Kim Chủ, Bị Lừa Rồi

Chương 71: Ở đâu mới có thể khoan khoái như một cuộc rượu (1)


Đọc truyện Kim Chủ, Bị Lừa Rồi! – Chương 71: Ở đâu mới có thể khoan khoái như một cuộc rượu (1)

Editor: Tiểu Hổ

Hai năm sau, Ba Tư. Ân Trục Ly đến phương Bắc thu mua lông thú, định quay về thì nghe người ta bảo muốn săn gấu, lại cảm thấy thú vị nên trì hoãn hai ngày.

Ba Tư là một nơi tươi đẹp, bốn mùa phân biệt rõ ràng, khí hậu dễ chịu. Trên đường lớn có một nữ tử đeo mặt nạ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp điểm phấn vàng, khuôn mặt tràn đầy nét phong tình của dị quốc.

Từ khi mới đến, Ân Trục Ly đã rất thích y phục và trang sức của thiếu nữ nơi này. Na Lỗ dẫn nàng đi dạo khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ân Trục Ly không biết ngôn ngữ ở đây, hắn giới thiệu mấy người phiên dịch đáng tin cậy, lại dạy nàng ít ngôn ngữ Ba Tư.

Thường xuyên qua lại, quan hệ của hai người ngày càng thân mật, người hầu của Ân gia nửa phần xem hắn như chủ tử.

Một tháng đầu, Hách Kiếm truyền tin từ bên kia, ngoài việc khai báo rõ ràng chi tiết về thu chi của Ân gia ở Đại Huỳnh, còn có mấy bức chân dung của Ân Trục Ly. Bút pháp nước chảy mây trôi kia, vừa xem đã biết người viết. Hắn không thể hiểu rõ suy nghĩ của Ân Trục Ly, chỉ nói ra đôi câu, bảo vương thượng đang phái mật thám đến Đại Nguyệt Thị, bí mật thẩm tra về hai người các nàng.

Khi hồi âm, Ân Trục Ly tự mình cầm bút, viết thêm một câu cuối thư: Hách Kiếm, ta thấy ngươi đang rảnh quá hóa rồ, hay là ngươi giúp ta tính toán luôn chuyện giao thương bên Ba Tư này đi?

Hách Kiếm không nhắc lại về chuyện vị nào đó ở trong cung nữa.

Đến giữa tháng ba, Na Lỗ đến chỗ Ân Trục Ly, không ngờ còn tìm một nhóm Côn Lôn Nô mang một bộ chuông nhạc đến cho nàng, tổng cộng hơn sáu mươi món, nặng chừng hai tấn. Âm sắc tuy không chuẩn xác bằng chuông nhạc ở Trung Nguyên, nhưng vật này không dễ rèn đúc, Ân Trục Ly sờ trái sờ phải, có chút thụ sủng nhược kinh.

Na Lỗ sai người mang đồ đi vào, Ân Trục Ly không hiểu chuyện tình: “Na Lỗ tiên sinh, vô duyên vô cớ ngài lại đưa lễ lớn như vậy, Ân mỗ không thể báo đáp.”

Na Lỗ tinh thông tiếng Hán, lập tức trả lời lại một câu: “Đâu có đâu có, không phải Ân đại đương gia còn có thể lấy thân báo đáp sao?”

Hắn là người nghiêm cẩn, đột nhiên đùa giỡn như vậy khiến Ân Trục Ly hơi khựng lại. Một lúc sau, nàng lại cười nói: “Tiên sinh không thể đùa giỡn như vậy.”


Na Lỗ cũng biết mình nói lời đường đột, nhanh chóng chuyển đề tài: “Ân lão phu nhân nói hôm nay là sinh thần của Ân Trục Ly, Na Lỗ đặc biệt đến chúc mừng. Ở Ba Tư, sinh thần là một dịp vô cùng quan trọng, Trục Ly đã dự định gì chưa?”

