Đọc truyện Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm – Chương 30: Không muốn phụ trách? Giáo huấn của ông nội!
Tề Ngụy nâng ly rượu thần sắc hơi hoảng hốt, bực mình gãi tóc, nhìn một đám người lại đây chúc rượu, đây cmn là có chuyện gì vậy chứ.
Hắn thấy Nguyên Mạc qua lại trong đám đông, người kia đã khác xưa, nhưng cũng lại như chưa từng thay đổi, gọi tên hắn, tựa như hai người vẫn chưa từng tách ra, không có hàn huyên không có giải thích, anh dẫn theo Tề Ngụy thay âu phục, “Buổi tối có vũ hội, em phải tham dự.”
Từ giây phút Tề Ngụy nhìn thấy anh, đầu óc đã không còn đủ dùng nữa, ngây ngốc như khúc gỗ, ngơ ngác chẳng hiểu sao mà cùng anh xuất hiện, cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra mà bị hết người này đến người kia chúc rượu.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Mạc cứu hắn ra, chỉ có điều cứu còn chẳng bằng không cứu.
Nguyên Mạc cũng uống không ít, tách khỏi đoàn người từng bước đi tới trước mặt hắn, chén rượu nâng lên trước mắt hắn, không nói một lời, đôi mắt màu xanh sẫm kia tựa như muốn nhìn chằm chằm vào linh hồn hắn mà khoét ra một cái động.
Tề Ngụy chỉ có thể cùng anh cụng ly, vốn định nặn ra một câu, nhưng cuối cùng lại thôi, hai người cứ như vậy uống hết ly này đến ly khác.
Ở đâu có kiểu uống champagne như thế này chứ, sau khi uống một hồi Tề Ngụy có phần không chịu nổi nữa, Nguyên Mạc kéo hắn trực tiếp đi lên sân thượng, may mà khách khứa còn bận giao lưu, không rảnh để chú ý tới vị chủ nhân đã biến mất.
“Vẫn uống nữa à?”
Nguyên Mạc mở tủ rượu lấy ra hai chai rượu vang, đưa cho Tề Ngụy.
“Đệt” Tề Ngụy biết Nguyên Mạc không thoải mái, hai người an vị trên sân thượng, mỗi người một chai mà uống, “Lafite 1982, chúng ta uống như thế này thực sự là phí của trời.” Tề Ngụy nhìn qua nhãn hiệu trên chai rượu, suýt muốn phun ra luôn.
Nguyên Mạc uống rượu thần sắc cũng lãnh đạm, không đáp lại câu nào, đợi đến khi bên cạnh đã lăn lóc mấy chai rượu, Tề Ngụy uống say là lại khóc lóc, lôi kéo quần áo Nguyên Mạc đột nhiên khóc lớn, “Đm, anh cho rằng tôi muốn đi là đi lâu như vậy sao? Anh… Anh cho rằng tôi không nhớ anh sao?! Nguyên Mạc anh là đồ vô lương tâm, vừa thấy mặt cũng chẳng nói với tôi câu nào, đã rót rượu cho tôi…” Lời còn chưa dứt đã chạy sang một bên mà ói ra.
Nguyên Mạc giữ lấy vai hắn để hắn không ngã vào trong đống lộn xộn kia, muốn ôm lấy người kia, kết quả người bị ôm còn ra sức vùng vẫy, áo sơ mi của Nguyên Mạc bị hắn làm bung cả cúc, nhất bất tố nhị bất hưu* trực tiếp khiêng Tề Ngụy lên, cũng chẳng quan tâm người kia có thấy khó chịu hay không, cứ như thế một đường trở về phòng.
*Hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng
Tề Ngụy lần thứ hai tỉnh táo lại là ở trong bồn tắm, trên người Nguyên Mạc mặc một chiếc áo tắm, khuôn mặt lạnh lùng ngồi xổm trên mặt đất rửa sạch bọt xà phòng trên người hắn.
