Kim Điêu Thần Chưởng

Chương 7: Ác đấu trong đêm tối


Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 7: Ác đấu trong đêm tối

Cổ Yển La Hán buông tay, thân hình Độc Tâm Xà Phạm Tử Văn lại rơi bịch xuống đất, ông ta cười hì hì với Sở Vân:

– Anh bạn trẻ ! Thời vận của ta đã đến rồi, chắc là hôm nay được một bữa vận động cho giãn gân giãn cốt đây.

Sở Vân hơi mỉm cười, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa tiệm.

Ngay lúc ấy tiếng vó ngựa dừng lại, rồi những tiếng chân người nhảy xuống ngựa, bước đi rộn rịp vang lên. mười mấy đại hán dáng vẻ hung tợn, như hùm như beo hùng hục xông vào trong quán. Người đi đầu là một hán tử trạc độ tứ tuần, mặc một bộ võ phục mầu đen, vẻ kiêu ngạo, vừa bước vào trong quán đã cất cao giọng quát lớn:

– Kẻ nào to gan dám đã thương Phạm sư huynh của bổn giáo?

Lúc này trong quán chỉ còn có Cổ Yển La Hán và Sở Vân, còn các thục khách khác đã trốn cả rồi. Hai người đưa mắt lạnh lùng nhìn bọn người vừa mới đến, chẳng nói một lời.

Đại hán nọ đưa mắt nhìn khắp gian phòng, thấy bàn ghế đổ ngổn ngang, cốc chén vỡ vụn, thức ăn thức uống tung tóe khắp sàn nhà, Phạm Tử Vân và hai tên thủ hạ thì nằm im như chết trên mặt đất nhớp nhúa. Hắn quắc mắt nhìn Cổ Yển La Hán và Sở Vân quát:

– Này ! Đệ tử của bốn giáo bị ai đả thương? Chưởng quầy đâu ? Kẻ làm công đâu ? Còn những khách trú đâu? Đều chết đâu hết cả rồi?

Sở Vân vân lạnh lùng, còn Nghiêm Tiếu Thiên thì bực tức, tỏ thái độ thù ghét. Nghe đại hán áo đen hỏi vậy, Nghiêm Tiếu Thiên cười ha hả, vỗ vỗ vào cái bụng to tướng, cau mày nhìn thẳng vào kẻ ấy, khiến hắn ta chột dạ quát to lên:

– Lão thất phu, ngươi muốn chết hay sao mà nhìn lão gia chằm chằm như thế?

– Muốn chết à? Ngươi hay ta muốn chết vậy? Cổ Yển La Hán hỏi lại.

Hán tử áo đen nọ gầm lên một tiếng, hàm hồ quát lại:

– Đồ chó chết! Ta phải trị cho ngươi một trận mới được.

Ngay lúc ấy từ phía ngoài lại vang lên tiếng chân bước gấp, rồi một hán tử bước nhanh vào phòng. Người ấy vừa nhìn thấy Cổ Yển La Hán thì toàn thân rúng động, bật lùi lại hai bước kêu to lên:

– Bẩm đầu lĩnh! Chính cái lão ấy đã hạ độc thủ đấy ạ.

Hán tử áo đen ấy chính là thủ lĩnh của phân đà đóng tại Long Khẩu thành của Ngũ Lôi giáo, tính tình hung dữ, ngang ngược vô cùng.

Khi nãy Phạm Tử Văn bị đả thương, có người lập tức phi báo cho phân đà chủ. Hắn ta chẳng cần hỏi rõ sự tình, nguyên nhân, vội thống lĩnh các đệ tử phân đà lập tức đến ngay hiện trường.

Nhưng đến nơi thì hắn nhìn thấy cảnh tượng quá sức tưởng tượng, chẳng biết xử trí thế nào.

Cổ Yển La Hán nhìn hán tử mới vào đang kinh hãi tháo lui, cười nói:

– Ngươi làm gì mà run như cầy sấy vậy? Nếu lão gia mà muốn trị tội ngươi thì đã ra tay từ lâu rồi, chứ việc gì mà phải đợi tới bây giờ.

