Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi

Chương 15: Võ Đang tam kiếm


Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 15: Võ Đang tam kiếm

Lại nói, lúc ấy Chung Ngọc Thanh nghe câu nói này thì nét mặt sa sầm, đương nhiên là nàng không khi nào mong muốn vị tiểu cô nương xinh đẹp, ngây thơ Hàn Dũ Lý kia đi cùng Giang Ngọc Phàn.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vẫn còn nhớ như in một kiếm vừa rồi của Hàn Dũ Lý, nếu lúc ấy không có Giang Ngọc Phàn ra tay cứu mạng, thì chỉ sợ giờ này hồn ba đã phiêu diêu nơi nào rồi!

Do vậy, vừa nghe xong không đợi hết câu đã hỏi lại ngay :

– Năm vị tiền bối đi hay không?

Từ Huy bà bà đáp :

– Bọn lão thân phải truy theo Càn Khôn ngũ tà!

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lạnh giọng nói :

– Tiền bối tại sao lại nhất định cho Hàn cô nương theo chân Giang minh chủ chúng tôi?

Hàn Dũ Lý nghe vậy, niềm hy vọng trong lòng cô vụt tắt, hơn nữa, nghĩ lại chút bộc trực quật cường vừa rồi thì cảm ân hận. Cô ta cũng hiểu ra một điều nếu như muốn từ đây về sau được cùng vị Minh chủ khôi ngô tuấn tú này ngao du giang hồ thì cũng không nên đắc tội hiềm khích với một bầy đầu trâu mặt ngựa đứng sau lưng chàng kia!

Bởi vậy, nàng trầm tư suy nghĩ, thì đã nghe rằng trước hết làm sao để có được cảm tình tốt quan hệ với họ…

Cô nàng đang miên man suy nghĩ. Thì đã nghe giọng từ hòa của Từ Huy bà bà nói :

– Bởi vì thanh nhuyễn kiếm “Đằng Long kiếm” trong người Tiểu Lý được tinh luyện chế tạo từ những sợi cương thiếc, sắc bén không thua kém gì thanh “Xích Doanh kiểm”, do vậy mà có cùng đi với Minh chủ các người thì có thể khắc phục được quái vật.

Nói đến đó bà hơi dừng lại, rồi đổi sắc mặt nghiêm trang nói :

– Nếu như không có sự chuẩn bị phòng độc chu đáo, thì các vị tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến chuyện truy tìm bọn Càn Khôn ngũ tà.

Chung Ngọc Thanh lo lắng Giang Ngọc Phàn gật đầu chấp thuận đi Trường Hồ đảo, cho nên liền tiến lên sát người chàng thấp giọng nói :

– Minh chủ việc gấp của chúng ta là truy theo Vạn Lý Phiêu Phong, hiện tại đã biết rõ tung tích của lão ta, nếu như không nhanh chóng đuổi theo, một khi lão ta đã ẩn thân tàng tích thì chuyện thâu Hồi lại báu vật là không phải dễ!

Giang Ngọc Phàn vừa nghe nhắc chuyện “Vạn Diễm bôi” lập tức nôn nao hẳn lên, tức một điều là không kịp truy đuổi theo ngay lập tức.

Chính chàng lúc này định nói thì đã thấy Hàn Dũ Lý chớp chớp đôi mắt níu tay Từ Huy bà bà nàng nói :

– Sư phụ, Lý nhi muốn nói chuyện riêng với Giang minh chủ vài câu.

Từ Huy bà bà mày bạc chau lại, trù trừ không quyết được, hiển nhiên chuyện này là không tế nhị thế nhưng với đứa đệ tử nhỏ mà bà nuông chiều nâng niu như trứng mỏng này thi bà chưa trách phạt la mắng bao giờ.

Giang Ngọc Phàn vốn thấy Hàn Dũ Lý xinh xắn đáng yêu, với nàng tuyệt không hề chán ghét. Thế nhưng lúc giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao người thế này mà ra một nơi vắng vẻ nói chuyện với cô ta thì thật không tiện.

Cho nên, nhân lúc Từ Huy bà bà đang phân vân, liền chấp tay cáo từ :

– Văn bối hiện đang có cấp sự phải đi Yến Hồ…

Chàng vừa mở miệng nói được mấy lời thì Hàn Dũ Lý đã hậm hực không khách sáo nói :

– Ê chỉ nói chuyện vài ba câu chẳng lẽ trễ việc ngươi sao chứ?

Chung Ngọc Thanh nghe vậy tức giận nói :

– Ngươi dám nói năng vô lễ trước mặt Minh chủ chúng ta hử?

Hàn Dũ Lý bĩu môi, kéo dài giọng :

– Hắn là Minh chủ các ngươi, chứ chẳng phảiỉ Minh chủ của Hàn Dũ Lý ta nhé.

Nói đến đó bỗng “hừ” một tiếng lạnh lùng, cao giọng trẻ con :

– Nói ngươi biết, ngươi chớ đối đầu với ta, thế nào rồi cũng có ngày ngươi cầu cạnh đến ta.

Phong Lôi Quải nghe cười thầm trong bụng, nhưng nhân lúc ấy lên ôm quyền thi lễ nói :

– Năm vị tiền bối còn chưa biết đấy thôí Minh chủ chúng tôi qua thực có cấp sự, hiện giờ chưa đi Trường Hồ đảo được..

Hàn Dũ Lý lập tức, ngang ngạnh nói :

– Chuyện đó không quan trọng gì, trước hết ta cùng đi với các ngươi làm chuyện cần kia trước, sau khi chuyện đã hoàn thành thì ta sẽ cùng đi với Minh chủ các người đến Trường Hồ đảo..

Bọn Ngộ Không nghe thấy, ai nấy đều nhíu mày khó chịu.

Lam Thạch lão nhân trầm giọng quát :

– Tiểu Lý sao lại ăn nói như vậy?

Hàn Du Lý chẳng thèm để ý tiếp tục với giọng sân si :

– Cứ như thế ta sẽ gia nhập với các ngươi làm hộ giá, hộ vệ gì cũng được…

Chưa nói xong thì đã nghe giọng the thé của Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vang lên cướp ngang :

– Ngươi hộ cái gì chứ?

Hàn Dũ Lý câng câng mặt như thường :

– Hộ giá Minh chủ các ngươi?

Chung Ngọc Thanh nghe đến đó thì không dằn được nổi cơn ghen tức, phẫn hận nói :

– Giang minh chủ ta cần ngươi ư?

– Không cần ta chả lẽ cần ngươi? – Hàn Dũ Lý dẩu mỏ đáp lại.

Từ Huy bà bà nghe vậy tức giận quát :

– Tiểu Lý, câm miệng lại. Có con cái nhà ai như ngươi không chứ? Càng nói càng chẳng ra gì, không biết thế nào là sợ người ta chê cười!.

Nào ngờ Hàn Dũ Lý dậm chân vung vẩy, giọng như muốn khóc :

– Sư phụ, sư thúc, con muốn gia nhập “Du Hiệp Đồng Minh” của họ, con muốn cùng họ tỉ võ tranh đoạt chức vị….

Ngộ Không đã thấy được vị cô nương này được nuông chiều thành thói, muốn gì phải được nấy. Bây giờ lại thấy bọn “Hồng Chu lão nhân” im lặng, Từ Huy bà bà thì lại lừng khừng không quyết, bèn tiến lên chấp tay niệm Phật hiệu, nghiêm túc nói :

– A di đà Phật! Bần tăng là kẻ xuất gia, giới luật nghiêm ngặt không dám giả ngôn, tệ Minh chủ xác thực có cấp sự cần phải khởi trình ngay…

Từ Huy bà bà từ thái độ do dự, bỗng cười từ hòa nói :

– Lý nhi lớn lên trong vòng tay lão thân đến nay đã gần hai mươi năm, vì mãi sống trong thâm sơn cùng cốc, lại thêm bọn lão thân năm người quá nâng niu chiều chuộng cho nên mới hư thế này!.

Nói đến đó bà ngừng lời, rồi nhìn Giang Ngọc Phàn ôn tồn nói tiếp :

– Giang minh chủ quả thật có việc gấp thì xin mời cứ tự nhiên.