“Khà khà…” Tề Ngụy cười ngã trái ngã phải, nhoài về phía trước víu chặt áo tắm của Nguyên Mạc, một tránh né một lôi kéo một hồi, áo tắm của Nguyên Mạc bị cởi ra, người vừa mới lau khô lại dính đầy nước, Nguyên Mạc hít sâu một hơi, nghĩ không muốn tính toán với ma men, dù sao thì người vẫn là do mình chuốc say, kết quả là nghe thấy câu tiếp theo của Tề Ngụy, “… Người đẹp nhìn quen mắt quá nha…”
Nguyên Mạc nghe thấy dây thần kinh của mình “Pặc” một phát hoàn toàn đứt hẳn.
Tề Ngụy hơi buồn nôn, nhưng dạ dày đã nôn đến không còn gì bên trong nữa rồi, không trách hắn được, bất kỳ ai trời đất quay cuồng mà bị người ta không nói câu nào từ trong bồn tắm ném thẳng lên trên giường đều sẽ thấy chóng mặt cả.
Nhưng ngay cả khi Tề Ngụy đã choáng váng, sắc tâm vẫn cứ không thay đổi, nhìn người đứng trước giường mà cười khà khà không ngừng, dọc theo bắp chân để trần lộ ra da thịt một đường sờ lên trên. Nguyên Mạc không hề bị dao động, thực sự là mấy năm qua bị bao nhiêu nam nữ bám lấy, nếu chút định lực này mà còn không có, hẳn là con cái đã chạy đầy sân rồi, đâu đến phiên người nào đó ở đây được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tề Ngụy-được-một-tấc-lại-muốn-tiến-một-thước vịn vào Nguyên Mạc đứng trên giường, dưới chân lắc lư, tay vịn thật chặt vào bờ vai anh, chỉ sợ bị ngã, cảm thấy mình đã đứng yên lại, thuận theo cổ sờ lên mặt anh, “Người đẹp à… Dung mạo người đẹp thật giống Nguyên Mạc nha… Nhưng người đẹp không phải là anh ấy…”
Hơi thở của Tề Ngụy mang theo mùi rượu phả vào mặt anh, Nguyên Mạc nhíu mày, cuối cùng mở miệng, “Sao lại không phải?”
“… Không phải là không phải.” Tề Ngụy tức giận phản ứng, nước mắt tuôn ra như nước chảy, “Anh sao có thể là anh ấy chứ… tôi thích anh ấy như vậy mà…”
Đôi mắt của Nguyên Mạc cuối cùng cũng bắt đầu ấm lại, không còn là đất trời phủ đầy băng tuyết nữa, lau khóe mắt hắn, cũng không biết trong người tên nhóc này từ đâu ra mà lắm nước như thế nữa, “Cậu thích anh ta?”
“Nói cho anh, anh cũng không hiểu…” Tề Ngụy cảm thấy mình như bị lừa, đổ vật xuống giường, “Anh cũng không phải anh ta, tôi không nói với anh đâu.”
Nguyên Mạc đứng ở mép giường, đầu ngón tay vuốt mái tóc rối của hắn, “Thích bao nhiêu?”
Tề Ngụy mím môi, chỉ vào trái tim mình, “Thích đến mức nơi này thấy thật đau.”
Nguyên Mạc trước đó bị hắn trêu chọc dục hỏa hoàn toàn không đè nén được, cũng xoay người lên giường, đè trên người hắn, Tề Ngụy chán ghét, sa sầm không vui, “Anh có thấy phiền không, tôi có người mình thích rồi, muốn tiền thì lấy trong ví, đừng đụng vào tôi.”
Nguyên Mạc cười nhẹ, “Em định mua tôi bao nhiêu tiền?”
Thần trí Tề Ngụy xao động, chạm vào mặt anh.
Nguyên Mạc đùa hắn, “Nói không chừng ngoại hình tôi giống người em thích, hay là cứ dùng tạm chút đi.”
Tề Ngụy hoảng sợ lắc đầu, “Sao có thể chứ?! Ngoại hình yêu nghiệt như thế một người là đủ rồi, lại thêm một người nữa, bọn tôi đều thành cẩu độc thân hết mất.”
