Kim Cương Khế Ước

Chương 336: Ôm Em Cái


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 336: Ôm Em Cái


Edit: Pink Kiêu Sa.
Beta: Ruacon95
Cúc Như Khanh nắm tay cô, tay của cô lại lạnh như băng, hắn đặt tay cô trên ngực, cố gắng sưởi ấm cho cô.
Trong bóng đêm, Nhâm Thần Phong như lướt gió mà đến.
hắn dùng tia sáng laser bắn người của Cúc thị đứng canh cửa bị thương, sau đó xâm nhập phòng bệnh.
“Cúc Như Khanh, anh xem chuyện tốt anh làm một chút!” Nhâm Thần Phong đánh một quyền vào vai Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh đầu cũng không quay lại, cứng rắn nhận một quyền của hắn, nhưng chỉ lạnh lùng nói: “đi ra ngoài!”
“Hôm nay tôi muốn dẫn Thiên Thiên đi!” Nhâm Thần Phong kiên định nói.
“cô ấy chỗ nào cũng không được đi, cô ấy sẽ chỉ ở bên cạnh tôi.” Cúc Như Khanh buông tay Mặc Thiên Trần xuống, sau đó đứng lên đối mặt với Nhâm Thần Phong: “Chuyện đã xảy ra, là lỗi của tôi, cho nên tôi muốn dùng cả đời này để đền bù tổn thương của cô ấy.”
Nhâm Thần Phong cười lạnh một tiếng: “Đền bù? Anh còn có thể đền bù thế nào? Nếu không phải anh cùng Phí Cường Liệt có ân oán, Phí Cường Liệt sẽ đem ân oán đổ xuống đầu bác trai bác gái sao? Bác trai bác gái có thể chết oan uổng như vậy sao? Cúc Như Khanh, tôi đã muốn bỏ xuống, tôi nói rồi, chỉ cần anh đối tốt với Thiên Thiên, cái gì tôi cũng không so đo, nhưng anh đối với cô ấy không tốt, anh hại chết cha mẹ cô ấy, anh biết không?”

Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo như sương, “Nhâm Thần Phong, bất luận cậu nói cái gì làm cái gì, lúc này tôi cũng sẽ không buông tay, tôi cũng sẽ không chắp tay để cho cậu mang Trần đi, cậu đi ra ngoài đi! Trần cần nghỉ ngơi.”
“Hôm nay tôi không thể mang Thiên Thiên đi, tôi cũng sẽ không đi, cô ấy ở lại bên cạnh của anh, anh chỉ mang lại cho cô ấy nhiều tổn thương, anh giữ lại cô ấy, chính là muốn làm tổn thương cô ấy sao? Anh nghĩ như vậy chính là yêu cô ấy sao?” Nhâm Thần Phong lần nữa giơ tia laser được trang bị trong tay lên.
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: “Trần không muốn nhìn thấy chúng ta đánh nhau, Nhâm Thần Phong, cậu yêu cô ấy như vậy sao?”
“Tôi yêu cô ấy, tôi có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì, có thể từ bỏ tất cả vì cô ấy, anh thì sao?” Trong ánh mắt của Nhâm Thần Phong chỉ có bi thương.
Cúc Như Khanh thẳng lưng, hắn không làm được, hắn không bỏ được công ty gia tộc Cúc thị, hắn không bỏ được sản nghiệp Cúc thị Ám Dạ, hắn cũng không bỏ được người nhà họ Cúc, đó là trách nhiệm trên người hắn phải chịu, bây giờ vấn đề không phải là hắn tham luyến hay yêu quyền thế, mà là hắn phải đeo quyền thế trên lưng như vậy.
Nhâm Thần Phong thấy hắn im lặng không lên tiếng, “Nếu không làm được, liền buông tay đi!
“Cái loại lý tưởng đó cũng chỉ là lý tưởng sống của cậu. Nhâm Thần Phong, tôi nói rồi tôi sẽ không buông tay, cô ấy là vợ của tôi, cô ấy chỉ ở chung một chỗ với tôi.” Cho dù như thế, Cúc Như Khanh cũng không nhường một bước.
“Anh không bỏ quyền thế được, cũng không buông tay được, như vậy hãy cho tôi thấy bản lãnh của anh đi!” Nhâm Thần Phong điều chỉnh tia sáng laser, bắn về phía Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh lắc mình tránh qua: “Nhâm Thần Phong, nhất định phải đánh, đi ra ngoài đánh!”
Nhâm Thần Phong không nói chuyện nữa, chỉ chuyển tia sáng lên tay Cúc Như Khanh, hai người so chiêu mội hồi, trong khoảng thời gian ngắn không phân cao thấp.
Chợt lúc này, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, cô thấy trong phòng hai người vẫn còn đang đánh tới đánh lui, trong lòng quýnh lên, “Như Khanh. . . . . . Thần Phong. . . . . .”
Nghe được âm thanh hai người đồng thời ngừng lại, Cúc Như Khanh cùng Nhâm Thần Phong đều chạy đến bên giường bệnh của cô.
“Trần. . . . . .”
“Thiên Thiên. . . . . .”
Hai người một trái một phải đứng ở bên giường của cô, nhìn cô tỉnh lại, hai người cũng cực kỳ lo lắng nhìn cô.
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh một chút, sau đó quay đầu nhìn Nhâm Thần Phong: “Như Khanh, Thần Phong, không cần đánh nhau nữa. . . . . .”
Hai người đàn ông này cũng không nói chuyện.
cô đưa ra hai cái tay, một trái một phải nắm tay của bọn hắn, “Hai người đều là người thân nhất của em, Như Khanh, Thần Phong, em không muốn nhìn thấy hai người vì em lại đánh nhau, nếu như trong lòng hai người tức giận, hãy nói với em được không?”
“thật xin lỗi, Trần, là anh không tốt. . . . . .” Cúc Như Khanh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Nhâm Thần Phong ngắm nhìn cô: “Thiên Thiên. . . . . .”
Mặc Thiên Trần nhìn về Nhâm Thần Phong: “Thần Phong, em rất khỏe, anh không phải lo lắng cho em, ở trong lòng của em, anh vĩnh viễn là anh trai của em là người thân của em, cám ơn anh hôm nay đã tới thăm em. Như Khanh là người em yêu, anh ấy và anh, bất luận là người nào bị thương, đối với em mà nói, đều không muốn có chuyện như vậy xảy ra. Em không sao, anh hãy yên tâm đi!”
Nhâm Thần Phong nặng nề gật đầu một cái: “Em tỉnh lại là tốt rồi, nghỉ ngơi thật nhiều, anh đi trước.”
“Được!” Mặc Thiên Trần rút bàn tay bé nhỏ của cô về.
Trước khi đi, Nhâm Thần Phong liếc mắt nhìn Cúc Như Khanh, cuối cùng cô đơn rời khỏi.
Gian phòng lúc này, trở nên im ắng.
Cúc Như Khanh nắm tay nhỏ bé của cô, dù có ngàn vạn ngôn ngữ, vào giờ khắc này cũng là không thể nào nói nên lời.
Lúc này Mặc Thiên Trần cẩn thận ngắm nhìn hắn, hắn tiều tụy rất nhiều, trong một đêm, cũng già hơn rất nhiều, chòm râu thô sáp dài ra mọc lên ở trên cằm.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt giao tiếp với nhau.
Trong ánh mắt của hắn hàm chứa nổi thống khổ ẩn núp, mặc dù hắn nghĩ biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng khi nắm tay Mặc Thiên Trần, trong lòng không tự chủ được hơi run rẩy.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng: “Như. . . . . . Khanh. . . . . .”
“Anh ở đây. . . . . .” Cúc Như Khanh khàn giọng ngắm nhìn cô.
“Ôm em một cái!” cô nghẹn ngào nói.

