Kim Điêu Thần Chưởng

Chương 19: Diệt cường đạo, về quải tử hồ


Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 19: Diệt cường đạo, về quải tử hồ

Trời dần dần tối, màn đêm mông lung từ từ bao phủ không gian.

Sở Vân và Cáp Sát cũng chầm chậm dừng chân. Sở Vân lau mồ hôi trán, thở mạnh một hơi, đưa mắt nhìn quanh nói:

– Cáp Sát! Hoàng hôn trên sa mạc thật là tráng lệ, khiến cho con người ta có cảm giác hoài cảm nhớ nhung. Ngươi có cảm giác ấy không?

– Chủ nhân, có thể cảnh này nô bộc đã quá quen, hoặc giả vì nô bộc quá ngu ngốc nên từ trước tới nay chẳng cảm thấy hoàng hôn trên sa mạc có gì đẹp đẽ cả. Nếu là một cô gái thì thì nô bộc có thế nói rõ cô ta đẹp điểm nào, kiều diễm ở chỗ nào trên cơ thể…chứ còn cảnh hoàng hôn thì mỗi ngày đều như nhau cả mà.

Sở Vân thấy Cáp Sát nói vậy thì lắc đầu trầm ngâm:

– Cáp Sát chúng ta đã đi hơn nhột ngày rồi, còn bao lâu nữa mới tới nơi?

Cáp Sát đưa mắt nhìn xa xăm, rồi hạ giọng:

– Đến trưa mai thì chúng ta có thể nhìn thấy nước hồ thăm thẳm xanh trong rồi, nô bộc nói là trong trường hợp nô bộc nhớ không sai phương vi.

– Hy vọng ngươi ghi nhớ chính xác, nếu không cứ tản bộ trên khắp cái sa mạc mênh mông này càng thú vị đấy chứ…

Nói đến đây cả hai cùng bật cười ha hả.

Cáp Sát lấy lương khô và nước uống tới trước chỗ Sở Vân ngồi, có đủ cả, thịt bò khô và cả một bình rượu nữa.

Đang ăn thì Sở Vân thấy Cáp Sát chăm chú nhìn xéo sang bên, vội hỏi:

– Cáp Sát vì sao người không ăn?

– Chủ nhân, sao lại có thể ngôi ăn uống ngang hàng với chủ nhân được.

Sở Vân cười nói:

– Cáp Sát ngươi là bạn tốt của ta, chỉ cần chúng ta chân thành cư xử với nhaulà đủ rồi, sao lại phải nặng về hình thức vậy? Mau lại đây cùng ăn nào!

Do dự một lát, Cáp Sát mới bước lại. Sở Vân cười, đưa cho Cáp Sát một cái đùi gà béo ngậy, rồi uống một ngụm rượu lớn, sau đó đưa bình rượu cho Cáp Sát. Thế là hai người vui ve tự nhiên ăn uống.

Lúc này trời đã về đêm, khí lạnh đã xông lên. Sở Vân nói:

– Khí hậu sa mạc thật là quái lạ, lúc nóng như thiêu như đốt, lúc lạnh buốt tận xương cứ như tính khí của một cô gái đỏng đảnh vậy!

– Đúng vậy, nhưng nếu có một cô gái dám thay lòng đổi dạ với Cáp Sát thì Cáp Sát này sẽ chằng nể nang gì mà không vặn cổ cô ta như vặn cổ kẻ thù của mình vậy. À, mà chủ nhân nghĩ về giàu gì thế?

Sở Vân xúc động trong lòng, cưới át đi, nói:

– Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là một chút tâm tình trỗi dậy thôi.

Cáp Sát nhìn Sở Vân nói giọng chân thành:

– Chủ nhân ạ! Nếu có tâm sự gì, cũng như nếu có điều gì không vừa ý, thì chủ nhân cứ dùng Cáp Sát này, dù có chết nô bộc này cũng đi làm ngay.

