Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 27: Nghe một câu chuyện? Giúp tôi một chuyện!


Đọc truyện Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm – Chương 27: Nghe một câu chuyện? Giúp tôi một chuyện!

“Cho nên cậu và Khương Kỳ là anh em?”

Giang Nguyện nhếch khóe miệng, “Tám tuổi tôi được nhận nuôi, trước mười tám tuổi anh ấy là người giám hộ của tôi.”

Hàn Tử Phong hít vào một hơi, “Hai người… Cậu thích anh ấy?”

“Vậy cha mẹ hai người…” Tuy Hàn Tử Phong không biết về hoàn cảnh gia đình Giang Nguyện, nhưng biết Khương Kỳ, tiền thân ban đầu của Công ty giải trí Khương thị là từ thời Dân quốc do kỵ ông của Khương Kỳ thành lập, sau đó Khương gia nhập cư ở nước ngoài, trong nước công ty cũng có hưng thịnh rồi suy thoái, sau đó Khương Kỳ về nước chỉnh đốn lại công ty sắp phá sản, biến nó thành vật sở hữu trong túi của mình, hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ với tập đoàn Khương thị chân chính. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn có thể nhìn thấy được tài lực của Khương gia. Trước đây có một tờ báo giải trí dành một trang đưa tin về gia thế của Khương Kỳ, nói đơn giản chính là bốn chữ —— hào môn vọng tộc.

Nếu thực sự là như thế, hoàn cảnh của bọn họ còn rối rắm hơn mình và cha nuôi lúc trước. Dù sao thì trước đây, khi mình được cha nuôi nhặt về đã mười bốn tuổi rồi, hơn nữa không ai có thể quản được chuyện của hai người họ, chuyện bọn họ ở bên nhau, không gióng trống khua chiêng cũng không định trốn tránh, cho dù bất mãn trong lòng, ai dám mở miệng đi quản chuyện của Đàm gia? Nhưng Giang Nguyện bọn họ rõ ràng không giống vậy…

“Cậu thích ai thế?”

Một giọng nữ yêu kiều truyền đến đây, Hàn Tử Phong thấy thật may vì trước đó mình nói cũng đủ nhỏ, thực ra đã không còn nghi vấn, ngoại trừ một chuyện này, từ đầu đến giờ Giang Nguyện cũng chẳng giấu diếm gì cậu, liên tưởng tới thường ngày Giang Nguyện luôn anh à anh ơi, ngược lại là chính cậu tiên nhập vi chủ ảnh hưởng tới phán đoán.

Giang Nguyện nhíu mày, “Tùy đại tiểu thư?”

“Tôi tới tìm cậu.” Tùy Minh Nguyệt trang điểm nhẹ, cũng có vẻ thiếu nữ hơn rất nhiều.

Hàn Tử Phong: “…” Sao cậu lại nhớ tới chuyện Tùy Minh Nguyệt là vợ chưa cưới trong tin đồn của Khương Kỳ, một lúc sau hắng giọng, “Tôi quay lúc hai giờ, Tiểu Nguyện cậu có cảnh quay nào không?”

“Ngày mai tôi mới có cảnh quay, tiểu Hàn Tử cậu cứ về trước đi.” Giang Nguyện cười cười.

Tùy Minh Nguyệt mắt mèo con lay động, chờ Hàn Tử Phong vừa đi, đỡ mặt nói: “Sao thế? Đây là người cậu thích? Còn rất có lòng thay cậu cân nhắc đấy.” Biết mình không mời mà tới, nhưng cũng giúp Giang Nguyện tìm xong lý do để rời đi rồi.

Giang Nguyện cạn lời, “Đó là bạn của tôi.”

“Được rồi được rồi, vậy cậu với người cậu thích thì sao? Có tiến triển gì không?” Tùy Minh Nguyệt viết danh sách đồ uống rồi đưa cho người phục vụ.

Giang Nguyện không lên tiếng, nhưng vẻ mặt khiến cho Tùy Minh Nguyệt không nhịn được mà ghen tỵ kia, vậy là biết đáp án rồi.

Tùy Minh Nguyệt bĩu môi, “Tôi tới nhờ cậu nghĩ kế, đừng có khoe ân ái nữa.”

Giang Nguyện: “…” Rõ ràng là cậu chưa nói gì mà.

“Thật ra tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.” Tùy Minh Nguyệt mím cánh môi, “Người tôi yêu không thích tôi, cho dù người ấy thích tôi, ba tôi cũng không thể cho tôi cưới anh ấy.”


“Ai?”

Tùy Minh Nguyệt thở dài một hơi, “Cậu có muốn nghe hết một câu chuyện trước không?”