Giang Ngọc Phàn vốn cũng muốn đi Trường Hồ đảo một chuyến rồi truy theo Vạn Lỹ Phiêu Phong sau, bởi vì nếu để bọn Càn Khôn ngũ tà đến Trường Hồ đảo khống chế quái vật trước thì khác nào để hổ thêm vuốt thế nhưng khi nghe Chung NgọcThanh nhắc lại chuyện “Vạn Diễm bôi” chàng nôn nao hẳn lên vì để bọn Vạn Lý Phiêu Phong vuột mất thì chuyện lấy Vạn Diễm bôi kể như vô vọng.

Do vậy, lúc này thấy Từ Huy bà bà thực tình thúc mình lên đường chàng chắp tay cung kính nói :

– Thừa mong chư vị tiền bối thiện chí chỉ gíao, xin ghi khắc trong lòng giờ vãn bối xin cáo từ!

Nói rồi, chàng quỳ xuống hành lễ vô cùng cung kính.

Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh đã nhanh chóng dẫn ngựa đến cho chàng.

Hàn Dữ Lý tức giận đến cắn môi nén nước mắt vào lòng, đôi mắt mở tròn xoe không hề nhấp nháy nhìn chăm chăm vào Giang Ngọc Phàn và Trọc Tử đang dắt ngựa đến.

Giang Ngọc Phàn lên ngựa xong chờ đến khi bọn Ngộ Không cũng đã lên ngựa hết, mới chấp tay hướng về Tây Đề ngũ lão chấp tay xá lần nữa :

– Chư vị tiền bối xin bảo trọng vãn bối xin cáo từ.

Nói xong, trong tiếng tiễn đưa của Tây Đề ngũ lão “Hội ngộ hữu kỳ!” chàng đã thúc ngựa tiến lên. Nhưng, chính lúc ấy, Hàn Dữ Lý tức tím gan tím ruột, chừng như không nén nổi bật lên thành tiếng phẫn uất :

– Được ngươi đi đi. Từ nay về sau ngươi đừng hòng ăn ngon ngủ yên, ta nhất định sẽ làm cho ngươi điên đầu, điên óc, lục thần vô chủ, tới lúc ấy ngươi cùng sẽ phái cùng ta đi Trường Hồ đảo.

Nói đến những tiếng cuối cùng thì nấc nghẹn trong cổ họng, nghe ra như đã có tiếng khóc. Giang Ngọc Phàn bất giác ngoái đầu lại thì nhìn thấy cô nàng mặt úp vào cánh tay, vai rung lên nhè nhẹ chứng tỏ đang khóc tức tưởi.

Tây Đề ngũ lão ai nấy mặt lộ vẻ quan tâm thương xót vây lấy Hàn Dữ Lý trong ánh mặt họ hiện lên lo lắng và xót xa.

Từ Huy bà ba nhìn thấy Giang Ngọc Phàn quay đầu lại, lên gượng cười xua tay nói :

– Xin cứ lên đường nhanh nhanh.

Giang Ngọc Phàn thực không ngờ đến Hàn Dũ Lý là một cô nương đã hai mươi tuổi mà vẫn còn mang tính non trẻ như một đứa bé gái. Lúc này chàng nhìn thấy Từ Huy bà bà giục mình lên đường, cũng đành thở dài một tiếng rồi thúc ngựa nhằm hương lộ chạy ra. Bọn Ngộ Không cũng lập tức theo thứ tự phóng ngựa theo chàng.

Giang Ngọc Phàn chạy trước, ra khỏi rừng tùng, đến hoang đạo thì theo lộ tuyến lúc đầu đến đây mà chạy ngược trở lại.


Bọn Ngộ Không từng trải giang hồ, nện khi nãy nhìn thấy Giang Ngọc Phàn nhíu mày mím môi mắt nhìn chăm vào mặt trời đỏ ốí đang lặn về tây, hai chân thúc con Bạch Long mã phóng như bay thì bọn họ biết chàng đang rất nôn nóng, trong lòng chứa rất nhiều nỗi tâm sự.

Đương nhiên họ hiểu rằng chuyện Vạn Diễm bôi bị lấy một trong những nguyên nhân, nhưng chuyện vừa rồi về Hàn Dữ Lý cũng phải là một nguyên nhân thứ hai.

Về phần Hàn Dũ Lý tuy chưa hề hỏi rõ lai lịch thế nhưng chỉ bằng cách xử sự nuông chiều và ưu ái của bọn Tây Đề ngũ lão cũng đủ thấy cho người ta thấy rằng Hàn Dũ Lý có thể mồ côi cha mẹ từ thơ ấu, rất khả năng chính là ân nhân hoặc bằng hữu chí thân của Tây Đề ngũ lão, cho nên mới được bọn họ mang về nuôi nấng quan tâm đến thế.

Theo như lời Từ Huy bà bà thì Hàn Dũ Lý lớn lên trong vòng tay bà đã hai chục năm nay, trong suốt hai mươi năm ấy, cô ta được Từ Huy bà bà và và bốn vị sư thúc dốc lòng truyền thụ võ công. Cho nên vừa rồi với sức một kiếm đã khiến cho nhân vật vốn thành danh với cặp Quỷ Đầu đao là Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng phải chút nữa tán mạng đương trường. Đến như Chung Ngọc Than so ra sở học có cao hơn nhưng xem chừng cũng không phải đối thủ của cô ta.

Bọn Ngộ Không từ sau khi gặp phải Giang Ngọc Phàn thì đều có những cảm nghĩ riêng, bọn họ vốn xưa nay hoành hành tứ hải, tính tình cuồng ngạo, chưa từng gặp phải một tay cao thủ thân hoài tuyệt học, có chăng thì cũng chỉ bọn Võ Đang tam kiếm hay như Hoàng Diện Lang mà thôi. Hiện tại thì bọn đều có chung một cảm nghĩ là sở học không bằng người. Muốn thăng tiến thêm chỉ e phải khổ cộng thêm bởi vậy trong lòng họ luôn hy vọng theo chân Giang Ngọc Phàn, tùy lúc chàng sẽ chỉ giáo truyền cho họ tuyệt học.

Lại nói như Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hiện đang phóng ngựa như điên ấy là vì bà ta trước nay ra đao chưa từng thất bại tệ hại như vừa rồi, mà lại thúc thủ trước một vị cô nương non trẻ như Hàn Dũ Lý. Chính vì vậy, trong lòng bà tức anh ách, nên phóng ngựa thục mạng chỉ muốn tiêu tan bớt nỗi bực bội trong lòng.

Chung Ngọc Thanh nhìn thấy Giang Ngọc Phàn chau mày sầu não thì trong lòng cũng áy náy cảm thương, nàng nhớ lại Hàn Dũ Lý hai tay úp mặt khóc bất giác cảm thấy mình cũng có phần lỗi, tự nhiên thấy thương thương Hàn Dũ Lý.

Nàng lại nghĩ ý trung nhân có thật yêu thương nàng không? Chàng tuy từng có lần ôm nàng, đụng chạm da thịt nàng, thế những ấy là những lần cứu trị liệu thương cho nàng, mấy ngày nay nàng luôn quan tâm, chăm sóc đến chàng, cho nên đám huynh đệ tỷ muội trong Đồng Minh cũng ủng hộ tán đồng cho nàng, có lúc họ vô tình hay hữu ý để cho chàng và nàng ở với nhau mà chàng đối với nàng cũng ra vẻ thích thú, ái mộ, chỉ có điều chàng chưa bao giờ thổ lộ lời yêu thương nàng mà thôi!

Nàng thầm tự tin rằng, từ tướng mạo dung nhan đến tài trí nàng tuyệt đối không hề thua kém bất cứ nữ nhân nào. Cho nên người trong giang hồ một số đã mỉa mai gán cho nàng cái ngoại hiệu “Nhất Chi Hoa” thầm ý là “Xa trông một đóa hoa, gần trông một mặt hoa”.

Hễ mỗi lần nhớ đến những đám rỗ hoa trên mặt thì nào đau xót mà khóc trong lòng, không ít lần một mình than thân trách phận mang khổ!

Hiện tại tình lang buồn không vui, không biết có phải vì Hàn Dũ Lý hay không? Thực tình nàng không hề dối lòng mình mà nghĩ rằng: Hàn Dũ Lý đúng là một thiếu nữ gây người ta chú ý, ấy chưa phải là vì nhan sắc kiều diễm xinh đẹp mà chính còn vì bản tính ngây thơ, chân thật, trẻ con của cô ta. Nó khiến cho người ta cảm nghĩ cô ta thánh thiện ngây thơ, chưa hề bén tạp chút hồng trần.

