Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 17: Phong cốc giữa sa mạc
Thấy Thang Tiểu Dung biển sắc mặt, Nhất Bổn Đạo Trưởng tói tiếp:
– Bỏ đi, đừng đỏ mặt nữa, nếu không lại đến lượt bần đạo cũng mất mặt bây giờ, chúng ta phải lên đường thôi.
Thang Tiểu Dung kiểm tra lại thấy mọi thứ đều chu đáo, liền ra roi giục ngựa kéo xe ra khỏi rừng tiến về phía con đường cái lớn.
Thời gian trôi qua mà không sao có thể bắt giữ lại được …
Đỉnh Tam Cung Sơn xanh thẳm nhô cao trên một bình địa cách ba mươi dặm về phía đông. Ngọn núi này không hiểm trở, hùng vĩ những lại rất linh thiêng.
Phía trước Tam Cung Sơn có một con đường nhỏ hai bên đầy những cây tùng gầy guộc, khẳng khiu, có hai bóng người đi dọc theo con đường ấy tiến tới, một người mặc toàn quần áo mâu đen, phong thái đĩnh đạc là Sở Vân, còn người kia chính là một nhân vật giang hồ lừng lẫy uy danh Khô Đạo Ngưng Sương Nhất Bổn Đạo Trưởng. Vết thương đã hết hành hạ Ông ta, nhưng sắc một cứ vàng vàng, gầy guộc lộ ra về buồn khó tả.
Sở Vân đưa tay lên bẻ một nhánh tùng nhỏ bên đường, mặt nhìn lẽn bầu trời, mỉm cười nói:
– Đạo trưởng! Thiên hạ có câu:
“Nhân quả tương chất, có nhân ắt có quả”. Hôm nay chúng la ly biệt đó là nguyên nhân, mai sau gặp đó là kết quả. Nếu chúng ta không chia tay nhau thì làm sao lại có thể gập mặt?
Đi một vài bước nữa, Nhất Bổn Đạo Trưởng hạ giọng nói:
– Sở thí chủ! Dù ngươi không nói cho bần đạo biết ngươi sẽ đi về đâu, nhưng bần đạo vẫn biết thí chủ đi giải quyết một việc rất quan trọng có liên quan mật thiết đến thí chủ. Bần đạo đã biết nhiều ngươi, nhưng với thí chủ thâm trầm, trung nghĩa và kỳ tài, mới gặp lần đầu.
Nhưng bần đạo cảm thấy tức mình vì sao không thể cùng thí chủ gần nhau lâu hơn …
Sở Vân dừng bước, nhẹ nhàng nới:
– Đạo trưởng, chúng ta đã nỗ lực đưa Vệ chưởng môn bình an đến được Tam Cung Sơn, lúc ấy vết thương của đạo trưởng chưa hoàn toàn hồi phục mà phải lo nô lực giúp cho Bạch Sư Môn trùng hưng cơ nghiệp.
Công lao ấy của đạo trưởng tại hạ vô cùng khâm phục, còn nếu như đứng trên quan điểm của giang hồ mà nói thì tại hạ lại càng ca ngợi tán đương hơn nữa nhân nghĩa của đạo trưởng…
Nhất Bổn Đạo Trưởng cảm thấy hơi ngượng nói:
– Đừng nói nữa … Thí chủ đối với bần đạo quá ưu ái, bần đạo không đáng nhận. Bích Mục Lão Nông mới là người có ơn sâu nghĩa cả, không những đã khoản đãi Vệ lão Chưởng môn và môn hạ mà còn đảm nhận mọi hậu quả về sau. Ông ta lại còn thân chinh đưa tiểu thí chủ xuống núi hơn ba dặm đường, điều ấy muốn nói lên Bích Mục Lão Nông không muốn chia tay với thí chủ …
Sở Vân khí phách hào hùng, giọng nói đấy lạc quan:
– Ngày gặp lại nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đạo trưởng !
Tại hạ xin tặng đạo trưởng một món quà nhỏ.
– Đừng nên! Đừng nên ! Ngươi xuất gia chi là hư không thí chù ạ.
Thấy đạo trưởng như vậy, Sở Vân cười cảm kích nói:
– Đạo trưởng! Tại hạ còn nhớ đạo trưởng đã từng mong muốn có “Hoàng Hoa Bách Ban Phong” ong chúa để điều chế linh dược, nếu tại hạ đoán không sai thì đạo trưởng muốn có linh dược ấy để trị chứng bệnh quỷ quái “Não Trừu Súc” có đúng không?