“Người ấy là cháu trai một gia đình có quan hệ thân thiết với ông nội tôi, năm đó La gia vì một vài nguyên nhân mà chọc phải mầm họa, ba tôi đứng ra bảo vệ huyết mạch duy nhất của La gia và phần tài sản còn lại, ban đầu La gia chưa được sửa lại án xử sai trước đó, người ấy dùng danh nghĩa em trai của ba tôi để sống ở nhà chúng tôi, sau đó đến khi lớn hơn một chút thì bị ba tôi đưa ra nước ngoài.”

“Khi còn bé tôi và người ấy cũng coi như là cùng nhau lớn lên, hơn phân nửa thời gian là người ấy trêu đùa chơi với tôi, khi đó tôi còn nhỏ, cũng mới bảy, tám tuổi. Sau đó lúc người ấy trở lại lần nữa tôi vừa tròn mười tám, khi ấy ham chơi, tôi tổ chức một buổi vũ hội hóa trang, một người bạn thân bán đứng tôi, tôi bị mấy gã đàn ông chặn lại trong vườn hoa.”

“Người ấy đã cứu tôi.” Tùy Minh Nguyệt hồi tưởng lại tình cảnh năm ấy, hai má vẫn hơi ửng hồng như xưa.

“Vì xảy ra chuyện này, tôi không muốn vào đối mặt với những người kia nữa, chung quy vẫn cảm thấy đeo hay không đeo mặt nạ thì sao, nhìn không thấu vẫn là nhìn không thấu.”

“Lòng người khó dò.” Giang Nguyện tổng kết nói.

“Nhưng là người ấy thì không, sau đó chúng tôi trò chuyện rất lâu, thẳng đến khi tiệc tối tan cuộc, thực ra chẳng có ai quan tâm tôi đang ở đâu, trước đấy mở màn bánh ngọt đã ăn xong rồi, hôm ấy ba tôi cũng không có ở đó. Tôi và người ấy cứ như vậy ở hoa viên đợi một đêm, trò chuyện một đêm.”

“Người ấy rất có hiểu biết, cũng rất quan tâm tới cảm nhận của người khác.”

“Chị yêu người ấy.”

“Phải, tôi yêu người ấy, đó là lần đầu tiên trong đời tôi rơi vào lưới tình, tôi chỉ muốn nói cho ba đừng tìm đối tượng kết hôn cho tôi nữa, tôi có người mình yêu rồi.”

“Lúc tiễn người ấy ra về, muốn lấy mặt nạ của người ấy xuống, muốn hôn người ấy, lại bị người ấy tránh đi.”

“Người ấy thông minh như vậy, lúc tôi ngỏ lời mời người ấy đến phòng khách nghỉ ngơi một lúc, người ấy cũng đã đoán được tôi là ai rồi.”

“Thế nhưng tôi lại không biết, bữa trưa hôm sau, ba trở về, người ấy cũng tới.”

“Người ấy rất anh tuấn, so với lúc rời đi còn thành thục hơn rất nhiều.” Tùy Minh Nguyệt cười nhẹ, đây đương nhiên là chuyện sau này, cô cố gắng nhớ về thiếu niên trong ký ức thuở ấu thơ kia, ít nhất cũng tự an ủi mình, bọn họ từng có kỷ niệm.

“Người ấy vừa lên tiếng tôi đã nhận ra ngay người ấy là ai, nhưng, người ấy gọi ba tôi là anh cả.”

“Mà ba tôi bảo tôi gọi người ấy là chú.”


“Vì vậy, tôi thất tình.” Tùy Minh Nguyệt kể lại chuyện xưa, cô uống xong một ly cà phê, cà phê được cô bỏ thêm hai phần sữa hai cục đường, rất ngọt, cực kỳ ngọt, nhưng dư vị lắng đọng chỉ còn lại đắng chát.

Nghe xong câu chuyện xưa này Giang Nguyện rất đau đầu, kỳ thực chuyện của mình còn chưa giải quyết xong xuôi, đã ôm đồm thêm một đống lộn xộn khác.

“Chị yêu chú mình?” Giang Nguyện đâm thẳng vào nỗi đau của cô.

“Không phải chú ruột.” Tuy nói câu như vậy, nhưng trên khuôn mặt Tùy Minh Nguyệt vẫn là một mảnh u sầu.

“Chị… chắc chắn hắn không có tình cảm với chị?” Giang Nguyện thu thập thông tin của người chú trong miệng Tùy Minh Nguyệt trong đầu.

“Tôi nhớ La Lệ năm nay đã ba mươi tám, nhưng vẫn chưa kết hôn.”

Trên mặt Tùy Minh Nguyệt hiện lên một chút tuyệt vọng, “Thật ra, tuyệt vọng nhất không phải là người ấy không yêu mình, mà là cho dù người ấy có yêu mình đi chăng nữa cũng không chịu đón nhận mình.”

