Đọc truyện Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 30: Du ngoạn
Edit: Diễm Hỏa Phụng
Beta: Mốc Meow
Dần dần, Bạch Thần ngửi được hương vị ẩm ướt của nước biển, mà đường chân trời bên kia cũng xuất hiện màu lam.
Chưa tới bờ biển, Lục Hành Vũ ngừng xe, hắn gỡ nón bảo hiểm xuống, bỏ vào cốp xe, sau đó lại đội mũ lưỡi trai lên.
“Anh đây là sợ người chụp lén sao?” Bạch Thần thấy thế nhịn không được cười hỏi.
Lục Hành Vũ cười cười, không lên tiếng, hắn kéo tay Bạch Thần qua, nói: “Đi, hôm nay mang em đi ngồi du thuyền, ăn hải sản.”
Bạch Thần nguyên bản cho rằng Lục Hành Vũ là muốn dẫn cậu tới lướt sóng hoặc là tắm nắng phơi nắng, không nghĩ tới lại là muốn ngồi du thuyền, lập tức lên tinh thần.
Sau đó Bạch Thần hướng qua bờ biển nhìn thấy, quả nhiên, có rất nhiều chiếc du thuyền lớn lớn bé bé đủ loại ngừng ở bờ biển, mà mặt khác một bên còn lại là một cái lều lớn, người ra ra vào vào dẫn theo túi túi hải sản, bên cạnh còn có mấy đội thuyền của những người đánh cá mặc áo mưa giày nhựa đang phân loại hải sản vừa mới được vớt lên.
“Chưa từng đến loại địa phương này đúng không?” Lục Hành Vũ cười nhẹ hỏi.
Bạch Thần có chút hưng phấn lắc lắc đầu.
“Đi, đi chọn loại em thích ăn.”
Bạch Thần lập tức cao hứng gật đầu.
Hải sản vừa mới vớt lên còn tung tăng nhảy nhót, Lục Hành Vũ quen cửa quen nẻo đi qua, muốn hơn mười loại, sau đó đối với chủ sạp hàng phân phó một chút, liền lôi kéo Bạch Thần đi thuê thuyền.
Du thuyền cũng có loại cao cấp hoặc cấp thấp một chút, Lục Hành Vũ thuê một cái cỡ trung, tự mang theo giá nướng BBQ lên du thuyền, trả tiền đặt cọc, cùng Bạch Thần lên thuyền.
Hai người trước hết ở phụ cận khu vực nước cạn chơi, Lục Hành Vũ chậm rãi ra khơi, Bạch Thần an vị ở đầu thuyền nhìn về nơi xa.
Gió biển nghênh diện thổi tới, ánh nắng nơi xa có chút nóng rọi lên trên người thực thoải mái, Bạch Thần chưa bao giờ trải qua như vậy làm cho mình thấy thật hưng phấn.
Ngồi ở đầu thuyền nhìn một hồi, Bạch Thần đi đến bên người Lục Hành Vũ, Muốn thử lái du thuyền, Lục Hành Vũ thấy thế liền hướng dẫn. Bạch Thần thật thông minh, chỉ mân mê hai ba cái đã hiểu, vì thế vui sướng mà thao tác tay lái, khiến cho du thuyền ở trên mặt biển đảo quanh.
Lục Hành Vũ đôi tay cắm trong túi, nhìn bộ dáng cao hứng của Bạch Thần, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười. Nhìn dáng vẻ này của Bạch Thần, bỗng nhiên khiến cho Lục Hành Vũ nghĩ đến nhẫn cưới nên chọn chủ đề gì mới tốt.
Bạch Thần lái một hồi, Lục Hành Vũ liền tiến lên ôm cậu cười nói: “Được rồi, đi bờ biển đi, thức ăn chắc là được đóng gói hết rồi.”
Bạch Thần còn có chút chưa đã thèm, nhưng Lục Hành Vũ đã nói như vậy, cậu cũng ngoan ngoãn lái du thuyền về lại gần bờ.
Quả nhiên, nhóc con bán hải sản trước đó xách một đống lớn hải sản lại đây, sau khi du thuyền cập bờ, nhóc tay chân lanh lẹ đem lên thuyền, sau đó hỗ trợ Bạch Thần cùng Lục Hành Vũ đem giá nướng BBQ chuẩn bị cho tốt, lại vặn chốt mở, gia vị gì đó đều được chuẩn bị đầy đủ.