Thế nhưngcó một điều mà nàng hiểu rõ là nếu để cho Hàn Dũ Lý ra nhập Du Hiệp Đồng Minh thì nàng – Chung Ngọc Thanh suốt đời dừng hòng mơ tưởng được cương vị Tôn thiếu bảo chủ “Cửu Cung bảo”.

Chính vì vậy, lúc còn dằng co với Tây Đề ngũ lão trong rừng tùng, nàng bằng mọi cách để ngăn cản chuyện này, ngoài một trường hợp là nàng và Giang Ngọc Phàn đã thành thân với nhau, củng cố địa vị của nàng rồi.

Phong Lôi Quải và những người khác cũng có những suy nghĩ riêng, với lão thì nhất định tận lực tận tâm phò trợ Giang Ngọc Phàn lập danh dựng nghiệp. Trong thời gian ngắn đôi ba tháng một năm phải gây nên một chuyện làm chấn động thiên hạ đương nhiên là chuyện hữu ích chứ vô hại.

Nguyên nhân vì lão từng gặp qua lão Bảo chủ Cửu Cung bảo đồng thời cũng gặp mẫu thân của Giang Ngọc Phàn là Thái Hồng Long Nữ Tiêu Tương Trân, bọn họ đối với lão vô cùng trọng đãi. Tương lai, Giang Ngọc Phàn không sáng lập nổi cơ nghiệp, nói gì đến bọn họ, mà đến ngay vị sư huynh của lão Tổng quản Cửu Cung bảo là Tấn Quải Chấn Cửu Châu Mã Vãn Sơn không khi nào bỏ qua cho lão.

Hiện tại điều làm lão lo lắng nhất là Vạn Lý Phiêu Phong lừa cướp đi chiếc Vạn Diễm bôi. Nếu như đến trước ngày 15 tháng 8 mà vẫn chưa lấy lại được bảo bôi thì là sao có thể ăn nói được với chủ nhân của nó sẽ chờ trên Thiên Đô phong đúng đêm Trung Thu? Và khi ấy Du Hiệp Đồng Minh vừa mới xuất hiện võ lâm coi như bị xóa sổ.

Nghĩ đến đó lão vừa nôn nóng vừa căm phẫn, chỉ hận không đuổi bắt kịp ngay Vạn Lý Phiêu Phong để băm thây xé xác lão.

Tiếp đến là chuyện liên quan đến tư tình nam nữ, tuy phụ thân của Giang Ngọc Phàn có đến tám người thiếp, nhưng mẫu thân của chàng là Thái Hồng Long Nữ chưa hẳn mong chàng giống như vậy.

Với chuyện Giang Ngọc Phàn dẫu sao cũng là người trong Đồng Minh nên lão cũng nguyện ý cầu mong cho chuyện duyên tình của họ thành công. Thế nhưng nếu Chung Ngọc Thanh dựa vào kiếm thuật và võ học mà mong ngồi ghế thái sư chiếm ngôi Tôn thiếu bảo chủ sợ rằng tám vị Bảo chủ phu nhân chưa hẳn chấp thuận.

Nên biết rằng hiện tại trong Cửu Cung bảo thì đừng nói gì đến Bảo chủ và tám vị phu nhân mà ngay những chức quản gia, hộ môn võ công của họ cũng đã cao hơn Chung Ngọc Thanh một bực, trừ phi Giang Ngọc Phàn truyền thụ cho nàng vài chiêu tuyệt học hoặc giả chàng tự nguyện cầu cạnh các vị phu nhân, bằng không thì giấc mộng vàng của nàng sự tan tành mây khói. Huống chi nàng xuất thân từ sư môn không danh tiếng, gia thế cũng chẳng hiển hách.

Bàn đến Hàn Dữ Lý, từ xuất thân gia thế cho đến võ công của cô ta quà là đủ tư cách ở ngôi vị phu nhân trong Cứu Cung bảo, duy chỉ có một điều tính tình ương ngạnh cứng đầu nếu cô ta không bỏ đi thì cùng khó lòng vào được Cửu Cung bảo.

Phong Lôi Quái nhìn thấy Giang Ngọc Phàn buồn buồn không vui, ông nghĩ tất có liên quan đến Hàn Dũ Lý. Ông nghĩ cần phải khuyên giải chàng đồng thời tìm cách ngăn cản chuyện Hàn Dũ Lý đến quấy rầy chàng, bởi vì một con người ương bướng nuông chiều thành thói như cô ta thì nói điều gì tất sẽ làm bằng được, trừ phi Tây Đề ngũ lão tìm cách ngăn cản khuyên bảo.

Cả đoàn người ngựa nhằm hướng tây chạy như bay nhưng vì lòng ai cũng mang một nỗi tâm sự riêng, cho nên ngoài tiếng vó câu gõ dồn trên đất đá tuyệt nhiên không có thêm một tiếng người nào. Không khí càng lúc càng trầm lắng có vẻ nặng nề.

Chạy suốt một mạch, mãi đến khi trời sập tối thì bọn họ cũng vừa kịp vào cửa thành, khắp nơi đã lên đèn sáng trưng, chợ đêm bất đầu họp cho nên người trên đường cũng rất đông. Người qua kẻ lại trong đó không thiếu những nhân vật trong làng võ lâm vai gươm tay kiếm, cứ theo như những lời bàn tán của họ thì hầu như họ đều đã biết hết chuyện “Cự Khuyết kiếm” chỉ là lời phao tin đồn nhảm mà thôi.

Lại còn có người lớn tiếng bên tin về chuyện mất tích của Hoàng Diện lang với vị quản gia Hồng Phi Hồ cả hai người đều là người của Đặng Thiên Ngu. Có người bạo gan phán đoán bọn họ hai người cùng nhau trốn chạy, đồng thời cuỗm đã nhiều đồ quý giá trong ngày mừng thọ của Đặng Thiên Ngu.

Giang Ngọc Phàn đi trước đoàn người mỗi khi nhìn thấy khách điểm chàng đều bảo Đồng Nhân Phán Quan đến thuê phòng nghỉ. Thế nhưng bởi vì khách giang hồ đổ vào đây nghỉ quá đông, cho nên tất cả các độc viện lớn nhỏ đều đầy ắp khách. Cuối cùng bọn họ đành thuê hoa viên trong hậu điếm “Phục Nguyên lâu” nằm ngay giữa thành.

Trong hoa viên có một khách phòng và sáu tịnh xá nhỏ nằm ẩn mình giữa những hàng tùng bách cùng những hòn giả sơn chung quanh hoa thơm cỏ lạ đúng là ưu nhã tang bồng.

Nên biết đây là chốn của những tay thương gia giàu có mới vào thuê để truy hoan hưởng lạc mà thôi. Cho nên khi cả bọn Giang Ngọc Phàn vừa kéo vào đã thấy một trung niên phụ nhân ăn vận lòe loẹt dẫn theo một bốn nàng kỹ nữ nhan sắc đon đả chạy ra đón.

Cả bọn ngồi vào bàn, đợi bốn ả ca kỹ dâng trà lên rồi, Giang Ngọc Phàn ra hiệu cho Đồng Nhân Phán Quan thưởng tiền cho bọn họ đồng thời bảo bọn họ lui ra.

Trung niên phụ nhân và bốn ả kỹ nữ xưa nay vốn chỉ tiếp khách thương gia hảo ngọt đến tìm vui nay bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu niên khôi ngô tuấn tú bước vào mang theo mười một tên mặt mày hung tợn, tuy bên ngoài tươi cười đón tiếp nhưng kỳ thực bên trong run phát khiếp. Lúc này đuợc thưởng tiền, lại cho lui ra ngời thì cả bọn lập tức vâng vâng dạ dạ lĩnh ngay.

Hai chén rượu vào bụng, Phong Lôi Quải vốn có ý an ủi Giang Ngọc Phàn bèn cố ý cao giọng nói :

– Minh chủ, chỉ cần bọn Cái bang giúp sức thì chẳng sợ bọn Vạn Lý Phiêu Phong trốn chạy lên trời!