Đừng lo, cứ từ từ mà nói, từ từ mà nói…

Tên phân đà chủ giận tím ruột quát lão:

– Lão thất phu! Ngươi tưởng bổn đầu lĩnh sợ ngươi sao? Quan bay, hãy bắt lão ấy cho ta!

Mấy mươi hán tử hung dữ nọ, nãy giở chỉ chực ra tay, vừa nghe lịnh thì ào ào lao tới.


Cổ Yển La Hán than một tiếng rồi nói:

– Lu ngốc kia! Chỉ hiềm lũ bay chẳng bõ cho ta phí sức.

Nói rồi phất tay một cái, hất bắn ba lên đại hán gần nhất bay văng thẳng vào lũ đồng bọn phía sau. Rồi tay trái vươn ra vừa đẩy vừa giật, lập tức năm sáu tên đại hán lại té lên nhào trước chưởng phong của ông ta. Cổ Yển La Hán lại tiến lên một bước, vừa lúc ấy hai lưỡi đao lóe sáng chém xả xuống người ông. Cổ Yển La Hán cười gằn, vung hai tay lên xỉa thẳng vào giữa ánh đao, chỉ chớp mắt hai thanh đao đã bi ông ta đoạt được, đồng thời hai đệ tử của Ngũ Lôi giáo đã bị Ông ta đánh bay ra sau hơn bảy tám thước.

Tất cả mọi hành động ấy của Cổ Yển La Hán chỉ diễn ra trong chớp mắt, gần như đồng thời cùng một lúc khiến cho tất cả lũ đệ tử của Ngũ Lôi giáo rụng rời tay chân, sợ chềt khiếp trước võ công tuyệt đỉnh của ông, không một tên nào dám tiến lên nửa bước nữa.

Cổ Yển La Hán ngoái đầu nhìn lại, thấy Sở Vân vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, đưa mắt nhìn ông ta mỉm cười, tay đưa ly rượu lắc lắc ra dáng mời ông uổng. Nghiêm Tiếu Thiên cất tiếng cười vang, hai tay đưa lên làm động tác đáp lễ, cám ơn Sở Vân, rồi cao giọng nói:

– Ối chà chà! Chẳng đâu vào đâu cả, thật là lộn xộn…

Nói rồi ông ta lại cất tiếng, cười như sấm nổ, đinh tai nhức óc mọi người.

Tên phân đà chủ tái mét cả mặt, hai mắt nhìn trân trân, toàn thân rúng động vừa kinh hãi vừa tức tối, thấy thế Nghiêm Tiếu Thiên đưa tay vẫy vẫy nói:

– Đại đầu lĩnh! Ta biết ngươi chưa phục phải không? Vậy thì hãy lại đây, thử sức với ta xem nào?… Tên phân đà chủ ấy vừa lo vừa tức đến đỏ mắt, liều lĩnh nói:

– Đời người chỉ chết một lằn, ta sợ gì ngươi! Khâu Bình sẽ quyết đấu với ngươi một trận.

Vừa dứt lời hắn ta đã vung binh khí, hai tay hai ngọn chuỷ thủ dài non một thước phóng người tới đâm ngay vào ngực và đơn điền đối phương. Cổ Yển La Hán kêu lên một tiếng quái dị nói:

– Ngoan nào ! Hung thần nào phù hộ ngươi thế?

Lời chưa dứt thì tấm thân to béo của Nghiêm Tiếu Thiên đã lạng ra sau lưng Khâu Bình, nhưng hắn đã nhanh nhẹn xoay người lại đâm chém liên tục sáu nhát. Lại một lần nữa Nghiêm Tiếu Thiên lượn ra khỏi thế công của Khâu Bình nhẹ như một làn khói mỏng, cười nói:

– Đồ chó chết! Chớ có liều lĩnh, ta sẽ tiếp ngươi tử tế đấy.

