Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 298: Ngược Yêu: Ép Khanh Thoái Vị
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần không biết đã đứng đó bao lâu, chỉ biết cô đã đứng từ lúc mặt trời ngả về Tây, đứng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, đến lúc nước mắt bị gió lạnh thổi đi, mới hồi phục tinh thần.
Từ trước đến nay, cô đều muốn anh thả cô đi, lúc này, ý nguyện đã thành, nhưng không vì sao cô vẫn cảm thấy đau đến run rẩy.
Mặc Thiên Trần buồn bã trở lại phòng bệnh Nhâm Thần Phong, Đồng Tâm Ấn đang ngồi bên cạnh ngắm nhìn Nhâm Thần Phong ngủ đến không chớp mắt, vừa thấy cô liền nói: “cô trở lại làm gì?”
“Tôi…” Mặc Thiên Trần thấy Nhâm Thần Phong đang ngủ, liền gật đầu, “Tôi đi ngay.”
Người của Đồng gia đương nhiên không thích cô, nhưng cô cũng không quan tâm xem người khác có thích mình không, cái cô quan tâm là cuối cùng Nhâm Thần Phong vẫn có thể sống, và lý do vì sao Cúc Như Khanh chịu để cô đi.
“Thiên Thiên…” Đúng lúc cô chuẩn bị bước ra thì Nhâm Thần Phong chợt mở mắt gọi cô.
Mặc Thiên Trần quay đầu lại nhìn hắn, “Thần Phong, dậy rồi sao?”
“Anh Thần Phong, anh muốn ăn táo không? Em lại gọi cho anh nhé!” Đồng Tâm Ấn lập tức ân cần ghé đầu lại.
Nhâm Thần Phong không để ý đến cô, nhìn Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, từ hôm qua đến giờ phiền em chăm sóc anh, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Được!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ngày mai em lại tới thăm anh. Thần Phong, em đi trước.”
Sau khi Mặc Thiên Trần đi, Đồng Tâm Ấn rất vui vẻ, nhìn Nhâm Thần Phong, “Anh Thần Phong, anh muốn ngủ tiếp hay là nghe nhạc?”
Nhâm Thần Phong trực tiếp nhấn chuông đầu giường, lập tức có hộ sĩ đi vào, “Nhâm tiên sinh, có chuyện gì?”
“Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi, trừ bác sĩ và hộ sĩ bên ngoài, bất kỳ ai không có nhiệm vụ thì không cho phép vào đây quấy rầy tôi.” Nhâm Thần Phong ra lệnh.
“Vâng, Nhâm tiên sinh.”. Hộ sĩ nhìn về phía Đồng Tâm Ấn, “Tiểu thư, xin mời!”
“Anh Thần Phong, tại sao? Sao lại chỉ cần Mặc Thiên Trần ở lại cùng anh?” Đồng Tâm Ấn cứ nghĩ rằng chỉ cần Mặc Thiên Trần rời đi thì cô có cơ hội rồi, nào ngờ, Nhâm Thần Phong kêu hộ sĩ tới đuổi cô đi.
Nhâm Thần Phong đối với lời chất vấn đó căn bản coi như không nghe thấy.
Đồng Tâm Ấn đành bất đắc dĩ ra ngoài.
Mặc Thiên Trần ra khỏi bệnh viện, bắt taxi về Aegean Sea, nghĩ chắc Cúc Như Khanh đang giận, nên mới nói như vậy thôi. Lúc cô trở về, đã không thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, vào phòng, cũng không thấy bóng dáng Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn.
“Thím Lục, Cúc tiên sinh và bọn trẻ đâu?” Mặc Thiên Trần tìm được thím Lục.
“Thiếu phu nhân, cô về rồi!” Thím Lục nhìn cô, “Cúc tiên sinh mang đại tiểu thư và tiểu thiếu gia đi rồi.”
“Là khi nào?” Mặc Thiên Trần không ngờ.
“Mới vừa đi buổi chiều, cũng chưa lâu.” Thím Lục đáp.
Mặc Thiên Trần đoán chắc là khi vừa rời bệnh viện trở lại nhà thì anh liền quyết định như vậy, “Cúc tiên sinh có nói đi đâu không?”
“Tôi cũng không rõ.” Thím Lục lắc đầu.
Mặc Thiên Trần lập tức gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng điện thoại của anh tắt máy, cô gấp gáp, sao anh lại tắt máy lúc này? không lẽ đang ở trên máy bay?
Mặc Thiên Trần ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui, sau lại gọi cho Khang Hạo, “Anh biết Như Khanh dẫn theo bọn trẻ đi đâu không?”
“Tôi không biết, thiếu phu nhân.” Khang Hạo đáp, “Có thể tiên sinh chỉ đưa mấy đứa trẻ ra ngoài ăn tối thôi.”
