Đọc truyện Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 27: Gặp lại
Edit: Hỏa Diễm Phụng
Beta: Mốc
Sau khi ăn cháo xong, Bạch Thần nghĩ nghĩ, lại đóng gói một phần về cho Lục Hành Vũ, những người khác nhìn bộ dáng Bạch Thần cúi đầu đóng gói, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ yên lặng cười cười.
Bạch Thần biết bọn họ cười cái gì nhưng cũng không thèm để ý, đem đồ vật đóng gói xong rồi rời đi.
Bạch Thần cười nói: “Tôi còn phải tự mình chạy xe về nữa, không có thẻ vào tiểu khu nên cũng không tiện lắm.”
Bạch Thần đúng là không có thẻ vào tiểu khu, nhưng bảo vệ ngoài cửa tiểu khu nhận ra cậu cho nên sẽ tự động cho cậu đi vào, Lục Hành Vũ trước giờ vẫn luôn quên việc này, cũng không phải là anh cố ý, chỉ là bản thân anh ra cửa sẽ không cần như vậy.
Người mẫu đó nghe Bạch Thần nói vậy, “A” một tiếng, càng thêm kết luận là Bạch Thần bị kẻ có tiền bao dưỡng, bèn cho Bạch Thần số thiện thoại liên lạc của mình, sau đó dặn dò Bạch Thần lái xe cẩn thận.
Bạch Thần đối với việc này tự nhiên không từ chối, trao đổi xong phương thức liên hệ, những người khác cũng lục tục chia nhau ra lên xe của mình trở về.
Bạch Thần đứng ở bên đường, nhìn từng chiếc xe đó rời đi, sau đó cậu cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi đựng cơm ra, chuẩn bị kêu taxi chở về.
Lúc Bạch Thần đang ấn số gọi xe, một người bỗng nhiên từ đâu nhảy ra khoát lên vai cậu. Bạch Thần hoảng sợ, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười của Lư Dương.
“Sao lại một mình ở đây vậy?” Lư Dương buông Bạch Thần ra, đứng bên người cậu, nhìn thấy màn hình gọi xe taxi của cậu liền nói: “Anh đưa em trở về đi, đã trễ thế này, đi xe taxi cũng không an toàn.”
Bạch Thần đã thật lâu không thấy Lư Dương, Lư Dương cũng không liên hệ cậu, nên Bạch Thần vẫn cho rằng Lư Dương đã đem việc của hai người họ buông xuống, nhưng lúc này nhìn thấy biểu tình tha thiết trong mắt Lư Dương, Bạch Thần lại cảm thấy — Ách.
“Vừa rồi anh thấy em cùng với bọn Trương Thần với nhau, em đã ký với AR à?” Lư Dương thấy thần sắc Bạch Thần có điểm xấu hổ, không chút biến sắc chuyển đề tài.
Bạch Thần đang ngẩn người lúc này cũng bình tĩnh xuống, gật đầu nói: “Đã thay đổi ký với công ty khác, hôm nay là đi chụp cho tạp chí.”
Lư Dương gật đầu, sau lại nói: “Kia vì cái gì không tiếp điện thoại của anh, dọn đi rồi cũng không nói với anh một tiếng, không phải kéo anh vào sổ đen rồi chứ?”
Bạch Thần nghe vậy thấy có điểm kỳ quái, tức khắc trầm mặc không nói, cậu ngẫm nghĩ lại một lát, nhớ rõ chính mình xác thật không có kéo đen Lư Dương, liền móc di động ra, lật ra danh sách điện thoại của mình, kết quả lật tới lật lui, phát hiện Lư Dương thình lình cùng với Trần Trí đều nằm trong sổ đen.
Cậu lập tức xấu hổ.
Lư Dương ở một bên nhìn, mặt không biểu tình cười nói: “Không phải em đang kết giao bạn trai đi? Hắn ghen tỵ?”
Bạch Thần nghe được lời này của Lư Dương, không tự chủ nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Anh ấy không phải là người như vậy, anh đừng đoán mò.”
