Đọc truyện Kim Điêu Thần Chưởng – Chương 11: Phượng mục nữ lê tường
Phấn Diện Hoa Đao Hồng Dẫn cười ngặt nghẽo, cười rũ rượi, thắt ruột lộn gan, nước mát nước mũi chảy ràn rụa, toàn thân co rúm lại, tay chân xụi lơ, bất động.
Sở Vân thấy thế định bước lại để ngăn Cổ Yển La Hán thì chợt nghe từ sau lưng họ giọng của Hắc Kích Quách Đạt Chí quát lên yếu ớt:
– Nghiêm Tiếu Thiên ! Ngươi có biết ngươi đã gặp phải ai không ?
Để ta nói cho mà biết.
Thấy Quách Đạt Chí đã tỉnh lại sau khi uống thuốc của Sở Vân cho, nhưng sắc mặt còn nhợt nhạt, yếu ớt lắm. Sở Vân nói:
– Tốt lắm ! Xin mời các hạ nói đi.
Cái tên khốn nạn Phấn Diện Hoa Đao Hồng Dẫn ấy vốn là đồ đệ hàng thứ ba của lũ cướp sông…lúc hắn cùng đường, khổ cực vô cùng thì may mắn được bổn trang chủ thu dụng, cứu vớt. Nào ngờ hằn đã không biết ơn mà lại còn lấy oán đền ơn. Hắn không chỉ cưỡng hiếp ba thiếu nữ của bổn trang mà còn cướp đi bảo bối trấn môn của bổn trang là Ngọc Sư Cầu trốn đi mất tích… Thật là tức… Nghiêm Tiếu Thiên đã không chịu hỏi han cho rõ đầu đuôi phải trái, mà chỉ nổi máu anh hùng can thiệp vào làm cho ba anh em ta bị tổn thất nặng nề… Tức chết đi được… Họ Nghiêm kia, sau này dù cho ngươi có ba hoa mồm mép đến đâu, cũng không sao tránh khỏi Bạch Tâm Sơn Trang tìm ngươi hỏi tội.
Nói đến đây thì mặt Quách Đạt Chí đỏ vằn tia máu, tức run lên, mồm hộc ra một bụm máu tươi. Thấy thế Cổ Yển La Hán biến sắc mặt nói:
– Họ Quách kia Ngươi nối điều này hoàn toàn tâm sự thật cả đấy chứ?
– Để cho ngươi suốt đời sống không yên thân, lẽ nào ta lại nói những điều sai.
– Cái đồ vô lại Hồng Dẫn kia ! Ngươi đã lường gạt ta hả, ta phải giết người mới được, họ Nghiêm ta không thể nào chịu nồi nữa rồi.
Thấy ông ta lướt tới định hạ sát Hồng Dẫn thì Sở Vân bước tới trước, lắc đầu nói:
– Đấy mới chỉ là lời nói của một bên, đợi nghe Hồng Dẫn nói xong, chúng ta định đoạt một thể cũng chưa muộn đâu.
Thấy Cổ Yển La Hán miễn cưỡng ưng thuận, Sở Vân đưa tay phải lên cao thì cả thân hình cũng nhớm theo lên cao, rồi từ từ đặt xuống đất. Cổ Yển La Hán liến bước tới đá một cái thật mạnh vào mông hắn quát:
– Mẹ kiếp! Lại còn làm bộ giả chết nữa hả? Ta mà nổi nóng lên thì đập cho một chưởng nát óc bây giờ…
Sở Vân cười nói:
– Ông bạn họ Hồng, nếu bây giờ ngươi không mau mau ngồi dậy mà nói tất cả, mà còn làm bộ như thế thì họ Sở này sẽ có cách làm cho ngươi vĩnh viễn không còn ngồi được nữa!
Vừa nghe câu nói đó, Hồng Dẫn vội vàng ngồi dậy, mặt mày sợ hãi nhìn họ, khiến cho Cổ Yển La Hán không nhịn được, bật cười nói:
– Họ Hồng kia! Cuối cùng ngươi cũng biết nghe lời, được rồi, bây giờ bắt đầu. Thứ nứt nhữngg lời Quách Đạt Chí vừa nói có thực không?
