Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 38: Anh để em cầu hôn? Vẫn thích! Trước tiên đừng nói cho anh ấy biết


Đọc truyện Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm – Chương 38: Anh để em cầu hôn? Vẫn thích! Trước tiên đừng nói cho anh ấy biết

“Anh à, chúng ta cũng chụp ảnh có được không?” Giang Nguyện nằm nhoài trên lưng Khương Kỳ, hỏi anh.

Khương Kỳ vỗ mông cậu, “Được, em sắp xếp đi. Còn cọ nữa là em miễn ngủ luôn đấy.”

Giang Nguyện nhìn anh chằm chằm mắt sáng lấp lánh, y như hồ ly đang chăm chăm nhìn vào con gà, “Cũng không cần ngủ đâu.”

Khương Kỳ: “…” Người yêu nhỏ nhà mình mong chờ như thế, bỗng dưng anh thấy mình hơi bị thất trách.

“Không đau à?” Gần đây Khương Kỳ bận chuyện của Thịnh Minh, nhưng cũng không quên bổ sung kiến thức lý thuyết, thứ mà trước đây cảm thấy có lẽ đời này sẽ chẳng bao giờ dùng tới, không ngờ giờ đây lại thấy dễ như trở lòng bàn tay, đứa em trai quý giá mềm mại vô cùng đang cọ đi cọ lại trong lòng mình.

“Anh sờ chút đi?” Giang Nguyện ngậm lấy bờ môi Khương Kỳ, khóa ngồi trên người anh, mũi chân trượt dọc theo bắp chân.

Ánh mắt Khương Kỳ trầm xuống, giọng khàn khàn nói: “Vào phòng ngủ nhé?”

“Không muốn đâu… Muốn bàn làm việc của anh cơ.” Giang Nguyện liếm liếm ngón tay mình, động tác hơi trúc trắc, nhưng người tình trong mắt hóa Tây Thi, sự mê hoặc lại chẳng bớt đi chút nào.

Khương Kỳ cười nhẹ, khéo máy tính lại để ở một bên, một tay khác trượt vào áo ngủ rộng thùng thình của cậu, xoa nắn cái bụng mềm mại của cậu tiếp tục tìm xuống phía dưới, cậu nhóc bị anh nắm chặt dựng đứng thẳng tắp như binh sĩ.

Nghe thấy Giang Nguyện phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, Khương Kỳ đẩy cậu lên bàn làm việc, cúi người dùng môi lưỡi nhóm lửa trên những điểm mẫn cảm trên thân thể cậu…

***

Bên này là cả một không gian tràn ngập xuân sắc, văn phòng Giám đốc của Công ty điện ảnh Tùy Ánh bên kia mấy ngày nay lại là cả một bầu trời u ám.

“Kết quả.”

“Đừng để tôi phải nói lại lần nữa.”

Tống Trung lau mồ hôi lạnh trên trán, “Cho dù là diễn đàn hay báo chí, trước mắt chỉ có thể tra ra là được gửi nặc danh, đã sắp xếp người ép xuống, nhưng…” Nhưng sức ảnh hưởng đã lan tỏa, trên Internet đâu đâu cũng phơi bày lịch sử đen tối của Thịnh Minh cũng như sự trào phúng mỉa mai đối với hắn ta.

“Điều tra rõ chuyện này.” Tùy Kiền sờ sờ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, “Cậu thành thạo việc này hơn tôi, nhớ phải bảo đảm Thịnh Minh được tẩy trắng sạch sẽ.”

Nội tâm của Tống Trung hiện giờ là mười nghìn sự hối hận vì đã đồng ý nhận chuyện xui xẻo này, sao có thể tẩy trắng sạch sẽ được chứ?

Trừ phi bây giờ có thể để Thịnh Minh có tác phẩm nào đó, chỉ cần có tác phầm có tầm cỡ lớn, chỉ cần có đạo diễn nổi tiếng chịu dùng hắn ta, đương nhiên là sẽ có người suy đoán trước đó phải chăng là do người khác vu oan giáng họa. Lúc đó lại tỏ vẻ đáng thương cầu thương hại, không chừng khi ấy còn có thể lấy chuyện này ra mà kể như một câu chuyện đầy xúc động ấy chứ.

