Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi

Chương 25: Sóng dậy giang hồ


Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 25: Sóng dậy giang hồ

Đúng như Tuyết Sơn Y Ẩn đã nói, trong hơn mười ngày qua, tình hình trên giang hồ đã xảy ra nhiều biến động lớn. Nhiều vụ tiễn huyết liên tiếp xảy ra, nhiều danh phái và môn hộ lớn nhỏ bị xóa sổ hoàn toàn hoặc bị thiệt hại nặng nề.

Không khí căng thẳng chết chóc bao trùm toàn bộ võ lâm.

Ngày mông mười tháng tám trở đi, các danh phải và môn hộ nhận được thiệp mời dự Long Đầu đại hội ở Tân Sơn trang cạnh Thái Hồ.

Riêng các môn phái lớn và Bát đại thế gia, bên cạnh thiệp mời đứng tên Thiếu Lâm, Võ Đang, Trường Bạch và một số thế gia, còn có thống báo về những huyết án cụ thể:

“Kể từ tháng tám, tình hình võ lâm trở nên cực kỳ nghiêm trọng, nếu không kịp thời ngăn chặn thì mối đại họa võ lâm đã ở ngay trước mắt.

Mở đầu là vụ huyết án kinh hoàng tại mộ địa phía đông thành Gia Hưng. Nạn nhân gồm Tháp Dực Báo Cung Tiêu, tục gia đệ tử phái Không Động cùng gần hai mươi huynh đệ của y bị chém giết một cách thảm khốc, địch nhân còn sát tử một vị trong Võ Đang tam kiếm là Nhân Tốt Kiếm, hai vị còn lại là Thiên Cang Kiếm và Địa Quý Kiếm bị thương. Ngoài ra còn một số nạn nhân khác là Hắc Bạch song sát và Đại Lĩnh tứ ác cũng bị giết.

Hai nạn nhân bị thương còn lại trong Võ Đang tam kiếm nói rằng thủ phạm là Giang Ngọc Phàn và cái gọi là Du Hiệp Đồng Minh của hắn.

Đại diện của một số môn phái gồm đích thân Tử Không đạo trưởng phái Không Động, Huyền Quang đạo trưởng một trong Tung Sơn nhị lão là Hồng Thiện đại sư phái Thiếu Lâm đã đến xác định tại chỗ.

Kết quả cho thấy rằng một số nạn nhân bị giết bởi Xích Dương chỉ, một chiêu thức trong Hàn Phách thần công của Tái Thượng lão lão mà võ lâm đồng đạo biết tiếng. Chứng cứ là trên các vết thương của nạn nhân, máu đông lại do Hàn Phách thần công mà không chảy, dù mới hết mùa hè.

Các đại diện xác nhận lời khai của nhị vị trong Võ Đang tam kiếm vì biết rằng, Giang Ngọc Phàn chính là Thiếu bảo chủ Cửu Cung bảo, đệ tử độc truyền của Tái Thượng lão lão đã quy tiên.

Trên chiến địa có để lại một tấm thiếp đề rằng :

“Du hiệp tôn là bá chủ

Độc trị toàn cõi võ lâm”

“Thuận giã ngả sinh, ngịch giã giả tử”.

Sau đó hai ngày, nhằm mồng một tháng tám, toàn bộ chúng nhân của Phi Phụng cốc ở Bách Trượng phong đều bị tuyệt diệt không người nào sống sót, chưa điều tra được lý do và thủ phạm.

Ngày mồng ba, huyết án lại xảy ra ở Hồng Hoa bảo. Cả Bảo bị triệt hạ hoàn toàn, nhân chứng còn lại duy nhất một đệ tử là Hắc Diện Lang khai thủ phạm hoàn toàn trùng hợp với những nhân vật trong Du Hiệp Đồng Minh. Lại cũng tìm thấy một tấm thiếp như ở Gia Hưng.

