Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 1: Tiểu thiên sứ? Tiểu ác ma! Nguyện trong ước nguyện


Đọc truyện Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm – Chương 1: Tiểu thiên sứ? Tiểu ác ma! Nguyện trong ước nguyện

“Anh Ngụy?” Triệu Song Song nhìn thấy Tề Ngụy đột nhiên dừng bước, suýt thì đụng vào lưng hắn.

Tề Ngụy quay đầu kín đáo đưa hành lý trong tay cho cô, hai mắt tỏa sáng, “Tôi thấy một hạt giống tốt.”

Triệu Song Song: “…” Được rồi, cô lại được chứng kiến tuyệt kỹ trở mặt của Tề Ngụy.

Tề Ngụy tháo kính râm xuống, hắng giọng một cái, nói với thanh niên vừa xuống máy bay còn đang cố gắng phân biệt phương hướng, “Cậu có hứng thú với diễn xuất không?” Không đợi thanh niên trả lời đã nhét vào tay cậu một tấm danh thiếp, “Đừng vội vàng từ chối, cậu có thể suy nghĩ một chút rồi hẵng trả lời tôi.”

Thanh niên cúi đầu nhìn bốn chữ triện nho nhỏ “Giải trí Khương thị”, ngẩng đầu quan sát Tề Ngụy cẩn thận.

Da mặt Tề Ngụy căng thẳng sắp không chịu nổi thêm nữa, Triệu Song Song thở dài, Tề Ngụy hoàn toàn xứng với danh người đại diện kim bài, không sai, thế nhưng lần sau ngài nhét danh thiếp có thể tiện thể giới thiệu công ty của chúng ta một chút luôn được không? Không phải tất cả mọi người đều đọc được chữ triện phức tạp như thế!!!

“Khụ.” Tề Ngụy cao lãnh đeo kính râm lên, “Khi nào cậu đã suy nghĩ kĩ rồi thì hãy gọi cho tôi.”

Nhìn thanh niên im lặng không lên tiếng, không nhịn được mà bồi thêm một câu, “Nhớ là nhất định phải gọi cho tôi đấy.”

Triệu Song Song: “…” Xem ra người này không hào hứng lắm, nếu có thể kí hợp đồng thì thật tốt, mái tóc mềm mại màu nâu hơi xoăn, đôi mắt hai mí to như quả hạnh mỏng manh tinh tế, lông mi rõ ràng từng sợi, không dày nhưng cong vút, cằm V-line, hình như còn có cả lúm đồng tiền, khuôn mặt trắng nõn như lòng trắng trứng còn mang nét trẻ con…

Triệu Song Song cùng Tề Ngụy đi về phía cửa, trước khi đi còn lải nhải mãi không thôi, quay đầu lại liếc mắt nhìn anh chàng đẹp trai một cái, ai ngờ một giọng nói trong trẻo ngăn bước chân của bọn họ lại — “Giải trí Khương thị phải không? Tôi đồng ý với các anh.”

Tề Ngụy đột nhiên quay đầu lại.

“Cậu đồng ý?”

Triệu Song Song cũng dừng chân liền nhìn thấy anh chàng đẹp trai nở nụ cười tươi sáng, hai má quả thực có lúm đồng tiền mờ mờ.

Thanh niên gật đầu.

“Vậy cậu cho tôi số điện thoại đi.” Tề Ngụy lại tỏ vẻ cao lãnh, đẩy kính râm một cái.

“Anh muốn ký hợp đồng nghệ sĩ với tôi?” Thanh niên chỉ chỉ mình.

Lúc này đổi thành Tề Ngụy chần chừ, nhìn kỹ mới phát hiện cậu thanh niên đang nói là một chàng trai rất phù hợp, khuôn mặt còn mang nét trẻ con, toàn thân toát lên sự ngây ngô không hề giả tạo.

“Cậu…trưởng thành chưa?” Tề Ngụy ngập ngừng.

“Tất nhiên là rồi.” Cậu móc hộ chiếu ra quơ quơ.

Tề Ngụy nhìn cuốn hộ chiếu quen thuộc, lại quan sát cậu kỹ hơn.

Chàng trai nhún nhún vai, “Tôi muốn đến công ty với anh.”