“Ông chủ, một số công ty trước đó đang làm việc với Thịnh Minh đồng loạt thông báo là muốn hủy hợp đồng với chúng ta.”

“Còn dư lại bao nhiêu?”

“Hai… Hai hợp đồng.” Chân Tống Trung hơi run, một là chương trình giải trí muốn lấy Thịnh Minh ra làm chiêu trò gây sự chú ý, một là “Hồ sâu” đã đóng máy, phía “Hồ sâu” trước mắt thái độ của đạo diễn vẫn rất mập mờ.


“Ai thao túng ở sau màn?”

“Có khả năng cao nhất là…”

“Khương! Kỳ!” Tùy Kiền tức giận ném vỡ một ly trà tử sa, cả thành phố A này người dám đụng tới ông cũng chỉ có mỗi Khương Kỳ, Công ty khác cũng không phải là không thể, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi có thể phong sát Thịnh Minh với tốc độ tên lửa như thế, chỉ có thể là đối thủ gần trong gang tấc.

“… Được rồi, giúp tôi hẹn Khương Kỳ.”

Thư ký đột nhiên tiến vào gõ cửa, “Giám đốc Tùy, bệnh viện gọi tới nói Thịnh Minh đã tỉnh lại.”

“Biết rồi.”

Tống Trung cho rằng Tùy Kiền coi trọng Thịnh Minh như thế, nhất định sẽ đến bệnh viện ngay lập tức, nên chủ động đưa ra ý kiến, “Có… có nên đến bệnh viện thăm hắn ta không?”

“Không cần.” Tùy Kiền vuốt nhẫn, chậm rãi nói: “Trước đi gặp Khương Kỳ đã, bàn chuyện cưới xin của Minh Nguyệt.”

Khi đi ngang qua thư ký, Tùy Kiền phân phó: “Nói với bác sĩ, tất cả mọi người không ai được vào thăm hắn ta, kể cả cô chủ.”

Thư ký lo sợ bất an trả lời: “Vâng.”

Khi Tùy Kiền đi rồi, thư ký lặng lẽ gửi một tin nhắn ngắn cho Tùy Minh Nguyệt. Chỉ mong lần này mình không làm sai.

***

“Anh.” Đôi mắt hạnh của Giang Nguyện cong lên, nhìn bức ảnh mà hai người họ vừa chụp xong, “Sau này chúng ta đi chụp ảnh cưới có được không?”

“Cho dù em không muốn chụp anh cũng sẽ trói em đi.” Khương Kỳ cắn tai cậu nói.

Triệu Song Song lẩn đi thật xa, tránh để bị ngộ thương bởi đống bong bóng màu hồng này.

Giang Nguyện cầm tay anh chơi, giả vờ không thèm để ý nhéo ngón đeo nhẫn của anh so kích thước, cũng học theo dáng vẻ của Khương Kỳ cắn tai anh, “Cầu mà không được.”

Khương Kỳ buồn cười nhìn ngón tay cậu, bỗng nhiên nói, “Tiểu Nguyện, ở nhà có một đôi nhẫn, em muốn mua thì cứ chọn theo kích thước đó là được.”

Giang Nguyện: “…”

Khương Kỳ hôn ngón đeo nhẫn của cậu, “Nhưng mà anh hi vọng anh có thể đi chọn cùng Tiểu Nguyện.”

“Anh à… Anh thực sự là đáng ghét quá đi.” Giang Nguyện ai oán khi bất ngờ của mình bị vạch trần.


Khương Kỳ dỗ dành: “Ừ, anh đáng ghét như thế cũng chỉ có mỗi Tiểu Nguyện thích anh thôi.”

“Ai muốn thích anh chứ.” Giang Nguyện nói, rồi bồi thêm một câu, “Nhưng mà, nếu anh để em cầu hôn, em vẫn sẽ thích anh.”

“Chỉ thích thôi à?”

Giang Nguyện nhanh chóng hôn một cái lên khóe miệng anh, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh nhất.”

“Khụ…” Tề Ngụy hắng giọng, trêu chọc: “Hai vị có dự định làm biên kịch không?”

“Chỗ tôi có một biên kịch nói với tôi là cô ấy chưa từng yêu đương hẹn hò, không quen viết mấy lời yêu thương ngọt ngào.”