Giang Ngọc Phàn mãi đến lúc này mới lên tiếng điềm nhiên nói :

– Tôi ngược lại không chú ý bọn chúng chạy đi đâu, chỉ nghĩ không ra bọn Vạn Lý Phiêu Phong làm sao biết được Vạn Diễm bôi nằm trong người tôi. Đã vậy, Vạn Lý Phíêu Phong lại còn biết rõ những biến hóa của rượu khi rót vào bôi, chừng như lão ta tận mắt trông thấy vậy.

Nhất Trần đạo nhân liền tiếp lời, nóì :

– Vạn Lý Phiêu Phong tuy rất say mê đồ cổ, thế nhưng chuyện biết rõ ngọn nghành chiếc Vạn Diễm bôi như thế thì ty chức cũng cảm thấy hoài nghi.

Phong Lôi Quái nhíu mày nói vẻ giải thích :

– Hôm ấy ở Thái Hồ, lúc Minh chủ bắt được Vạn Diễm bôi bọn Triệu Cảnh Thành khả năng cùng ở gần đó cho nên nhìn thấy rõ ràng. Ví như Lục cô nương ở gần đó nên nhìn thấy cho nên điều này có thể hiểu được. Trước mắt được bọn Vạn Lý Phiêu Phong xưng hô là “tiểu thư” kia, cô ta là ai? Có phải là người trong Bát đại thế gia không?

Độc Tý Hổ nói :

– Cứ theo như những tên tiểu nhị nói thì bọn Vạn Lý Phiêu Phong rất cung kính trước vị tiểu thư kia lại phái Triệu Cảnh Thành vào lừa cướp Vạn Diễm bôi, đủ thấy người ấy là kẻ chủ mưu.

Hắc Sát thần chẳng đợi gã ta nói xong đã phẫn hận la lên :

– Bất kể chủ mưu là ai, lần này ta bắt được chúng nhất định cho mỗi tên nếm một quả chày đồng này, xem thử chúng thích cái mạng hay thích Vạn Diễm bôi.

Quỹ Đao Mẫu Dạ Xoa nguýt dài một tiếng nói :

– Chỉ trừ con chó già họ Triệu kia bốn tên còn lại nếu như có đứng ngay trước mắt thì ngươi cũng nhận không ra, thì cái chùy nhà ngươi làm nổi trò gì hử?

Ngộ Không hòa thượng thấy từ đầu đến giờ Giang Ngọc Phàn ý tứ chừng như không muốn nói chuyện này, cho nên uyển chuyển thay đổi câu chuyện :

– Minh chủ thử nghĩ vì sao Hồng Phi Hồ lại theo Càn Khôn ngũ tà đi về hướng tây?

Giang Ngọc Phàn vốn tôn trọng nhất là bọn ba người Ngộ Không, Nhất Trần và Phong Lôi Quải. Lúc này nghe Ngộ Không hòa thượng lên tiếng hỏi đành suy nghĩ nhanh rồi nói :

– Có lẽ Từ Huy bà bà nói không sai nếu bọn Càn Khôn ngũ tà chưa khống chế được con quáì vật kia, thì bọn họ đi tìm một loại thần binh lợi khí khác mà Hồng Phi Hồ có thể gợi ý…

Chàng còn chưa nói xong, bỗng đã thấy gã Á Tử mặt rạng hẳn lên vừa ú a ú ớ vừa đưa tay ra hiệu một lúc, rồi mới lấy chiếc “Kim đẩu” của Tôn Triệu Quốc xưa trong chiếc túi vải đem ra trên mặt bàn.

Kim đẩu vừa xuất hiện, hào quang tỏa chiếu sáng ngời một âm thanh trầm nhẹ ngân dài dễ chịu.

Moi người vừa thấy báu vật này tinh thần đều phấn chấn hẳn lên, không khí trầm nặng phút chốc tan biến đi rất nhiều. Phong Lôi Quải liền nhìn Giang Ngọc Phàn cao hứng giải thích :

– Phương đàn chủ nói sau này Minh chủ đi Trường Hồ đảo chế phục con quái vật kia bất tất phải dùng đến loại vũ khí nào khác, chỉ cần dùng chiếc “Kim đẩu” này là đủ.

Giang Ngọc Phàn nghe nói vui mừng ngay liên nhìn Phương Thủ Nghĩa nói :

– Mang lại tôi xem.

Giang Ngọc Phàn chú mục nhìn vào “Kim đẩu”, chàng cảm thấy những tia sáng tỏa ra từ thân Kim đẩu có sắc tía hồng, một hơi lạnh buốt lan rộng khiến những lông măng trên mặt chàng dựng ngược cả lên, làn da đau rát.

Nhất là âm thanh trầm nhẹ cứ vang “ong ong” bên tai như nhiếp hồn người, mà chính ngay những hoa văn điêu khắc sắc xảo trên thân Kim đẩu chừng như cũng chính đang lay động như làn thủy ba.

Giang Ngọc Phàn xem xong, mới nhìn bọn Ngộ Không hơi vẻ khác thường :

– Chư vị thử xem, chiếc Kim đẩu đêm nay so với lần đầu tiên nhìn thấy nó trong ngôi miếu hoang có gì khác nhau chứ?

Nghe câu hỏi này bọn Ngộ Không tất thảy mới như sực tỉnh, liền cùng nhau gật đầu lia lịa.

Phong Lôi Quải đột nhiên trở nên nôn nóng hỏi :

– Lần trước khi chúng ta đều chăm mắt xem “Vạn Diễm bôi” ngọc bôi tỏa sáng muôn màu, tình hình đặc dị, kết quả là bị Vạn Lý Phiêu Phong lừa cướp mất. Đêm nay xem “Kim đẩu” tình hình cũng có những điểm tương đồng, lẽ nào cảnh cáo với chúng ta rằng bên ngoài cùng chính đang có người nhìn lén…

Chữ “lén” vừa ra khỏi miệng, trên nóc nhà đột nhiên nghe có tiếng áo lướt gió, Giang Ngọc Phàn nhanh như chớp vọt ra cửa…

Bọn Ngộ Không ai nấy thất sắc đứng bật cả dậy, gần như cùng lúc mọi người đứng lên, Phong Lôi Quải lịch duyệt giang hồ lớn tiếng trấn an :

– Xin chư vị ngồi xuống.

Bọn Ngộ Không nghe tiếng liền dừng chân, quay đầu nhìn Phong Lôi Quải vẻ khó hiểu.

Phong Lôi Qui liền thong thả, giải thích :

– Vừa thấy động Minh chủ đã ra ngoài quan sát, trên mái nhà kia có đúng là có người hay không thì còn chưa xác định, nhưng nếu tất cả chúng ta cũng theo chân Minh chủ, thì còn ai bảo vệ chiếc Kim đẩu này?

Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào chiếc Kim đẩu vẫn còn đang tỏa ánh sáng kỳ diệu.

Mọi người nghe mới tỉnh ngộ ra.

Phương Thủ Nghĩa không đợi ra lệnh liền đem chiếc Kim đẩu cẩn thận cất trở lại vào bao tải.

Chung Ngọc Thanh mãi nghĩ đến Hàn Dũ Lý, cho nên đề nghị :

– Tiều muội nên ra ngoài xem sao? Không chừng Minh chủ đã phát hiên điều gì….


Nói chưa xong, một mình nàng đã tung người phóng đi trước rồi.

Bọn Phong Lôi Quải biết tâm sự của nàng lúc này, cho nên không ai lên tiếng cản trở chỉ còn biết ra mắt nhìn nhau lắc đầu mà cười.

Nhưng họ cười chưa dứt, bỗng đã nghe tiếng Chung Ngọc Thanh từ trên mái nhà vọng lại :

– Mọi người nhanh ra đây, Minh chủ đã phóng đuổi theo xa rồi….

Nghe vậy biết có chuyện, liền đứng vụt lên tung người phóng ra ngoài. Chung Ngọc Thanh chờ cho cả bọn đều lên mái ngói rồi mới chỉ tay về hướng nam nói :

– Mọi người hãy nhìn cánh rừng rậm xem phía trước tòa viện đèn sáng rực kia!

Bọn Ngộ Không nên theo cánh tay nàng thì vừa nhận ra một bóng người mờ nhạt lướt nhanh vào khu rừng, tuy khá xa nhưng cũng đoán được chính là Giang Ngọc Phàn, chỉ có điều không nhìn thấy được người chạy phía trước. Khoảng cách lúc này đã xa ngoài trăm trượng rồi.

