Đọc truyện Kim Chủ, Bị Lừa Rồi! – Chương 64: Chắp tay dâng tặng
Ngày hôm sau, ở cung Tiêu Thục, Hà thái hậu đang tụng kinh thì có người báo rằng Hoàng hậu nương nương đến thỉnh an. Hà thái hậu cảm thấy nghi ngờ: cái người Ân Trục Ly này không khiến bà mất ăn mất ngủ đã là mừng lắm rồi, tự nhiên đến thỉnh an bà là thế nào nhỉ?
Nghĩ cũng chỉ là nghĩ, người thì cũng phải gặp. Bà ta ra lệnh cho cung nữ Tú Xuân mời Ân Trục Ly vào điện, bản thân tự sửa sang quần áo trước khi ra ngoài. Ân Trục Ly thấy bà thì hành lễ sơ sơ, Hà thái hậu cũng không so đo với nàng mà nói thẳng vào vấn đề: “Hoàng hậu là người không có chuyện không xuất hiện, hôm nay đến có ý gì cứ nói đi.”
Ân Trục Ly nhìn trái phải, Hà thái hậu cũng hiểu ý – giờ đang ở trong cung của bà, bà cũng không lo Ân Trục Ly bày được trò gì – cho người lui ra. Ân Trục Ly thấy thế mới nói: “Bệ Tàng Thi còn ở trong cung của Thái hậu không?”
Hà thái hậu húng hắng ho. Chuyện này quả cũng khó xử: lúc đưa Bệ Tàng Thi vào cung, bà đã hứa hẹn với Bệ Thừa Nghĩa chuyện này, không ngờ Thẩm Đình Giao không hề động lòng. Nếu lần này có chuyện gì thì hẳn sẽ đắc tội Bệ Thừa Nghĩa, vậy thì chính quyền đương triều bao giờ mới được yên ổn?
Sao Ân Trục Ly lại không hiểu tình cảnh của bà ta, vẫn cười tươi tắn: “Thật ra mẫu hậu cũng không nên buồn rầu, năm đó bệ hạ cầu Khúc Lăng Ngọc mãi không được, sau đó đột nhiên lại đổi ý cưới nhân thần, mẫu hậu có biết lý do trong đó không?”
Hà thái hậu liếc nhìn: “Ý của hoàng hậu là…gạo nấu thành cơm? Nếu làm thế mà vương thượng không muốn, sợ là khiến các cựu thần thái độ mất.”
Ân Trục Ly gõ nhịp, chán ngán: “Mẫu hậu để Bệ Tàng Thi quay về không được gì thì cựu thần không thái độ sao?”
Hà thái hậu sáng mắt: “Sao ngươi lại làm thế?”
Ân Trục Ly khẽ cười: “Mẫu hậu, dù Trục Ly đã gả cho Cửu gia thì cũng không mong rằng hắn cứ chịu để lưỡi đao hướng về thủ đô. Tâm huyết của ta đặt lên người hắn cũng không ít hơn Thái hậu.”
Hà thái hậu thả lỏng – thật ra dù bà ta có tin Ân Trục Ly hay không thì bà ta cũng chỉ có thể tiếp nhận sự bố thí của Ân Trục Ly mà thử một lần: “Như thế…cứ làm như ngươi nói đi.”
Đã bốn năm ngày Thẩm Đình Giao không qua điện Chiêu Hoa. Ân Trục Ly nhận Bệ Tàng Thi vào trong điện. Nàng với ai cũng có thể hòa đồng, với Bệ Tàng Thi cũng có thể tâm sự chuyện cầm kỳ thi họa các thứ, qua mấy ngày cũng gọi là có chút hiểu biết. Về mặt gốc gác của Bệ Thừa Nghĩa, Ân Trục Ly đương nhiên cũng hiểu rõ.
Nhiều ngày rồi, người trong điện Chiêu Hoa đều đứng ngồi không yên, còn người ở Tê Phượng cung lại có thêm vài phần thể diện – đi đứng ra ngoài đều ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo giống hệt gà trống. Nhưng đến buổi chiều, cuối cùng Thẩm Đình Giao cũng qua đây.
