Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 6: Hồ ly giảo hoạt
Phong Lôi Quải Lưu Cương vừa nói một lời làm kinh động nội sảnh. Ai nấy nghe đều biến sắc nhưng không ai dám tỏ ra nghi ngờ. Bởi lão Hồ chủ Hồng Hạnh hồ ‘Kim Trượng Truy Hồn’ Nguyễn Công Lượng là nhân vật mà toàn thể võ lâm không ai dám dây vào. Mọi người thấy lão đều tỏ vẻ cung kính, nếu có ai hơi tỏ ra bất kính thì lập tức bị lão đánh cho vỡ đầu gãy cẳng, đó là chưa nói đến độc dịch trong chiếc kim trượng của lão nhân cổ quái ấy, chỉ trong phút chốc đã chết không toàn thây!
Thế mà nay Phong Lôi Quải Lưu Cương lại dám nói Minh chủ của gã – tay thiếu niên tuấn tú kia đả bại một lúc cả hai cha con quái kiệt này! Nếu chuyện đó không có thực mà đến tai ‘Kim Trượng Truy Hồn’ thì Lưu Cương không bị độc dịch biến thành một đống máu thịt bầy nhầy ư?
Lục Trinh Nương Cốc chủ Phi Phượng cốc nghe nói thế cũng thay đổi ngay thái độ lạnh nhạt kiêu căng đối với với Giang Ngọc Phàn lúc trước. Nàng đưa đôi mắt kinh dị nhìn Giang Ngọc Phàn gợi chuyện :
– Giang minh chủ, lão Hồ chủ Hồng Hạnh hồ là thế bá của ta, xin hỏi Minh chủ đã gặp thế bá ở đâu?
Giang Ngọc Phàn nhìn vào nhãn thần của biểu thư, chàng lo lắng nghĩ đến chiếc chén mẫu đơn, nhưng miệng mỉm cười lạnh nhạt đáp :
– Trưa nay lúc quá Ngọ ở Tuyên Hưng thành.
Đặng Thiên Ngu nghe nói vậy, từ kinh dị đến hoảng hốt. Vì quá Ngọ, bọn Giang Ngọc Phàn dùng bữa trưa ở Tuyên Hưng thành thì dù có là đại lực thần tiên cũng không xuất hiện ở Thái Hồ trước đó vài giờ được.
Nghĩ thế, lão bất giác nhìn sang Hồng Phi Hồ có ý hỏi: “Ngươi có trông nhầm không?” Chỉ thấy thị vẫn đứng điềm nhiên, trên đôi môi đỏ chót đầy quyến rũ lức đó nở nụ cười giảo hoạt.
Đặng Thiên Ngu biết y thị đã nhận ra một sơ hở nào đó của đối phương và đang nghĩ kế để đối phó.
Sau lưng Giang Ngọc Phàn, bọn Ngộ Không hòa thượng thắc mắc không biết Giang minh chủ gặp Nguyễn Công Lượng trong núi, nay lại nói thác ra Tuyên Hưng thành làm gì.
Phong Lôi Quải lại nghĩ, chắc phải có dụng ý gì nhưng như vậy người tinh ý sẽ nhận ra trong lời của Giang minh chủ một sơ hở lớn.
Vì bọn Độc Tý Hổ và Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa từ hôm qua đã có mặt ở Thái Hồ rồi, còn hôm nay thì tất cả đã tề tựu.
Chợt Phong Lôi Quải thoáng có ý nghĩ, một mình Giang Ngọc Phàn thâm nhập Huê Sơn ắt phải có lý do bí ẩn nào đó. Cả việc Lục cô nương truy theo cũng nằm trong sự ly kỳ này. Chắc hẳn vì thế mà Giang Ngọc Phàn đã nói thác đi địa điểm gặp Kim Trượng Truy Hồn.
Lúc đó Đặng Thiên Ngu đang giới thiệu với Giang Ngọc Phàn Võ Đang tam kiếm, Cao Dương nhi lão và các cao thủ ở Điểm Thương, Trường Bạch, Không Động, Côn Lôn, Bồng Lai các phái. Cả đại diện Cửu Cung bảo và Tiểu Lý Quảng Chung Thanh cũng được giới thiệu.
Bây giờ thái độ của đại biểu các phái đối với Giang Ngọc Phàn đã có nhiều thay đổi, cả Võ Đang tam kiếm cũng tỏ ra khiêm nhường.
Đúng lúc này trong sảnh đường vang lên một tiếng hô lớn :
– Giờ lành đã đến, tiệc thọ bắt đầu!
Lập tức từ ngoài hiên bốn ban nhạc cùng đồng thanh hòa tấu. Tiếng trống kèn rộn rã vang lên. Trong sảnh mấy chục tên tráng niên hán tử tay bưng đầy rượu thịt mang lại.
Đa Tý Ôn Thần là chủ tiệc đương nhiên ngồi vào bàn ở vị trí trung tâm, tiếp đó ngồi hai bên tả hữu là Lục Trinh Nương với địa vị Cốc chủ, Giang Ngọc Phàn đứng đầu một phái, tiếp nữa là Cao Dương nhị lão, Tiểu Lý Quảng Chung Thanh, Võ Đang tam kiếm và các vi đại biểu của các môn phái theo thứ tự. Rồi đệ tử, thuộc hạ cũng được sắp xếp đâu vào đấy.