Giang Nguyện tự nhận mình chưa bao giờ là một người lương thiện, đặc biệt là khi đối xử với cựu tình địch, cho dù Tùy Minh Nguyệt chỉ vô tình, nhưng không thể phủ nhận cô quả thực từng có ý nghĩ sẽ cưới Khương Kỳ.

“Tôi đau lòng, cậu đau lòng thay tôi cái gì chứ?” Tùy Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt Giang Nguyện ngược lại cũng không quá thương tâm như vậy.

“Cảm đồng thân thụ*.” Không đợi Tùy Minh Nguyệt truy hỏi, Giang Nguyện đã cười đưa tay ra, “Tôi có thể nghĩ kế giúp chị, nhưng chị phải đồng ý với tôi hai chuyện.”

*Cảm đồng thân thụ: đồng cảm, thấu hiểu cảm giác của người khác, bản thân chưa từng trải qua nhưng có cảm giác như chính mình tự trải qua

Tùy Minh Nguyệt nhất thời cảnh giác liếc mắt nhìn cậu.

Giang Nguyện không quan tâm tới thần sắc của cô, tự nhiên nói: “Thứ nhất, làm sáng tỏ scandal của chị và Khương Kỳ. Thứ hai, hủy bỏ cuộc liên hôn giữa hai nhà, phùng trường tác hí* cũng không được.”

*Phùng trường tác hí: ở đây có thể hiểu là ngẫu nhiên gặp đúng cơ hội nên thuận theo

“Vốn lúc trước Khương Kỳ cũng không đồng ý, tôi thấy hai yêu cầu của cậu cũng như tặng không cho tôi vậy.” Tùy Minh Nguyệt chỉnh lại mái tóc rối, lơ đễnh nói.

“Scandal của chị và anh trai tôi bên ngoài huyên náo như thế, lúc truyền ra không có ai đè xuống, có thể thấy người ba yêu quý của chị cũng biết.”


“Nhưng ba tôi cũng không hài lòng.” Tùy Minh Nguyệt lắc đầu, cho nên cô mới cần Khương Kỳ tỏ thái độ.

Mà sở dĩ tìm tới Khương Kỳ cũng đơn giản là vì khi ở bên cạnh anh, ánh mắt anh cũng có chút ảm đạm cô đơn tương tự như La Lệ vậy. Tùy Minh Nguyệt nghĩ người như vậy đáy lòng hẳn là cũng có một người cầu mà không được.

“Đó là trước đây, ông ta cảm thấy chị có lựa chọn tốt hơn, thế nhưng nếu như sau này ông ta biết người trong lòng chị là La Lệ thì sao?”

Trong nháy mắt sắc mặt Tùy Minh Nguyệt trắng bệch.

Cô cũng sinh ra trong chính thương* thế gia, đương nhiên là hiểu rõ, sau khi lựa chọn tồi tệ nhất xuất hiện, những lựa chọn hạng hai cũng trở thành lựa chọn cực kỳ tốt, cho dù những lựa chọn đó chỉ tốt hơn lựa chọn tồi tệ nhất kia một chút thôi.

*Chính thương: chính trị + thương nghiệp

“Thực ra…” Tùy Minh Nguyệt khó xử nhìn về phía Giang Nguyện, cô ít nhiều cũng đã bắt đầu thấy hối hận rồi, “Việc này không dễ giúp như vậy đâu, người trong lòng chú ấy…” Tùy Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại, “Chưa chắc đã là tôi.”

“… Tôi đương nhiên hy vọng là mình, nhưng nghe nói hồi đi du học chú ấy có một vị hôn thê, trước khi về nước bất hạnh mà qua đời, La Lệ có lẽ là đang thương tiếc cô ấy.” Tùy Minh Nguyệt vẻ mặt đau thương, lớp trang điểm xinh đẹp lúc này đây lại như nổi trên mặt cô, tựa như một chiếc mặt nạ.

Giang Nguyện thở dài, “Tôi có biện pháp giúp chị xác nhận, nhưng chị phải nhớ kỹ hai việc kia.”

Tùy Minh Nguyệt gật đầu, “Chuyện tôi tự gây ra, tôi sẽ giải quyết.”

“Đúng rồi, chị Minh Nguyệt, từ trước đến giờ chị đã từng thử thay người khác chưa?” Trước khi chia tay Giang Nguyện đột nhiên gọi Tùy Minh Nguyệt lại.

Tùy Minh Nguyệt giật mình, lộ ra một nụ cười không biết là ngọt ngào hay ưu sầu, “Tôi đã nghĩ như vậy mười năm.” Nếu như có kết quả thì hôm nay cũng không cần tới tìm Giang Nguyện.