Nguyên Mạc nghe không hiểu cẩu độc thân nghĩa là gì, nhưng anh biết ý nghĩa của từ “độc thân”, “Vậy em ở bên anh ta, không phải sẽ cứu vớt những…cẩu độc thân khác sao?”
Tề Ngụy lại bắt đầu khụt khịt, “Anh ấy không thể thích tôi đâu.”
Nguyên Mạc lắc đầu, quyết định không rối rắm vấn đề có thích hay không với một con quỷ say khướt nữa.
“Tôi là ai?”
Tề Ngụy tiến tới gần, nằm úp sấp trên người anh, chạm lên mũi một cái, rồi chạm lên miệng, cuối cùng lẳng lặng nhìn đôi mắt của anh, bỗng nhiên nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “A Mạc, hình như tôi mơ thấy anh…” Cười xong nước mắt lại rơi lã chã, “Tôi hôn nhẹ anh một cái có được không, chỉ giây lát thôi…”
Chẳng chờ Nguyên Mạc phản ứng lại, miệng Tề Ngụy đã dán lên, đầu lưỡi còn không an phận mà liếm một chút, Nguyên Mạc chỉ cảm thấy miệng đầy những giọt nước mắt đắng chát, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
“Tôi chạm vào anh được không? Ngày mai tôi bảo đảm tôi sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì đâu.” Tề Ngụy nhấc tay thề, một tay mò đến chiếc áo tắm đã bị mình cởi gần hết.
Nguyên Mạc nghĩ, đụng chạm thì có thể, quên đương nhiên là không được.
“Tề Ngụy ——” trong sự tuốt động lung tung của Tề Ngụy, hai người cấm dục đã lâu dồn dập lên đỉnh, Nguyên Mạc ôm thật chặt người trong lòng, trán đặt trên bả vai hắn, đôi mắt vẫn luôn khiến cho người khác không nhìn thấu tâm tình lúc này đã đỏ lên từ lâu.
“A Mạc…” Tề Ngụy kiệt sức rã rời chép chép miệng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vì vậy, sáng hôm sau hai người tỉnh dậy trong một đống bừa bộn, Tề Ngụy hoảng sợ nhìn Nguyên Mạc trần trụi, ở phần gốc bắp đùi lớn săn chắc còn có vết tích đã khô mà tất cả đàn ông đều hiểu, trên cánh tay anh còn có vết đỏ do dấu răng cắn rõ ràng.
“Tôi… Tôi tôi chúng ta đã làm gì?” Tề Ngụy còn chưa kịp ngượng ngùng chuyện tối qua hắn và Nguyên Mạc ngủ trên cùng một cái giường, đã bị cảnh tượng sau khi tấm chăn mỏng rơi xuống làm sợ ngây người.
Nguyên Mạc vẻ mặt thờ ơ hờ hững, “Em không muốn phụ trách cũng được.”
“Phụ trách?!” Tề Ngụy run như cầy sấy, hắn hắn hắn hắn hắn tối qua đã làm chuyện gì không bằng cầm thú?
Nguyên Mạc tự giễu nhếch khóe miệng, trực tiếp xuống giường, áo khoác cũng lười mặc, Tề Ngụy nhìn Nguyên Mạc bên hông xanh tím cùng tư thế đi đứng khập khễnh, nhất thời hít vào một hơi.
Trên người mình cũng chẳng đau đớn gì, chỉ hơi choáng váng đầu óc thôi, tối qua xảy ra chuyện gì gần như không cần nói cũng biết, vội vàng đuổi theo, “A Mạc… Anh không sao chứ? Tôi tôi tôi không cố ý.”
“Tôi biết em không cố ý…” Nguyên Mạc đạm mạc nói: “Tôi không cần em phụ trách.”
“Không đúng không đúng không phải…” Tề Ngụy sắp khóc luôn rồi, “Tôi tôi tôi tôi tôi phụ trách!!!”
Nguyên Mạc lắc đầu, “Thôi, tôi biết em có người mình thích rồi.”