Khương Kỳ híp mắt lại, Tề Ngụy run lên, sao hắn lại quên mất Khương Kỳ là boss của mình chứ, cậu ta không nói gì nhất định là lại —— Trừ! Tiền! Lương!

Giang Nguyện cũng không vui, vẻ mặt y hệt Khương Kỳ nói: “Lời yêu thương ngọt ngào của anh chỉ có thể nói cho mình em thôi nhé.”

Triệu Song Song: “…” Cô vẫn nên ngồi một góc nổi da gà đi, ông trời ơi, có thể ban tặng cô một người bạn trai không?!

Khương Kỳ hời hợt nói: “Yên tâm, tôi không trừ lương cậu đâu.”

Tề Ngụy đang định thở phào lại nghe Khương Kỳ phun một câu, “Trừ nghỉ phép năm đi.”

Tề Ngụy: “…” Đồ tư bản ác độc, hắn còn muốn đi chơi với Nguyên Mạc mà!!!

Vô thức nhớ tới Nguyên Mạc, vừa nghĩ đến Nguyên Mạc, Nguyên Mạc liền vội vội vàng vàng bước vào, “A Kỳ…”

Còn chưa nói hết câu, Khương Kỳ cũng nhận được điện thoại của Sở Yến, gật đầu với Tề Ngụy, “Cáo già đến, đi thôi.”

“Lúc nãy cậu định nói gì thế?”

Nguyên Mạc dừng lại một chút, hay là chờ tới khi tin tức được xác minh đã rồi hẵng nói cho bọn họ sau đi.

Triệu Song Song biết Nguyên Mạc rất quen thân với bọn họ, khi Khương Kỳ và Tề Ngụy rời đi rồi mới tò mò hỏi Giang Nguyện, “Cậu vẫn luôn gọi sếp là anh như thế à? Có gọi là gì nữa không?”

Giang Nguyện định cùng Khương Kỳ đi lên xem một chút, thuận miệng đáp: “Cũng có, ví dụ như đại bảo bối á.”

Trong giây lát Nguyên Mạc nghẹn họng, thực sự là không thể nào tưởng tượng nổi.


“Gọi là anh thường xuyên hơn, dù sao cũng đã gọi nhiều năm như thế rồi, quen miệng.”

“Hai người đã quen biết nhau rất nhiều năm?” Triệu Song Song cực kỳ bất ngờ.

“Tám tuổi em được nhận nuôi, gọi anh ấy là anh từ khi đó, đến nay cũng mười bốn năm rồi.”

Triệu Song Song kinh ngạc há to miệng, câu chuyện xưa tưởng tượng trong đầu sụp đổ trong nháy mắt.

Lúc này Giang Nguyện mới nhớ ra, cậu cũng chưa từng cố gắng che giấu, nhưng ban đầu cậu sợ Triệu Song Song sẽ vì thân phận của mình mà căng thẳng bất an nên vẫn không nói.

“Tiểu Nguyện.” Nguyên Mạc cũng giật mình, “Bọn họ cũng không biết cậu là con trai nuôi của Khương gia sao?” Anh biết Giang Nguyện không e ngại gì, đương nhiên là sẽ nói ra.

Giang Nguyện lắc đầu.

Nguyên Mạc cũng vô lực, “Vậy người ngoài nghĩ quan hệ giữa cậu và Khương Kỳ là gì?”

Triệu Song Song ngây người chết lặng nói: “… Kim chủ và tình nhân nhỏ.”

Giang Nguyện: “…” Được rồi, đây là một lịch sử đen tối, chuyển chủ đề khác đi có được không? Cơ mà, “Tình nhân nhỏ nghe chẳng êm tai gì cả, em thích anh ấy gọi em là người yêu nhỏ hơn.”

Triệu Song Song: “…” Tự dưng chưa kịp chuẩn bị gì đã được đút một mồm thức ăn cho cún.

Nguyên Mạc: “…” Anh cảm thấy mình cần học hỏi một chút mấy lời yêu thương ngọt ngào nên nói như thế nào từ Khương Kỳ, mỗi lần nói mấy câu lãng mạn toàn bị Tề Ngụy bóp méo vặn vẹo anh cũng thấy rất bất lực.