Thực sự là những người bạn có thể giúp cô và được cô tin tưởng đều có quan hệ quá sâu với giới kinh doanh ở thành phố A, chỉ có một Giang Nguyện, rõ ràng là tiểu thiếu gia Khương gia, lại như dị loại. Tùy Minh Nguyệt cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kể lại chuyện bí mật như vậy cho một người xa lạ mới chỉ gặp một lần, càng không cần phải nói lần đầu gặp gỡ của họ cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhưng Tùy Minh Nguyệt lại cảm thấy trên người thanh niên này ngoài ý muốn mà có một loại cảm giác an tâm, không phải sự an tâm khi kết bạn với một người trung thực thật thà, mà là sự có trách nhiệm có thể khiến người khác cảm thấy an tâm.

Giang Nguyện nhìn theo xe cô rời đi, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc gõ xuống từng chữ ——

“Anh à, bỗng dưng em cảm thấy mình thật may mắn.”

***

“Sao lại muốn đặt vé máy bay ngày mai?” Tề Ngụy giật mình chỉ chỉ chính mình, “Còn có tôi nữa? Không phải tuần sau mới định ngày hẹn người phụ trách của Luca”s Shadow sao?”

“Tôi muốn về nhà một chuyến trước.” Khương Kỳ sửa sang lại tài liệu trong tay.

“Vậy vì sao tôi cũng phải đi?”


“Lần trước lúc tôi đến thăm bác Nguyên, bác ấy có nhắc tới cậu.”

Môi Tề Ngụy run lên, “Tôi vẫn… Không quay về đâu.”

“Nguyên Mạc không ở nhà, cậu ta đi công tác ở Ấn Độ rồi.”

Tề Ngụy nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, “Cậu tự mình hỏi anh ta?” Nói xong lời này hắn thiếu điều muốn cắn rơi đầu lưỡi mình luôn, thế không phải rõ là đang nói cho Khương Kỳ hắn vì Nguyên Mạc nên mới không chịu về Nguyên gia sao.

Khương Kỳ căn bản cũng chẳng để trong lòng, thực sự là Tề Ngụy quá dễ đoán, ký tên mình xuống cuối một tập tài liệu, “Không phải tôi hỏi, là Tiểu Nguyện hỏi.”

Với tính cách của Nguyên Mạc, nếu Khương Kỳ hỏi, với tâm nhãn của anh sao lại không đoán được vì sao người bạn thân vốn chẳng bao giờ tìm hiểu hành tung của mình lại có câu hỏi này, hẳn là cho dù anh có đang ở châu Nam Cực đi nữa cũng có thể chạy về nhà ngay lập tức. Cũng không biết cái trò anh tìm tôi trốn của hai người này đến bao giờ mới chơi chán nữa.

“Chờ, chờ đã, cậu đi đâu?” Tề Ngụy vẫn ngẩn ngơ trong vòng luẩn quẩn.

“Tan làm rồi.” Khương Kỳ thu thập những thứ cần mang đi xong xuôi.

“Giờ mới ba giờ chiều.”

“Là Giám đốc của Khương thị, tôi có lý do đi quan tâm nghệ sĩ dưới trướng của mình một chút.” Khương Kỳ nghỉ việc đến là quan miện đường hoàng*, thuận tiện ngỏ lời mời hắn, “Muốn đi cùng không?”

*Quan miện đường hoàng: “Quan miện” [冠冕]: Mũ dùng chung với lễ phục của vua chúa cổ đại ; “Đường hoàng” [堂皇]: đàng hoàng, đường đường chính chính. Miêu tả vẻ ngoài trông trang nghiêm, quang minh chính đại. Thường dùng để châm chọc.

Tề Ngụy: “…” Không, cảm ơn, tôi cũng không muốn ăn thức ăn cho cún.

***

Giang Nguyện vừa trở lại đoàn phim liền đối mặt với ánh mắt ám muội của một đám người, ngẩng đầu nhìn lại, Hàn Tử Phong đang uống trà sữa nhịn cười đến là khổ sở.

“Sao thế?”

“Tùy tiểu thư tham ban thật kiêu ngạo khoa trương nha.” Hàn Tử Phong sờ sờ mũi, trước đó Tùy Minh Nguyệt mang theo một đống thức ăn mò tới đoàn phim, sau rồi hỏi ai đó mới tìm được chỗ ăn cơm của bọn họ.

Chuyện là vậy đó, thỉnh thoảng còn có nhân viên công tác trong đoàn phim nói cảm ơn với Giang Nguyện, cảm ơn đồ ăn vặt của cậu.

Giang Nguyện cảm thấy cực kỳ vô tội, chỉ có thể tự an ủi mình, cứ như thế này, scandal của cô ấy và anh trai thoạt nhìn cũng không còn nổi bật nữa.

May mà bọn họ đều không biết quan hệ của mình và anh trai, không thì nhỡ đâu lại hiểu lầm thành chị dâu tương lai lấy lòng em chồng mất…

Vì chuyện này, Giang Nguyện quyết định chôn giấu bí mật này lâu thêm một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.