Tề Ngụy: “…”

Triệu Song Song: “…”

Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai vậy?

***

“Cậu không sợ chúng tôi là người xấu à?” Triệu Song Song ngồi trên xe của công ty trò chuyện với chàng trai.

“Chị có thể gọi em là Tiểu Nguyện.” Giang Nguyện cười lộ ra một chiếc răng khểnh, “Anh chị là người xấu sao?”

Tim Triệu Song Song tan chảy trong nháy mắt, “Tôi là Triệu Song Song, cậu có thể gọi tôi là chị Song Song.”

“Chị Song Song.” Giang Nguyện ngoan ngoãn gọi.

Triệu Song Song nhìn kỹ hộ chiếu của cậu, xác định cậu đã 21 tuổi, “lan Jiang…”

“Gọi em là Giang Nguyện là được rồi ạ, Giang là…”

“Cậu họ Giang?!” Tề Ngụy kéo tấm che mắt xuống, thật sự là cái tên “Tiểu Nguyện” này mỗi ngày vang lên bên tai hắn ít nhất một lần.


“Giang trong giang lưu, Nguyện trong ước nguyện.”

Tề Ngụy thở phào nhẹ nhõm, dặn cậu, “Chờ lát nữa đi gặp sếp, cậu đừng tự giới thiệu mình như thế đấy nhé.”

Triệu Song Song cũng bị dọa, nhanh chóng giải thích cho cậu, “Cậu cứ nói cậu là… ừm… Nguyện trong ước nguyện thôi.”

Đôi mắt Giang Nguyện lay chuyển, nghe lời gật đầu.

***

Tề Ngụy hài lòng nhìn người mới mà mình vừa ý bước vào tòa cao ốc Khương thị đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ, bước chân lại ngoan ngoãn đi sau bọn họ, đi tới thùng rác liền tiện tay ném chai nước khoáng đã rỗng vào.

Chi tiết nói lên con người, Tề Ngụy thấy Giang Nguyện một thân toàn quần áo cực kỳ đắt tiền. Trước đây hắn giúp sếp chọn quần áo hàng hiệu tặng em trai mình, không cần nhìn giá cũng biết tên Khương Kỳ đệ khống kia sẽ không để em trai mặc mấy thứ đồ tầm thường lên người. Hơn nữa vừa nãy, lúc bắt tay, lòng bàn tay Giang Nguyện không có nửa vết chai, hắn biết ngay người này nhất định là con nhà có điều kiện.

Mà lúc xuống xe Triệu Song Song chủ động giúp cậu kéo vali, cậu không chỉ khéo léo từ chối mà còn chủ động giúp Triệu Song Song xách một túi.

“Ký hợp đồng ạ?” Giang Nguyện ngồi ở trong phòng làm việc lật qua lật lại bản hợp đồng.

“Cậu không suy nghĩ thêm một chút sao?” Có lẽ là Giang Nguyện nhìn qua quá mức đơn thuần, lúc này ngược lại là chính Tề Ngụy phá lệ lo lắng cho cậu, “Sếp của chúng tôi đang họp, đợi lát nữa tan họp cậu có muốn nói chuyện cùng anh ấy một chút không?”

“Không cần đâu.” Giang Nguyện ngắt lời hắn, “Không cần lo lắng em sẽ đổi ý, em ký.”

Tề Ngụy sững sờ, thấy Giang Nguyện rồng bay phượng múa ký tên tiếng Trung của mình lên.

Cái chữ này… Hình như trông hơi quen mắt, Tề Ngụy nhìn nét chữ sờ sờ cằm.

“Ừm, vậy sau này tôi là người đại diện của cậu.” Tề Ngụy vỗ tay, hiện tại hắn không tự dẫn dắt nghệ sĩ nào, ban đầu cũng chỉ là muốn xem thử một chút Giang Nguyện có tiềm năng không, trước hết tham gia khóa huấn luyện dành cho người mới đã rồi suy nghĩ thêm về hướng đi của cậu sau, nhưng có lẽ là Giang Nguyện thoải mái đúng gu của hắn, ma xui quỷ khiến liền quyết định luôn.

Giang Nguyện đứng lên, nắm chặt bàn tay hắn đưa ra, “Mong được anh chiếu cố thêm.”