Ân Trục Ly giờ rất ngoan, không muốn chọc hắn tức giận. Hắn cùng ăn tối với Ân Trục Ly, vẫn bình tĩnh không nói một lời. Ân Trục Ly ngượng ngùng, gắp đồ ăn cho hắn. Một lúc lâu sau hắn cũng mở miệng: “Ngươi tốt nhất an phận chút cho ta, còn có lần sau, trẫm…”
Ân Trục Ly vội vàng cướp lời: “Bệ hạ tịch biên cả nhà nô tì.”
Thẩm Đình Giao gõ đũa bạc thật mạnh, hừ một tiếng. Ân Trục Ly mặt dày ôm hắn vào lồng ngực, hắn bực bội đẩy nàng ra. Ân Trục Ly không ngừng cố gắng, hắn gầm gừ trong lòng nàng, lại đưa đũa gắp đồ ăn mặn vào đĩa cho nàng. Nàng thích thịt, không thịt không vui.
Hết bữa, người trong điện Chiêu Hoa đều biết nhìn người đoán ý, nhanh chóng thu dọn bát đũa. Sau khi rửa mặt chải đầu, Thẩm Đình Giao bước vào phòng theo Ân Trục Ly. Ân Trục Ly thổi tắt hết nến trong phòng, cởi áo Thẩm Đình Giao trong bóng tối. Thẩm Đình Giao không phải người khó dỗ, dù hắn vẫn chưa ưng trong lòng nhưng cũng để nàng cởi.
Hai người nằm lên giường. Thẩm Đình Giao quay người chặn nàng, ý nói hôm nay hắn muốn chủ động. Ân Trục Ly cũng không ý kiến: giờ không phải lúc chọc hắn giận.
Hai người không mảnh vải ôm nhau. Hắn vuốt ve làn da mịn màng của Ân Trục Ly còn Ân Trục Ly thì cực kỳ hưởng thụ, khẽ hừ một tiếng, thuận theo tay hắn. Hắn đưa tay khắp nơi – nàng không mềm mại như con gái bình thường, da thịt rắn chắc, nhưng lại đem đến một cảm xúc khác.
Đầu ngón tay kia lướt qua từng khoảng da thịt, mang đến cảm giác ngứa kỳ lạ nhưng mơ hồ cũng vô cùng mong chờ. Chợt Ân Trục Ly nắm tay hắn, ngồi dậy. Giọng Thẩm Đình Giao khàn khàn: “Nằm yên.”
Hai người vào đề rất lâu, hắn không nóng không lạnh, lúc đầu Ân Trục Ly còn cười đùa với hắn, sau thì im lặng hẳn. Thẩm Đình Giao cũng không nói gì – hắn có thể cảm nhận được tối nay nàng khác với bình thường. Lúc dòng nước của hai người hòa vào nhau, Ân Trục Ly cũng lên đỉnh *rùng cả mình khi làm câu này*. Thẩm Đình Giao thấy chưa đủ, cúi xuống bên tai nàng: “Gọi ta!”
Ân Trục Ly nhanh chóng gọi: “Bệ hạ!”
Thẩm Đình Giao gõ đầu nàng: “Tên!”
Ân Trục Ly nhanh chóng thay đổi: “Thẩm Đình Giao!”
Thẩm Đình Giao bực mình, đẩy thêm mấy cái: “Không phải gọi cả họ tên ra, nói dịu dàng một chút!”
Ân Trục Ly bừng tỉnh: “Bệ hạ, ngài bảo thẳng là GIƯỜNG là được mà!”
Nói xong, nàng kêu thật. Thẩm Đình Giao mặt mỏng, lúc này mặt đã ửng lên: “Đồ vô sỉ!”
Đáp lại hắn là tiếng ngâm nga khe khẽ. Lần hoan ái này rất lâu, hai người mồ hôi đầm đìa. Thẩm Đình Giao cảm thấy mỹ mãn, lười biếng ôm nàng, không muốn ngọ nguậy. Ân Trục Ly nằm bên hắn, bóng đêm che phủ không nhìn thấy ngón tay; chỉ có mùi hương trên người hắn hòa vào không khí, hơi se ngọt mát lành.