– Nhị vi, không, nhị vi…..tiền bối, tại hạ lấy tính mạng mình bảo đảm nhất định không có chuyện đó, nhị vị quá hiểu điều đó…
Bỗng nhiên, Hắc Kích Tuyệt Hồn Quách Đạt Chí cố hét lên, ngắt lời hắn:
– Hồng Dẫn! Mi là đồ chó má, những điều ta nói có câu nào, lới nào là vu khống cho ngươi? Nói mau…
Nói đến đó thì lại thấy Quách Đạt Chí phun ra một ngụm máu, toàn thân lảo đảo, Sở Vân bước tới trầm giọng nghiêm trang nói:
– Quách bằng hữu! Thuốc chữa thương của ta dầu hết sức linh nghiệm, nhưng nếu ngươi không biết tự mình gìn giữ, cứ nổi nóng như thế thì ngươi sẽ đi theo hai vị kia thôi.
Nghe thấy thế, họ Quách đành ngồi xuống nhắm mắt vân công điều tức.
Cổ Yển La Hán lại quát lên:
– Họ Hồng kia! Thiện ác cuối cùng cũng hiện rõ, ngươi đừng giở trở mồm mép, dẫu có thoát được cửa này thì cũng không tránh được lưới trời, bọn ta đâu phải là lũ trẻ lên ba.
Lời ông ta chưa dứt thì Sở Vân đã nhanh như chớp đưa hai tay lục tìm khắp cơ thể của Hồng Dẫn rồi nói:
– Không có Ngọc Sư Cầu đâu cả lão huynh ạ!
– Đúng thế! Tiểu từ này nếu quả đã cướp được Ngọc Sư Cầu thì hấn đã giấu ở một nơi nào đó rồi. Nhưng chắc là có mang trên người.
Những lời ấy vừa thốt ra, thì mặt của Hồng Dẫn hơi biến sắc nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, điều đó không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của họ. Hai ngươi nhìn nhau cười, Cổ Yển La Hán hỏi:
– Muốn dấu vật gì trong người, chi có một cách là nuốt vào trong bụng, cách ấy không phái không có cách lấy ra, phái không ông bạn? Ta mới đoán có một cách, cũng có cách khác để giấu cơ mà, trong tóc nó đấy.
Sở Vân đưa tay kiểm tra lập tức nhưng lại khẽ lắc đầu.
Cổ Yển La Hán lẩm bẩm:
– Kỳ lạ! Lẽ nào tiểu tử này lại khôn lanh hơn cả ta. Bỗng nhiên ông la lại cười. nói to:
– Trong cán đao!
Hồng Dân giật bắn ngươi, tung mình lao đi nhưng Sở Vân còn nhanh gấp vạn lần, đã lập tức phóng chỉ điểm huyệt khiến hắn đứng sững lại, còn tay kia thì đã đoạt lấy thanh Hổ Đầu Đao của hắn đưa cho Cổ Yển La Hán. Ông vận công vào đôi tay vặn xuắn lấy cán đao, bỗng một tiếng “cắc” vang lên, cán đao rỗng đã bi bẻ ra làm hai, ông ta nghiêng hai đoạn ống ấy xuống đất thì lập tức một vừng sáng loé lên át cả ánh mặt trời, rơi xuống đất.
Sở Vân đưa mắt nhìn thì thấy đó là một báu vật được chế tạo rất tinh vi, gồm hai con sư tử bằng ngọc xanh đang ôm chặt một viên hồng ngọc đặt trên một cái đế bằng bạch ngọc, đó chính là Ngọc Sư Cầu, một báu vật có giá trị liên thành.
Cầm viên ngọc trong tay. Cổ Yển La Hán toét miệng cười, vẻ đắc ý nhìn Phấn Diện Hoa Đao Hồng Dẫn, nháy nháy mắt. Trong ánh mắt ông cũng không giấu được vẻ ham muốn báu vật đó. Nhìn Sở Vân Cổ Yển La Hán nói:
– Anh bạn trẻ, cái đồ chơi này thật là đáng yêu phải không?