Triệu Song Song dùng sức mà dụi mắt, nhìn người này lại nhìn người kia, “…” Qua loa như thế thực sự ổn sao?! Nhất thời cô cũng không biết nên lo lắng cho Giang Nguyện hay là lo lắng cho Tề Ngụy nữa.

Tuy nói là đã ký hợp đồng, nhưng việc hiểu cặn kẽ từng chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua.

“Người nhà Tiểu Nguyện ở bên này sao?”

Giang Nguyện lắc đầu một cái rồi gật gật, “Người nhà đều ở nước ngoài, anh trai ở đây ạ.”

Tề Ngụy thở phào nhẹ nhõm, có người nhà ở bên này là được rồi, không thì hắn thực sự sẽ cảm thấy như mình đang đi lừa trẻ con vậy.

“Vậy anh trai của cậu?”

Đôi mắt hạnh màu hổ phách của Giang Nguyện vô tội mà đáng thương, “Anh trai… không cần em nữa.”

Tim Tề Ngụy thắt lại, rồi nghe Giang Nguyện tiếp tục nói: “Anh ấy sắp kết hôn rồi.”

“…” Tề Ngụy dở khóc dở cười nói: “Kết hôn là chuyện bình thường mà, anh trai có kết hôn thì cậu vẫn là em trai hắn.”

“… Không giống nhau.” Giang Nguyện chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe cộ qua lại như kiến, dần dần cậu mới có cảm giác chân thực, mình thực sự đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, cậu đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Anh Tề Ngụy sẽ kết hôn chứ?”

“Tôi?” Tề Ngụy sững sờ, theo bản năng nói: “Làm sao có khả năng.” Sau khi trả lời xong lại bất đắc dĩ nhấp ngụm trà, nước trà đắng chát phảng phất như có thể cuốn đi chua xót nơi đáy lòng, “Là tôi hỏi cậu, không phải cậu hỏi tôi.”

Giang Nguyện trong lòng ghi nhớ đáp án này, nhếch miệng nở nụ cười tinh nghịch với hắn, “Dù sao thì sau này sẽ biết thôi.”

Tề Ngụy nhún nhún vai, chuyện kia cũng vậy thôi.

“Vậy cậu có chỗ ở không?”

Đôi mắt Giang Nguyện lay chuyển, “Hmm, công ty có ký túc xá không ạ?”

“Có, nhưng chỉ còn dư lại một tòa nhà có phòng trống, không biết cậu có ngại không.” Tề Ngụy giới thiệu: “Chính ra môi trường sống lại là tốt nhất, mà đại boss của chúng ta cũng ở tầng cao nhất.”


Công ty giải trí Khương thị quản lý cuộc sống riêng của nghệ sĩ rất nghiêm khắc, có thể yêu đương nghiêm túc, không được chơi bời tùy tiện, còn mấy thứ khác như ma túy, đánh bạc lại càng đừng có mơ tới, đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện như vậy không thể ngăn chặn, không bắt được thì cũng không thể nói gì, vì vậy đa số nghệ sĩ đều né xa đại boss. Hơn nữa Khương Kỳ tự tỏa hàn khí, làm cho tòa nhà kia quạnh quẽ vô cùng.

“Không ngại.” Giang Nguyện chợt nói, “Em có thể ở tầng cao nhất không?”

“Tầng cao nhất chỉ có một căn hộ của đại boss của chúng ta thôi.” Tề Ngụy lắc đầu.

Giang Nguyện tiếc nuối, một lúc sau liền hưng phấn nói: “Vậy em sẽ ở tầng liền kề. Từ nhỏ em đã thích ở tầng cao, mà lúc ở nhà chỉ toàn được ở tầng một thôi, anh Tề Ngụy, có được không ạ?”

“Được.” Thực ra Tề Ngụy thấy không có vấn đề gì, dù sao thì Khương Kỳ cũng có thang máy chuyên dụng, thang máy bình thường những người khác không được cho phép cũng không lên nổi, bọn họ sẽ không chạm mặt nhau.

