Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 45: Bên đường tương ngộ đâu mâu song hào
Sở Vân đưa rất ngăn chặn thuộc hạ không cho phát tác, nói:
– Tình hình như thế này thì có lẽ chẳng còn nói lý nói lẽ gì được nữa, phải không nhị vị?
– Đúng, ai mạnh hơn thì chân lý thuộc về kê ấy. Kẻ thất bại thì đúng là kẻ sai rồi, người có biết cái định lý từ thời thiên cổ ấy không?
Thấy gã giáp sĩ bên trái cuồng ngạo đáp ngay như vậy Sở Vân liền nói:
– Nhi vị là kẻ mạnh tất nhiên là kẻ đúng, phải không?
– Ngươi là kẻ khôn đấy, Ngay vào lúc này mà còn nhận thức được điều ấy, quả là không dễ đấy. Nếu như khi nãy ngươi cố ý tỏ ra mạnh, dám ương ngạnh chống lại chúng ta, thì bây giờ buộc phải xử cái tội ấy!
– Các ngươi là lũ sói điên, nhưng điên cũng có lý của nó! Bây giờ trước lúc động thủ. Nhi vị đã biết ai mạnh ai yếu chưa ? Do vậy cũng không chắc biết trước được ai đúng ai sai?
Giáp sĩ bên phải không còn suy nghĩ, cười nhìn đồng bọn, trầm tĩnh nói:
– Tiểu tử! Ngươi cũng mồm mép lắm, chắc cũng có học đôi chữ đấy, hoặc giả ngươi cũng có chút ít võ công kha khá ? Nhưng, với tuổi tác của ngươi như vậy, không tránh khỏi có điều không phải như khi nãy, vì tự cho mình hơn người, có thể trở thành anh hùng cái thế. Xét ra, thức tế lúc này không nên đả kích cái giấc mơ hão huyền ấy của ngươi … Nhưng vì ngươi không biết thế nào là trời cao đất dày, cứ như ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, nên làm cho ta ngứa mắt mất rồi, cần phải trừng trị cho ngươi một bài học đích đáng để ngươi từ nay về sau biết là việc gì ở trên đời này cũng khó như trèo lên trời vậy.
Cổ Yển La Hán đứng một bên chú ý quan sát tình thế, thầm nghĩ:
– Hai tên kia trông khí thế uy hiếp thiên hạ đã quen đến lúc này không biết đã chạm đến ai, chắc không khỏi bị một vố đáng đời đấy.
Mà Sở lão đệ tu vi đến kỳ lạ, có lúc thì gấp gáp vội vã không ai theo kịp, lúc thì chậm rãi, nhẫn nại đến kinh người …Hai người này, tại sao lại không nhận ra là ai nhỉ, hay là tự quan ngoại, biên cương mới đến…?
Lúc ấy Thiên Lang Lãnh Cương từ từ ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt ngửa trên đùi như đang nhập định, hai mắt nhắm lại, sắc mặt thư thái siêu thoát… Cử chỉ ấy lúc này không ai hiểu nổi chỉ trừ có Sở Vân, Khố Ty và Cung Ninh biết được mà thôi. Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty nhìn Sở Vân một cái rồi cũng từ từ ngồi xuống, nhắm mắt bất động…
Hai giáp sĩ nọ lộ vẻ kinh ngạc, qua ánh mắt của họ lộ ra sau khe mũ đâu mâu, người bên phải nói:
– Nếu như không biết ý đồ của các ngươi thì hành động của lũ kia trông cũng hay đấy, khỏi phải làm mất thời gian như thế đâu !
Sở Vân trầm ngâm rồi nói:
– Các ngươi cứ thử đi rồi khắc biết!
– Tiểu tử! Đâu mâu song hào lại sợ chúng sao? Chớ có tưởng đùa!
Cái danh xưng Đâu Mâu Song Hào này chẳng ai trong họ nghe qua, ngay cả con người lăn lộn giang hồ lão luyện, nhận biết gần như khắp lượt võ lãm nhân vật là Nghiêm Tiếu Thiên cũng đành lắc đầu.
Sở Vân chậm rãi hít một hơi chân khí rồi buông ra một mệnh lệnh sắc lạnh đanh thép:
– Dọn sạch bên ấy đi !
Tên Giáp sĩ bên tay phải quát to:
– Khẩu khí ngông cuồng thật!
Ngay khi hắn quát chưa dứt lời thì Kiếm Linh Tử Cung Ninh đã như một bóng hắc quỷ bay vút lên không lướt tới nhanh như điện, thanh kiếm trên tay rung lên muôn vàn tia sáng lạnh lùng xỉa thẳng vào bốn con mắt của hai đối thủ nọ.