Sở Vân đã nhìn thấy trong thạch thất trên hoang đảo nhiễu báu vật còn giá trị hơn thế này hàng trăm lần, và đến giờ phút này chúng đều là tài sản của chàng. Do đó với báu vật này chàng không hề đế ý đến, nghe ông ta hỏi vậy thì chàng đáp ngay:
– Đúng đấy! Nhưng nó lại thuộc về người khác mất rồi.
– Phải rồi, nó đã thuộc về người khác, tại ta đã quen nghề cướp bóc, nên thấy vật ấy cũng động lòng tham, cái thói ấy cũng khó sửa quá nhỉ?
Cổ Yển La Hán gượng cười bước tới phía Hắc Kích Tuyệt Hồn Quách Đạt Chí, đặt vật ấy vào tay họ Quách rồi nói:
– Họ Quách kia ! Việc hôm nay sai lầm chỗ chúng ta quá nóng nảy và kiêu căng, hơn nữa lão phu hành động quá ngốc. Sai lầm ấy đáng ra không có, lão phu nói vậy là sự thực chứ không phải biện minh cho mình. Sai lầm này là của cả hai phía, theo ta nghĩ thì cả hai bên đều nên xuống thang, không hận thù nhau nữa.
Thấy Hắc Kích Tuyệt Hồn Quách Đạt Chí tay cầm chắc Ngọc Sư Cầu, mặt lạnh lùng nhìn mình hừ một liếng, Cổ Yển La Hán lại nói:
– Bữa nay ta đã hại hai người của các ngươi, nhưng lại tìm lại được cho các ngươi Ngọc Sư Cầu, trong cuộc đổi chác này chẳng ai thiệt thòi đâu. Nhưng nếu ngươi không phục thì hãy quay về dưỡng thương và luyện tập một thời gian rồi tìm đến ta để giải quyết cũng được. Ta ở Cổ Yển Nhất Sơn, rất dễ tìm.
Sở Vân tiến tới một bước nói:
– Quách Đạt Chí ơi! Ngươi đối với sự việc này hình như không như ta nghĩ. Sự việc giang hồ thị phi cũng tại con người cố chấp, tại hạ tuy không muốn qụy luyh ai nhưng cũng không muốn ngươi khác quá đáng.
Quách Đạt Chí trừng trừng nhìn Sờ Vân vẻ căm tức, nói:
– Ta không thể quên được ngươi, ta sẽ nhớ mãi cảnh này.
Cổ Yển La Hán không nhịn được nữa, quát:
– Hả ? Tiểu tử! Ngươi vẫn còn ngang ngạnh, nghiến răng nghiến lợi ra vẻ hảo hán lắm. Mẹ kiếp ? Hôm nay nếu không vì thấy ngươi đã gần chết thì ra sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy.
Trong khi ấy Sở Vân đã bước tới trước mặt Hồng Dẫn, nói:
– Hồng Dẫn ! Ta hỏi ngươi một câu nữa, đó là đối với những việc mà ngươi đã làm thì còn gì để nói nữa không?
– Tiền bối! Huynh đài… Tại hạ thành thật cung khai, quả là có lấy Ngọc Sư Cầu, còn ba cô gái nọ là do họ tình nguyện…Trang chủ của Bạch Tâm Sơn trang độc ác tàn bạo, tại hạ không chịu nổi nên mới làm những việc nhỏ mọn này…
Đối với tâm tính của phụ nữ, Sở Vân quá cay cú rồi, nên chàng ngầm tha thứ cho Hồng Dẫn điểm này, nhưng lúc ấy Cổ Yển La Hán lại nói lớn:
– Anh bạn trẻ ơi ! Để tiểu tử này sống là di họa về sau đó!