Vì không nhìn thấy được người phi thân chạy phía trước, cho nên mọi người xúm quanh Chung Ngọc Thanh hỏi :

– Chung chấp sự có biết Minh chủ truy đuổi theo ai không?

Nghe câu hỏi này, Chung Ngọc Thanh lập tức cúi gầm đầu, giọng u buồn :

– Vóc người nhỏ nhắn, chừng như một nữ nhân.

Bọn Ngộ Không “ồ” lên một tiếng Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa là người đầu tiên lên tiếng đầy phẫn hận :

– Nhất định là con nha đầu họ Hàn kia. Tiểu muội, không nên buồn bã, đi. Chúng ta đuổi theo mau?

Nào ngờ Chung Ngọc Thanh lắc đầu âu sầu nói :

– Nữ nhân này nhỏ người hơn Hàn Dũ Lý trên lưng có mang thanh trường kiếm, vận y phục màu lam.

Nghĩ vậy mọi người đều đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng không khỏi ngẩn người.

Phong Lôi Quải quan tâm đến sự an nguy của Giang Ngọc Phàn thầm cảm thấy trách nhiệm nặng nề, bèn nhìn Ngộ Không hỏi nhanh :

– Nữ nhân này là ai được chứ?

Hắc Sát Thần chen vào nói một câu :

– Minh chủ của chúng ta võ công thâm hậu như vậy, lẽ nào bị thua nữ nhân này?

Nhất Trần đạo nhân không nghĩ như thế, nói :

– Minh chủ tuy có công cao tuyệt nhưng cũng chỉ là người xuất đạo giang hồ không lâu nên kinh nghiệm hẳn chưa phong phú. Vạn nhất nữ nhân kia chính là đồng bọn với Vạn Lý Phiêu Phong thì Minh chủ có thể bị nguy hiểm..

Phong Lôi Quải nghe càng lo lắng hơn :

– Quả đúng là nữ nhân kia thì Minh chủ xem như trúng dụ kế của thị, chúng ta phải truy theo ngay.

Ai ngờ lúc ấy Chung Ngọc Thành nói như nghẹn trong tiếng khóc :

– Bọn họ trong lúc ấy sóng vai nhau mà đi thì làm sao chàng bị hại được!.

Bọn Ngộ Không nghe thì lại lần nữa ngẩn cả người, ngơ ngác không hiểu chuyện là thế nào nữa :

– Bọn họ sóng vai nhau đi, thế thì lại càng khó đoán ra.

Nhất Trần đạo nhân bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, vỗ vai Phong Lôi Quải nói :

– Có thể là một vị cô nương nào trong Cửu Cung bảo hay không?

Phong Lôi Quải nghiêm túc đáp :

– Trong Cửu Cung bảo, ngoài tám vị phu nhân ra toàn là bộc gia thì lấy đâu ra tiểu thư.

Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh bỗng nói :

– Không chừng là một vị biểu muội hay biểu thư gì đó của Minh chủ.

Phong Lôi Quải nghe không biết làm sao nữa đành nói :

– Á… biểu thư, biểu muội cũng nhiều lắm chí ít cũng đếm được cả mười mấy vị, chỉ với ngay thân thích với tám vị phu nhân cũng đã là nhiều, mà vị nào cung có một hai tiểu thư đài các…

Những lời nói này rót vào tai Chung Ngọc Thanh chẳng khác nào kim đâm vào lòng đau như chết, cứ vậy đủ thấy mệnh vận của nàng sau này chắc phải dấn thân cửa Phật.

Đồng Nhân Phán Quan lên tiếng đề nghị :

– Bất kể vị cô nương đó là ai, vì sự an toàn của Minh chủ chúng tôi không thể đứng đây đợi được.

Nghe vậy bọn Ngộ Không đều gật đầu tán thành :

– Đúng vậy, chúng ta nên đi theo xem thế nào mới được!

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lên tiếng cản lại :

– Đối phương là nữ nhân các người đi không tiện chỉ để ta và Chung tiểu muội đây đi là đủ.

Nhất Trần cũng không phản đối nhưng lại góp ý kiến :

– Ít nhất Lưu đường chủ nên đi cùng hai vị, nếu đó là người của Cửu Cung bảo thì ông ta có thể nhận ra ngay, nhưng nếu là địch nhân thì các người cũng có một trợ thủ.

Lời lão nói chưa xong Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đã lôi tay Chung Ngọc Thanh vội vã nói :

– Vậy thì chúng ta đi.

Nói vừa xong, thì hai thân hình đã vụt vào bóng đêm nhằm đúng hướng nam mà đi.

Phong Lôi Quải cũng không chậm trễ đưa tay ra hiệu cho mọi người hiểu nên yên tâm ở đây chờ đợi, rồi tung người phóng theo bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa.

Lúc này trong thành đèn đuốc sáng trưng chính là lúc nhiệt náo nhất Phong Lôi Quải vừa đuổi kịp bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa liền nhìn Chung Ngọc Thanh mặt rủ mày buồn, đôi mi vẫn còn đọng ướt nước mắt, hỏi :

– Chung cô nương, cô thực sự thấy Minh chủ cùng vị cô nương đó sóng vai cùng nhau phóng đi sao?

Chung Ngọc Thanh nghe hỏi, lập tức gật đầu, đồng thời hai giọt lệ châu bất giác lăn dài nên má Quỳ Đao Mẫu Dạ Xoa xen vào lớn tiếng nói ngay :

– Duyên số là trời định, nếu số tiểu muội người cùng Minh chủ nên duyên phu phụ thì sông cạn núi mòn cũng không ngăn nổi còn nếu như không có duyên phận thì ngươi có khóc đến mù cả mất cũng bằng thừa mà thôi.

Phong Lôi Quải cùng hùa theo :

– Tiết chấp sự nói không sai phàm sự gì cũng do thiên định, tuyệt người không quyết nổi. Minh chủ tuổi còn trẻ nên đối với chuyện nam nữ không mấy thấu đáo.

Nói chuyện đến đó thì cả bọn đã đến gần tòa phế viện nằm cạnh rừng, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hỏi vẻ do dự :

– Nên vào trong xem? Hay là Hồi thành?

Giọng Chung Ngọc Thanh như nghẹn lại :

– Tôi tin chắc là họ đang ở trong đó.

Phong Lôi Quái đưa tay ra hiệu cho bọn họ chậm chân lại, đồng thời thấp giọng :

– Nếu Minh chủ quả nhiên bình an vô sự thì chúng ta không nên lộ diện…

Quỹ Đao Mẫu Dạ Xoa hơi áy náy, hỏi :

– Nhỡ bị vị cô nương kia phát hiện ra chúng ta thì sao?

Chung Ngọc Thanh hậm hực nói :

– Thì can hệ gì nào? Cô ta dẫn Minh chủ ta đến đây, thì chúng ta đương nhiên phải đuổi theo.

Phong Lôi Quải tán đồng ngay :

– Đương nhiên là vậy nếu đối phương phát hiện ra thì củng là chuyện tất yếu mà thôi, chỉ có điều nếu như chưa đến lúc cần thiết lắm thì chúng ta cũng không cần ra mặt.

Nói rồi cả bọn đã đến bên ngoài bờ tường trang viện, do những hàng cây cao che khuất tầm mắt, thế nhưng bên trong có ánh đèn hắt ra cũng đủ họ nhận ra từ bờ tường cách nhà bên trong không xa lắm.


Ba người không theo đường nhỏ đi vào nhà mà nhảy lên đầu bờ tường nhìn vào, đột nhiên ngay lúc ấy nghe giọng Giang Ngọc Phàn nói :

– Chuyện này mẹ tôi làm sao biết được?

Quỹ Đao Mẫu Dạ Xoa vừa nghe vui mừng không kìm nổi buột miệng nói :

– Minh chủ quả nhiên ở trong này!

Thế nhưng Phong Lôi Quái ngược lại cảm thấy lo lắng :

– Chuyện liên minh cua chúng ta, Tiêu nữ hiệp khả năng đã biết!

Nói đến đó đã nghe một giọng nữ nhân thánh thót vang lên :

– Nghe đâu là nghe Chung đại hiệp của quý Bảo dùng chim câu của Phân hiệu Thương điểm đưa thư báo cho bá mẫu.