Tề Ngụy cuống lên, mau chóng đuổi theo cầm lấy tay anh, “Tôi thích anh mà!”
“Em thích ai?”
“Tôi…” Tề Ngụy kẹt lại.
Nguyên Mạc rút tay về, “Tôi biết em không muốn gặp tôi, nếu không thì sao lại đi nhiều năm như vậy…”
“Tôi đâu có?!” Tề Ngụy viền mắt đỏ hết lên, “Tôi là vì…”
“Nguyên Mạc, tôi thích anh.” Tề Ngụy đáng thương lôi kéo bàn tay anh.
Nguyên Mạc nhìn hắn một chút, “Em đừng kích động, coi như em… Chúng ta cũng vẫn là bạn bè.”
Sau Tề Ngụy liền thất hồn lạc phách mà bị Nguyên Mạc đuổi ra khỏi phòng tắm.
Nguyên Mạc nhớ lại câu thích ban nãy, tâm tình khá hơn nhiều, cả sự khó chịu do câu “Tôi không cố ý” kia gây nên cũng tiêu tan.
Mở vòi hoa sen, cọ rửa tàn dư từ tối hôm qua, không nhịn được mà ấn ấn dấu vết xanh tím bên hông, shhh, tên nhóc này tư thế ngủ vẫn xấu như vậy, sau khi uống rượu say lại càng tệ hại, nửa đêm hôm qua suýt thì thành một buổi trình diễn võ thuật.
***
“Ông nội.” Khương Kỳ vừa bước vào nhà cũ đã bị ông nội kéo xuống bàn cờ, cuối cùng cũng thắng Khương Vân Xuyên lại hừ nói: “Tiểu tử mi là càng ngày càng không thành thật.”
Khương Kỳ nhanh chóng chứng minh mình vô tội, “Tài đánh cờ của cháu không bằng ông mà, còn muốn nhờ ông nội chỉ giáo nhiều hơn.”
Khương Vân Xuyên mắt liếc nhìn cái túi sau lưng anh, “Đó là gì vậy?”
Khương Kỳ cười cười, “Mang cho ông ít là trà, cái này…” Anh thấy một hộp đĩa CD đặt cùng một chỗ với lá trà, chợt nói: “Cái này… Hình như là lúc soạn túi bị rơi vào thì phải.”
“Phim điện ảnh à? Cháu thực sự chưa từng xem.”
Khương Vân Xuyên nhìn Khương Kỳ hiếm khi có tính trẻ con, vươn tay, “Để ông xem một chút.”
Khương Kỳ tùy tiện lật qua lật lại giới thiệu tóm tắt, hai tay đưa tới, “Hình như là một bộ phim cao bồi miền Tây, còn đoạt giải Oscar hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất, ông có hứng thú ạ? Vậy để lại cho ông xem nhé, bình thường cháu cũng không hay xem phim.”
“Phim này của cháu là lấy từ chỗ Tiểu Nguyện đi?” Đôi mắt Khương Vân Xuyên híp híp tỉ mỉ quan sát anh.
Khương Kỳ ngẩn ra, có phần mờ mịt, bộ phim đương nhiên là anh cố ý bỏ vào túi, nhưng sao ông nội lại hỏi như vậy? Cái đĩa CD anh và Tiểu Nguyện cùng xem kia vẫn để lại trong nước, cái đĩa trên tay này tất nhiên là mới mua.
Khương Vân Xuyên không nói gì, gõ bàn một cái nói, “Để ông nếm thử lá trà cháu mang đến.”
Qua mười phút, Khương Vân Xuyên hài lòng nhìn tư thế nước chảy mây trôi của Khương Kỳ, uống một ngụm trà mới pha, “Trà pha không tồi.”
“Đều là nhờ ông nội chỉ dạy cẩn thận.” Dù có lớn hơn nữa thì đứa trẻ trước mặt lão cáo già hơn tám mươi tuổi vẫn sẽ luôn là nhãi con, Khương Kỳ đương nhiên cũng nguyện ý nịnh nọt nói ngọt một câu.
