Kim Cương Khế Ước

Chương 279: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (7)


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 279: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (7)


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần lập tức ngồi dậy nhìn anh, chuyện gia tăng thêm thiết bị để mở rộng sản xuất, cô đã lên ý tưởng từ lâu, có điều các cổ đông nói năm nay tình hình kinh tế không tốt lắm, không nên mở rộng sản xuất lúc này, cô cũng tạm gác việc đó lại.
không ngờ tới, Cúc Như Khanh vừa đến liền giải quyết được vấn đề, anh nói đến đề tài cô quan tâm, đương nhiên cô cũng không ngang bướng nữa.
“Các cổ đông đều đồng ý mở rộng sản xuất?” cô hỏi lại.
Cúc Như Khanh im lặng, chỉ nhìn cô, vừa lúc cô cũng đón nhận tầm mắt của anh.
“Đồng ý.” Anh trả lời.
Mạc Thiên Trần trong lòng thầm nghĩ, hắn quả nhiên rất thần thông quảng đại, mới vào Mặc Thị đã khiến các cổ đông đồng ý mở rộng sản xuất, mặc dù muốn biết hắn đã dùng phương pháp gì, nhưng cô lại không muốn hỏi thêm nữa.
“Vậy khi nào thì tôi trở về đi làm?” Cuối cùng cô chỉ hỏi câu này.
Cúc Như Khanh không nói gì, nhìn chén cháo kia.

Mặc Thiên Trần hiểu ý anh, cô không ăn thì sẽ không có gì để nói nữa, chỉ còn cách bưng chén cháo kia lên, trầm mặc ăn, anh cũng không bỏ đi, chờ cô ăn xong.
Rốt cuộc, cô cũng ăn xong bát cháo, nhìn anh.
Cúc Như Khanh thấy môi cô còn dính cháo, anh đưa tay, Mặc Thiên Trần đỏ mắt, cảnh tượng này cũng từng diễn ra không lâu, cô và anh ngồi trên bàn ăn, anh từng giúp cô lau đi hạt cơm dính bên môi.
Nhưng tất cả sự dịu dàng đó, đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Thế mà, cô vẫn ngây ngốc rơi vào bẫy, cả trái tim đều chìm vào đó đến không biết đáy.
Thu lại tâm tình, cô nhỏ giọng: “Khi nào tôi có thể trở về đi làm?”
“Chờ đến khi em không còn giận anh nữa.” Anh nhàn nhạt đáp.
“Tôi…” Mặc Thiên Trần trừng mắt liếc anh, sớm biết thế này cô sẽ không ăn bát cháo kia, căn bản là hắn lừa gạt cô, lừa cô ăn, còn đưa ra yêu cầu với cô nữa.
Cúc Như Khanh nói xong đứng lên bước đi, Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, “Được rồi, được rồi, tôi không giận anh nữa, ngày mai để tôi đi làm đi!”
Cúc Như Khanh bóng lưng hơi chậm lại, anh không trả lời, đi ra ngoài.
hắn… hắn cứ thế, không nói rõ ràng, đã đi rồi?
Mặc Thiên Trần một mình ở lại phòng, cô có tức cũng không có cách nào, hắn căn bản là không thèm để ý đến cô, bình thường hắn bận rộn giúp cô, giúp xong lại đến trêu cô, trêu xong lại bỏ đi.
“Cúc Như Khanh, tôi không phải heo anh nuôi, cũng không phải chó anh nuôi, mắc gì anh đối với tôi như vậy? Tôi hận anh, hận anh, hận anh chết được!” Mặc Thiên Trần quát về phía cửa.
Chợt, cánh cửa mở ra, bóng dáng cao to của Cúc Như Khanh xuất hiện ở cửa, sắc mặt anh không nhìn ra được buồn vui, nhưng Mặc Thiên Trần biết chắc là không có hỉ rồi, cô nào biết là anh không đi, lại còn đứng ở cửa nghe cô mắng chửi.
“Thế này mà gọi là không giận sao?” Giọng anh cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Tôi…” Mặc Thiên Trần á khẩu không trả lời được, cô bất động tại chỗ, có miệng cũng khó biện. Nếu cô nói cô không còn giận nữa, thì vừa rồi rõ ràng là cô mắng hắn! Còn nếu cô thừa nhận vẫn còn giận, hắn sẽ không cho cô ra ngoài.
“Sao anh có thể ở ngoài cửa nghe lén tôi nói hả? Anh có biết làm thế là trái đạo lý không?” cô cưỡng từ đoạt lý cố gắng tranh luận vì bản thân.
Cúc Như Khanh chỉ là than một tiếng: “Em còn giận hay không, từ hành động, từ ngữ, đến vẻ mặt, đều có thể nhìn ra được, em cho rằng chỉ cần mở miệng, nói thì được sao?”

