Kim Cương Khế Ước

Chương 1: Bão Tố Đêm Giao Dịch


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 1: Bão Tố Đêm Giao Dịch


Kim cương đại biểu vĩnh hằng, khế ước vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
── Cúc Như Khanh.
Thời gian: Ngày 6 tháng 7
Khí trời: bão tố
Địa điểm: trang viên Hồng Phong.
Bão tố ban đêm, chưa từng đáng sợ như vậy.
Sấm sét, mưa to ào ào từ trên trời hung mãnh trút xuống dưới.
Mặc Thiên Trần thực sự lo lắng nóc nhà sẽ sớm bị đập thủng, thế nhưng điều cô lo lắng hơn chính là chuyện kế tiếp.
cô bị che hai mắt, nằm ở trên giường lớn mới tinh, ở dưới chăn đơn màu trắng là thân thể nhỏ bé mềm mại.
Đêm nay, cô không chỉ là phải dâng hiến tấm thân nữ nhi thuần khiết đã giữ gìn suốt mười tám năm mà trong bụng còn phải nhất định phải có thu hoạch hạt giống của người đàn ông kia, sinh con cho người ta.
cô nắm thật chặt chiếc chăn đơn màu trắng, nắm tay càng chặt mà ngoài cửa sổ gió giật mưa tuôn càng thêm dữ dội khiến cho hơi thở của cô càng thêm khó khăn.

Nửa đêm, mười hai giờ.
Lúc tiếng chuông vang lên, Mặc Thiên Trần sợ hãi nhắm hai mắt lại
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Trang viên Hồng Phong
một chiếc Lamborghini màu đen cực kì tôn quí xa hoa ở giữa bão tố chạy tiến vào, trợ thủ Khang Hạo giương một cái ô đen che cho chủ nhân từ trên xe bước xuống.
hắn rong ruổi trong hắc bạch lưỡng đạo, đại nhân vật nắm giữ nền kinh tế chính trị – Cúc Như Khanh.
Sau khi tiến nhập phòng khách, nam nữ hai hàng đồng loạt hô : ‘‘ Tiên sinh ! Chúc buổi tối tốt lành !’’
Cúc Như Khanh khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lùng : “ Chuẩn bị xong chưa?”
Quản gia Dương Mi lập tức ra khỏi hàng: “ Tiên sinh, thầy thuốc đã kiểm tra toàn thân cô bé kia, vô cùng sạch sẽ, đêm nay rất thích hợp để có bầu !”
Cúc Như Khanh đi lên lầu hai tới gian cuối cùng, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra trắng bệch, mà mắt đã bị che kín.
cô vô cùng khẩn trương, cũng vô cùng thanh tú, đầu tiên cho hắn một loại cảm giác sạch sẽ.
Mặc Thiên Trần nghe được tiếng cửa phòng mở, cô biết là hắn tới!

cô không thể nhìn thấy chủ nhân là ai, nếu yêu cầu sinh giúp là một lão ông sáu mươi tuổi, cô cũng phải tiếp nhận vì chỉ liên quan đến tiền tài giao dịch.
Cảm giác được hắn đứng ở bên giường, cô chỉ cảm thấy một loại hơi thở lãnh khốc tràn ngập ở toàn bộ gian phòng ùn ùn kéo tới vây quanh cô.
cô nhẹ nhàng run rẩy đã biết số phận chính mình .
Sau một khắc, chăn đơn màu trắng bị vạch ra, một khối nữ thể tinh tế vóc người phi thường tốt hiện ra ở trong mắt Cúc Như Khanh.
cô có làn da trắng mịn màng trong suốt như thủy tinh. Cúc Như Khanh cởi quần áo đi đi tới.
Mặc Thiên Trần run càng kịch liệt, một khối thân thể mười phần giống đực trực tiếp xỏ xuyên qua thân thiếu nữ của cô.
cô cắn chặt răng không hừ một tiếng, cả người cong lên thì bó càng chặt, đau đến tê tâm liệt phế.
Mà lúc này, ngoài cửa sổ cuồng phong cùng mưa bụi ra sức quất vô số đường roi lên cửa kính.
Tia chớp sáng lóe như những con rồng lượn lờ trên tầng mây, sấm bỗng dưng nổ tung ngoài cửa sổ, Mặc Nhiên Trần đau đến suýt hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà, máu tươi của lần đầu tiên là nhuận dịch tốt nhất, đau đớn kịch liệt qua đi, lòng của cô tập trung vào trọng trách đêm nay của cô.
Trong đêm tối, dưới ánh đèn, chỉ có thân thể giao triền, không có bất kì một ngôn ngữ nào xen vào trong đó.
hắn là chủ nhân tiền tài của cô, cô vì hắn mà bán tử cung của mình.
Nước mắt Mặc Thiên Trần rơi xuống thấm ướt tấm vải che mắt màu đen.
Mà thân thể thiếu nữ, tựa như mưa gió ngoài cửa sổ kia, không bị khống chế dập dềnh như trong mưa bão.
Gió mạnh, mưa bất ngờ, thân đau, lòng đau, tình kham.
Tất cả đau đớn theo cổ họng nuốt xuống, cô mặc hắn xé rách, lãnh khốc vô tình giữ lấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.