Kim Điêu Thần Chưởng

Chương 29: Thiêu trang huỷ bảo, tuốt gươm tầm thù


Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 29: Thiêu trang huỷ bảo, tuốt gươm tầm thù

Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang lắc lắc đầu, buồn bã nói:

– Hồ mỗ đã quen với cuộc sống giang hồ rồi. Những ngày sau này chắc chẳng giống như mười năm trước đây nữa đâu. Đã thế đến đâu hay đến đó, chỉ có điều ta còn phải chăm lo cho hai hiền đệ Lý, Đái đến trọn đời…

Sở Vân đang định nói thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khói lửa bốc lên ngút trời, Tử Tâm Điêu lẩm bẩm:

– Bách Giác Bảo từ này về sau chỉ còn là một tàn tích mà thôi!

Hồ Tang nhìn lửa cháy đùng đùng thì bi ai nói:

– Nhìn phương vị thì biết, đó chính là Tiểu A Phòng rồi, Bách Giác Bảo chẳng còn gì nữa rồi !

Sở Vân nói giọng lạnh lùng:

– Bách Giác Bảo tuy bị hủy, nhưng vẫn còn Tam Vũ trang viện, còn có Tam Vũ công tử và Tiêu Vận Đình lọt lưới nữa mà. Bao nhiêu căm thù chất chứa trong lòng đâu dễ kết thúc như thế này. Đã ra tay thì ra tay cho đến cùng.

Tử Tâm Điêu nói vội:

– Minh chủ, Bách Giác Bảo tuy là kẻ thù chung, nhưng cụ thể là Tam Vũ Bạch công tử Thiệu Ngọc. Vì thể chúng ta phảti tìm đến Tam Vũ trang viện ngay mới được!

Tại hạ cũng đã sớm nghĩ đến điều đó. Ngày trước tại hạ đã từng đến Tam Thượng Tam Vũ trang viện rồi. Tuy Tam Vũ công tử võ công cao cường, nhưng danh tiếng có được trên giang hồ đều dựa vào Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực là chính, do đó bọn họ rất ít khi về ở nơi Tam Vũ trang viên, mà chủ yếu là ở trên Bách Giác Bảo. Hai nơi ấy chỉ cách nhau nửa dặm thôi. Chi bằng ta tấn công Bách Giác Bảo, nếu Tam Vũ công tử không có trong Bảo thì chúng phải đến tiếp cứu, từ đó ta diệt chúng luôn. Chứ nếu đem quân đi đánh Tam Vũ trang viện thì Bách Giác Bảo được thông tin sẽ phòng bị kỹ, ta sẽ bi thương vong nhiều, sẽ bất lợi. Ý tại hạlà thế đấy, phó Minh chủ xem thử thế nào?

– Minh chủ đã sớm chuẩn bị kế hoạch chu đáo như thế, lão phu nhận thấy không có ý kiến gì khác nữa. Cừu Hạo thần phục nói.

Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang nghe Sở Vân phân tích thấy hoàn toàn chính xác với tình hình nội bộ của Bách Giác Bảo, mặc dù đã hơn ba năm qua chàng chưa hề bén mảng đến nơi này, thì ngạc nhiên khâm phục vô cùng. Cừu Hạo lại nói tiếp:

– Minh chủ, cho phép anh em lão phu thừa thắng cũng tham gia truy tìm Tam Vũ công tử?

– Được chứ ! Phó minh chủ hãy phát tín hiệu báo rõ phương hướng cho anh em được biết!

Tử Tâm Điêu tung người lên cao hơn sáu trượng, vung tay ném Quỷ Khốc Thỷ ra phía sau Bách Giác Bảo, một vầng sáng xanh kèm theo tiếng rít kinh hồn bay đi. Chỉ một thoáng sau thì thấy có ba luồng sáng xanh lè không gian bay về phía sau tòa Bảo. Cừu Hsạo báo cáo:

– Minh chủ, các đạo binh mã đã nhận được dụ lệnh, đã triển khai thực hiện rồi.