– Đúng vậy! Lẽ nào…Nhất Bổn Đạo Trưởng ngạc nhiên hỏi.
– Đúng thế đấy, tại hạ biết công hiệu đặc biệt của vị thuốc ấy.
Nhưng tại hạ còn có thế tặng đạo trưởng một phương pháp đặc biệt, đó là:
nếu mà không tìm được Hoàng Hoa Bách Ban Phong thì có thế lấy quả Hạch Tam Tiền thêm hai con dế, với một chén Âm Dương Thuỷ thì cũng hoàn toàn đắc dụng như thế, nếu không nói là còn có công hiệu cao hơn nữa đấy.
Nhất Bổn Đạo Trưởng nghe nói thế thì kinh ngạc đến há hốc cả miệng, cứ ngây người nhìn Sở Vân một đỗi lâu … Lúc này ông ta nghĩ lại mới thấy về mặt dược lý, thì phương pháp của Sở Vân hoàn toàn chính xác…Vậy mà chàng mới chừng ấy tuổi đầu.
Sở Vân lại cười nói:
– Đạo trưởng, nếu như chúng ta đến được một đỉnh núi cao, thì người khác nghĩ rằng duy nhất đến đó chỉ có một con đường của chúng ta đã đi thôi, mà chẳng ai chịu nghĩ ngoài con đường ấy ra còn có nhiều con đường khác cũng có thể đến đỉnh núi ấy một cách dễ dàng.
Nhất Bổn Đạo Trưởng khâm phục vô cùng. Ông lễ năm lễ nói:
– Sở thí chủ, bần đạo không biết nói sao cho hết sự cảm kích của bần đạo đối với ơn đức này của thí chủ …Ha ha, tiểu đệ tử mà bần đạo yêu quí nhất lại mắc phải chứng bệnh kỳ quái ấy … Ôi, e rằng bần đạo không có cách nào để báo đáp được công ơn của thí chủ.
– Tại hạ đâu có làm vì điều ấy, hơn nữa, đạo trưởng đã từng nói người xuất gia vốn có bốn cái không mà.
Nhất Bổn Đạo Trưởng chỉ còn biết đưa tay lên hành lễ để tỏ lòng biết ơn mà chẳng còn biết làm cách nào khác nữa.
Sở Vân vội vàng khom mình vòng tay đáp lễ, miệng liên tục nói:
– Đạo trưởng, xin đừng làm thế, đừng làm thế,…đừng …
Chưa dứt tiếng “đừng” thì thân hình Sở Vân như một chiếc lá khô bốc lên nhẹ nhàng bay theo chiều gió ra xa hơn bảy trượng rồi.
Nhất Bốn Đạo Trưởng đứng lặng người tại chỗ, đưa mắt nhìn theo mãi…
Trên một vũng cát vàng mênh mông của sa mạc, có một tuấn mã cao to sắc lông đen bóng đang tung vó phi nước đại dưới ánh bình minh.
Kỵ sĩ trên lưng ngựa ô cũng vận toàn quần áo màu đen, tuổi còn trẻ lắm. Dưới bầu trời xanh thẳm trên sa mạc cát vàng mênh mông là một con ngựa ô và chàng kỵ sĩ áo quần cũng toàn mầu đen đang lao đi vun vút, cuốn bụi tung mù mịt.
Mặt trời mới lúc một lên cao, ánh nắng mỗi lúc một gay gắt. Lúc này cả người lẫn ngựa đã đầm đìa mồ hôi. Gió thối tung tà áo ngoài để lộ một thanh gươm vỏ khắc hình Hắc long, người trai trẻ áo đen ấy chẳng phải ai khác là Sở Vân, còn con ngựa ô ấy là tuấn mã Song Nhật Câu mà chàng đã khổ công tìm mua được.
Người vả ngựa đã rong ruổi suốt hai mươi ngày đêm mới tới được địa phân vùng sa mạc Tuy Viễn này vào đúng giữa trưa nắng gay gắt.
Sở Vân đưa tay lau mồ hôi trán, tự nhủ:
– Lần này chỉ có một mình ta phải đương đầu tất cả để tìm đến Quải Tử Hồ theo lời dị nhân đảo chủ. Nhưng sa mạc mênh mông vô tận, phải đi đến đâu mới tìm được nhỉ?
