Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 4


Đọc truyện Kim Dạ Bất Lưu Nhân – Chương 4

Tô Lương cảm thấy bản thân khẳng định là gặp quỷ rồi, y thấy bản thân đang trần truồng nằm trên một chiếc giường màu trắng cực đại hào hoa, cả căn phòng ngủ này lớn đến mức vượt quá phạm vi mà Tô Lương có thể tưởng tượng được, bức tường các mặt đều làm bằng thủy tinh chạm đất, trong phòng ánh sáng tràn đầy, sáng rực rỡ khiến cho Tô Lương không biết bản thân có phải là đã tiến vào một nơi gọi là thiên đường hay không……..

Trên người lại không có một vết bầm tím nào, sương sống cũng vẫn rất tốt, y mò mò thân thể trơn bóng, lẽ nào hiện tại ta đang nằm mơ? Không đúng, tại sao ta lại không bận gì cả?

Tô Lương tìm kiếm một thứ gì đó để bản thân có thể che đậy trước, nhưng tìm tới tìm lui cũng không có tìm thấy y phục của mình và bất cứ đồ vật nào có thể dùng để che đậy, Tô Lương dứt khoát đi lại giường, tìm kiếm bốn phía, lúc này y nhìn thấy chính diện có một tấm gương, thật ra lúc Tô Lương còn ngồi trên giường đã chú ý đến tấm gương này rồi, nhưng y không dám nhìn thẳng vào nó, tại sao ư? Bản thân Tô Lương cũng không hiểu rõ.

Lúc này y nhìn vào bản thân mình trong gương, thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh, làn da mịn màng, mái tóc mượt mà nửa che mất đi cặp mắt, đây là ta đó sao? Tô Lương nhìn bản thân trong tấm gương, có chút hoảng hốt, tại sao Lư Khánh lại có thể thích được một thân thế như thế này, rõ ràng là một chút cũng không giống con gái mà……..

Đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa, khiến Tô Lương bị dọa một phát, y lập tức chạy về giường dùng ra giường che đậy nửa thân dưới của mình, mới nói: “Có thể đi vào rồi.”

Thanh âm rất nhỏ, Tô Lương có chút hoài nghi người bên ngoài có thể nghe thấy hay không, đang muốn lớn tiếng nói lại một lần nữa, thì cửa bị mở ra, đi vào là một phụ nữ trung niên, sau khi nhìn thấy Tô Lương thì cung kính cong lưng nói: “Chào tiểu thiếu gia, ngài có cái gì cần dặn dò không?”

“ Tiểu thiếu gia?…….. Tôi?……..” Tô Lương nghi hoặc dùng tay chỉ chỉ chóp mũi của mình, y không có nghe lầm đi.


“ Đúng, là ngài, ngài có cái gì muốn dặn dò không.” Người phụ nữ lại lặp lại, mặt không chút biểu tình.

“ Sao tôi lại ở đây?” Tô Lương cảm thấy được đây đã không phải là vấn đề có kỳ quái hay không, mà thuần túy là kỳ dị.

“ Cái này, tôi cũng không biết, ngài còn có gì dặn không.” Người phụ nữ lại nói.

Hiện tại bộ dáng này khiến cho Tô Lương rất lúng túng, y lập tức nói: “Quần áo của tôi đâu?” Trước tiên cứ tìm quần áo bận vào rồi nói sau.

“ Vâng, lập tức sẽ có.” Nói rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại, không bao lâu thì quả nhiên mang đến một bộ quần áo, nhưng mà theo như Tô Lương nhìn tới nhìn lui, thì từ chất liệu vải cũng biết được bộ quần áo này giá trị không phải đơn giản, cũng như đó không phải là của y, đang lúc muốn mở miệng nói thì người phụ nữ đó lại nói: “Đây là quần áo cho tiểu thiếu gia thay đổi, tiểu thiếu gia mặc quần áo xong rồi thì phải đến phòng ăn dùng cơm, biểu thiếu gia đang ở phòng ăn đợi ngài.” Sau đó bỏ lại Tô Lương rời đi.

Tô Lương nghĩ một lát, cũng không biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mặc quần áo vào, rồi đẩy cửa đi ra, không nghĩ tới người phụ nữ đó vẫn đợi ở trước cửa, cung kính dẫn Tô Lương đang không biết làm sao đến phòng ăn so với nhà cũ của Tô Lương to hơn rất nhiều, sau đó y nhìn thấy cái tên con trai ngồi trên bàn ăn đối diện đang cười với y, đúng rồi, chính là cái tên hôm qua đã đánh y đá y đây mà………


“ Sao…….sao lại……anh? Tô Lương nhất thời nói không ra lời.

Người đó cười cười nhìn Tô Lương nói: “Quả nhiên rất vừa vặn, là tôi chọn đó.”

“ Không phải, tại sao tôi lại ở đây, anh cũng ở đây?” Tô Lương hỏi gấp.

“ Tôi ở đây bởi vì đây là nhà tôi, cậu ở đây bởi vì đây cũng là nhà cậu, sao rồi có cái gì không đúng sao?” Hắn nháy mắt một cái, dường như nhìn thấy bộ dáng Tô Lương gấp gáp khiến hắn rất hài lòng.

“ Đây sao lại là nhà của tôi?” Tô Lương đã hoàn toàn bị làm cho hồ đồ.

