Kim Cương Khế Ước

Chương 34: Dám Nói Lung Tung Giết Không Tha


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 34: Dám Nói Lung Tung Giết Không Tha


Edit: Quảng Hằng
“Thanh Thanh”
Mặc Thiên Trần chạy tới đỡ dậy Triển Thanh Thanh dậy, cô đau lòng nhìn Triển Thanh Thanh sưng đỏ nửa bên mặt, người đàn ông này xuống tay vừa độc vừa nặng.
“Thanh Thanh chúng ta đi thôi!”
“thật xin lỗi, Đại Tiểu Thư.” Triển Thanh Thanh nhào vào trong ngực của cô khóc lớn lên, đều do cô lần lượt thay đổi bạn trai mới tạo thành tổn thất cho công ty lớn như vậy.
Mặc Thiên Trần nâng cô dậy hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa.

“Thanh Thanh, đối tượng của bọn họ không phải em. Người đó đã bày kế sẵn hết là nhằm vào công ty Mặc thị.
“Nhưng em lại đã thành con cờ bị người ta lợi dụng.” Triển Thanh Thanh khóc nức nở.
Mặc Thiên Trần chấn động không ngừng, Triển Thanh Thanh là bị người đàn ông này lợi dụng, nhưng Cúc Như Khanh cô cũng có khác gì hơn, nhìn vẻ bề ngoài bình tĩnh như mặt nước hồ không chút gợn sóng của cô, thế nhưng bên trong đã có lớp sóng ngầm đang chuẩn bị chờ bộc phát.
Khi Mặc Thiên Trần đưa Triển Thanh Thanh rời khỏi công ty giải trí Thiên Địa Thiên Mộ Dương ngồi trên ghế da màu đen cao cấp trầm tư, khi minh tinh Hồng cùng Thiên Mộ Đình đi vào.
“Anh trai giỏi thật! Ả đàn bà kia muốn làm Cúc phu nhân thì cũng phải xem ả ta có bản lãnh đó hay không, em muốn ả ta giống như con chó rơi xuống nước cút khỏi người Như Khanh!”
Thiên Mộ Dương suy nghĩ một chút: “Em tin chắc Cúc Như Khanh sẽ không ra tay giúp cô ấy?
“Anh yên tâm đi, Như Khanh hoàn toàn cũng không thích cô ta đâu, anh ấy chỉ tuân lệnh của ông cụ Cúc nên mới cưới cô ta, phu nhân nhà họ Cúc, Mặc Thiên Trần đảm đương nổi sao? Chờ sau khi em ngồi vào vị chí phu nhân đó, đừng nói chức quản lí công ty giải trí Thiên Địa nhỏ nhoi này, ngay cả chức tổng tài cũng làm được.”
Thiên Mộ Đình hất khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo của cô ta lên.
“Được, anh sẽ giúp em.” Thiên Mộ Dương mỉm cười nói.
**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Trong bóng đêm một chiếc xe cứu thương cao cấp đang chạy vùn vụt trong đêm tối.

“Tiên sinh cố gắng một chút!”
Ánh mắt của Khang Hạo nhìn chằm chằm mặt đường, chân nhấn ga. “Chúng ta cũng sắp đến nhà rồi!”
Cúc Như Khanh cùng Khang Hạo dịch dung cải trang lấy thân phận giả đang ở bên ngoài điều tra nguyên nhân cái chết của cha là Cúc Thiên Kỳ, đột nhiên bị tập kích, viên đạn bắn trúng eo của hắn, lúc này sắc mặt hắn lạnh như băng, đây càng thêm chứng minh cái chết của cha mình càng them bí ẩn.
Đến công ty Mặc thị. Lúc xe Cúc Như Khanh đi ngang qua khu cao ốc Mặc thị nhìn thấy phòng làm việc của Mặc Thiên Trần vẫn sáng đèn.
“Két.” Khang Hạo ngay lập tức đem xe lái đến lầu dưới Công ty Mặc thị.
Cả trong phòng làm việc chỉ có Mặc Thiên Trần vẫn còn đang làm thêm giờ, hiện tại cô đang vì công ty giải trí cố ý hủy hợp đồng mà phiền não. Lúc này thấy Cúc Như Khanh cùng Khang Hạo đồng thời đến phòng làm việc của cô, cô đứng bật dậy không thể tin được nhìn bọn họ.
“Cúc tiên sinh.”
Khang Hạo tắt truyền hình cáp phòng làm việc. Cúc Như Khanh ra lệnh cho Khang Hạo. “Đến phòng cứu thương cầm rượu cồn, đao giải phẩu, băng gạc, thuốc chống sưng nhanh đi!” Cúc Như Khanh vươn tay kéo Mặc Thiên Trần đang đứng sững sờ ở một bên qua,

Mặc Thiên Trần bị hắn kéo, cô hoảng sợ: “Ai bị thương, nên đưa nguwoif đó đến bệnh viện mới được, Cúc tiên sinh, là anh…”
Lời của cô vẫn chưa nói hết liền nhìn thấy bên hông áo sơ mi của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc chạm vào tầm mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh, cô cũng không nói được nữa.
“Tiên sinh tôi đến rồi!”
Khang Hạo trở lại, Cúc Như Khanh lập tức nói: “Đưa cô ấy đi cùng, nếu cô ấy dám nói lung tung, giết không tha!”
Mặc Thiên Trần sợ tới mức đôi mắt trợn to, sắc mặt tái nhợt, cô đã hiểu ý nghĩa của câu giết không tha đó. Đó chính là Cúc Như Khanh không để cho bất luận kẻ nào biết hắn bị thương, Khang Hạo là người hắn tin thưởng nhất, mà mình chỉ là một người xa lạ thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.