Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi

Chương 22: Khởi sự vẹn toàn - Chợt nghe hung tin


Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 22: Khởi sự vẹn toàn – Chợt nghe hung tin

Khi Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý xuống đến chân núi thì Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Linh đã chờ bọn họ bên hẻm núi.

Vừa đến gần, Giang Ngọc Phàn đã quan tâm hỏi :

– Biểu thư, tại sao cũng lên Hoàng Sơn này?

Lục Trinh Nương nén nỗi lòng thân thiết, cười nói :

– Chúng ta xuống núi rồi nói chuyện!

Lức này bọn Ngộ Không cũng đã theo đến nơi, ai nấy đếu đến chào hỏi Lục Trinh Nương. Lục Trinh Nương đã nghe Nguyễn Ái tinh nói qua, cho nên biết Chung Ngọc Thanh đã lọt vào mắt của Giang Ngọc Phàn, khả năng tình cảm giữa họ còn nồng nàn hơn cả Lục Trinh Nương, bởi vậy trong lòng cô vốn cảm thấy khó chịu không vui.

Thế nhưng, khi chân vừa đặt đến núi Hoàng Sơn thì trong lòng cô ta đã có chủ ý, quyết trước mặt tình lang và tình dịch cần phải tỏ ra rộng rãi cao thượng, không đố kỵ không ghen tuông, bằng mọi cách để cho Giang Ngọc Phàn vui lòng. Chỉ có như vậy thì cô ta mới mong vượt lên tình dịch của mình một bực, tự nhiên sẽ gây được sự chú ý của Giang Ngọc Phàn.

Lúc này vừa nhìn thấy Chung Ngọc Thanh đến trước mặt mình thi lễ, cô tỏ ra đặc biệt quan tâm đưa tay đỡ lấy tay Chung Ngọc Thanh, rồi thăm hỏi dăm ba câu, mục đích là nhân cơ hội quan sát kỹ người của nàng.

Thấy Chung Ngọc Thanh mặt trái soan, mi cong môi hồng, mắt sáng mũi thẳng, ngoài vài vết thẹo trắng trên mặt ra, quả nhiên toàn thân tỏa ra một ma lực tràn đầy sức thanh xuân.

Quả nhiên, Giang Ngọc Phàn nhìn thấy Lục Trinh Nương quan tâm đến Chung Ngọc Thanh như vậy thì vui lên trong lòng, chàng đợi cho bọn Ngộ Không chào hỏi xong hết, rồi mới chỉ tay vào Hàn Dũ Lý giới thiệu :

– Lục biểu thư, vị này là Hàn Dũ Lý, cũng là biểu thư của tiểu đệ.

Hàn Dũ Lý đã biết Lục Trinh Nương niên kỷ lớn hơn mình một tuổi cho nên liền chấp tay thi lễ, nhẹ nhàng nói :

– Tiểu muội Hàn Dũ Lý ra mắt Lục biểu thư.

Như đã có chủ ý, nên nói xong sụp người xuống thi lễ.

Lục Trinh Nương thấy vậy thì cả kinh, bởi vì cô ta vốn nghe Nguyễn Ái Linh kể về Hàn Dũ Lý là ương bướng ngang ngạnh, gần như không kể gì lễ nghĩa đạo đức, cho nên vốn từ đầu đến giờ không hề nhìn Hàn Dũ Lý đến một lần. Lúc này bỗng không ngờ Hàn Dũ Lý lại biết lễ phép, thân thiết; lấy đại lễ mà ra mắt mình như vậy, cho nên cô ta mới giật mình kinh ngạc.

Bấy giờ liền bước nhanh đến đỡ lấy Hản Dũ Lý, cười tự nhiên nói :

– Tỷ muội một nhà, hà tất dùng đại lễ ra mắt nhau!

Hàn Dũ Lý vừa đứng lên, vừa khôn khéo nói :

– Tiểu muội tuổi nhỏ non dạ, sau này cần thư thư chỉ vẽ nhiều, làm sao không dùng đại lễ ra mắt được?

Nghe một câu vậy, đến cả bọn Ngộ Không cũng không nhịn nổi cười.

Giang Ngọc Phàn vốn không hề nghĩ đến Lục Trinh Nương, cho nên chàng lúc này chẳng để ý đến Lục Trinh Nương đang cố che giấu sự đố kỵ ghen tuông trong lòng.

Cho nên lúc này nhìn thấy Lục Trinh Nương và Hàn Dũ Lý tỷ muội hòa hợp thì chàng cũng vui lên trong lòng, bất giác nghĩ lại chuyện Lục Trinh Nương lên núi, bèn nói :

– Lục thư thư thực không có chuyện cần kíp để nói sao? Vậy thì chúng ta trước hết xuống núi.

Lục Trinh Nương ngược lại ngớ người, trố mắt nói :

– Nghe Linh muội nói là các người đến Hoàng Sơn để tìm Vạn Lý Phiêu Phong kia mà?

Giang Ngọc Phàn vui vẻ nói :

– Báo tin vui, Vạn Diễm bôi chúng ta đã lấy lại được rồi, nên xuống núi thôi!

Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Linh nghe nói Vạn Diễm bôi lấy lại được rồi thì vô cùng vui mừng, nên gật đầu nói :

– Hay quá, vậy thì chúng ta đi!

Bấy giờ cả bọn liền thi triển khinh công, men theo đường núi nhỏ hẹp xuốn khỏi Hoàng Sơn.

Khi mọi người vào đầu thôn núi thì vừa cuối canh tư, cả bọn lặng lẽ không một tiếng động nhỏ trở về căn nhà đã thuê ở.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và Cảm Cô nhanh nhẹn sắp xếp lại bàn ghế, Á Tử, Trọc Tử và Hắc Sát Thần thì lo chuyện trà nước. Mỗi người một tay, cho nên chỉ sau chừng một tiếng đồng hồ thì cả bọn đã dùng xong buổi điểm tâm sáng.

Bấy giờ mọi người vây quanh bàn uống trà nói chuyện, hầu huyên xong vài câu, Lục Trinh Nương đã có chủ ý trong lòng, tuy cương vị và vai vế nàng còn hơn Giang Ngọc Phàn, nhưng lúc này nàng lại cố để Giang Ngọc Phàn ngồi ghế chủ tọa.

Giang Ngọc Phàn ban đầu một mực từ chối, thế nhưng sau được bọn Phong Lôi Quải ngầm đưa mắt ra hiệu chàng mới miễn cưỡng ngồi ở ghế chủ tọa cao nhất này.

Ngược lại, Lục Trinh Nương nhìn thấy thần thái của chàng thì áy náy không yên, nàng không hiểu mẹ của chàng là ‘Thái Hồng Long Nữ’ rất yêu mến nàng, bà ta liệu có tiết lộ cho chàng hay chuyện hôn sự của họ hay không?

Lục Trinh Nương đương nhiên nhận ra được chàng đối với nàng tình cảm rất tốt, thế nhưng chàng trong đầu vẫn còn một mực tôn kính nàng cho nên luôn tế nhị giữ xa khoảng cách.