Ngày mồng năm, phái Trường Bạch bị tấn công vào ban đêm, giết toàn bộ trạm gác ngoại vi, đột nhập vào kệ phòng Tuyên Đức đạo trưởng và Tuyên Đức đạo trưởng bị giết, không phát hiện được thủ phạm, nhưng chúng cũng lưu lại tấm thiếp như trên.

Ngoài ra còn hai vụ thảm sát khác nhằm vào Trần gia trang và Tam Thiết bảo. Những nơi đó cũng đều bị thiêu trụi và diệt sạch.

Ngày mùng 6, Linh Hạc thượng nhân Chưởng môn phái Cùng Lai báo tin Giang Ngọc Phàn và Du Hiệp Đồng Minh xông vào Ngưỡng Vu cốc, điều này phạm đến quy định của võ lâm ở Long Đầu đại hội năm năm trước đây, tạo cơ sở cho Liêu Nha Lão Ẩu trùng hiện giang hồ.

Xét một loạt các sự kiện nghiêm trọng vừa qua, võ lâm đang đứng trước một tai họa lớn.

Việc Giang Ngọc Phàn, một thiếu niên cậy thế lĩnh hội được Hàn Phách thần công môn võ công đã từng được suy tôn là bá chủ võ lâm, tổ chức cái gọi là Du Hiệp Đồng Minh gồm các nhân vật hiếu sát khét tiếng giang hồ, làm người ta dễ dàng nhận ra mục địch ngông cuồng và nguy hiểm của nó.

Nay các đại danh phái và môn hộ quyết định triệu tập Long Đầu đại hội tại Tân Sơn trang ở Thái Hồ nhằm đối phó với hiểm họa này. Thời gian vào đúng Ngọ ngày mười lăm tháng tám”.

Nhận được thiệp mời và tờ thông báo Tân Quải Chấn Cửu Châu Mã Vân Sơn Tổng quản Cửu Cung bảo đọc kỹ mấy lân, ngồi suy nghĩ lâu.

Tuy không phải đến bây giờ mới biết những tin này, lão Tổng quản vẫn bồn chồn lo lắng. Lời lẽ trong bản thông báo mặc nhiên quy kết hết mọi tội lỗi cho Thiếu bảo chủ Cửu Cung bảo – nguồn hy vọng độc nhất của lão Bảo chủ và tám vị phu nhân cũng như mọi thành viên trong Bảo.

Chính lão Tổng quản cũng yêu quý Giang Ngọc Phàn chẳng khác gì con ruột của mình. Lão rất vui và tự hào vì những thành công của chàng. Chưa bao giờ lão nghi ngờ về đức hạnh của người thiếu niên mà lão cho là hoàn hảo ấy.

Khi Tiểu Lý Quảng Chung Thanh được cử là đại diện cho Cửu Cung bảo đến Tân Sơn trang chúc thọ trở về, lão đã thoáng băn khoăn khi được Chung Thanh cho biết Giang Ngọc Phàn bí mật thành lập Du Hiệp Đồng Minh. Nhưng nỗi lo lắng cũng bớt đi nhiều khi nghe thêm trong đó có Phong Lôi Quải Lưu Cương, sư đệ của lão.

Vị sư đệ này quả thật là người hiếu sát, nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn giết một người lương thiện nào. Hơn nữa, trong hành động, bao giờ hắn cũng suy tính cân nhắc cẩn thận.

Phong Lôi Quải vẫn thường đến Cửu Cung bảo gặp đại sư ca. Từ lúc sư phụ qui tiên, hắn thường đến gặp lão nhờ chỉ bảo và luôn luôn biết nghe lời. Trong thời gian gần đây, hắn có tu tỉnh hơn, không còn hiếu sát như trước kia nữa.

Bởi vậy khi Giang bảo chủ được Chung Thanh báo có định truy tìm Giang Ngọc Phàn triệu Hồi về Bảo, lão đã cùng Thái Hồng Long Nữ Trang phu nhân lựa lời khuyên để lão Bảo chủ từ bỏ ý định ấy.

Chuyện lại càng rối như tơ khi Phi Phụng cốc gặp thảm họa. Trang phu nhân đến đó đã hai hôm mà chưa thấy trở vê.