***

“Ừm, trước tiên cậu làm quen xung quanh một chút, ngày mai tôi sắp xếp kiểm tra sức khoẻ cho cậu, đây là một phần chương trình học, cậu xem qua trước một chút, nếu cần gì thì nói với Song Song.” Tề Ngụy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Tôi đến phòng họp, cậu có thể tới ký túc xá xem trước.”

“Vâng, anh Tề Ngụy cứ đi đi ạ.”

Giang Nguyện xách hành lý cùng Triệu Song Song đi đến khu ký túc xá, kỳ thực nói là một tiểu khu thì đúng hơn là ký túc xá.

Triệu Song Song giới thiệu với cậu: “Mấy tòa nhà này đều là quản lý cấp cao cùng gia đình mình ở, anh Ngụy cũng sống ở đây, đại boss thích yên tĩnh cho nên ở trong cùng.” Chiếc xe điện dừng trước tòa nhà ở trong cùng, “Tòa nhà này không nhiều người lắm, sau này dần dần cậu sẽ quen.” Cô bày sơ đồ trước mặt cậu, “Chọn một căn đi.”

Giang Nguyện nhìn mấy lần, “Dạ… Căn này đi.”

Triệu Song Song ngạc nhiên, đây là phòng diện tích nhỏ nhất tầng này, dựa theo quy củ, cậu chọn như vậy không sai, dù sao Giang Nguyện cũng là người mới, thế nhưng Tề Ngụy có vẻ rất thích chàng trai này nên ưu ái cậu, cô chỉ chỉ căn phòng khác, “Anh Ngụy nói, cậu có thể chọn những phòng này.”

Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, “Cảm ơn chị, nhưng em muốn ở phòng này ạ.”

Triệu Song Song nhìn cậu thêm vài lần, đi lấy chìa khóa với quản lý, “Tôi dẫn cậu lên.”

“Tầng 15…”

“Là boss ở, có vân tay được cho phép mới có thể đi lên.” Triệu Song Song giải thích, thấy mặt Giang Nguyện không có vẻ gì là thất vọng, thậm chí còn khá vui vẻ, đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ trực giác của phụ nữ chuẩn hơn một chút so với đàn ông, trước đó cô luôn cảm thấy Giang Nguyện có vẻ hơi kỳ lạ, tựa như túy ông chi ý bất tại tửu*.

*ý chỉ Giang Nguyện có dụng ý khác

Đang nghĩ đến anh trai, Giang Nguyện căn bản không để ý căn phòng đầy bụi bặm.

“Gần đây có tiệm giặt quần áo, siêu thị, quán xá, còn có dọn vệ sinh. Nếu cần cậu có thể gọi điện thoại, bảng giá ở bên này.”

“Vâng.” Giang Nguyện suy nghĩ một chút, “Chị Song Song, em với chị đến phòng làm việc đi, ở đây em gọi người đến quét tước.”

“Được.”

Giang Nguyện gọi cho dịch vụ dọn vệ sinh, theo chân Triệu Song Song rời khỏi căn hộ.

Triệu Song Song dẫn cậu đi dạo xung quanh một chút, chỉ trong chốc lát hai người đã thân thiết, “Trên phố Cổ Thành nhiều món ăn vặt chính gốc nhất, đường Lâm Hải khá phồn hoa, rất nhiều quán cà phê và cửa hàng bánh ngọt Tây Âu, nếu cậu muốn ăn cay thì có thể đến đường Thanh Thành, bên kia món lẩu rất chuẩn vị…”

Tề Ngụy đẩy cửa vào liền thấy hai con chuột ham ăn sột soạt trước bản đồ, một lúc lâu mới cạn lời mà nói: “Làm gì đấy?”

Triệu Song Song và Giang Nguyện cùng nhau ngẩng đầu, “Bản đồ mỹ thực.”

Tề Ngụy: “…”

“Giang Nguyện, cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp boss, Triệu Song Song cô mau tỉnh lại cho tôi.” Lừa nghệ sĩ tăng cân? Chán sống rồi.

Triệu Song Song ngoan ngoãn niêm phong miệng mình lại.

Đợi đến khi Tề Ngụy xoay người, Triệu Song Song quay sang Giang Nguyện chỉ chỉ bản đồ, Giang Nguyện cũng đáp lại dấu tay OK với cô.


