Đọc truyện Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm – Chương 12: Con nhỏ lớn lên? Tôi không nỡ! Em đang theo đuổi ánh sáng đời em
Giang Nguyện gia nhập đoàn phim, lại như hồ điệp phẩy cánh, mang tới cơn lốc cho tầng lớp lãnh đạo cấp cao trong công ty.
“Hôm nay không mở họp trong phòng hội nghị?”
“Phòng hội nghị đang tu sửa.” Khương Kỳ lông mày không nhúc nhích, mở miệng thông báo.
Tề Ngụy há mồm, hắn có nên nói mình vừa mới đi ngang qua phòng hội nghị chuyên dụng của Giám đốc, im ắng không hề có bất kỳ ai không.
“Thông báo cho các quản lí bộ phận, mở họp ở phòng hội nghị tầng năm.”
“Vâng.” Sở Yến hiểu rõ, gật đầu.
Tề Ngụy nghệt mặt ra, phòng hội nghị tầng năm nhóm người đại diện bọn họ thường dùng, đây là bị trưng dụng?
Nhưng lúc hắn đến tầng năm thì lập tức hiểu ngay. Tầng một của Giải trí Khương thị là đại sảnh, tầng hai đến tầng năm thì làm thành giếng trời*, vì điều kiện lấy ánh sáng tốt nên thường có mấy tác phẩm truyền hình do bọn họ sản xuất quay chụp trên bình đài tầng hai.
*Giếng trời: khoảng không gian từ mái thông xuống, một nằm trong, hoặc làm bằng, để cho lọt qua nhà và xuyên qua các xuống bên dưới. (Nguồn: Wiktionary)
Mà phòng hội nghị tầng năm có một mặt là cửa kính sát đất có thể nhìn xuống bình đài tầng hai.
Quả thực là vị trí quan sát tốt nhất.
Tề Ngụy: “…”
Giám đốc Khương, tháng trước ngài quyên góp tiền ủng hộ hiệp hội bảo vệ động vật, để bảo vệ nhóm động vật nhỏ chúng tôi, mời ngài lúc họp cách xa cái cửa kính kia một chút có được không?
Giang Nguyện quan sát tỉ mỉ hình thức hoạt động của đoàn phim, Hàn Tử Phong nhìn mà sốt ruột thay cậu, “Xem kịch bản, cảnh kế tiếp là cậu đấy, lời thoại của cậu còn nhiều như vậy.”
“Tôi nhớ kỹ rồi.” Giang Nguyện cười híp mắt bảo cậu không cần lo lắng.
Lúc đến lượt Giang Nguyện lâm trận, Triệu Song Song và Hàn Tử Phong đều thay cậu lau mồ hôi.
Ai ngờ Giang Nguyện tuôn lời thoại cực kỳ trôi chảy, một đoạn nhiều từ như thế, tốc độ nói lại còn nhanh, không vấp một lần nào.
“Cắt.”
Đạo diễn nhíu mày, gọi Giang Nguyện tới, “Cậu đóng phim, không phải đọc lời thoại, cảm xúc đâu? Tình cảm đâu?”
“Nhưng…” Giang Nguyện muốn giải thích lý giải của mình đối với lời thoại và nhân vật, ai ngờ đạo diễn dập một câu, “Không có nhưng, tự mình sang một bên nghiền ngẫm, cảnh tiếp theo!”
Giang Nguyện như có điều suy nghĩ đi tới khu nghỉ ngơi.
Triệu Song Song đưa cậu ly nước, tức giận bất bình nói: “Tôi thấy cậu đọc thoại rất khá, lão ta rõ ràng là bới lông tìm vết.”
Hàn Tử Phong không biết an ủi người khác, lúc này cũng lo âu vỗ vai cậu.
“Không sao.” Giang Nguyện vung tay, nở nụ cười, “Là em không diễn tốt.”
“Nhưng cậu xem kìa.” Triệu Song Song hướng về phía đạo diễn kia bĩu môi, đạo diễn mặt mày hớn hở đối diện Vệ Hân.
“Coi như lão ta bới lông tìm vết thì cũng do em có vết cho lão ấy tìm, không phải sao? Với cả, chị cũng nói em đọc thoại rất khá, không nói em diễn tốt mà.” Giang Nguyện không quá để ý, mang theo kịch bản tìm chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Thưc ra, việc này cũng không dễ dàng, cậu thông minh, nhưng cũng quá kiêu ngạo. Giang Nguyện hít sâu một hơi, bắt đầu đọc từng chữ trong kịch bản một lần nữa.