Hiện tại nàng cảm thấy hơi ân hận, nghĩ từ bây giờ về sau tuyệt đối không nên rời xa người em họ mà nàng trong lòng hằng chờ mong yêu mến như một vị hôn phu. Nàng cảm thấy nếu như lần đầu tiên gặp ở Tân Sơn trang, nàng nói cho chàng biết chuyện hôn sự trong tương lai của họ, thì bây giờ những vị cô nương như Hàn Dũ Lý, Chung Ngọc Thanh cho đến Nguyễn Ái Linh làm gì có cơ hội để kề cận bên chàng.

Đương nhiên nói vậy nhưng nàng cũng thừa hiểu một điều, lão Bảo chủ Cửu Cung bảo Giang Hạo Hải năm xưa đến khi luống tuổi mới có một người con trai là Giang Thiên Chú, Sau này Giang Thiên Chú lấy được tám nàng thê thiếp đẹp như hoa – xinh như ngọc, tuy vậy trong tám người chỉ duy nhất ‘Thái Hồng Long Nữ’ Tiêu Tương Trân là sinh hạ một người con trai, đó chính là Giang Ngọc Phàn.

Bởi vậy, cứ theo tình hình trong nội gia họ Giang, thì lão Trang chủ rất mong muốn hy vọng có nhiều con cháu nối dòng kế dõi. Cho nên cũng khó có chuyện một mình nàng Lục Trinh Nương lại độc chiếm Giang Ngọc Phàn làm trượng phu.

Bởi nghĩ ra được như vậy, cho nên nàng mới quyết không quá đố kỵ nhỏ nhặt, mà chỉ cần luôn ở bên chàng, làm thế nào được chàng yêu mến thì một trong những chức tôn Thiếu bảo chủ phu nhân quyết phải có phần nàng.

Hàn Dũ Lý tuy chỉ mới quen biết Lục Trinh Nương vài tiếng đồng hồ, nhưng tính tình đằm thắm nhu mì của Lục Trinh Nương cũng khiến cho nàng cảm nhận một điều là không nên ương bướng ngang ngạnh trước mặt Giang Ngọc Phàn. Vì làm như thế đã không lợi mà ngược lại tình cảm của chàng dành cho mình dễ vuột bay đến với người khác.

Qua một tuần trà, Giang Ngọc Phàn lúc ấy mới nhìn Lục Trinh Nương quan tâm hỏi :

– Biểu thư lần này vội đến Hoàng Sơn, hẳn là có chuyện quan trọng…

Lục Trinh Nương cười thân thiết, không đợi Giang Ngọc Phàn hỏi tiếp đã đáp :

– Tôi nghe nói Vạn Diễm bôi bị ‘Vạn Lý Phiêu Phong’ Triệu Cảnh Thành lừa cướp đi, các vị lại truy đuổi theo đến tận Hoàng Sơn này cho nên tôi mới cùng với Linh muội muội theo đến đây, không ngờ may vừa lên núi thì đã gặp các người.

Lục Trinh Nương tuy nói như vậy, thế nhưng những tay lịch duyệt thế sự giang hồ như Phong Lôi Quải thì thừa đoán ra rằng Lục Trinh Nương sau khi nghe Nguyễn Ái Linh báo cáo cho hay bên mình Giang Ngọc Phàn chẳng những không chỉ có một mình người chăm sóc thân thiết là Chung Ngọc Thành mà còn có thêm một vị cô nương ngây ngô đỏng đảnh như Hàn Dũ Lý, biết là dễ bị thất cơ trong tình trường cho nên mới vội vàng cùng Nguyễn Ái Linh không quản ngày đêm tìm đến tận Hoàng Sơn.

Giang Ngọc Phàn ngược lại chất phác trong sáng, cho nên căn bản không nhận ra được điều này, vừa nghe vậy thì tiếp tục hỏi :

– Biểu thư thật sự chỉ vì truy theo bọn Vạn Lý Phiêu Phong mà đến đây sao?

Lục Trinh Nương nghe hỏi vậy thì ửng đỏ mặt, gượng cười bất đắc dĩ :

– Đương nhiên là thật rồi, thế nhưng Vạn Lý Phiêu Phong con người vốn chính trực, thanh danh chẳng tồi, lần này lừa cướp Vạn Diễm bôi chỉ sợ là bị ép buộc, tôi vội vàng đến đây còn có nguyên nhân khác chính là sợ các vị trong lúc tức giận ra tay hại người.

Giang Ngọc Phàn cười nhạt, chàng định nói điều gì thì Lục Trinh Nương đã lên tiếng nói tiếp :

– Thực tình thì tôi còn có một chuyện quan trọng khác cùng các vị bàn bạc, đồng thời kính thỉnh các vị đến Phi Phụng cốc vui chơi hàn huyên vài hôm…

Bọn Ngộ Không vừa nghe thì cả kinh, Giang Ngọc Phàn cũng không nén nổi buộc miệng hỏi ngay :

– Biểu thư thực sự là chuyện gì vậy?

Nào ngờ, Lục Trinh Nương cười điềm nhiên nói :

– Chuyện không đến nỗi nghiêm trọng như các vị tưởng tượng đâu, có điều trước hết tôi muốn nghe các vị vào Ngưỡng Vu cốc trộm lại Vạn Diễm bôi tình hình như thế nào?

Giang Ngọc Phàn thấy Lục Trinh Nương không chịu nói ra ngay đành nén sự nôn nóng trong lòng, rồi bắt đầu đem chuyện từ tối hôm qua lên núi cùng Hàn Dũ Lý gặp Huệ Như sư thái ra sao, cho đến tối nay vào Ngưỡng Vu cốc trộm lại Vạn Diễm bôi như thế nào, nhất nhất kể lại cho Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Linh nghe.

Lục Trinh Nương nghe xong lặng người Hồi lâu mới lên tiếng nói :

– Tôi nhận thấy trong hành động chúng ta đã có một điểm thất sách.

Mọi người vừa nghe, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào người nàng

Lục Trinh Nương tiếp tục nói :

– Tôi nhận thấy lẽ ra Phàn đệ đệ nên đúng hẹn đến gặp Huệ Như sư thái, không chừng lúc ấy có thể biết được nguồn gốc cũng không biết chừng, còn biết được chủ nhân đích thật hiện tại của Vạn Diễm bôi là ai nữa…

Giang Ngọc Phàn vừa nghe vậy thì ánh mắt tự nhiên đưa nhìn ra ngoài trời, miệng hỏi nhanh :

– Nhuệ đàn chủ, hiện tại là giờ nào rồi?


Hắc Sát Thần nghe hỏi thì đứng dậy bước đến cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn trời, chỉ thấy trăng sao thưa dần, trời sậm lại hẳn là sắp sáng, Lục Trinh Nương lắc đầu cười nói :

– Hiện tại thì không kịp nữa rồi, thế nhưng Liêu Nha Lão Ẩu nhất định không chịu ngang đây mà để yên…

Giang Ngọc Phàn vừa nghe câu này bất giác tức giận nói :

– Chẳng lẽ Liêu Nha Lão Ẩu định lấy cớ Vạn Diễm bôi định đánh cắp mà giải cấm lời giao ước, tái nhập Trung Nguyên hoành hành mưa gió?

Lục Trinh Nương không chút do dự đáp :

– Điều này không phải là không có thể!

Giang Ngọc Phàn hừ một tiếng lạnh giọng :

– Liêu Nha Lão Ẩu nếu như còn dám tái xuất giang hồ, chỉ cần ăn não người nào thì ta nhất định là người đầu tiên tìm đến trừ khử bà ta.