Giá có bà, tình hình có lẽ đỡ tồi tệ hơn. Chắc lão cùng với bà thảo luận để tìm ra một giải pháp nào đó.

Còn lão Bảo chủ lại đang trong thời kỳ bế quan, phải thật cần thiết mới báo cáo. Nay tuổi đã già, lại được thêm cái tin kinh khủng như thế này thì không biết sẽ xảy ra hậu quả như thế nào?

Tuy nhiên lão không dám giấu diếm. Việc cử người đi Long Đầu đại hội phải do đích thân Bảo chủ quyết định. Thường những lần khác, lão không để ai đi thay mình, không biết lần này..

Chiều hôm đó, lão đành đưa thông báo đến gặp Giang bảo chủ.

Bảo chủ không quát mắng, không gắt gỏng, chỉ im lặng đọc tới mấy lần. Rồi cuối cùng lão gục đầu xuống, nói thều thào :

– Vậy là hết!


Một lúc sau, Bảo chủ ngẩng lên. Mặt ông tái nhợt, trên vầng trán có nhiều vết nhăn lõm hẳn vào trông già sọm hẳn đi.

Chợt nghe ngoài cửa có người vào. Đó chính là Trang Tương Trân. Đôi mắt vô hồn của Bảo chủ như không nhận biết sự xuất hiện ấy.

Phu nhân nhẹ giọng :

– Thiếp mới về tới. Chung lão đệ nói Mã thế bá vào đây gặp tướng công. Thiếp đoán có việc quan trọng nên vào xem…

– Tình hình Phi Phụng cốc thế nào?

Phu nhân lau dòng lệ chảy dài xuống má, thiểu não đáp :

– Phi Phụng cốc đã bị tàn sát đúng như lời đồn. Người chết đã được chôn cất cẩn thận. Thiếp cho rằng không ai sống sót.

Lão Bảo chủ hỏi :

– Có lẽ bọn Võ Đang đã mai táng cho họ…

Trang phu nhân vội ngắt lời :

– Không phải Võ Đang đệ tử mà chính là Ngọc hài nhi.

Đột nhiên Bảo chủ quát lên :

– Hải nhi! Đồ vô phúc.

Lão cầm tờ thông báo, đẩy mạnh về phía phu nhân, giọng sắc lạnh :

– Hãy đọc xem trong đó nói gì.

Trang phu nhân vừa đọc, mặt vừa tái dần. Như không tin những gì đã viết, bà đọc lại lần nữa, lần nữa, rồi lẩm bẩm đọc từng chữ:

“Đồng kính thông báo

Thiếu Lâm chưởng môn

Võ Đang chưởng môn

Tân Sơn trang Trang chủ”

Vậy là họ đã coi Cửu Cung bảo là người ngoài rồi.

Lão Bảo chủ cười đau khổ :

– Chứ người trong nữa sao? Cửu Cung bảo còn nghĩa lý gì nữa trên giang hồ, khi mà Bảo chủ của nó bì toàn bộ võ lâm kết tội, có chứng cứ và nhân chứng hẳn hoi, và là tội ác ghê tởm chưa từng có

Mã Vân Sơn thốt lên :

– Bảo chủ sao lại nói…

– Sao lại nói là “Bảo chủ của nó bị kết tôi ư?”. Ta đã định triệu Hồi nó về đảm đương chức Bảo chủ để ta yên ổn nghỉ ngơi một thời gian ngắn ngủi còn lại. Nhưng nay thì chẳng còn thời gian nào nữa rồi.

Lão lại gục mặt xuống, đôi vai co lên.

Mã Vân Sơn lẩm bẩm :

– Tân Sơn trang là cái gì chứ? Trong Bát đại thế gia, nó đã bao giờ được coi trọng? Lão Đặng Thiên Ngu há dám sở đắc như thế?

Lão Bảo chủ lại ngẩn đầu lên, cười nhạt :

– Nó không phải là một trong các môn hộ lớn nhất, nhưng nó lại không có đứa con nào phản phúc cả.