Vừa dứt lời thì bàn tay phải của ông ta đưa lên cao như một cái quạt, theo thế “Mãng Xà Phiên Thân” xuất ra một lúc mười sáu chưởng mạnh như vũ bão, nhanh tựa chớp giăng, chỉ trong chớp mắt đã đưa họ Khâu nọ vào vòng tử địa.

Khâu Bình bị trúng một chưởng, thân hình bắn ngược lên cao, ngã lật nhang trên không trung, rồi tiếp đó hứng luôn mười hai chưởng nữa!

Thân hình hắn ta quay lộn lên không như một quả bóng rồi rơi bịch xuống đất, máu tươi tuôn ra khắp người, chết không kịp kêu một tiếng.

Cổ Yển La hán cười cười, chấp tay sau lưng nói:

– Hỡi các vị hảo hán của Ngũ Lôi giáo, đầu lĩnh của các người đã xuống âm phủ uống rượu rồi. Còn ai muốn theo hắn ta thì bước tới đây mau lên!

Lũ đệ tử Ngũ Lôi giáo chết khiếp trước vị hung thần võ công tracc tuyệt đó, ai nấy đều trố mắt nhìn vừa căm tức vừa kinh hãi, chẳng dám nhúc nhích, không dám nói năng.

Thấy thế, Nghiêm Tiếu Thiên chợt nghiêm mặt nói:

– Bây giờ các ngươi một mặt lo thu dọn chiến trường, dọn xác đồng bọn, một mặt lo bồi thường thiệt hại cho khách sạn. Nghe rõ chưa? Nếu kẻ nào không thi hành thì chớ tách ta độc ác.

Lúc này, Nghiêm Tiếu Thiên lại biến thành một con người hiền lành, cư xử hết sức tử tế, rất có trách nhiệm và cũng rất khoán dung.


Lập tức lũ đệ tử Ngũ Lôi giáo răm rấp tuân theo lệnh của Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên. Một lúc sau nhìn lũ đệ tử Ngũ Lôi giáo làm xong công việc, khép nép lui ra Nghiêm Tiếu Thiên làu bàu nói:

– Ôi ! Cơm chưa no, rượu chưa đã, mà lại phải hoa tay múa chân, quả là bất hợp lý…

Nhìn thấy Sở Vân vân ngồi nguyên chỗ cũ uống rượu ung dung, coi như không có điều gì xẩy ra trước mặt chàng ta cả, Nghiêm Tiếu Thiên và chăm chú nhìn vừa lắc đầu bước tới nói:

– Ông bạn họ Sở, tình cảnh vừa rồi có vẻ không hay lắm phải không? Có máu chảy làm ta mất vui.

Sở Vân cười vẻ thâm trầm nói:

– Con người là như thế, vì một mục đích, một hy vọng mà phải làm tất cả. Lũ người kia liều mình cũng chỉ vì thịnh danh uy tín, cũng giống như lúc trời giông bão người ta vẫn ra khơi đánh cá cũng chỉ vì mưu sinh. Nếu như thiên hạ ai cũng có cơm no ác ấm mà không vì danh vì lợi thì thiên hạ thái bình biết bao… Vẻ mặt toát lên vẻ sám hối. Cổ Yển La Hán nhỏ nhẹ nói:

– Anh bạn trẻ, nếu ngươi không phải là một thiên tài thì cũng phải là một siêu nhân, nhưng họ Nghiêm ta cũng không sống phí nửa đời người, lẽ nào mà lại đành phải thất vọng?

Sở Vân lại uống một ngụm rượu, chẳng biết Nghiêm Tiếu Thiên đối với chàng mỗi lúc mỗi thêm nghi ngờ, nhưng mình phải làm sao để giải đáp đây? Ngay lúc đó, Sở Vân thấy Cổ Yển La hán vỗ vỗ vào đầu, lẩm bẩm tự nói với mình :

– Bà lão tám mươi mà ngờ nghệch như đứa trẻ sao? Lẽ nào họ Nghiêm ta chỉ là cái thùng rỗng? Cái ông bạn Sở phi này làm sao mà có thể coi là một người xuất thân từ ngư dân được?