“Ông nhớ lần đầu tiên cháu pha trà, dùng nước ấm, trà căn bản không được đun sôi. Lần thứ hai, nước nóng, trà rót một chén đầy, bị bỏng tay. Lần thứ ba, phao quá lâu, trà đắng. Đã nhiều năm như vậy, giờ đây trà này quả thực là được pha vừa phải.” Khương Vân Xuyên chậm rãi nói.
Khương Kỳ trên mặt không lộ ra chút gì, nội tâm lại chẳng hề bình tĩnh, Khương Vân Xuyên rõ ràng có ý tứ riêng, chỉ là đang ám chỉ cái gì, anh vẫn không có manh mối.
“Tiểu Nguyện đi tìm cháu?”
Vẻ mặt Khương Kỳ trở nên nghiêm túc, tỏ vẻ mạn bất kinh tâm nói: “Vâng, nó cũng sắp tốt nghiệp, thích nghi làm quen ở chỗ cháu trước cũng tốt.”
Khương Vân Xuyên bật cười nói: “Cháu đây là đang sắp đặt cho em trai mình sao?”
“Nếu như em ấy không muốn, làm gì cũng được, em ấy thích là được. Nhưng dù sao thì vị trí mà cháu chừa lại cho em ấy vẫn sẽ được giữ lại.” Khương Kỳ vừa nghĩ tới Giang Nguyện không còn thử sức với nghề phụ, thần sắc cũng hòa hoãn không ít.
“Hai người các cháu quả thực là huynh đệ tình thâm.” Giọng nói Khương Vân Xuyên nghe không ra hỉ nộ.
“Cho nên, cháu và Tiểu Nguyện sẽ cùng hiếu kính ông.” Khương Kỳ cố ý dẫn dắt câu chuyện theo một phương hướng khác.
Đáng tiếc gừng càng già càng cay, Khương Vân Xuyên vẫn chưa toại ý nguyện của anh, ngược lại còn gõ bàn một cái nói, “Bộ phim này ông đã xem qua, Tiểu Nguyện kẹp giữa một đống phim ở chỗ này của ông.”
Khương Kỳ lúc này hoàn toàn kinh ngạc.
“Thực ra sau khi cháu về nước gây dựng sự nghiệp, Tiểu Nguyện liền thường xuyên theo ông trò chuyện, đôi lúc còn xin ông giảng về lịch sử, đứa trẻ kia cố tình lại cảm thấy hứng thú với câu chuyện xưa dư đào đoạn tụ*.” Khương Vân Xuyên nhìn đứa cháu trai trưởng đã trở nên thành thục ổn trọng của mình, chậm rãi nói: “Khi ấy ông còn tưởng rằng chỉ là thằng bé hiếu kỳ thôi, nhưng lâu dần ông phát hiện có vẻ cũng không phải thế.”
*Dư đào đoạn tụ: Thời Xuân Thu, vua Vệ Linh Công đã từng say mê và sủng ái Di Tử Hà, một thanh niên thông minh, khôi ngô, tuấn tú. Di Tử Hà đã từng lấy xe của vua đi thăm mẹ bị bệnh mà chưa được sự đồng ý của vua, từng mời vua ăn quả đào do mình đã cắn. Vua không những không phạt mà còn khen Di Tử Hà hiếu thuận với mẹ và yêu quý vua. Mối tình chia đào vì thế mà hay được nhắc trong dân gian bằng câu thành ngữ dư đào đoạn tụ. Khi Di Tử Hà không còn vẻ đẹp như xưa, nhà vua sinh ra chán ghét, sau đó lại thích một thanh niên khác là Công Tử Triều. (Tra nam =.=)
“Năm ngoái nó thả một xấp phim điện ảnh ở chỗ ông, lúc nhìn thấy cái này, ông liền đoán được có lẽ nó cũng không phải chỉ là hiếu kỳ.”
