Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 330: Yêu: Thì Thầm Dưới Trời Sao
Edit: Camnu
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần trở lại bên cạnh Cúc Như Khanh, cô cảm thấy khó có chuyện tốt như vậy, liền vỗ tay tán thành, “Hôm nay ông nội là lớn nhất, ông nói đi! Như Mi sẽ rất vui đó!”
Vợ chồng Cúc Thiên Truyền xấu hổ liếc mắt, bọn họ chưa từng nghe nói đến chuyện tìm vị hôn phu cho Cúc Như Mi, bây giờ nghe ông cụ nhắc đến, có chút ngạc nhiên, Cúc Thiên Truyền nói: “Cha, không phải cha tìm được đối tượng vừa ý rồi chứ?”
Cúc lão gia nhìn Cúc Như Khanh, “Trần Ích đâu?”
“Gọi Trần Ích vào đi!” Cúc Như Khanh gọi người ở ngoài.
Rất nhanh, Trần Ích đi vào, “Trần Ích chúc ông sinh nhật vui vẻ!”
Cúc ông nhìn hắn, “Trần Ích, ta biết cậu vẫn chưa kết hôn, cũng không có hẹn ước với ai, hôm nay là sinh nhật ta, ta gả Như Mi cho cậu, cậu thích không?”
Lời ông vừa dứt, Mặc Thiên Trần không ngờ chuyện thành ra như vậy. Triển Thanh Thanh làm sao đây? Triển Thanh Thanh rất thích Trần Ích mà?
Trần Ích còn chưa lên tiếng trả lời, Cúc Như Mi liền bắt đầu trách móc, “Ông nội, ông đừng đùa nữa.”
“Ông nội ta sẽ không lấy chuyện này ra đùa.” Cúc lão gia nghiêm túc trả lời.
Cúc Như Mi cằm muốn trật khớp, cô biết mình không có quyền phát biểu rồi, đành gửi gắm hy vọng lên Trần Ích, dù Trần Ích là người của Cúc Thị dưới quyền Cúc Như Khanh, nhưng nếu hắn không đồng ý, Cúc lão gia sẽ không cưỡng bách.
Trần Ích giống như không nhìn thấy hi vọng mà cô ký thác, nghiêm mặt đáp: “Đa tạ ý tốt của lão gia, tôi thích Cúc đại tiểu thư.”
“A….” Lần này đến phiên Mặc Thiên Trần cằm muốn trật khớp, khó trách Triển Thanh Thanh và hắn vẫn không nóng không lạnh, trước kia từng nghe Khang Hạo nhắc tới, hắn đã thích người khác, chẳng lẽ chính là Cúc Như Mi?
không ngờ Trần Ích trả lời như vậy, Cúc Như Mi vốn dĩ có ôm chút hy vọng, bây giờ Trần Ích trả lời dứt khoát như vậy, hai người nhất định sẽ bị Cúc lão gia gom thành một đôi.
Cúc Như Mi lập tức nhảy lên: “Con chỉ thích anh…”
Mặc Thiên Trần cằm đã vốn trong trạng thái trật khớp, nghe thấy Cúc Như Mi nói vậy, không tự chủ được rùng mình, đây là cái loại gì đây?
Mọi người cũng vì câu nói đó mà sợ ngây người trong thời gian ngắn, ai cũng biết, Cúc Như Khanh và Cúc Như Mi là huyết thống trực hệ gần ba đời, căn bản không thể nói đến chuyện yêu đường, càng không thể trông cậy có kết quả gì được.
Cúc Như Khanh nghe thấy câu đó, vươn tay ôm hông Mặc Thiên Trần, ngụ ý cho cô một viên định tâm hoàn, đừng suy nghĩ vớ vẩn, Mặc Thiên Trần cảm thụ được nhiệt độ từ hông cô truyền đến, cô từ từ khép cằm lại, dựa vào người Cúc Như Khanh.
“Ý Như Mi nói, chắc là thích mẫu đàn ông giống anh!” Cúc Như Khanh trấn an cảm xúc Mặc Thiên Trần xong, nói với mọi người.
Mọi người như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, dù sao Cúc Như Khanh cũng đã kết hôn, hơn nữa nửa năm nay Cúc Thị cũng bị gièm pha rất nhiều, nếu còn truyền ra chuyện em họ thích anh họ, loại tình cảm bất luân này, càng khiến người khác có cơ hội nhạo báng nói xấu.
Cúc ông cũng vì vậy mà giải quyết dứt khoát, “Trần Ích ở Cúc Thị đã lâu, cũng là một trong những nhân vật ưu tú, chuyện tình cảm cũng rõ ràng, được rồi, hôm nay ta gả Như Mi cho Trần Ích, chờ Như Mi tốt nghiệp Đại học xong thì kết hôn đi.”