Trạch quản gia và bốn tỳ nữ cùng Ma Diện cô nương Chung Ngọc Thanh được xếp cùng bàn, bọn Ngộ Không hòa thượng cung ngồi riêng một chỗ.
Đặng Thiên Ngu lướt mắt nhìn khắp đại sảnh. Lão mãn ý nhận thấy trong sảnh không còn một chỗ trống, không ngờ hôm nay tân khách đông như vậy.
Đặng Thiên Ngu nâng chén nói mấy lời cảm tạ. Sau tiếng hoan hô vang dậy như sấm, mọi người cùng đứng cả lên uống cạn.
Thôi thì đủ thứ của ngon vật lạ liên tiếp đưa ra. Rượu hết tuần này lại sang tuần khác, tiếng nói cười, tiếng đàm luận râm ran, buổi tiệc càng lúc càng thêm sôi động.
Chờ khi Đặng Thiên Ngu đang nói gì với Võ Đang tam kiếm, Giang Ngọc Phàn cúi mặt, vận nội công truyền âm cho Lục Trinh Nương :
– Lúc sáng ở bờ hồ, biểu thư làm tôi lo quá!
Lục Trinh Nương củng dùng phép Truyền âm nhập mật trả lời :
– Ngươi tự mình có hư tâm mà hoảng loạn còn trách ai chứ?
Giang Ngọc Phàn ngẩng lên thấy Lục biểu thư cười tủm tỉm, ngoảnh sang bên nói tiếp :
– Tiểu đệ được người ủy thác, đó không phải do hư tâm. Đã không biết thân phận biểu thư, lại chưa rõ ý đồ, làm sao không chạy?
Trong tai chàng giữ không vang tiếng cười khúc khích nữa, thay vào đó là giọng khẩn thiết :
– Người ta ủy thác cho ngươi vật gì vậy?
Giang Ngọc Phàn không có ý định giấu diếm biểu thư, nói ngay :
– Môt cái chén ngọc cổ hoa văn.
Chàng vừa truyền xong thì trong sảnh vang lên tiếng hoan hô. Đó là mấy vị vừa nâng chén cung tửu Đặng lão trang chủ.
Giang Ngọc Phàm, Lục Trinh Nương, Cao Dương nhị lão và Võ Đang tam kiếm cũng đứng cả lên nâng chén chúc mừng.
Đặng Thiên Ngu đứng lên cạn chén xong rồi, miệng nói :
– Đa tạ chư vị! Xin chư vị uống nhiều nữa đi!
Rưựu quá ba tuần, trà và ngũ vị được dâng lên. Đột nhiên Hồng Phi Hồ đến bên Đặng Thiên Ngu chắp tay nói :
– Thỉnh trang chủ đốn các bàn chúc rượu!
Đặng Thiên Ngu ngạc nhiên quay lại nhìn.
Hồng Phi Hồ cúi người rồi lại ngước lên, trong ánh mắt hàm chứa ám hiệu.
Đặng Thiên Ngu cười ha hả hai tiếng rồi đứng lên nhìn bọn Giang Ngọc Phàn, khỉêm giọng :
– Xin chư vị thứ lỗi, lão hủ thất bồi một lúc.
Cả bàn đồng thanh nói :
– Xin lão Trang chủ cứ tự nhiên!
Đặng Thiên Ngu vừa quay người, Hồng Phi Hồ liền chỉ tay ra hậu sảnh, thấp giọng nói :
– Rượu đã chuẩn bị sẵn cả ở đó.
Giang Ngọc Phàn quay lại nhìn, thấy thấp thoáng có Hoàng Diện Lang, mấy tên bồi tửu và bọn hộ trang võ sư. Đặng Thiên Ngu và Hồng Phi Hồ cùng đi về phía đó, lúc này trong đại sảnh có sự lộn xộn, một số người rời chỗ sắp xếp ban đầu, tự đi tìm bạn rượu.
Bọn Phong Lôi Quải cũng đứng cả dậy rời bàn, Giang Ngọc Phàn hiểu rằng họ tạo thời cơ để trọc tử Vương Vĩnh Thanh và gã câm Phương Thủ Nghĩa ra khỏi sảnh thừa hành công việc.
Trong bàn nữ nhân mọi người vẫn yên vị. Trạch quản gia cùng Ma Diện cô nương chuyện trò xem chừng sôi nổi lắm, còn bốn vị tỳ nữ thì im lặng uống trà.
Bên tai Giang Ngọc Phàn lại nổi lên tiếng của Lục Trinh Nương :
– Ngọc biểu đệ, vật mà trung niên nhân giao cho ngươi chỉ là cái chén ngọc để uống rượu thôi sao?
Giang Ngọc Phàn nhìn lại trong bàn. Bây giờ chỉ còn lại Cao Dương nhị lão đang thủng thẳng bàn chuyện với nhau và có thêm một vị cao nhân ở Điểm Thương phái trác hiệu là Cổn Đường Đao cùng đang góp chuyện.
Chàng vận công trả lời Lục biểu thư :
– Tiểu đệ chỉ biết đó là chiếc chén cổ ngọc, nhưng lại không rõ nó được làm bằng chất liệu gì.
– Trên chiếc chén cổ ngọc đó vẽ hoa văn gì?
Giang Ngọc Phàn thấy biểu thư vẫn nhìn đi chỗ khác, chàng mỉm cười nhìn ra sảnh môn vừa vận công đáp :
– Dưới đáy chén chỉ có một đóa hoa mẫu đơn!
