khuyên nhủ nàng :
– Tường em, đừng khóc nữa, có anh ở bên chăm lo cho em suốt đời, gần gũi em mãi mãi mà, đừng buồn nữa!
– Anh, bây giờ em chỉ còn có anh, đừng ghét bỏ em, đừng lạnh nhạt với em!
– Em hãy tin anh sẽ thương yêu em còn hơn cả cha mẹ nữa đó. Nếu không như thế thì ông trời sẽ đày anh xuống bể khổ!
– Không, không đâu, em tin anh luôn luôn yêu em, tốt với em, chúng ta nhất định sẽ cùng sinh tử bên nhau…
Sở Vân cầm lấy bàn tay nàng, khẽ kéo đầu nàng dựa vào vai mình một cái, rồi cứ thế họ đi sát bên nhau.
Cổ Yển La Hán uống một ngụm rượu rồi cười hà hà nói :
– Lão đệ, các người cưỡi một con ngựa là được rồi, hai đứa cứ bám sát vào nhau như thế làm lão huynh nóng mắt quá!
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm đi gần bên nói :
– Bản thân Biện mỗ thì muốn ở lại một vài hôm để lo cho Nghiêm lão huynh nhưng vì Sở Vân vội đi nên không ở lại được. Nghiêm lão huynh làm sao mà quen biết với cô nương ấy vậy?
– Trời ơi, lão Nghiêm này đã sắp năm mươi tuổi rồi, bên ngoài nhìn thì có vẻ trẻ đấy, nhưng cưới một thiếu nữ làm vợ thì e rằng hơi khó đấy. Có một người lão phu rất ưng ý nhưng.. nhưng.. hà hà..
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm bỗng cười hỏi và đáp lại cái nháy của Sở Vân :
– Có phải là Tiểu Thúy không?
– Ngươi… người…. người làm sao mà biết được? – Nghiêm Tiếu Thiên kinh ngạc hỏi, ông ta gãi gãi cái đầu trọc như chợt hiểu ra điều gì nói – Chỉ có điều lão phu phải đi cùng lão đệ họ Sở kia về Quải Tử hồ, e rằng một thời gian ngắn không quay lại kịp nên đã để cho nàng ta đi rồi. Hừ mà cũng chẳng biết tâm lý của cô ta như thế nào? Chỉ sợ..
Sở Vân bỗng quay lại cười rất quái dị, còn Lê Tường thì chỉ vào Sở Vân cố ý nói :
– Anh, đừng lo cho Nghiêm đại ca, chúng ta thì nhớ cha mẹ, còn ông ta thì lại nhớ Tiểu Thúy..
Bỗng Nghiêm Tiếu Thiên trong lúc quay lại nhìn Ngũ Nhạc Nhất Kiếm thì phát hiện có một đôi mắt đang nhìn ông ta rất là chăm chú của một kỵ sĩ áo đen, chú ý nhìn kỹ thì thấy người ấy thân hình yểu điệu, nhỏ bé lọt thỏm vào giữa những tráng sĩ hùng dũng to lớn cũng mặc áo đen như thế.
Cổ Yển La Hán bỗng thấy tim mình đập mạnh hơn, suýt nữa thì buột miệng kêu lên vì sung sướng cứ ngẩn người ra chẳng biết làm gì cả.
Thấy thế Ngũ Nhạc Nhất Kiếm cười nói :
– Ở Đại Hồng sơn một tháng, lão huynh đã mượn tiếng đi thăm vợ chồng Sở Vân bao nhiêu lần để đi gặp Tiểu Thúy và tán tỉnh cô ta. Sở huynh biết cả, cũng nhờ Lê cô nương đích thân hỏi ý kiến Tiểu Thúy, rồi sau đó Lê cô nương quyết định đưa Tiểu Thúy cùng đi, còn các cô gái giúp việc thì không đem theo ai cả!