Trang Tương Trân dịu dàng nói :

– Tướng công xin hãy bình tĩnh! Những tin tức này thiếp đã nghe. Nhưng bọn đệ tử Cái bang lại còn suy xét khác. Hơn nữa những dòng khắc trên bia..

Lão Bảo chủ cảm thấy có một nguồn hy vọng mong manh. Lão nhìn phu nhân chắm chú, không ngắt lời bà.

Phu nhân nói tiếp :

– Có một điểm này thật khó giải thích.


– Điều gì

– Thiếp đã xem xét Phi Phụng cốc kỹ lưỡng. Ở nấm mộ chung trên tấm bia khắc: “Bất nghĩa tiểu bối Giang Ngọc Phàn phụng lập” Lập đề ngày mồng 2 tháng 8. Mọi người đều xác định cuộc thảm sát ở Phi Phụng cốc diễn ra vào đêm đầu tháng tám, vậy hôm sai Ngọc nhi đến muộn, mai táng cho họ vào ngày đó là đúng…

Lão Bảo chủ ngắt lời :

– Vậy thì sao? Chẳng lẽ nó táng tận lương tâm đến mức nhìn xác đồng liêu trong sư môn mà không chôn cất?

Phu nhân lắc đầu :

– Thiếp không có ý ấy – Mặc dù lời lẽ trông bà rất thống thiết và tự trách – Thiếp chỉ định nói rằng…

Phu nhân lượm tờ thông báo lên đọc :

– Ngày mồng ba, huyết án xảy ra ở Hồng Hoa bảo. Cả Bảo bị triệt hạ hoàn toàn. Nhân chứng chỉ còn lại một đệ tử duy nhất là “Hắc Diện Lang” khai thủ phạm trùng hợp với nhân dạng trong Du Hiệp Đồng Minh. Nhưng Hồng Hoa bảo cách Bách Trượng phong hơn hai nghìn dặm, dù ngựa chạy nhanh nhất cũng mất hai ngày. Vậy làm thế nào trong một ngày Diệp nhi và Du Hiệp Đồng Minh kịp đến đó gây tội ác?

Mã Vẫn Sơn ngẫm nghĩ gật gật đầu. Lão Bảo chủ do dự nói :

– Nhưng sự việc đã được chính Tử Không đạo trưởng, Chưởng môn phái Võ Đang và Hồng Thiện đại sư trong Tung Sơn nhị lão xác nhận, chẳng lẽ là giả ư.

Trang phu nhân lại nói :

– Thiếp chẳng dám không tin vào các vị đó, nhưng lại có điều này khó hiểu…

– Điều gì?

– Những chứng cứ còn lại ở Phi Phụng cốc, dù một người có kiến thức không uyên thâm gì lắm trong võ lâm cũng dễ dàng nhận ra ở đó đã trúng độc một cách tàn bạo. Và cụ thể chất độc đó là “Thực Cốt Đoạn Trường sa”? Điều này cũng dễ hiểu vì tháng trước, giang hồ đều biết có phao ngôn “Cụ khuyết kiếm” xuất hiện ở Thái Hồ, biểu điệt Lục Trinh Nương đã giết mất tên Thiếu cốc chủ Độc Quỷ cốc làm điều càn rỡ. Thất Âm Tẩu vốn là kẻ tối độc rắp tâm báo thù, và hiện trường xác nhận điều đó. Vậy mà thông báo chỉ viết ngắn gọn một câu “Chưa điều tra được lý do và thủ phạm” là nghĩa làm sao?

Ngừng một Hồi , không thấy phu quân phản kháng gì, phu nhân biết lão Bảo chủ không còn thái độ gay gắt với con mình như trước, liền nói thêm :

– Lại còn một chuyện nữa, đó là Thiết Tam bảo…

Bảo chủ gật gù một lát rồi nói :

– Ta nhớ rằng từ nhỏ, Ngọc nhi giao tình với Thiếu bảo chủ đó ở đó thâm tình lắm mà! Hình như sau đó vị đó cũng đến đây mấy lần, ta quên mất tên…

Phu nhân liếc nhìn phu quân, cảm thấy lòng dịu đi nhiều :

– Thiếu bảo chủ ấy tên là Lý Khắc Phi, một thiếu niên dễ mến, rất hợp với Ngọc nhi.