Bạch Thần trả lời như vậy làm cho sắc mặt Lư Dương trầm xuống vài phần.
“Em thật sự đang kết giao bạn trai?”
Bạch Thần lơ đãng nhìn Lư Dương, cậu trầm mặc hai giây đơn giản cũng không có che giấu, lập tức nói: “Ừ, em đúng là đang kết giao bạn trai.”
Lư Dương nghe xong, lẳng lặng liếc nhìn Bạch Thần một cái, ngữ khí có điểm không tốt nói: “Em cũng trưởng thành* rồi ha?”
*QT là “trường điểm tâm” ý nói đủ lông đủ cánh rồi hoặc nói lòng dạ cũng đủ lớn rồi, mình edit thành “trưởng thành” theo giọng châm biếm.
“Cái gì?”
Lư Dương hừ cười một tiếng, cắm tay vào túi quần: “Đang nói đến việc em tìm người có tiền, leo lên người giàu có, ngay cả Trần Trí em cũng không để ý tới, nợ nần em đều…từ từ?”
Lư Dương đột nhiên quay đầu: “Em không phải là do thiếu tiền cho nên mới tìm người bao dưỡng đi?”
Hắn tự biên tự diễn nửa ngày, không thấy được sắc mặt Bạch Thần đã khó coi đến cực điểm, sau một lúc lâu, Bạch Thần lạnh lùng liếc nhìn Lư Dương một cái, sau đó cất bước đi.
Lư Dương thấy thế, vội vàng đuổi theo, hắn muốn kéo tay Bạch Thần lại, Bạch Thần lại ném tay hắn ra.
“Đừng đi theo tôi.” Bạch thần lạnh lùng nhìn Lư Dương nói.
Hai người cách nhau nửa thước, sắc mặt Lư Dương có điểm xấu hổ, mang theo vài phần xin lỗi, nhưng vẫn còn có chút hoài nghi. Việc Bạch Thần bị kẻ có tiền bao dưỡng bị truyền ra ồn ào huyên náo cũng đã lâu rồi.
Bạch Thần thấy rõ sắc mặt của Lư Dương, ngay cả tâm tình giải thích cũng không còn, xoay người muốn đi.
Kết quả Lư Dương ở phía sau cậu lại nói: “Em vì cái gì không giải thích?”
Bạch Thần nghe được lời này, một cỗ khí huyết dâng lên đỉnh đầu, sau đó bật người xoay lại nói: “Anh không tin tôi, tôi vì cái gì cần phải giải thích?”
Lư Dương nhất thời nghẹn lời.
Bạch Thần nhìn Lư Dương, bỗng nhiên cảm thấy Trần Trí kêu cậu tránh xa Lư Dương không sai chút nào, cậu tự giễu cười rồi xoay người rời đi.
Lúc này Lư Dương không còn ngăn cản cậu nữa.
Bạch Thần lại lần nữa ấn số gọi xe, lần này tới là một chiếc Santana, lúc Bạch Thần lên xe, Lư Dương vẫn đứng ở phía xa kia, không đi tới, cũng không rời đi.
Bạch Thần cũng mặc kệ hắn, lập tức lên xe.
Lúc ngồi lên xe Bạch Thần nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Lư Dương, chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó cậu lại nhớ tới những gì Lư Dương nói, trong lòng dị thường bất an. Không phải vì Lư Dương nghi ngờ hay không, mà vì có phải hay không mọi người đều biết chuyện cậu bị “bao dưỡng” như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Thần hết sức bực bội, lại liên tưởng đến ánh mắt của những người mẫu hôm nay nhìn cậu, Bạch Thần cảm thấy như mình bị trở thành trai bao.