Sa mạc mênh mông yên lặng đến ghê người, Sở Vân đưa mắt nhìn quanh, rồi giục ngựa phi đến một gò cát nhỏ, nấp dưới bóng râm của nó, tuy vẫn nóng bức kinh người, nhưng còn đỡ hơn là trực tiệp bị mặt trời thiêu đốt.
Sở Vân nhậy xuồng đất, lấy túi da dê đựng nước dưới yên ra, uống mấy ngụm rồi đổ vào lòng bàn tay cho ngựa uống, sau đó ngồi xuống cát nghỉ ngơi một lúc. Chàng cởi áo ngoài ra, trong người mệt mỏi chằng thèm vận công điều túc mà nhắm mắt ngủ ngay.
Bỗng Sở Vân như nghe thấy có một âm thanh rất nhỏ, chầm chậm từ phía phải di chuyến tới. Ngoài ra từ phía sau lưng tiếng động như bước chân đi ấy lại càng nhỏ, càng nhanh hơn hướng thẳng tới phía chàng. Sở Vân lấy làm lạ. vì trước khi bước vào vùng sa mạc này Sở Vân đã hỏi thăm những người dân bản địa thì được họ cho biết trong phạm vi năm mươi dặm vuông này không hề có một bóng người lai vãng, không một ngọn nước cầm hơi. Vậy thì tiếng bước chân từ hai hướng khác nhau này hướng về chàng ấy từ đâu mà đền ? Hay là … Sở Vân vội mở bừng hai mắt thì lập tức kinh hoàng, thiếu chút nữa thì nhậy bật lên.
Chàng vừa nhìn thấy một hình thể cũng đầy đủ tay chân như con người nhưng trên đầu không một sợi tóc mà có những nét ngoằn ngoèo như nét vẽ, bộ mặt thì đầy những vết sẹo, toàn thân là một mầu da phù thũng có màu đỏ tía. Sở Vân nhìn thấy giống như một giống người đặc biệt không thuộc loại người của chúng ta, bỗng Sở Vân chợt loé lên một ý nghĩ, buột miệng kêu to:
– Đại ma phong!( người bị bệnh hủi ).
Lúc ấy người đó đang đứng trên một gò cát cao cách Sở Vân chừng năm trượng, giương đôi mắt lồi ngạc nhiên nhìn Sở vân chằm chằm. Sở Vân dưới cái nhìn của người đó, cảm thấy lạnh toát cả người, bởi vì chàng rất rõ đại ma phong là một thứ bệnh truyền nhiễm vô cùng nguy hiểm. Những người bị nhiễm bệnh thì toàn thân sưng vù, ngày đêm ngứa ngáy đau đớn dày vò, rồi cuối cùng sẽ chết vì không có thuốc chữa, chết một cách đau đớn. Những người bị bệnh này không thể ở cùng người thường được, do đó về mặt tinh thần họ càng bị ức chế một cách ghê gớm khi phải sống cách ly tất cả.
Chính vì thế mà con người điềm tĩnh như Sở Vân lúc này cũng phải hốt hoảng, vội vàng cảnh giới.
Thấy Sở Vân đứng bật lên người phong nọ như rất khó nhọc đưa tay lên chỉ về phía sau lưng chàng ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Sở Vân hiểu ý người ấy.
Cái tiếng sạt sạt nhỏ nhẹ êm ái kia đã sắp đến gần chàng và trong không gian tĩnh mịch này chàng còn nghe thấy những tiêng phì phò vang lên. Với kinh nghiệm bôn ba giang hồ, lưu lạc sơn thủy Sở Vân đã xác định được đó là gì rồi. Chàng nhìn người phong kia nở một nụ cười, rồi hai tay bao quyền, cúi đầu thi lễ biểu lộ sự cảm ơn.
Và trong lúc người phong kia chưa kịp nhận ra nụ cười nở trên môi chàng thì dưới ánh nắng chói chang gay gắt của mặt trời bỗng lóa lên một đạo hàn quang kiếm khí như một áng cầu vồng rực rỡ rồi vụt tan biến đi. Sở Vân vãn nở nụ cười trên môi, không hề ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng. Nơi đó một Hướng Vĩ Xà dài chừng năm thưóc to như bắp tay, thân hình hoa văn vằn vện đã bị kiếm khí chém làm chín khúc bắn ra ra ngoài một trượng, máu tuôn như suối.