Đột nhiên Sở Vân vung chỉ nhanh như chớp điểm lên đầu vai trái của Hồng Dẫn rỗi nhìn bộ mặt đang khiếp hãi của hắn, nói:
– Hồng Dẫn ! Một năm sau ngươi hãy đến Cổ Yển Sơn, lúc đó ta sẽ làm rõ tất cả mọi việc, đối với bản thân và đối với người khác phải lấy lương tâm trong sáng mà xem xét. Nhưng để cho ngươi khỏi phải nghĩ tới tà môn ngoại đạo, ta đã dùng thủ pháp độc nhất vô nhị “Cấm mạch phong cân” mà hiện nay không một ai biết hóa giải để khống chế ngươi.
Nếu như một năm sau ngươi không đến thì chân lực trong ngươi ngươi sẽ phát tán và ngươi sẽ bị chết đau đớn. Thôi bây giờ không cần phải nói gì nữa, cũng không cần cám ơn gì cả, hãy đi ngay đi.
Phấn Diện Hoa Đao Hồng Dẫn quỳ xuống vái hai người, rồi quay người đi ngay.
Cổ Yển La Hán nói với Quách Đạt Chí:
– Họ Quách kia! Ngươi hãy đi đi, và nhớ cất giấu kín đáo “Ngọc Sư Cầu” chớ để lộ cho kẻ khác biết nguy hiểm lắm đấy. Còn xác hai người kia thì hãy để cho ta lo chu đáo cho họ.
Quách Đạt Chí nhắm mắt lại không nói gì, tỏ vẻ rất căm hờn.
Sở Vân xách chiếc túi lên, nói:
– Chúng ta đi thôi, có mấy nông dân đi sớm đã chú ý rồi đấy!
Thế rồi cả hai cất bước lên đường.
Oo Sở Vân và Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên cứ đi theo con đường duy nhất tiến thẳng vào thị trấn ấy, Cổ Yển La Hán ngắm nhìn chung quanh, hỏi:
– Anh bạn trẻ! Kiến đã bò bụng chưa?
– Đói thì cũng đã đói nhưng chưa muốn ăn ngay bây giờ, lão huynh, chúng mình đi chút nữa nhé?
– Anh bạn trẻ! Người có thấy mấy mẹ kia không nào? Họ vừa đi vào cái kiệu xanh xanh kia vừa liếc mắt nhìn ta đó, như vậy chứng tỏ ta cũng chưa già lắm đâu, phải qua hai lần sinh nhật nữa mới đúng ngũ tuần, ôi đã nửa năm rồi ta mới lại thị trấn này đấy!
– “Sắc” là một con dao, người lão luyện giang hồ như thế, lẽ nào lại không hiểu câu ấy? Thôi tiếp tục nào…
– Anh bạn trẻ! Ta thấy người cứ như là một hoà thượng vậy. Tác chiến, chế thuốc là một, còn những thú vui khác tại sao lại không?
Chúng ta từ hôm rời Mạc Gia thôn đến nay đã bảy tám ngày, tay chân cũng đã mỏi lắm rồi. Còn mấy cô gái đưa mắt liếc ta ấy, họ ngồi vào cái kiệu có ba chữ “Tiểu Hồng Hiên” đấy!
Sở Vân kéo Cổ Yển La Hán tới trước tửu điếm có tên là “Đắc Thắng”, nói nhỏ:
– Lão huynh, cứ như người thi mấy cái thanh lâu kia phái nhốt mãi người trong đó mới được.
Lúc đó họ đã tới trước cửa tửu lâu, thực khách ngồi chật cứng, mùi thức ăn, mùi rượu thịt bốc lên ngào ngạt. Cổ Yển La Hán sờ bụng nói:
– Chưởng quầy làm ăn khá lắm, khách mọi nơi kéo đến ngựa xe chật kín cả trấn, tiền bạc chảy vào túi ngươi từng vốc từng vốc?
Lúc ấy có một tiểu nhị bưng đồ ăn đi tới, trán đầy mồ hôi, nói ngay:
– Đi, đi ngay đi, đã ngồi thì phải có nhiều tiền mới được!
