Kim Cương Khế Ước

Chương 45: Tay Của Cô Vẫn Nắm Tay Của Hắn


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 45: Tay Của Cô Vẫn Nắm Tay Của Hắn


Edit: Quảng Hằng
Cúc Như Khanh thấy cô vội vội vàng vàng giải thích, sau đó cũng không có nói cái gì nữa, chỉ là ngưng mắt nhìn ánh mắt khóc đỏ của cô, tối hôm qua hắn cũng ngủ không ngon, biết cô lăn qua lộn lại khóc đến rất khuya cũng không có ngủ, tim của hắn khẽ run, cuối cùng không có hỏi gì.
Mặc Thiên Trần cũng ngắm nhìn hắn, thấy khí sắc hắn so với hôm qua khá hơn một chút, trong lòng của cô cũng hơi yên lòng, hai người đưa mắt nhìn đối phương, lại không nói them gì nữa.
Công ty Mặc Thị đến Mặc gia đường xe rất ngắn, đi rất nhanh đã đến, Mặc Thiên Trần thấy xe cha đã dừng ở bãi đỗ xe, cô nhẹ nói: “Chúng ta đến rồi!”
Cúc Như Khanh gật đầu một cái. Mặc Thiên Trần chuẩn bị xe thì mới nhìn thấy tay tay của cô vẫn nắm Cúc Như Khanh, tại sao cô có thể như vậy? cô nắm tay hắn lúc nào hả ? Đột nhiên phát giác thì cô vội vàng mở cửa xe ra giống như chạy trốn chạy ra ngoài.
Cúc Như Khanh thấy bóng lưng cô chạy trối chết, còn có vãnh tai đã đỏ ửng, không biết vì sao tim của hắn khẽ ấm lên giống như bàn tay ban nãy cô nắm lấy, tài xế xuống xe trước, giúp Cúc Như Khanh mở cửa xe ra.
Cúc Như Khanh đi xuống, đi thẳng đến hướng Mặc Chấn Đông cùng Mặc Thiên Trần đang đứng, tài xế mang theo quà tặng cũng đi theo phía sau.
Đoàn người cùng nhau vào phòng khách, tài xế buông quà tặng xuống, sau đó rời đi.

“Mẹ,3acon nhớ mẹ quá à!” Mặc Thiên Trần thật nhanh chạy lên phía trước ôm Lý Tình Y.
“Mẹ!” Cúc Như Khanh kêu một tiếng, sau đó ngồi xuống uống trà.
Lý Tình Y thở dài nói: “Làm vợ của Như Khanh rồi, phải từ bỏ thói quen nôn nôn nóng nóng, sau này vẫn còn phải làm mẹ nữa !”
“Yes! Madam.” Mặc Thiên Trần rập chân chào bà theo kiểu quân nhân.
“Đừng quậy nữa! Tới phòng bếp tới bưng thức ăn thôi.” Lý Tình Y của cô đi vào.
Mặc Thiên Trần đóng cửa phòng bếp lại, cười hì hì: “Mẹ, muốn hỏi điều gì cứ hỏi đi!”
“Nha đầu tinh nghịch này, Như Khanh đối xử với3acon có tốt hay không?” Lý Tình Y vươn tay điểm điểm lên cái trán của cô.
“Mẹ đó,m chỉ cần trực tiếp hỏi trong bụng3acon có cháu ngoại hay chưa là được rồi?” Mặc Thiên Trần dương dương đắc ý, điểm tâm tư này cô đương nhiên nhìn ra được, dù không thể so với lão hồ ly Cúc Như Khanh.

Lý Tình Y lập tức nghiêm mặt nói: “Ở trước mặt trưởng bối Cúc gia cũng đừng không lớn không nhỏ, nghe nói bên Cúc gia quản giáo rất nghiêm.”
“Biết rồi, mẹ à, năm nay3acon cũng 24 tuổi rồi, chứ không phải là bốn tuổi.” Mặc Thiên Trần ôm cổ của bà làm nũng, “Về phần cháu ngoại của mẹ, đã có. . . . . .”
“Có?” Lý Tình Y vui vẻ không thôi.”Này mau mau ăn cơm.”
Mặc Thiên Trần vẫn chưa nói hết, cô chỉ là Cúc Cầm Du, Lý Tình Y đã cắt ngang câu nói của cô rồi.
Người một nhà vui vẻ đang ăn cơm, Lý Tình Y hạnh phúc vẫn gắp thức ăn cho Mặc Thiên Trần, ánh mắt của Mặc Thiên Trần càng trừng càng lớn, phát hiện trong chén của cô cũng sắp xếp thành núi nhỏ, sau đó thừa dịp Cúc Như Khanh cùng Mặc Chấn Đông nói chuyện phiếm thì đme hai chén cơm của bọn họ đổi tới đây.
Mà Cúc Như Khanh làm sao lại không biết cô mờ ám, nhưng hắn lại ăn rất thoải mái, làm cho Mặc Thiên Trần vui vẻ không dứt.
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại hàn huyên một lát, Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh đứng dậy cáo từ.
trên đường rở về vịnh Aegean Sea, Mặc Thiên Trần ngâm nga một ca khúc, Cúc Như Khanh thì nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
không lâu sau đã đến biệt thự thì Cúc Như Khanh bảo tài xế dừng xe, tài xế mở cửa xe ra, hắn đi xuống.
“Sao vậy?” Mặc Thiên Trần ngưng ca, sau đó không hiểu nhìn hắn.
Lời tác giả: Các bạn đoán thử xem Cúc tiên sinh muốn làm gì nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.