Sở Vân gật đầu, cười nói vẻ ung dung:

– Phó minh chủ, chúng ta cũng cần phải khẩn trương đến đó thôi!

Bỗng Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang bước lại sát bên chàng, nói nhỏ:

– Sở Vân! Tại hạ có một yêu cầu, tuy không đúng lúc, nhưng xin cứ nói, đó là:

Những kẻ đáng giết thì phải giết, những gì đáng phá hủy thì phải phá hủy, hiện nay chỉ còn có lão nhị Công Lý Song Câu Đái Đạo sống mà như chết, điên điên khùng khùng, xin Sở huynh hãy dung mạng cho hắn, hắn đã bị trời trừng phạt rồi.

Sắc mặt Sở Vân bỗng nghiêm trang hẳn lên. chàng trầm giọng nói:

– Hồ huynh, Đái Đạo điên khùng thật đấy chứ?

– Ta thề, Hồ Tang này nếu nói một lời không đúng thì sẽ bi loạn đao phanh thây, sấm sét đánh chết !

– Thôi, được rồi , người hãy đi với ta đến đó mang hắn đi.

– Sở huynh , trên đời này, còn một hơi thở Hồ mỗ còn ghi nhớ ơn đức cao đẹp của Sở huynh.

Sở Vân không nói gì, chỉ khẽ cười ra hiệu, lập tức cả ba ngươi bay vút về phía sau Bảo.

Đi đến đâu họ cũng thấy Bách Giác Bảo bị tàn phá ghê gớm, thây người chết ngổn ngang đao kiếm rơi đầy mặt đất, nhiều căn nhà, nhiều lầu các đang bừng bừng cháy khói lửa mịt mù.

Cả ba người mỗi người một tâm trạng theo nhau lướt nhanh về phía Tiểu A Phòng đang ngùn ngụt cháy. Hồ Tang nhìn những tử thi ngổn ngang trên mật đất, lẩm bẩm:


– Đãy là Tam Phích Lịch,…kia là Thập Tam Anh … còn đó là mười hai vệ sĩ phía sau bảo chủ…họ đều chết, chết sạch cả rồi !

Bỗng dưới một bóng cây tối om, một giọng yếu ớt kêu lên:

– Minh chủ…

Sở Vân vội tung mình đến nơi có tiếng gọi, thì thấy một người, thân hình vấy đầy máu đang đứng dựa vào gốc cây, bên cạnh còn có năm người áo đen ngực thêu mặt trời vàng lấp lánh. Người ấy đau đớn nói:

– Minh chủ… đệ tử không đủ khả năng…

Lúc này Sở Vân mới nhìn kỹ ngươi ấy thì thấy đó chính là sát quân tử Thịnh Dương.

Cùu Hạo và Hồ Tang vừa đến, Cừu Hạo vội hỏi:

– Thịnh Dương, thương thế ra sao?

Sở Vân nhẹ nhàng an ủi, nói:

– Đừng lo, Thịnh Dương, người đã cố gắng nhiều rồi … cứ chầm chậm nói, đừng làm chấn động chân khí !

Thinh Dương thở hổn hển, rồi nói giọng yếu ớt:

– Minh chủ, chúng đệ tử hai người, đệ tử với Lý Khải cố sức đối địch với năm cao thủ sử dụng trường kiếm, đánh mãi không đổ được chúng, đệ tử nóng lòng dùng thế lưỡng bại câu thương nên cuối cùng đã giết được chúng, nhưng đệ tử bị trúng bốn kiếm vào sườn, vai, đùi còn Lý Khải cũng bị thương nhưng nhẹ hơn ở cánh tay trái. Ngay lúc đó Thanh Vũ công tử và Ma Báo Đằng Võ Công, không địch nổi Ngân Tiểu Hoàn của Khố hoàn chủ, ném vội ám khí ra rồi kéo nhau chạy lên lầu.

Khố hoàn chủ đuổi theo thì bị cơ quan bí mật mai phục cản trở nên đã ra lệnh cho chúng đệ tử dùng Hỏa Long Đạn thiêu hủy Tiểu A Phòng.