“Tôi…” Mặc Thiên Trần bị anh nói xong không còn chút từ ngữ nào đáp trả, cô xoay người vào vách tường không thèm để ý anh nữa, tức chết mà! Người đàn ông này quá gian trá, giảo hoạt rồi!
“Cho anh biểu hiện rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, anh sẽ tự động tới thả em ra.” Anh nói xong đóng cửa “rầm” một tiếng.
“Anh…” Mặc Thiên Trần xoay người lại, hắn cứ như tên hôn quân khống chế cô, không cho cô làm cái này không cho cô làm cái kia, còn hắn thì ở bên ngoài tự do tự tại, còn bảo cô phải suy nghĩ rõ ràng, cô suy nghĩ còn chưa đủ rõ ràng à? cô đã trưởng thành, hắn cũng không phải người giám hộ của cô! Tại sao lại giam giữ cô chứ?
Có điều, mấy lời này, cô chẳng dám nói ra nữa, cứ để trong bụng, nếu nói ra, lỡ đâu hắn vẫn còn ở ngoài kia, lại thành cô chọc giận hắn.
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nằm lại giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, cô bị Trần Ích đánh thức mời dùng cơm, “Tôi không nhìn lầm chứ! Là Trần Ích, Trần Tiêu đâu?”
“Triển Thanh Thanh lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân, nên nhờ tôi tới thăm, thiếu phu nhân, cô vẫn khỏe chứ?” Trần Ích nhìn cô.
“Thanh Thanh?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bàn cơm, “Rốt cuộc cũng có người nhớ tới tôi, xem như cũng có chút an ủi. Báo lại cho cô ấy, tôi vẫn khỏe, nói cô ấy đừng lo, còn nữa, bảo cô ấy… phải nghe lời, làm việc cho tốt…”
Trần Ích khóe môi khẽ mỉm cười, hắn gật đầu, “Nếu thiếu phu nhân không sao, vậy tôi xin phép.”
“Ừ!” Mặc Thiên Trần bắt đầu dùng cơm, “Cảm ơn anh, cũng cảm ơn Thanh Thanh.”
Mặc Thiên Trần cũng đói bụng, cô bắt đầu ăn, cảm giác không đúng vị, mặc dù là cẩm y ngọc thực, nhưng cô không đến nỗi lú lẫn đến vậy!
cô nhìn Trần Ích đang đi về phía cửa, kêu một tiếng, “Trần Ích…”
“Thiếu phu nhân, còn dặn dò điều gì?” Trần Ích xoay người nhìn cô.

“À, không…” cô vốn muốn hỏi vì sao Trần Ích lại được Cúc Như Khanh tin tưởng, lại đột nhiên nhớ đến lúc Trần Ích nói với cô, cái Cúc Như Khanh muốn là vâng mệnh nghe theo, càng phản kháng anh thì càng không có kết quả tốt.
“Thiếu phu nhân, lần trước tôi không bắt được Phí Cường Liệt, mới khiến cô gặp tai nạn suýt nữa bị thương, thật xin lỗi.” Trần Ích nói câu tạ lỗi.
“Sao trách anh được chứ? Là do tôi không cẩn thận thôi, anh mau đi đi!” Mặc Thiên Trần lắc đầu nói.
Sau khi Trần Ích đi, Mặc Thiên Trần rơi vào trầm tư, là tự cô xúc động chạy đi, kết quả là bị người của Phí Cường Liệt truy kích, nếu không phải Cúc Như Khanh đuổi theo, chỉ sợ là cô đã sớm phơi thây đầu đường.
Nếu nói tất cả đều là âm mưu, anh bảo vệ cô chu toàn như vậy, là chuyện rất chân thật.
cô vừa ăn vừa nghĩ chuyện, cơm bất tri bất giác nguội đi.
Lúc Trần Tiêu đi vào dọn dẹp bát đũa, thấy cô vẫn chưa ăn xong, “Thiếu phu nhân, cô không ăn cơm, làm sao chủ tịch thấy được thành ý của cô?”
“…” Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn hắn, ăn cơm cũng là thể hiện thành ý? Vậy được, cô ăn.
Qua vài ngày sau, Cúc Như Khanh tới phòng Mặc Thiên Trần lần nữa, cô đang vẽ tranh, anh bước tới, nhìn người đàn ông trong tranh, vô cùng hung thần tàn ác, trong tranh còn có một cô gái nhỏ kiêu ngạo, đang cầm cây gậy quất vào người đàn ông…
Anh ngưng mắt nhìn, cô gái nhỏ kiêu ngạo kia giống Mặc Thiên Trần mấy phần, còn người đàn ông hung thần đó, không khó đoán ra, chính là anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.