Bảo chủ nghĩ Hồi lâu rồi nói :

– Chẳng lẽ người ta muốn vu cáo Ngọc nhi? Nhưng vì lý do gì chứ? Không thể được! Ta không tin những người đáng trọng như Hồng Thiện đại sư và Tử Không đạo trưởng lại làm chứng không đứng sự thật.

Trang phu nhân nói :

– Tuy Hồng Thiện đại sư và Tử Không đạo trưởng đều là những người đáng kính trọng, nhưng đạo trưởng hơi thái quá, không được công bình và ba đệ tử thân truyền của lão “Võ Đang tam kiếm” cũng ngông ngênh lắm. Ngoài ra, chuyện này có dính dáng đến lão ôn thần Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu, đó là điều khó hiểu nhất. Võ lâm đồn rằng lão là người phao ngôn xuất hiện “Cự Khuyết kiếm” ở Thái Hồ với mục đich gì đó, chắc chẳng tốt lành gì. Lại nghe nói ở buổi chúc thọ vủa qua không diễn ra bình thường, có sự khiêu khích…

Lão Bảo chủ gạt đi :

– Ta không phủ nhận rằng tính cách Đặng Thiên Ngu chẳng tốt đẹp gì. Nhưng đó là việc riêng. Còn như chuyện trọng đại trên võ lâm, không lẽ cả Thiếu Lâm lẫn Võ Đang đều bị hắn thao túng?

Chợt Mã Vân Sơn hỏi :

– Phu nhân có thấy phần mộ của Lục cốc chủ không?

Trang phu nhân chợt nghĩ ra, đáp :

– Không thấy, chỉ có phần mộ riêng thư thư tôi mà thôi. Còn lại là mộ huyệt chung, có ghi

“Phi Phụng cốc kính nhân hận vong chi mộ”, còn chú thêm tổng cộng 106 người. Còn bia mộ thư thư ta lại ghi: “Trang Thúy Thanh quả phụ chi mộ”, dưới ghi: “Biểu điệt Giang Ngọc Phàn phụng lập”.

Mã Văn Sơn có vẻ băn khoăn :

– Nếu Lục cô nương cũng chết thì tất nhiên Thiếu bảo chủ tìm được ắt lập mộ riêng chứng tỏ cô ta đã chết…

– Thế thì sao sau một thời gian dài như thế mà biểu điệt ta không quay về Cốc? Nếu về tất nhiên phải đến đây chứ?


Mã Văn Sơn cất giọng nghiêm trang nói :

– Lão nô cho rằng Lục cô nương đã bị thương và đang đi tìm thuốc giải!

Trang phu nhân có vẻ hoài nghi :

– Tôi cũng nghĩ đến chuyện này. Nhưng có lẽ đúng hơn là Lục biểu điệt bị bắt và Ngọc nhi đuổi theo Thất Âm Tẩu để giải cứu.

– Nếu vậy Thiếu bảo chủ đã nói Nguyễn cô nương trở lại báo cho chúng ta rồi. Bởi vì, thứ nhất Nguyễn cô nương vừa chuyển lệnh của phu nhân gọi Thiếu bảo chủ trở về, chỉ trong trường hợp tối khẩn cấp thì Thiếu bảo chủ mới chưa phục mệnh. Thứ hai, Thiếu bảo chủ là người suy xét cẩn thận biết Độc Quỷ cốc đã ra tay tàn độc như vậy với Phi Phụng cốc tất không dễ gì đối phó, tìm cách để chúng ta giúp đỡ. Lại có sư đệ Lưu Cương bên cạnh, họ không dám hành động sơ suất đâu!

– Cũng có thể, vậy thì tìm giải dược ở đâu?