Thịnh Dương nói đến đó thì dừng lại, thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên. Sở Vân thấy thế vội vàng đặt tay lên lưng truyền nội lực cho Thịnh Dương, nói:

– Hãy vân khí điều tức, bình tĩnh, yên tăm từ từ,… từ từ…

Một lúc lâu sau. Sở Vân hỏi:

– Như thế, tình hình hiện nay ra sao?

Thịnh Dương lại nói tiếp:

Đốt lầu chưa được bao lâu thì nhận được tín hiệu của Minh chủ ra lệnh tấn công vào phương vị mới. Khố hoàn chủ băng bó cho đệ tử rồi lệnh cho ở lại đây nghỉ ngơi, còn Khố hoàn chủ xuất lĩnh Lý Khải và các anh em khác gồm ba người lao ra sau Bảo rồi.

– Còn các tử thi này tử trận tại đây à?

– Bẩm, có hai người tử trận tại đây, còn mấy người kia thì tử trận nơi khác, khi có lệnh tập hợp ra sau Bảo được đem tập trung tại đây để tiện bảo vê…..

Sở Vân kiểm tra kỹ các vết thương trên người Thịnh Dương rồi nói:

– Thịnh hộ vệ, vết thương do kiếm chém rất nguy hiểm, lại mất máu nhiều, nên ngươi không nên vận động, mà hãy ở đây nghỉ ngơi…Ta cùng mọi người họp mặt giải quyết công việc xong sẽ trở lại đón ngươi về!

Nói xong Sở Vân nhét vào miệng Thịnh Dương một viên Bảo Khí Đơn rời vẫy tay, cùng phó minh chủ vả Hồ Tang lao vút đi mất dạng.

Giây lát sau họ tới trước một bức tường dày rất cao, trước đây thì có vẻ trang nghiêm hùng vĩ lắm, nhưng giờ này đã bi phá tan nát đi một phân nửa rồi, cánh của to tướng cũng bị phá vỡ làm mấy mảnh. Đứng trên đầu tường nhìn ra phía xa xa chừng nửa dặm, dưới dãy Nại Hà Sơn có một dãy nhà xinh xắn, nhưng lúc này nơi ấy lại có những đốm lửa bập bùng. Tử Tâm Điêu cười ha hả nói:

– Minh chủ, đây cũng là kiệt tác từ Hỏa Long Đạn của Bổn minh!

Sở Vân gật đầu, rồi nói giọng trang nghiêm:

– Sự việc không thể chậm trễ được, chúng ta mau đến đó.

Rồi cả ba người lại thi triển khinh công chạy nhanh tới , chỉ một lát sau họ đã tới gần Tam Vũ trang viện, thấy nơi đó lửa cháy mỗi lúc một to, bức tường đá phía trước đã bị phá nát, xung quanh đây có nhiều tử thi máu me đầm đìa. Sở Vân nói lớn:

– Phó minh chủ vòng qua phía trái, Hồ huynh theo tại hạ tiến vào bên phải!


Cừu Hạo dạ một tiếng rồi tung mình lên cao chừng sáu trượng, như một con đại bàng bay vút vào trong trang trại cũng cùng lúc với Sở Vân và Hồ Tang. Hai người chỉ thấy khắp trang viện là biển lửa, lầu các nguy nga, nhà cửa tráng lệ, hồ cá, non bô….. tan nát, ở đâu cũng chỉ thấy lửa, máu, tử thi và sự đổ nát rợn người.

Hồ Tang không ngớt than thở đưa mắt sục tìm khắp nơi. Bỗng Tiêu Định từ đâu tung người chạy tới, đuôi búa còn dính đầy máu đỏ, Sở Vân vội hỏi ngay:

– Tiêu Định, tình hình chiến cuộc thế nào?