Chung Ngọc Thanh vừa nghe giọng thiếu nữ này chau mày suy nghĩ, nói :

– Lưu đường chủ, ông có thấy giọng nói vị nữ nhân này rất quen không?

Phong Lôi Quải gật đầu đồng ý, rồi chỉ tay sang phía bên kia tường nói :

– Chúng ta sang bên ấy xem sao, tuyệt đối không được đánh động đánh tiếng.

Bấy giờ cả bọn ba người liền lướt đi đáp nhẹ lên đầu bờ tường đối diện. Bọn họ nhìn vào mới hay đó là một hoa viên rộng lớn, mà xem ra càng ưu nhã thanh thoát hơn cả hoa viên trong các khách điếm.

Cứ nhìn hoa viên và những dãy lầu quý phái cũng thấy đây phải là một trang viện của phú thương hoặc là bổn thủ của vị đại gia nào đó trong thành này.

Qua khe đá bọn họ nhìn vào bên trong, Chung Ngọc Thanh là người đầu tiên phát hiện ra Giang Ngọc Phàn, bất giác nàng buộc miệng kêu lên :

– A! Là cô ta.

Phong Lôi Quải và Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đưa nhìn theo ánh mắt của Chung Ngọc Thanh, bất giác cũng sững người. Bởi vì trên chiếc ghế đá, đặt bên hồ sen cạnh vọng nguyệt các, chính là vị ái nữ thiên kim độc nhất của lão Hồ chủ Hồng Thạch hồ Kim Trượng Truy Hồn Nguyễn Công Lượng – Châu Tước Ngọc Nữ Nguyễn Ái Linh.

Nguyễn Ái Linh môi cười mày rạng khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng mỹ lệ hơn dưới ánh đèn huyền ảo, đôi mắt long lanh nhìn Giang Ngọc Phàn đang bước tới chậm rãi trựớc mặt.

Ngược lại Giang.Ngọc Phàn mày mi ủ rũ cúi đầu đếm bước, tựa hồ như trong lòng mang một tâm sự nan giải.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vừa nhìn thế xong tập tức phẫn giọng nói :

– Con dòi này chẳng biết có tâm ý gì mà lại dẫn dụ Minh chủ chúng ta ra đây?

Phong Lôi Quải biết sự tình nghiêm trọng nên dứ dứ tay bảo “im miệng”. Lúc này bỗng nhiên thấy Giang Ngọc Phàn dừng chân lại, ngưng ánh mắt trên mặt thiếu nữ chẳng chút khách khí trầm giọng hỏi :

– Mẹ tôi làm sao biết được chứ?

Nguyễn Ái Linh chẳng chút để ý đến thái độ của chàng, cứ cười tươi nói :

– Giang bá mẫu lúc đầu rất lo lắng, bảo anh chưa hiểu biết chuyện đời nhiều. Nhưng khi nghe nói có vị sư đệ của Mã lão tổng quản là Phong Lôi Quải đi cùng anh thì bá mẫu mới yên tâm.

Phong Lôi Quải nghe xong câu này choáng váng cả đầu, cứ như vừa bị đánh một chùy. Bởi vì lão ta thấy trách nhiệm của mình không những đã nặng nề mà sư huynh của mình là Mã Vân Sơn sau khi biết chuyện này thì không khi nào tha thứ cho mình.

Quả nhiên, liền nghe giọng Nguyễn Ái Linh vang lên nói :

– Thế nhưng nào ngờ Mã lão tổng quản vừa biết chuyện này thì tức không dằn lòng lập tức lên ngựa đuổi theo…

Phong Lôi Quải giật thót cả người, trên trán mồ hôi lạnh đã thấy rịn ra, nên biết từ sau khi sư phụ của lão qua đời thì người mà lão tôn kính nể sợ nhất chính là vị sư huynh tuổi đã quá cửu tuần này.

Đến Giang Ngọc Phàn nghe câu này cũng quýnh lên, hỏi ngay :

– Mã gia gia có biết được hành tung của chúng tôi hay không?

Nguyễn Ái Linh chẳng chút do dự gật đầu đáp :

– Đương nhiên là biết rồi. Thế nhưng cha tôi đã khuyên Mã lão tổng quản nên trở lại Cửu Cung bảo nghỉ dưỡng sức già.

– Giang ca ca, anh đoán xem Mã lão tổng quản đáp thế nào?

Chung Ngọc Thanh nghe thấy từ “Giang ca ca” êm dịu ngọt ngào của Nguyễn Ái Linh mà tựa như những mũi kim châm vào tim đau nhói, người nàng bất thần run lên như muốn quỵ xuống.

Chỉ nghe Giang Ngọc Phàn gượng cười quan tâm hỏi :

– Mã lão tổng quản thế nào?

Nguyễn Ái Linh cười nói :

– Với ông lão thì cảm thấy thấy Giang ca ca còn nhỏ nhưng cha muội bảo là ca ca sắp sửa cưới….

Nói đến đó cảm thấy lỡ lời, cả mặt đỏ bừng lên, cúi đầu hổ thẹn.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vừa nghe câu này “hừ” một tiếng lạnh lùng giọng đanh lại :

– Thật chẳng biết lễ giá là gì, con gái mười bảy mười tám rồi mà còn nói năng không biết tế nhị..

Nhưng lúc ấy Giang Ngọc Phàn chừng như nhớ ra chuyện gì bèn hỏi :

– Nè, cha cô đâu?

Nguyễn Ái Linh nghe hỏi ngửng đầu lên, đôi má vẫn còn ửng hồng, cười tươi đáp :

– Cha muội nghe Mã lão tổng quản nói Giang bá đang tĩnh thất, nên liền tìm mẹ của muội.

Giang Ngọc Phàn ngơ ngác không hiểu hỏi lại :

– Tìm mẹ cô làm gì?

Nguyễn Ái Linh nghe hỏi lại một lần nữa mặt đỏ ửng lên, cúi đầu đáp lí nhí :

– Muội cũng không biết.

Tình cảnh này chẳng khác một gáo nước lạnh tạt vào mặt Chung Ngọc Thanh đương nhiên nàng mẫn cảm hiểu ra rằng Kim Trượng Truy Hồn trở lại mời phu nhân của ông ta, đương nhiên để cùng nhau đến Cửu Cung bảo bàn chuyện hôn sự của Nguyễn Ái Linh và Giang Ngọc Phàn.

Có lẽ vì không thấy Giang Ngọc Phàn hỏi thêm, nên Nguyễn Ái Lĩnh chủ động hỏi một chuyện khác bất ngờ :

– Giang ca ca hôm ấy vị cô nương vận áo hoa ngồi gần ca ca là ai?

Nghe một câu hỏi này, người đầu tiên nôn nao muốn biết câu trả lời chính là Chung Ngọc Thanh, chính đây là cơ hội tốt nhất để nàng biết vị ý trung nhân của mình có yêu thích mình hay không, cho nên con tim nàng đập dồn dập tợ chừng như phía bên kia bọn Giang Ngọc Phàn có thể nghe thấy được.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và Phong Lôi Quải cũng không khỏi thót dạ, bỗng cảm thấy hối hận lẽ ra không nên cùng Chung Ngọc Thanh đến đây nghe lén chuyện của họ.

Nào ngờ, Giang Ngọc Phàn vừa nghe hỏi thì lấy làm hứng thú cười lên không đáp mà hỏi ngược lại :

– Cô làm sao tự nhiên mà hỏi đến cô ấy?

Nguyễn Ái Linh nhìn thấy thần thái và ngữ khí của Giang Ngọc Phàn thì xót lòng, nụ cười ngọt ngào trên môi bỗng chốc tan biến giọng trở nên đanh đá đố kỵ :

– Cô ấy? Cô ấy là ai?

Giang Ngọc Phàn buột miệng cười một tiếng, hỏi lại :

– Cô muốn hỏi là ai?

Nguyên Ái Linh nghe vậy mặt trở nên trắng nhợt nhạt, lẩm bẩm như tự nói một mình :

– Thảo nào mà đôi mắt cứ chăm nhìn anh, chốc chốc không quên rót rượu dâng lên…

Nói chưa hết câu, hai ánh mắt sáng phút chốc nhòe đi vì nhiệt lệ đang trào.