Lục Trinh Nương vừa nghe nói thế thì bật cười thành tiếng, nói tiếp :

– Ăn não người vốn chỉ là lời của cừu gia bà ta, lâu ngày chầy tháng, một đồn mười, mười đồn trăm, không có thành có….

Bọn Ngộ Không vừa nghe vậy thì nghĩ Hồi chiều qua bọn họ suy nghĩ quả không sai, chính định lên tiếng thì Giang Ngọc Phàn đã nghe hoặc hỏi :

– Cừu nhân của bà ta tại sao rủa bà ta là ăn não người mà không phải là lời nào khác chứ?

Lục Trinh Nương giải thích :

– Bởi vì Liêu Nha Lão Ẩu thiên sinh xấu xí, mỏ nhọn mũi khoằm, lại thêm hai chiếc răng nanh dài ra khỏi miệng, kẻ thù của bà ta cho rằng bà là yêu quái hóa người mới như vậy, chuyên uống máu ăn não người, nên miệng mới nhọn, ranh nanh mới dài…

Giang Ngọc Phàn bất giác cười thành tiếng nhưng hỏi vẻ không hiểu :

– Liêu Nha Lão Ẩu nếu như không đúng sự thật ăn não người, thế tại sao trong lần Long Đầu đại hội ba mươi năm về trước Chưởng môn các bang phái đã tài quyết đem bà ta giam lỏng trong Ngưỡng Vu cốc cho đến chết?

Lục Trinh Nương mặt trở nên nặng nề, nói :

– Bà ta vốn ghét ác như thù, nên giết người rất nhiều, tính tình nóng nảy cương trực, cho nên đã không tránh khỏi giết nhầm người không đáng chết, bởi vậy gây ra không ít thù oán với các môn phái, để tránh tiếp tục xảy ra những chuyện như thế này, lại tránh những cừu gia của bà ta tìm trả thù, cho nên tại Long Đầu đại hội, Chưởng môn các phái đã quyết định giam lỏng bà ta trong Ngưỡng Vu cốc đồng thời công bố trên toàn võ lâm nếu chưa được Liêu Nha Lão Ẩu cho phép bất cứ ai cũng không được đặt chân vào Ngưỡng Vu cốc.

Phong Lôi Quải nghĩ đến trách nhiệm về phần mình nặng nề, nên quan tâm hỏi :

– Lục cô nương cho rằng Liêu Nha Lão Âu sẽ tìm một cớ như thư thế nào? Vả lại chúng ta không những không chạm mặt với Liêu Nha Lão Ẩu mà còn không làm tổn hại một vật gì của bà ta, không động võ không đả thương người, thì lấy cớ không có bằng chứng hà các đại môn phái có thể tin hay sao?

Lục Trinh Nương trịnh trọng nói :

– Hiện tại tối quan trọng nhất là phải nhanh tìm cho được chủ nhân chính của Vạn Diễm bôi trao nó lại, một khi Liêu Nha Lão Ẩu tìm cớ giải cấm lời ước, thì cứ để người ấy ra mặt đối chất.

Giang Ngọc Phàn trấn tĩnh nói :

– Hiện tại Vạn Diễm bôi đã lấy lại được rồi, chúng ta chỉ cần theo mật ý trong mảnh giấy để đi giao bảo bôi thì nhất định sẽ gặp được chủ nhân của nó.

Nguyễn Ái Linh vốn chưa từng được chiêm ngưỡng Vạn Diễm bôi cho nên lúc ấy cao hứng nói :

– Phàn ca, Vạn Diễm bôi hiện tại ở trong người ca ca sao?

Giang Ngọc Phàn có chút đắc ý nói :

– Đương nhiên, cô có muốn xem không?

Nguyễn Ái Linh nghe hỏi hơi ửng má, thẹn nói :

– Tiểu muội tất nhiên rất muốn xem.

Giang Ngọc Phàn nghe nói vậy, không chút chần chừ thò tay vào trong áo lấy Vạn Diễm bôi ra.

Phong Lôi Quải vừa nhìn thấy buộc miệng la lên :

– Minh chủ…

Lão chưa nói dứt, Giang Ngọc Phàn đã hiểu ra ý lão, cười nói :

– Yên tâm, lần này tuyệt đối không có người đến lừa cướp nữa đâu.

Nói đến đó thì đã lấy chiếc Vạn Diễm bôi ra khỏi áo, căn phòng nhà tranh nhỏ hẹp phút chốc sáng rực lên, hào quang ngũ sắc tỏa chiếu khắp nơi, quả giống như lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trong khách điếm Nghi Hưng thành.

Bọn Ngộ Không đã thấy qua một lần, lại thêm giữ thể cách cho nên không vội quây quần lại, thế nhưng với Lục Trinh Nương, Hàn Dũ Lý và cả Nguyễn Ái Linh lần đầu chiêm ngưỡng bảo bôi thì không khỏi kinh ngạc “ồ” lên trầm trồ khen ngợi, đồng thời chồm tới chăm mắt quan sát.

Giang Ngọc Phàn muốn cho mọi người cùng xem rõ, nên thuận tay đặt Vạn Diễm bôi lên bàn.

Lục Trinh Nương là người đầu tiên lên tiếng vừa kinh ngạc vừa thoáng chút hoài nghi, hỏi :

– Phàn đệ, bảo bôi này đúng là Vạn Diễm bôi chứ?

Vừa hỏi dứt thì Hắc Sát Thần đột nhiên lên tiếng đáp ngay :

– Dưới đáy bôi nếu có hình hoa mẫu đơn thì đúng là thật.

Giang Ngọc Phàn trố mắt ngạc nhiên nhìn gã hỏi lại :

– Lão huynh biết à?

Hắc Sát Thần không khỏi hí hửng đắc ý, nói :

– Chính ông cậu của tôi đã nói như vậy.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vừa nghe vậy, nguýt dài một tiếng liếc gã nói :

– Cái mặt đần nhà ngươi, đã biết vậy sao không nói sớm.

Hắc Sát Thần lúng túng gượng cười nói :

– Lần đầu nhìn thấy thực sự nó làm người ta ngẩn người, nên nhất thời tôi quên khuấy ký hiệu này…

Gã nói vậy thì đã thấy Lục Trinh Nương tiện tay với lấy chiếc Vạn Diễm bôi lật lên xem, bỗng nhiên vui mừng reo lên :

– Dưới đây quả nhiên có hình hoa mẫu đơn, xem ra phải là chính phẩm.

Nàng dừng lại, đưa mắt nhìn Hắc Sát Thần hỏi :

– Lão huynh có biết huyền thoại về chiếc bảo bôi này không?

Hắc Sát Thần lập tức gật đầu, phấn chấn nói :

– Hiện tại tôi vẫn còn nhớ như thuộc lòng.

Nguyễn Ái Linh nghe vậy liền nhìn Giang Ngọc Phàn yêu cầu :

– Phàn ca, để Nhuệ đàn chủ kể chuyện về Vạn Diễm bôi được không?

Giang Ngọc Phàn cũng cao hứng khi nghe nói về chuyện Vạn Diễm bôi bèn gật đầu đồng ý :

– Được lắm, Nhuệ đàn chủ hãy kể sơ lược chuyện Vạn Diễm bôi cho chúng ta cùng nghe.