Tiêu Định thở mấy hơi rồi nói:

– Bẩm minh chủ, thuộc hạ và anh em nhận được lệnh của Minh chủ lập tức tấn công, vào đây thì Vũ Hoàn Khố hoàn chủ đã đến nơi rồi, phe địch có chừng mấy mươi tên xông ra ứng phó do Tổng Du Kinh và Tổng Quản chỉ huy, nhưng chốc lát đã bị Khố Hoàn chủ và Hắc Bạch Song Đà giết chết, quân ta thắng như chẻ tre, bắt đầu thiêu hủy trang viện!

Sở Vân lại hói ngay:

– Các ngươi có phát hiện được Tam Vũ công tử không?

– Cho đến lúc này vẫn chưa thấy chúng xuất hiện!

– Bọn Bách Giác Bảo và Tam Vũ công tử có cao viện nào không?

– Bẩm, không có, chỉ có Tổng Du Kinh và Tổng Quản là giỏi thôi, còn lại không có ai đáng kể ạ!

– Thôi được rồi, ngươi tiếp tục công việc đi.

Tiêu Định dạ một tiếng rồi lao đi, Sở Vân và Hồ Tang lại tiếp tức tiến vào trang viện. Khi hai người vừa đi đến một căn đình nhỏ đang cháy dở thì bỗng nghe vang lên một giọng nói lạnh lùng, hung dữ:

– Lũ chuột kia, các ngươi sẽ khong bao giờ còn có thể ra tay được nữa!

Lập tức Sở Vân tung người đến, đồng thời quát to:

– Khố Hoàn chủ, hãy khoan đã!

Sở Vân bắn đến sau ngôi đình nhỏ thì thấy Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ đang cố ghìm người lại, thu hỏi Ngân Tiêu Hoàn, mặc dù vậy kình lực còn dư vẫn đánh bật một hán tử thân hình bé nhỏ ra sau ba bước, cặp ngân câu trong tay người ấy bị đánh văng đi xa hơn năm trượng.

Sở Vân nhìn kỹ thì lập tức nhận ra người có thân hình bé nhỏ ấy chính là Đái Đạo, một trong Hà Lạc Lục Hữu năm xưa đã đuổi giết chàng. Cánh tay phải của Đái Đạo đã bị một vết thương sâu hoắm, tay áo rách te tua, thịt đa bi xé nát, máu chảy ròng ròng… nhưng ông ta hầu như không cảm thấy đau đớn, hai mắt cứ trừng trừng nhìn về phía trước.

Khố Ty khom lưng nói:

– Minh Chủ vạn an, Tam Vũ trang viện bổn toà đã xem xét kỹ, ngoài mấy tên vô dụng kia, chẳng sao tìm thấy Tam Vũ công tử và Tiêu Vận Đình đâu cả.

Sở Vân mới gật đầu chưa kịp nói gì thì Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang đã bay vút vào đáp xuống sát lên người Đái Đạo. Khố Ty thấy thế thì thét to một tiếng, quát:

– Đứng lại !

Sở Vân vội đưa mắt ra hiệu, thấp giọng nói:

– Người ấy trung tín, trượng nghĩa, cả Bách Giác Bảo chỉ cho phép tha một mình người ấy thôi!

Lúc ấy Hồ Tang nước mắt ròng ròng, dìu Đái Đạo ngồi xuống, nói:

– Đái lão nhị có đau lắm không?

Đái Đạo đưa mắt thất thần nhìn quanh một lúc nói lẩm bẩm.

– Sẩm nổ rồi hả, sao nghe ầm ầm vậy? Ôi, trời lại chớp rồi , a …máu… Máu của ai đấy? lão đại máu của huynh đây ư? Giết, giết, sóng to gió lớn, sấm chớp ầm ầm, chói cả mắt tạ.. Trời ơi… sao mà trước mắt ta toàn là máu vậy? Toàn là máu…

Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang ôm Đái Đạo, đau buồn nói:


– Đái lão nhị, ta đây, ta là Hồ Tang đây! Hãy mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, đây không phải là bãi biển, đây là Tam Vũ trang viên mà…Đái Đạo đưa đôi mặt vô thần nhìn Sở Vân một lúc rồi bỗng bật cười như điên dại, cười chảy cả nước mắt, cười chảy cả máu mắt.

