Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 316: Yêu Nhau: Sấm Sét Giữa Trời Quang
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần từ khi trở về từ kỳ nghỉ phép với Cúc Như Khanh trên du thuyền, mối quan hệ hai người vẫn như trước, sống riêng, nhưng vẫn hẹn gặp nhau.
Tình cảm của hai người, đã đạt tới mức độ ngọt ngào mà trước nay chưa từng có.
Cúc Như Khanh đối với Phí Cường Liệt vẫn không ngừng dùng mồi để săn đuổi, vẫn tiếp tục tìm kiếm tung tích Chu Tiểu Kiều, dĩ nhiên, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, hai anh em sau khi bị dạy dỗ trước mộ Cúc Thiên Kỳ, tạm thời trốn về Cúc gia đại viện, không dám lỗ mãng nữa.
Tâm tình của Mặc Thiên Trần cũng nhờ mối quan hệ với Cúc Như Khanh đã khá hơn trước mà trở nên tốt hơn.
Đột nhiên có một ngày, cô nhận được điện thoại của Nhâm Thần Vũ: “Thần Phong mất tích.”
Tin như thế, không nghi ngờ gì chính là sấm sét giữa trời quang.
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần không ngờ chuyện lại đến mức này, cô lập tức chạy tới bệnh viện, liền thấy Nhâm Thần Vũ đang khóc, “Chị Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thần Phong đâu? Sao anh ấy lại mất tích?”
Nhâm Thần Vũ nhìn cô, “Thiên Thiên, kể từ lúc chị bảo em đừng quấy rầy Thần Phong, từ đó em không vào thăm nó nữa, Thần Phong ngoài miệng nói không có gì, nhưng chị hiểu rõ trong lòng nó vẫn muốn gặp em, nó biết đó chỉ là một giấc mơ hão huyền, cũng biết cả đời này hai đứa không thể ở bên nhau, nhưng nó vẫn cố chấp như vậy, nó không quên được em. Lúc bác sĩ Hanibal nói cho chúng ta biết, cánh tay của Thần Phong nhất thời không thể trị khỏi, lúc đó nó rất bình tĩnh, mọi người đều không thể chấp nhận được kết quả này, nhưng Thần Phong lại rất bình tĩnh khiến ai nấy đều sợ…”
“Chẳng lẽ anh ấy vì vậy mới mất tích, khiến mọi người không thể tìm được?” Đừng nói là Nhâm Thần Phong không tiếp nhận nổi kết quả đó, ngay cả Mặc Thiên Trần cũng vậy, cô làm sao cũng không chấp nhận nổi chuyện cánh tay của Nhâm Thần Phong từ nay về sau sẽ trở thành tàn phế, nếu như trời cao đã an bài kết cục này cho Nhâm Thần Phong, cô muốn làm sao cũng không thể thay đổi được kết cục này.
Nhâm Thần Vũ khóc: “hiện giờ chị cũng không biết Thần Phong ở đâu, Thọ Tề đã cho người đi tìm, nhưng vẫn chưa có kết quả, không biết bây giờ Thần Phong sống chết thế nào, bảy năm trước nó đã vượt qua được kiếp nạn lớn, nhưng chẳng lẽ kiếp này không thể vượt qua, bây giờ lại thành người tàn tật, Thần Phong của chúng ta đúng là mạng khổ mà…”
Mặc Thiên Trần rơi lệ, Nhâm Thần Phong thật khốn khổ, đều do cô hại hắn trở thành tàn tật. cô lau khô nước mắt, sau đó trở lại phòng làm việc của bác sĩ Hanibal, “Bác sĩ, cánh tay của Thần Phong, thật không thể dùng kỹ thuật khoa học tiên tiến khôi phục sao?”
“Cúc phu nhân, thật xin lỗi, tôi đã tận lực.” Bác sĩ Hanibal lắc đầu, “cô xem, bây giờ tôi vẫn phải ở đây, Cúc phu nhân, cô có thể…”
Mặc Thiên Trần biết ông ta vẫn còn nơi này, là do Cúc Như Khanh chưa cho đi, nhưng bác sĩ đã tận lực, cho dù anh không chịu thả người, cũng không có cách nào.
“Bác sĩ Hanibal, cảm ơn ông, cảm ơn ông đã cố gắng chữa cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần rưng rưng đáp: “Tôi sẽ nói lại với Như Khanh, sớm ngày cho ông về nhà đoàn tụ với người thân.”
cô nói xong đi ra, Nhâm Thần Phong, anh đi đâu rồi chứ?