Hắc Sát Thần dạ một tiếng lòng đầy sung sướng, vì mấy khi được mọi người coi trọng như lúc này, gã hắng giọng mấy tiếng mới bắt đầu kể :

– Cậu tôi kể Hoàng đế Võ Tắc Thiên đời nhà Chu chẳng những là một trang quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn mà còn là một người phụ nữ can đảm mưu lược, trí tuệ phi phàm….

Bọn Ngộ Không thấy thần thái của Hắc Sát Thần ra vẻ trịnh trọng, ngồi ngay ngắn dương cổ lên kể thao thao bất tuyệt những lời luận sử đàm kinh, thì không khỏi lắc đầu mỉm cười.


Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thấy cay cay trong mắt “hừ” một tiếng lảm nhảm nói một mình :

– Thằng mặt đần, ai biểu nhà ngươi lải nhải, những điều râu ria…

Mọi người không nhịn được cười lên, nhưng bọn Giang Ngọc Phàn ngược lại vẫn đăm mắt lắng tai nghe chăm chú.

Hắc Sát Thần thì vẫn cứ đều giọng kể, thần tình như say mê, cứ từng chương từng Hồi kể về Võ Tắc Thiên, tợ hồ như không nghe thấy tiếng chế nhạo của Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và tiếng cười của những người khác.

– “…. Truyền thuyết có một năm, vào tháng mười hai giá rét, hôm ấy trong thành Trường An đột nhiên đổ xuống một trận tuyết rất lớn, khiến cho Ngự Hoa viên trong hoàng cung bao nhiêu lâu đài đền các, mái ngói lưu ly, tùng bách trúc lan, đều phải trĩu nặng dưới tuyết trắng tợ hồ như phủ một lớp bạc dầy.

Nữ hoàng Võ Tắc Thiên là người say mê hưởng lạc, nên nhìn cảnh tuyết rơi lạ thường đã không bỏ qua cơ hội này bèn truyền lệnh bày yến tiệc trong Ngự Hoa viên uống rượu ngắm tuyết.

Bọn cung nữ, thái giám nhìn thấy Hoàng thượng cao hứng thì từng chén từng chén dâng lên kính mừng Hoàng đế, bất tri bất giác Hoàng đế say lúc nào không hay.

Võ Tắc Thiên hoàng đế bất ngờ ngồi ngoắc ngoẻo, mở đôi mắt lừ đừ nhìn ra Ngự Uyển, chỉ thấy những hàng tùng bách trơ trụi đến một chiếc lá cũng không có, trong đầu một ý tưởng ngông cuồng trổi lên, miệng lập tức lảm nhảm như tự nói một mình :

– Giá như mà trong mùa tuyết rơi nặng thế này, nhưng trăm hoa vẫn chen nhau đua nở, hoa tranh nở dưới trời tuyết. Ha… ha… thì diễm tuyệt biết bao, thì kỳ diệu biết bao.

Bọn hoạn quan xưa hay vốn cúi mình vâng lệnh thành thói, lúc ấy ở bên cạnh Võ hoàng đế một tên họa vào tâu rằng :

– Thiên tử miệng vàng lời ngọc, quỷ thần phụng mệnh, vạn vật vâng lời chỉ cần bệ hạ xuống chiếu giục hoa khai, trăm loài hoa há dám không vâng chỉ?

Võ hoàng đế vui khôn xiết, bèn nắm bút hạ chiếu rằng: “Trăm hoa thâu đêm nở, sáng sớm đón gió mai”.

Hạ xong chiếu thư lập tức truyền chỉ cho Tam Đông cửu khanh, Lục Bộ đại thần ngày mai tề tập tại Ngự Hoa viên để dự tiệc thưởng tuyết ngắm hoa, xuống lệnh xong mới được bọn hầu dìu về cung nghỉ.

Lúc Võ hoàng đế tỉnh giấc thì đã cuối canh ba, liền gọi Thượng Quan Uyển Nhi mang trà lên giải khát, bọn tả hữu bèn tâu rằng :

– Uyển nhi đang ở bên ngoài bận kết hoa.

Võ hoàng đế ngớ người, tức giận quát :

– Giờ này là giờ nào mà không hầu ta, lại đi kết hoa làm gì?

Thượng Quan Uyển Nhi ở bên ngoài đang bận rộn cắt hoa, nghe tiếng Võ hoàng đế tức giận thì vội vàng chạy vào tâu :

– Nô tỳ nếu như không nhanh chóng kết hoa thì sáng ngày mai bệ hạ làm sao đối phó được với quần thần đến ngắm hoa thưởng tuyết?

Võ hoàng đế lại sững người, bất giác kinh hoàng hỏi :

– Chuyện gì đã xảy ra?

Thượng Quan Uyển Nhi nghe Võ hoàng đế hỏi vậy thì đem chuyện Hồi tối Hoàng đế uống rượu thưởng tuyết hạ chiếu giục hoa khai, đồng thời truyền chỉ cho quân thần sáng ngày vào Ngự Uyển viên ngắm hoa thưởng tuyết.

Võ hoàng đế nghe nói thì giật mình kinh hoảng vội vàng hỏi :

– Thật có chuyện này sao? Trẫm làm sao lại không nhớ ra gì nhỉ?

Nói rồi lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi trách cứ :

– Chuyện quan trọng như vậy, mà ngươi ở cạnh bên lại không ngăn cản trẫm.

Uyển Nhi cười đáp :

– Nô tỳ lúc ấy chính đang ở dưới bếp chuẩn bị món canh ngó sen cho Bệ hạ tỉnh dậy dùng, khi nghe chuyện này liền chạy ra Ngự Uyển thì đã không còn kịp, chiếu chỉ của Bệ hạ đã truyền ra ngoài mất rồi.

Võ Tắc Thiên Hoàng đế nghe xong thì hối hận, lo lắng bất an hỏi :

– Trẫm có đùa quan thần thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng gây trò cười cho thiên hạ thì chẳng phải đánh mất uy tín của trẫm đó sao? Ngươi nghĩ xem nên làm cách nào đây?

Thượng Quan Uyển Nhi đã tính trong lòng, bèn cười nói :

– Bệ hạ không nên quá lo lắng, nô tỳ đã sớm nghĩ biện pháp đối phó với chuyện này, cho nên bệ hạ chẳng thấy nô tỳ đang bận kết hoa đó sao?

Võ hoàng đế vừa nghe thì hiểu ra trố mắt ngạc nhiên nói :

– Gì? Kết hoa giả ư?

Thượng Quan Uyển Nhi cười tinh nghịch nói :

– Mời Bệ hạ di giá ra bên ngoài điện thì biết.

Võ hoàng đế lắc đầu bất đắc dĩ đành theo chân Thượng Quan Uyển Nhi rời thẩm cung ra ngoài điện.

Hoàng đế vừa đặt chân ra ngoài điện thì trố mắt ngạc nhiên, cả ngoài điện rộng lớn, dưới ánh đèn sáng trưng, một bọn cả trăm cung nữ chính đang khẩn trương làm việc, có người thì dùng kéo cắt vải lụa đủ màu ra thành từng miếng nhỏ, có người thì cắt vải xanh thành những chiếc lá có người thì quấn vải dùng chỉ kết lại thành những đóa hoa, những đóa hoa muôn màu muôn loại lần lượt được đặt vào trong những chiếc lẳng.