“Boss?” Tề Ngụy chậm rãi xoay người, hội nghị buổi sáng kết thúc, hắn còn muốn trêu đùa đôi câu với mấy người lúc thường hận không thể tận dụng cả thời gian ăn cơm trưa, thế mà lại phá lệ nói có việc gì buổi chiều nói sau. Vừa quay đầu lại liền thấy Khương Kỳ cau mày nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Khương Kỳ dừng lại trên người đạo diễn, nghiêng đầu nhìn về phía Tề Ngụy, “Người mới lần đầu đóng phim, cậu là người đại diện mà không đi cùng theo dõi?”
Tề Ngụy lập tức biết ngay là đã xảy ra chuyện gì, có chút bất đắc dĩ, “Đạo diễn kia tuy rằng đời sống riêng tư có hơi rối loạn, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc.”
Khương Kỳ không nhìn nổi, tuy nhìn không rõ lắm cũng không nghe thấy bọn họ nói gì, mà thông qua hành động, đại khái cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Tề Ngụy nhanh chóng kéo Khương Kỳ ra ngoài, “Tối qua, Giang Nguyện gửi tin nhắn cho tôi, đặc biệt nói trước với tôi, bảo hôm nay tôi không nên xuất hiện.”
“Tại sao?”
Tề Ngụy không trả lời mà hỏi lại: “Tâm sự không?”
“Tâm sự cái gì?” Lông mày Khương Kỳ nhướn lên, toàn bộ tâm trí đã bay đến phim trường từ lâu.
“Tâm sự một chút, con nhỏ sớm muộn gì cũng phải trưởng thành?”
Tề Ngụy không biết có phải mình hơi tàn nhẫn hay không, giống như mẹ của người đàn ông kia đã từng nói với mình năm ấy, tuy rằng hắn biết vị phu nhân nọ chỉ vô tình thôi, nhưng lại làm cho hắn bỗng chốc trưởng thành chỉ trong một đêm.
Khương Kỳ nghe hắn nói, Giang Nguyện càng hi vọng được anh thừa nhận, mà không phải trốn dưới cánh chim của anh, mười mấy phút lặng im.
Một điếu thuốc trên đầu ngón tay, lập lòe cháy, làm mờ đi nét mặt của hai người.
“Tề Ngụy, tôi hiểu.” Khương Kỳ nhìn bóng lưng nghiêm túc của Giang Nguyện, “Tôi hiểu cậu không hy vọng tôi mang tâm tình bảo vệ em ấy quá mức, bởi vì khi mất đi sự bảo vệ, chim ưng non sẽ phải bay một cách cực kỳ thống khổ.” Đây là chuyện Tề Ngụy năm đó từng trải qua.
“Thế nhưng tôi là anh trai, cũng là người giám hộ của em ấy, cậu cũng phải hiểu cho tôi.” Khương Kỳ dập tắt điều thuốc đang hút dở, “Tôi là anh trai em ấy, điều này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi, cho dù một ngày kia tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em ấy cũng sẽ không mất đi sự bảo vệ.”
Tề Ngụy ngẩn ra, trong lòng có một suy đoán, “Cậu sẽ không phải…”
“Tiểu Nguyện thực ra rất thông minh, ngài Wilson cũng nói IQ và EQ của em ấy đều rất cao, nếu như thả cho em ấy bay, em ấy có thể bay rất cao, không có tôi, nỗ lực hết sức, em ấy cũng có thể cố gắng tạo nên một con đường của riêng mình.”
“Lúc em ấy vừa tới nhà tôi, thân thể gầy gò đến mức thấy được cả xương sườn. Ban đầu em ấy không thích tắm rửa, lúc đầu tôi không biết nguyên nhân, sau đó lúc tôi bế em ấy đến phòng tắm, suýt thì em ấy đánh trúng mặt tôi luôn, sau đó mới biết, mấy giáo viên ở trại trẻ mồ côi kia không hẳn đều là người tốt, em ấy nói gã đàn ông kia muốn đụng chạm em ấy, bị em ấy cắn cho máu me đầy mặt, nếu như không phải may mắn có cha mẹ thu dưỡng em ấy…” Khương Kỳ lúc đó mười sáu tuổi, lần đầu tiên biết mấy chữ “nghĩ mà sợ” viết như thế nào.
“Từ nhỏ em ấy đã nếm trải quá nhiều khổ sở, tôi không nỡ.”
“Tề Ngụy… Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn là không đúng, đây cũng là đạo lý mà tôi mới hiểu được. Nghỉ phép năm của cậu vẫn luôn tích góp không động tới, năm nay cũng nên về nhà một chuyến đi.”