– Lão nô được biết, tinh tráng Độc Quỷ cốc đã rời đi cả, nếu Thiếu bảo chủ có tới đến đó thì cũng buộc phải tìm đến Nguyễn hồ chủ thôi, vì trên giang hồ, ngoài Thất Âm Tẩu ra, Nguyễn Công Lượng mới khả dĩ giải dược “Thực Cốt Đoạn Trường sa”.

Giang bảo chủ nghe hai người đàm luận, cảm thấy hai người họ có lý, lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Một lát sau, Mã Vân Sơn đề nghị :

– Bảo chủ, lão nô thấy tình hình cấp bách, không thể ngồi yên. Lão nô đề nghị, thứ nhất cho người đến tìm Nguyễn Công Lượng vời Thiếu bảo chủ đến Thái Hồ. Thứ hai, đến Tam Thiết bảo tìm cho được một nhân chứng, chứng tỏ sự ngoại phạm của Thiếu bảo chủ mà lão nô tin chắc đó là điều hiển nhiên. Việc này chúng ta phải tự xử lý, vì sự mất còn của bổn Bảo, mong Bảo chủ chấp thuận.

Bảo chủ gật đầu nói :

– Được! Nguyễn Công Lượng chắc chắn đã nhận được thiệp. Nếu có Ngọc nhi ở đó thì sớm muộn sẽ về gấp để đến Thái Hồ. Nhưng cử người đi cũng không có hại gì. Riêng việc tìm nhân chứng là tối quan trọng. Tự ngươi xuất lãnh đệ tử tùy tiện hành sự. Ngày mai mười một, các nhóm lên đường!

Sáng hôm sau, một cao thủ của Cửu Cung bảo dẫn năm đệ tử đến Hồng Hạnh hồ, còn Mã Vân Sơn đem theo hai tên thẳng đường tới Tam Thiết bảo.

Chiều hôm đó, Tân Quải Chấn Cửu Châu và hai bộ thuộc đã đến nơi, Tam Thiết bảo bị đốt trụi, không còn lại một dấu vết gì. Những người bị nạn đã được chôn cất. Đôi mắt tinh tường của Mã Vân Sơn cố tìm một dấu vết gì khả nghi nhưng tuyệt nhiên không có.

Mã Vân Sơn cùng thuộc hạ tìm tòi sục sạo suốt đêm quanh vùng đó và gần hết ngày hôm sau nhưng không có kết quả, đành thất vọng trở về.

Đến tối, trên đường về Bảo, Mã tổng quản cùng hai thuộc hạ dừng lại nghỉ đêm trong một trấn nhỏ gọi là Lư Thảo trấn. Ở đó, lão hay tin ba bốn hôm trước vừa xảy ra một vụ thảm sát, chủ nhân là một chủ quán nước nhỏ cách quan lộ không xa lắm. Từ Lư thảo trấn đến đó chừng hai trăm dặm đường.

Hỏi kỹ, lão còn biết, quán bị triệt hạ hoàn toàn, gần đó có môn hộ thuộc võ lâm gọi là Thạch Vân động bị phong bế không rõ tình hình ra sao?

Mã Vân Sơn có quen biết Thạch Vân động chủ, nghe tin dữ, sáng mai lão vội đến Thạch Vân động.

Tới nơi, lão tuyệt vọng nhìn tiểu điếm bị phá tan hoàng, đồ đạc vứt ngổn ngang. Một ngôi mộ với tấm bia đá sơ sài sau điếm, lão không đọc rõ trên đó viết những gì.

Mã Vân Sơn đi sau vào trong động. Cửa động đã bị lấp kín bởi những phiến đá trên trần, không rõ bằng cách nào người ta làm vỡ vụn ra đổ ập xuống. Nếu thủ phạm dùng chưởng lực thì ắt đây là những người có công lực phi phàm.

Mã Vân Sơn vốn là người làm việc tới nơi tới chốn, sự hưng thịnh của Cửu Cung bảo một phần có công lao của lão vì vậy Mã Vân Sơn rất được Bảo chủ và các vị phu nhân nể trọng.