Võ hoàng đế vội vàng bước đến xem thì mới nhận rõ hơn, nào hoa mai, nào hoa cúc, nào thược dược, thủy tiên, anh đào, hải đường… cả trăm loại, mà thoạt nhìn thì quả thực bọn họ làm khéo đến nhìn như thực.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vào từng giỏ hoa, cười nói :

– Bệ hạ xem, những đóa hoa này kết lên cành rồi thì chẳng phải là bách hoa đua nở sao?

Võ hoàng đế nhìn những đóa hoa như thực, thế nhưng trong lòng vẫn không sao yên tâm, nói :

– Vạn nhất bọn họ nhìn ra hoa giả, chẳng bảo là trẫm bày trò lừa bịp họ sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nói một cách chắc chắn :

– Yến tiệc đặt trong Thưởng Hoa đình từ xa mà nhìn, ai có thể nhận ra được là thật giả chứ?

Võ hoàng đế lắc nhẹ đầu, thở ra nói :

– Trẫm vẫn cảm thấy thế này không ổn.

Thượng Quan Uyển Nhi vẫn cười không để tâm, nói :

– Bệ hạ quá thực lòng chỉ nói bọn đại thần đa số già nua mắt kém nhìn gà hóa cuốc, làm sao nhìn ra được thật giả? Mà cho dù có nhìn ra được thực giả, há có người nào dám lên tiếng nói toạc ra chứ? Nô tỳ đã nhận ra mấy lão đại thần lẩm cẩm ấy một mực chỉ biết tuân lệnh phục tùng, tuyệt đối không bao giờ dám nghịch mệnh Bệ hạ, huống gì đương lúc mọi người uống rượu thưởng hoa hứng chí ai dại gì nói ra để chuốc lấy phiền hà?

Võ hoàng đế tuy vẫn còn áy náy bất an trong lòng, nhưng chuyện đã đến nước này thì ngoài cách này ra còn cách nào khá hơn chứ? Bây giờ nhìn những lẵng hoa đã đầy ắp, lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi hỏi :

– Đã giờ nào rồi?

Uyển Nhi đáp :

– Giữa canh ba.

Hoàng đế nghe vậy, nhìn Uyển Nhi sốt ruột hỏi :

– Uyển Nhi, ngươi xem có kịp không?

Thượng Quan Uyển Nhi không chút do dự đáp :

– Kịp, nô tỳ dự định cắt hoa thêm chừng nửa tiếng đồng hồ nữa, rồi mới bắt đầu đem hoa ra Ngự Hoa viên kết lên cây, chừng cuối canh năm trời vừa tảng sáng là xong.

Võ hoàng đế lắc đầu thở dài nói :

– Ta e rằng không kịp.

Nói rồi, tự bà ta ngồi xuống lấy một dung vải đã cắt rồi tự tay kết hoa.


Võ Tắc Thiên vốn là một người phụ nữ đa tài túc trí, nữ công gia chánh cũng rất khéo tay, cho nên chỉ chớp mắt đã kết thành một đóa hoa anh đào đẹp như thực, khéo như tạo hóa làm ra, thực khó mà phân nổi thực giả, đến bà ta khi nhìn ngắm bất giác cũng cười thành tiếng hài lòng.

Bọn cung nữ thấy Nữ Hoàng đế mà cũng ngồi xuống tự tay kết hoa thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, do vậy mà bao nhiêu mệt mỏi biến mất, tay chân càng trở nên linh hoạt bởi vậy chớp mắt thì tất cả giỏ hoa đã đầy ăm ắp.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy số hoa đã đủ bèn lệnh bọn cung nữ mỗi người xách hai lẵng hoa theo mình ra Ngự Hoa viên kết lên cành…”

Bọn Giang Ngọc Phàn lúc ấy ngồi nghe say sưa, tợ như mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình đột nhiên giọng khàn khàn của Trọc Tử vang lên cắt ngang câu chuyện vẻ tiếc rẻ :

– Chuyện giữa tháng đông giá rét, trăm hoa tranh tuyết lộ khai, xưa nay làm chấn động lòng người, không ngờ chỉ là một màn kịch lừa thiên hạ!

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng chép miệng nói :

– Võ Tắc Thiên hoàng đế miệng ngọc lời vàng, đến quỷ thần cũng vâng lệnh, đương nhiên trăm hoa há dám không vâng chỉ của bà?…

Lời chưa dứt, thì Hắc Sát Thần đã tức giận trừng mắt nghiêm giọng nói :

– Chân Long Thiên Tử, miệng ngọc lời vàng, đương nhiên quỷ thần vạn vật phải nghe lệnh rồi, cậu tôi nói…

Trọc Tử hoắc miệng đưa hàm răng nhô không đều ra cười khà khà vẻ châm chọc :

– Cậu ngươi nói thế nào chứ?… Nói trăm hoa vâng lệnh đều khai ư?

Nào ngờ Hắc Sát Thần gật đầu nghiêm túc nói :

– Không sai, cậu tôi nói đêm ấy khi trời hừng sáng thì trăm hoa trong Ngự Viên đều rộ khai…

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa, nghe vậy vừa kinh ngạc vừa hào hứng giục ngay :

– Chuyện thế nào chứ? Chẳng lẽ là thực sao?

Hắc Sát Thần nghiêm mặt nói :

– Lẽ nào cậu tôi lại đi lừa tôi?

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nói :

– Vậy thì ngươi mau kể tiếp đi!

Giang Ngọc Phàn vốn biết tính tình của bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cho nên chàng không muốn câu nệ bọn họ, bởi vậy lúc nãy thấy họ lên tiếng cắt ngang câu chuyện đang kể hào hứng của Hắc Sát Thần thì cũng không có phản ứng gì.

Hắc Sát Thần bị Trọc Tử làm cụt hứng thì trong lòng không vui, thế nhưng nhìn thấy Giang Ngọc Phàn, Lục Trinh Nương đều yên lặng vẻ chăm chú chờ nghe tiếp thì gã thấy hứng khởi lên, bấy giờ mới hắng giọng kể tiếp :

– “… Lúc ấy, khi Thượng Quan Uyển Nhi dẫn đầu bọn cung nữ chuẩn bị đi đến Ngự Hoa viên kết hoa, thì đột nhiên từ bên ngoài một lão thái giám vốn trông coi Ngự Uyển chạy xộc vào, lão thái giám người đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, vừa đến trước mặt Võ hoàng đế thì sụp người xuống sát đất khấu lễ. Một Hồi mới ngẩng mặt lên nhìn Hoàng đế há miệng hoắc mồm một Hồi mà vẫn không sao thốt ra được câu nào, thần sắc vô cùng hoảng hốt tay thì chỉ về hướng hậu cung.

Võ hoàng đế nhìn thấy vậy thì mặt biến sắc, trong lòng thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng, hoặc trong cung có biến loạn cũng nên. Bởi vậy bèn quay đầu nhìn tả hữu, vội xuống lệnh :

– Nhanh lui hậu cung xem tình hình thế nào, rồi tốc báo cho ta!