Tề Ngụy như có linh cảm mà quay đầu lại lườm bọn họ, ánh mắt hình viên đạn hung ác hướng về phía Triệu Song Song.

Đồng minh mỹ thực bị bắt quả tang: “…”

Tề Ngụy vừa đi vừa vô cùng đau khổ mà lôi kéo Giang Nguyện, nói, “Nghệ sĩ không thể mập, hoặc là gầy hoặc là chết.”

Giang Nguyện khiêm tốn tiếp thu học hỏi.

“Tôi đi nói một tiếng với boss trước, cậu ngồi ở phòng nghỉ ngơi một lúc, không cần lo lắng, boss rất ôn nhu.” Tề Ngụy xoa xoa lương tâm mình, ui, hơi đau.

“Vào đi.”

“A Kỳ, tôi tìm được một hạt giống tốt.”

Khương Kỳ nhướng mày, “Người ta chịu đi theo cậu? Có muốn tôi sắp xếp cho người khác tiếp xúc không?” Anh quá rõ tật xấu của Tề Ngụy, ánh mắt đến là sắc bén, trong mười người thì chịu theo cậu ta chắc tầm một người rưỡi.

Tề Ngụy bĩu môi, “Anh bạn nhỏ rất ngoan, tôi đã nói với cậu, cậu ta…”

Khương Kỳ nhìn điện thoại di động vang lên, trực tiếp nhận, câu nói đầu tiên là — “Mẹ.”

Tề Ngụy cũng không tránh mặt, đặt mông ngồi ở trên ghế salon xiên hoa quả ở đĩa trên bàn trà mà ăn.

Câu nói thứ hai chính là — “Tiểu Nguyện đâu ạ?”

Hứa Uyển: “…”

Tề Ngụy: “…” Không hổ là đệ khống.

“Tiểu Nguyện ra ngoài chơi, con tìm nó? Mẹ bảo nó khi nào về thì gọi cho con nhé?”

Khương Kỳ nhíu mày, “Nhưng điện thoại của nó vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng.”

“À…” Hứa Uyển ê a một chút, “Có khi điện thoại di động có vấn đề gì đó, ai nha, nồi của mẹ trào mất, cúp trước!”

Khương Kỳ chau mày, ở nhà đang là 7 giờ sáng… Tiểu thụy miêu thế mà lại chạy ra ngoài chơi?!

Tề Ngụy gõ gõ bàn, “Hồi hồn, không thấy em trai cậu? Nó cũng là sinh viên đại học rồi, thi thoảng đi chơi khuya cũng là chuyện bình thường, nói không chừng có khi ngày hôm qua không về nhà…”

Sắc mặt Khương Kỳ khó coi đến dọa người, đáy lòng bác bỏ trường hợp đấy, “Không có việc gì sao? Không có việc gì nữa thì tan làm đi, tăng ca cũng không có thêm tiền tăng ca.”

Tề Ngụy đau đầu mà xoa xoa đuôi lông mày, nhắc nhở anh, “Người mới.”

Khương Kỳ thở ra một hơi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn nhà nhà phía xa xa, “Cậu đưa người vào đi.”

Tề Ngụy thầm than Giang Nguyện vận may không tốt, đến đúng lúc Khương Kỳ đang buồn bực, “Người ta vẫn còn nhỏ, cậu kiềm chế chút.”

Khương Kỳ đốt một điếu thuốc, ánh lửa lấp lóe nổi bật giữa màn đêm, Tề Ngụy cũng thở dài một hơi, kỳ thực có vài thứ không phải hắn không đoán được, chỉ là không hy vọng bạn tốt của mình cũng giống mình, tình cảm chỉ có thể theo gió tiêu tan không nơi chứa đựng.

Giang Nguyện ngoài cửa chớp chớp đôi mắt, miệng như quét mật, nịnh nọt đến chị gái thư ký cũng bắt đầu gọi cậu là em trai Tiểu Giang, “Cậu nói phu nhân Giám đốc?”

Sở Yến liếc nhìn phòng làm việc đóng chặt, nhỏ giọng nói: “Thực ra không đến mức như trên báo chí viết phóng đại lên đâu, tôi thấy cô Tùy đến văn phòng tìm sếp một lần, cảm giác không giống như quan hệ tình cảm nam nữ.”