Giang Ngọc Phàn thấy vậy, nghiêm mặt nói :

– Chúng tôi là “Du Hiệp Đồng Minh” mọi người coi nhau như anh chị em trong nhà có phước cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Cô ấy là tỉ tỉ trong Đồng Minh, đương nhiên phải chăm sóc đệ đệ trong Đồng Minh…

Chàng nói chưa dứt, giọng Nguyễn Ái Linh đã nấc nghẹn cắt ngang :

– Một tiếng cô ấy hai tiếng cô ấy gọi đến ngọt ngào tình cảm, ta biết ngươi yêu cô ấy!

Nói chừng nào thì những hàng lệ châu tiếp tục lăn dài trên má phấn, bất giác nước mắt cũng tuôn ra tự bao giờ. Nước mắt của nàng giờ đây là nước mắt sung sướng, nước ngọt ngào và là nước mắt hạnh phúc.

Phong Lôi Quải từng trải chuyện đời lại biết Giang Ngọc Phàn dễ mềm lòng thể nào cũng đến vuốt ve an ủi Nguyễn Ái Linh, cảnh ấy nếu diễn ra trước mặt Chung NgọcThanh thì không tiện tí nào, cho nên liền phất tay hiệu cho nàng và Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa rồi tung người nhảy xuống trước.

Phong Lôi Quải chờ bọn họ xuống rồi mới thấp giọng nói :

– Chúng ta về được rồi, đừng để bọn họ chờ lâu thêm lo lắng.

Chung Ngọc Thanh vừa gật đầu vừa đưa nhanh tay áo lên lau nước mắt, cả ba không dám thi triển công phu ngay mà nhè nhẹ ra khỏi con đường nhỏ rồi mới tung người phóng đi.

Khi bọn họ trở lại khách sạn, chỉ còn cách khách phòng của mình bảy tám trượng bỗng nhiên cả ba giật mình buột miệng “Á” lên một tiếng.

Bởi vì lúc này cả bọn Ngộ Không đều đứng dàn hàng ngang trên thềm mặt tức giận hướng xuống bậc cấp; còn dưới bậc cấp là một bọn người cả tục lẫn đạo hơn hai mươi người, ai nấy binh khí đều nắm sẵn trong tay, tình thế rất căng thẳng.

Phong Lôi Quải vừa nhìn thấy buộc miệng la lên :

– Nguy rồi, đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nói, chân vừa tăng tốc độ phóng đi.

Chính trong lúc ấy bọn Phong Lôi Quải phóng trở lại, thì nghe giọng Ngộ Không hòa thượng phẫn nộ nói :

– Đa Tý Ôn Thần là con người như thế nào hẳn chư vị quá rõ, chư vị đều là những nhân vật võ lâm lịch duyệt giang hồ những tưởng không thể bị lão ta lợi dụng mà trúng kế “mượn đao giết người” của lão!

Nói xong câu thì bọn Phong Lôi Quải ba người cùng đã lướt qua hoa viên vào đến thềm phòng khách.

Đám tục đạo kia nghe có tiếng người liền quay đầu nhìn thất bọn Phong Lôi Quải phóng đến, Ngộ Không vừa nhìn thấy ba người vội vàng hỏi :

– Minh chủ đâu?

Phong Lôi Quái thuận miệng đáp :


– Minh chủ sắp về tới, có chuyện gì xảy ra vậy?

Đáp xong thì chân đã chạm đất, lúc này mới kịp quan sát tỉ mỉ đám tục đạo dưới thềm thì thấy bọn họ có Võ Đang tam kiếm, rồi đến đám tục gia đệ tử phái Không Động là “Tháp Dực Báo” Cung Tiêu và mấy tay Hắc y đạo nhân. Số còn lại là “Hắc Bạch song sát” và “Đại Lĩnh tứ ác” đều là người trong làng Hắc đạo giang hồ.

Bấy giờ nghe Nhất Trần đạo nhân đáp :

– Những bằng hữu này bị Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu xúc giục tìm đến đòi chiếc bôi gì đó ở Minh chủ….

“Địa Quý Kiếm” Ngô Đức Tính trong bọn Võ Đang tam kiếm nghe vậy liền hừ một tiếng lạnh lùng nói :

– Vạn Diễm bôi chính là chiếc Vạn Diễm bôi xưa kia Hoàng đế Võ Tắc Thiên ưu ái như mệnh.

Phong Lôi Quải chau đôi mày muối tiêu, trầm giọng hỏi lại :

– Chư vị đối với chuyện phao tin Cự Khuyết thần kiếm xuất hiện ở Thái Hồ đã làm rõ rồi chứ?

Tháp Dực Báo Cung Tiêu tục gia đệ tử Không Động xoe tròn mắt, giọng tức giận nói :

– Chớ nói sang chuyện khác, mau đem Vạn Diễm bôi giao ra tránh để mất hòa khí giữa chúng ta.

Phong Lôi Quải nghe ngửa mặt cười lớn, nói :

– Các người như đã chưa quen biết kẻ phao tin đồn nhảm về Cự Khuyết thần kiếm là ai, thì nói chuyện với các người cũng chỉ thêm vô ích!

Nói đến đó ông lai cất tiếng cười, điềm nhiên tiếp tục :

– Không sai, chiếc bôi mà các người nói xác thực là nằm trong tay Minh chủ chúng ta…

Lời ông chưa dứt cả đám Ngộ Không đều thất kinh buộc miệng la lên :

– Lưu đường chủ?

Phong Lôi Quải không để cho bọn họ kịp nói, liền đưa tay cản lại rồi nhìn bọn Võ Đang tam kiếm tiếp tục trầm giọng nói :

– Bảo bôi tuy nằm trong tay Minh chủ chúng ta, thế nhưng không biết bằng cách nào để đưa cho các vị đây?

Vừa nói xong, bỗng nghe “soạt” một tiếng, đã thấy Tháp Dực Báo rút phắt thanh trường kiếm từ lên lưng ra, ánh thép sáng rực, mặt đằng đằng sát khí giận dữ nói :

– Tất nhận là bằng bản lĩnh rồi!

Bên này Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thấy vậy cũng không chịu thua, long cong leng keng khua cặp song đao, thé giọng chửi :

– Thằng tiểu bối họ Cung kia, lần trước bà ngươi đã tha cho một lần rồi, vậy mà ngươi không biết thân lại còn mang mạng đến đây nạp…

Đám Hắc đạo nhân đứng sau lưng Tháp Dưc Báo liền hò hét đồng thời khua đao, múa kiếm lăm lăm sẵn xong tay chờ lệnh.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thấy vậy hoác rộng miệng với hai hàm răng gồ ghề như núi cười ha hả, lại lớn tiếng chửi :

– Bà bảo không hiểu sao đám vong hồn dưới đao bà chúng lại chẳng biết sợ là gì? Thì ra mẹ chúng nó mời chúng bây đến đây chết thế!

Nói đến đó bỗng nín bặt, mắt long lanh bảo lũ chó chết kia qua đây nộp mạng hử?

Vừa nói xong liền tung ngườí nhảy xuống bậc thềm.

Tháp Dực Báo và mấy tên hắc y đạo nhân cũng liền hươ đao nghênh đón.

Phong Lôi Quải thấy vậy liền thét một tiếng làm vỡ cả màng nhĩ :

– Ngừng tay!

Song phương nghe quát, nhất thời dừng chân, đưa mắt nhìn lại Phong Lôi Quải

Phong Lôi Quái quắc mắt nói :

– Đã là anh hùng hảo hán, hễ làm là nhận không liên lụy đến người khác, ở đây trong khách điếm chẳng tiện cho chúng ta động thủ, muốn giết nhau.. Đi! Ra khỏi thành nói chuyện.

Võ Đang tam kiếm vừa nghe câu này tán đồng ngay :

– Hảo, thì đi! Các ngươi đi trước dẫn đường.

Phong Lôi Quải khảng khái đáp “Được” rồi phất tay cho bọn Ngộ Không xuống lệnh “Đi”, dứt lời tung người phóng vut đi ngay.

Bọn Ngộ Không biết Phong Lôi Quải là người thông minh mưu trí, cố ý làm vậy bên trong đã sắp đặt phương án đối phó, chí ít cũng là thông báo trước cho Giang Ngọc Phàn nên vừa thấy Phong Lôi Quải động thân là bọn họ cũng chuẩn bị phóng theo ngay.