Người phong kia hoàn toàn kinh hãi trước kết cục ấy miệng há. hốc, kêu lên á á mấy tiếng liền. Sở Vân nhìn người ấy cười nói:
– Anh bạn ! Cám ơn bạn đã cảnh cáo cho tại hạ, cuộc gặp gỡ này quả là bất ngờ quá phải không?
Người phong ấy hiểu những lời Sở Vân nói, đưa tay ra hiệu và cùng với nét mặt, biểu lộ một nụ cười vui vẻ.
Sở Vân cười lại rồi như không động tác chuẩn bị, toàn thân hình chàng bốc lên như một cánh chim đại bàng bay đậu trên gò cát.
Lúc này khi đứng gần người phong nọ. Sở Vân mới càng thấy rõ sự lở loét hôi thối trên thân thể người ấy quả là ghê gớm. Nhưng Sở Vân không hề tỵ hiềm, chàng tiến lên mấy bước, đưa tay ra bặt tay người ấy.
Người phong thấy Sở Vân đưa hai tay tới thì kinh hãi nhảy vọt lùi về sau hai bước, đưa hai tay lắc lắc xua xua miệng “a,a” không ngừng như muốn nói Sở Vân chớ có động chạm vào thân thế mình vì như vậy sẽ bị lây bệnh.
Sở Vân hiểu rõ điều đó, chàng nhìn thẳng vào mắt người ấy hỏi to:
– Này anh bạn, cao danh quý tánh là gì?
Người ấy không thấy Sở Vân tiến sát tới nữa thì yên tâm, cố găng nói, rất lâu mới thốt lên được mấy tiếng khó nhọc:
– Ngươi … đến … từ trung …thổ … à?
Sở Vân gật đầu, cười thân thiện hỏi:
– Đúng thế, phong cảnh Tuy Viên có chỗ lào hữu tình không ?
Người ấy cố gắng suy nghĩ về câu hỏi đó, rồi đáp lại với vẻ không hiểu lắm:
– Đi đường khác đi … trước mặt là Ma Phong Cốc…
Sở Vân đã nghe nói ở Mông Cổ, vùng biên giới có Ma Phong Cốc, nơi ẩy chỉ có những người nhiễm chứng bệnh phong hiểm ác sống chung với nhau cho đến chết, không tiếp xúc với thế giới của những người bình thường khác. Họ bị bắt ở nhiều nơi đưa đến đây để cách ly.
Cách làm ấy quả là tàn nhẫn vô nhân đạo, nhưng trong hoàn cảnh chẳng có cách gì trị được chứng bệnh nan y ấy, để bảo vệ an toàn cho những người khác, thì chi có phần hạ sách mà thôi.
Những người bị đày đến đây coi như cách ly hoàn toàn với cuộc sống của xã hội loài người. chỉ có họ sống với nhau, còn không một người bình thường nào dám tiếp xúc với họ cả, kể cả cha mẹ, vợ chồng, anh em ruột thịt … Họ bị ức chế tâm lý, bị dày vò thể xác mà không cách nào thố lộ được với ai … Họ đau khổ vô cùng và trở nên điên loạn, hận đời.
Sở Vân hiểu và đồng tình cùng họ, nói khẽ:
– Bạn ơi! Nói cho tại hạ biết một điều náy nhé, Bệnh của ngươi bị nhiễm thấy năm rồi?
Người ấy như bị đưa đến một thế giới nảo đấy, mê mẩn một hồi, rồi đưa bàn lay phải đã rụng hai ngón và bàn tay trái còn bốn ngón lên …
Sở Vân nhìn thấy thì chợt hiểu, cau mày suy nghĩ ruột hồi lâu vẻ rất căng thẳng, rồi nhẹ nhàng nói:
– Bằng hữu, tại hạ định giúp bạn, nhưng đã quá muộn rồi. Có phải bạn đã nhiễm bệnh hơn sáu năm rồi không?
Thấy người ấy tỏ ra kinh ngạc gật đâu lia lịa. Sở Vân than một tiếng nói:
– Xin nói thực, khả năng về y thuật của tại hạ có thể chữa được rất nhiều chứng bệnh mà các danh y khác phải bó tay, kể cả bệnh Ma Phong này cũng vậy, nhưng cho tơi giờ phút này cũng chưa có cách gì có thể trị được cho những người bị nhiễm bệnh từ ba năm trở lên.