Chàng vừa nói xong thì bên tai vang lên một tiếng “a” kinh ngạc và giọng nói như lạc đi của biểu thư :
– Ngọc biểu đệ! cứ theo ngươi nói thì đó rất có thể là chiếc chén mà Kim Luân hoàng đế của nước đại Chu Võ Tắc Thiên rất mực quý trọng, gọi là “Vạn Diễm Bôi”, ngươi nghĩ sao?
Giang Ngọc Phàn vẫn điềm tĩnh đáp :
– Về gốc tích “Vạn Diễm bôi”, tiểu đệ thật không biết tí gi!
Lục Trinh Nương thấp giọng :
– Biểu đệ có biết gốc tích hay không, điều đó chưa quan trọng. Nếu vật ấy quả thật là Vạn Diễm bôi thì ngươi bây giữ đang trong tình thế hết sức nguy hiểm!
Giang Ngọc Phàn nghe nói nhíu mày, ghi hoặc hỏi :
– Ý của biểu thư…
Lục Trinh Nương nghiêm khắc ngắt lời :
– Không chờ tiệc tan, nhất định phải tìm cớ thoái thác rời khỏi Thái Hồ ngay!
Giang Ngọc Phàn tuy biết Hồng Phi Hồ còn đem lòng hoài nghi chàng nhưng chung quy thị cũng chỉ đoán mò, nên hỏi lại biểu thư :
– Việc nghiêm trọng đến thế sao?
Trong tai Giang Ngọc Phàn lại vang lên tiếng Lục cô nương hơi xẵng :
– Cho ngươi hay rằng trung niên nhân giao cho ngươi vật đó đã bị Hồng Phi Hồ bắt giải về Tân Sơn trang. Trung niên nhân không chịu nổi cực hình, đã khai rằng giao chén ngọc cho một ngân y thiếu niên…
Giang Ngọc Phàn vẫn không có vẻ gì lo lắng, đáp :
– Hôm nay ở Thái Hồ trong các lộ anh hùng, thiếu niên mặc ngân y đâu chỉ một mình tiểu đệ?
– Nhưng Hồng Phi Hồ lúc đó thấy tận mắt ngươi bị ngựa xô phải.
– Lúc đó sương mù dày dặc, vị tất thị đã trông rõ ràng, lại nói…
Lục Trinh Nương nghiêm giọng cảnh cáo :
– Ngươi đừng bao giữ coi thường Hồng Phi Hồ. Trên võ lâm đã không biết bao nhiêu cao thủ tài trí đã thất bại trước thị.
Giang Ngọc Phàn nghe biểu thư nói mới tin lời Nhất Trần hòa thượng và Phong Lôi Quải nói không giả. Chàng cảm thấy biểu thư cứ lý nên đổi ý hỏi :
– Tiểu đệ rời Tân Sơn trang rồi, sau sẽ gặp biểu thư ở đâu?
Lục Trinh Nương không chút do dự :
– Ta còn ở đây thêm hai ngày, lấy cớ thăm biểu điệt nữ của Đặng Thiên Ngu là Liễu Nhàn Hoa để ngầm dò xét tưởng tận lai lịch của trung niên nhân bị bắt, bốn năm ngày sau biểu đệ cứ đến Phi Phượng cốc sẽ có tin tức.
Giang Ngọc Phàn gật đầu rồi hỏi thêm :
– Tiểu đệ lấy cớ gì để bỏ đi được?
– Cứ hỏi bọn Tửu Nhục hòa thượng, bọn họ bụng đầy ngụy kế ắt có biện pháp cho ngươi.
Lục Trinh Nương lại cảnh cáo :
– Đặng Thiên Ngu mời rượu chỉ là cái cớ thôi. Thực tế Hồng Phi Hồ đang bầy mưu đặt kế. Khi chúng trở lại, ngươi tốt nhất ngồi thêm một tí rồi kiếm cớ mà đi.
Giang Ngọc Phàn làm ra vẻ bình tĩnh, thoáng mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía sau, chàng trông thấy Đặng Thiên Ngu mặt mày tươi tĩnh đã quaỵ trở lại. Ở các bàn khách khứa về chỗ của mình, tiếng ồn ào dịu hẳn.
Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ theo sát Đặng Thiên Ngu, mắt phát hàn quang, chẳng biết vô tình hay cố ý chằm chằm nhìn Giang Ngọc Phàn như không rời chàng một phút.
Giang Ngọc Phàn thoáng nhìn niết ngay tình hình đã đến lúc nghiêm trọng, chàng quyết định nhanh chóng rời khỏi đây là thượng sách.
Về võ công, Giang Ngọc Phàn không coi bọn Đặng Thiên Ngu và Hồng Phi Hồ vào đâu. Nhưng nếu chiếc ngọc bội trong túi chàng quả thực là báu vật của Hoàng đế nước đại Chu là Võ Tắc Thiên thì chắc hẳn các nhân vật trên võ lâm đều mộng tưởng và ra sức tranh đoạt.
Nói giả dụ, Đa Tý Ôn Thần nói toạt ra chàng đang giữ Vạn Diễm bôi, lúc đó mọi người ắt phái đại biểu đến kiểm tra chàng để minh chứng.