Sở Vân vỗ vỗ lên vai người võ sĩ chân tình ấy, nói giọng cảm động:

– Cảm ơn ngươi, đến lúc ấy, tại hạ sẽ không quên ngươi đâu.

Bỗng sắc mặt Sở Vân đanh lại, như phát hiện ra một âm thanh khác lạ.


Cáp Sát vội nắm áp tai xuống mặt đất, nghe ngóng rồi bỗng nhảy bật dậy nói to lên:

– Chủ nhân, có tiếng chân người ngoài rạ..

– Ngoài ra còn có tiếng chuông lạc đà, mà là nhiều đấy. Cáp Sát này, trên con đường này vào ban đêm hay có những đoạn thương nhân đi lại phải không?

– Con đường này các thương nhân ít khi qua lại lắm. Hơn nữa nghe tiếng vó ngựa có vẻ vội vã lắm không giống như thương khách đâu, e rằng …

– Là bọn cướp ngựa chăng? Sở Vân hỏi ngay.

– Cáp Sát gật đầu nói:

– Chủ nhân, trên sa mạc mênh mông này có lũ cướp dị thường nghe nói thủ lĩnh của chúng tên gọi là Lỗ Hoa, võ nghệ cao cường ghê gớm lắm mà thủ đoạn thì lại hết súc tàn độc. Hắn hay dùng nhột thanh xà đao đã nhuốm máu của không biết bao nhiều ngươi rồi.

– Có phải bọn chúng đấy không ?

– Cũng không chắc chắn lắm nhưng lúc này là thời điểm bọn cướp ngựa hành động, mà Lỗ Hoa và lũ tay chân của hắn hay hoạt động ở vùng này nhât á, bọn chúng đã đến rồi còn đốt lửa nữa, hình như khá đông đấy.

Sở Vân ung dung ngồi dưới đất, nhẹ nhàng hỏi:

– Cáp Sát chúng ta có nên trốn tránh đi không?

– Không thưa chủ nhân, với đanh hiệu cao quý “Hồng Đai Kim Ngưu Thủ Kỳ Võ Sĩ” mà vừa thấy cướp đã chạy trốn thì còn gì là anh hùng hảo hán. Chúng không đến thì thôi, còn đã đến đây thì nô bộc sẽ nghiến nát lũ thối tha đó.

Sở Vân cứng từ từ đứng lên, nói:

– Được lắm, quả là người có chí khí, đáng mặt anh hàng. Đã không thèm trốn chạy, thì không thể sợ hãi được, chúng ta chỉ có cách đứng nơi đây đợi chúng.

Lúc này đoàn người cầm đuốc sáng rực ấy đã dịch chuyển đến rất gần rồi, dưới ánh lửa Sở Vân nhìn thấy bọn chúng đa phần cưỡi ngựa, còn lại cưỡi lạc đà, liền nói với Cáp Sát:

– Cáp Sát bọn chúng có trên trăm tên đấy tên cầm đầu quấn khăn hoa rực rỡ, mình mặc hoàng bào, mặt mày trông hung dữ lắm.

– Chủ nhân, có mẽ đúng là hắn đấy, thuộc hạ nghe nói hắn trang phục kiểu đó đó.

Đoàn ky sĩ nọ đã đến gần và nhìn thấy thật rõ hai người đang đứng hiên ngang nơi đó, thế là Lỗ Hoa chỉ huy đệ tử vây chặt họ vào giữa, tay lăm lăm binh khí.

Sở Vân hai tay chặp sau lưng, mắt chăm chú nhìn vào tên cầm đầu đang cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, hai mắt thô lố nhìn họ quát to:

– Các ngươi là ai? Có phải là gian tế đi do thám hành động của chúng ta hay không?

– Ngươi là Lỗ Hoa đấy phải không? Sở Vân cười khẩy hỏi lại.

– Chính là gia gia đây. Tiểu tử, giờ này ngươi ở đây nhất định là có âm mưu gian trá rồi.