Nhóc con kia tuổi không lớn, làn da phơi đến ngăm đen, một hàng răng lại trắng như tuyết, cặp mắt nho nhỏ, bộ dạng thật đáng yêu.
Bạch Thần thấy thế nhịn không được cười hỏi: “Nhóc bao lớn rồi, không phải lao động trẻ em chứ?”
Kỳ thật rất nhiều con cái của dân đánh cá học cao trung đều sẽ giúp đỡ làm việc trong nhà, lao động trẻ em là do Bạch Thần nói đùa. Thằng bé nghe Bạch Thần nói xong nhưng thật ra lại hết sức vui vẻ nói: “Tôi đã hai mươi bảy, trời sinh mặt trẻ con.” Nói xong nhóc kia liền ngẩng đầu cười hỏi: “Muốn hỗ trợ nướng sao? Trước muốn nướng cái nào?”
Lục Hành Vũ xua xua tay ý bảo không cần, sau đó lấy từ bóp tiền một tờ một trăm cho nhóc, nhóc kia thật sảng khoái nhận lấy, cuối cùng đối với hai người cúi chào, nói “chúc nhị vị dài lâu” liền rời đi.
Lời này của thằng nhóc nói trúng vào tâm khảm của Lục Hành Vũ và Bạch Thần, hai người nhịn không được nhìn đối phương, mắt đối mắt, thiên lôi câu địa hỏa cũng không hòa tan được sự ngọt ngào này.
Hải sản đều đem lên hết, Lục Hành Vũ cùng Bạch Thần vén tay áo lên bắt đầu nướng, trời hơi nắng, Lục Hành Vũ liền đem dù che nắng dịch lại đây.
Bạch Thần nhìn Lục Hành Vũ mặc áo sơ mi trắng cúi đầu, đón ánh mặt trời, gió biển thổi tóc đen của hắn ở không trung loạn vũ, nửa cánh tay trắng nón mà cơ bắp lộ ra, sườn mặt càng giống như được đánh lên một tầng ánh sáng nhu hòa, thật tuấn mỹ.
Lục Hành Vũ khiêng dù che nắng đi tới, vòng eo nhân ngư tuyến cùng với đôi chân dài thẳng tắp đều làm cho Bạch Thần nhìn nhịn không được nuốt nuốt cổ họng.
Đem dù che nắng đặt xong, Lục Hành Vũ thấy Bạch Thần đang phát ngốc, nhìn gương mặt trắng nõn của cậu bị nắng mặt trời phơi có chút đỏ lên, yên lặng cười, nhào lên hôn mấy cái.
Da thịt mềm mại hơi hơi nóng lên, mang theo một chút ướt át, Bạch Thần bị Lục Hành Vũ hôn hôn như vậy, trong lòng nhảy loạn, lại không tự chủ được vươn tay ôm lấy Lục Hành Vũ.
Eo Lục Hành Vũ bị Bạch Thần vòng lấy, hai người đơn giản đón gió biển hôn nhau, gió thổi khiến cho tóc cả hai người quấn quít đan xen lẫn nhau, phất lên trên mặt, càng thêm thúc tình. Hôn một lát sau, Lục Hành Vũ xoay người, ôm Bạch Thần ngồi xuống, vì thế hai người mang theo tiếng thở dốc cùng vài phần không rõ tâm tư, bắt đầu nướng ăn.
Nói là nướng đồ ăn, chi bằng nói là chơi tình thú, Lục Hành Vũ mỗi khi nhìn đồ ăn chín tốt liền dùng kẹp gắp lên, nếm một ngụm, sau đó lại đút Bạch Thần nếm một ngụm.
“Ăn ngon không?”
“Ưm…” Trong miệng Bạch Thần toàn là thịt, hàm hàm hồ hồ nói không nên lời.
Lục Hành Vũ nhìn thấy Bạch Thần như vậy, thuận tay xoa bóp gương mặt mềm mại của Bạch Thần, lại ăn một lần đậu hủ.