Sở Vân bỗng cau mày rồi đặt ly rượu trong tay xuống bàn, đưa nlăt nhìn Nghiêm Tiếu Thiên, nở một nụ cười đầy ý nghĩa.

Bỗng lúc ấy, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh băng:

– Suốt ngày đi bẫy nhạn, lại để cho nhạn mổ mù mắt. Lão phu chắc không lầm, NghiêmTiếu Thiên ngươi vừa mới ra oai đó chăng? Lão phu đang đợi ngươi đây.

Nghiêm Tiếu Thiên mở to đôi mắt, xoa bụng cười nói:

– Vị nhìn huynh ở ngoài kia định làm cái gì thế? Ngươi biết ta mà ta chả biết ngươi, nào hãy vào đây, trước tiên uống với ta một ly rượu rồi sau đó muốn nói gì thì nói.

Trong bóng đêm, giọng nói lạnh lùng ấy lại cất lên:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Lão phu là Tấn Lôi Thủ Khang Nghênh Sơn chắc các hạ đã nhận ra rồi chứ?

Nghiêm Tiếu Tiện như giật mình rồi lập tức cười to:

– Lão Khang! Ha hạ.. Khang đại ca, Khang ngũ lão đầu, ha hạ.. đã lâu lắm rồi ha hạ.., họ Nghiêm này sẽ bái kiến long nhan.

Rồi ông ta hạ giọng nói:

– Sở Phi bằng hữu, không ngờ người ấy lại là sư phụ của Độc Tâm Xà Phạm Tử Văn, lão tiểu tử đó sở học có hạn. Nếu đơn đấu thì ta chẳng coi hắn ra gì, nhưng nếu như hắn có trợ thủ bí mật mai phục tương trợ thì kết quả khó mà biết được. Ta ra ngoài đó phải tùy cơ ứng biến nhưng nếu như có điều gì bất trắc thì ngươi cứ mặc ta mà đến Mạc Gia Thôn cách Long Khẩu thành hai mươi dặm về phía Nam đợi ta ở đó, nhất đinh ta sẽ đến gặp ngươi.

Dứt lời Nghiêm Tiế Thiên đã bước ra ngoài. Sở Vân nói với theo:

– Lão huynh phải hết sức thận trọng nhé!

Vừa đi được mấy bước, nghe câu nói đó, Cổ Yển La Hán rất xúc động, quay lại nhìn Sở Vân rồi lấy ra mười đĩnh bạc đặt lên bàn nói:


– Anh bạn lrẻ, sổ tiền này, một nửa đền bù tổn thất cho nhà hàng còn lại ngươi hãy mang theo… Đó là tiền của lũ Ngũ Lôi giáo bỏ ra bồi thường cho nhà hàng đấy.

Sở Vân khẽ gật đầu ưng thuận, ngoài bóng đêm giọng nói lạnh lùng lại cất lên:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Lẽ nào các hạ còn muốn ta phải thân hành vào trong đó mời?

– Lão Khang, làm gì mà kêu gào mãi thế, ta mà lại hàm hồ thế sao?

Vừa dứt lời Nghiêm Tiếu Thiên đã bắn mình vào bóng đêm.

Trong khách sảnh, Sở Vân từ từ đứng lên, đưa mắt nhìn xung quanh xác định quả thật không còn ai ở trong đó cả, lập tức thân hình chàng ta như một bóng ma chạy vút vào trong cửa sảnh, rồi lại thấy chàng xuất hiện nơi cửa tiệm, trên tay đã cầm chiếc túi dài dài quen thuộc. Chàng chiếu cặp mắt như hai vì sao vào bóng đêm tìm kiếm thì chợt thấy cách đó bảy tám trượng, trên mái nhà trước mặt có bồn bóng người đang đứng. Sở Vân im lặng quan sát. Bốn người đó chính lầ Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên, và đứng đối diện ông ta là Khang Nghênh Sơn gầy ốm, dưới cằm để bộ râu dê, hai bên lão ta là hai lão nhân mặt mày hung dữ.