“Được. . . . . .” hắn ngồi bên giường bệnh của cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được thân thể cô không ngừng run rẩy, tim của hắn cũng thắt lại từng hồi từng hồi thống khổ khó nhịn.
Mặc Thiên Trần dựa vào trong ngực hắn, lẳng lặng chờ đợi giờ khắc này.
“thật xin lỗi, Trần, thật xin lỗi. . . . . .” Cúc Như Khanh ôm chặt cô, “Là anh phải xin lỗi em. . . . . . Là anh hại em thành như vậy. . . . . .”
Mặc Thiên Trần không nói gì, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống.
Cúc Như Khanh ôm thân thể gầy yếu của cô, yếu ớt co rúc ở trong ngực của hắn, hắn từng cam kết, vì cô che gió che mưa, không để cho cô đau, không để cho cô thương, không để cho cô khổ, nhưng tất cả cam kết với hiện thực ở trước mặt, lại có vẻ như tái nhợt vô lực. . . . . .
Vì hắn, cô mới mất đi người thân thân yêu nhất, là vì hắn, từ nay về sau cô cũng không còn cha mẹ; là vì hắn, cô vĩnh viễn phải thừa nhận đau đớn khắc cốt ghi tâm này, là vì hắn, hôm nay cô mới thương tâm thống khổ đến muốn chết. . . . . .
1000 một vạn câu thật xin lỗi, đã không thể đền bù những tổn thương này. Tổn thương đã tạo thành, hơn nữa bồi thường cái gì, sợ rằng cũng không còn có thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Cúc Như Khanh không biết ôm cô bao lâu, mới cúi đầu ngưng mắt nhìn bộ dáng cô ở trong lòng hắn khóc thầm, cô chỉ là lẳng lặng khóc thút thít, giống như một đóa hoa thê lương, làm người khác nhìn vào cũng thấy đau lòng.
“Trần. . . . . .” hắn thấp giọng kêu cô một tiếng, “Em nhất định phải mau mau khỏe lại, Trần, cha mẹ không muốn nhìn thấy bộ dạng của em như bây giờ. . . . . .”
hắn nói đến cuối cùng, nhưng cũng không xuống giường, chỉ để cằm ở đỉnh đầu của cô, sau đó ôm cô vào trong ngực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.