Đọc truyện Kim Chủ, Bị Lừa Rồi! – Chương 17
Hai ngày sau, tại huyện Vạn Niên.
Kỳ hạn quân lệnh cho Khúc Đại tướng quân chỉ còn có hai ngày, lúc trước hắn nghĩ huyện Vạn Niên chỉ là một nơi nhỏ bé, hai mươi vạn lượng quan ngân cũng không phải là con số nhỏ, sao lại không tìm được.
Nhưng hắn phong tỏa cửa thành, đào sâu ba thước đất ở huyện Vạn Niên mà tới cái bóng của quan ngân cũng không thấy. Đám cướp kia bị bắt, chỉ nói là bạc đã bị chuyển đi nhưng có đánh chết cũng không nói được là tại sao.
Khúc Thiên không tin có người có thể vận chuyển mấy rương bạc ở trước mắt hắn như vậy, nhưng nếu không chuyển đi thì nó ở chỗ nào?
Đến ngày thứ tư, Ân Đại đương gia đang hạch toán sổ sách cùng Hách tổng quản trong phòng thu chi thì có người đến báo “Đại đương gia, ngoài cửa có một vị tiên sinh họ Khúc tới cầu kiến.”
Ân Trục Ly nhếch mép cười “Mời vào đi.”
Tại phòng khách, Ân Trục Ly nhìn thấy Khúc Phúc – hầu cận của Khúc Thiên, hắn khoảng bốn mươi tuổi, vì đi theo Khúc Thiên chinh chiến khắp nơi nên da hơi đen, dáng người vạm vỡ. Hôm nay hắn mặc áo màu xám, cũng khó trách hạ nhân tưởng hắn là văn sĩ.
Nhìn thấy Ân Trục Ly, hắn cung kính hành lễ “Ân đại đương gia.”
Thị nữ dâng trà, Ân Trục Ly ngồi xuống ở ghế trên, nói một cách khách khí giữ lễ “Thì ra là Phúc Đại thúc, mời dùng trà.”
Khúc Phúc nhìn nàng một cách đầy thâm ý, một lúc sau lại cười nói “Ân đại đương gia khách khí rồi, tiểu nhân không dám nhận.” Hắn cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng “Không dám giấu diếm Ân đại đương gia, lần này tiểu nhân đến đây là vì tướng quân sai đến chúc mừng Đại đương gia, nói rằng ngày vui của Đại đương gia và Cửu vương gia, tướng quân tất nhiên sẽ đến dùng một ly rượu mừng.”
Đôi mắt thủy tinh của ÂN Trục Ly như nhìn thấu lòng người, không cần hắn nói cặn kẽ nàng đã cười “Khúc đại tướng quân nể mặt rồi, thật là vạn phần vinh hạnh cho ÂN mỗ. Xin Phúc Đại thúc về chuyển lời với tướng quân, Phú Quý Phường của thành Phú Quý ở phía tây thành Trường An cũng không tệ, hai ngày sau nếu Khúc đại tướng quân về cửa Tây, không ngại thì đến đó ngồi một chút.”
Khúc Phúc khom người “Nhất định rồi, nhất định rồi.”
Xong việc, Hách Kiếm tiễn khách, tiện đường phải tới ngân hiệu một chuyến, tuy thợ bạc đều đã mời đến, nhưng tới hai mươi vạn lượng bạc, muốn đúc dấu ấn triện của quốc khố Đại Huỳnh lên đống bạc ấy cũng không phải là chuyện dễ. Lúc sắp rời khỏi, Khúc Phúc quay đầu nhìn, vừa lúc thấy ánh mắt cười như không cười của Ân đại đương gia. Hắn vội ngoảnh đầu rời khỏi Ân trạch.
Giờ ngọ một khách, Ân Trục Ly đi tới chỗ Kha Đình Phong để thay thuốc, sau đó về chỗ Đường Ẩn ăn cơm. Đường Ẩn ăn uống thanh đạm nhưng vì có nàng ở đây nên cũng thịt thà rau cá đầy đủ.
Ân Trục Ly ngồi trước bàn ăn, Đường Ẩn hay gắp đồ ăn cho nàng, giọng nói ôn hòa “Sao buổi sáng không tới chỗ mẹ ngươi thỉnh an?”
Ân Trục Ly ra sức nuốt xuống một miếng cá nướng “Tới cũng làm bà mất hứng thôi.”
Đường Ẩn rót trà, nhấp một ngụm “Ngươi phải gả vào Thẩm gia, gần đây lại thân thiết với Khúc gia, khó tránh khỏi… khó tránh khỏi lão phu nhân không vui. Trục Ly, ngươi có từng nghĩ tới chuyện nhận tổ tiên không?”
Ân Trục Ly bưng chén trà trước mặt hắn, cũng không để ý là hắn mới uống một ngụm, nàng ngửa đầu uống cạn “Sư phụ, tổ tiên của Trục Ly, từ nơi này đi ra”, nàng xoay người chỉ vào sân “quẹo phải, đi hơn ba mươi trượng, lại quẹo phải, đi qua hành lang gấp khúc là tới.”
Đường ẨN mỉm cười lắc đầu “Trục Ly, dù sao hắn cũng là cha ruột của ngươi, tục ngữ nói con không trách lỗi cha, ân oán của thế hệ trước không nên liên lụy tới ngươi. Cho nên nếu ngươi muốn thân thiết với hắn một chút cũng chẳng có gì sai.” Hắn nghiêng bình rót một chén trà xanh “Nhưng ngươi cũng không thể trách mẹ ngươi, mấy năm nay phu nhân nghiêm khắc với ngươi, nhưng Trục Ly à, vạn sự đều thế, đừng hỏi tới nhân quả.”