“Khi ấy Tiểu Nguyện nói với ông, nếu hai người đàn ông cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau thì thật tốt. Nó nói, đều tại anh cả, sau này biết đi đâu tìm một người thương cháu như vậy đây.”
Nắm tay Khương Kỳ đã siết chặt, anh bỗng dưng rất muốn ôm Tiểu Nguyện của anh, anh đã đoán được Giang Nguyện vì chuyện của hai người họ mà làm bao nhiêu chuyện trải đường trước, một câu nói bâng quơ của Khương Vân Xuyên ngày hôm nay không thể chỉ do ảnh hưởng của một bộ phim tạo nên, mà do có người tháng ngày tích lũy nước chảy đá mòn. Nếu anh và Giang Nguyện thành công, thứ bọn họ phải đối mặt cũng sẽ không phải là tinh phong huyết vũ, không thành công, người lớn chẳng qua cùng sẽ chỉ coi đó như lời vui đùa của con trẻ, cười cho qua chuyện.
Khương Kỳ rời khỏi ghế mây, cong đầu gối quỳ trước mặt ông, tựa trên đầu gối ông nội, giọng nói khàn khàn: “Ông nội, ông đừng trách em ấy, Tiểu Nguyện còn nhỏ, là cháu không tốt.”
Vốn ông nội đã ngày càng già đi, anh cũng muốn đi theo con đường mà Giang Nguyện mong muốn, nhưng lời nói của Khương Vân Xuyên đã đề cập đến chuyện này, anh còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt sẽ là sự thiếu tôn trọng đối với ông cụ, một câu nói đâm thủng lớp giấy trên ô cửa sổ trong cuộc trò chuyện.
Đôi mắt có sự cơ trí do năm tháng mài dũa nên của Khương Vân Xuyên lẳng lặng nhìn anh, “Cha mẹ cháu bên kia…”
“Cháu đã nói với cha mẹ, là chúng cháu bất hiếu.”
“Cháu và Tiểu Nguyện…” Nhưng khi tầm mắt ông quét về phía đĩa CD kia, liền đoán được, “Cháu còn chưa nói với Tiểu Nguyện?”
Khương Kỳ gật đầu.
Khương Vân Xuyên lại thấy khá vui, lắc đầu nói: “Hai đứa các cháu ấy mà…”
“Vậy cháu có biết, ông nói lại với Tiểu Nguyện câu gì không?”
Khương Kỳ lắc đầu.
“Ông nói, vậy cháu bảo Khương Kỳ đi đâu tìm một người vợ vì nó mà suy nghĩ như vậy đây?”
“Cháu không ở Mỹ, nhưng mỗi người thân họ hàng bao gồm cả lão gia tử này, ngày lễ ngày tết qua lại, ăn cơm kính rượu, Tiểu Nguyện không một lần nào không nhắc tới cháu. Nó một miệng toàn là “anh trai bảo cháu”…”
Viền mắt Khương Kỳ cũng đỏ lên, cả thân thể không kiểm soát được mà khẽ run rẩy, không khỏi thất thố cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của ông cụ.
“Ông tin cháu.” Khương Vân Xuyên uống một ngụm trà, “Nếu cháu dám nói những lời này trước mặt ông, ông tin cháu đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với tất cả những áp lực và chỉ trích.”
“Nếu cháu đã dám đâm thủng chuyện này trong khi không có Tiểu Nguyện ở bên cạnh, ông cũng tin vào tình cảm của hai đứa, không chấp nhận hoài nghi của người ngoài.”
“Cháu là do ông giáo dưỡng lớn lên, ông rất vui khi cháu có tinh thần gánh vác trách nhiệm này. Là ông nội, ông không có gì để nói.”
“Chỉ là ông hi vọng, đây là một lần cuối cùng.” Khương Vân Xuyên nhấp một ngụm trà.
“Là người từng trải, ông cũng yêu một người, ông cũng hiểu rõ dụng tâm của cháu. Ông biết cháu muốn che chở cho nó, nhưng chuyện của hai người có đôi khi không phải một mình cháu có thể chịu đựng được, một người không thể luôn bảo vệ một người khác vĩnh viễn, sẽ có một ngày mệt mỏi lộ sơ sẩy.”