“Đình Giao.” – Ân Trục Ly cất tiếng gọi. Thẩm Đình Giao rất thích nàng gọi thẳng tên mình như thế, dịu dàng trả lời: “Ơi?”
Ân Trục Ly nghiêng người ôm hắn: “Thật ra ta và ngươi đồng sàng dị mộng… Tương lai, nếu có cơ hội, ngươi sẽ là một đấng minh quân của Đại Huỳnh.”
Thẩm Đình Giao tham luyến hơi ấm trên người nàng – nàng máu nóng, nhiệt độ cơ thể mùa đông cũng cao hơn người thường: “Ta trong tưởng tượng của ngươi như thế nào?”
Ân Trục Ly thật sự suy nghĩ rất nghiêm túc: “Có lẽ là nạp một hậu cung đầy phi tử, cả ngày sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng, gần tiểu nhân xa hiền thần, ờ… nghe lời ngọt ngào bên tai, không nghe thấy tiếng gió thổi. Dù sao cũng là một tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong…”
Nàng chưa nói xong, hắn đã muốn đập cho cái: “Còn ta bây giờ…ngươi thất vọng?”
Ân Trục Ly lại nghĩ rất lung: “Cũng không hẳn là thất vọng. Cứ có cảm giác như mang con chó nhỏ về nhà, thế mà nó lớn lên lại thành con sói xám. Tuy rằng giá trị cao hơn lúc trước nhưng không thể không tức được.”
Thẩm Đình Giao bực mà vẫn phì cười: “Trước kia người toàn nghĩ trẫm là con chó nhỏ?”
Hắn đột nhiên lại gần hơn, Ân Trục Ly nếu áp vào người hắn thì cũng dễ dàng nhưng nàng nằm im, tiếp tục nói chuyện: “Đâu đâu, bệ hạ, dù ngài là có là chó thì cũng phải là chó săn…”
“Ân. Trục. Ly!” – Thẩm Đình Giao lại chôn vùi dưới thân, nhanh chóng dùng môi chắn cái miệng rộng kia lại. Đối với nàng, hắn luôn luôn có hứng.
Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Thẩm Đình Giao đã rời giường. Ân Trục Ly nằm trên giường, Trần Trung bước vào thắp nến, thay đồ cho Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao mặc xong, thấy nàng vẫn có vẻ lười biếng buồn ngủ, lại gần vén màn hôn một cái. Trần Trung cúi đầu không dám nhìn. Ân Trục Ly níu cổ Thẩm Đình Giao, hôn sâu rồi hỏi: “Buổi tối lại đến?”
Mấy ngày gần đây nàng ngủ nhiều, hai má ửng đỏ hây hây, sóng mắt uyển chuyển tươi đẹp. Lòng Thẩm Đình Giao rung động, dù giọng vẫn hơi dỗi thì cũng không che giấu được sự sủng ái: “Hậu cung chỉ có một nơi này, trẫm có thể đi đâu?”
Trả lời xong, hắn buông rèm. Ân Trục Ly mặc áo ngủ bằng gấm ngồi trong màn, suy nghĩ một hồi cảm thấy có chút không đành. Giống như việc dâng vật mình yêu thích cho kẻ khác. Nhưng từ trước đến nay nàng có thói quen không yêu thương ai cả, chỉ tính toán trao đổi. Ngay cả cái chết của Đường Ẩn nàng cũng có thể nhịn nữa là.
Đến giữa trưa, nàng cầm hai bộ cung trang giống nhau, đưa Bệ Tàng Thi một bộ, mình một bộ. Dù làm việc vô sỉ, nàng vẫn rất thản nhiên: “Buổi chiều nếu hắn qua đây, người tránh ở trong màn. Trong phòng không thắp đèn, ngươi và ta cùng ở đó, lại mặc đồ giống nhau, hắn không phát hiện được.”
Dù sao Bệ Tàng Thi cũng là tiểu thư khuê các, không thể thoải mái khi làm chuyện này như Ân Trục Ly được: “Hoàng hậu nương nương…chuyện này…chuyện này không hợp lễ nghĩa.”
Ân Trục Ly vỗ vỗ tay nàng, nghiêm túc nói: “Bệ tiểu thư, sau việc này, ngươi sẽ đứng đầu hậu cung, Ân mỗ chỉ có chuyện muốn nhờ.”