Bỗng người bệnh ấy bước tới trước, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn, nói một cách khó nhọc:
– Sao … ngươi nói …dưới ba năm …có thể…trị được à?
– Phải! Nhất định phải có cách chữa khỏi.
Sở Vân kiên quyết nói như vậy khiến cho người phong ấy vui mừng khôn tả, hoa tay múa chân nhảy nhót một hồi … Thái độ ấy làm cho Sở Vân ngạc nhiên tự hỏi:
– Quái lạ! Người ấy bị bệnh sáu năm rồi, còn mình thì chỉ có thể trị được bệnh dưới ba năm thôi, vì sao người này lại vui mừng đến thế.
Ngay lúc ấy người phong đã ngừng nhảy múa reo mừng, đưa tay vẫy vẫy Sở Vân, còn chân thì bước vội về phía bên phải …
Sở Vân khẽ buýt một tiếng sáo, lập tức Song Nhất Câu ở dưới gò cát hí vang rồi phi thanh lên đồi, cùng Sở Vân đi theo người nọ.
Vừa bước theo người nọ, Sở Vân vừa đưa mắt quan sát vùng sa mạc ấy thì thấy từ phía xa xa trước mắt có những cái hang thiên nhiên khá to màu trắng. Những hang đá ấy cao to đến mức những con người đi lại dưới nó trông nhỏ bé như những con kiến.Người Phong ấy lại ngoái đầu nhìn lại Sở Vân cười, rồi bước đi càng nhanh, nhanh như một người khoẻ mạnh vậy.
Sở Vân biết những nơi có những hang đá ấy chính là Ma Phong Cốc, liền mỉm cười hỏi:
– Bằng hữu! Ngươi định nhờ ta tìm cách chữa bệnh cho những người khác bị bệnh dưới ba năm có phải không?
Người nọ gật đầu lia lịa, rồi nói một cách chân tình:
– Mời… Bọn ho….. đáng thương…
Sở Vân cảm thấy mình như vững tâm hơn ma hai mắt chàng lại nhoè lệ. Người bệnh này đã hoàn toàn tuyệt vọng, biết đời mình không sao còn hy vọng, vậy mà hoàn toàn vô tư, không một chút do dự tìm mọi cách cứu giúp những người khác cùng cảnh ngộ như mình. Quả là một tấm lòng cao thượng, trong sáng vô ngần. Từ ngày trở lại giang hồ, Sở Vân đã nghe nhiều, thấy nhiều và gặp nhiều sự kiện cũng mang đậm tình người, nhưng chưa lúc nào, chưa bao giờ chàng lại xúc động, cảm kích lớn như lần này.
Sở Vân trấn tĩnh trở lại trầm giọng nói một cách nghiêm trang:
– Bạn ơi ! Từ con người của bạn…tại hạ nhìn thấy sự lương thiện vô cùng, nhân đạo vô cùng. Mai sau người có bất hạnh mất đi, thì linh hồn của bạn sẽ rất thảnh thơi, bởi vì trên cái thế giới đầy rẫy những cạm bẫy và giả trá này, bạn là một trong số rất ít, rất ít người có tâm địa chân chính…
Nước mắt trào ra nơi khóe mắt, lăn xuống gò má đầy những vết sẹo nứt nẻ, người Phong nọ cảm động đưa bàn tay cụt ngón ra định nắm lấy tay Sở Vân, nhưng vội vàng rụt lại ngay.
Ngay khi ấy thì bàn tay mạnh mẽ của Sở Vân đã nhanh như chớp nắm lấy bàn tay của người ấy giữ lại… và chàng truyền chân khí của mình, hơi ấm của mình sang cho người bệnh ấy. Họ nhìn nhau cảm động, rồi song song kề vai bước tới.
Khoảng hơn hai khắc sau, họ lới trước những hang đá ấy, và tình cảnh ở đây mới đáng kinh hoàng làm sao. Biết bao con người nơi đó da dẻ nứt nẻ, tay chân sưng phù, mặt mày lở loét nằm ngồi ngổn ngang dưới ánh mặt trời, quần áo rách nát, dơ dáy, hôi thối không sao tưởng nổi. Sở Vân cứ tưởng đó là địa ngục trên dương thế.