***

“Giám đốc Khương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.” Tùy Kiền uống một ngụm trà.

“Giám đốc Tùy, lời này nên nói như thế nào, chúng ta là đối tác, ông lại là tiền bối trong nghề, tôi nên nhờ ông chỉ bảo mới phải.”

“Chỉ bảo thì không dám, ngày nay thủ đoạn của thế hệ sau tôi cũng không phải là không thấy phục.” Tùy Kiền đặt chén trà xuống, “Thực ra Giám đốc Khương gia đại nghiệp đại, mấy năm qua Khương thị phát triển mạnh mẽ, tôi không thể không thán phục, tôi tin rằng Giám đốc Khương cũng không phải người cố chấp với chút lợi ích nhỏ nhặt.”

Khương Kỳ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể không nghe hiểu ý tại ngôn ngoại, “Không dám làm không dám nhận.”

“Giám đốc Khương hà tất vì chút lợi ích quá nhỏ nhặt như thế mà đi lay động một cây đại thụ, gây trở ngại cho chính sự phát triển của mình?”

“Ông nói đúng lắm, tôi tin rằng một cây đại thụ cũng sẽ chẳng quan tâm tới một con kiến.”

“Cậu!” Sự tức giận của Tùy Kiền bị anh kích thích.

Trong lòng Khương Kỳ chợt có một suy đoán liều lĩnh, phản ứng của Tùy Kiền cũng quá mức rồi, anh không thể tin tài liệu mà mình thu được, trên đó nói Thịnh Minh chỉ là một sao nhỏ được Tùy Kiền bao dưỡng. Thực sự động lòng sao? Lại càng không giống, một người thực sự động lòng sao có thể tới gặp mình ngay lúc Thịnh Minh vừa mới tỉnh dậy.

“Vậy Minh Nguyệt thì sao? Thể diện của tôi không đáng giá, nhưng thể diện của Minh Nguyệt hẳn là vẫn đáng giá đi?”

Khương Kỳ nhíu mày, vừa định từ chối đã nghe thấy Tùy Kiền nói tiếp: “Chàng trai, trước tiên đừng từ chối vội…”

“Nói đến tương lai sau này, Minh Nguyệt thanh thuần xinh đẹp, nếu con bé sẵn sàng lan truyền scandal với cậu, tất nhiên là vừa ý cậu, sau khi gả cho cậu chắc chắn cũng sẽ trở thành mẹ hiền vợ đảm, trong tay con bé còn có cổ phần của Tùy Ánh… Hơn nữa tới lúc ấy Công ty điện ảnh Tùy Ánh và Công ty giải trí Khương thị liên minh, hai bên đều mạnh, tôi tin trong ngành này sẽ không ai có thể trở thành đối thủ của chúng ta.”


Đầu óc Khương Kỳ mau chóng hoạt động, phân tích ý tứ trong lời nói của Tùy Kiền.

“Nói về tương lai gần, Khương thị muốn niêm yết trên thị trường chứng khoán, trước đây quả thực là tôi đồng ý hợp tác với cậu để tạo thế, nhưng đó là dựa trên cơ sở cậu là con rể tương lai của tôi…” Tùy Kiền nói dối không chớp mắt cứ thế nói Khương Kỳ là ứng cử viên cho vị trí con rể mà ông vẫn luôn vừa ý, mà hiện giờ kẻ qua cầu rút ván lại chính là Khương Kỳ.

Trong lúc nói chuyện Khương Kỳ đột nhiên thay đổi chủ ý, trước đây anh muốn hợp tác với Tùy Ánh, nhưng nếu tình hình hiện giờ là như thế này, Tùy Kiền muốn anh từ bỏ ý đồ trừng phạt Thịnh Minh, vậy thì thực ra bọn họ cũng đã không có gì để nói nữa. Hơn nữa trong lòng anh suy đoán, cùng hợp tác với Tùy Ánh như thế thì rủi ro sẽ tăng lên rất nhiều, kế hoạch lúc trước của anh là muốn bắt đầu mở rạp chiếu phim của mình ở đô thị loại một, Công ty kiến trúc La Sinh lại trở thành đối tượng đáng để hợp tác.