Cúc Như Mi còn chưa kịp phản đối, Trần Ích liền nói: “Đa tạ lão gia ban hôn, Trần Ích nhất định sẽ dùng cả tính mạng để yêu thương Như Mi.”
hắn thổ lộ như vậy, dù là nói cho Cúc ông nghe, nhưng cũng đồng thời nói cho vợ chồng Cúc Thiên Truyền và Cúc Như Mi nghe, Cúc Thiên Truyền dĩ nhiên hiểu được lợi hại của mối quan hệ này, Trần Ích là cánh tay đắc lực của Cúc Như Khanh, Cúc ông dùng Cúc Như Mi kiềm chế hắn, đầu tiên là có thể giữ được sự bình an cho cả nhà Cúc Thiên Truyền, tiếp đến hy vọng bọn họ chung sống, lấy chuyện vui đắp chuyện buồn, trở thành người một nhà vui vẻ.
Cúc Thiên Truyền biết hắn dựa vào con gái, về sau có thể an toàn rồi. Nhưng dù sao Cúc Như Mi vẫn còn trẻ, không muốn gả cho Trần Ích, người đàn ông không có chút thú vị đó, cô nghe Trần Ích cam kết, chỉ nghĩ hắn căn bản đang dụ dỗ Cúc ông thôi.
Cúc Thiên Lâm dĩ nhiên biết dụng ý của Cúc ông. Đối với sự sắp xếp của Cúc ông hắn cũng đã có dự tính, nếu dùng Cúc Như Mi trói buộc Trần Ích, Trần Ích sẽ dốc sức vì Cúc Thiên Truyền, như vậy Cúc Như Khanh sẽ bị mất đi cánh tay phải, Cúc Thiên Truyền có thể chậu vàng rửa tay, sống qua ngày nhờ con rể, hắn tự nhiên sẽ biến thành cô chưởng nan minh.
*孤掌難鳴(cô chưởng nan minh): một bàn tay đơn không thể vỗ thành tiếng.
Tiệc sinh nhật kết thúc, mỗi người đều mang trong mình một ý nghĩ khác nhau, Mặc Thiên Trần nghĩ đến câu nói Cúc Như Mi với Cúc Như Khanh, cô nghe người khác nói thích Cúc Như Khanh trước mặt mình, tim đặc biệt đau đớn.
Ăn xong bánh ngọt, mọi người liền ra về, ai nấy về nhà với tâm tư bất an.
Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần trở về Aegean Sea, Mặc Thiên Trần có chút buồn buồn không vui, Cúc Như Khanh thấy vậy, dắt tay cô lên lầu, “Sao vậy? Mất hứng?”
Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ừ, em đang nghĩ xem nói thế nào với Thanh Thanh, Trần Ích không thích em ấy… Anh biết mà, chuyện này với em ấy là chuyện khó chấp nhận…”
Cúc Như Khanh lại kéo cô xuống lầu, cô hỏi, “Muốn đi đâu?”
“Anh dẫn em đến một nơi, em sẽ không mất hứng.” Anh kéo cô lên xe, lái xe lên đỉnh núi.
Hai người lên tới đỉnh núi, trên núi không khí trong lành, khu nhà cao cấp tọa lạc ở lưng chừng núi vẫn còn sáng đèn, từ biệt thự gần bờ biển nhìn lên, dường như cách mặt biển gần hơn một chút.
“Anh muốn xem khu nhà à?” cô lầu bầu.
Cúc Như Khanh kéo tay cô, lấy trên xe ra một một tấm bạt trải xuống đất, sau đó cùng cô nằm song song trên đó, “Anh dẫn em đến ngắm sao.”
Mặc Thiên Trần nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, tối nay sao rất đẹp, giữa bầu trời xanh đen bao la, từng ngôi sao sáng lóe lên, gió mùa hè không ngừng thổi qua người bọn họ, cũng là một loại cảm giác rất thích thú.
Cúc Như Khanh nắm tay của cô, “Đừng lo lắng, anh chỉ xem Như Mi là em gái, nó cũng chỉ nói chuyện như trẻ con thôi.”
thì ra anh đã sớm nhìn thấu cô vì chuyện gì mà mất hứng! cô nghĩ có thể lừa anh với chuyện Triển Thanh Thanh thất tình, ai ngờ cũng không gạt được, Mặc Thiên Trần gật đầu, “Em biết, chỉ không hiểu vì sao, trong lòng rất khó chịu.”
“Khó chịu thì phải nói ra, đừng tự chịu đựng.” Cúc Như Khanh ánh mắt và tinh thần đều lóe lên, “Giống anh, nếu anh nghe được người khác nói thích, cũng không thể không tức giận, anh sẽ biểu thị công khai, em chỉ là người của anh.”
Mặc Thiên Trần cười, xoay đầu nhìn anh, tối nay ánh sao sáng, rất đẹp.