Ân Trục Ly vội lắc đầu: “Tiên sinh, ta chưa bao giờ mừng sinh thần. Nhưng được tiên sinh tặng lễ vật quý trọng như vậy, nhất định phải mời tiên sinh ăn một bữa ngon.”

Na Lỗ cười lớn, cầm tay nàng đi vào: “Vậy hôm nay tại hạ muốn thưởng thức tài nấu nướng của Đại đương gia.”

Ân Trục Ly cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm. Thật ra khi ấy hai người đã rất thân nhau rồi, Na Lỗ cũng không ghét hành động này, nhưng nàng phải rất cố gắng mới có thể nhịn được ý muốn rút tay khỏi lòng bàn tay của hắn.

Đêm đó, nàng và Na Lỗ cùng nhau nướng dê, đương nhiên cũng gõ chuông giúp vui, khi hát đến đoạn: “Nhớ nhau mãi, ở Trường An… Mặt hoa xa cách mây ngàn, trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao. Nước trong gợn sóng lao xao…”, không hiểu tại sao nàng lại nhớ đến lúc còn bé. Ai đó bảo rằng hắn không quen với mùi thịt dệ, nàng xẻo đùi dê, nướng cho hắn, thản nhiên nói: “Vậy hôm nay chúng ta ăn thịt bò.”

Người đó cảm thấy thịt ngon, có chút khó hiểu: “Tại sao chân bò lại nhỏ như vậy?”

Nàng đưa tay lau dầu mỡ trên môi hắn, không chút do dự mà đáp: “Bởi vì đây chỉ là một con nghé…”

Na Lỗ dùng bữa với nàng xong liền rời đi. Theo thường lệ, nàng đến thỉnh an Ân thị, Ân thị vẫn thường xuyên nhắc tới chuyện chung thân đại sự của nàng: “Không thể trì hoãn nữa, tuổi của con cũng không nhỏ, đến lúc giúp ta có cháu mà ôm rồi. Ta thấy Na Lỗ kia cũng không tệ, đối với ngươi cũng…”

Ân Trục Ly bị niệm đến nỗi đầu lớn gấp đôi, vội vàng len lén chuồn mất.

Trằn trọc nửa đêm trên tháp, suy nghĩ đến cục diện rối rắm này, không ngờ lại khó ngủ. Thật ra thì Na Lỗ này cũng không tệ, nhưng không hiểu tại sao khi vừa nghĩ đến chuyện ngủ chung, lông tóc cả người đều dựng đứng cả lên đây?

Ngày tiếp theo, chưởng quỹ bán trà đến đây, nói rằng một đại thương gia muốn gặp Ân Trục Ly. Ân Trục Ly thay đồ, đi theo hắn đến quầy. Bởi vì trà ở đây là đặc sản Trung Nguyên nên nơi bán trà cũng mang kiến trúc Trung Nguyên cổ kính. Ân Trục Ly đi vào bên trong thì thấy một người mặc áo lông gấm màu trắng dựa vào đứng dựa vào lan can trên hành lang, cầm trên tay một bình trà nhỏ, năm ngón tay nhẵn nhụi còn hơn gốm sứ.


Ân Trục Ly có chút lúng túng, đang lúc suy tư nên tiến lùi làm sao, người nọ nhẹ nhàng gọi: “Văn Hú.”

Ân Trục Ly nhắm mắt bước đến, cười khan: “Hóa ra là Cửu gia, xem mắt chó của ta này, không ngờ lại nhìn không ra.”

Nàng cho là người kia sẽ tỏ ra vô cùng giận dữ hay khó chịu, nhưng hắn không như vậy. Hắn chỉ tỉ mỉ quan sát nàng, ánh mắt trầm tĩnh như nước: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút được không? Ta không muốn chơi trò trốn tìm với nàng.”

Ân Trục Ly không rõ lắm ý đồ của hắn là gì vì theo lý mà nói, hai người đã thanh toán xong hết rồi. Nàng cười rất khách sáo: “Cửu gia không quản ngàn dặm xa xôi mà đến, Trục Ly đương nhiên cũng sẽ chiêu đãi thật tốt.” Nàng quay đầu lại, nói với chưởng quỹ quầy trà: “Thết đãi yến tiệc, đón gió tẩy trần cho Cửu gia.”