“Tôi…” Đáy mắt Tề Ngụy chứa đầy do dự.
“Hai người vẫn còn khá hơn so với chúng tôi.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Tề Ngụy giật mình, nhìn bóng lưng Khương Kỳ rời đi, đây có lẽ là lần đầu tiên trong suốt bao năm qua Khương Kỳ thẳng thắn thừa nhận mảnh chân tình nơi đáy lòng mình.
***
“Cậu, tên gì nhỉ, Hứa Nam… Đến cậu.” Hứa Nam là nhân vật mà Giang Nguyện diễn, một nhà thiết kế trạch nam.
Giang Nguyện không để ý chuyện đạo diễn có vẻ như đến bây giờ vẫn chưa nhớ rõ tên cậu, hít sâu một hơi, chạy đến chỗ quay.
Khương Kỳ lẳng lặng nhìn, Triệu Song Song vừa quay đầu thì nhìn thấy anh, nhất thời sợ đến hồn bay phách tán, “Giám… Giám đốc Khương?”
Khương Kỳ gật đầu, một lát sau mới nhớ ra cô là trợ lý của Giang Nguyện, dặn dò: “Dạ dày Giang Nguyện không được tốt lắm, em ấy lại thích đồ lạnh, đừng để em ấy uống đồ uống lạnh.” Thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để hai, ba người gần Triệu Song Song nghe thấy.
Triệu Song Song gật đầu theo bản năng.
Chờ đến lúc phản ứng được, tiểu nhân dưới đáy lòng* sắp thăng thiên luôn rồi, tình huống gì thế này?! Giang Nguyện đây là bị Giám đốc coi trọng?!!
*Tiểu nhân này kiểu như 2 thiên thần và ác quỷ nhỏ hiện lên khi phân vân hay đấu tranh nội tâm ấy
Trước máy quay, Giang Nguyện vô tình nhìn thấy Khương Kỳ, lời thoại đang nói dở chưa dừng lại, ánh mắt đã sáng lên.
“Rất tốt.” Đạo diễn hô cắt, “Ánh mắt này không tồi, cậu phải nhớ kỹ Hứa Nam là một người làm nghệ thuật, cũng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.” Đạo diễn càng xem càng thoả mãn, “Duy trì trạng thái như thế này.”
“Người theo chủ nghĩa lý tưởng?” Giang Nguyện có chút mờ mịt, đạo diễn không chỉ bảo cho cậu cần diễn thế nào, chỉ dựa vào kịch bản, cậu thực sự khó mà nhìn ra Hứa Nam chuyên làm ầm ĩ trong kịch bản lại là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.
“Thực ra trong nội tâm của Hứa Nam có một đứa trẻ, cậu ta luôn vui vẻ, bản thiết kế phác thảo nhiều lần bị từ chối, nhưng mỗi ngày vẫn điên điên khùng khùng náo loạn, dành toàn bộ sức lực để thiết kế những bộ quần áo, bản thân là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, như thế này, khi nói đến thiết kế thì trong mắt cậu ta phải ánh lên dương quang sáng ngời mới đúng. Ánh mắt này không tồi, đến lúc đó cho cậu thêm một bộ poster quảng cáo.”
Giang Nguyện chậm rãi nói cảm ơn.
Dọc theo đường đi cứ mải suy tư, mãi đến khi đụng vào lưng Khương Kỳ.
Có người hít khí, có người xem náo nhiệt.
Không ngờ rằng Khương Kỳ không chỉ không nổi giận, vẫn tâm bình khí hòa trò chuyện cùng tên người mới này, “Diễn không tệ, Tề Ngụy không chọn sai người.”
Tâm trí Giang Nguyện vẫn dừng lại ở lời nói của đạo diễn, hoàn toàn chưa hề nghĩ sâu như vậy, càng không biết Khương Kỳ xuống dưới lượn một vòng vì chuyện gì.
“Nhờ phước của Giám đốc Khương đấy.” Giang Nguyện ngẩng đầu nhìn anh.
“Nói thế là sao?” Khương Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới trong chuyện này còn có công lao của mình, muốn xem xem tiểu bại hoại có thể đùa giỡn ra trò gì.
“Lúc đang diễn tôi nhìn thấy anh, đạo diễn nói…” Đôi mắt trong sáng của Giang Nguyện đối diện với ánh mắt ôn nhu của Khương Kỳ, “Trong mắt tôi chứa ánh sáng.”