Sở Vân nhìn Đái Đạo một lúc, thở dài một tiếng nói:

– Đúng rồi ! Lão ấy điên thật rồi, điên thật rồi…

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ nhìn hai ngươi nọ rồi lại nhìn Sở Vân, hỏi:

– Minh chủ, tha cho họ à?

– Đương nhiên ! Sở Vân buông một tiếng cộc lốc như vậy rồi bước tới hên Hồ Tang, chân thành nói:

– Hồ huynh, hãy rời khỏi nơi này đi. Hy vọng từ nay Hồ huynh được sống bình yên qua ngày đoạn tháng trong chốn giang hồ…

Nói rồi chàng lại lấy ra một cái túi da dê nhỏ, nói:

– Hồ huynh, ngoài tấm lòng chân thành dành cho huynh, tại hạ chỉ có chút vật mọn này tặng cho huynh.

– Không nên, xin Sở huynh đừng giận, cái tội năm ấy của Hồ mỗ dù chỉ là việc thừa hành nhiệm vụ, nhưng vẫn là tội ác. Trước tình cảnh này, Hồ mỗ không thể nhìn nhận của Sở huynh một món quà gì cả?

Sở Vân nghiêm mặt lại, nói giọng nặng nề:

– Tại hạ vùa nói rồi, đây là một chút tiền nhỏ, không thể gọi là quà cáp gì đâu, mà chỉ biểu hiện tấm lòng của tại hạ đối với Hồ huynh mà thôi. Trong túi này có một chuỗi trân châu, một chuỗi ngọc thúy để mai này Hồ huynh chăm lo cho Đái Lý hai vị có cái mà dùng. Tại hạ đã coi Hồ huynh là bạn thì tại sao lại để cho bạn mình vì chăm lo cho người khác mà phải quá khó khăn?

– Không không! Trước mặt Sở huynh, Hồ mỗ quá nhỏ bé…

Sở Vân bỏ cái túi da dê nhỏ ấy vào trong người Hồ Tang nghiêm mặt nói:

– Là bạn bè khi gặp khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau, mới càng thêm tình nghĩa anh em giang hồ, coi tiền tại như rác, lẽ nào Hồ huynh lại cố chấp như vậy.

Nói xong, Sở Vân lại lấy ra một bao màu hồng đựng dược phẩm, băng bó vết thương cho Đái Đạo cẩn thận, khiến Hồ Tang cảm động ngây người ra nói:

– Sở huynh, Hồ mỗ đi đây, ơn đức ấy lấy lời gì nói hết.. chỉ muốn có ngày được báo đáp công ơn!

Sở Vân chào rồi nói:

– Làm ơn lại há để người báo ơn? Núi cao sông hiểm, xin hãy bảo trọng!

Hồ Tang cúi người xuồng đáp lễ, rồi ôm lấy Đái Đạo đi ngay.

Sở Vân nhìn theo cho đến khi hình bóng Hồ Tang khuầt dạng, mới quay lại nói với Khố Tỵ:

– Khố Hoàn chủ, Lãnh Hoàn chủ đau mà tại hạ không gặp?

– Bẩm, bổn tòa nghe nói Lãnh Hoàn chủ đang truy kích hảo thủ số một dưới tay Bách Giác Bảo Bảo chủ là Huyết Chưởng Văn Phong đến giờ này vẫn chưa gặp lại ạ!

Bỗng Sở Vân nói vội:

– Ôi ! Ta quên mất rồi, Lăng Tiêu Đường Bành Mã đường chủ cũng đến Tiểu A Phòng giúp ngươi, sao cũng không thấy?

Nghe nói vậy, Khố Ty lấy làm lạ nói:

– Kỳ quái, bổn tòa không hề nhìn thấy Bành đường chủ đến đây!

Chẳng lẽ ông ấy đã bị kẻ địch nhử đi chỗ khác rồi sao?

