Kim Cương Khế Ước

Chương 296: Ngược Yêu: Số Mệnh Gia Tộc


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 296: Ngược Yêu: Số Mệnh Gia Tộc


Edit: Camnu
Beta: N.P
Trời gần sáng, cửa phòng cấp cứu Cúc Như Phong mở ra, bác sĩ vừa ra, cả nhà Cúc gia liền vây quanh hỏi han.
“Bác sĩ, thế nào…”
“Con tôi đã tỉnh à….”
Bác sĩ nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu, “thật xin lỗi, các vị, chúng tôi đã tận lực, không thể cứu được bệnh nhân, viên đạn kia bắn thẳng vào tim cậu ấy…”
“không….” Cúc Thiên Lâm hét thảm một tiếng, chạy vào phòng bệnh đầu tiên, nhìn cái chăn trắng đắp trên mặt Cúc Như Phong, hô thiên gọi địa, “Như Phong, sao con lại bỏ cha…”
Vợ Cúc Thiên Lâm hôn mê bất tỉnh, được đưa đi cấp cứu.
Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, anh vẫn không di chuyển bước nào, nghe xong kết quả, lòng anh vô cùng bi thống.

“Cha…” Liễu Nam Yên đỡ thân thể lắc lư của Cúc cụ, “Cha, cha phải bảo trọng.”
Cúc cụ như không nghe tiếng bà nói, được Liễu Nam Yên đỡ vào phòng Cúc Như Phong, trong phòng ngoại trừ tiếng khóc thút thít của Cúc Thiên Lâm còn có thanh âm khuyên nhủ của Cúc Thiên Truyền, thần sắc ai nấy đều nặng nề.
“Cha, cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm quỳ gối trước mặt Cúc cụ, “Như Phong của con chết thật oan uổng…”
Cúc cụ vẫn không nói lời nào, chỉ ngưng mắt nhìn dung nhan như đang ngủ của Cúc Như Phong, tinh thần của ông nháy mắt cũng bị suy sụp.
Liễu Nam Yên thấy vậy, “Anh hai, em đỡ cha về nhà trước, tinh thần cha không được tốt…”
“Đều là người đàn bà này, sinh ra Cúc Như Khanh, con trai cô là kẻ lục thân bất nhận, nên Cúc gia ta mới gặp nạn này!” Cúc Thiên Lâm một tay đẩy Liễu Nam Yên ra.
Liễu Nam Yên không chịu được cú đẩy, ngã vào tường, thở hổn hển không thốt nên lời.
Cúc Thiên Lâm còn muốn tới đánh tiếp, Cúc Như Khanh bước mấy bước tới, nắm tay Cúc Thiên Lâm, lạnh lùng nói: “Ông thử đánh mẹ tôi lần nữa xem, thử đi?”
“Mày…” Cúc Thiên Lâm lập tức chỉ vào Cúc Như Khanh nói: “Mày trả Như Phong lại cho tao… Trả Như Phong cho tao, mày hại chết nó!”
Cúc Như Khanh đưa mẹ ra sau lưng, đối với lời lên án của Cúc Thiên Lâm, anh không trả lời.
Cúc cụ xoay người, “Yên, đưa ta về nhà.”
“Cha, cha không thể đi! Chuyện của Như Phong không thể bỏ qua như thế… Cha…” Cúc Thiên Lâm lập tức cản trước mặt Cúc lão gia.
Liễu Nam Yên từ sau lưng Cúc Như Khanh đi ra, đỡ Cúc cụ, Cúc cụ nhìn hắn, “Vậy muốn thế nào?”
“Con muốn Cúc Như Khanh một mạng đền một mạng.” Cúc Thiên Lâm rống to.
Bàn tay đang đỡ Cúc cụ của Liễu Nam Yên run lên, Cúc cụ lại nói: “Thiên Lâm, hôm nay ta mệt rồi, anh đừng nháo nữa.”
Ông nói xong, liền ra về cùng Liễu Nam Yên.
“Cha….” Cúc Thiên Lâm ở phía sau kêu to.