Sở Vân bước vội tới trước hai bước, nhìn xung quanh thấy nhưng người bệnh người không ra người ấy bất động nhìn mình thì liếm môi, cất cao giọng nói:
– Các bạn ơi! Chúng ta vốn chưa biết nhau, nhưng tại hạ lại có ý định giúp các bạn hết khả năng của mình. Xin các bạn đừng hoài nghi, hãy tin lường tại hạ là một người bạn của các bạn.
Chàng dứt lời, mà không khí vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, không một ai lên tiếng đáp ứng hoặc phản đối chàng cả, Sở Vân cảm thấy có phần khó hiểu … Lúc ấy người phong dẫn đường đã bước đến những người bạn của ông ta, dùng tay ra hiệu, nói chuyện với nhau, giải thích cho bạn bè của ông ta hiểu mục đích đến đây của Sở Vân.
Nhưng hình như cũng không thu được kết quả gì khá hơn, nhưng người phong kia vẫn yên lặng không tỏ phản ứng gì cả. Đúng vậy thôi, họ đã từng kinh qua biết bao đanh y chẩn đoán, đã qua biết bao mật phương kỳ dược trị kiệu, lại cộng thêm bao nhiêu truyền thuyết và thực tế không giúp ích gì cho họ cả thì nay một chàng trai trẻ vô danh như thế làm sao có thể làm cho họ tin được, khơi dậy ở họ niềm hy vọng được.
Sở Vân do dự một lúc rồi quyết đoán nói:
– Hỡi các bạn, trong tình thế như thế này, tại hạ đâu hề có ý đồ gì xấu hơn đối với các vị, các vị hãy tin ở lại hạ hễ ai mới nhiễm bệnh từ ba năm trở xuống, tại hạ quả quyết sẽ chữa khỏi cho người ấy và khỏe mạnh như xưa như những người bình thường khác vậy.
Rồi Sở Vân định đem phương pháp chữa bệnh ra giải thích, thì bỗng sau hang đá lớn có hai người bước ra, thô bạo gầm lên rồi buông ra những lởi chửi mắng tục tĩu. Nhưng người bệnh khác có vẻ sợ người đang chửi rủa ấy, nên tìm chỗ né tránh nói gấp với Sở Vân và người phong dẫn đường:
– Đi mau lên … Đi mau lên …
Sở Vân cảm thảy kỳ lạ, nơi đây mà lại có hiện tượng này sao, hay người đó không phải là người bị bệnh?
Người phong dẫn đường thấy Sở Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ thì lo sợ, vừa kéo áo chàng vừa chỉ tay về phía sau hang đá. Bỗng có hai tiếng thét vang lên rồi hai bóng người từ trên không trung nhảy xuống.
Sở Vân bước lên trước, nhanh tay đỡ mấy người phong bị té trên mặt đất dậy lạnh lùng nói:
– Ở trong hoàn cảnh như thế này người không thông cảm với nhưng người bị bệnh sao?
Bỗng một bóng người thân hình to lớn dị thường nhảy ra, người đó mình cao tám thước, trợn tròn đôi mắt, hung bạo cất bước đi đến. Người đó đi ngang qua những người bị bệnh, đầu không một sợi tóc, sau gáy có một nhúm tóc vàng, mày rậm, mặt dữ tợn.
Sở Vân nhìn đại hán mặt mày hung dữ đó, thấy trên mặt hắn có những vết hồng tím loang lổ mặt đã có những chỗ phồng lên. Chàng lẩm bẩm:
– Người này không giống người Trung Nguyên hoặc người vùng biên ải. Trên mặt, trên đâu hắn có những vết đỏ tím loang lổ, điều đó chứng tỏ hắn bị nhiễm bệnh ở giai đoạn đầu.
Lúc ấy một đôi giày da bò dừng lại trước mặt chàng, Sở Vân vừa nhìn thấy đôi giày đó thì lập tức nhận ra, chàng lẩm bẩm:
– A! Thì ra vị nhân huynh này là người Mông Cổ.
Rỏi Sở Vân thìn người đó hỏi luôn:
– Ông bạn cô biết Hán Ngữ không?
Người Mông Cổ đó khê quát một tiếng:
– Đứng lên mau …để ta dạy bảo ngươi!….