“Tùy Minh Nguyệt kia thích em…sếp của chúng ta sao?” Giang Nguyện mạnh mẽ nuốt ngược cụm từ “anh của em”, cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn giống như chỉ buôn chuyện phiếm thôi chứ không phải đặc biệt lưu ý.

“Ừm… Cái này tôi cũng không rõ, nhưng mà thật giống như vì hợp tác nên mới gặp nhau ấy.”

Vẫn chưa tán gẫu được vài câu, Tề Ngụy đã đưa Giang Nguyện vào phòng.

Lúc bước đến cửa, Giang Nguyện nhỏ giọng hỏi: “Hợp đồng đã được đóng dấu và ký tên chưa ạ?”

Tề Ngụy buồn cười đưa hợp đồng cho cậu, nhìn Giang Nguyện vẻ mặt phấn khích, không đành lòng nói cho cậu biết, Khương Kỳ còn không buồn lật xem, mở trang cuối ký lên luôn. Không biết rằng đấy là kết quả mà Giang Nguyện mong chờ.

“Lúc vào phòng hỏi cái gì thì cậu đáp cái đó.” Tề Ngụy dặn dò.

Giang Nguyện gật đầu.

Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy bóng lưng Khương Kỳ, bóng lưng đã xa cách hơn một năm hiện ra vừa thân thuộc mà cũng vừa xa lạ. Giang Nguyện khịt khịt mũi, cố gắng không để oan ức tràn ra đáy mắt.

“Vào đi.”

Giang Nguyện không lên tiếng, từng bước từng bước đi đến sau lưng Khương Kỳ, Khương Kỳ nhíu nhíu mày, ngay lúc chuẩn bị quay đầu nhìn người mới từ nãy tới giờ vẫn không nói gì thì bị người ôm eo, “…Anh.”


Điếu thuốc chưa cháy hết rơi khỏi đầu ngón tay Khương Kỳ.

Hơi thở ấm áp phả lên áo vest, lúc chạm đến da nhiệt độ đã giảm bớt, nhưng Khương Kỳ lại cảm nhận được luồng nhiệt nóng như bàn là xuyên thẳng tới nơi đáy lòng.

“… Tiểu Nguyện?” Khương Kỳ tìm lại giọng nói của mình, đang định quay người chợt cảm thấy phần vải trên bả vai ẩm ướt.

“…Anh, có phải anh không cần em nữa?” Giọng nói Giang Nguyện đã bắt đầu nghẹn ngào.

Khương Kỳ vội vàng xoay người, đau lòng lấy ngón tay lau đi nước mắt của cậu.

Giang Nguyện lớn rồi, thiếu niên ngày trước cao tới bả vai anh giờ đây chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, khuôn mặt ngây ngô non nớt trổ mã càng trở nên tuấn tú. Chỉ có khóe miệng vẫn hơi cong cong mang theo ủy khuất, giống y như mỗi lần Khương Kỳ chuẩn bị rời nhà đi.

Sau kinh ngạc là mừng rỡ như điên, cho dù Khương Kỳ không muốn thừa nhận, nhưng lúc nhìn thấy Giang Nguyện khó chịu trong lòng phút chốc tản đi, trái tim trống trải cũng vậy.

“Anh.” Giang Nguyện giang hai tay ủy khuất muốn ôm một cái.

Tề Ngụy xử lý xong công việc, đẩy cửa vào liền thấy cảnh tượng này, trái tim nhỏ bé trong nháy mắt vọt tới cổ họng.

Chỉ trong giây tiếp theo, hắn cảm thấy mình cần phải đi khám mắt.

Khương Kỳ ôm Giang Nguyện vào lòng, không chỉ ôm, còn để cậu quắp chân lên eo mình, thậm chí còn vươn tay nâng mông cậu.

Tề Ngụy: “…” Hắn có phải đang nằm mơ không?!

Trẻ nhỏ biết khóc xong sẽ có người thương, lúc có người thương ở đấy mới khóc.

Khi còn bé bị anh họ bắt nạt sẽ tung nắm đấm đánh trả, lúc đi học bị bạn bè xa lánh sẽ trả thù mà không để lại dấu vết, thế nhưng giờ đây Giang Nguyện đã trưởng thành lại dựa vào lòng anh trai khóc thút thít.