Thẩm Đình Giao chậm rãi đến bên người nàng, Ân Trục Ly cảm thấy hắn ổn trọng hơn trước kia: chẳng hạn như ánh mắt, chẳng hạn như bước chân, chẳng hạn như tư thái. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn cờ ở trước hành lang, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Sau khi ngươi đi, tiên sinh đã khuyên bảo ta. Hắn nói nếu muốn nuôi cá, nhất định phải chuẩn bị một vùng nước; nếu muốn nuôi chim ưng, nhất định phải tạo cho nó một khoảng trời rộng.” Hắn đứng dậy, lẳng lặng đưa ra một vật. Ân Trục Ly cúi đầu, nhận ra vật kia chính là Hoàng Tuyền Dẫn – thứ mà nàng đã chôn trong lớp băng lạnh lẽo ở núi Trường Bạch. Thần sắc của hắn ấm áp: “Ta đã thật sự cho rằng ngươi đến Đại Nguyệt Thị. Ta tìm ngươi thật lâu, cũng tìm rất nhiều lần. Trục Ly, nếu ta nguyện ý cho ngươi khoảng trời rộng mà ngươi vẫn đang tìm kiếm, có thể che chở cho cánh ưng của ngươi và cả gia tộc, chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”

Ân Trục Ly nhận lấy Hoàng Tuyền Dẫn, trầm ngâm không nói. Thẩm Đình Giao cũng không cưỡng bức, qua hai năm, hắn đã có phong thái của một đế vương: “Thứ ngươi muốn bảo vệ là một gia tộc, không hề đụng chạm đến điều ta mong muốn. Trục Ly, nếu ta đứng về phía ngươi, ngươi nguyện ý trở về cùng ta sao?”

Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn hắn, thấy thần sắc kiên định của hắn, không khỏi lại cười, nói: “Đám văn võ quan viên trong triều của ngươi sẽ đồng ý sao? Bọn họ không nhốn nháo ngất trời mới là lạ.”

Đương nhiên Thẩm Đình Giao đã có cách đối phó với đám người đó: “Ta có thể giao bộ Hộ cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể thấy được thành ý của ta.”

Ân Trục Ly không chớp mắt. Nếu một kẻ “có tiếng không có miếng” lên làm chủ, quần thần chắc chắn sẽ không để trong mắt. Nhưng nếu tay cầm bộ Hộ, nắm giữ thực quyền thì lại là chuyện khác.

Thẩm Đình Giao thấy được một tia biến hóa mỏng manh trong mắt ngươi. Hắn phải trầm ổn để ngươi biết rằng hắn của hôm nay là người có thể dựa vào: “Tình hình trong triều đã ổn định, ta đã có thể hoàn toàn nắm trong tay. Tình cảm ta dành cho ngươi, ngươi cũng nên biết. Được rồi, ta thừa nhận ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu. Nếu ngươi vẫn muốn bảo hộ gia tộc mình, bất kể ngươi đi đến nơi nào thì cũng không có ai làm người che chở cho ngươi thích hợp hơn ta. Về phần làm hậu, có nguyện ý hay không… cũng do ngươi quyết hết.”


Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất hắn có thể đưa ra, Ân Trục Ly hiểu rõ điều đó. Yến tiệc bên ngoài đã chuẩn bị xong, nàng mỉm cười: “Không nói những thứ này nữa, trước tiên hãy để thảo dân đón gió tẩy trần cho Cửu gia.”

Yến tiệc diễn ra hài hòa, giống như nàng không phải là vị hoàng hậu chạy trốn, hắn cũng không phải là vị quân chủ của Đại Huỳnh. Hai người giống hai người bạn già xa cách lâu ngày mới gặp lại hơn. Ân Trục Ly thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn, giới thiệu một chút về đặc sản Ba Tư. Hắn rất không có cảm tình với xứ Ba Tư này, nguyên nhân là vì Ân Trục Ly thì trốn ở đây, hắn lại tìm ở Đại Nguyệt thị đến phát điên.