Sở Vân nghe thấy người đó dùng Hán ngữ rất lưu loát thì bỗng cảm thấy kinh ngạc nhưng không hề biểu lộ ra, chàng lại hỏi:
– Bằng hữu, chả lẽ chẳng có cách nói năng nào dễ nghe hơn sao?
– Ngươi sợ à ? Ha ha … ta sớm đã biết bọn người Hán các ngươi, thời gian trước đây những thương nhân chẳng dùng những câu đó là gì, mãi cho tới khi lão phu phải cho bọn chúng một trận mới thôi làm loạn.
Này tiểu tử, ai cho phép ngươi dám láo lếu trước Cáp Sát ta?
– Ngươi tên là Cáp Sát, ngươi cũng bị ma phong đấy à?
– Đúng thế, trời xanh không có mắt đã để ta mắc chứng bệnh này.
Nhưng Cáp Sát này không né tránh, không muốn làm phiền người thân, một mình chạy đến Ma Phong Cốc chờ chết. Ta không sợ chết, ta vốn là người tốt, hai mươi năm sau A La đại sư nhất định sẽ cho ta một thân thể còn tráng kiện hơn bây giờ nữa.
– Đã vậy, vì sao ngươi lại dùng tấm thân khỏe mạnh của mình đi doa. nạt những người cùng cảnh ngộ đang chờ chết kia?
– Câm mồm ! Ta đã nói ta là một người có chí khí, tuyệt không khuất phục số phận, ta không thể không coi thường bọn họ, suốt ngày sống với dáng vẻ ủ rũ không một chút sinh khí ấy. Căn bệnh ấy có thể dày vò thân thể của một con người nhưng không bẽ gãy nổi ý chí của người đó. Cáp Sát này không sợ bệnh tật, nó có thể làm toàn thân ta đau đớn, nhưng không tể làm tinh thần ta phải yếu đuối. Ta muốn mỗi giai đoạn trước khi ta chết, ta phải đấu tranh với nó. Còn bọn họ thì lại sợ hãi, không dám phấn đấu. Ta phải trị chúng.
Những lời của người Mông Cổ này nói thể hiện một chân lý là con người phải phán đấu và kiên trì. Sở Vân vô cùng khâm phục, cảm động nói:
– Cáp Sát ngươi quả là anh hùng, một người anh hùng chân chính.
Cáp Sát võ ngực cười sang sảng nói:
– Ai cũng nói Cáp Sát là anh hùng, kể cả thương nhân ngươi Hán lẫn anh em người Mông Cổ chúng ta.
– Nhưng ngươi anh hùng chân chính không ăn hiếp kẻ yếu đuối.
– Ha ha, đối thủ của ta đều là những dũng sĩ hàng đầu của Mông Cổ, ngươi dám làm nhục ta à ? Hãy đứng lên ta dạy cho ngươi một bài học.
Sở Vân biết võ sỉ Mông Cổ nổi tiếng trong thiên hạ, Cáp Sát là một cao thủ nên rất kiêu ngạo, nên Sở Vân từ từ đứng dậy, cười nói:
– Cáp Sát ngươi là dũng sĩ vào hàng thứ mấy? Đã tham gia đại hội liên minh các kỳ chưa ?
– Tiểu tử, ngươi đứng vững chưa ? Ta đại biểu kỳ mười hai tham gia Mông Cổ liên minh các kỳ đại hội, ha ha …Tại trước mặt các thân vương Mông Cổ ta đã giành được Hồng Đai Kim Ngưu Thủ Kỳ võ sĩ.
Sở Vân hiểu rõ Hồng Đai Kim Ngưu Thủ Kỳ Võ Sĩ là đai biểu tối cao, mà Hồng Đai Kim Ngưu là tiêu chuẩn của võ sĩ thượng đẳng Mông Cổ, bèn nói:
– Cáp Sát nếu hôm nay ngươi thát bại thì sao?
– Vinh quang là đời đời, đời này ta đã đạt được thì kiếp sau ta vẫn là đệ nhất võ sĩ Mông Cổ.
– Ngươi tin là có kiếp sau ư ? Ngươi không nghĩ rằng đới này ngươi còn phải bảo vệ danh hiệu đó một lần nữa à?