Nếu khi đó chàng cự tuyệt, tất nhiên gây công phẫn trong đám quần hào, lòng tham nổi lên, ai cũng muốn tham gia tranh đoạt vật trân quý, lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người táng mạng trong cuộc hỗn chiến chắc chắn sẽ rất tàn khốc. Do chàng gây ra thể đau lòng kia, thử hỏi làm sao phụ thân chàng tuổi chín mươi còn yên tâm di dưỡng tuổi già?
Giang Ngọc Phàn nghĩ đến gia phụ và gia mẫu, lòng chàng lại nóng như lửa đốt, bất giác quay nhìn bọn Ngộ Không và Nhất Trần.
Trong bàn, có mặt đầy đủ bộ thuộc của chàng, cả trọc tử Tiểu Ngưu Sơn và gã câm Phương Thủ Nghĩa cũng ngồi yên vị, Phong Lôi Quải Lưu Cương đưa mắt bình tinh nhìn chàng.
Cứ xem thái độ bình tĩnh của họ, nhất là thấy bọn Hắc Sát Thần đầy mồm rượu thịt, cũng biết hai gã trọc và câm không những thâu nhận tin tức khả quan mà còn trở về bình yên vô sự.
Chàng nhìn Phong Lôi Quải vận công truyền âm nói :
– Lưu đường chủ và hai vị tả hữu hộ pháp hãy nghĩ cho ta một lý do để nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Phong Lôi Quải gật nhẹ đầu rồi bưng chén đi về phía Ngộ Không hòa thượng đầu bàn.
Lúc này Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiêng Ngu cười khan “ha ha”, chấp tay tỏ vẻ có lỗi, nói liền mấy tiếng :
– Thất bồi! Thất bồi! Xin thứ lỗi! Xin thứ lỗi!
Đặng Thiên Ngu vừa trở lại ngồi vào bàn thì bọn Võ Đang tam kiếm và Tiểu Lý Quảng Chung Thanh cũng đã về yên vị.
Đặng Thiên Ngu hai tay nâng chén, cười nói :
– Nào, lão hủ cung thỉnh chư vị một chén, chuộc tội thất bồi!
Cả bọn cùng bàn vừa nói “không dám”, vừa nâng chén uống cạn một hơi.
Đặng Thiên Ngu đặt chén xuống nhìn sang Giang Ngọc Phàn với ánh mắt thân thiết, nói dịu dàng :
– Giang lão đệ, lão hủ đã cho người quét dọn Hồ Quang tân quán, sau khi tan tiệc rồi, lão đệ và quý thuộc cứ đến đó nghỉ ngơi.
Giang Ngọc Phàn giật mình chưa biết trả lời sao thì bên tai, tiếng truyền âm của Lục Trinh Nương rất gấp :
– Nhận lời mau!
Giang Ngọc Phàn nghe rồi mỉm cười nói :
– Tại hạ đi chuyến này mong thỉnh giáo lão Trang chủ, tưởng không dám ở lâu làm mất thời gian của ngài. Không ngờ được ưu ái như thế, tại hạ thật áy náy vô cùng!
Đặng Thiên Ngu cười ha hả :
– Giang lão đệ là long đầu của một phái, lãnh tụ một phương, nay là khách quý của bổn trang. Lão hủ được thế đã mãn nguyện lắm rồi, đâu dám thất lễ?
Đặng Thiên Ngu cười một tràng nữa rồi quay sang Lục cô nương nói :
– Lục cốc chủ! Lão hủ vừa cho người đến gọi vị nữ biểu điệt của Cốc chủ đến bồi tiếp….
Lục Trinh Nương ngạc nhiên hỏi :
– Liễu gia muội đã đến rồi sao?
Đặng Thiên Ngu đắc ý đáp :
– Ngày sinh nhật của lão hủ làm sao nọ không đến được?
– Vậy sao cô ta không ra chúc rượu thọ?
Đặng Thiên Ngu nghe hỏi, nét mặt tự nhiên buồn so, buông tiếng thở dài nói :
– Hài nhi Nhàn Hoa từ nhỏ đã mất cha mẹ, có thể nói được lão hủ chiếu cố nhiều…
Một đệ tử tục gia phái Trường Bạch là ‘Đạp Vũ Vô Ngân’ Tống Bắc Nhưỡng phụ họa :
– Đúng thế! Hoàn cảnh đó anh hào đều biết cả…
Đặng Thiên Ngu nhìn lướt các bàn, lại nói tiếp :
– Nhàn Hoa cũng là ngưởi có hiếu, hôm nay quyết định đưa một cố vật gia truyền trao lại cho lão hủ nhân lễ thọ này…
Người mặc áo xám ngắn trong Võ Đang tam kiếm là ‘Nhân Tốt Kiếm’ thấy vẻ mặt buồn bã của Đặng Thiên Ngu liền hỏi :
– Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Đậng Thiên Ngu chính chờ câu hỏi đó, lão u oán nói :
– Đúng thế! Ở tệ trang xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Cao thủ phái Điểm Thương ‘Cổn Đường Đao’ không nhịn được, cũng buột miệng hỏi :
– Nhưng xảy ra chuyện gì mới được?
Đặng Thiên Ngu ngượng ngùng thở dài :
– À… nói ra thật xấu hổ, chỉ là do nội tặc!
Quần hào ngơ ngác cùng “ồ” lên một Đặng Thiên Ngu bắt đầu kể :
– Vị biểu điệt này khi đến đây đã giao cho Uông quản gia của nó một thứ đồ cổ, dặn mang tới trước lễ thọ. Không ngờ vị Uông quản gia đó đã làm hỏng việc…
‘Thiên Cang Kiếm’ Huyền Hồng đạo nhân trong Võ Đang tam kiếm tỏ ra quan tâm hỏi :
– Dám hỏi lão Trang chủ, cổ vật đó là gì vậy?