Hai giáp sĩ nọ cười to một tiếng, thân hình bất động trên lưng bạch mã, tay trái của giáp sĩ phía phải khẽ nhích động vạch nên một tấm lưới chưởng khí che đón mũi kiếm nọ. Còn người phía trái thì hứ một tiếng vung tay quật thẳng vâo ngực Cung Ninh một chưởng như sét đánh. Chiêu thức của họ trông có vẻ đơn giản, chính xác nhưng biến ảo khôn lường, uy vũ cực kỳ.
Cung Ninh thét lên một tiếng, thân hình lộn trên không ba vòng nhanh như chớp phóng vào hai giáp sĩ nọ bảy kiếm, kiếm khí mạnh mẽ vô cùng, giáp sĩ bên phải hai tay thu về trước ngực vẽ nên một vòng tròn rồi lập tức đẩy ra một luồng chưởng phong ầm ầm như sóng cuộn, chấn động cả một vùng quanh đó năm trượng.
Cung Ninh lại bay ra xa, từ trên cao bổ xuống, huy động thanh trường kiếm biến hóa như giao long hý thủy tấn công đối thủ, nhưng mặc cho Cung Ninh đã hết sớc cố gắng, thế công của Cung Ninh không sao chạm được tới mục tiêu đành đáp xuống đất. Sở Vân lạnh lùng buông mấy tiếng:
– Triển khai Kim Điêu Cự Dực !
Bỗng Thiên Lang Lãnh Cương rú lên như sói tru, thân hình vọt lên cao sáu trượng, rồi như một tảng đá khổng lồ, rít gió, xé không gian lao ập xuống đối phương nhanh như chớp.
Hai giáp sĩ nọ cũng hét lên như bò rống rồi cả bốn cánh tay giấu trong thiết giáp đồng thời vung lên đón thế công của Lãnh Cương.
Ngay lúc ấy lại những tiếng ầm ầm nổi lên, cát bụi hay mù mịt một tiếng thét chói tai rợn óc vang lên, một thân người râu tóc rối bù như một bóng ma bắn vọt lên cao rồi tay đấm chân đá, liền một hơi xuất hơn ba mươi chưởng hai mươi mấy cước kình lực như núi sập ầm ầm ào ào tấn công vào hai giáp sĩ nọ. Những tiếng nổ như sấm động vang lên, đá cát cuốn lên mù mịt, trên không trung bốn thân hình bắn theo bốn hướng đáp xuống đất, đứng im bất động.
Hai giáp sĩ nọ rơi xuống cách nhau chừng ba trượng, còn Lãnh Cương và Khố Ty cũng đứng cách nhau chừng ấy, cả hai bên đều đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, như lần đau tiên trong đời họ từng gặp một đối phương như thế.
Hai giáp sĩ nọ từ từ dời bộ, giáp trụ trên người họ phát lên những tiếng kêu rờn rợn. Cũng gần như cùng lúc Lãnh Cương và Khố Ty gầm rít lên mấy tiếng rồi vận công tung chưởng về phía đối thủ, mỗi người một loại công phu cực kỳ lợi hại. Hai giáp sĩ nọ cũng gầm lên, xuất thủ, chiêu thức vô cùng gọn gàng, chính xác mà kình lực vô biên, biến ảo khôn lường tấn công lại địch thủ.
Hai hoàn chủ Kim Điêu Minh vừa xuất chiêu vừa đọc khấu quyết, kẻ tiến người lui, kẻ công người thủ, chiêu thức xuất ra liên tu bất tận khí thế kinh thiên động địa, liên tiếp đánh bật lùi hai giáp sĩ nọ ra sau ba bước, giáp trụ rung lên nghe chói tai nhói óc.
Bỗng Ngân Giáp kêu :
Kình Thiên Nhập Địa một tiếng, tức thì Kim giáp kêu lên Long Đằng Hỏ Phiên rồi lắc người bắn ra hai phương vị khác trước, đồng thời một lúc xuất ra gần hai mươi chưởng công về phía đối phương.
Thế là một trường ác đấu kinh thiên động địa hiếm có trong võ lâm khai triển, cực kỳ sôi động ác liệt, hiểm độc, ngoạn mục khiến cho người xem vừa lo lắng đến thắt ruột vừa hoan hỉ đến tột độ trước công phu của bốn cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm này.