Sở Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Rất có khả năng như thế. Nhưng những cao thủ của Bách Giác Bảo đều đã bị giết sạch cả rồi, cho dù kẻ địch có dụ Ông ta đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng làm gì được ông ta đâu. Theo tại hạ, có thể Bành đương chủ phát hiện được một điều quan trọng gì đó nên liền bám theo để điều tra, nếu không thì ông ta chẳng bao giờ trễ hẹn…

Khố Tỵ gật đầu ra vẻ tán thành nói:

– Minh chủ, chuộc chiến đấu lúc này đã ở giai đoạn kết thúc rồi!

Chúng ta nên tập hợp lực lượng lại ngay chưa?

– Để phó minh chủ và…lại để tìm kiếm lần cuối cùng. Còn tất cả mọi người tập trung trước cửa chính môn Bách Giác Bảo đợi lệnh.

Nói rồi, Sở Vân đưa mắt nhìn quanh trang viện, đâu đâu cũng đổ nát, đâu đâu cũng lửa cháy khói bay, cũng đầu rơi máu chảy. Tất cả bao nhiêu lâu đài, cung các, bao nhiêu nhà cửa miếu mạo, vườn hoa ao cá…


tốn bao nhiêu công sức để xây dựng nên, giờ đây chỉ còn là tro tàn, gạch nát…Ấy vậy mà lửa hận trong lòng chàng vẫn chưa nguôi, vẫn còn tồn tại đó. Vì chàng vẫn chưa đạt được mục đích báo thù thực sự, kẻ thù của chàng đã trốn chạy đâu đó rồi, chàng vẫn chưa bắt chúng phải đền nợ máu được, chưa bắt chúng phải rửa mối nhục của đời chàng.

Sở Vân nghiến chặt hai hàm răng, hai tay xiết vào nhau, đôi mắt căm hờn chiếu khắp nơi, nét mặt đằng đằng sát khí, và đau khổ, lẩm bẩm tự nói với chính mình:

– Được! Dù cho chân trời góc bể, ta xem thử chúng bay chạy được tới đâu? Trước khi tìm chúng bay, ta phải làm cho chúng bay luôn luôn kinh hãi, luôn luôn nơm nớp, luôn luôn bị nỗi lo sợ dày vò. Chỉ có lấy máu các ngươi mới rửa sạch được mối căm thù trong lòng ta, chỉ có giết chết các ngươi ta mới khuây khỏa được nỗi uất hận chất cao như núi bấy lâu nay trong lòng ta.

Sở Vân “hừ” một tiếng rồi tung người lên cao hơn bảy trượng, bay vòng quanh trang viện đưa mắt lục tìm khắp mọi nơi, cho đến khi thực sự thấy rõ là không có cách nào có thể tìm ra tung tích lũ đại cừu nhân mới chịu cất mình tung ra phía ngoài viện. Rồi như một con đại bàng lòng đầy uất hận, Sở Vân lao tít trở vào Bách Giác Bảo, xuyên qua hậu Bảo, rồi bắn mình lao tới cổng Bảo. Hai cánh cửa to tướng dày cộp của Bảo đã bị phá nát.

Trước cổng Bảo có mười bảy mười tám người mặc áo đen, ngực thêu mặt trời vàng lấp lánh đang đứng đó. Họ là những nhân vật chủ chốt, đứng đầu các bộ phận trong Kim Điêu Minh, đó là ba vị hoàn chủ và thuộc hạ, riêng đường chủ Lăng Tiêu Đường vẫn không thấy mặt.

Mọi người thấy Sở Vân đi tới thì đều khom lưng hành lễ, chàng vội xua tay trẫm giọng hỏi:

– Toàn bộ tội đồ ở Bách Giác Bảo đều đã thanh trừng rồi hả?