“ Đương nhiên là nhà của cậu, đây là nhà của ba cậu, cũng là của cậu, nhưng mà, hiện tại là cho tôi ở nhờ.” Người đó thản nhiên bưng một ly cà phê tỉ mỉ nhấm nháp, sau đó con ngươi sắt bén chăm chú nhìn Tô Lương: “Tôi là chú của cậu, cũng là em trai cùng cha khác mẹ với ba của cậu, đừng thấy tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu, rồi có thể không nghe lời tôi, nhà của chúng ta là vô cùng chú trọng cấp bậc đó, tôi cũng có thể quản giáo cậu, còn tất cả những thói quen trước đây của cậu cũng đều phải thay đổi cho tôi, đặc biệt là thứ mà tôi không thích.”


“ Ba tôi?” Trong đầu Tô Lương đã bị gián đoạn, mẹ của y từ nhỏ đã nói với y, ba y vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà qua đời, thậm chí căn nhà đang ở cũng là do dùng tiền bảo hiểm mua được, hiện tại sao lại xuất hiện một người ba?

“ Nga, tôi quên nói, ba của cậu là Tô Vĩnh Hoành, trưởng ban quản trị của Vĩnh Hoành, ngoài ra cũng là…… ha ha…… tôi vẫn là không nên nói với cậu thì hơn, tránh dọa cậu sợ, sau này cậu tự nhiên sẽ biết.” Nói rồi đột nhiên đứng lên, nhìn Tô Lương đang ngây ra nói: “Chúng ta đã chuyển trường rồi, bắt đầu từ hôm nay cậu chính là thái tử của Tô gia đó.”

Tô Lương nhìn người trước mắt muốn rời khỏi tầm nhìn của mình, liền chạy theo kéo hắn lại hỏi: “Hôm qua anh…….”

“ Hôm qua? Hôm qua làm sao?” Hắn nhìn vào trong mắt của Tô Lương, nói: “Nếu như cậu còn kéo tôi, tôi sẽ đánh cậu một trận nữa đó.”

Tô Lương lập tức bỏ tay ra, nhìn hắn, nghe hắn nói: “Nếu còn không đến trường thì sẽ trễ đó, cậu nếu như để cho Tô gia mất mặt, trở về tôi sẽ giáo huấn cậu thật tốt đấy.”

Tô Lương cứ như thế mơ mơ hồ hồ trở thành trưởng tử trưởng tôn của Tô gia, ngày hôm đó cũng mơ hồ bị chuyển trường, nhưng mà khiến cho y ngoài ý muốn nhất chính là y gặp mặt Lư Khánh, bởi vì y chuyển đến ngôi trường quý tộc hiện tại của Lư Khánh, Lư Khánh nhìn thấy y cũng rất kinh ngạc, Tô Lương chỉ có thể úp mở nói rằng bản thân tìm được ba của mình, y cũng không dám nhắc đến chuyện của người kia, bởi vì y luôn có thể dự cảm được sẽ có chuyện gì đó xảy ra, rốt cuộc là tại sao y cũng không nghĩ ra, cũng chỉ đành che giấu mà thôi.

Đêm đó, Tô Lương nằm trên chiếc giường lớn lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể ngủ được, nghĩ đến những việc xảy ra hai ngày nay, luôn cảm thấy quá kỳ quái, còn chuyện của mẹ thì là do ai xuống tay nữa?

Đã nhiều năm như vậy gia đình của ba đều chưa từng tìm kiếm qua y, sao bỗng dưng lại nghĩ đến rồi đến tìm như vậy? Còn hắn, sau đó Tô Lương biết hắn tên là Tô Hàm, hắn tại sao xuất hiện ở trường cũ của y? Lại mặc cùng một loại đồng phục với y?


Tô Lương có rất nhiều vấn đề không thể làm rõ được, lúc này lại nghe thấy thanh âm của cửa bị mở ra, y quay đầu nhìn, thì thấy Tô Hàm đang đi tới giường ngủ của y.

Tô Hàm cũng không phải là lén lén vụng trộm đi vào, mà là tựa như ban ngày quang minh chính đại mà đi, Tô Lương do dự có cần phải giả bộ ngủ rồi không, nhưng không đợi Tô Lương kịp phản ứng, Tô Hàm đã trèo lên giường, cả người đè lên trên mình Tô Lương, hơi thở nóng bỏng phả lên trên mặt y, Tô Lương kinh ngạc, nâng tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị Tô Hàm một tay nắm chặt cố định lên trên đỉnh đầu, tư thế này khiến cho Tô Lương và Tô Hàm hai người đối mặt nhau…….

Tô Lương vừa định mở miệng bảo Tô Hàm bỏ y ra, Tô Hàm đã phủ người lên hung hăng cắn vào đôi môi của Tô Lương, giống như một con dã thú đang cắn xé con mồi, gặm cắn đôi môi của Tô Lương, hương vị gỉ sắt tràn ngập trong ngực, khiến cho Tô Lương vô pháp hít thở……..

Tô Lương liều mạng giãy dụa, nhưng mà khí lực từ đầu đến cuối đều đấu không lại Tô Hàm, hai chân bị chân của Tô Hàm mở ra ép chặt lại, mà hai tay lại bị chặt chẽ giam trong một cánh tay của Tô Hàm, không thể cử động.

Y thấy Tô Hàm dùng một cánh tay khác cởi áo của y ra, cuối cùng như phát điên mà kêu lên: “Anh cái thằng điên này anh muốn làm cái gì đó!”

“ Đương nhiên là muốn chơi* cậu rồi.” Ánh mắt của Tô Hàm vô cùng lạnh lẽo, Tô Lương trong nhất thời sợ hãi đến toàn thân run lên.

(*Chơi = Thượng (上) = “uck)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.