Lão quát hai thủ hạ tránh ra xa, dùng thanh thiết quải quật mạnh. Một tiếng “Bình” vang lên, tiếng đá từ trần hang đổ xuống ầm ầm, cuối cùng để lộ ra một lỗ hổng ngay gần nóc động.

Lão cho ngựa ở ngoài rồi cũng một thủ hạ leo vào. Bên trong tối om, nhưng lần đi được một lúc, hang đá mở rộng ra và sáng nhờ nhờ như ánh lê minh.

Đó là một ngách hang ăn chéo lên đồi. Từ đây đã thấy những gian thạch thất.

Mã Vân Sơn nhanh chóng kiểm tra không sót một tấc đất nào. Chỉ một lát sau, lão nghe tiếng người rên.

Lão Tổng quản mừng quýnh nhanh chóng bước nhanh về phía đó. Một thân hình tiều tụy nằm gục bên một vũng nước do một cột thạch nhũ nhỏ xuống tạo thành một cái hố sâu.

Mã Vân Sơn vội cúi xuống xem mạch và kiểm tra thương thế. Đó là một thiếu niên. Hai chân bị gãy, xương lồi ra đứt cả da thịt. Nhiều lớp máu khô cứng lại, mạch đập rất yếu.

Vết thương rõ ràng là do chưởng lực, không nặng lắm. Nhưng có lẽ vì phải bò nhiều nên mất máu mà thành suy nhược.

Mã Vân Sơn sục sạo tìm một Hồi nữa, nhưng không thấy gì, lão bế thốc nạn nhân ra khỏi động.

Cả ba ngươi mang thiếu niên phóng ngựa tìm đến một tiểu trấn cách đó vài dặm, dùng thuốc mang theo xức vết thương, xong nẹp lại. Thiếu niên chỉ rên rỉ yếu ớt nhưng chưa Hồi tỉnh.

Mã Vân Sơn bảo gã thuộc hạ giữ nạn nhân ngồi ngay ngắn, truyền nội công của mình vào cho gã, lại sai tên kia nấu vài thìa cháo. Chỉ một lúc sau, đôi môi khô nẻ của thiếu niên khẽ mấp máy, cổ họng đưa lên đưa xuống một cách khó khăn, cuối cùng gã mở mắt ra.

Mã Vân Sơn hỏi :

– Ngươi nói nhanh, ai tàn sát Thạch Vân động?

Thiếu niên nói rất yếu, phải áp tai vào sát miệng mới nghe rõ hai tiếng :

– …..ngũ ….tà

Lão Tổng quản lẩm bảm :

– Càn Khôn ngũ tà! Ta đã đoán biết, chỉ có chúng mới ra tay tàn độc như vậy thôi. Nhưng lần này còn tàn bạo và táo tợn hơn.

Thiếu niên lại ngất đi. Biết tính mạng của gã không còn gì nguy hiểm nữa, nhưng lên đường ngay thì không được. Do đó, tuy sốt ruột, Mã Vân Sơn vẫn quyết định ở lại thêm một đêm nữa cho thật an toàn.

Sáng hôm sau đã là ngày mười bốn, sau gần một đêm được chăm sóc và một đêm tĩnh dưỡng, thần sắc gã thiếu niên đã khá hơn nhiều. Gã mở mắt và nói được những mẩu đối thoại ngắn.

Lão Tổng quản giục thuộc hạ chuẩn bị lên đường. Lão không ghé Cửu Cung bảo mà ra lệnh phóng thẳng tới Thái Hồ.

Hôm đó, họ cho ngựa chạy khá chậm. Thái Hồ còn chừng một ngày nữa, nhưng đã khuya, họ buộc lòng phải dừng lại nghỉ ngơi.


Cơm nước xong, Mã Vân Sơn hỏi thiếu niên :

– Thái động chủ có bị nạn không?

Thiếu niên định quỳ xuống nhưng yếu quá, lão Tổng quản ra hiệu cho gã ngồi yên.

– Bẩm bá bá, thân phụ, thân mẫu cùng đại tỷ toàn bộ đệ tử đều bị giết cả.