Lão thái giám quỳ mọp dưới đất lúc này đã hơi trấn tĩnh lại, lập tức khấu đầu khải tấu :

– Tâu bệ hạ, chính là trong Ngự Hoa viên hậu cung ạ!

Võ hoàng đế nghe trong Ngự Hoa viên thì có hơi nhẹ lòng, nhưng tức giận quát :

– Ngự Hoa viên thế nào? Làm gì mà ngươi hoảng hốt vội vàng đến thế chư?

Lão thái giám lúc này sắc mặt rạng lên vui vẻ, cao giọng tâu :

– Chúc mừng bệ hạ, toàn bộ hoa trong Ngự Hoa viên chỉ qua một đêm đều đâm cHồi , nẩy lộc chẳng bao lâu thì hoa nở rộ!

Võ hoàng đế nghe tâu tin này thì kinh hỉ vô cùng, nhưng chừng như không thể tin nổi tai mình buộc miệng hỏi lại :

– Ngươi nói gì chứ?

Thái giám lần nữa cao giọng tâu :

– Khải bẩm Hoàng thượng, bao nhiêu cây hoa trong Ngự Hoa viên đều đâm cHồi nẩy lộc, xem ra trước lúc trời sáng thì hoa nở rộ rồi

Võ hoàng đế lặng người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng vẫn bán tín bán nghi, còn chưa biết nói thế nào thì vừa khéo bên ngoài một vị thái giám khác hấp tấp chạy vào, trên tay nắm một cành hoa đào. Vừa đến trước mặt Võ hoàng đế phủ phục dưới đất vui mừng báo tin :

– Khải tấu Hoàng thượng, bao nhiêu hoa trong Ngự Hoa viên đều nảy cHồi đâm lộc bắt đầu ra hoa rồi ạ!

Nói rồi, hai tay đưa cao cành hoa lên đầu, nói tiếp :

– Cung thỉnh Hoàng thượng xem qua thì biết nô tài nói thực!

Thượng Quan Uyển Nhi lúc này kinh ngạc khôn xiết, vội vàng bước đến nắm lấy cành hoa đưa đến cho Võ hoàng đế.

Võ hoàng đế nắm cành hoa đào trong tay trố mắt đầy kinh ngạc, quả nhiên cành hoa đào nhiều chỗ trích mầm, có một chiếc lá xanh mơn mởn điểm xuyết thêm mấy nụ hoa phớt hồng. Bấy giờ trong lòng bà vui không tả xiêt, cất tiếng cười sang sảng nói :

– Thật không ngờ trăm hoa cũng biết nghe lời trẫm, tuân chỉ khai hoa. Ngày mai bày yến ngắm hoa trẫm thế nào cũng phong thưởng cho chúng!

Bấy giờ, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn xuất lĩnh bọn cung nữ và thái giám phủ phục chỉnh tề trước mặt Hoàng đế tung hô :

– Vạn tuế!

Canh năm vừa điểm, trời tang tảng sáng, một buổi yến tiệc linh đình bày trên Thưởng Hoa đình quần thần tề tập, nhìn vào Ngự Hoa viên, quả nhiên dưới trời tuyết bay lất phất, muôn hoa nở rộ tạo nên một cảnh đẹp chưa từng có, bọn họ trố mắt sững người kinh ngạc vô cùng.

Đây mới quả thực là chuyện thế gian kỳ sự, nếu không phải tận tai nghe mắt thấy thì khó mà tin. Điều này cũng chứng minh được Võ Tắc Thiên hoàng đế đúng là vị Chân Long Thiên Tử, là vị Hoàng đế nhân gian sai được quỷ, khiến được thần, vạn vật vâng mệnh!

Bấy giờ quần thần quỳ mọp sát đất không ngớt lời tung hô :

– Vạn tuế!

Sau buổi đại yến, Thượng Quan Uyển Nhi thông minh trí tuệ, đã nhặt toàn bộ hoa của cả trăm loài, bằng trí tuệ của mình nội trong bảy bảy bốn chín ngày đúc thành chiếc tửu bôi này đây!

Do vì trong Ngự Hoa viên chỉ có loài mẫu đơn là không ra hoa, cho nên dưới đáy bôi mới hình một bông hoa mẫu đơn tượng trưng cho “Bách Hoa Tề Toàn”. Đến ngày sinh nhật của Võ hoàng đế, bèn đem bảo bôi này hiến dâng lên cho vị Nữ hoàng đế đầy uy quyền kia.

Võ Tắc Thiên vốn không mấy chú tâm đến chiếc tửu bôi này, cho nên thỉnh thoảng mới đem nó ra dùng để uống vài chén rượu gọi là lấy lòng vị nữ hầu tâm phúc nhất của mình. Sau vài lần dùng chiếc bôi này uống rượu, không ngờ phát hiện ra nó khác thường bèn cao hứng đem nó tặng lại cho Thượng Quan Uyển Nhi, đồng thời phong cho chiếc bôi cái tên là Vạn Diễm bôi”.

Hắc Sát Thần kể đến đó bèn đưa tay chỉ vào chiếc bảo bôi trên bàn nói tiếp :

– “Vạn Diễm Đồng Bôi” chính là chiếc Vạn Diễm bôi này đây!

Trọc Tử, Á Tử cho đến Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe xong đều chặc lưỡi trầm trồ khen là ly kỳ.

Lục Trinh Nương từ đầu đến cuối ngồi lắng nghe Hắc Sát Thần kể, lúc này mới cười nói :

– Chúng ta nghe Nhuệ đàn chủ kể huyền thoại về chiếc Vạn Diễm bôi này tợ hồ như chúng ta đang ở cùng với bọn cung nữ kết hoa và cùng ngồi vào dự yến ngắm hoa thưởng tuyết cùng Võ hoàng đế vậy…

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lập tức gật đầu tán đồng :

– Đúng, đúng tôi chính trong lòng có cảm tưởng đó!

Lục Trinh Nương cười điềm nhiên nói :

– Tôi cũng từng nghe người già kể qua về chuyện Vạn Diễm bôi chỉ có điều có vài điểm khác với Nhuệ đàn chủ kể!

Trọc Tử, Á Tử, Hắc Sát Thần cho đến Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa bị bất ngờ “ồ” lên một tiếng, nhìn Lục Trinh Nương vẻ mơ hồ khó hiểu.

Lục Trinh Nương cười nói tiếp :

– Nhuệ đàn chủ kể không sai, thế nhưng bây giờ những nhân sĩ uyên bác đã không nghĩ như thế!

Nói đến đó hơi dừng lại, nhìn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cười cười hỏi :

– Xin hỏi Tiết chấp sự, trong ngày đông tháng giá có bao giờ bà nhìn thấy liên hoa, hay thược dược chưa?

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lắc đầu, thoáng chút chần chừ đáp :

– Chưa, đây là lần đầu tiên tôi được nghe Nhuệ đàn chủ kể về chuyện này!

Lục Trinh Nương vội vàng gật đầu cưới nói :

– Không sai, mọi người đều truyền tụng như vậy, thế nhưng những người am hiểu có kiến thức, đương nhiên dễ nhận ra đây chỉ là một màn kịch!

Vừa nghe câu này, toàn trường đều ngớ người sửng sốt.