Cáp Sát nhìn đôi tay của mình, tự hào cười tự nói:
– Căn cứ vào đâu mà ta lại phải bảo vệ lại danh hiệu đó? Có phải vì ta đã nhiễm phải Đại ma phong không? Tiểu tử kia, ngươi muốn thách ta, ta sẽ cho ngươi biêt rõ thế nào là uy phong của Hồng Đại Kim Ngưu Đệ Nhất Võ Sĩ…
Lời chưa dứt thì Cáp Sát vận công gồng người biến thân hình vốn đã như một con trâu mộng lại còn gân guốc to lớn hơn nữa, như một trái núi lao tới, hai tay chụp xuống hai vai Sở Vân , mũi chán đã khéo léo móc vào cổ chân đối phương.
Sở Vân biết ngay thế võ đó là thế khởi đầu, tuy rất bình thường nhưng với sức lực của Cáp Sát thì lại trở thành mãnh liệt khủng khiếp, nên chàng đã như một bóng ma di bộ, Cáp Sát chụp vào khoảng không, lập tức thét lên một tiếng vang dậy, đầu vai giáng vào ngực đối thủ, hai tay như hai gọng kìm chụp lấy tay Sở Vân.
Lần này Sở Vân không tránh chẳng né, để yên cho Cáp Sát chụp trúng. Thế là Cáp Sát uốn lưng cong mình đùng thế Nhất Kiên Di Sơn đầu vai hất mạnh thân hình đối phương ra xa. Tức thì thân bình Sở Vân bắn lên không trung cao tới bẩy trượng.
Cáp Sát đắc ý đinh há miệng cất tiếng cười chế nhạo thì bỗng nhận thấy than bình của Sở Vân bay cao như thế là ngoải tưởng tượng của hắn, tiếng cười chưa kịp bật ra từ miệng Cáp Sát thì thân hình Sở Vân đã nhẹ như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống nguyên vị trí cũ, vững như trời trồng. Cáp Sát như điên lên, gầm vang, tả chưởng vỗ tới trước mặt Sở Vân, hữu chướng chụp lấy ngang hông đối thủ, chân trái bước tới hất mạnh Sở Vân ra xa với một sức mạnh bài sơn đảo hải. Thế nhưng lần này Sở Vân lại đứng sừng sững vững như một quả núi không hề nhúc nhích trước thế công của Cáp Sát, khiến hắn ta cảm thấy như húc đầu vào núi đá, dù có mạnh hơn chục lần cũng khỗng thể nào lay chuyển được. Bèn giật ngược trở lại, thế công này Cáp Sát đã dùng đến toàn bộ công lực, mặt hắn đỏ bừng, hơi thở hổn hển nhưng cũng không hề làm lắc lư thân hình đối thủ…
Sở Vân ung đung mỉm cười nói:
– Cáp Sát, nhà ngươi chỉ có một chút khí lực này mà có thể đoạt được Hồng Đai Kim Ngưu Thủ Kỳ Võ Sĩ thật sao? Lẽ nào võ sĩ Mông Cổ chỉ có thể thôi?
Bỗng nhiên giữa lúc Sở Vân đang nói hữu chưởng của Cáp Sát đẩy mạnh đỉnh đầu Sở Vân, còn tả chưởng thì giật ngược lại, song cước đạp vào bắp chân đối thủ, chiêu thức khai triển cực nhanh, công lực vô cùng hùng hậu.
Nhưng… Sở Vân khẽ cười một tiếng, thân hình của chàng theo sức kéo của đối phương, lướt thẳng tới vô hình trung hóa giải thế công của Cáp Sát, mà mình lại áp sát đổi thủ, khiến cho Cáp Sát hoàn hoàn bất ngờ, thát thế toàn thân mất trọng tâm, lảo đảo té nhào về phía trước.
Trong giao đấu, chiếm được tiên cơ vô cùng quan trọng, Sở Vân rất hiểu rõ điều đó, chụp lấy tay trái đối phương, đồng thời hai tay dẫn lực, quát lên như sấm, nhâcc bổng thân hình như con trâu mộng của Cáp Sát lên không.
Là một võ sĩ thượng thừa của Mông Cổ, Cáp Sát quá rõ là trong vòng đấu, bị đối phương nhấc bổng lên khỏi mặt đất thì đã hoàn toàn không còn hy vọng thủ thắng nữa. Thế là Cáp Sát theo đúng luật thi đấu, hái chân duỗi thẳng dang ra, hai tay vỗ lên ba cái, giơ thẳng lên trời biểu thị nhận thua không điều kiện.