– Vậy ngươi là ai?

– Bẩm, tiểu bối là Thái Văn Huy, Thiếu động chủ ạ!

– Ngươi còn nhớ chuyện xảy ra thế nào không?

– Bẩm bá bá, tiểu bối đang ngủ, đột nhiên tỉnh dậy cảm thấy đôi chân tê buốt, lập tức bị ném xuống gầm gường. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng rầm rập, rồi một Hồi phụ thân nói to :

– “Kim Sát Tiên! Không ngờ hai mươi năm ẩn náu tại Đại Côn sơn, nay Càn Khôn ngũ tà các ngươi lại về tàn sát…”

Tiếng một người khàn khàn trả lời :

– “Ta và ngươi có một món nợ nhỏ. Nhưng đối với chúng ta nợ to nhỏ gì cũng phải trả bằng tính mạng…”

– “Ngươi định nói…”

Tiểu bối nghe phụ thân chưa kịp dứt câu thì nghe “Vút” một tiếng, lại “Bình” một tiếng nữa, chắc phụ thân đã dùng Thiết Tâm chưởng đánh lại. Chợt có tiếng người đổ nhào, rồi giọng phụ thân :

– “Đồ rắn rết độc…”

Tiểu bối định hét lên lao ra, nhưng một bàn tay đã giữ chặt lấy miệng rồi có tấm vải nhét cứng không còn ú ớ được nữa. Rõ ràng người kia từ lúc nãy vẫn canh chừng tiểu bối.

Chừng một khắc công phu, tiếng một phụ nữ từ trong vọng ra :

– “Xong rồi, các sư huynh, rút thôi!”

Người đứng cạnh tiểu bối vội vàng ấn chặt thêm miếng giẻ vào miệng tiểu bối rồi nhảy ra ngoài, đóng cửa lại.

Giọng nữ nhân lúc trước hỏi :

– “Trong này tiêu cả rồi chứ, Tiểu Hồng?”

Tiếng trả lời :

– “Tiêu cả”.

Rõ ràng là tiếng nữ nhân.

Lát sau tiểu bối nghe “Ầm” một tiếng như trời long đất lở, rồi ngất đi.

Im lặng một lát, một thuộc hạ của Cửu Cung bảo hỏi :

– Từ hôm đó đến nay đã bốn, năm ngày rồi, sao ngươi không tìm cách trốn đi?

Tên kia cười hô hô nói :

– Tiểu Tam ngươi nói gì vớ vẩn thế? Tiểu tử bị gãy cả hai chân, cửa động lại bị lấp… định độn thổ chắc?

Thái Văn Huy nói :

– Thực ra trong động có một cửa nữa ăn thông lên sườn núi, nhưng dốc quá, tiểu bối thử trườn lên hai lần đều bị lăn ngược trở xuống, vì vậy càng kiệt sức mau!

Mã Văn Sơn lẩm bẩm :

– Càn Khôn ngũ tà chỉ có một lão bà là “Thế Cân Sát” mà thôi, sao lại nhảy ra cái tên Tiểu Hồng nào? Và lý do gì thị cố ý để lại nhân chứng vậy chứ?

Tiểu Tam chen lời :

– Lão gia, hay đó là đệ tử một vị nào đó?

Tên kia ngoặc lại :

– Ngươi lại linh tinh rồi: sao cái mõm ngươi cứ ngọ nguậy không chịu yên để lão gia suy nghĩ chớ?

– Không, bọn chúng không có đệ tử chi cả. Nếu người chúng bắt theo sao chịu để thị tự do chứ? Với lại, mụ sư muội “Thế Cân Sát” chúa ghét đàn bà không bao giờ chừa ai trong cuộc tàn sát…

Một Hồi lâu, lão nói :

– Thật khó hiểu! Nhưng thị lưu lại một nhân chứng cũng là điều hay! Tuyệt hảo.

Rồi ra lệnh cho thuộc hạ :

– Ngủ đi một lúc, qua canh năm lên đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.