Bạch Thần thích ăn cá biển nướng và tôm tươi, Lục Hành Vũ thay cậu lột vỏ, tước thịt cá, Bạch Thần một hơi ăn vài miếng, chờ ăn cá xong rồi, Lục Hành Vũ cũng lột xong vỏ tôm.
“Còn muốn ăn?” Lục Hành Vũ đem thịt tôm trắng nõn kẹp lên, đặt ở trước mắt Bạch Thần. Bạch Thần cho rằng hắn muốn đút cậu, liền hé miệng, kết quả Lục Hành Vũ chính mình một ngụm đem tôm ăn luôn. Bạch Thần lập tức đỏ mặt, Lục Hành Vũ nhìn Bạch Thần hơi hơi giương môi đỏ, cúi đầu hôn lên.
Mang theo mùi rượu và thịt tôm trong khoang miệng, trên môi Bạch Thần còn dính gia vị BBQ và ớt. Nụ hôn này có chút không thuần khiết, nhưng lại chân thật, Lục Hành Vũ chậm rãi liếm mút cánh môi Bạch Thần, cảm giác cánh môi non mềm kia từ từ nóng lên, thậm chí ở trong tiềm thức, Lục Hành Vũ cảm thấy chính mình đang được nếm vị ngọt dị thường tươi mát.. Dù trên thực tế đều là ảo giác.
Hôn môi xong, Bạch Thần hơi hơi thở dốc, hốc mắt ngậm sương mù, ướt át sáng long lanh, trên mặt cũng nổi lên mạt đỏ ửng.
Lục Hành Vũ ôm cậu, cười hỏi: “Còn muốn ăn tôm nữa hay không?”. Đáp lại hắn là một nắm tay bé nhỏ không có lực sát thương gì.
Lăn tới lộn đi, hai người rốt cuộc cũng ăn no. Gió ngoài biển thổi mạnh làm đầu có chút đau, Lục Hành Vũ liền đơn giản ôm Bạch Thần chui vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền có ghế sô pha hai người và bàn trà, còn có TV và tủ lạnh, Lục Hành Lục lấy bia từ trong tủ lạnh ra, ôm Bạch Thần yên lặng nằm trên ghế sô pha.
Bị phơi dưới ánh mặt trời lâu, thân mình Bạch Thần vốn đã mềm hay còn mềm mại hơn, cậu lười biếng mà dựa lên người Lục Hành Vũ, miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm nhỏ uống bia, trên mặt còn mang theo nét đỏ ửng nhàn nhạt.
Lục Hành Vũ một bên vừa uống bia, một bên vuốt vuốt nhón tay thon dài mềm mại của Bạch Thần, cuối cùng hắn thò qua dán tới lỗ tai Bạch Thần thấp giọng nói: “Hoa Đỉnh và Lục thị cùng hợp tác, muốn mở cuộc họp báo, anh muốn mang em đi tham gia.”
Bạch Thần nghe vậy hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hành Vũ. Trên mặt Lục Hành Vũ hiện giờ chỉ còn sự ôn nhu, ngày thường trầm ổn nghiêm túc đều không còn. Bạch Thần nhìn Lục Hành Vũ một lúc sau mới thấp giọng lẩm bẩm: “Được nha, anh muốn em đi, em sẽ đi.”
Lục Hành Vũ nghe ngữ khí Bạch Thần có điểm lười biếng, liền sờ sờ mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Vậy bản thân em có nguyện ý không?”
Bạch Thần lúc này có chút mỏi mệt nên không chú ý câu nói kế tiếp của Lục Hành Vũ, đem thân mình ủng vào lồng ngực của Lục Hành Vũ. Lục Hành Vũ vội ôm lấy cậu, Bạch Thần vùi đầu trong ngực Lục Hành Vũ, tay ôm lấy eo Lục Hành Vũ nói: “Được…”
Lục Hành Vũ dở khóc dở cười, nhưng Bạch Thần như vậy càng làm cho hắn thích, trầm mặt một lúc, Lục Hành Vũ duỗi tay đem tóc mái hỗn độn trên mặt Bạch Thần vén lên, sau đó đem hai chân thon dài trên đất của Bạch Thần để lên sô pha. Như vậy, nửa người Bạch Thần nằm trên sô pha, nửa người thì dựa vào lồng ngực Lục Hành Vũ.