Lúc này bốn người ấy đều tỏ ra thận trọng, đề cao cảnh giác, chăm chú nhìn vào đối phương. Sở Vân chăm chú theo dõi hành vi của bọn họ rỗi bằng thân pháp vô cùng ảo điệu, chàng đã như một cánh chim đáp xuống dưới bóng tối của một căn phòng cách bốn người nọ không đến ba trượng. Chàng nghe thấy Nghiêm Tiêu Thiên cười nói:

– Khang ngũ giáo đầu, thuộc hạ và đồ đệ của ngươi như thế thì ta phải làm như thế thôi, lẽ nào lại bắt ta làm bài vị đi tạ tội.

Tấn Lôi Thủ Khanh Nghênh Sơn giận dữ đến đỏ mặt, nói:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Ngươi đừng khoa môi múa mép trước mặt ta, ta đến đây không phải chỉ để nghe ngươi nói. Mà hôm nay ngươi muốn làm gì thì Ngũ Lôi giáo sẽ bồi tiếp ngươi đến cùng.

– Giang hồ thị phi vốn khó mà nói trước được, lẽ nào chỉ cho phép đồ đệ của mình phóng hoa? đốt nhà mà không cho họ Nghiêm ta đánh lửa châm đèn. Lại nói Độc Liên Tẩu Dịch huynh và Phi Xoa Thánh Thủ Lữ huynh chắc cũng đã biết ta rồi đó, nếu nói một cách đúng đạo lý thì ta làm như vậy là đường đường chính chính, hai vị có nhận thấy thế không?

Lão già đứng bên trái Khang Nghênh Sơn lạnh lùng nói:

– Họ Nghiêm kia, Ngũ Lôi giáo và ngươi trước đây không thù không oán vậy mà ngươi đã ra tay độc ác giết hại biết bao nhiêu người của Ngũ Lôi giáo, hành vi đó lẽ nào có thể cho qua nếu không phải là anh em Lữ mỗ đi qua Long Khẩu gặp Khang huynh đệ thì đệ tử của Ngũ Lôi giáo đã không để ngươi yên đâu.

– Độc Liên Tẩu Dich Hợp và Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu vốn kết nghĩa anh em với nhau, chứ nhị vị đâu phải là người của Ngũ Lôi giáo, sao lại nhúng tay vào đây? Ta nói thật, ta đã làm việc gì thì không bao giờ sợ hậu quả của nó, và cũng không sợ bất cứ anh hùng hảo hán nào định ra tay ngăn cản.

Lúc này lão già được gọi là Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu mới từ từ bước lên trước hai bước lạnh lùng nói:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Ngươi vùng vẫy ở vùng Lỗ Tấn cũng đã đủ rồi, anh em sớm đã thấy gai mắt, nếu hôm nay không có việc của Khang huynh, thì anh em ta cũng đã tìm người xem thử ngươi đã có được bao nhiêu bản lãnh mà dám làm những điều sằng bậy từ trước đến nay?

– Ta đã nói với lão Dịch, ngươi không phải là mẹ của hắn, sao ngươi lại dính vào?

Khang Nghênh Sơn trừng mắt quát lớn:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Không nói lôi thôi, thế nào là phải trái, là trắng đen, chỉ cần nhìn thấy những hành vi của ngươi thì đủ biết thế nào là anh hùng hảo hán.

Lời hắn vừa đứt thì Dịch Hợp và Lữ Vô Cửu đã lập tức triển khai thế trận, vận công sẵn sàng xuất thủ. Thấy thế Nghiêm Tiếu Thiên cười khẩy, nói lớn:

– Chớ có hư trương thamh thế trước mặt ta, trên đời này có gì mà ta chưa từng biết đâu, đã có những trận chiến lớn nào mà ta chưa từng kinh qua đâu mà các ngươi lại bày trò con nít ấy ra trước mặt ta. Thôi hãy đem về mà dạy vợ đánh con cho rồi!