Thiên Long Lãnh Cương kính cẩn báo cáo:

– Bẩm Minh chủ, bổn toà tuân lệnh dẫn Hắc Bạch Song Đà tiến về phía mé trái Bảo thì gặp lực lượng đối phương đông đến bảy chục mạng do Huyết Chưởng Văn Phong cầm đầu ngăn lại, thế là xảy ra kịch chiến. Bọn địch bị đánh tan tác, Huyết Chưởng Văn Phong bị thương nặng chạy mất. Sau đó bổn tòa nhận được lệnh của Minh chủ lại dẫn Hắc Bạch Song Đà đến Tam Vũ trang viện đuổi giết thêm một số tên địch nữa. Bây giờ thì trận chiến đã lắng dịu xuống rồi, lực lượng của bổn minh đã toàn thắng.

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ tiếp lời, nói ngay:

– Đệ tử của bổn minh thương vong không ít đâu, ước chừng một nửa lực lượng ban đầu đấy. Nhưng số bị thương hầu hết là nhẹ chỉ cần điều trị mấy ngày là có thể khỏi cả.

Sở Vân gật đầu hỏi:

– Tất hoàn chủ vết thương ở chân thế nào?

Kim Phát Khạch Tất Lực mỉm cười nói:

– Tạ Ơn minh chủ quan tâm lo lắng, bổn toà đã uống thuốc trị thương rồi, chân tuy còn tụ máu, sưng to, nhưng không đáng lo, có thể đánh nhau được mà?

Sở Vân lại nói:

– Lãnh hoàn chủ, đã tập hợp hết sổ bị thương vong lại một chỗ chưa? Đã chữa trị cho những người bị thương chưa? Còn đối với kẻ địch nữa?

– Bẩm sổ thương vong đã chuyển hết ra phía ngoài tường Bảo, số bị thương đã băng bó và trị thuốc rồi. Tiêu Định, Ly Khải và Cáp Sát đã đem theo mấy đệ tử trở lại Bách Giác Bảo để lo hậu chung thân cho bên địch.

Vì sao Lăng Tiêu Đường Bành đường chủ đến bây giờ vân chưa tới?

Nói rồi Sớ Vân đưa mắt nhìn mười mấy đệ tử của Kim Điêu Minh đang đứng đó, ai nấy đều mệt mỏi, mặt mũi áo quần đầy máu tươi, nhưng tất cả tinh thần đều phấn chấn, đều tỏ rõ khí phách yêng hùng.

Chàng nhìn họ cười, nụ cười khích lệ, cảm thông và yêu quý.

Bỗng nhiên từ xa có tiếng lanh lảnh vang lên, rồi một bóng người lao vụt tới.

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ mắng:

– Cái tên tiểu tử Kiếm Linh Tử Cung Ninh ấy làm ta tức chết được.

Vậy mà ta cứ tưởng hắn bị người của Bách Giác Bảo đập chết rồi!

Sở Vân cười nói:

– Ồ, tại hạ cũng loạn cả lên rồi. Đếm qua đếm lại mãi mà đến cả viên đại tướng số một của Khố hoàn chủ cũng quên đi mất. Hắn đi đâu thế?

Lúc ấy bóng người đã lướt tới, mặt đen đen, thần thái trầm trầm, Cung Ninh đã đứng sững lại trước mặt mọi người. Cái lục lạc đeo trên chuôi kiếm khẽ đung đưa, quần áo trên người ướt đầm đìa. Trong lúc bận chiến đấu, Khố Tỵ quên mất trách nhiệm đối với Cung Ninh, nén Cung Ninh đi đau làm gì chỉ có một mình Cung Ninh biết mà thôi.

Nhìn thấy Cung Ninh trở lại, Sở Vân vội hỏi:

– Cung Ninh không sao chứ?

Đại Mạc Đồ Thủ lạnh nhạt hỏi tiếp:

– Ngươi đi đâu? Mà không giữ liên lạc thường xuyên với bổn toà?

Vạn nhất xảy ra điều gì thì ta biết ăn nói với Minh chủ sao đây?

Kiếm Linh Tử Cung Ninh hơi đỏ mặt, nhưng không nói năng gì gấp mà từ từ bước dần về phía Sở Vân như có điều gì đó chỉ muốn nói riêng cho chàng nghe mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.