Nào ngờ, chính lúc Phong Lôi Quải vừa nhún người thì Huyền Hồng đạo nhân trong nhóm Võ Đang tam kiếm lại cản :

– Hướng nam chỉ toàn nhà dân, làm gì có khoảng trống rộng rãi!

Phong Lôi Quải nghe vậy bèn dừng chân, quay đầu trầm giọng nói :

– Vậy thì các tùy ngươi chọn địa điểm!

Huyền Hồng đạo nhân đáp “Tốt” rồi quát lớn :

– Mọi người xin đi theo bần đạo.

Dứt lời lão nhún mình phóng đi trước ngay.

Bấy giờ mọi người cả hai bên đều lục tục theo chân Huyền Hồng đạo nhân.

Bọn Ngộ Không vốn chỉ sợ không biết làm thế nào để báo cho Giang Ngọc Phàn biết mà thôi, chứ bọn họ không hề sợ gì đối phương. Hiện tại tình thế như vậy đành phải theo chân đối phương ra khỏi thành theo một hướng khác.

Vượt qua tường thành phi hai ba dặm nữa thì đến một khu mồ hoang. Huyền Hồng đạo nhân dừng chân lại, đưa tay ra hiệu nói “Dừng lại”.

Bấy giờ tất cả mọi người đều dừng chân lại trên ngôi mộ khá rộng, bọn Hắc Bạch song sát và Đại Lĩnh tứ ác cùng với Võ Đang tam kiếm đứng chiếm ba mặt, chỉ chừa lại hướng chính tây cho bọn Ngộ Không.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vốn cặp Quỷ đao đã nắm sẵn trong tay, nên khi vừa lập vị thế song phương xong, bà ta liền chạy ra giữa đấu trường chỉ đao vào Tháp Dực Báo lớn :

– Tiểu bối họ Cung còn chưa mau ra đây nộp mạng cho bà này sao?

Tháp Dực Báo Cung Tiều ngửa mặt cười ha ha huơ đao nói :

– Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đêm nay sẽ trở thành ngày kỵ chung của mười một tên hung sát các ngươi, há ngươi còn mơ chuyện ra khỏi hoang mộ này hử? Ha ha ha…

Ngộ Không hòa thượng nghe vậy biết tình hình không ổn, hoành ngang ngọn Nhật Nguyệt Cửu Hoàn sản đưa mắt nhìn bọn Võ Đang tam kiếm nói :

– Huyền Hồ lão đạo, chúng ta là người đường đường chính chính muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra, đơn đấu hay hỗn chiến, chúng ta “Du Hiệp Đồng Minh” đều chiều ý các ngươi. Còn như định bày trò hạ tiện bỉ ổi… ha ha ha thì kể như cơ nghiệp mấy trăm năm của Võ Đang tiêu tán theo ba tiểu tử các ngươi.

Huyền Hồng đạo nhân phát nộ rút phắt thanh trường kiếm hươ một vòng nhìn đồng bọn nói :

– Chư vị đại hiệp, tiểu tử họ Giang không có mặt tại đây coi như chúng ta lợi thế. Trước hết làm cỏ bọn tay chân này rồi tìm hắn thanh toán là xong. Chư vị, sát!

Chữ “sát” vừa khỏi miệng, cả bọn hơn hai mươi tên vung đao múa kiếm nhảy bổ vào tấn công bọn Ngộ Không.

Bọn Ngộ Không cũng tức giận đến cực điểm thấy vậy vung binh khí lên chuẩn bị lên đón địch. Chính ngay lúc ấy, bỗng nhiên một giọng nữ đầy uy lực vang lên :

– Đám người vô sĩ kia, hãy ngừng tay lại cho ta!

Bọn Ngộ Không vừa nghe cảm thấy giọng nữ nhân này rất quen thuộc, bèn thâu thế dừng chân lại.

Bên kia đối phương bất thần thấy có có người xuất hiện tại đây thì cũng không khỏi ngạc nhiên dừng chân thu đao nhìn về hướng vừa phát ra giọng người.

Bọn Ngộ Không vừa nhìn thấy người này xuất hiện từ ngoài xa mười trượng tự đồng thanh buộc miệng la lên “A” một tiếng đầy ngạc nhiên. Bởi vì nữ nhân vừa xuất hiện kia không ai khác ngoài Hàn Dũ Lý, độc tôn ưu ái nhất của bọn Tây Đề ngũ lão. Nàng vẫn trong bộ đồ hồng, khuôn mặt xinh đẹp pha chút giận dữ, chân tay hoàn toàn không nắm binh khí.

Đôi mắt sáng long lanh vốn mỹ lệ nhưng giờ đây hàm chứa sát khí của Hàn Dũ Lý cứ lướt qua trên mặt từng người. Bọn Ngộ Không thì biết rõ tính khí của thiếu nữ này thế nào rồi, nhưng bọn Võ Đang tam kiếm vốn tự phụ cao ngạo, vừa rồi một câu lũ người vô sĩ kia rõ ràng là bọn họ nghe không lọt tai rồi. Huyền Hồng đạo nhân trầm giọng hỏi lại :

– Vừa rồi nữ thí chủ chửi ai vậy?

Hàn Dũ Lý ngước mặt, chẳng chút tế nhị đáp thẳng :

– Ngươi cũng là một trong đám người này, “đám người vô sĩ kia” đương nhiên bao hàm luôn cả nhà ngươi trong đó rồi.

Bọn Ngộ Không nghe câu nói này cũng giật mình không khỏi ngớ người ra.

Huyền Hồng đạo nhân như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt làm sao chịu nổi mối nhục như thế này. Chính lúc lão định lên giọng quát thì đã thấy “Nhân Tân Kiếm” Trương Thiệu Tư là ngưòi trẻ tuổi nhất trong Võ Đang tam kiếm nhún mình đến trước người Hàn Dữ Lý cách chừng một bộ rưỡi, xỉ kiếm vào mặt cô quát :

– Con tiện nhân vô giáo, hoặc ngươi muốn chết, mau báo xuất môn phái sư thừa, may ra có bà con thân thích thì thiếu gia nể tình tha cho.

Lời gã chưa dứt đã bị Hàn Dũ Lý lên tiếng cắt ngang :

– Lấy nhiều hiếp ít, chuyên môn đánh nhau chỉ là hạng du thủ du thực, không xứng nghe danh bổn cô nương!

Nhân Tân Kiếm Trương Thiệu Từ bị chửi một câu tức điếng người, gầm lên :

– Con tiện tì mau rút binh khí ra!

Hàn Dũ Lý cười nhạt :

– Mỗi khi binh khí của cô nương khi rút ra thì mạng chó ngươi chẳng còn!

Trương Thiệu Từ giận tím gan ruột không khách khí nữa hoa kiếm nhằm vào ba bộ vị thượng trung hạ trên người Hàn Dũ Lý.

Hàn Dũ Lý đứng trầm ổn hiên ngang không mảy may nhúc nhích, chờ đến khi thế kiếm đã phát huy cực điểm mới “hừ” một tiếng lạnh lùng, “oong” một tiếng vang dài hào quang tỏa ra lạnh cả một vùng.

Huyền Hồng đạo nhân vừa nhìn thế đã thất kinh buộc miệng la lớn :

– Tam đệ thoái lùi mau.

Thế nhưng đã quá muộn!

Chỉ kịp nhận ra trong ánh kiếm sáng lạnh người kia hai tiếng “coong, coong” kiểm khí rít lên lạnh gáy, máu đỏ phun xối xả, và một tiếng kêu thảm…

Sự việc xảy ra nhanh không tưởng, chỉ khi ánh kiếm thâu liệm rồi người ta mới nhận ra Trương Thiệu Từ ngạo thế giang hồ đã trúng liền hai kiếm từ ngọn Đằng Long nhuyễn kiếm của Hàn Dũ Lý, cả người đứt lìa thành mấy đoạn rơi lăn lóc trên đất.

Toàn trường đều sững người, hiển nhiên trước sự kiện này phải khiến bọn họ chết sững ấy chẳng những vì Hàn Dũ Lý ra tay quá hiểm ác, mà còn vì chỉ một chiêu đã đưa một trong ba nhân vật ngạo thị giang hồ trong Võ Đang tam kiếm về trời nhanh không tưởng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.