Chờ Cúc cụ cùng Liễu Nam Yên đi xa, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, hai anh em đồng thời xông tới chỗ Cúc Như Khanh.
“Cúc Như Khanh, để mạng lại!” Cúc Thiên Lâm rống một tiếng, mang hết công phu quyền cước xông đến Cúc Như Khanh, sau đó nhìn thấy Cúc Thiên Truyền đứng sững sờ, hắn quát: “Chú ba, nó muốn bức tử hết chúng ta, sắp tới lượt Như Mi rồi, chú còn chờ cái gì?”
“Như Khanh, sao mày có thể độc ác giết chết Như Phong?” Cúc Thiên Truyền căm hận.
Cúc Như Khanh đồng thời giơ hai tay đỡ quả đấm của bọn họ, nói: “Tôi là vô tình giết Như Phong, do nó đỡ đạn giúp Chu Tiểu Kiều, cho dù các người có tin hay không, tôi đều nói như thế. Về phần các người có liên thủ đi nữa, cũng không thắng được tôi, tôi không muốn nói nhiều nữa.”
Anh nói xong rời đi, một mình đi dưới cơn mưa phùn, nếu Cúc Như Phong còn sống, có thể Cúc gia sẽ không bùng nổ như thế này, bây giờ Cúc Như Phong đã chết, mọi thứ đều đã như lên tên vào đạn, cuộc chiến tranh giành quyền thế trong gia tộc đã chính thức bắt đầu.
Liễu Nam Yên đưa Cúc cụ về nhà, sau đó trở lại nhà mình, thấy Cúc Như Khanh đứng trước di ảnh Cúc Thiên Kỳ, liền đi tới trước mặt anh.
Liễu Nam Yên nhìn anh, cả người bà đâu cũng là sự đau đớn, vươn tay tát Cúc Như Khanh một cái, bà khóc: “Cái tát này, là mẹ thay cha con đánh! Mẹ đã sớm nói với con, con đừng ép bọn họ, con nghe rồi có hiểu không? Ông nội con đã phải chịu tang con rất đau đớn, giờ còn phải chịu thêm tang cháu, con làm sao ăn nói với cha mình?”
Trong ấn tượng của Cúc Như Khanh, mẹ anh trừ lúc cha anh qua đời, thì chưa bao giờ khóc, nhưng bây giờ… Anh nghẹn ngào, “Mẹ…”
Liễu Nam Yên vươn tay ôm anh vào lòng, bà khóc: “Như Khanh… Như Khanh… Con nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải mạnh khỏe, Như Khanh…”
Bà ôm anh, đau lòng khi thấy Cúc cụ phải chịu tang cháu, lo lắng cho an nguy của Cúc Như Khanh, trước kia Cúc Thiên Lâm còn mờ mờ ám ám, bây giờ nhất định là gióng trống khua chiêng mượn cơn đau xót vì mất con, mà ra tay trả thù Cúc Như Khanh.
Vì vậy, Như Khanh, con nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải bảo trọng, Thiên Kỳ đã mất rồi, mẹ chỉ còn lại một mình con, chỉ có một mình con, Như Khanh…
“Mẹ, con sẽ không sao.” Cúc Như Khanh ôm mẹ, anh nhất định sẽ không sao.

Cúc Như Khanh tạm biệt mẹ mình, từ nhà đi ra, đã là xế chiều.
Anh không biết Mặc Thiên Trần bên kia thế nào, Nhâm Thần Phong đã tỉnh chưa, nghĩ vậy nên Cúc Như Khanh đến bệnh viện lần nữa.
Trong bệnh viện, Nhâm Thần Vũ vừa từ máy bay về đang ngồi bên giường bệnh Nhâm Thần Phong, vẫn đang hôn mê bất tỉnh, “Thần Phong, em mau tỉnh lại, Thần Phong…”
Đồng Tâm Ấn vẫn ở bên cạnh chăm sóc Nhâm Thần Phong, nhìn Mặc Thiên Trần nói: “Nhất định là do cô hại anh Thần Phong phải không? Phải không?”
Mặc Thiên Trần vốn là thương tâm quá độ, thể lực tiêu hao quá nhiều, muốn té ngã.
Nhưng Đồng Tâm Ấn không buông tha, tiếp túc tiến lên đẩy cô.
“Tâm Ấn, dừng tay!” Đồng Thọ Tề một tay kéo con gái, hắn từng biết sự lợi hại của Cúc Như Khanh, nên dù có oán hận Mặc Thiên Trần cũng không dám làm gì quá mức, “Cúc phu nhân, có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “thật xin lỗi, Thần Phong vì cứu tôi, mới trúng đạn… Chị Vũ, là em không đúng, em có lỗi với Thần Phong…”
Nhâm Thần Vũ lập tức nắm tay Mặc Thiên Trần kéo đến giường bệnh Nhâm Thần Phong, “Quả nhiên là tại cô, bây giờ cô mau tới trước mặt Thần Phong, gọi nó tỉnh dậy, nói lời xin lỗi với nó…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.