Mặc Thiên Trần nghĩ lại lần trước tìm được anh ở chỗ hoa bỉ ngạn, liệu lần này, hắn có đến nơi đó không? Mặc Thiên Trần tìm tới, không nhìn thấy bóng dáng của hắn, cô thật sự không biết hắn còn có thể đi đâu được?
Thần Phong, Thần Phong, anh đang ở đâu? Trời không tuyệt đường người, làm sao anh có thể tự mình bỏ cuộc!
Mặc Thiên Trần rời khỏi bờ sông, tới tiệm sách báo, tiệm trưng bày, viện ca kịch, những nơi mà Nhâm Thần Phong thích đến, cô đều đi tìm, nhưng vẫn không thấy Nhâm Thần Phong.
Mặc Thiên Trần mệt mỏi ngồi xuống bậc thang, nhìn sắc trời sắp tối, trong lòng nhớ đến Nhâm Thần Phong, rồi lại khổ não không biết tìm hắn ở đâu.
Cuối cùng, Cúc Như Khanh tìm đến cô, cô ôm hai đầu gối ngồi khóc thút thít trong đêm.
“Như Khanh, không tìm thấy Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhìn anh, cực kỳ đau lòng, “Nếu lúc đó không phải tại em, anh ấy sẽ không bị thương, tay cũng sẽ không trở nên tàn phế, càng không vì điều đó mà bỏ đi, Như Khanh, Như Khanh…”
Cúc Như Khanh lau nước mắt của cô, “Anh sẽ tìm được hắn.”
“Ừ, anh nhất định phải tìm được anh ấy, em nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi tay cho anh ấy.”
Qua một tuần lễ, Mặc Thiên Trần vẫn không có tin tức gì của Nhâm Thần Phong, ngày nào cũng vì vậy mà hao tổn tinh thần, Nhâm Thần Phong chính là tâm bệnh của cô, không tìm được hắn, cô sẽ đau khổ cả đời.
Cúc Như Khanh thấy Mặc Thiên Trần ngày càng gầy gò, không khỏi có chút tức giận: “Trần, thân thể của em đã gầy đi rất nhiều, Nhâm Thần Phong là người đã trưởng thành, hắn sẽ biết tự chăm sóc mình, bây giờ hắn chỉ muốn trốn tránh, không thể chấp nhận sự thật, chẳng lẽ em cũng muốn giống hắn sao?”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Như Khanh, không phải ai cũng kiên cường được như anh, Thần Phong anh ấy không làm được, em cũng không làm được, anh là người cao cao tại thượng, còn em chỉ là người bình thường thôi…”
“Vậy em muốn đau lòng như vậy mãi sao? Tự tổn thương thân thể mình vậy à?” Cúc Như Khanh dĩ nhiên không đồng ý với cô, “Có phải em vẫn còn yêu hắn ta?”
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần không ngờ tới lúc này rồi, anh vẫn còn nhắc đến chuyện đó, “Em nói rồi, em đối với anh ấy đã không còn cảm giác, đó chỉ là chuyện lúc trước, đã là quá khứ rồi, chẳng lẽ vì anh không phải người đầu tiên em yêu, nên anh mới nghi kỵ tình cảm của em sao? Cuộc sống không phải là phim nhiều tập, em cả đời này cũng chỉ yên anh…”
Cúc Như Khanh trầm mặc không nói gì, anh đốt một điếu thuốc, lúc anh hút thuốc, hai người đều im lặng, chờ anh hút xong, mới nói: “Anh sẽ bắt được Chu Tiểu Kiều, cho Nhâm Thần Phong câu trả lời thỏa đáng, như vậy em có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Như Khanh, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu? Cho dù bắt được Chu Tiểu Kiều, cho dù có chém cô ta thành trăm mảnh, cho dù cô ta có tan thành mây khói, cũng không thể làm Cúc Như Phong sống lại, Thần Phong cũng sẽ không vì vậy mà phục hồi được cánh tay đã tàn phế.” Mặc Thiên Trần than một tiếng, “Tất cả mọi chuyện không thể trở lại như lúc đầu.”
Cúc Như Khanh đốt thêm một điếu thuốc, anh đương nhiên cũng biết tất cả không thể trở về như trước, đã tạo thành hậu quả như thế, hiện tại nói gì cũng đều vô ích, anh chỉ muốn bù đắp cho cô phần nào.
một lát sau, Mặc Thiên Trần đứng lên, đến bên cạnh anh, đoạt lấy điếu thuốc bên khóe miệng anh, cô nhìn thật sâu vào hai mắt anh.