Bị tiểu nhị nói thế, Cổ Yển La Hán tức tối lẩm bẩm nho nhỏ:
– Anh bạn trẻ! Cái tên tiểu tử này nói năng được đấy chứ, cho con mẹ nó ăn mấy cái tát mới được!
– Lão huynh, cho qua đi mà, chúng mình đã quá đủ những chuyện tức tối rồi. Tiểu nhị nó thấy lão huynh bình luận thì cũng góp chuyện mà!
Vừa nói Sở Vân vừa kéo Cổ Yển La Hán đi vào trong rồi bước thẳng lên gác.
Nghe lúc ấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang và mùi nước hoa bốc lên thơm ngát, Cổ Yển La Hán đưa mắt nhìn thì vụt buột miệng nói:
– Ôi người đâu mà đẹp thế, nếu không phải là chi của Triệu Phi Yến thì cũng là em của Dương Ngọc Hoàn!
Sở Vân nhìn thấy có một thiếu nữ tuổi độ đôi mươi đẹp như tiên nga giáng trần, môi đỏ mắt sáng gương mặt như hoa phảng phất nụ cười mê hồn.
Theo sau là một đại hán lẽo đẽo bám sát như một con chó giữ nhà.
Khi đi đến sát hai người bọn họ thiếu nữ nọ lại mỉm cười thật tình tứ, chưa uống mà say, lúc đi qua lại cố ý đưa tay sửa tóc, trên cổ tay trắng ngần như ngọc, có một nố ruồi đen như hột đậu đập vào mắt Sở Vân.
Cổ Yển La Hán thấp giọng xuống nói:
– Cô em ấy ngoái lại cười làm mê man cả người, nhưng không biết cô ta định cười tình với ngươi hay với ta đây!
Lão huynh to đầu thì đương nhiên là nhìn lão huynh rồi!
Họ lên lầu, tìm được một chiếc bàn ngồi xuống, trong lúc Cổ Yển La Hán gọi đồ ăn thức uống thì Sở Vân nói:
– Tiểu đệ đi xuống dưới xem thử nhé, trở lên liền đấy!
– Tiểu tử ! Thế thì ta còn cứng rẩn hơn ngươi đấy! Thôi cứ mau lên đi kẻo không còn kịp nhìn thấy người ta đâu. Ha ha!….
Vừa bước xuống lầu. Sở Vân vội ra cửa đưa mắt nhìn thì thấy thiếu nữ ấy và người bảo hộ đã qua đường rồi. Sở Vân vội lướt theo con đường duy nhất qua cả trấn rồi ngoặt lại thì thấy đó là một dãy nhà và bên cạnh là một con đường rải đá dăm. Thiếu nữ ấy bước trên con đường rải đá như đang đi dạo, còn hán tử to béo làm nhiệm vụ cận vệ bước đi bên cạnh.
Sở Vân giả bộ bước đi thật nặng nề, cố đuổi theo, khi đã khá gần thiếu nữ ấy rồi chàng vội kêu to:
– Này ! Đợi một tý nào!
Hán tử khôi ngô kia hỏi ngay:
– Ngươi gọi ai dừng lại đi đấy ? Úi chà! Ngươi hết muốn sống rồi à?
Thiếu nữ ấy vẫn cứ bước tới trước, giọng như chuông cất lên:
– Quả là một tiểu tử ưu tú, ngươi đừng giả vờ cố bước đi nặng nề nữa, đi mau lên, đừng tụ mình làm khổ mình. Tạ Hổ ! Để hắnđi!
Tạ Hố “hứ” một tiếng, tỏ vẻ tức giận quay mình bước theo thiếu nữ nọ. Sở Vân mỉm cười, nhìn thấy trên con đường đá dăm ấy không có một bóng người, chàng liền bước nhanh theo, chân bước thật nặng, thiếu nữ nọ biết chàng đi theo thì mỉm cười, cứ thế bước tới, không hề có một lời nói, không hề ngoái lại.