Ân Trục Ly lại uống ực một hớp trà, một lúc sau mới nói “Trục Ly xin nghe lời dạy bảo của sư phụ.” Nàng nghĩ nghĩ, lại cười “Nói ra thì, bà nuôi Trục Ly lớn như vậy cũng chỉ đánh có mấy cái, Trục Ly cũng thật hời quá rồi. Sư phụ, Trục Ly tới Thính Đào Các xem thử.”
Đường Ẩn gật đầu, nhìn nàng quay trở về.
Ra khỏi cửa quẹo phải, đi hơn ba mươi trượng, lại quẹo trái, đi qua hành lang gấp khúc, Từ đường của Ân gia.
Ân đại đương gia lại bị phạt quỳ một đêm, Ân thị không nói lý do nhưng Hách đại tổng quản cũng thầm hiểu trong lòng – chắc chắn là vì hai mươi vạn lượng bạc kia.
Sàn nhà lót gạch vàng cứng ngắc, người thường quỳ một đêm cũng khó mà chịu nổi, nhưng nàng đã quỳ từ nhỏ tới lớn nên cũng không thấy khó chịu. Được hai canh giờ, Đường ẨN cuối cùng không yên lòng mà mang theo hộp thức ăn tới. Ân Trục Ly vô cùng vui mừng “Sư phụ!”
“Ừ.” Đường Ẩn dùng giọng mũi trả lời rồi ngồi ở bên chiếu. Ân Trục Ly thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng bò tới mở hộp thức ăn ra. Đường Ẩn đương nhiên không ngăn cản nàng, nàng cũng không thèm khách khí, tự động ăn cơm, ăn như hổ đói. Đường Ẩn múc chén canh cho nàng “Vết thương khá hơn chưa?”
Ân Trục Ly gật đầu “Kha Đình Phong nói không thương tổn tới gân cốt mà chỉ bị thương ngoài da.”
Đường Ẩn không hỏi nữa, chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn nàng ăn cơm.
Ân Trục Ly ăn rất nhanh, ăn xong hai chén, chuẩn bị thu dọn bát đĩa thì Đường Ẩn cũng dọn, thình lình tay hai người chạm vào nhau, hắn giật mình rút tay về. Trong từ đường quá yên tĩnh, không khí có chút kì lạ, hắn ho nhẹ một tiếng, thu dọn bát đĩa vào hộp đựng thức ăn, vẻ mặt ung dung “Tiếp tục quỳ đi.”
Từ đường lạnh lẽo, Ân Trục Ly bị phạt quỳ ở đó, Đường Ẩn lấy sáo ra thổi. Lúc trước nàng rất sợ, không dám quỳ một mình ở trước bài vị của liệt tổ liệt tông Ân gia, nhưng nàng rất nghịch ngợm, lại hay gây sự nên dần dần trở thành khách quen ở Từ Đường. Lúc đó, mỗi khi nàng bị phạt quỳ thì hắn sẽ đứng trên nóc nhà, thổi sáo, luyện công, lúc thì làm ra chút tiếng động.
Thật ra bây giờ nàng cũng không sợ nữa, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn mấy bài vị màu đen, Ân Bích Ngô, nàng đã nghe rất nhiều chuyện về bà nhưng lại chưa gặp bà một lần.
Trời dần hửng sáng, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, soi vào sàn nhà, hắt lên những đường vân sống động. Tiếng sáo trên nóc nhà cũng ngừng lại, không còn chút dư âm nào.
Trục Ly cũng không chờ người tới gọi mà tự đứng dậy, quỳ như vậy một đêm, hai đầu gối đã cứng ngắc, nàng thừa dịp bốn bề yên tĩnh mà hoạt động gân cốt một chút rồi rời khỏi Từ đường.
Ở Đan Phong Các, các thị nữ theo thói quen mà chuẩn bị khăn nóng cho nàng chườm đầu gối. Nàng cũng không chậm trễ nữa, rửa mặt chải đầu xong thì đi tới thỉnh an Ân thị. Ân thị lạnh nhạt hơn ngày thường, nàng cũng không để ý, rời khỏi Thính Đào Các thì đi tới nơi ở của Đường Ẩn để so chiều rồi dùng điểm tâm.
Bên cạnh rừng Khê Thủy là mấy cây đào đang nở hoa, Đường Ẩn ngồi dựa vào thân cây, lấy sáo thổi một khúc “Ngư tiều vấn đáp”, đây vốn là một khúc nhạc hợp tấu cầm tiêu, hắn dùng sáo thổi làm nó có một thú vị khác, phảng phất một giấc mộng quy ẩn nơi rừng sâu, rời khỏi hiện thực.
Ân Trục Ly cũng ngồi xuống cạnh bên hắn, hoa rụng phơ phất xuống trên vai, trên chiếu, hay rơi vào dòng nước làm những con cá tranh giành. Ân Trục Ly khép mắt, vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng đã một đêm chưa ngủ, nằm một chút vậy mà lại ngủ say.
Đường Ẩn thấy vai hơi nặng, quay mặt lại thì thấy sợi tóc của nàng phất qua dựa vào gần bên, mùi thơm trên tóc thoang thoảng, hắn xoay mặt nhìn vào khoảng trời xanh nước biết. Thổi xong một khúc thì hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần, rừng Khê Thủy yên tĩnh vô cùng. Mặt trời mới lên, hoa đào như tranh vẽ, gió xuân tháng ba thổi qua mơn trớn sợi tóc rồi lay động mấy ngọn cỏ xanh.
Hách đại tổng quản đi nhanh tới, thấy cảnh như vậy thì đành đứng từ xa xa mà nhìn.
(Anh Giao mà thấy cảnh này là nổ lửa chứ chẳng chơi !! =]]])