Kỳ thật Bạch Thần ngay từ đầu liền hoài nghi đến tột cùng là dạng đại lão bản gì sẽ tìm tới Trần Trí hỗ trợ an bài, bởi vì Trần Trí vẫn luôn thực xảo quyệt. Bây giờ nghĩ lại, đại khái là do Lục Hành Vũ đối với giới giải trí không hiểu biết nhiều, có khả năng là bị hố. Lục Hành Vũ chỉ có thể xem như là quản lý cấp cao, đối với giới giải trí vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Hơn nữa, hắn hiện tại bản thân cũng khó bảo toàn…
Nghĩ vậy, Bạch Thần cũng không còn lo lắng cho mình, cậu càng là lo lắng cho Lục Hành Vũ hơn. Cha mẹ Lục Hành Vũ đều di dân, có thể là vì nháo với Lục Chấn Đình, cho nên Lục Hành Vũ ở Lục gia có thể nói là tứ cố vô thân. Cũng chính vì vậy, Lục Chấn Đình mới dám vừa đánh vừa xoa. Rời khỏi Lục Chấn Đình, Lục Hành Vũ cái gì cũng không có.
Đi tìm cha mẹ thân sinh của Lục Hành Vũ? Bạch Thần nghĩ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng cảm thấy không đáng tin cậy, nếu hai người kia đã có thể dứt khoát như vậy di dân ra nước ngoài, đại khái có thể thuyết minh bọn họ đối với đứa nhỏ Lục Hành Vũ cũng không có mong đợi quá lớn. Hơn nữa nếu như liên hệ họ, Lục Hành Vũ cũng sẽ di dân sao?
Tít tít…
Tiếng tin nhắn nhắc nhở đánh gãy suy nghĩ miên man của Bạch Thần, Bạch Thần ngẩn người, lấy di động ra xem, là một tin nhắn của người lạ.
“Bảo bối, lần sau nếu lại cùng nhau quay chụp thì cùng đi ăn cơm nha – Tôi là Trương Thần.” À, là người mẫu vừa nãy.
Bạch Thần hồi phục lại, lưu lại số, sau đó đem điện thoại bỏ vào trong túi. Kết quả không tới hai giây, tin nhắn lại tới nữa.
“Thêm Wechat tôi đi, tôi thường không dùng tin nhắn, 197732577638.” Bạch Thần nhìn tin nhắn có số Wechat, chần chờ hai giây sau đó mới thêm vào. Vừa thêm xong thì vài giây sau bên kia vụt ra giọng nói.
“Về nhà rồi sao?”
Trương Thần so với những người mẫu kia thì không quá nổi danh, nhưng gã tuổi nhỏ, dáng người cũng tốt, cao 1m83, là một tiểu gia hỏa sạch sẽ xinh đẹp, có căn cơ, so với Bạch Thần còn vững hơn, cho nên Bạch Thần đối với gã có hảo cảm.
Bạch Thần cảm thấy giọng Trương Thần không phân biệt được nam nữ, còn mang theo vài phần khàn khàn, giống như đang trong thời kỳ vỡ giọng.
Thật sự trẻ tuổi a. Bạch Thần nghĩ, cậu mím môi, đang nghĩ nên trả lời thế nào, bỗng nhiên một trận ghê tởm từ dạ dày cuồn cuộn lên.
Bạch Thần ôm ngực, nhanh chóng hạ cửa kính xe, thò đầu ra ngoài nôn khan một trận. Tài xế thấy thế, vội dừng xe lại, Bạch Thần cũng không nôn ra thứ gì, ghé vào cửa xe nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đỡ hơn một chút.
Tài xế là một nam tử hơn ba mươi tuổi, nói: “Cậu xuống xe nghỉ ngơi một lúc đi, tôi ấn tạm dừng thời gian.”
Bạch Thần nghe vậy, sờ đôi mắt bởi vì nôn mửa có điểm hồng hồng, thấp giọng nói “Cám ơn”, liền đứng dậy xuống xe.
Ở ven đường ngồi xổm một lúc, Bạch Thần lại nôn một lần, lần này nôn đến dạ dày trống rỗng không còn gì. Trong lúc Bạch Thần còn đang cong eo nôn, lau nước mắt nước mũi, một bàn tay ở phía sau lưng vỗ vỗ rồi đưa qua cho cậu một chai nước.