Tạ Hổ quay ngoặt người lại, sừng sững như quả núi chắn đường đi của Sở Vân quát:
– Anh bạn! Ngươi ăn phải gan sói hay gan beo vậy, tại sao lại đi theo tiểu thư của ta? Nếu không có tiểu thư dặn trước thì ta đã nghiền xác của ngươi ra rồi!
Sở Vân vẫn cứ giữ được nụ cười mỉm trên môi, mắt không chớp nhìn người có tên là Tạ Hổ ấy.
Thiếu nữ bước tiếp hai bước nữa rồi nàng từ từ quay người lại, không có gì tỏ vẻ vui hay bực tức nhìn Sở Vân chăm chú rồi hỏi:
– Cậu bể kia! Có thiếu thốn gì hay bị chị dâu mắng cho mà lại như thế! Hãy đi về mà qua ngày cho được việc, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.
Sở Vân mim cười hỏi:
– Cô tên là gì?
Cô gái chưa trả lời thì Tạ Hổ đã nắm chặt hai quả đấm, hung hăng hỏi:
– Câm mồm! Ngươi dám ăn nói như thế với tiểu thơ nhà ta hả?
nếu…
Cô gái đã phất tay ngắt lời hắn, cười tươi như hoa nói:
– Được rồi! Tên của ta Lê Tường ngươi còn hỏi gì nữa không?
– Cô hãy bảo cái tên điên khùng luôn luôn theo sát kia cút ra xa một chút, tại hạ có chuyện muốn nói với cô nương!
Vẻ mặt trở nên lạnh lùng có vẻ hung ác, thiếu nữ nói:
– Người có vẻ quá đáng đấy. Tạ Hổ, hãy dạy cho hắn một bài học.
Như đã chuẩn bị trước, vẻ mặt đầy căm phẫn, Tạ Hổ thét lên một tiếng, hai nắm đấm như hai quần chùy sắt giáng ngay vào thái dương của Sở Vân, còn thiếu nữ nọ thì vẻ khinh khỉnh nhướng mày quay người đi.
Nhưng cô ta mới quay người chưa được một bước thì một tiếng kêu hoảng hốt vang lên, rỏi một thân hình người to như con trâu mộng bay tới rơi phịch xuồng đất ngay trước mặt cô ta. Đó chính là cái thân của Tạ Hổ, còn người làm nên kiệt tác ấy là Sở Vân, lúc này thì Sở Vân hai tay chắp sau lưng ung dung như không biết việc gì đã xảy ra vậy.
Thiếu nữ ấy có vẻ hơi ngạc nhiên rồi bật cười, nhìn Sở Vân nói:
– À! Ta không nhận ra ngươi có là kẻ cũng có chút bản lĩnh đấy, ta đã làm gì đắc tội với ngươi? Mà ngươi hạ thủ không nể mặt?
– Lẽ nào Kim Câu, Ngân Tiên và cô nương có chuyện gì bất đồng với nhau à?
Nghe thấy Sở Vân hỏi như vậy, cô nương ấy giật bắn cả người, hỏi vội:
– Ông bạn! Ông bạn là ai đây?
– Không biết ta là ai, hãy trả lời câu hỏi của ta trước đã!
Bỗng nhiên cô nương ấy bật cười ha hả, nói:
– Anh bạn trẻ ! Nói chuyện với con gái mà dùng cách ấy hay sao?
Đừng có tự mình mà làm khổ mình, cái trò ngươi đã dùng bao lâu rồi? Ta cảm thấy quá quen rồi đây!
– Anh bạn trẻ! Ngươi cũng là là người trong giang hồ, đã nghe hai chữ Đại Hồng rồi chứ? Nếu không thì “Phương Mục Nữ” cũng chẳng khác gì dân thường thôi, họ đâu dám tùy tiện phạm luật pháp!
Sở Vân hơi giật mình, cái tên Phượng Mục Nữ Lê Tường thì chàng chưa từng nghe đến. nhưng Quỷ cô Tử Lê Kỳ Và Tả Quải Tử Tống Bang thuộc vùng Đại Hồng Sơn ở Hồ Bắc thì đã nghe danh từ lâu. Đại Hồng Nhị tử là lãnh tụ của phe Hắc đạo, bá chủ một thời trên giang hồ.