Bệ Tàng Thi thụ sủng nhược kinh: “Hoàng hậu nương nương, Tàng Thi không dám nhận, nương nương cứ nói.”
Ân Trục Ly chăm chú nhìn nàng ta: “Người trong điện Chiêu Hoa này đều là thân tín của bệ hạ. Lần này mạo hiểm, chắc chắn bệ hạ sẽ giận chó đánh mèo, chỉ ngươi nói mới giữ được an toàn cho các nàng. Các nàng nhận đại ân cứu mạng của ngươi, sau này sẽ tận tâm tận lực theo hầu hạ ngươi.”
Bệ Tàng Thi không hiểu: “Nương nương, xin hãy bỏ qua, Tàng Thi nói thẳng… Giờ người nhận thánh sủng, vì sao phải làm vậy?”
Ân Trục Ly phủi tay áo thêu hoa mai, mỉm cười: “Bởi vì ta không thương hắn, không muốn nhận sự sủng ái này.”
Ban đêm, Thẩm Đình Giao phê duyệt tấu chương xong thì vẫn ngủ lại điện Chiêu Hoa. Ân Trục Ly rất ân cần khiến hắn chỉ muốn nhanh nhanh thôi. Đến khi vào phòng, đèn vẫn không thắp. Thẩm Đình Giao nắm tay Ân Trục Ly: “Sao không thắp đèn?”
Ân Trục Ly thuận miệng đáp bừa: “Không thích khói lửa trong phòng.”
Thẩm Đình Giao chớp mắt, lập tức bảo Trần Trung bên ngoài cửa: “Ngày mai tìm Tổng quản Phủ Nội vụ Thường Chí Đức, tìm xem trong kho có huyền châu hảo hạng không, thay cho nương nương.”
Trần Trung khom người đáp lời, thuận tay đóng cửa. Ân Trục Ly nắm thắt lưng của hắn, im lặng ôm hắn trong bóng tối, lúc lâu mới nói: “Như vậy mới có tình thú.”
Thẩm Đình Giao đương nhiên không làm nàng mất hứng, cũng đưa tay ôm nàng. Một lúc lâu sau, Ân Trục Ly tìm ấm trà, tự rót nửa tách trà nóng, uống trước một ngụm rồi mớm cho Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao không hề nghi ngờ, uống hết ngụm trà. Hai người ngồi bên giường, dựa sát vào nhau. Hắn cảm thấy than cháy rất đượm, cảm thấy mơ hồ, cổ họng khô nóng, vội nói: “Trục Ly, không còn sớm, ngủ đi.”
Ân Trục Ly cho thuốc rất nhẹ, vì thế lại rót nửa chén mớm cho hắn. Người Thẩm Đình Giao không khỏe, uống nhiều thuốc hại người, nàng cũng không dám kê thuốc bừa. Uống xong chén này, Thẩm Đình Giao càng mơ hồ. Hắn nghiêng người cởi đồ của Ân Trục Ly, Ân Trục Ly lại muốn chơi cút bắt, lùi vào khoảng không, lùi vào giường bên, ẩn vào bóng đêm.
Thẩm Đình Giao gọi nàng vài tiếng, đưa tay sờ giường. Cơ thể nữ ấm áp vào tay, hắn khẽ cười: “Chết tiệt, đừng làm mất hứng!”
Tấm màn dần hạ xuống, giọng Thẩm Đình Giao vang lên trong bóng tối dày đặc: “Trẫm biết gần đây ngươi không vui, đợi qua chuyện thi cử, trẫm đưa ngươi ta ngoại ô săn thú.”
Ngoài phòng gió tuyết ầm ầm, trong phòng cảnh xuân dạt dào.
Ân Trục Ly nhẹ nhàng mở cửa. Trần Trung vẫn chờ đợi hết phận sự của mình. Nàng né ông ta, cố gắng để không quay đầu lại… Không phải chỉ là đi săn thôi sao! Sau chuyện này, lão tử muốn đi săn thì cứ đi, cần gì ai dẫn đi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân Đại đương gia lại muốn làm gì đây?