“Tiểu Nguyện? Ngoan, đừng khóc.” Khương Kỳ vậy mà cũng có chút chật vật, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải.

“Anh, anh không thích Tiểu Nguyện à.” Giang Nguyện mắt hạnh tràn ngập hơi nước.

Khương Kỳ thả người lên bàn làm việc, bản kế hoạch trị giá cả đống tiền cứ thế không chút lưu tình bị đẩy sang một bên, suýt thì rơi tự do, mà chủ nhân của nó còn không thèm bố thí cho nó một ánh mắt.

Đôi mắt như chim ưng giờ đây chăm chú nhìn Giang Nguyện, “Sao lại không thích, anh chỉ là… Hai năm qua quá bận rộn.” Lời này nói ra là nghĩ một đằng nói một nẻo, dường như quân lính đã bỏ súng đầu hàng trong ánh mắt trong suốt của Giang Nguyện, chỉ có thể quay đầu ra lệnh cho Tề Ngụy, “Người mới cậu cảm thấy được thì cứ ký đi, tự mình dẫn dắt hay sắp xếp để người khác dẫn dắt, cậu quyết định là được. Tôi mang Tiểu Nguyện đi ăn tối.”

Trong nháy mắt lúc hắn quay người, Giang Nguyện cười híp mắt làm khẩu hình — “Lừa đảo.”

Tất cả thu hết vào đáy mắt, Tề Ngụy cũng sắp khóc đến nơi, boss, người này và em trai như thiên sứ bé nhỏ trong miệng cậu không giống nhau a a a a a a a.

“Chờ đã.” Tề Ngụy vươn tay.

“Còn có việc?” Khương Kỳ nhíu mày.

Tề Ngụy chỉ chỉ Giang Nguyện, suy yếu đỡ khuông cửa, “Người mới cậu đã gặp rồi đấy.”

Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, “Cảm ơn anh Tề, em tới tìm anh trai em.”

Tề Ngụy: “…” Boss, sao cậu lại dùng ánh mắt giết người nhìn tôi vậy?!

Khương Kỳ không vui nhíu nhíu mày.

Một cuộc điện thoại phá vỡ bầu không khí ngưng trệ, Khương Kỳ đi ra ngoài nhận điện thoại, một bên như ngày còn bé, đưa tay chờ Giang Nguyện nắm lấy, chỉ có điều, ngay giây phút Giang Nguyện chuẩn bị nắm lấy tay anh, Khương Kỳ cứng rắn cong tay, vỗ vỗ vai cậu, che điện thoại nói: “Anh dẫn em đi ăn ngon.”

Hàng mi Giang Nguyện buông xuống nhìn chằm chằm bàn tay mình rơi vào khoảng không, mấy giây sau giương lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, “Vâng.”

Lúc lướt qua Tề Ngụy, Giang Nguyện nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Ngụy, ngày mai gặp lại.”

Tề Ngụy phút chốc liền hiểu vì sao lúc nãy cả người Khương Kỳ đều bốc lên mùi chua, hoàn toàn ngu ngốc không phân biệt được, Giang Nguyện tuyệt đối là một tiểu ác ma!

“Hợp đồng kia…”

Giang Nguyện trừng mắt nhìn, “Yên tâm, em thu xếp cả rồi, đến lúc đó việc học hỏi nọ kia phải làm phiền anh Ngụy rồi.”

Tề Ngụy: “…” Tim! Hắn! Không! Ổn! Một! Chút! Nào! Có! Được! Không! Boss, bây giờ hắn bắt đầu kì nghỉ phép hàng năm có được không?

____________________

Bạn nào đọc được bản edit này của mình ở SSTruyen.com hay bất kì trang reup nào khác xin vui lòng vào link https://my.w.tt/3GfakcRSZ3 hoặc dành 2 phút lên Google hay sweek tìm tên truyện để đọc trên wattpad hoặc sweek của mình (Xx_Hiraeth_xX) thay vì những trang đó nhé ^^

Mình nghĩ không ai thấy vui vẻ khi công sức bản thân bỏ ra lại bị ăn cắp như vậy. Cảm ơn các bạn rất nhiều!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.