Yến tiệc diễn ra được nửa chừng thì một kẻ phá hoại xuất hiện – Na Lỗ tìm thấy Ân Trục Ly, kéo vai nàng vô cùng thân thiết: “Trục Ly, tối nay là sinh thần của tộc trưởng chúng ta, ta có thể mời nàng đi cùng ta không?”

Thẩm Đình Giao híp mắt, vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang khoác lên đầu vai của Ân Trục Ly. Ân Trục Ly cười gượng: “Na Lỗ tiên sinh, hôm nay e rằng không được. Hôm nay Trục Ly có khách từ xa đến, thực sự không thể thất lễ.”

Đến khi ấy, Na Lỗ mới nhìn về phía Thẩm Đình Giao, hai người bọn hắn đã gặp mặt một lần ở Quảng Lăng, mặc dù hắn không biết thân phận thật sự của Thẩm Đình Giao, nhưng cũng nhíu mày: “Vị này là…”

Ân Trục Ly không thể giới thiệu. Thứ nhất là vì Thẩm Đình Giao đang là quân chủ của Đại Huỳnh, đường đột xuất hiện ở lãnh thổ nước khác, tình cảnh nguy hiểm, không thể tiết lộ. Thứ hai là vì, nàng còn chưa nghĩ ra bước kế tiếp, cũng không muốn làm cái chuyện gọi là tỏ rõ ý đồ.

Trái lại Thẩm Đình Giao cọ cọ bên người nàng, thuận thế dựa trên người nàng, híp mắt âm trầm nhìn Na Lỗ như thể loài sói nhìn kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình bằng ánh mắt thù địch. Na Lỗ là người thông minh, lập tức biết rằng quan hệ giữa hai người này là không đơn giản. Hắn thu cánh tay đang khoác trên đầu vai của Ân Trục Ly, cười khan: “Nếu hôm nay Trục Ly không rảnh, ngày mai tại hạ lại ghé thăm.”

Ân Trục Ly đưa hắn ra khỏi trà trang, nói cười đưa tiễn. Thẩm Đình Giao uống nửa ly rượu, trái với dự đoán của mọi người, hắn không nhắc đến chuyện của Na Lỗ, vẫn tiếp tục chuyện khi nãy: “Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, ta có thể chờ. Nhưng ta vội vàng đến đây, tới bây giờ còn chưa có chỗ đặt chân.”

Hắn vừa nói vừa nhìn Ân Trục Ly, ra cái vẻ “Ngươi biết đó”, Ân Trục Ly không đợi hắn nói nữa, ý tứ nói: “Biết, chẳng lẽ còn có thể để Cửu gia ngủ ngoài đường sao…”

Thẩm Đình Giao trọ ở Ân gia. Ân Trục Ly chưa nói muốn cân nhắc bao lâu, hắn cũng không ép. Lúc mới đến, hắn cũng có chút không quen với khí hậu ở đây, nên rất hiếm khi ra ngoài. Mấy lần Na Lỗ đến đây đều gặp phải hắn nên không thể nào tỏ thái độ tốt được. Hắn là người thẳng thắn, không giấu được chuyện gì trong lòng, cuối cùng cũng phải hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người nào, quan hệ thế nào với Ân Trục Ly?”

Thẩm Đình Giao đang nằm cuộn tròn trên ghế dựa trải da gấu, mặc bộ đồ mỏng, để lộ chân trần, trên người đang đắp lông cáo trắng như tuyết, ánh mặt trời nghiêng nghiêng, rải đầy tà áo, vẻ phong tình kìa, dù là nam nhân, khi nhìn thấy cũng phải động tâm. Trong lòng Na Lỗ liền có suy đoán không hay: “Ngươi… Ngươi là… nàng… bao dưỡng…”

Thẩm Đình Giao trở mình, biếng nhác sưởi nắng, nghe vậy, khẽ cười, nói: “Cũng không khác là bao.”