Đặng Thiên Ngu xua tay thờ ơ đáp :
– Chỉ là chiếc chén cổ ngọc…
Giang Ngọc Phàn chợt thấy lòng rung động, thì bên tai vang tiếng cảnh cáo của Lục Trinh Nương: “Bình tĩnh, đừng trúng kế”.
Giang Ngọc Phàn định tâm ngay, chàng nhìn Đặng Thiên Ngu nhưng mục quang lại liếc về phía bên, thấy Hồng Phi Hồ đứng một góc dán mắt nhìn mình, rõ ràng đang ngầm dò xét thái độ và từng biểu hiện nhỏ lộ ra trên mặt. Nhân vật thứ ba trong Võ Đang tam kiếm là Địa Quy Kiếm tỏ vẻ bất bình :
– Chỉ là chiếc chén cổ ngọc bôi, bất quá là cái chén trà… Liễu cô nương khi đến tự mình mang đi cũng được, còn vẽ chuyện giao cho Uông quản gia làm gì?
Đặng Thiên Ngu thấy mình sơ hở thoáng đỏ mặt, vội chống chế :
– Chẳng qua nó muổn dành cho lão một sự bất ngờ…
Tục gia đệ tử phái Không Động ‘Tháp Sí Báo Tử’ Cung Tiêu Hồi hộp hỏi :
– Lão Trang chủ, chuyện rồi sao?
Đặng Thiên Ngu thở dài buồn bã :
– Chuyện nói ra cũng khó… ngờ Uông quản gia là người chẳng ra gì, định viễn tẩu cao phi cùng chén ngọc…
– Vậy thì làm sao biết chuyện đó?
– Việc phác giác cũng rất tình cờ. Lúc đó trong tệ trang có một đoàn người do Đinh cô nương lãnh suất đi làm nhiệm vụ. Uông quản gia vốn có hư tâm, thấy họ liền bỏ chạy…
Tháp Sí Báo Tử nhìn chằm chặp vào miệng Đặng Thiên Ngu như đứa trẻ mê chuyện cổ tích, hỏi tiếp :
– Sau có đuổi được không?
– Đuổi thì đuổi được, nhưng trên người Uông quản gia không còn chén nữa.
– Sao thế?
– Theo lời tiện nữ họ Uông thì nó lầm Đinh cô nương là hắc đạo, khi bi đuổi gấp, do hoảng loạn quá mà quăng chén cho một ngân y thiếu niên tay cầm chén ngọc cốt chiết phiến…
Đặng Thiên Ngu nói xong, Lục Trinh Nương đột nhiên cười hỏi :
– Lão trang chủ thấy lời Uông quản gia đáng tin hay không?
Đặng Thiên Ngu quả quyết :
– Đáng tin chứ!
Hồng Thiện đại sư trong Cao Dương nhị lão đột nhiên chắp tay lên tiếng :
– A đi đà Phật! Bần tăng là người xuất gia, đáng nên lấy từ bi làm gốc, nhưng bần tăng thấy có điều muốn nói, vị Uông quản gia nói không đáng tin đâu, lão Trang chủ đừng bị mê lạc, A di đà Phật!
Đặng Thiên Ngu vẫn cứ một mực :
– Chính miệng Uông quản gia nói với tiểu thư của nó mà! Lẽ nào đối với tiểu thư lại dám hư ngôn?
Chợt Tháp Sí Báo Tử cười nói :
– Lão Trang chủ là nhân vật tiền bối, trên chôn giang hồ lịch lãm đã nhiều, vãn bối không dám nói gì. Nhưng vị Uông quản gia như có lòng thành thực tôn kính tiểu thư của mình thì đã đưa ngọc bôi đến đúng hẹn rồi!
Đặng Thiên Ngu nghe nói đỏ mặt không biết trả lời sao.
Lục Trinh Nương biết rõ chuyện do lão bịa đặt mười mươi, nhưng cứ làm ra vẻ quan tâm đến biểu diệt của mình :
– Tình trạng Liễu gia muội bây giờ ra sao?
Đặng Thiên Ngu áo não đáp :
– Nó giận đến nỗi không ăn uống gì. Lão hủ đã cho hai đứa tỳ nữ đưa nó đến một biệt quán ở Ong La đảo, sau trang này…
Đặng Thiên Ngu chưa nói xong thì ở dãy bàn cuối sảnh có tiếng huyên náo. Mọi người kinh hoảng đổ dồn mắt nhìn sang. Ngay chỗ phát sinh tiếng kêu la, bọn Nhất Trần, Ngộ Không, Phong Lôi Quải đứng nìn xuống đất với vẻ mặt hoang mang lo lắng.
Giang Ngọc Phàn vội vàng đứng dậy, miệng nói “Thất lễ” rồi bước nhanh về phía đó. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Ngọc Phàn biến ngay sắc mặt.
Dưới đất, á tử Phương Thủ Nghĩa nằm lăn lộn, tay chân co quắp, sắc mặt nhợt nhạt trông rất đáng sợ.
Giang Ngọc Phàn nhìn Ngộ Không hỏi :
– Phương đàn chủ làm sao vậy?