Như vậy việc anh cần làm bây giờ là phải giữ chân Tùy Kiền, tranh thủ thời gian cho La Lệ và Tùy Minh Nguyệt, mà không phải lưu loát gọn gàng rút khỏi chuyện này.

“Con gái ông sẽ có bao nhiêu cổ phần?”

Tùy Kiền cười cười, ông tính toán không sai, tiền bạc lay động lòng người, Khương Kỳ có tiền, nhưng ai lại ngại mình nhiều tiền chứ? Tùy Kiền giơ năm ngón tay.

“Chừng ấy cũng không nhiều.” Khương Kỳ tỏ vẻ như rất do dự.

Tùy Kiền lắc đầu, “Người trẻ tuổi phải nhìn xa trông rộng, trong tay lão già này cũng chỉ có 30% cổ phần thôi.”

Khương Kỳ tự tiếu phi tiếu nhìn ông, bề ngoài không có, nhưng cũng không có nghĩa là ngoài phần đó ra số còn lại đều không nằm dưới sự khống chế của ông ta, Tùy Kiền làm sao có thể yên tâm giao quyền kiểm soát cho người khác.

Tùy Kiền và hắn nhìn nhau một hồi lâu, “Của hồi môn tôi cho Minh Nguyệt tối đa có thể tăng thêm 5% nữa.”

Khương Kỳ cười lạnh, trước đây anh đã nghiên cứu kỹ Công ty điện ảnh Tùy Ánh rồi, Tùy Ánh có được ngày hôm nay đều dựa vào sự hỗ trợ phía sau từ nhà vợ ông ta, cho nên tuy mẹ Tùy Minh Nguyệt mất sớm nhưng Tùy Kiền vẫn không tái hôn, uẩn khúc bên trong không đơn giản chỉ là sự si tình vẫn luôn được ca tụng trên báo chí.

Hiện giờ cổ phần mà Tùy Minh Nguyệt nắm giữ cũng là do năm đó đến tuổi trưởng thành Tùy Kiền vì bố vợ thúc giục mà cho cô 5%. Mà năm ấy vì Tùy Minh Nguyệt vẫn còn quá nhỏ nên 30% cổ phần mà mẹ Tùy Minh Nguyệt lưu lại tạm thời để lại cho cậu của Tùy Minh Nguyệt, mà số cổ phần ấy hai tuần trước đã lặng lẽ tách ra thành vài phần, từ lâu đã không còn trong tay người cậu của Tùy gia nữa.

“Bác, bác để cháu suy nghĩ một thời gian.”

Tùy Kiền vừa nghe Khương Kỳ đổi giọng, trong lòng cuối cùng cũng có mấy phần tự tin, đã có tính khả thi thì phải cho người ta chút ngon ngọt, “Vậy chúng ta quay lại thảo luận một chút về dự án hợp tác đi.”

Bọn họ đều không để ý, khi Tề Ngụy dẫn theo Tống Trung ra ngoài, vì lo cho sự an toàn của Khương Kỳ nên đã để lại một khe hở, mà bên ngoài khe hở có một người đã nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại.

“Tiểu Nguyện?” Sở Yến vừa vào đã thấy Giang Nguyện sắc mặt khó coi.

“… Không sao, em ra ngoài đi dạo đây.” Giang Nguyện miễn cưỡng cười cười.

Nửa phút sau, Nguyên Mạc vội vã đi tới, thấy Giang Nguyện đang cầm trên tay điện thoại vừa cúp máy sắc mặt trắng bệch, “Em biết rồi?”

“Anh Nguyên… Giúp em thu xếp một chút, em phải về nhà.”

“Được, vậy anh trai em thì sao?”

Giang Nguyện lắc đầu, giọng nói cũng mang chút ý tứ cầu xin, vành mắt đỏ lên nói: “Trước tiên đừng nói cho anh ấy biết vội.”

____________________

Nhỡ có bạn nào thắc mắc thì mình muốn giải thích một chút, đôi khi mình thay đổi xưng hô theo “góc nhìn” của nhân vật, ví dụ như đoạn bảo Khương Kỳ không nói gì là lại trừ tiền lương là suy nghĩ của Tề Ngụy, nên mình đổi thành “cậu ta” thay vì “anh” như bình thường. Trước đây cũng có một số chỗ tùy chỉnh như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.