Sở Vân vẫn cứ bình tĩnh điềm nhiên nói:

– Thế nào là âm mưu? Cái sa mạc mênh mông này đâu phải là của riêng ngươi mà ta không thể tới lui, quả là đáng buồn cười.

– Láo thật, lão gia phải trị ngươi mới được.

Ngay lúc ấy Cáp Sát bước vội lên trước, tiến vê phía Lỗ Hoa, quát to:

– Ngươi có giỏi thì thử xem nào!


Lỗ Hoa vội tung người xuống đất thanh xà đao trên tay phải hắn vung lên một đạo hàn quang lấp lánh, công vào Cáp Sát nhanh như chớp. Cáp Sái hét lên một tiếng, hai cánh tay đưa lên vận công, một móc một chắn lôi yên ngựa của Lỗ Hoa ra làm lá chắn, khiến cho thế công của Lỗ Hoa bị hóa giải ngay tức khắc.

Ngay lúc ấy lũ thổ phỉ nọ nhao nhao gào thét rồi hàng chục mũi giáo đâm xả vào lưng vào người Cáp Sát.

Sở Vân cười khẩy một tiếng thân hình chớp động, hai cánh tay trần như hai cây thiết bản vung lên chớp nhoáng, lập tức hàng chục cây giáo sắt ấy đã bị đánh bay tung tóe ra khắp mọi nơi.

Cáp Sát thét lên một tiếng, lăn về phía trước hai tay chụp lấy hai chân trước con tuấn mã lôi mạnh một cái, lập tức con ngựa to lớn bị quật ngã ngay xuống đất.

Sở Vân bật cười lớn nói:

– Cáp Sát, cái lũ Nghiêm Huynh nhược này làm ta thất vọng quá.

Ngay lập tức, vào lúc lời Sở Vân chưa dứt thì có bảy tám đạo hàn quang như chớp chụp vào thân hình chàng.

Nhưng cũng cùng lúc ấy, thân hình chàng nhoáng lên, chưởng cước cùng thi triển, chỉ trong chớp mắt đã quật ngã luôn mười mấy tên cướp to cao thành một đống.

Lỗ Hoa rú lên như điên lao thẳng vào Sở Vân, thanh xà đao múa tít lên đâm chém điên cuồng vào Sở Vân khí thế thật là hung dữ.

Sở Vân chỉ khẽ cười lên một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Lỗ Hoa một cái khiến Lỗ Hoa nối giận đâm vút lưỡi đao vào ngực Sở Vân.

Nhưng cũng ngay lúc ấy tay trái của Sở Vân đã nhanh như điên chụp vào cổ tay cầm đao của Lỗ Hoa và lật xéo lên, lập tức thanh xà đao đã lọt vào tay Sở Vân. Lỗ Hoa theo đà đâm của thanh đao chạy tới trước hai bước cũng đồng thời với lúc thanh xà đao trong tay Sở Vân bắn theo như chớp. Thế là Lỗ Hoa rú lên một tiếng thảm thiết, té sấp xuống đất, trên lưng hắn ngay nơi tim thanh xà đao vang danh tắm máu lương dân đã cắm sâu tới cán, máu tươi xối xả chảy ra.

Lũ lâu la thấy thủ lĩnh thảm tử thì hoảng hồn bạt vía, như rắn mất đầu, mạnh ai nấy chạy thoát thân, náo loạn vô cùng.

Cáp Sát tới đâu thì lũ lâu la ấy sứt đầu mẻ trán què tay gãy chân té lăn xuống đất hết lớp này tới lớp khác.

Sở Vân như một con đậi bàng bay lượn trên đầu lũ gà con, từng chưởng từng chiêu của Sở Vân xuất ra quật ngã hàng năm sáu tên cướp, quăng khỏi lưng ngựa từng nhóm kỵ sĩ… Tiếng gào thét thảm thiết vang lên dậy đất, lũ cướp hung dữ dần dần trở nên những tử thi hiền lành… sắp lớp ngổn ngang kín mặt đất, máu thịt vung vãi.