Bạch Thần vừa thấy là người tài xế nọ, trong lòng một trận cảm động, nhỏ giọng nói cám ơn, lại lau mặt rồi dùng nước súc miệng.
“Say xe?”
Lúc này Bạch Thần mới phát hiện, giọng của người tài xế này còn rất có từ tính.
Cậu ngồi dậy, lắc đầu nói: “Không có say xe, có thể là do hôm nay vừa ăn no xong lại ngồi xe, có lẽ có chút không thích ứng.”
Bạch Thần ngẩng đầu đối diện với gương mặt của tài xế, lúc lên xe cậu không thấy rõ, lúc này nhìn rõ, tài xế này tuy rằng đen, nhưng là một người rất tuấn tú, hơn nữa dáng người thon dài cân xứng, cả người đều tản ra một loại hơi thở nhanh nhẹn như chim ưng.
“Anh đã từng đi lính à?” Bạch Thần nhìn thấy vết sẹo trên mặt người tài xế, trong lòng nhịn không được hỏi.
Tài xế cười: “Nhãn lực tốt đó.”
Bạch Thần gật gật đầu, cũng không nói chuyện nữa. Cậu cảm giác được, người tài xế này cùng loại với cậu, lại đối với cậu có chút ý tứ. Đáng tiếc, Bạch Thần không chơi 419 (for one night).
Hai người ở bên đường cái đứng hóng gió một lúc sau, tùy ý hàn huyên vài câu chuyện không đâu, tài xế chủ động nói: “Lên xe đi vậy.”
Vì vậy hai người lên xe, xe chạy được năm phút đồng hồ là tới nơi.
Lúc Bạch Thần xuống xe lại lần nữa nói lời cám ơn, tài xế liền cho Bạch Thần một tờ danh thiếp, nói là về sau nhớ chiếu cố sinh ý.
Bạch Thần đương nhiên hiểu rõ ý “chiếu cố” này không chỉ có giới hạn trong sinh ý, cho nên cậu cũng chỉ cười cười, đem danh thiếp cất vào.
Bạch Thần đem hộp cơm trở về, Lục Hành Vũ đang ở trước máy tính xử lý văn kiện, máy fax đánh ra một chồng giấy rải trên mặt đất và cả trên bàn, hiển thị lượng công việc rất nhiều.
Bạch Thần lúc ra cửa thì Lục Hành Vũ chính là tình trạng này, lúc trở về Lục Hành Vũ vẫn đang trong tình trạng này, vì vậy Bạch Thần có điểm đau lòng.
“Ăn khuya trước đi.” Bạch Thần đẩy cửa ra nói.
Lục Hành Vũ nghe tiếng Bạch Thần, nguyên bản thần kinh đang căng chặt bỗng nhiên giãn ra, chỉ thấy anh thở ra một hơi, sau đó nói: “A Thần, lại đây.”
Bạch Thần theo lời đi qua, Lục Hành Vũ liền xoay người duỗi tay ôm lấy Bạch Thần, vì vậy Bạch Thần cong lưng, hai người hôn sâu.
Ngửi thấy hương vị hơi thở khô ráo ấm áp trên người Lục Hành Vũ, Bạch Thần chỉ cảm thấy dị thường yên tâm. Hôn một lúc, Lục Hành Vũ ôm Bạch Thần, để cậu ngồi lên người mình, sau đó nói: “Hôm nay công việc thuận lợi không?”
Bạch Thần lập tức nghĩ đến tên chuyên viên trang điểm bệnh tâm thần kia, nhưng cậu quyết đoán gật đầu: “Khá tốt, đều đối với em khá tốt.”
Lục Hành Vũ nghe vậy cười, vươn tay nhéo nhéo mũi Bạch Thần: “Có nhớ anh không?”
Mặt Bạch Thần đỏ hồng, lại mười phần thuận theo, tự nhiên nói: “Có.”
Hết chương 24.