*Vì ở trước mặt mọi người 2 người chưa công khai quan hệ anh em, hiện là diễn viên và giám đốc nên mình để xưng hộ tôi – anh
***
“Bác ơi.” Giang Nguyện cười ha hả, “Một phần ăn và một suất cơm hộp, cảm ơn bác.”
“Được.”
“Cá rán, cà tím đậu đũa, salad rau củ, một phần beefsteak nhỏ, giúp cháu xếp vào trong hộp cơm… Bác ơi, có thể cắt beefsteak thành miếng nhỏ giúp cháu không ạ?”
“Được chứ.” Giang Nguyện ôn hòa khéo ăn nói, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, bác đầu bếp cũng kiên nhẫn với cậu hơn mấy phần.
“Cảm ơn bác, đúng rồi, bác có món “trại bàng giải”* không?”
*赛螃蟹:
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Trại bàng giải?” bác đầu bếp hiếu kỳ, “Món đấy làm thế nào?”
“Đường, dấm, gừng và nước theo tỉ lệ pha nước sốt chiên cùng trứng gà, mùi vị rất giống cua đồng.” Giang Nguyện cười híp mắt nói.
Bác đầu bếp thấy đứa trẻ này thật thú vị, “Ngày mai cháu đến, bác làm cho cháu ăn.”
“Oh yeah, cảm ơn bác.” Giang Nguyện âm thanh giòn tan.
“Tiểu Nguyện cậu đi đâu đấy?” Triệu Song Song gọi cậu lại.
“Em đi toilet, mọi người ăn trước đi.”
“Đi toilet mà mang theo hộp cơm…” Triệu Song Song mờ mịt, lại hỏi Hàn Tử Phong, “Tiểu Nguyện ăn nhiều lắm à? Ăn một phần còn đóng gói một phần?”
Hàn Tử Phong: “…”
“Chị Sở Yến, em mang cơm, chị nhớ nhắc anh ấy ăn lúc còn nóng nhé, làm phiền chị rồi.” Giang Nguyện chạy nhanh như bay lên tầng cao nhất. Trước đó Khương Kỳ đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi đi, Giang Nguyện đoán hiện giờ anh hẳn là không rảnh, cũng không vào quấy rầy anh nữa.
“Được, tôi sẽ nhắc.” Sở Yến ngẩn ra, khó tránh khỏi cảm thấy đôi chút yên lòng.
Đại khái là vui mừng thay cho Boss?
Cô còn nhớ lúc mình vừa mới vào Khương thị, cái công ty này sắp phá sản tới nơi, giờ đây, mới sáu năm, chưa nói tới việc một lần nữa xây dựng lại công ty, ở thị trường trong nước cũng có một chỗ đứng vững chắc.
Sáu năm, từ lúc mới tốt nghiệp cô đã theo Khương Kỳ, bây giờ cô đã kết hôn rồi, Boss so với trước đây lại càng liều mạng, làm việc cả ngày lẫn đêm.
Người kia bẩm sinh phong quang vô hạn, là đối tượng mà vô số người hâm mộ, bao nhiêu tiền bối trong giới kinh doanh cũng phải khách khí gọi anh một tiếng “Giám đốc Khương”. Nhưng cô biết bên cạnh Khương Kỳ vẫn chưa từng có ai, cũng không có ý nói là cần phải nói chuyện yêu đương, có người làm ấm giường, nhưng chung quy cô vẫn cảm thấy, Khương Kỳ tựa như hồ sâu, vẫn luôn thiếu chút nhân khí.
Như vậy rất tốt.
Sở Yến thấy công việc mà Khương Kỳ đã sắp xếp cho mình, thản nhiên đứng lên, mang theo hộp cơm gõ cửa.
***
“Bọn tôi đều nói cậu rơi vào trong cái toilet luôn rồi.” Triệu Song Song không nhịn được mà trêu chọc.
Hàn Tử Phong bất thình lình giáng một câu, “Nhà vệ sinh ở tầng cao nhất có lẽ là khá xa.”
Giang Nguyện nhớ tới bức ảnh chụp anh đang ăn cơm mà Khương Kỳ vừa gửi, cười híp mắt gật đầu, “Đúng vậy.”
Triệu Song Song hoảng sợ nhìn cậu, “Cậu và…”
Giang Nguyện suy nghĩ một chút, “Em đang theo đuổi ánh sáng đời em.”
Triệu Song Song trợn tròn mắt.
Hàn Tử Phong cũng bị sặc nước canh, chờ chút! Tình huống là như thế nào đây? Không phải hai người lưỡng tình tương duyệt sao?!
____________________
Tự dưng nghĩ, hay là đổi “Công ty giải trí Khương thị” thành “Jiang Entertainment” =)))