Rồi cuối cùng thì sự yên tĩnh cũng được trả về cho sa mạc vân yên tĩnh…

Sở Vân đứng sững giữa nhữn tử thi ấy, quần áo đẫm máu vẻ mặt lộ vẻ buồn buồn, ân hận vì sự hiếu sát của bản thân trong trận này…

Cáp Sát quật ngã nốt con ngựa cuối cùng, định quật nốt con lạc đà còn sống sót thì Sở Vân đã cất tiếng lạnh cùng nói:

– Cáp Sát, thôi đi!…

Cáp Sát vội tuân lệnh bước tới gần Sở Vân, đưa mắt nhìn mặt cát ngổn ngang những tử thi thì vội hỏi:

– Chủ nhân bọn chúng chết hết cả rôi à? Thấy chủ nhân của mình yên lặng gật đầu. Cáp Sát cũng bỗng thấy gai người nói:

– Chủ nhân, lúc thường ngày thuộc hạ không bao giờ hiếu sát như thế này! Nhưng hôm nay thấy chủ nhân hạ thủ bất lưu tình, chứng tỏ chủ nhân rất căm hờn bọn chúng, nên thuộc hạ cũng căm hờn vô kể ngay cả đến lũ ngựa, lạc đà cũng không thạ..

Sở Vân cười chua chát, lẩm bẩm nói:

– Tuy bọn này đều là lũ cùng hung cực ác rất đáng trừng trị, nhưng chúng ta cũng đã quá tay, lạ thật, vì sao đêm nay ta lại hành động như thế này nhỉ?

Cáp Sát cũng ngẩn người ra một hồi, rồi nói:

– Thuộc hạ cũng không sao tự hiểu nổi mình nữa.


Cáp Sát đưa mắt đếm những tử thi một lúc sau, bỗng kêu to lên:

– Trời đầt, vừa tròn một trăm lẻ tám tên, quả là không ít…

– Cáp Sát, đừng đếm nữa hãy nhặt lấy thanh xà đao, chúng ta đi trôi.

Cáp Sát cúi mình nhặt lấy thanh xà đao rồi vỗ vỗ vào lưng con tuấn mã lúc nãy chọn được, dáng chờ đợi…

Sở Vân than một tiếng rồi tung mình lên ngựa. Cáp Sát làm theo, thế rồi cả hai lặng lẽ ruổi ngựa rời khỏi chốn chiến trường đầy tử thi thê thảm đó, phóng ngựa đi. Tiếng vó ngựa xé nát không gian yên tĩnh của đêm sa mạc lạnh buốt… Tiếng gió đêm cũng góp phần tạo nên một âm thanh rờn rợn.

Đã qua ngày thứ ba, trời vẫn nóng gay gắt, sa mạc mênh mông không một làn gió. Sở Vân và Cáp Sát mệt mỏi quất ngựa leo lên một quả đồi cái khá cao. Lúc ấy mặt trời đã đứng bóng. Họ lên đến đỉnh đồi thì phía trước mặt hiện ra một quang cảnh vô cùng kỳ lạ đập vào mắt họ. Đó là một màu xanh lam thăm thẳm phẳng lặng như gương, khôltg một gợn sóng. Bên cạnh hồ nước xanh thăm thẳm ấy là một ngọn núi đượm vẻ thần bí. Ở trong màu xanh thẫm của núi rừng ấy ẩn hiện hình bóng của những cung điện hoành tránh từ xa nhìn vào thấy những lâu đài điện sảnh ẩn hiện trong lớp sương mờ và màn cây xanh thẳm trông vừa thần bí, vừa hấp dẫn. Hồ nước mênh mông, ngọn núi cây cối thắm tươi, toà cung điện nguy nga tráng lệ hiện ra trước mắt họ như một ảo ảnh. Cả Sở Vân lẫn Cáp Sát không thể tin vào mắt mình được nữa, bởi ai có thế ngờ được giữa sa mạc mênh mông chỉ toàn cát là cát lại có thể có được những cảnh vật ấy.