Lời ông ta vùa dứt thì bỗng có một tràng tiếng cười lạnh lùng, sắc nhọn, đanh thép vang lên nghe chói tai như sét đánh từ trên mái ngói một căn nhà vọng lại, rồi một lão nhân trạc độ lục tuần cao lớn bước đến, mặt đỏ hồng hào.

Nhìn thấy người ấy, Cổ Yển La Hán lại cười lên rất quái dị, nói:

– Ha hạ.. Ta đã biết ai đây rồi, thì ra là lão sư phó danh trấn lưỡng hà Tử Trượng Tấn Thiên Bao Hồng Ô đây mà… Sao? Tiếng cười của ngươi lúc nãy đầy ẩn ý, chắc ngươi cũng muốn ta không thoát được nạn này chứ gì?

Thì ra khi đi đến Long Khẩu Thành thì Khanh Nghênh Sơn một nhân vật danh vang thiên hạ gặp Bao Hồng Ô và Dịch Hợp, Lữ Vô Cửu.

Bọn họ vốn chẳng cùng một phái, nhưng do đoán biết được người gây náo loạn phân đà Long Khẩu Thành của Ngũ Lôi giáo chắc chắn phải là Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên nên họ liên kết lại, kéo nhau đến đây để đối phó.

Ba người kia ra mặt đối đầu, còn Bao Hồng Ô thì được giao chỉ huy hơn một trăm thủ hạ của Ngũ Lôi giáo bí mật mai phục chờ cơ hội hạ thủ.


Nhưng khi thấy cục diện đã đến thời điểm gay cấn nhất, sợ Cổ Yển La Hán quá cao cường nên Bao Hồng Ô đã xuất đầu lộ diện ra trợ lực, dùng bốn đánh một. Tử Thượng Trấn Thiên Bao Hồng Ô lạnh lùng “hứ” một tiếng nói:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Làm gì thì cũng dành cho ngươi khác một con đường cuối cùng, chỉ có riêng ngươi là thủ đoạn tàn bạo nhất thôi! Ngay đến cả ta là ngươi ngoài cuộc cũng vì thế mà không thể khoanh tay đứng nhìn.

– Ấy, ấy! Câm mồm lại đi lão Bao kia, ngươi chưa đủ tư cách để lên lớp cho ta đâu. Đã kết bẻ kết đảng đối phó với ta thì cứ việc ra tay đi, đừng có mà nấp danh nghĩa này, viện lý do nọ, làm như mọi vinh quang trên đời này đều do các ngươi làm nên cả vậy! Thôi, hãy ra tay đi, xông cả vào đây đi lũ tiểu tử kia.

Sở Vân nấp kín nơi ấy đã thấy hết mọi sự và chàng biết chắc cuộc chiến đấu đẫm máu khó mà tránh khỏi.

Cổ Yển La Hán đưa mắt nhìn quanh bốn phía, quan sát tư thể của bốn địch thủ rồi cất tiếng cười hì hì, và ngay cùng lúc với tiếng cười cất lên thì song chưởng của ông cũng lập tức xuất chiêu công vào đối phương mười bảy chưởng nhanh như chớp.

Tấn Lôi Thủ Khang Nghênh Sơn thét lên một tiếng, lập tức phản công bảy cước và mười ba chưởng liên hoàn.

Tử Trượng Trấn Thiên Bao Hồng Ô xuống tấn chắc như núi, đưa chưởng lên đón đỡ cùng với Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu ngăn chặn chưởng phong của Cổ Yển La Hán, còn Độc Liên Tẩu Dịch Hợp thì vẫn đứng ngoài quan sát chờ thời.

Bọn họ xuất thủ cực kỳ thần tốc, chiêu thức vô cùng ác độc, cơ hồ quyết không cho đối phương còn con đường sống sót.

Trong rừng cước sóng chưởng ấy, Cổ Yển La Hán phải lùi lại hai bước, cất tiếng cười hoang dã nghiêng người di bộ, song chưởng liên tu bất tận, chiêu thức biến ảo khôn lường tung đòn về phía ba đối thủ như một trận mưa giông, sấm chớp rầm trời.