Bọn Ngộ Không lắc đầu lo lắng đáp :
– Ty chức cũng không biết. Vừa rồi y cùng Vương đàn chủ uống khá nhiều rượu.
Với tư cách chủ nhân, Đặng Thiên Ngu cũng vội tới đó, cấp giọng hỏi :
– Sao thế? Xảy ra chuyện gi?
Giang Ngọc Phàn bôi rối trả lời :
– Tại hạ không được rõ. Có lẽ do say rượu quá!
Đặng Thiên Ngu thấy Giang Ngọc Phàn lo lắng đến tái mặt đi, liền trấn an chàng :
– Lão đệ đừng lo lắng quá. Có lẽ chỉ là kinh phong.
Hắc Sát Thần đang nằm vắt lên bàn, xem chừng say khướt, đột nhiên ọe một cái rồi vung tay múa chân loạn xạ, nói lắp bắp :
– Minh… Minh chủ đừng sợ… tôi biết Phương đàn chủ làm tặc… sau khi bị người hạí… nhanh đi tìm… một bát nước tiểu lạc đà uống vào là khỏi.
Quần hào nghe nói cười rộ lên. Có người hỏi :
– Nước tiểu lạc đà ư? Tìm ở đâu được?
Hắc Sát Thần ngoác cái miệng méo ra, nhìn người vừa nói, lại cất giọng lè nhè :
– Sao? Tìm không được… nếu… tìm không được… thì cùng kiếm cho hắn… tiểu tử câm… bộ áo liệm… và quan tài.
Giang Ngọc Phàn trấn tĩnh, đoán ràng Phương Thủ Nghĩa và Hắc Sát Thần đều giả vờ. Nhưng họ làm rất giống đến nỗi khó mà ai nghi ngờ được.
Chàng nạt gã méo :
– Hắc Sát Thần! Ngươi say rượu phỉ không? Sao dám hồ ngôn giữa quần hùng?
Hắc Sát Thần giương mắt thất thần nhìn Giang Ngọc Phàn nói :
– Minh chủ!… Tôi có… mấy cái đầu mà đám hồ ngôn với Minh chủ chủ?.. Nếu không tin… cứ tìm một người… Cái bang… mà hỏi…
Giang Ngọc Phàn mê hoặc đưa mắt nhìn khắp gian đại sảnh nhưng không thấy một gã khất thực nào.
Chàng lại phát hiện ra Hồng Phi Hồ và bọn võ sư vẫn chăm chú nhìn mình không bỏ sót một cử chỉ nào.
Lực đó, chợt có một gã trung niên hỏa tử đầu bù tóc rối, mật mũi lem luốc khuất trong đám quán hùng đi tới.
Giang Ngọc Phan trông thấy chắp tay chào :
– Vị Đà chủ…
Gã hóa tử cũng chấp tay chào lại Giang Minh chủ :
– Tiểu đệ là Mã Nhị, Đà chủ ở Tuyên Hưng thành.
Giang Ngọc Phàn lại vòng tay :
– Mã đà chủ, thất kính! Thất kính!
– Không dám, không dám! Thấy quý thuộc Phương đàn chủ bị bệnh, tiểu đệ mạo muội… tiểu đệ biết rõ Phương đàn chủ bị người ta cưỡng bức uống một thứ là “Tri Thù độc” ở Miêu Cương…
Có mấy vị tiền bối la lớn :
– Nếu thế thì nhất định là Miêu Cương Huyết Tri Thù rồi!
Giang Ngọc Phàn nghe xong biến sắc. Chàng tin rằng gã hóa tử kia nói đúng, vì bọn Ngộ Không hòa thượng có lần bảo rằng gã cam không phải do bẩm sinh mà vì bị người hại. Như vậy hắn trúng độc có lẽ là thật, bây giờ đang tái phát.
Chàng nhìn Mã Nhị lo lắng hỏi :
– Xin hỏi Mã đà chủ, bệnh tình Phương đàn chủ có thể cứu được không?
Mã Nhị đáp, giọng nghiêm chỉnh :
– Đương nghiên là có thể cứu được. Nhưng như vị Đàn chủ kia vừa mới nói, nội trước giờ Thìn sáng mai phải cho uống một bát nước tiểu lạc đà.
Giang Ngọc Phàn càng lo lắng :
– Trước giờ Thìn tìm đâu ra nước tiểu lạc đà cho kịp?
Vừa hỏi, chàng vừa liếc mắt nhìn, thấy bọn Đặng Thiên Ngu, Hồng Phi Hồ và mấy tên hộ trang võ sư đứng vây chung quanh đang dán mắt quan sát.
Đặng Thiên Ngu buông lời an ủi :
– Giang lão đệ! Ở hiền tất trời phù trợ. Mọi người chắc sẽ tìm ra biện pháp.
Lục Trinh Nương ở bàn bên kia hỏi vọng sang :
– Mã đà chủ là đầu đà ở Tuyên Hưng thành, người nào có lạc đà chắc biết chứ?
Đặng Thiên Ngu nghe Lục Trinh Nương nói thì có chút hy vọng. Trong ngày sinh nhật của lão, Đặng Thiên Ngu không muốn Phương Thủ Nghĩa chết ngay giữa buổi tiệc, đó là một điều không may.
Lão liền giục :
– Mã Nhị, ngươi biết ai có lạc đà thì nói mau!