Cáp Sát ngẩn người ra một lúc rồi nhảy xuống đất. vui mừng tột độ kêu to:

– Trời Phật ơi! Lão nhân kỳ dị nọ quả đã không lừa gạt ta rồi, đây quả là một địa điểm thần tiên. Chủ nhân ơi, Đại Thần Thánh này đã sáng tạo nên một phong cảnh tươi đẹp tuyệt vời!

Sở Vân hít mạnh một hơi không khí trong lành, gật đầu nói:

– Đúng lắm! Nếu được sống ở đây trọn đời thì tất cả mọi thứ khác đều chẳng cần mơ tưởng đến nữa. Tạo hóa quả là thần bí và linh diệu vô biên.

Nhìn nhũng gợn sóng nhỏ lăn tăn vỗ vào bờ cát vàng, lóe lên hào quang dưới ánh mặt trời, Sở Vân từ từ xuống ngụa lẩm bẩm:

– Quải Tử Hồ! Cái tên gọi đó quả không thích hợp với một địa điểm tuyệt mỹ như một đào viên này, ở Trung Nguyên phong cảnh biết bao nhiêu nơi cũng tuyệt đẹp nhưng so với nơi này vẫn còn kém xa.

Sở Vân nhìn thấy Cáp Sát đang cao hứng thì cũng đưa tay lên gãi gãi đầu tóc bù xù bết mồ hôi của mình. Cũng định rủ Cáp Sát xuống hồ tắm rửa vùng vẫy cho thỏa chí nhưng bỗng cảm thảy chột dạ liền quay lại nói với Cáp Sát:

– Cáp Sát, ngươi đã từng nói những kỳ nhân đã sống tại Quái Tử Hồ từ trước đến nay không cho phép ai được bén mảng đến khu vực lân cận hồ nước này ba mươi dặm phải không? Hiện nay chúng ta đã thâm nhập vào đến bờ hồ tại sao không gặp một trở ngại nào?

Cáp Sát cũng cau mày suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh, đang định cất tiếng nói thi bỗng có một âm thanh lạnh lùng như băng giá vang lên:

– Hai ông bạn ơi! Bây giờ hai bạn đã gặp phải trở ngại rồi đấy.

Sở Vân biến sặc mặt, quay người lại thì thấy cách họ sáu trượng ngoại, có bốn đại hán trung niên mặc quần áo đen trước mặt có thêu một mặt trời vàng chóe. Từ mặt trời đó những tia sáng lấp lánh tia ra rực rỡ khiến cho người khác cảm thấy ấm áp như tia nắng mặt trời vậy.

Cáp Sát mắt lăm lăm nhìn bốn người nọ thủ thế, còn Sở Vân thì mỉm cười đưa hai tay lên hành lễ, nói:

– Các vị có phải là những cao nhân sống ở Quải Tử Hồ này không?

Một người có đáng đứng đầu trong bốn người nọ lạnh nhạt nói:

– Ông bạn kia, chớ phí lời, chúng ta không nên hao phí thời gian, bây giờ các vị hãy tự chặt đi một cánh tay rồi lập tức rời khỏi đây.

Lời người đó như đinh đóng cột, như một quy luật mà Sở Vân phải chấp hành. Nghe thấy thế Cáp Sát mắt lộ hung quang như một con sư tử chuẩn bị tấn công, nhưng Sở Vân vẫn từ tốn cười, đưa mắt nhìn Cáp Sát lắc đầu, rồi lại nói với người ác đen nói:

– Ông bạn, nói như vậy là không thể tránh khỏi tỉ đấu rồi, chúng ta chưa phạm gì đến quý vị nếu các vị không hoan nghênh tiếp đón thì chúng ta quay về chứ lẽ nào lại võ đoán bức hiếp người khác vậy?