Bao Hồng Ô cũng gầm lên vận hết công lực xuất ra một lúc mười hai chưởng kình lực như vũ bão. Lập tức Lữ Vô Cửu nương thế chưởng ấy lao tới công liền ba chiêu mười bốn thức.

Chưởng phong đập vào nhau vụt lóe như pháo hoa, bóng người ập vào nhau rồi lập tức phân khai, cả ba khuôn mặt đều lộ vẻ kinh dị và phẫn nộ.

Khang Nghinh Sơn hơi lắc lư thân mình lập tức xuất thủ, năm ngón tay trên bàn tay trái như năm móc câu chụp xuống sườn phải của Cổ Yển La Hán ngay vào lúc ông ta khí huyết còn đanh chấn động sau trận đấu chưởng. Nhưng Nghiêm Tiếu Thiên quyết không né tránh, hai lay vươn tới tạo nên gọng kìm khoá cánh tay đối thủ. Cùng lúc một tiếng thét lại vang lên. Lữ Vô Cửu tiến tới, cùng với Bao Hồng Ô hợp công đánh vào hai bên hông của Nghiêm Tiếu Thiên như chớp giựt… Cuộc đấu của Nghiêm Tiếu Thiên một mình chọi ba đã qua ba bốn mươi chiêu…Tuy công lực cực kỳ thâm hậu nhưng nếu cứ như thế mà tiếp diễn thì có phần thất thế, ứng phó không nổi, trên khuôn mặt to lớn và chiếc đầu bóng loáng của ông ta đã thấy mồ hôi rịn ra lấm tấm…Vừa quật ra chín cước mười tám chưởng, vị Độc Cước Cự Đạo to béo ấy vừa thầm nghĩ:

– Ba lão già này công lực cao tuyệt, nếu trong nhất thời mà mình đối phó với từng người thì quá ngon ăn, nhưng cả ba tên cùng xáp trận thì ăn khó tiêu quá. Mẹ kiếp, mình cũng có lúc pháp môn dùng chưa thật cao minh, nên không ngờ ba lão già này lại coi thường mình.

Lúc ấy lại một màn chưởng ảnh ập lới, ngoài ra hai đạo chỉ phong của đối phương bắn tới sau lưng. Lập tức Cổ Yển La Hán thở hắt ra một hơi, thân hình chợt cuốn lại như quả bóng lăn ra ngoài năm sáu thước, lẩm bẩm:

– Mẹ kiếp, ba lão già ấy kể ra cũng đáng mặt chọc giận anh hùng.

Thật khó mà làm khó dễ chúng nó. Cái khuôn mặt dày này của ta liệu có bị chúng nó lột da hay không?

Ngay lúc ấy Tấn Lôi Thủ Khang Nghinh Sơn đã thét lên một tiếng, song chưởng xuất hết chiêu này đến chiêu khác, kình phong chưởng ảnh rợp trời, Tử Trượng Tấn Thiên Bao Hồng Ô đột nhiên cất tiếng cười, chân quét chỉ phóng, hai tay hai chân vung lên liên tục.

Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên khuôn mặt đỏ rực lên, đôi mắt vằn tia máu, thân hình lúc bay lên lúc rạp xuống nhanh như chớp tách khỏi thế công cực kỳ hiểm ác của hai địch thủ nọ, nhưng Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu ngay đúng lúc đó phóng chưởng giáng xuống đầu vai của ông ta, ông ta vừa chưa kịp thở thì đã nhận thấy chưởng phong của đối phương đã đè xuống vai mình, liền nổi giận thét lên một tiếng, hai chân tấn vững như núi, nửa thân người phía trên xoay đi nửa vòng, song chưởng đưa lên ngang ngực đẩy mạnh ra phía trước. Hai luồng kình lực như hai con sóng lao ập vào nhau phát lên một tiếng “ầm” khủng khiếp, Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu “hự” một tiếng, hoảng hốt thu chưởng bay ngược về phía sau. Cổ Yển La Hán Bật lên tiếng cười, chương thế không ngừng biến đổi, kình lực như bão tố ầm ầm quét ra.