Gã hóa tử lắc đầu :
– Nói cũng vô dụng! Đây đến Tuyên Hưng thành, nếu đi ngựa nhanh cùng đã sang canh tư, lại phải tìm lạc đà chờ nó đái xong mới quay về thì cũng quá Ngọ, lúc đó Phương đàn chủ đã đoạn khí từ lâu!
Độc Tý Hổ nghe nói quát lên :
– Người ta nói Độc Tý Hổ ta ngốc, nhưng xem gã tiểu tử ngươi còn hồ đồ hơn ta nhiều! Chúng ta biết không đem gã câm đến đó hay sao.
Gã cụt tay la mắng, nhiều người không nhịn được cười, lại có tiếng hỏi :
– Mã đà chủ, xem nhà ai có lạc đà thì nói mau đi! Tình hình người bệnh càng lúc càng nghiêm trọng!
Giang Ngọc Phàn cúi xuống xem, chàng biến ngay sắc mặt vì thấy tình trạng của Phương Thủ Nghĩa tuyệt nhiên không phải giả, từ khóe miệng gã chảy ra một giòng máu tươi.
Chàng bỗng nổi giận, trừng mắt nhìn gă ăn mày, quát lên :
– Mà đà chủ, Phương đàn chủ của bổn Đồng minh nếu mệnh hệ nào, tại hạ sẽ xin cái mạng ngươi!
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thấy Minh chủ như vậy, cũng vung đôi Quỷ Đầu đao nạt nộ :
– Mà Nhị! Ngươi nên biết rằng đôi Quỷ Đầu đao đã hai ba ngày chưa được thâm máu người rồi đó!
Mã Nhị thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Ngọc Phàn hiện sát cơ, nhất là Quỷ Mẫu Dạ Xoa hàm ý lâu ngày mụ chưa giết người, sợ mình sẽ là nạn nhân tiếp theo đôi Quỷ Đầu đao vội vàng xua tay nói :
– Tiểu nữ hiệp bớt giận, Mã Nhị xin nói ngay, ở cửa đông Tuyên Hưng thành có một tiểu điếm của Lý lão gia, ngày hôm qua có một vị cưỡi lạc đà bán thuốc rong đến trọ…
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa chỉ vào ngực Mã Nhị dọa :
– Hảo! Nếu chúng ta không tìm được lão bán thuốc kia thì trở lại tìm ngươi đó!
Xong quay lại trừng mắt với gã trọc và gã méo :
– Chờ ai nữa? Khiêng hắn đi thôi!
Hắc Sát Thần và Vương Vĩnh Thanh không chậm trễ vội nâng Phương Thủ Nghĩa lên khiêng ra khỏi sảnh. Trông bước đi xiêu vẹo của gã méo biết gã còn chưa tỉnh hẳn.
Giang Ngọc Phàn đứng nhìn theo một lát rồi chắp tay nói với Đặng Thiên Ngu :
– Lão Trang chủ! Phương đàn chủ phát bệnh, tại hạ tất cũng theo lo liệu…
Đặng Thiên Ngu thoạt tiên ngơ ngác, rồi bỗng nói :
– Hà tất Giang lão đệ phải đích thân đi! Cứ phái một vị đường chủ thẹo lo liệu cũng được…
– Không được, chúng tôi lúc trích huyết ăn thề đã nguyện với trời xanh sinh tử cùng nếm, vinh nhục cùng chia. Vì thế tại hạ, cùng đành phải theo họ vậy!
Chàng vừa nói vừa theo ánh mắt Đặng Thiên Ngu đang ám thị với Hồng Phi Hồ, thấy thị khẽ gật đầu vối lão.
Đặng Thiên Ngu quay lại nhìn chàng cười nói :
– Đã thế lão hủ sẽ thân tiễn lão đệ rạ khỏi trang. Phương đàn chủ lành rồi, xin đến đây đàm đạo.
Giang Ngọc Phàn không khách sáo nữa, chắp tay hướng về bốn phía quần hùng vái chào rồi quay người đi ra cửa. Bọn Phong Lôi Quải lục tục theo sau.
Đặng Thiên Ngu dẫn Hồng Phi Hồ và bọn võ sư miễn cưỡng đi theo đưa tiễn cho đến lâu mồn.
Vừa xuống khỏi chín bậc đá ở lâu môn, chàng ngửa mặt lên trời, dùng công phu truyền âm nhập mất nói :
– Biểu thư đừng quên nói lại với Chung bá bá, việc tiểu đệ tổ chức Du Hiệp đồng minh tạm thời xin đừng báo cho gia gia…
Bên tai chàng lập tức nghe tiếng trả lời của Lục Trinh Nương :
– Ta sẽ nói. Các người chứ dây dưa dọc đường lâu quá. Ba ngày sau, ta sẽ trở về Phi Phượng cốc.
Lát sau họ đã đến đầu cầu. Trên cầu, đèn đuốc vẫn sáng choang, nhưng tiếng huyên náo trong trang đã không còn nghe thấy nữa.
Bọn Giang Ngọc Phàn trông thấy Hắc Sát Thần và Vương Vĩnh Thanh khiêng Phương Thủ Nghĩa chạy như bay ở bên kia cầu. Họ cũng giở khinh công đuổi theo, chẳng bao lâu thì kịp.
Đến bờ đê, Giang Ngọc Phàn nhìn lại đằng sau vẫn thấy còn ánh đèn chiếu tới, chàng thấp giọng :
– Mọi ngưòi hãy chú ý, Đặng Thiên Ngu thế nào cũng phái người theo dõi nếu không cũng có người mai phục giám sát.