Người áo đen nọ chiếu những tia hung hãn lạnh lùng nhìn Sở Vân gằn từng tiếng:

– Bây giờ các ngươi lại phải chặt thêm một cánh tay nữa, tổng cộng là cả hai tay, tự mình động thủ hay là để chúng ta phải tốn sức?

Sở Vân vẫn tỏ ra ung dung nói:

– Ôi ! Tự mình chặt tay của mình thì ai mà muốn vậy? Mấy ông bạn kia, cảm phiền các vị giúp đỡ vậy.

Lập tức bốn người kia biến sắc mặt, đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức tiến vế phía họ. Sở Vân cười một tràng dài, vén vạt áo ngoài để lộ ra một thanh trường kiếm vỏ khắc hình Hắc Long đeo bên đùi trái. Vừa nhìn thấy thanh gươm đó lập tức bốn cặp mắt của những người kia hau háu nhìn chăm chú. Đột nhiên cả bốn người đồng thanh kêu lên kinh hãi:

– Khổ Tâm Hắc Long !

Sở Vân lại cười, lấy trong bọc ra một phiến hồng ngọc cầm trong lòng bàn tay, phiến hồng ngọc khắc hình một mặt trời đỏ rực chiếu những tia sáng chói chang đưa ra trước mặt họ, lập tức cả bôn người nọ như bị sét đánh giật thót ngươi kêu lên:


– Thái Dương Bài !

Vừa dứt lời, cả bốn người đã vội quỳ xuống đất, bốn đôi mắt đăm đăm nhìn vào Sở Vân, những giọt nước mắt trào lăn trên má họ. Cứ thế thật lâu…

Sở Vân sắc mặt trở lên trang nghiêm oai vệ nhẹ nhàng nói:

– Các bạn, Cô Uý Kim Điêu Võ lão tiền bối và các bạn có quan hệ ra sao?

Bọn đại hán áo đen nọ như mê đi, xúc động cực điểm, bật khóc nức nở đau đớn xé ruột…

Sở Vân để cho những người ấy khóc cho vơi những nổi khổ tâm trong lòng họ. Một lúc sau chàng mới nói:

– Tứ vị bằng hữu, anh hùng lưu huyết bất lưu lệ, nếu Võ lão tiền bối biết được thì người không để cho các vị làm như thể đâu.

Một lúc lâu sau. Bốn người áo đen nọ mới dằn nổi lòng mình, người đứng đầu cất tiếng hỏi:

– Xin đừng giận bốn chúng tôi, vì không biết lai lịch của tôn giá mà đã mạo phạm. Tôn giá có biết tin nay thủ lĩnh của bọn tiểu nhân chúng tôi đang nơi nào không?

Sở Vân xúc động nói:

– Xin các vi hãy đứng lên nói chuyện, các vị làm như thế tại hạ áy náy lắm.

Người đó không dám nhích động, cúi đầu nói:

– Trong tay tôn giá có lệnh bài của thủ lĩnh thì khác nào thủ lĩnh đang hiện thân, bọn tiểu nhân đâu dám đứng …

Sở Vân vội vàng cất lệnh bài đi nói:

– Bây giờ các vi có thể đứng lên được rồi.

Bốn người đó đứng lên đưa mắt chăm chú nhìn Sở Vân và Cáp Sát.

Thấy thế Sở Vân cười nói:

– Bốn vi bằng hữu, có phải Võ lão tiền bồi đã mất tích hơn năm mươi năm rồi không?