Tâm tình của Khương Kỳ đã bình tĩnh lại, anh nghĩ, anh biết ông nội muốn nói gì.
“Muốn đi được lâu dài, hẳn là hai đứa nên bảo vệ lẫn nhau, che chở cho nhau. Giữa anh em thì phải chú ý huynh hữu đệ cung*, giữa người yêu lại càng nên như vậy.”
*Huynh hữu đệ cung: anh coi em như bạn bè, nhưng em phải kính trọng anh như người bề trên, không được lợi dụng tình cảm mà không biết trên dưới
***
Lúc rời khỏi nhà cũ, viền mắt Khương Kỳ đỏ hoe, đột nhiên anh chẳng muốn quan tâm đến công ty kỹ xảo điện ảnh kia nữa, chỉ muốn bay về bên Giang Nguyện thôi.
Cúi đầu gõ một hàng chữ —— “Ngày xưa có mội anh trai hồ ly, anh nuôi một em trai hồ ly, nuôi lớn nuôi lớn, mắt thấy em trai hồ ly sắp cưới vợ được rồi, anh trai hồ ly lại không vui, em đoán tại sao anh ta lại không vui?”
Khương Kỳ không lái xe, anh muốn đi bộ, anh muốn đi tới nơi mà Tiểu Nguyện của bọn họ đã lớn lên.
Mười phút sau Giang Nguyện trả lời anh —— “Anh trai hồ ly kia cưới vợ à?”
—— “Không.”
Lần này Giang Nguyện không nhắn tin trả lời anh, mà gửi đi một lời mời video call, Khương Kỳ nhấn đồng ý, khuôn mặt của Giang Nguyện trong nháy mắt nhảy ra ngoài —— “Anh!”
“Tiểu Nguyện vẫn chưa trả lời câu hỏi đâu.”
“Trả lời có thưởng à?”
“Đương nhiên.” Khương Kỳ nhướn mày.
“Em đoán nguyên nhân anh trai hồ ly không muốn em trai hồ ly cưới vợ giống nguyên nhân chính anh ta không kết hôn.”
Khương Kỳ cố tình nghiêm mặt nói: “Tiểu Nguyện, trước đây anh dạy em suy nghĩ về một vấn đề phải nghĩ như thế nào?”
Chung quy là muốn nghĩ nhiều hơn một chút so với người đặt vấn đề, Giang Nguyện sao có thể quên, cười híp mắt nói: “Em đoán, em trai hồ ly cũng không muốn cưới vợ, em đoán, lý do của cậu ta cũng giống anh trai hồ ly.”
Khương Kỳ nhìn Giang Nguyện bên tai đã bắt đầu ửng hồng, vẻ mặt đầy ôn nhu cười, “Trả lời.”
“Thế… Phần thưởng thì sao?” Tim Giang Nguyện sắp vọt ra ngoài luôn rồi.
Khương Kỳ không nhịn được mà giơ tay cách màn hình bóp bóp mũi cậu, “Thưởng cho em một anh trai hồ ly.”
____________________
Xưng hô giữa Nguyên Mạc và Tề Ngụy mình đắn đo mãi, mình nghĩ Nguyên Mạc lớn tuổi hơn, vì trước đó nói tuổi của Nguyên Mạc và Tề Ngụy xấp xỉ nhau chứ không nói hai người bằng tuổi, cũng thấy hồi trước Nguyên Mạc luôn bảo vệ che chở cho Tề Ngụy như anh trai vậy. 3 người Khương Kỳ, Nguyên Mạc, Tề Ngụy là bạn bè, nhưng bạn bè cũng có thể chênh tuổi nhau mà, cho nên mình để xưng hô Nguyên Mạc hơn tuổi Tề Ngụy như vậy, nhưng vẫn giữ nguyên xưng hô giữa Khương Kỳ – Tề Ngụy và Khương Kỳ – Nguyên Mạc là tôi – cậu như bạn bè.