“Được, để tôi hỏi lại Trần Ích.” Mặc Thiên Trần cúp máy, gọi cho Trần Ích.
Trần Ích nói: “Thiếu phu nhân, có chút chuyện nên chủ tịch đưa tiểu thiếu gia và đại tiểu thư đến nơi an toàn trước rồi, cô đừng gấp gáp.”
“thì ra là vậy.” Mặc Thiên Trần rốt cuộc nhẹ lòng, “Nhưng Như Khanh không nói đi đâu sao? Điện thoại cũng tắt máy, anh ấy có gặp nguy hiểm không vậy?”
“Tôi sẽ liên lạc với chủ tịch, nói ngài ấy gọi cho thiếu phu nhân được không?” Trần Ích đáp.
“Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần tâm tình như mớ bòng bong, Chu Tiểu Kiều ngày càng điên cuồng, sự an toàn của bọn trẻ đương nhiên là quan trọng nhất, cũng đều là Cúc Như Khanh nghĩ chu đáo, cô quyết định đi tắm, sau đó chờ anh về.
Mặc Thiên Trần ngồi đợi trên ghế sofa, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tới lúc tỉnh đã là sáng hôm sau, sau khi tỉnh liền cầm lấy di động, không có cuộc gọi nhỡ nào, gọi lại lần nữa thì thật cảm ơn trời, điện thoại Cúc Như Khanh đã gọi được.
“Như Khanh, anh và bọn trẻ vẫn khỏe chứ? Tối qua em không gọi được cho anh, có phải do không có sóng không, chuyện là thế nào vậy?” Mặc Thiên Trần vội vã nói.
“Là phu nhân sao? Tổng tài hiện đang họp.” Người nghe điện thoại là thư ký.
Mặc Thiên Trần nghe thấy anh đã trở lại công ty liền thở phào nhẹ nhõm, “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, hẹn gặp lại phu nhân.” âm thanh của thư ký vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.
Mặc Thiên Trần biết anh vẫn an toàn, cũng yên lòng một chút, đi rửa mặt rồi trở lại bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong.
Cúc Thị – Ám Dạ.
Cúc Như Khanh ngồi ở vị trí chủ tịch, nhìn đám người Cúc Thiên Lâm, mục đích của hội nghị hôm nay là thảo luận về cái chết của Cúc Như Phong.
“Cúc Như Khanh, hôm nay cậu phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng!” Cúc Thiên Lâm rống to.
Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh băng, “Tôi sẽ bắt được Chu Tiểu Kiều, sau đó ọi người câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ tôi ở Ám Dạ, trước mặt mọi người nói lại một lần nữa, tôi không cố ý nổ súng bắn chết Như Phong, là cậu ta đỡ đạn cho Chu Tiểu Kiều, không may đạn trúng tim mới tạo thành vết thương trí mạng.”
“Đến khi nào mới bắt được Chu Tiểu Kiều? Nếu chỉ muốn giết Chu Tiểu Kiều, sao viên đạn kia không chút do dự liền bắn thẳng vào Như Phong? Cúc Thiên Lâm căn bản không tin lời giải thích, nhìn các anh em, “Cúc Như Khanh đã giết anh em đồng môn, hơn nữa còn là giết không lý do, cậu ta căn bản không xứng ngồi vị trí chủ tịch!”
Lập tức, nhưng người theo Cúc Thiên Lâm thành một phe, la to: “Cúc Như Khanh lập mưu giết anh em, không xứng là chủ tích, hắn không xứng là chủ tịch Cúc Thị! Chức chủ tịch nên do Cúc đại lão gia đảm nhiệm!”
một màn kịch bức vua thoái vị thật hoàn hảo! Cúc Như Khanh cười lạnh.
“Bình tĩnh lại!” Trần Ích hét lớn, “Chúng ta nhất định sẽ bắt được Chu Tiểu Kiều, và chủ tịch trong sạch!”
“Chủ tịch trong sạch! Chủ tịch trong sạch!” Người bên Trần Ích trung thành với Cúc Như Khanh cũng la to.
Cúc Thiên Lâm đánh giá tình huống, chỉ vào Cúc Như Khanh, “Mày nhiều lời là muốn lấp liếm chuyện này sao?” Cúc Thiên Lâm kéo Cúc Thiên Truyền sang một bên, “Chú ba, chú nói đi, nó còn xứng đáng chức chủ tịch không?”
Cúc Thiên Truyền biết, Cúc Thiên Lâm muốn làm chủ tịch, năm đó Cúc Thiên Kỳ qua đời, hắn đã muốn lên, đợi đến mười lăm năm, cuối cùng cũng có cơ hội, hiểu nhiên là muốn đoạt lại chức chủ tịch từ tay Cúc Như Khanh.