Lê Tưởng chiếu đôi mắt Phượng vào Sở Vân cười nói:
– Anh bạn trẻ! Anh biết khá nhiều việc đấy, nhưng ta không làm khó dễ anh bạn đâu, hãy đi đi. Đừng để lộ cho ai biết nữa đấy, dù ta biết công lực của ngươi rất khá, chỉ một chiêu đã hạ gục kẻ tùy tùng của ta, nhưng…
Sở Vân cười khẩy, tỏ vẻ khinh miệt, trầm giọng nói:
Thật ra hạ gục Đại Hồng Nhị tử cũng không khó gì hơn hạ gục cái đồ bi thịt ấy! Lúc này tốt nhất là ngươi hãy ngoan ngoãn đưa Thúy Phật ra đây!
Lê Tường biến sắc mặt, lộ vẻ độc ác nói:
– Ngươi, người dám nhục mạ Phụ thân của ta à?…Ngươi…
Sở Vân ung dung phất tay áo nói:
– Sao ngươi bất kể tính mạng của Kim Câu, Ngân Tiên sống chết ra sao, tranh thủ lúc Cổ Yển La Hán và Bán Diện Quỷ Sứ kịch chiến đã đắc thủ, vậy ta không thể làm cái việc cuối cùng là đoạt lại được sao?
Phượng Mục Nữ Lê Tường căm phẫn nói:
– Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là bạn đồng hành của Cổ Yển La Hán không?
– Không hoàn toàn mà cũng không thác biệt lắm! Sở Vân cười đáp.
Lời đáp của Sở Vân chưa dứt thì lập tức năm đạo kình phong đã hướng vào thất khiếu trên mặt chàng ập đến với một tốc độ nhanh cực kỳ, hiểm độc ghê gớm.
Sở Vân mắt vẫn nhắm như còn đang mơ nhủ, đầu hơi nghiêng sanh bên, năm ngón tay trên bàn tay trái như năm móc câu, nhanh như chớp chớp vào cổ tay đối thủ chính xác cực kỳ.
Phượng Mục Nữ kêu lên một tiếng hoảng hốt nhảy lùi về sau ba bước, vung chưởng vỗ mạnh vào tám trọng huyệt của Sở Vân. Nhưng chàng hình như chỉ nghe hơi gió là biết được, nên di bộ đảo bước, tả chưởng phát ra một mũi dài xuyên thẳng vào chưởng ảnh như giông bão của đối phương, khiến cho nàng phải bật lùi lại năm bước nữa. Mặt đỏ bừng vì tức và vì uất ức thẹn thùng, đứng từ xa nhìn chằm chằm vào đối thủ, nói:
– Ngươi, ngươi khinh người thậm tệ. Ta hôm nay quyết liều một phen sống chết cùng ngươi. Nào, đi tìm chỗ nào đó để phân thắng phụ.
Lúc này Sở Vân mới từ từ mở dần đôi mắt, cười nói:
– Nói thật nhé, chỉ dựa vào tài nghệ của ngươi thì đủ có thêm năm bảy ngươi như thế nữa cũng chẳng làm gì nổi ta đâu. Thôi bỏ qua đi, hãy ngoan ngoãn nộp Thúy Phật cho ta rồi quay về khóc với Đại Hồng Nhị Tử, họ sẽ vì ngươi mà xuất đầu lộ diện!
– Ta căm thù ngươi đến chết, ta phái giết chết ngươi. Nếu ngươi là nam nhi đại trượng phu thì hãy đi tìm chỗ quyết đấu với ta !
Lê Tường nói rồi quay người theo con đường nhỏ phóng đi như bay.
Sở Vân cười một tiếng lạnh lùng, cúi xuống xách cái thân như trâu mộng của Tạ Hổ lao vút theo thiếu nữ ấy.