Đó chính là sở học “Bạt Sơn Tam Liên Hoàn” của ông ta.

Tấn Lôi Thủ vội vàng đảo bộ, phát ra mười sáu chưởng mạnh như vũ bão tiếp ứng chưởng lực của đối phương. Một tiếng “Ầm” vang lên rung chuyển không gian, Tấn Lôi Thủ Khang Nghinh Sơn bật lui về sau ba bước. Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên toát mồ hôi, thở mạnh mấy tiếng. Điều đó chứng tỏ cuộc đấu nội lực làm cho hai đối thủ đều bị tổn thất nhưng Khang Nghinh Sơn trầm trọng hơn. May lúc đó nhờ có Tử Trượng Trấn Thiên Bao Hồng Ô và Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu lập tức xông vào tấn công đối thủ nên Khang Nghinh Sơn có được thời gian quý báu để vận công điều tức.

Cuộc đấu đã đến giai đoạt quyết liệt nhất, cả hai phía đối thủ đều đem hết những độc chiêu ác thức để đổi phó vớt địch thủ. Cả bốn người sặc mặt phủ mờ tử khí, ánh mắt vằn những tia máu đầy vẻ căm thù, chưởng cước chỉ quyền tung ra như mưa mang theo tất cả sức lực căm hờn và cả sự điên loạn say máu.

Đã qua mấy mươi chiêu nữa, đứng ngoài theo dõi trận chiến, khuôn mặt tuấn tú sáng láng của Sở Vân càng lúc càng thâm trầm, trong tia mắt sáng như vì sao của chàng đã phát ra những tia lạnh lùng.

Cuộc chiến mỗi lúc một ác liệt, Khang Nghinh Sơn đã tiếp tục trở vào vòng đấu. Còn Độc Liên Tẩu Dịch Hợp vẫn âm thầm đứng một bên không tham gia vào cuộc đấu. khuôn mặt hết sức căng thẳng, chăm chú theo dõi từng tí một. Vì sao lão ta chưa vào cuộc? Cổ Yển La Hán trong lúc kịch chiến thì lão đứng ngoài, đợi thời cơ thuận lợi thì ra tay nhanh như chớp đoạt phần chiến thắng.

Thét lên một tiếng như sấm nổ, Cổ Yển La Hán thi triển tuyệt chiêu “Oanh Cập Cửu Nhạc” “Bạt Sơn Di Đỉnh”, “Bách Bộ Thôi Sơn”, xuất liền một lúc ba chiêu mười một thức. Tấn Lôi Thủ Khang Nghinh Sơn lập tức xuất ra mười lăm chưởng đón đỡ, Tử Trượng Tấn Thiên Bao Hồng Ô đảo bộ liên tục xuất ra sáu chưởng năm cước nhằm vào mười đại huyệt trên người đổi thủ, Phi Xoa Thánh Thủ Lữ Vô Cửu di động không ngừng vận đủ chân lực dùng tuyệt chiêu “Tiểu Thiên Tinh” chưởng thức giáng vào người đối phương. Bi kình lực của cả ba cao thủ hợp công đánh tới, Cổ Yển La Hán phải lùi hai bước, toát mồ hột giận dữ quát to:

– Mẹ kiếp, Thế này mà cũng gọi là chánh đạo à? Các ngươi dạy cho đệ tử hành động như thế hay sao? Dịch lão quỷ ngươi đừng làm cái trò con rùa thụt đầu trong mai chờ thời nữa, hãy vào đây, ta chấp tất.

Bỗng một sợi xích như một con rắn cuộn tới nghe rít lên những tiếng “Vút vút” xé không trung đã áp tới khi mà lời nói của Cổ Yển La Hán vừa dứt. Ông ta nghiêng đầu tránh khỏi ngọn xích thì lập tức nó như một con rồng đen lượn lại công vào ông ta mạnh như vũ bão, kèm với giọng nói âm hiểm lạnh lẽo vang lên:

– Nghiêm Tiếu Thiên! Lão phu đã đáp ứng nguyện vọng của ngươi rồi đấy !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.