Na Lỗ biết người Trung Nguyên thích bao dưỡng kỹ nam kỹ nữ, một số nữ nhi nhà giàu cũng lén lút nuôi vài nam sủng kỹ nam. Mà Ân Trục Ly vốn là người háo sắc, nếu nói rằng người trước mắt này là kỹ nam nàng bao dưỡng, hắn tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ.


Vì vậy Ân Trục Ly liền bị ai đó dạy một bài giáo dục dài đằng đẵng: “Trục Ly, ta biết tập tục của người Trung Nguyên khác biệt, nhưng ngươi cũng không nên bao dưỡng kỹ nam. Trục Ly, thói quen này không tốt, sửa lại đi. Nếu ngươi cảm thấy tịch mịch, ta… Ta có thể dành nhiều thời gian hơn…”

Ân Trục Ly không hiểu ra sao, chưa đợi hắn nói xong đã chặn ngang lời hắn: “Dừng, dừng! Na Lỗ tiên sinh, ta bao dưỡng cái gì…” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hiểu ra: “Cái vị ở trong viện kia bảo rằng hắn là kỹ nam do ta bao dưỡng?”

Na Lỗ gật đầu, nàng cười đến mức thắt lưng không cử động được nữa.

Mẹ Bí Ngô: Bạn nhỏ Thẩm Đình Giao mặt dày hơn, gan lỳ hơn và miệng cũng bạo hơn )1.Ở đâu mới có thể khoan khoái như một cuộc rượu: Nguyên văn là “Hà xử tự tôn tiền”, lấy ý tứ từ câu “Nhân sinh hà xử tự tôn tiền” trong bài thơ Hoán khê sa của Âu Dương Tu, có nghĩa là, đời người lúc nào cũng giống như một cuộc rượu, cứ sung sướng, cứ ung dung, hà tất phải quá sầu khổ làm gì. Tuy nhiên, “hà xử” cũng có nghĩa là “ở nơi đâu”, “ở nơi nào”, cho nên, trong trường hợp bài hát này, vừa có thể hiểu là một lời tự trấn an, nhưng cũng có thể hiểu là một lời than thở rằng “Đời người ở đâu mới khoan khoái như một cuộc rượu?”. Bên dưới là bài thơ Hoán khê sa, còn dưới nữa link bài hát “Hà xử tự tôn tiền” do Winky Thi trình bày nhé.

Thơ: Bài thơ miêu tả cảnh du thuyền ở châu Tây Hồ, lưu luyến tình thú với cảnh xuân tươi đẹp.

Hồ thượng chu kiều hưởng họa luân, dong dong xuân thủy tẩm xuân vân, bích lưu ly hoạt tịnh vô trần.

Đương lộ du ti oanh túy khách, cách hoa đề điểu hoán hành nhân, nhật tà quy khứ nại hà xuân.

Đê thượng du nhân trục họa thuyền, phách đê xuân thủy tứ thùy thiên. Lục dương lâu ngoại xuất thu thiên.

Bạch phát đái hoa quân mạc tiếu, lục yêu thôi phách trản tần truyện. Nhân sinh hà xử tự tôn tiền!

Dịch nghĩa:

Có tiếng bánh xe vang nơi cầu đỏ trên hồ, mênh mông nước xuân hòa cùng mây xuân, màu ngọc lưu ly xanh biếc trơn nhẵn sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Tơ nhện giữa đường quấn khách say, nước xuân vỗ bốn phía con đê. Ra khỏi lầu Lục Dương chơi đu dây.

Vua đầu bạc cài hoa chẳng cười, tiếng phách “Lục yêu” vang truyền thúc giục. Đời người nơi nào mới sảng khoái được như một cuộc rượu đây! (Lục yêu là một làn điệu nổi tiếng ở thời Bắc Tống)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.