Bốn người áo đen nọ gật đầu lia lịa, rồi ngươi đứng đậu đáp:

– Đúng thế, năm mươi năm trước không biết vì lý do gì quyết định, thủ lĩnh hạ sơn, tất cả các quần hùng tại Quải Tử Hồ như rắn mất đầu, ai nấy đều hoang mang vô cùng. Người người được phái đi khắp chân trời góc biển để tìm tung tích của thủ lĩnh. Mới nghe tin thủ lĩnh đã vì cha và anh mà đột biến. Còn tin tức chính xác thì không ai biết. Từ đó người trong Quải Tử Hồ âu sầu, không ai còn ý chí, không ai muốn xuất thế với giang hồ, tuy thế trong năm mươi năm không một giây một phút nào quên việc tìm kiểm thủ lĩnh và không một ai quên được thủ lĩnh của mình, và nếu như không tìm được tung tích của thủ lĩnh thì quết không phục hồi hoạt động của Kim Điêu Minh.

Sự việc càng thêm sáng tỏ, càng khiến cho Sở Vân thêm xúc động chàng nói:

– Bằng hữu, hiện tại ở đây vị nào đang tạm thời chấp chưởng?

– Tiểu nhân chức vụ thấp bé , vấn đề hệ trọng đó chỉ có vị tạm thời làm phó thủ lĩnh biết mà thôi. Cho phép tiểu nhân về cung truyền báo tin này.

Nói rồi người ấy lấy ra một vật sáng loáng như một cái kèn, rồi lui lại hai bước, ném vật ấy lên không trung. Một tiếng kèn vang lên lanh lảnh bay trong không trung ra ngoài mười trượng rồi nhỏ dần đi. Sở Vân kinh ngạc nhìn cái vật truyền tin đặc biệt ấy cười nói:

– Bằng hữu, cái vật truyền tin ấy thật là tinh vi công hiệu. Chắc là Võ lão tiền bối đã làm ra nó?

– Chính thế! Vì sao tôn giá lại biết ?

– Điêu đó rất đơn giản, chỉ có Võ lão tiền bối thông tuệ hơn người mới có thể chế tạo ra vật tuyệt vời đó. Bẵng hữu ngươi đã từng gặp Võ lão tiền bối và nhìn thấy tín vật của người chưa?

Sau khi hỏi xong câu đó, Sở Vân mới phát hiện mấy hán tử nọ mới trạc ngoại tứ tuần mà Cô Uý Kim Điêu thất tích đã hơn năm mươi năm như thế họ đâu có thể gặp được Cô Uý Kim Điêu.

Người cầm đầu mấy hán tử nọ buồn buồn nhìn xuống mặt hồ nói:

– Trong toàn thể Kim Điêu Minh, những người bạn chiến đấu sinh tử với thủ lĩnh đến nay chỉ còn sót lại bốn năm người mà thôi. Tiểu nhân thuộc hàng đệ tử đời thứ hai. Tuy tiền nhân đã lần lượt ra đi nhưng chức chưởng đều giao cho đời thứ hai kế thừa, vì thế mọi việc vẫn kế tục để mãi mãi chờ thủ lĩnh quay về. Tuy rằng đệ tử trên dưới trong Kim Điêu Minh mỗi ngày một thất vọng nhưng dẫu vậy mọi đệ tử trên dưới một lòng nguyên trung thành đến chết và mong nhớ thủ lĩnh suốt đời. Điêu đó bất luận là đệ tử thế hệ nào và đã gặp mặt thủ lĩnh hay chưa. Thời gian và không gian không cản trở việc mọi người luôn luôn ngưỡng vọng và hoài niệm thủ lĩnh. Nếu như thủ lĩnh có ra đi mãi mãi thì bọn tiểu nhân cũng luôn luôn chở đợi người có Thái Dương Bài quay lại.Vì trước lúc ra đi thủ lĩnh có lưu bút, nếu mai sau có ai đó cầm Thái Dương Bài quay về thì đó là tân thủ lĩnh của chúng thuộc hạ.

Nghe những lời ấy, tim Sở Vân đập mạnh, mặt chàng đỏ lên, chàng ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh có những đám mây bay lãng đãng, mà trong lòng xúc động biết bao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.