Bọn Ngộ Không nghe nói biết chuyện nghiêm trọng liền hỏi :
– Minh chủ! Xảy ra chuyện gì vậy?
Giang Ngọc Phàn thấy lúc này chưa tiện nói, liền ra hiệu mọi người đi nhanh.
Qua khỏi bờ đê một chút là đến bìa rừng, chàng chậm chân lại. Hắc Sát Thần và Vương Vĩnh Thanh đồng thời la :
– Đi nào, nặng bỏ mẹ!
Rồi đồng thời ném Phương Thủ Nghĩa xuống.
Gã câm vung mạnh hai tay đứng ngay lên được, đưa tay áo lên quẹt miệng rồi há mồm chỉ vào đầu lưỡi.
Giang Ngọc Phàn thấy gã câm quả nhiên giả vờ liền khen :
– Phương đàn chù giả bộ giống quá!
Si Cô cũng nói :
– Minh chủ nổi giận với gã hóa tử không khéo đó sao?
Giang Ngọc Phàn đỏ mặt thú nhận :
– Lúc đó tiểu đệ thấy máu tươi từ miệng chảy ra cứ tưởng là bệnh cũ tái phát thực!
Độc Tý Hổ cười nói :
– Đó chỉ là tuyệt chiêu cứu mạng của hắn thôi mà!
Thấy Giang Ngọc Phàn ngơ ngác không hiểu, gấ giải thích :
– Làm nghề trộm cắp tất phải phòng bị khi người ta phát hiện. Giả như bị bắt, hắn sẽ lăn dùng ra làm như vừa rồi. Nếu mọi người thấy có gì nguy hiểm sẽ đánh thêm. Khi đó hắn sẽ dùng tuyệt chiêu, cắn vào đầu lưỡi, đồng thời co giật. Người ta tưởng hắn sắp chết, không dám báo quan nữa vì sợ mang tội giết người nên khiêng đến một nơi hẻo lánh nào đó vứt đi.
Gã câm đắc ý cười không thành tiếng, lại thè lưỡi ra.
Ở đây rừng tối om, nhưng nhờ ánh sao hắt vào Giang Ngọc Phàn cũng đủ thấy ở chỗ đầu lưỡi bị toạc ra, máu nhèo nhọet.
Chàng cảm động kêu lên :
– Thật khổ thân Phương đàn chủ quá!
Chợt chàng nhớ lại chuyện Vương, Phương hai người đi khai thác tin tức mới hỏi :
– Các vị đã điều tra về việc Đặng Thiên Ngu phao tin Cự Khuyết kiếm xuất hiện ở Thái Hồ. Chuyện đó thực hư thế nào?
Tróc tử Vương Vĩnh Thanh cười đáp :
– Vừa thực, vừa hư.
Giang Ngọc Phàn ngơ ngác hỏi :
– Vậy là sao?
Phong Lôi Quải đáp thay :
– Đặng Thiên Ngu tự biết mình không có uy tín nhiều. Tuy đã phát đi nhiều thiệp mời, vị tất đã được bao nhiêu khách khứa trong buổi mừng thọ này. Chỉ thấy lác đác mấy người thì khó coi lắm, vì thế mà lão đã sai thủ hạ nói phao lên rằng: Cự Khuyết kiếm xuất hiện ở Thái Hồ này để giang hồ đổ xô đến, như vậy một phần sẽ nhân dịp ấy mà đến mừng thọ lão, Đặng Thiên Ngu lại cho bọn võ sư đứng ở những nơi xung lộ, nhờ đó mà tôi nay náo nhiệt bội phần.
Giang Ngọc Phàn nghe xong “ồ” một tiếng nhưng không nói gì.
Phong Lôi Quải lại hỏi :
– Minh chủ! Chúng ta rốt cuộc vì sao rời Tân Sơn trang?
Giang Ngọc Phàn không đáp. Tự nhiên chàng hớp vào một hơi khẩu khí cho thư thái, nhìn vào một chỗ tối om phía trước rồi ngước nhìn lên trời, hỏi :
– Hiện tại thời khắc nào rồi?
– Chừng cuối Tuất.
Chàng nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, chợt có ngay một quyết định, trước tiên sẽ đến Ong La đảo. Nếu xác minh lại chén mẫu đơn là của Liễu cô nương thật thì nhất định phải trả sạt về cho chủ cũ.
Chàng nhìn bọn Phong Lôi Quải cấp thiết hỏi :
– Hiện tại có thể kiếm được một chiếc thuyền con không?
Bọn Phong Lôi Quải còn ngạc nhiên chưa kịp trả lời thì bất ngờ từ lùm cây rậm rạp phía trước vang lên tiếng cười khúc khích rồi tiếng nữ nhân hỏi :
– Giang minh chủ, tôi đã chuẩn bị sẵn thuyền đây rồi. Minh chủ định đến Ong La đảo, đúng không?
Giang Ngọc Phàn và bọn Ngộ Không á lên kinh ngạc, thì ngay đó một thân ảnh uyển chuyển đi lại gần, lát sau thấy rõ là một nữ nhân y phục đỏ thẫm, môi thoảng nụ cười.
Nữ nhân đó không phải ai khác chính là vị giảo hoạt lắm mưu nhiều trí Hồng Phi Hồ Đinh Nguyệt Mai.