Lục Trinh Nương nói tiếp :

– Võ Tắc Thiên trước thì phế ngôi Trụng Tông, sau lại phế ngôi Duệ Tông, tự lập ngôi Hoàng đế, nắm hết quyền binh triều chính trong tay, thân dân thiên hạ không ai khâm phục. Bà ta muốn lấy oai nghi cho mình nên đã cùng Thượng Quan Uyển Nhi bàn bạc mới lập nên màn kịch này!

Nói rồi đưa mắt nhìn Hắc Sát Thần thần thái có vẻ không phục, cười tiếp :

– Nhuệ đàn chủ nói không sai, hoa đúng là hoa giả cắt từ lụa kết thành, thế nhưng đêm đó không phải chỉ vài tiếng canh giờ mà có thể làm xong, mà phải là đã ngầm chuẩn bị cắt sẵn từ trước, chỉ có điều rất ít người biết mà thôi. Mùa đông năm đó trời đổ tuyết lớn ở Trường An, Võ Tắc Thiên cùng với Thượng Quan Uyển Nhi y theo kế hoạch hành sự, suốt đêm cho người đem hoa đã được cắt chuẩn bị sẵn kết lên toàn bộ những cây hoa trong vườn Ngự Uyển. Sáng sớm ngày hôm sau, khi quần thần tề tập đến nơi thì ngoài trời truyết vẫn rơi lất phất, sắc trời xám đạm, chỉ nhờ vào ánh đén thắp lên trong Thưởng Hoa đình để ngắm hoa. Từ xa xa nhìn vào đương nhiên không tài nào phân nổi thực giả, mà dẫu có người nhận ra hoa giả thì ai dám lên tiếng phá cái không khí đang vui ấy chứ?….

Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi :


– Lục cô nương, nếu như Thượng Quan Uyển Nhi đã bày ra hoa giả này thì tại sao lại quên mất làm hoa mẫu đơn, mà trong vườn Ngự Uyển chỉ độc nhất hoa mẫu đơn là vẫn trơ cành không một nụ hoa? Quần thần khi nhìn xem, hẳn nhiên là cũng phát hiện ra được hoa mẫu đơn không khai hoa!

Lục Trinh Nương bật cười thành tiếng chỉ vào chiếc Vạn Diễm bôi trên bàn nói :

– Vấn đề này có liên quan đến chiếc bảo bôi này.

Nghe vậy đến bọn như Phong Lôi Quải cũng “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên.

Lục Trinh Nương nghiêm túc nói tiếp :

– Cứ theo suy đoán thì Võ Tắc Thiên quả thực có chiếc bảo bôi này, có điều chưa công khai sử dụng dưới đáy bôi có bông hoa mẫu đơn điêu khắc tinh xảo, Võ Tắc Thiên nhân chuyện ấy đã liên tưởng đến chuyện công nhiên sử dụng nó. Do vậy khi xảy ra chuyện hoa ngắm tuyết trong Ngự Viên đã cố tình để cho hoa mẫu đơn không trổ bông, đương nhiên sau đó hoa mẫu đơn được khắc chạm đáy chiếc bôi mà truyền thuyết là đúc từ những bông hoa rộ khai trong ngày tuyết rơi ấy là có ý nghĩa “Bách Hoa Tề Toàn”….

Hắc Sát Thần nghe đến đây thì trong lòng mới cả thấy khâm phục.

Cảm Cô ngược lại hơi thất vọng nói :

– Nói như vậy chiếc bảo bôi này là giả?

Lục Trinh Nương cười nói :

– Bảo bôi là thực, thế nhưng tuyệt không phải là do trăm hoa tạo thành!

Chung Ngọc Thanh từ đầu đến giờ chỉ lẳng lặng lắng nghe, lúc này bỗng lên tiếng nói :

– Hôm ấy ở khách điếm thành Nghi Hưng, tiểu muội may được Minh chủ ban rượu đựng trong bảo bôi này uống chẳng những nội thương Hồi phục, mà công lực cũng tăng tiến rất nhiều. Hôm ở ngoại ô thành Nghi Hưng, Minh chủ thi triển Hàn Phách thần công, tiểu muội tuy đứng gần đó thế nhưng không hề cảm thấy lạnh….

Lục Trinh Nương nghiêm túc nói :

– Đây chính là nguyên nhân Võ Tắc Thiên quý chiếc Vạn Diễm bôi như tính mạng…

Độc Tý Hổ đột nhiên lên tiếng hỏi vẻ không hiểu :

– Xin hỏi Lục cô nương, chiếc bôi này thực ra là loại bôi gì?

Lục Trinh Nương thoáng chút trầm ngâm nói :

– Cứ theo như lời truyền ngôn của nhiều thế hệ thì chiếc bôi này đúng là được Võ hoàng đế ban tứ cho cái tên “Vạn Diễm Đồng Bôi”, thế nhưng nguyên danh đầu tiên của nó là gì, chỉ e đợi đến lúc gặp được chủ nhân đích thực của nó thì mới biết được!

Giang Ngọc Phàn đột nhiên nhớ ra một chuyện, nghiêm mặt nói :

– Đêm đó trong khách điếm Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành có nói chiếc bôi này chính là “Phù Dung Quỳnh Tương Mẫu Đơn bôi”…

Lục Trinh Nương cười nói :

– Lời này có thể tin mà cũng có thể không tin, có khả năng chiếc bôi này nguyên danh là “Phù Dung Quỳnh Tương Mẫu Đơn bôi” mà cũng chưa hẳn đã vậy!

Nói đến đó, đột nhiên nàng thay đổi câu chuyện nói :

– Vạn Diễm bôi đã lấy lại được rồi, tôi nhận thấy chúng ta nên suốt đêm rời khỏi Hoàng Sơn, hơn nữa tôi cũng hy vọng các vị sớm đến Phi Phụng cốc!

Bọn Ngộ Không thấy Lục Trinh Nương thần thái tự nhiên trở nên nghiêm túc xem ra chuyện nghiêm trọng chứ chẳng nghi, chỉ có điều nàng vì thấy mọi người quan tâm đến câu chuyện về Vạn Diễm bôi cho nên mới dằn lòng không phá cái hứng thú của mọi người mà thôi.

Giang Ngọc Phàn lúc này nôn nóng hỏi ngay :

– Lục thư, thực ra trong Phi Phụng cốc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Nghe hỏi vậy trên mặt Lục Trinh Nương thoáng lộ chút lo âu, gượng một nụ cười hỏi :

– Biểu đệ có nhớ hôm ở Thúy Đề bên Thái Hồ đã xảy ra chuyện gì không?

Giang Ngọc Phàn vừa nghe hỏi thì trong đầu nhớ lại chuyện hôm ở Thái Hồ Lục Trinh Nương đã dùng cây kim thoa cài đầu bắn sát gã thanh niên áo hoa bèn kinh hoàng hỏi :

– Lục thư muốn nói chuyện Thiếu cốc chủ Đại Vu sơn Độc Quỷ cốc đã bị sát hại ư?

Bọn Phong Lôi Quải vừa nghe thì giật mình, Độc Tý Hổ bất giác buộc miệng hỏi :

– Ai đã giết Thiếu cốc chủ Độc Quỷ cốc?