Lãnh Cương và Khố Ty phối hợp vô cùng nhịp nhàng, công thủ, tiến thoái, hoán vị tịnh tiên… đều thật sự xảo diệu, chính xác đầy uy lực. Còn Đâu Mâu Song Hào thì lấy sự đi chuyển vị trí, bay lộn, linh hoạt làm chủ yếu, họ cố tránh đối đầu với hai đối thủ nọ mà tìm cách xuất thủ về phía bên hông đối thủ một cách liên tục, mãnh liệt như nước chảy, triều dâng… Họ cứ thế quần thảo, xoắn lấy nhau ác đấu, qua hơn hai trăm chiêu và có thể còn kéo dài thêm ba trăm chiêu nữa, nhưng có thể nói khó mà phân nói thắng bại giữa hai cặp cao thủ siêu tuyệt này.
Cổ Yển La Hãn đứng xem trận đấu mà lẩm bẩm không ngừng:
– Mẹ kiếp, thể này mà là trận đấu à? Cứ như là biểu diễn nghệ thuật vậy, lại có vẻ như hô phong hoán vũ thần thông quảng đại vậy…Cả đời lão phu chưa bao giờ được chứng kiến một trận đấu như thế này, vừa ở trình độ cao không tưởng nổi, vừa hiểm ác đến khủng khiếp như thế…Hai tay kia đã khiếp mà thủ hạ thật thà của lão đệ họ Sở này cũng chẳng vừa, quả là chân nhân không lộ tướng, núi cao lại có núi cao hơn … ấy thế mà Sở lão đệ còn coi họ là mèo ba chân, vậy chẳng biết hắn coi mình là cái giống gì nữa đây?
Nghe thấy thế Sở Vân mỉm cười nói:
– Lão huynh, huynh quá khiêm tốn, khách khí rồi.
– Chẳng phải thế đâu, ta chẳng thể nào sánh được với họ. À, mà lão đệ này, họ đấu nội lực với nhau như thế nếu cứ để kéo dài thì nguy hiểm lắm đấy.
– Đúng thế, phải xem khả năng chiu đựng của ai trong họ vượt trội. Đây là một kiểu đấu tàn bạo thảm khốc lắm, kẻ thua sẽ tàn phế, kẻ thắng cũng tang thương.
Lê Tường lúc nay đứng sát vào Sở Vân, tay đã rời đốc kiệm, vẻ mặt thẫn thờ, đau xót, nàng hiểu võ công sở học của nàng, nàng vẫn tự hào…Thì nay nếu đem ra so sánh với bất cứ ai trong bốn đấu thủ nọ, thì quả là hổ thẹn vô cùng. Nàng nói với Sở Vân:
– Vân ca, em thấy hổ thẹn quá, trước nay em cứ tưởng võ công của mình cũng có thể coi là nhất lưu thiên hạ, nào ngờ thấy các vị này giao đấu em mới thấy làm lạ là tại sao bản lĩnh như mình mà có thể bươn chải giang hồ được bấy năm nay.
– Có thể đó là số mệnh, đó là vận hạn. Sở Vân nhẹ nhàng an ủi.
Lại những tiếng kình lực va vào nhau phát ra nghe như sấm động liên hồi. Đâu Mâu Song Hào thân hình lắc lư, giáp trụ kêu loảng xoảng đứng đó đưa mắt chằm chằm nhìn đối phương. Còn Lãnh Cương và Khố Ty sát vai nhau đứng đó mặt không hề biến sắc, chỉ có hai cặp mắt căm phẫn nhìn đối thủ nói lên rằng họ không phải không tốn hao khá nhiễu chân lực.
Sở dĩ họ ngoài mặt vẫn tỏ ra không một mảy may biến động, nhưng trong cơ thể họ khí huyết cũng đang đảo lộn nhưng không để lộ ra ngoài. Đó là tuyệt kỹ của Vô Uý Kim Điêu truyền cho họ, gọi là Tiêu Kinh Bế Mạch, phương pháp này là tụ khí đơn điền, rồi chân lực nội gia theo chân khí từ đơn điền xuất ra theo ý muốn của. Cách này vừa bảo toàn được sức lực không để chân khí thất thoát vừa che mắt đối phương không biết thực sự nội gia chân lực của mình. Cách này chỉ cho phép dùng chân lực trong một thời gian có hạn, và không được quá lạm dụng vì như thế chân lực sẽ mang nội gia chân khí quay ngược lại công phá đơn điền của chính mình.
Đối với Lãnh Cương và Khố Ty thì họ có thể khắc chế nội lực được chừng ba giờ liên tục tức là trong thời gian ba giờ ấy, đối thủ của họ hoàn toàn không phát hiện được gì cả.