“Ngủ đi.” Lục Hành Vũ thấp giọng nói.
Lông mi Bạch Thần giật giật, hàm hồ lên tiếng liền đã ngủ.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ của Bạch Thần, Lục Hành Vũ yên lặng uống bia, lúc sau hắn cũng bắt đầu mệt mỏi, liền dựa lưng trên tay vịn ghế sô pha ngủ.
Một buổi chiều như vậy trôi qua.
Có lẽ do ăn hải sản nhiều, lúc trên xe trên đường trở về Bạch Thần nôn một lần, lần này so với lúc trước còn dữ dội hơn, Lục Hành Vũ thấy vậy đau lòng vô cùng, muốn đưa Bạch Thần đị bệnh viện làm cho Bạch Thần thấy chuyện bé xe ra to, cũng không muốn đi bệnh viện. Cuối cùng hai người tranh chấp một phen, sau đó cùng thỏa hiệp. Lục Hành Vũ lúc về sẽ nấu cho Bạch Thần canh uống dưỡng dạ dày, uống xong nếu Bạch Thần còn khó chịu liền đi bệnh viện.
Trở về chỗ ở, bởi vì vừa mới nôn xong, Bạch Thần người uể oải, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cứ như vậy mà nằm trên sô pha.
Lục Hành Vũ nhìn bộ dáng của Bạch Thần, bản thân cũng tự trách không thôi, dù sao đi ăn hải sản là chủ ý của hắn, hơn nữa sau đó hai người lại còn uống bia lạnh, thật sự là…
Hầm canh còn cần một đoạn thời gian, Lục Hành Vũ chỉnh chương trình nấu canh tự động. Còn Bạch Thần lúc này đang cầm ly nước ấm, nằm trên sô pha uống từng ngụm nhỏ, bộ dáng thực ngoan ngoãn, cũng khiến người ta đau lòng.
Lục Hành Vũ đi tới, ôm lấy Bạch Thần, duỗi tay giúp cậu mát xa dạ dày, lại hỏi: “Hiện giờ còn thấy khó chịu không?”
Bạch Thần lắc đầu, theo sau cười: “Khẩn trương như vậy làm cái gì? Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Lục Hành Vũ nhìn bộ dạng tươi cười của Bạch Thần, nhìn không được xoa xoa đầu tóc mềm mại của cậu, nói: “Em cứ luôn như vậy, một chút cũng không cho người ta bớt lo.”
Bạch Thần le lưỡi, lại cúi đầu uống nước ấm. Lục Hành Vũ thấy vậy cũng không có biện pháp gì với cậu, chỉ có thể ôm cậu, chậm rãi giúp cậu mát xa bụng.
Bụng Bạch Thần thật mềm, tay Lục Hành Vũ lại ấm áp, mát xa rồi lại mát xa, Bạch Thần có chút ngứa, nhịn không được bật cười ha ha.
Lục Hành Vũ thấy vậy ngừng tay lại: “Làm sao vậy?”
Bạch Thần: “Ngứa.”
Lục Hành Vũ:……
Vừa lúc này canh cũng đã nấu xong, một tiếng tít vang lên, Lục Hành Vũ liền vội vàng đứng dậy đi xem, Bạch Thần nhìn bộ dáng Lục Hành Vũ vì mình bận rộn đi ra đi vào, trong lòng ấm áp, cao hứng đến nói không nên lời.
Nhưng cố tình lúc này Bạch Thần lại một trận buồn nôn, nhưng nghĩ tới Lục Hành Vũ, cậu lại tận lực nhịn xuống.
Canh bưng ra tới chính là phương thuốc dưỡng dạ dày mà Lục Hành Vũ lúc trước có nghe nói qua, bao tử heo hầm táo đỏ, bên trong có không ít gừng, nhưng lúc hầm canh xong Lục Hành Vũ đem gừng lấy ra hết, hắn biết nếu có gừng Bạch Thần khẳng định không uống đâu!
Hoàn chương 27.
Cuối cùng cũng ngoi lên đăng được chương mới, nhưng có lẽ mọi người cũng quên gần hết diễn biến lúc trước rồi 😆😆😆