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa tợ hồ như đã nhìn ra chuyện, trừng mắt nhìn Độc Tý Hổ hỏi :

– Sao? Ngươi sợ à?

Độc Tý Hổ mặt đỏ bừng lên, vỗ vỗ vào ngực nói lớn :

– Ai bảo ta sợ? Độc Tý Hổ này ra Nam vào Bắc hành cước mấy mươi năm nay tuy chỉ có một cánh tay, nhưng chưa từng để một kẻ nào coi thường, chỉ có điều ta từ Hồi còn nhỏ bị độc xà cắn…

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe vậy thì bật cười nhạt, nói :

– À, bởi vậy ngươi sợ Độc Quỷ cốc là đúng bởi vì trong Độc Quỷ cốc nuôi không biết bao nhiêu là trùng độc, xà độc, cóc độc…

Độc Tý Hổ tuy biết Độc Quỷ cốc rất lợi hại, thế nhưng không thừa nhận mình khiếp sợ. Cho nên vừa nghe thế thì bất đứng dậy nhưng gã chưa kip khai khẩu thì Giang Ngọc Phàn đã đưa tay cản lại, thị ý gã ngồi trở xuống.

Giang Ngọc Phàn chờ cho Độc Tý Hổ ngồi xuống rồi mới đem chuyện hôm đó ở Thái Hồ xảy ra kể cho mọi người cùng nghe.

Độc Tý Hổ ấm ức tức giận trong lòng vẫn còn, lập tức hào khí nói :

– Mặc xác chúng nó có Truy Mệnh tán, Hóa Huyết đơn, Dung Cốt Đoạn Hồn sa… Độc Tý Hổ ta chẳng sợ gì cả, Lục cô nương đã giết tên Thiếu bảo chủ của chúng, giờ chẳng đợi chúng đến tìm ta, thì ta cũng đến tìm chúng!

Lục Trinh Nương nghe vậy bất giác mỉm cười, cảm thấy hứng thú nói :

– Bởi vậy cho nên lần này tôi đến đây đặc biệt mời Nhuệ đàn chủ trợ giúp!

Độc Tý Hổ đương nhiên cũng không phải không biết tự lượng mình cho nên lúc này nghe hỏi vậy thì sững người kinh ngạc hỏi lại :

– Cái gì? Mời tôi?

Phong Lôi Quải lên tiếng vẻ hơi bực mình :

– Không đúng sao? Mọi người ai cũng sợ Dung Cốt Đoạn Hồn sa của bọn Độc Cốc Quỷ, chỉ riêng một mình Nhuệ đàn chủ là không sợ, không mời ngươi thì còn mời ai?

Hắc Sát Thần bị nói thế thì đỏ cả mặt, bất giác ngượng nghịu nói :

– Đương nhiên là mời Minh chủ của chúng ta bản thân tôi thì kể gì!

Nghe vậy, cả bọn không nhịn được đều bật cười ầm lên.

Lục Trinh Nương mỉm cười giải thích :

– Hiện tại thì chuyện chưa đến Hồi nghiêm trọng, cứ theo như tin tức từ Cái bang cho hay, Độc Quỷ cốc lão Cốc chủ Thất Âm Tẩu sau khi nghe tin con trai lão bị chết dưới ngọn Ngân Tơ Kim Ô châm của tôi thì vô cùng tức giận, lão lập tức gọi hai người con trai đang ở bên ngoài trở về, đồng thời triệu tập toàn bộ cao thủ của Độc Quỷ cốc Hồi cốc chờ lệnh…

Lời nàng nói chưa xong, thì Ngộ Không hòa thượng bỗng lo lắng nói :

– Lục cô nương, chuyện này như vậy là rất nghiêm trọng mà cái sai lớn nhất của cô nương chính là tự ý rời khỏi Phi Phụng cốc. Nên biết lão Thất Âm Tẩu tâm địa hiểm độc, cô nương đã sát hại người con trai yêu quý nhất của lão ta, lão đương nhiên hận cô nương tận xương tủy. Cô nương nghe tin từ Cái bang mà vội vàng lên đường tìm đến Hoàng Sơn này đợi khi chúng ta đến được Phi Phụng cốc thì e rằng Thất Âm Tẩu đã rời khỏi Phi Phụng cốc rồi….

Lục Trinh Nương nghe vậy thì mặt hoa biến sắc, Nguyễn Ái Linh cũng không khỏi buột miệng thốt lên :

– Nguy!

Phong Lôi Quả hiểu ý, ngầm bấm tay tính toàn bộ lộ trình của song phương bất giác đứng bất lên nói :

– Minh chủ căn cứ vào lộ trình của chúng ta và bọn Độc Quỷ cốc mà tính thì lúc này cần phải là lúc tranh thủ nhất, chúng ta nên nhanh lên đường, thâu đêm suốt ngày không nghỉ thì may ra mới đến Phi Phụng cốc trước lúc…

Nói đến đó lão không tiện nói tiếp, Giang Ngọc Phàn đột đứng bật lên căn dặn :

– Mọi người nhanh đi chuẩn bị ngựa, thực sự mà nói Vạn Diễm bôi đã lấy lại được, chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây!

Bọn Hắc Sát Thần nghe vậy đều nhất loạt đứng lên đon đả chạy đi chuẩn bị ngựa.

Giang Ngọc Phàn dùng vải gấm bọc lại chiếc Vạn Diễm bôi trên bàn rồi cho vào lại trong áo.

Lục Trinh Nương lúc này mới nhận rõ tình hình nghiêm trọng cực nguy hiểm cho Phi Phụng cốc của mình, nàng lại tính toán lộ trình bất giác trở nên lo âu vô cùng.

Phong Lôi Quải lúc này giải thích với bọn Giang Ngọc Phàn :

– Thất Âm Tẩu tàn ác hiểm độc, nếu như lão ta đến Phi Phụng cốc trước, đương nhiên không khi nào chờ Lục cô nương trở lại mới ra tay hạ độc thủ. Lão nhất định sẽ làm cỏ tận gốc Phi Phụng cốc…

Nói chưa dứt đã thấy mặt Lục Trinh Nương tái xanh, cho nên lão không dám nói tiếp. Vừa khéo lúc ấy bên ngoài đã nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng vó gõ cồm cộp.

Giang Ngọc Phàn vừa nghe thấy, liền thúc giục :

– Ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta nhanh lên đường!

Bấy giờ cả bọn thổi tắt đèn trong nhà, Giang Ngọc Phàn không quên dặn để lại mấy nén bạc trên bàn rồi cả bọn kéo nhau lên ngựa phóng đi.

Tiếng vó câu dồn dập, ngựa phóng nước đại chạy rất gấp về hướng Đông, thế nhưng trong lòng bọn Giang Ngọc Phàn và Lục Trinh Nương giờ phút này còn nôn nóng gấp gáp hơn cả vó câu. Bọn họ tợ hồ như nếu có thuật đằng vân hẳn sẽ đạp mây mà đi cho nhanh để sớm về đến Phi Phụng cốc. Bởi vì họ biết nếu như chỉ chậm chân hơn Độc Quỷ cốc thì tính mạng hàng trăm người trong Phi Phụng cốc chỉ e không tồn tại dưới bàn tay độc ác tàn bạo của lão Cốc chủ Độc Quỷ cốc Thất Âm Tẩu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.